Mua Được Nam Bảo Mẫu
Chương 4
Editor: PNam Tiểu Thư
Khi chuông tan học vừa vang lên, học sinh như ong vỡ tổ chạy như bay ra khỏi phòng học, các giáo viên bị chen chúc đến mức nhích thân cũng không thể ra ngoài được, hình ảnh kia nhìn như thế nào cũng thấy vô cùng khôi hài.
Nghĩ như thế nào Đinh Thuần cũng không muốn cùng bọn người này chen chúc như vậy. Cô ngồi yên tại chỗ, tay chậm rãi thu dọn sách vỡ đồ đạc, dù sao Tương Đông Sinh cũng nói, ban một có khả năng sẽ dạy quá giờ... Bất chợt nghĩ đến một chuyện, lông mày Đinh Thuần nhướng cao, chẳng lẽ còn muốn đại tiểu thư cô đây đi qua đó chờ anh chàng trẻ tuổi non nớt đó à?
Đinh Thuần cúi đầu nhìn lại quần áo trên người mình, hừm, đi xem thử cũng không sao.
Trên lưng mang theo cái ba lô nhỏ, Đinh Thuần chậm rì rì đi theo sau một nhóm học sinh, sau khi ra khỏi cửa phòng học lại phân biệt vô cùng rõ ràng, toàn bộ bọn họ đều đi qua phía bên trái, chỉ có một mình Đinh Thuần là hướng ngược lại.
Con đường này thật là chẳng có lấy một bóng người, quả nhiên là ban một học quá giờ.
Đinh Thuần ngượng ngùng đi thẳng về phía trước, cô đứng trước lớp ban một nhìn nhìn, vị trí tuyệt đối không để cho thầy giáo bên trong bắt gặp, đôi mắt không ngừng đảo qua đảo lại tìm Tương Đông Sinh.
May mắn chỉ trong chốc lát, Đinh Thuần đã nhìn thấy anh. Cô toét miệng nở nụ cười, thật ra đối với dáng người của anh trai Tương này rất là dễ tìm, anh ngồi không xa lắm, vị trí đó là hướng về phía cửa sổ.
“Hi.” Đinh Thuần vẫy vẫy tay, dùng khẩu hình miệng chào hỏi anh: “Chờ, anh.”
Học sinh ban một nhất thời không khỏi sinh ra cảm giác kì quái, không nhịn được tò mò quay sang hỏi bạn cùng bàn, cô ấy tìm ai vậy?
“Hình như là chờ, cô ấy đang nói với ai vậy?”
“Chẳng lẽ là nói với cậu?”
“Tôi không biết cô ấy...”
Các loại bàn tán xì xào vang lên rất lâu.
Tương Đông Sinh cũng bị bạn cùng bàn hỏi, nhưng mặt anh vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt không biểu cảm yên lặng, tiếp tục chăm chú nhìn lên thầy giáo trên bục giảng.
Một lúc sau cuối cùng nghe thầy giáo nói: “Được rồi, tiết sau chúng ta lại nói tiếp.”
Thầy giáo cầm sách vở đi ra, còn cố ý liếc nhìn Đinh Thuần đang đứng ở cửa sổ bên kia, trong ánh mắt là đủ dạng biểu cảm kì quái.
Đinh Thuần cười cười, nỗ lực làm cho sự tồn tại của mình giảm xuống.
Chờ thầy giáo đi rồi, Đinh Thuần lập tức giơ ba lô nhỏ của mình lên, ra hiệu cho Tương Đông Sinh biết mình đang ở chỗ này.
Chú ý thấy rất nhiều người đang phóng tầm mắt đến bên này, Tương Đông Sinh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bước chân so với bình thường còn nhanh hơn gấp mấy lần, đôi chân thon dài giống như lướt bay khiến cho cô gái nhỏ phía sau đuổi theo không kịp.
“Đi nhanh như vậy để làm gì?” Đinh Thuần thở mệt nói: “Sợ người khác ăn anh à?”
“Người trong trường bát quái rất nhiều.” Tương Đông Sinh quay đầu lại nhìn cô, sợ cô không đuổi theo kịp, đi đến ngã rẽ anh lập tức thả chậm tốc độ, “Cô rất dễ bị chú ý.”
Đinh Thuần đi sau lưng anh, gật gù: “Trách tôi.” Cô ngẩng đầu lên nhìn một chút, ây chà, chàng trai trẻ cao quá đi nha~.
Cao như vậy mà được ngồi phía trước, không phải chứ, chẳng lẽ độc quyền của học bá sao?
“Mau đi thôi.” Ánh mắt Tương Đông Sinh lướt qua bả vai Đinh Thuần, nhìn thấy một đoàn học sinh bát quái đang sắp đến gần.
Lúc này cũng không có biện pháp nào khác, Đinh Thuần đành phải sải dài bước chân đi theo anh đến chỗ ăn cơm. Khi đến nơi rồi thì mắt cô lại trợn to lên, “Ăn fastfood?” Trước cửa hàng có đề bảng là tiệm Fastfood Vương Ký.
“Đồ trong căn tin còn khó ăn hơn.” Tương Đông Sinh một phen kéo cô qua, bên kia có một học sinh mập mạp chen lấn cô đi qua.
Thật vất vả lắm mới tìm được một vị trí khá ổn ngồi xuống, nhưng mà chỉ trong nháy mắt thôi, cái cửa tiệm Fastfood này lập tức đã đông nghẹt người.
Trong cái thời tiết này, ngồi ở đây thật khiến cho Đinh Thuần có cảm giác chính mình muốn bay lên trời...
“Ở đây có cơm, để tôi lấy cho cô.” Nhìn biểu tình của cô, trong lòng Tương Đông Sinh đại khái có thể giải thích được tại sao lại như thế. Anh muốn nói ra nhưng nửa chừng thì lại thôi, anh nhanh chóng đứng dậy, sau đó chen lấn đi ra ngoài.
Đinh Thuần còn chưa hoàn hồn, thì đã thấy Tương Đông Sinh trở lại. Trong tay anh cầm hai phần cơm, vô cùng may mắn là nó còn có nắp đậy. Ngoài ra tay khác còn cầm thêm một chai nước khoáng có chữ X thật lớn.
Nơi này không thể uống trà thoải mái được, chỉ có thể tự mình thả tiền mua những thứ bình thường nhất mà thôi.
Tương Đông Sinh mở hai cái nắp lên, giọng điệu cứng nhắc nói: “Sườn, đồ nướng, cô tự chọn.”
Còn có thể tự chọn, cái này thật là tốt quá rồi còn gì. Đinh Thuần chỉ tay vào sườn, cười cười: “Tôi muốn ăn sườn.”
Phần cơm sườn lập tức được đặt trước mặt cô, Tương Đông Sinh ngồi xuống đối diện, mở bọc đũa rồi cúi đầu nhanh chóng ăn cơm.
“...” Ở đây cũng không có nước, không có giấy để làm sạch đũa ăn, người đối diện cô đã nhanh nhẹn mà tỉnh lược hết tất cả các bước.
Nhập gia tùy tục*, trong lòng Đinh Thuần cảm thán một phen, cô làm giống anh mở bọc đũa, sau đó cũng chậm chạp bắt đầu ăn.
(*Nhập gia tùy tục: Đại ý là đến đâu cũng phải làm theo tập tục ở nơi đó.)
Thật ra thì hương vị rất tốt, đồ ăn nhìn đến cũng rất sạch sẽ... Theo Tương Đông Sinh nói thì, người đầu bếp là một người rất có lương tâm, cho nên mới có hảo tâm trong món ăn như thế này.
Chỉ có điều người đến cửa hàng quá nhiều, chen lấn nhau cùng ở một nơi thật sự là nóng đến phát điên!
“Anh cầm tiền đi thanh toán đi.” Thừa lúc mọi người không quá chú ý đến nơi này, Đinh Thuần lén lún đưa một xấp tiền cho Tương Đông Sinh: “Tiền đồ ăn đó.”
Nhẩm tính còn thừa hai ngàn đồng, Tương Đông Sinh thoải mái bỏ tiền vào túi, sau đó ăn hết thức ăn còn dư rồi mới đi ra ngoài tính tiền.
“Đi đâu nữa?” Đinh Thuần đóng nắp chai nước, tùy tiện thả trên mặt bàn hỏi anh.
“Trở về trường.” Tương Đông Sinh nói: “Lớp học, thư viện, xã đoàn, cô tự chọn.”
Đinh Thuần là học sinh mới đến, xã đoàn nào cũng không tham gia cái nào, đối với lớp học, thư viện là những nơi đáng “thứ tám lạng thứ nửa cân” kia, cô không hứng thú nói: “Ở trường anh tham gia xã đoàn nào?”
“Bóng rổ.” Tương Đông Sinh nói: “Nghe nói cũng có xã đoàn vũ đạo nữa.” Đây là tự đề cử cho cô lựa chọn.
“Vậy đi xem thử xã đoàn bóng rổ của các anh đi.” Đinh Thuần đứng lên, nhanh chóng rời khỏi cái chỗ nóng bức này.
“Được.” Tương Đông Sinh không chần chừ đồng ý, đứng dậy thuận tay lấy cả chai nước khoảng mà cô bỏ xuống ban nãy.
Còn hơn phân nửa bình, ném đi thì rất tiếc.
Trở lại trường học, học sinh xung quanh tụm năm tụm bảy rất nhiều, rôm rả nói tán lạn khắp nơi.
Tương Đông Sinh nói rất đúng, hiện giờ trong trường chỉ toàn là đồng phục học sinh bình thường, nay khơi khơi lại xuất hiện một thân trang phục hàng ngày nghênh ngang đi giữa đường như thế này, thật sự rất là dễ bị chú ý.
“Đông Sinh.” Đinh Thuần nhìn các đám học sinh xung quanh, cô nói: “Tôi với anh là truyện xấu truyền khắp mọi nơi rồi, anh đừng có giãy dụa vô nghĩa nữa.”
Nhiều người thích bát quái như vậy, ai cũng dùng ánh mắt nóng rực như hỏa tiễn nhìn chằm chằm hai người. Theo tình trạng này thì khẳng định ngày mai toàn trường sẽ biết ngay thôi.
Một học bá ngoan ngoãn, một tân học muội không đứng đắn, chủ nhiệm ban một và ban năm hẳn là có thêm việc để làm.
“Đã nói cô rất là dễ bị chú ý mà.” Tương Đông Sinh quay đầu nhìn lại những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thình lình bị anh trừng một cái, lập tức hoảng loạn bỏ chạy.
“Anh nói đồ tôi...” Đinh Thuần sờ sờ quần áo, sau đó lại sờ sờ mặt, “Hay là khuôn mặt tôi dễ bị chú ý?”
Ánh mắt Tương Đông Sinh nhanh chóng nhìn đến cô, nhất thời không thể đáp được lời, cuối cùng là cái gì dễ bị chú ý đây.
Hoặc là nói, cuối cùng là quần áo cũng không bắt mắt bằng khuôn mặt cô?
“Tất cả đều dễ bị chú ý.” Anh nói rồi đưa chai nước khoáng cho cô: “Cầm lấy.”
“Gì vậy?” Đinh Thuần nhìn lập tức đã nghi hoặc cái chai này rất giống cái chai ban nãy cô vứt y như đúc, ở miệng chai còn có dấu son môi của cô, “Sao anh... nhặt lại cho tôi?”
“Còn uống được.” Tương Đông Sinh đáp lời xong mới phát hiện, hóa ra trong mắt Đinh Thuần, cái chai này đã trở thành rắc rưởi rồi. Khóe miệng anh giật giật, không vui nói: “Cô lại ném đi?”
Đinh Thuần vội vàng xua tay, “Không không, chỉ là ban nãy tôi lười cầm quá thôi, quên ấy mà.” Người ta đã giúp mình nhặt lại, vậy thì nên biết điều mà nhận lấy. Cô mở chai nước ra uống một ngụm, dù sao cũng nên đánh bay cái mùi sườn mặn khi nãy cũng được.
Tương Đông Sinh thấy thế không nhiều lời nữa, dắt cô chậm rì rì đi tới cửa, đột nhiên anh dừng chân. Mắt anh phóng vào trong, chết thật, bên trong rất đông người, mà khổ sở đều là người quen.
Đứng rất xa nhưng anh vẫn có thể nghe được giọng nói vịt đực của Lô Nhất Phàm, đúng là ngưu bức!
Anh ta là người Lưu Ngạn ghét nhất, mỗi lần gặp mặt đều trào phúng mà nói: “Cậu biến đi có được không, ở cái Bát Trung này hạng mục đánh bóng rổ của cậu còn thua kém mọi người. Nói đến thành tích thì ha ha, còn không bằng nói Lão Thập Tam rất là khinh bỉ cậu!”
“Lưu Ngạn cậu có ý gì?” Lô Nhất Phàm một mực không chịu thua: “Lão Thập Tam có ý riêng tư, cậu thì biết cái gì, cậu nói thành tích với tôi thật là không biết ngượng miệng sao?”
“Được rồi, các cậu thôi tranh cãi đi.” Mắt thấy được hai bóng người đang đứng trước cửa, Phùng Thần nhanh chóng chắn ngang, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tương Đông Sinh đến rồi, đừng làm cho kẻ cặn bã bóng rổ chê cười các cậu.”
“Đông Sinh? Ở đâu ở đâu?” Quan hệ của Lô Nhất Phàm và Tương Đông Sinh không tệ, vừa nghe như thế lập tức bỏ qua Lưu Ngạn, mắt hết nhìn đông rồi tới nhìn tây tìm kiếm.
“Đầu óc cậu có vấn đề sao? Nhìn ở cửa một chút thì mù hả?” Lưu Ngạn liếc mắt nhìn ra cửa, vừa nhìn đến lập tức đứng hình, cả buổi cũng chẳng thể nào nói được một lời.
Quả thật Tương Đông Sinh là một kẻ cặn bã của bóng rổ. Bình thường anh sẽ chẳng bao giờ bước chân đến xã đoàn bóng rổ, có vẻ bên ngoài là một người vô cùng yêu thích học tập chữ nghĩa.
Hôm nay đột nhiên xuất hiện đã không nói nổi, sau lưng lại còn xuất hiện thêm một dáng người xinh đẹp của... cô gái nhỏ?
“Ông trời! Đông Sinh!” Lô Nhất Phàm hét lên: “Cả kỳ nghỉ hè đều không thấy cậu, cậu biến thành người của xã hội rồi hả?” Đừng trách anh ta nói như vậy, trong xã đoàn bóng rổ thật sự có rất nhiều học sinh đã bắt đầu lăn ra ngoài xã hội mà sống. Mà hiện giờ, tất cả ảnh mắt trong xã đoàn đều phóng đến người nữ sinh sau lưng Tương Đông Sinh.
Trong truyền thuyết Bát Trung nghe nói ban một có mối quan hệ gắn kết vô cùng tốt, Đinh Thuần hứng thú chớp động đôi mắt, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
“Học sinh mới ban năm.” Tương Đông Sinh tránh không kịp, đành phải giới thiệu cô cho mọi người cùng làm quen: “Hôm nay vừa báo danh, không phải là người trong xã hội gì đâu.” Nói xong ánh mắt còn đặc biệt liếc qua hai chân Đinh Thuần, may mà hôn nay cô mặc quần dài qua gối, không giống ngày hôm qua còn mặc cả quần đùi ngắn ngủn.
“Xin chào.” Đinh Thuần nhô đầu ra khỏi lưng Tương Đông Sinh, cô nhoẻn miệng cười: “Tôi tên Đinh Thuần, hôm nay lần đầu tiên cùng Đông Sinh đến đây tham quan, rất hân hạnh.”
“A, học sinh mới?” Lô Nhất Phàm tùy ý ném bóng xuống đất, cười nói bước đến, “Khách khí vậy để làm gì, xã đoàn là nơi dành cho mọi người tham quan học hỏi mà. Đúng rồi, tôi tên Lô Nhất Phàm, là bạn tốt của Đông Sinh.
“Anh Phàm.” Đinh Thuần theo thói quen duỗi tay về phía anh ta, nở nụ cười khách khí bắt tay.
Bạn học mà lần đầu tiên gặp mặt đã trông vô cùng công thức hóa, Lưu Ngạn đứng một bên nhìn màn này bĩu môi.
Người này không tự nguyện mở miệng đón tiếp mình, Đinh Thuần thầm cho rằng anh ta không nhìn thấy mình. Vậy thì thôi, dù sao cô cũng không phải thân thiện đến mức tự động chào hỏi người khác. Cô dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Tương Đông Sinh, “Có chỗ nào nghỉ ngơi được không? Tôi cần ngủ một chút.”
“Có.” Tương Đông Sinh chào hỏi bạn bè xung quanh xong, anh mân môi một chút rồi chỉ về cái võng bên kia: “Hình như... cái màu tím là của tôi, cô nghỉ đi.” Hừm, lâu râu không đến đây, anh cũng không rõ lắm.
“Ô.” Màu tím, Đinh Thuần híp mắt gật gật đầu, thật là đáng yêu đúng chuẩn thiếu nữ. “Tôi nghỉ chút, cảm ơn mọi người.” Cô vẫy vẫy tay, tự đi đến bên võng, động tác lưu loát nhanh chóng làm sạch chỗ nằm, sau đó tháo ba lô ôm lên ngực ngủ.
Vô cùng tự nhiên, không có sự câu nệ nào. Chính cô tự mình đến ngôi trường này, ngay cả hiệu trưởng cũng phải tặng cho cô lời lẽ khuôn mặt ôn hòa, một phân cũng không dám đắc tội.
Muốn làm bảo mẫu cho một người như cô, quả thật phải nói là vô cùng dễ dàng. Vừa không làm chậm trễ giờ giấc học tập làm việc, lại càng không gây phiền náo loạn, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thú vị.
“Học sinh mới ban năm là cái gì với cậu vậy?” Lô Nhất Phàm khoác tay qua vai Tương Đông Sinh, hỏi thăm tình huống này.
Nhữung người khác đều không có nhiều chuyện như anh ta, nhưng mà lỗ tai cả đám đều vểnh hết lên, bát quái có sẵn, ngại gì mà không nghe.
“Hàng xóm tôi.” Tương Đông Sinh nói: “Về sau tôi là người chiếu cố cô ấy, giống như... là anh em vậy.”
Anh trực tiếp xem nhẹ câu nói Đinh Thuần đã nói: Anh còn nhỏ hơn tôi hai tháng.
Tương Đông Sinh hạ giọng, trợn tròn mắt nói dối: “Cô ấy rất là lợi hại, các cậu đừng thiếu suy nghĩ mà làm chuyện không thực tế!”
Nếu Đinh Thuần biết, ấn tượng của mình đối với anh bảo mẫu trẻ này lại bị anh làm cho bại hoại, thanh danh hỏng mất thì cô nhất định sẽ nổi cáu mà tỉnh lại.
Khi chuông tan học vừa vang lên, học sinh như ong vỡ tổ chạy như bay ra khỏi phòng học, các giáo viên bị chen chúc đến mức nhích thân cũng không thể ra ngoài được, hình ảnh kia nhìn như thế nào cũng thấy vô cùng khôi hài.
Nghĩ như thế nào Đinh Thuần cũng không muốn cùng bọn người này chen chúc như vậy. Cô ngồi yên tại chỗ, tay chậm rãi thu dọn sách vỡ đồ đạc, dù sao Tương Đông Sinh cũng nói, ban một có khả năng sẽ dạy quá giờ... Bất chợt nghĩ đến một chuyện, lông mày Đinh Thuần nhướng cao, chẳng lẽ còn muốn đại tiểu thư cô đây đi qua đó chờ anh chàng trẻ tuổi non nớt đó à?
Đinh Thuần cúi đầu nhìn lại quần áo trên người mình, hừm, đi xem thử cũng không sao.
Trên lưng mang theo cái ba lô nhỏ, Đinh Thuần chậm rì rì đi theo sau một nhóm học sinh, sau khi ra khỏi cửa phòng học lại phân biệt vô cùng rõ ràng, toàn bộ bọn họ đều đi qua phía bên trái, chỉ có một mình Đinh Thuần là hướng ngược lại.
Con đường này thật là chẳng có lấy một bóng người, quả nhiên là ban một học quá giờ.
Đinh Thuần ngượng ngùng đi thẳng về phía trước, cô đứng trước lớp ban một nhìn nhìn, vị trí tuyệt đối không để cho thầy giáo bên trong bắt gặp, đôi mắt không ngừng đảo qua đảo lại tìm Tương Đông Sinh.
May mắn chỉ trong chốc lát, Đinh Thuần đã nhìn thấy anh. Cô toét miệng nở nụ cười, thật ra đối với dáng người của anh trai Tương này rất là dễ tìm, anh ngồi không xa lắm, vị trí đó là hướng về phía cửa sổ.
“Hi.” Đinh Thuần vẫy vẫy tay, dùng khẩu hình miệng chào hỏi anh: “Chờ, anh.”
Học sinh ban một nhất thời không khỏi sinh ra cảm giác kì quái, không nhịn được tò mò quay sang hỏi bạn cùng bàn, cô ấy tìm ai vậy?
“Hình như là chờ, cô ấy đang nói với ai vậy?”
“Chẳng lẽ là nói với cậu?”
“Tôi không biết cô ấy...”
Các loại bàn tán xì xào vang lên rất lâu.
Tương Đông Sinh cũng bị bạn cùng bàn hỏi, nhưng mặt anh vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt không biểu cảm yên lặng, tiếp tục chăm chú nhìn lên thầy giáo trên bục giảng.
Một lúc sau cuối cùng nghe thầy giáo nói: “Được rồi, tiết sau chúng ta lại nói tiếp.”
Thầy giáo cầm sách vở đi ra, còn cố ý liếc nhìn Đinh Thuần đang đứng ở cửa sổ bên kia, trong ánh mắt là đủ dạng biểu cảm kì quái.
Đinh Thuần cười cười, nỗ lực làm cho sự tồn tại của mình giảm xuống.
Chờ thầy giáo đi rồi, Đinh Thuần lập tức giơ ba lô nhỏ của mình lên, ra hiệu cho Tương Đông Sinh biết mình đang ở chỗ này.
Chú ý thấy rất nhiều người đang phóng tầm mắt đến bên này, Tương Đông Sinh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bước chân so với bình thường còn nhanh hơn gấp mấy lần, đôi chân thon dài giống như lướt bay khiến cho cô gái nhỏ phía sau đuổi theo không kịp.
“Đi nhanh như vậy để làm gì?” Đinh Thuần thở mệt nói: “Sợ người khác ăn anh à?”
“Người trong trường bát quái rất nhiều.” Tương Đông Sinh quay đầu lại nhìn cô, sợ cô không đuổi theo kịp, đi đến ngã rẽ anh lập tức thả chậm tốc độ, “Cô rất dễ bị chú ý.”
Đinh Thuần đi sau lưng anh, gật gù: “Trách tôi.” Cô ngẩng đầu lên nhìn một chút, ây chà, chàng trai trẻ cao quá đi nha~.
Cao như vậy mà được ngồi phía trước, không phải chứ, chẳng lẽ độc quyền của học bá sao?
“Mau đi thôi.” Ánh mắt Tương Đông Sinh lướt qua bả vai Đinh Thuần, nhìn thấy một đoàn học sinh bát quái đang sắp đến gần.
Lúc này cũng không có biện pháp nào khác, Đinh Thuần đành phải sải dài bước chân đi theo anh đến chỗ ăn cơm. Khi đến nơi rồi thì mắt cô lại trợn to lên, “Ăn fastfood?” Trước cửa hàng có đề bảng là tiệm Fastfood Vương Ký.
“Đồ trong căn tin còn khó ăn hơn.” Tương Đông Sinh một phen kéo cô qua, bên kia có một học sinh mập mạp chen lấn cô đi qua.
Thật vất vả lắm mới tìm được một vị trí khá ổn ngồi xuống, nhưng mà chỉ trong nháy mắt thôi, cái cửa tiệm Fastfood này lập tức đã đông nghẹt người.
Trong cái thời tiết này, ngồi ở đây thật khiến cho Đinh Thuần có cảm giác chính mình muốn bay lên trời...
“Ở đây có cơm, để tôi lấy cho cô.” Nhìn biểu tình của cô, trong lòng Tương Đông Sinh đại khái có thể giải thích được tại sao lại như thế. Anh muốn nói ra nhưng nửa chừng thì lại thôi, anh nhanh chóng đứng dậy, sau đó chen lấn đi ra ngoài.
Đinh Thuần còn chưa hoàn hồn, thì đã thấy Tương Đông Sinh trở lại. Trong tay anh cầm hai phần cơm, vô cùng may mắn là nó còn có nắp đậy. Ngoài ra tay khác còn cầm thêm một chai nước khoáng có chữ X thật lớn.
Nơi này không thể uống trà thoải mái được, chỉ có thể tự mình thả tiền mua những thứ bình thường nhất mà thôi.
Tương Đông Sinh mở hai cái nắp lên, giọng điệu cứng nhắc nói: “Sườn, đồ nướng, cô tự chọn.”
Còn có thể tự chọn, cái này thật là tốt quá rồi còn gì. Đinh Thuần chỉ tay vào sườn, cười cười: “Tôi muốn ăn sườn.”
Phần cơm sườn lập tức được đặt trước mặt cô, Tương Đông Sinh ngồi xuống đối diện, mở bọc đũa rồi cúi đầu nhanh chóng ăn cơm.
“...” Ở đây cũng không có nước, không có giấy để làm sạch đũa ăn, người đối diện cô đã nhanh nhẹn mà tỉnh lược hết tất cả các bước.
Nhập gia tùy tục*, trong lòng Đinh Thuần cảm thán một phen, cô làm giống anh mở bọc đũa, sau đó cũng chậm chạp bắt đầu ăn.
(*Nhập gia tùy tục: Đại ý là đến đâu cũng phải làm theo tập tục ở nơi đó.)
Thật ra thì hương vị rất tốt, đồ ăn nhìn đến cũng rất sạch sẽ... Theo Tương Đông Sinh nói thì, người đầu bếp là một người rất có lương tâm, cho nên mới có hảo tâm trong món ăn như thế này.
Chỉ có điều người đến cửa hàng quá nhiều, chen lấn nhau cùng ở một nơi thật sự là nóng đến phát điên!
“Anh cầm tiền đi thanh toán đi.” Thừa lúc mọi người không quá chú ý đến nơi này, Đinh Thuần lén lún đưa một xấp tiền cho Tương Đông Sinh: “Tiền đồ ăn đó.”
Nhẩm tính còn thừa hai ngàn đồng, Tương Đông Sinh thoải mái bỏ tiền vào túi, sau đó ăn hết thức ăn còn dư rồi mới đi ra ngoài tính tiền.
“Đi đâu nữa?” Đinh Thuần đóng nắp chai nước, tùy tiện thả trên mặt bàn hỏi anh.
“Trở về trường.” Tương Đông Sinh nói: “Lớp học, thư viện, xã đoàn, cô tự chọn.”
Đinh Thuần là học sinh mới đến, xã đoàn nào cũng không tham gia cái nào, đối với lớp học, thư viện là những nơi đáng “thứ tám lạng thứ nửa cân” kia, cô không hứng thú nói: “Ở trường anh tham gia xã đoàn nào?”
“Bóng rổ.” Tương Đông Sinh nói: “Nghe nói cũng có xã đoàn vũ đạo nữa.” Đây là tự đề cử cho cô lựa chọn.
“Vậy đi xem thử xã đoàn bóng rổ của các anh đi.” Đinh Thuần đứng lên, nhanh chóng rời khỏi cái chỗ nóng bức này.
“Được.” Tương Đông Sinh không chần chừ đồng ý, đứng dậy thuận tay lấy cả chai nước khoảng mà cô bỏ xuống ban nãy.
Còn hơn phân nửa bình, ném đi thì rất tiếc.
Trở lại trường học, học sinh xung quanh tụm năm tụm bảy rất nhiều, rôm rả nói tán lạn khắp nơi.
Tương Đông Sinh nói rất đúng, hiện giờ trong trường chỉ toàn là đồng phục học sinh bình thường, nay khơi khơi lại xuất hiện một thân trang phục hàng ngày nghênh ngang đi giữa đường như thế này, thật sự rất là dễ bị chú ý.
“Đông Sinh.” Đinh Thuần nhìn các đám học sinh xung quanh, cô nói: “Tôi với anh là truyện xấu truyền khắp mọi nơi rồi, anh đừng có giãy dụa vô nghĩa nữa.”
Nhiều người thích bát quái như vậy, ai cũng dùng ánh mắt nóng rực như hỏa tiễn nhìn chằm chằm hai người. Theo tình trạng này thì khẳng định ngày mai toàn trường sẽ biết ngay thôi.
Một học bá ngoan ngoãn, một tân học muội không đứng đắn, chủ nhiệm ban một và ban năm hẳn là có thêm việc để làm.
“Đã nói cô rất là dễ bị chú ý mà.” Tương Đông Sinh quay đầu nhìn lại những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thình lình bị anh trừng một cái, lập tức hoảng loạn bỏ chạy.
“Anh nói đồ tôi...” Đinh Thuần sờ sờ quần áo, sau đó lại sờ sờ mặt, “Hay là khuôn mặt tôi dễ bị chú ý?”
Ánh mắt Tương Đông Sinh nhanh chóng nhìn đến cô, nhất thời không thể đáp được lời, cuối cùng là cái gì dễ bị chú ý đây.
Hoặc là nói, cuối cùng là quần áo cũng không bắt mắt bằng khuôn mặt cô?
“Tất cả đều dễ bị chú ý.” Anh nói rồi đưa chai nước khoáng cho cô: “Cầm lấy.”
“Gì vậy?” Đinh Thuần nhìn lập tức đã nghi hoặc cái chai này rất giống cái chai ban nãy cô vứt y như đúc, ở miệng chai còn có dấu son môi của cô, “Sao anh... nhặt lại cho tôi?”
“Còn uống được.” Tương Đông Sinh đáp lời xong mới phát hiện, hóa ra trong mắt Đinh Thuần, cái chai này đã trở thành rắc rưởi rồi. Khóe miệng anh giật giật, không vui nói: “Cô lại ném đi?”
Đinh Thuần vội vàng xua tay, “Không không, chỉ là ban nãy tôi lười cầm quá thôi, quên ấy mà.” Người ta đã giúp mình nhặt lại, vậy thì nên biết điều mà nhận lấy. Cô mở chai nước ra uống một ngụm, dù sao cũng nên đánh bay cái mùi sườn mặn khi nãy cũng được.
Tương Đông Sinh thấy thế không nhiều lời nữa, dắt cô chậm rì rì đi tới cửa, đột nhiên anh dừng chân. Mắt anh phóng vào trong, chết thật, bên trong rất đông người, mà khổ sở đều là người quen.
Đứng rất xa nhưng anh vẫn có thể nghe được giọng nói vịt đực của Lô Nhất Phàm, đúng là ngưu bức!
Anh ta là người Lưu Ngạn ghét nhất, mỗi lần gặp mặt đều trào phúng mà nói: “Cậu biến đi có được không, ở cái Bát Trung này hạng mục đánh bóng rổ của cậu còn thua kém mọi người. Nói đến thành tích thì ha ha, còn không bằng nói Lão Thập Tam rất là khinh bỉ cậu!”
“Lưu Ngạn cậu có ý gì?” Lô Nhất Phàm một mực không chịu thua: “Lão Thập Tam có ý riêng tư, cậu thì biết cái gì, cậu nói thành tích với tôi thật là không biết ngượng miệng sao?”
“Được rồi, các cậu thôi tranh cãi đi.” Mắt thấy được hai bóng người đang đứng trước cửa, Phùng Thần nhanh chóng chắn ngang, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tương Đông Sinh đến rồi, đừng làm cho kẻ cặn bã bóng rổ chê cười các cậu.”
“Đông Sinh? Ở đâu ở đâu?” Quan hệ của Lô Nhất Phàm và Tương Đông Sinh không tệ, vừa nghe như thế lập tức bỏ qua Lưu Ngạn, mắt hết nhìn đông rồi tới nhìn tây tìm kiếm.
“Đầu óc cậu có vấn đề sao? Nhìn ở cửa một chút thì mù hả?” Lưu Ngạn liếc mắt nhìn ra cửa, vừa nhìn đến lập tức đứng hình, cả buổi cũng chẳng thể nào nói được một lời.
Quả thật Tương Đông Sinh là một kẻ cặn bã của bóng rổ. Bình thường anh sẽ chẳng bao giờ bước chân đến xã đoàn bóng rổ, có vẻ bên ngoài là một người vô cùng yêu thích học tập chữ nghĩa.
Hôm nay đột nhiên xuất hiện đã không nói nổi, sau lưng lại còn xuất hiện thêm một dáng người xinh đẹp của... cô gái nhỏ?
“Ông trời! Đông Sinh!” Lô Nhất Phàm hét lên: “Cả kỳ nghỉ hè đều không thấy cậu, cậu biến thành người của xã hội rồi hả?” Đừng trách anh ta nói như vậy, trong xã đoàn bóng rổ thật sự có rất nhiều học sinh đã bắt đầu lăn ra ngoài xã hội mà sống. Mà hiện giờ, tất cả ảnh mắt trong xã đoàn đều phóng đến người nữ sinh sau lưng Tương Đông Sinh.
Trong truyền thuyết Bát Trung nghe nói ban một có mối quan hệ gắn kết vô cùng tốt, Đinh Thuần hứng thú chớp động đôi mắt, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
“Học sinh mới ban năm.” Tương Đông Sinh tránh không kịp, đành phải giới thiệu cô cho mọi người cùng làm quen: “Hôm nay vừa báo danh, không phải là người trong xã hội gì đâu.” Nói xong ánh mắt còn đặc biệt liếc qua hai chân Đinh Thuần, may mà hôn nay cô mặc quần dài qua gối, không giống ngày hôm qua còn mặc cả quần đùi ngắn ngủn.
“Xin chào.” Đinh Thuần nhô đầu ra khỏi lưng Tương Đông Sinh, cô nhoẻn miệng cười: “Tôi tên Đinh Thuần, hôm nay lần đầu tiên cùng Đông Sinh đến đây tham quan, rất hân hạnh.”
“A, học sinh mới?” Lô Nhất Phàm tùy ý ném bóng xuống đất, cười nói bước đến, “Khách khí vậy để làm gì, xã đoàn là nơi dành cho mọi người tham quan học hỏi mà. Đúng rồi, tôi tên Lô Nhất Phàm, là bạn tốt của Đông Sinh.
“Anh Phàm.” Đinh Thuần theo thói quen duỗi tay về phía anh ta, nở nụ cười khách khí bắt tay.
Bạn học mà lần đầu tiên gặp mặt đã trông vô cùng công thức hóa, Lưu Ngạn đứng một bên nhìn màn này bĩu môi.
Người này không tự nguyện mở miệng đón tiếp mình, Đinh Thuần thầm cho rằng anh ta không nhìn thấy mình. Vậy thì thôi, dù sao cô cũng không phải thân thiện đến mức tự động chào hỏi người khác. Cô dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Tương Đông Sinh, “Có chỗ nào nghỉ ngơi được không? Tôi cần ngủ một chút.”
“Có.” Tương Đông Sinh chào hỏi bạn bè xung quanh xong, anh mân môi một chút rồi chỉ về cái võng bên kia: “Hình như... cái màu tím là của tôi, cô nghỉ đi.” Hừm, lâu râu không đến đây, anh cũng không rõ lắm.
“Ô.” Màu tím, Đinh Thuần híp mắt gật gật đầu, thật là đáng yêu đúng chuẩn thiếu nữ. “Tôi nghỉ chút, cảm ơn mọi người.” Cô vẫy vẫy tay, tự đi đến bên võng, động tác lưu loát nhanh chóng làm sạch chỗ nằm, sau đó tháo ba lô ôm lên ngực ngủ.
Vô cùng tự nhiên, không có sự câu nệ nào. Chính cô tự mình đến ngôi trường này, ngay cả hiệu trưởng cũng phải tặng cho cô lời lẽ khuôn mặt ôn hòa, một phân cũng không dám đắc tội.
Muốn làm bảo mẫu cho một người như cô, quả thật phải nói là vô cùng dễ dàng. Vừa không làm chậm trễ giờ giấc học tập làm việc, lại càng không gây phiền náo loạn, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thú vị.
“Học sinh mới ban năm là cái gì với cậu vậy?” Lô Nhất Phàm khoác tay qua vai Tương Đông Sinh, hỏi thăm tình huống này.
Nhữung người khác đều không có nhiều chuyện như anh ta, nhưng mà lỗ tai cả đám đều vểnh hết lên, bát quái có sẵn, ngại gì mà không nghe.
“Hàng xóm tôi.” Tương Đông Sinh nói: “Về sau tôi là người chiếu cố cô ấy, giống như... là anh em vậy.”
Anh trực tiếp xem nhẹ câu nói Đinh Thuần đã nói: Anh còn nhỏ hơn tôi hai tháng.
Tương Đông Sinh hạ giọng, trợn tròn mắt nói dối: “Cô ấy rất là lợi hại, các cậu đừng thiếu suy nghĩ mà làm chuyện không thực tế!”
Nếu Đinh Thuần biết, ấn tượng của mình đối với anh bảo mẫu trẻ này lại bị anh làm cho bại hoại, thanh danh hỏng mất thì cô nhất định sẽ nổi cáu mà tỉnh lại.
Tác giả :
Mạc Như Quy