Mùa Đông Dài
Chương 8
Hôm đó, cho đến trước khi đi Hà Tiêu cũng không dám nhìn Trình Miễn một cái.
Lúc gần đi vội vàng lên xe, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, cô vẫn cúi đầu, không bao lâu lại nghe thấy có người gõ cửa sổ. Hà Tiêu nghiêng đầu nhìn thử xem, lại chạm phải đôi mắt đen nhánh sâu sắc. Trình Miễn đã đứng ở ngoài xe, thân hình cao một mét tám mấy, hơi ngửa đầu, dùng khẩu hình ý bảo cô mở cửa sổ ra. Hà Tiêu biết tính tình của anh, hơi chần chừ một chút rồi kéo cửa sổ xe ra.
Một túi thực phẩm màu trắng được đưa đến.
“Chuẩn bị một ít thức ăn cho em, buổi trưa em ăn ít quá, đợi lát nữa trên đường ăn chút đi, tránh bị say xe.”
Hà Tiêu không khỏi nhìn anh một cái. Chỉ thấy môi anh hơi mỉm cười, lôi thôi nhưng ấm áp, trong nháy mắt cô bỗng cảm giác được đáy lòng dâng lên một trận chua xót. Hóa ra anh cũng còn nhớ.
Cuống cuồng nhận lấy, Hà Tiêu nói giọng khàn khàn cảm ơn.
Trình Miễn nhìn cô và dặn dò: “Về đến nhà gửi tin nhắn cho anh.”
“… Ừ.”
“Trong khoảng thời gian này tương đối bận, hơn nữa mấy ngày nữa nguyên đán phải vào chuẩn bị chiến đấu, có điều có thời gian anh sẽ điện thoại cho em.”
“Ừ.”
“Phải nhớ nghe.”
“…”
Xem ra nhược điểm của cô nằm trong tay anh không ít, Hà Tiêu không có lên tiếng. Trình Miễn cười cười, đóng cửa sổ xe lại thay cô.
Xe từ từ rời khỏi nông trường, trời chiều ngã về tây, hoàng hôn mỏng manh từ từ thấm nhòe chân trời. Lơ đãng quay người lại, Hà Tiêu vẫn có thể thấy được một bóng dáng đứng nghiêm ở cửa nông trường kia, thấy cô nhìn lại còn vẫy vẫy tay với cô. Lần này Hà Tiêu không có lẫn trốn, vẫn nhìn chăm chú vào anh, cho đến khi xe rẽ cua mới thu hồi ánh mắt.
Chử Điềm ngồi bên cạnh nhẹ đụng đụng cô: “Tiếu Tiếu, thật ra thì cậu cũng còn nhớ mà?”
Hà Tiêu không nói, tựa trán vào cửa sổ.
Có một khoảng thời gian rất dài, cô đã tránh không hồi tưởng lại khoảng thời gian đã qua kia. Song Trình Miễn xuất hiện lần nữa đã phá vỡ tất cả.
Mấy ngày qua, cô ngủ không ngon lắm. Bởi vì thường xuyên nằm mơ, hằng đêm mơ thấy cũng là đại viện cũ cô đã mười mấy năm chưa từng trở về. Cô từng cố gắng quên đi tất cả, nhưng cũng vì giấc mơ này mà trở nên càng thêm rõ ràng.
Đại viện quân đội, đó là là nơi cô lớn lên từ nhỏ.
Nghe mẹ nói là bà chưa hết trăm ngày đã ôm cô ngồi xe đến quân đội. Khi đó vì lo lắng rằng lữ đoàn tên lửa này là một quân đội tác chiến có vị trí chiến lược, tầm quan trọng và tính bí mật, đại viện được xây dựng tại một huyện thành nhỏ, cộng thêm lúc ấy lão Hà vẫn chưa được đề bạt, chẳng qua là một binh lính bình thường, tuy trong quân đội có truyền thống tốt đẹp “gia quyến đến đội phải tiếp đãi”, nhưng điều kiện cuộc sống thật sự không được tốt.
Thời điểm lão Hà đi lính, mẹ rất ít oán trách điều này, cũng là khi chuyển ngành trở về nhà thì thỉnh thoảng mới nhắc đến. Đối với những điều này cô cũng không có ấn tượng lắm, khi đó còn nhỏ, thỉnh thoảng theo mẹ đến ở nông trường cha công tác, chỉ nhớ được linh tinh mấy người bạn chơi ở nông trường và món ve sầu chiên ngon lành trên bàn ăn ngày hè. Sau đó cha được đề bạt, triệu hồi về lữ đoàn tên lửa, mẹ cũng vì đó tùy quân. Tuy có trở về nông trường vài lần, nhưng phải nói khắc sâu trong trí nhớ nhất vẫn là đại viện củ kỹ của lữ đoàn tên lửa khiến cô khó có thể quên được. Cho đến hôm nay, cô vẫn cảm giác được đó là nơi đẹp nhất cô từng ở.
Cô đã từng hỏi qua rất nhiều người đại viện cũ được xây dựng từ khi nào, nhưng rất nhiều người cũng không thể cho cô một đáp án chính xác. Bởi vì đây là quân đội, hằng năm cứ từng đợt từng đợt người đến người đi, điều vào điều ra, vài chục năm nay đổi vài chục nhóm người.
Có điều việc này cũng không gây trở ngại yêu thích của cô đối với nơi này.
Quy hoạch trong viện không khác nhiều với đại viện quân đội khác, sân banh, rạp chiếu phim, hội trường, từng tòa nhà lầu tạo thành cơ cấu tổ chức, sân huấn luyện, trường học cho con em, còn có thao trường lớn cô thích nằm ngắm sao nhất. Cuối thao trường dựng thẳng bốn tấm bảng song song, dưới chân sơn bốn chữ to màu đỏ — Đệ Nhị Pháo Binh (1). Khi đó cô làm sao hiểu được bốn chữ này là đại diện cho lực lượng vũ trang thế nào, chỉ vì thích thì thích thôi. Phong cảnh ngoài viện đẹp hơn, khắp nơi là rừng trúc mênh mông và trải đầy hòn đá nhỏ của con suối cạn, còn có những bông hoa rực rỡ nở khắp núi đồi bao la.
(1): Đệ Nhị Pháo Binh: Pháo binh 2, còn gọi là tên lửa.
Có lẽ vì thích quá hết lòng nên khi quân đội hoán phòng (2) cô mới khó chịu như vậy. Khi đó còn nhỏ không hiểu được cái gì là quân đội cần và lợi ích quốc gia, chỉ biết là cô muốn đại viện đi cùng cô đến một thành phố xa lạ khác, mà cô cũng không cách nào mang đi tất cả trong đó. Cô cảm thấy khó có thể tiếp nhận, cho nên ngày rời đi đã gào khóc thảm thiết, khiến cho lão Hà gần như muốn xuống tay đánh cô. Sau đó cô cũng quên mất mình ngồi lên xe quân sự thế nào, cả đường dằn xóc, bôn ba cả một ngàn cây số, đi đến một thành phố khác.
(2): Hoán phòng: quân đội đóng quân ban đầu chuyển giao nhiệm vụ phòng thủ cho quân đội mới được điều đến. Có thể hiểu nôm na là thay đổi nơi đóng quân.
Khi đó chính là quá trưa hè, ánh nắng chói chang khiến cô không mở mắt ra được. Chỉ thấy được mờ mờ một người mang quân hàm hai gạch hai sao đứng ở cửa lớn đón chào bọn họ, bên cạnh còn có một cậu bé cao hơn nửa người ông. Cậu dùng ánh mắt mới lạ và thiện ý nhìn vào bọn họ chăm chú, khóe miệng hơi mỉm cười. Thấy xe bọn họ dừng lại, cũng có lẽ là thấy được cô, cậu sải bước đi về phía xe quân sự của bọn họ, mở cửa xe, đương muốn tiếp đón lúc bọn họ xuống xe thì cô lại không nhịn được, ra sức đẩy cậu ra, rồi sau đó cúi đầu nôn ọe.
Cuối cùng cảm giác say xe khá hơn một chút, nhưng lại gây sợ hãi cho toàn bộ người xung quanh, nhất là cậu bé đứng trước mặt cô. Cô còn chưa kịp liếc nhìn cậu một cái thì đã bị người ta đưa đến đội y tế. Sau khi tỉnh lại, cô mới biết được tên của cậu.
Trình Miễn. Trình của tiền đồ, miễn của siêng năng.
Sau này Hà Tiêu thường nghĩ lúc ấy nhịn được là tốt rồi. Song ông trời luôn giở trò từng giây phút, nếu như giờ khắc này nhất định là vậy thì có trốn cũng không trốn thoát. Tựa như thời gian xa xôi kia, những thứ lưu trữ trong trí nhớ khi cô còn niên thiếu kia, tất cả vui vẻ và đau buồn của con người, cô chưa quên và cũng mãi mãi không thể quên.
Sau nguyên đán trời đổ xuống ào ào mấy trận tuyết, nhiệt độ không khí chợt lại giảm vài độ.
Còn tại sân huấn luyện sư T ở phía xa ngoại ô thành phố lại là một cảnh tượng khí thế ngất trời, đại đội trinh sát đang tiến hành huấn luyện vượt chướng ngại vật 400m, yêu cầu trong hai phút vượt qua mười mấy chướng ngại, các binh lính cũng dốc hết sức chạy, được hai chuyến lưng đã đổ mồ hôi.
Trình Miễn mặc một bộ dã chiến chỉnh tề đứng ở bên lưới sắt, một tay cầm đồng hồ, ánh mắt chú tâm quan sát binh lính tiến lên, thỉnh thoảng thúc giục mọi người tăng tốc độ. Sau khi kết thúc huấn luyện, Trình Miễn nhìn ghi chép thành tích, chân mày khẽ cau lại.
“Tống Hiểu Vĩ ở lại, còn lại giải tán.”
Tống Hiểu Vĩ bị điểm tên tim đập rộn rã, đám người chạy sạch rồi mới kiên trì tiến lên. Trình Miễn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm vào ghi chép thành tích hỏi không khách sáo: “Xảy ra chuyện gì?”
Khuôn mặt ngăm đen lộ ra một chút mất tự nhiên, Tống Hiểu Vĩ gãi gãi đầu nói: “Có thể là hai ngày nay không có tâm trạng, đại đổi trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ mau sớm điều chỉnh lại.”
“Không có tâm trạng?” Trình Miễn nghe thấy lý do này ngược lại cười lên: “Vậy cậu nói cho tôi xem, có chuyện gì khiến cho thành tích của cậu kém nhiều như vậy?”
Tống Hiểu Vĩ cúi đầu không nói.
Vì vậy Trình Miễn cũng không nói sâu: “Đối với cậu, tôi không nói nhiều. Cậu là lính cũ, nên làm gì khẳng định trong lòng rõ ràng. Cuộc đấu võ năm sau chưa quên chứ?”
“Báo cáo đại đội trưởng, chưa quên!”
“Chưa quên thì lên tinh thần.”
Trình Miễn vỗ vỗ bờ vai của anh ta, Tống Hiểu Vĩ chưa kịp phòng bị, lảo đảo lui về sau vài bước, tay vốn muốn che bả vai, nhưng sau đó ý thức lại nhanh chóng rút về. Trình Miễn phát giác không ổn, lấy tay chụp bờ vai anh ta, nhìn sắc mặt anh ta bỗng nhiên tái nhợt, lập tức hiểu được: “Đụng vào bả vai rồi à?”
Tống Hiểu Vĩ lau một chút mồ hôi trên trán, ngẩng đầu, ngại ngùng cười cười với Trình Miễn: “Đại đội trưởng, anh cũng biết năm sau tôi muốn tham gia đấu võ quân khu, 400m vượt chướng ngại vật là sở đoản của tôi, không cố gắng luyện không được. Hơn nữa, sư chúng ta nhiều người như vậy chỉ lựa ra có vài người chúng ta, không mang về vài hạng nhất làm sao ăn nói với mấy anh em.”
Trình Miễn nghiêm túc nhìn anh ta, giọng nói cũng lạnh hơn vài độ: “Đạt được hạng nhất cũng không phải để cậu làm khó vai của mình. Mới vừa rồi tôi thấy động tác của cậu không giống lắm với động tác quen thuộc lúc trước, cậu thành thật khai báo đây là cậu học ai?”
Nói đến phần này, Tống Hiểu Vĩ cũng không dám giấu diếm.
“Đại đội trưởng sáng suốt, tôi học theo tiểu đội trưởng sư chúng ta giành được giải nhất 400m vượt chướng ngại vật của tập đoàn quân năm ngoái, có điều tôi không đủ năng lực, không chỉ học không giỏi còn hủy hoại cả mình.” Anh ta nói rồi lại cười, vẻ mặt thành thật, lại pha trộn chút mờ mịt, “Đại đội trưởng, năm nay là năm cuối giai đoạn hai của tôi, không lấy được chút thành tích sẽ phải xấu hổ ở lại quân đội rồi.”
Trình Miễn hiểu anh ta nghĩ thế nào. Bước vào giai đoạn ba, không chỉ có thể ở lại quân đội bốn năm, phục viên trở về địa phương cũng sẽ được sắp xếp công việc, đây chính là sự lựa chọn không thể tốt hơn đối với trẻ con nông thôn như Tống Hiểu Vĩ, bởi vì từ khi vừa bắt đầu bọn họ cũng biết không thể nào ở lại quân đội cả đời. Trình Miễn không hề hoài nghi chí hướng đầu quân báo quốc của bọn Tống Hiểu Vĩ, có thể giống như kiểu Trình phó tư lệnh luôn giáo dục anh, người sống trên đời quan trọng nhất là thực tế.
Nghĩ đến đây, Trình Miễn đã không nói ra được lời gì trách móc anh ta, chỉ có thể dặn dò anh ta: “Mau chóng dưỡng thương cho tốt, cách đấu võ không còn nhiều thời gian.”
Tống Hiểu Vĩ nhếch môi cười một tiếng: “Vâng!”
Hôm nay là chủ nhật, hiếm có xế chiều không phải họp hành, hai vị lãnh đạo đại đội trinh sát tụ họp tại phòng hoạt động đánh cầu lông. Không ít chiến sĩ ở bên vây xem, hai người đánh vài ván đã bị cướp quyền. Trình Miễn đứng một bên nhìn náo nhiệt một lúc, rồi quay người trở về ký túc xá.
Buổi trưa lúc cơm nước xong anh gửi cho Hà Tiêu một tin nhắn, sau đó điện thoại di động vẫn đặt trên bàn, hiện tại mở ra nhìn xem thì trên màn ảnh có một tin nhắn chưa đọc.
– Cơm trưa đã ăn xong lâu rồi, mới vừa ngủ trưa một giấc.
Xem xong tin nhắn này, tâm tình xuống thấp vì chuyện Tống Hiểu Vĩ buổi sáng thoáng cái đã chuyển biến tốt đẹp.
Ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại di động, Trình đại đội trưởng đương lúc do dự cho nên gọi điện thoại cho cô hay không thì cửa ký túc xá đột ngột mở ra. Từ chỉ đạo viên – Từ Nghi choàng khăn cầm lấy cốc trà đi từ bên ngoài vào, anh vốn đến rót nước, vừa nhìn Trình Miễn quan sát điện thoại di động lại không nhịn được hỏi: “Tình huống như thế nào?”
Trình Miễn đặt điện thoại di động lại trên bàn, cũng rót cho mình một cốc nước: “Chưa ra sao cả.”
“Sao lại vậy?” Từ Nghi cười vô cùng nham hiểm, “Mau khai không được che giấu.”
Vừa nghe thấy lời này, Trình Miễn suýt sặc ngụm nước vừa uống vào trong miệng: “Còn che giấu? Từ nông trường trở về tôi liền chưa từng nghỉ ngơi.”
Quan hệ hữu nghị trở về chính là chuẩn bị chiến đấu Nguyên Đán, sau đó bận bịu cả ngày huấn luyện tân binh đội trinh sát, tiếp theo lại đến lễ mừng năm mới, bận bịu thế này muốn xin nghỉ cũng không dễ. Nghĩ đến những thứ này, Trình Miễn cảm thấy mình đã mọc vài cọng tóc bạc, tất cả đều do buồn phiền mà ra.
Từ Nghi cười cười: “Chúng ta đi lính là tình trạng như vậy, cậu cố gắng vượt qua khó khăn đi. Hơn nữa cần tôi nói cậu vẻ vang theo đuổi con gái như vậy vẫn không được, phải chú ý sách lược.”
Trình Miễn cau chân mày: “Có cao kiến gì?”
Từ thư ký nói rõ ràng: “Đầu tiên cậu phải làm rõ cô gái này rốt cuộc nghĩ thế nào. Ví như cách nhìn của cô ta đối với cậu, cô ta có thích người khác hay không.”
Trình Miễn cảm thấy buồn cười: “Tôi muốn hỏi thẳng thắng như thế sợ rằng cô ấy còn trốn tôi hơn.”
Dĩ nhiên không thể hỏi thẳng.
Từ Nghi đặt cốc trà xuống, ý bảo anh tiến lên: “Tôi hỏi cậu, chúng ta đang làm gì?”
“Nói nhảm, lính trinh sát.”
“Tôi đây hỏi cậu tiếp, cái gì là trinh sát?”
“….”
“Quan sát, gián điệp, do thám, rình rập, ly gián.” Giờ khắc này Từ thư ký đã hoàn toàn hóa thành nhân vật quân sư, “Phát huy tố chất ưu tú lính trinh sát của cậu, lấy một ít tình báo cũng đâu có khó khăn gì.”
Vậy cũng được.
Trình đại đội trưởng suy nghĩ một chút: “Vậy nếu cô ấy thích người khác?”
“Bốn chữ: Tùy thời ly gián.”
“Làm sao tôi thất đức như vậy?”
“Không chỉ có thất đức, còn phải da mặt dày.” Từ Nghi khẽ mỉm cười, lại hỏi, “Theo lý thuyết cậu hẳn biết cha mẹ Hà Tiêu, như vậy xem ra cũng có thể ra tay từ phía hậu phương.”
“Dừng lại!”
Trình Miên kêu ngừng, hiện tại ngay cả Hà Tiêu nghĩ thế nào anh cũng chưa xác định được, còn muốn ra tay từ phía hậu phương à? Chuẩn bị không tốt chính là kết quả trước sau có địch.
Từ Nghi cũng hơi thông suốt một chút.
“Vậy thì theo như lời tôi nói lúc trước, nhận thức cho tốt.” Nói xong rồi vỗ vỗ bờ vai anh, bước đi vô cùng phóng khoáng.
Trình Miễn không khỏi bật cười.
Anh quay đầu đi, thất thần nhìn ra tia nắng rực rỡ ngoài cửa sổ trong chốc lát, trong đầu bất chợt nhớ đến ánh mắt của Hà Tiêu quay đầu lại nhìn anh lúc gần đi. Một lúc lâu anh bỗng đứng lên, vuốt vuốt đầu tóc, đeo mũ lên đi ra ngoài.
Quyết định trước tiên tập trung hỏa lực tấn công phía mạnh nhất. Hơn nữa — phải bắt sống!
Lúc gần đi vội vàng lên xe, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, cô vẫn cúi đầu, không bao lâu lại nghe thấy có người gõ cửa sổ. Hà Tiêu nghiêng đầu nhìn thử xem, lại chạm phải đôi mắt đen nhánh sâu sắc. Trình Miễn đã đứng ở ngoài xe, thân hình cao một mét tám mấy, hơi ngửa đầu, dùng khẩu hình ý bảo cô mở cửa sổ ra. Hà Tiêu biết tính tình của anh, hơi chần chừ một chút rồi kéo cửa sổ xe ra.
Một túi thực phẩm màu trắng được đưa đến.
“Chuẩn bị một ít thức ăn cho em, buổi trưa em ăn ít quá, đợi lát nữa trên đường ăn chút đi, tránh bị say xe.”
Hà Tiêu không khỏi nhìn anh một cái. Chỉ thấy môi anh hơi mỉm cười, lôi thôi nhưng ấm áp, trong nháy mắt cô bỗng cảm giác được đáy lòng dâng lên một trận chua xót. Hóa ra anh cũng còn nhớ.
Cuống cuồng nhận lấy, Hà Tiêu nói giọng khàn khàn cảm ơn.
Trình Miễn nhìn cô và dặn dò: “Về đến nhà gửi tin nhắn cho anh.”
“… Ừ.”
“Trong khoảng thời gian này tương đối bận, hơn nữa mấy ngày nữa nguyên đán phải vào chuẩn bị chiến đấu, có điều có thời gian anh sẽ điện thoại cho em.”
“Ừ.”
“Phải nhớ nghe.”
“…”
Xem ra nhược điểm của cô nằm trong tay anh không ít, Hà Tiêu không có lên tiếng. Trình Miễn cười cười, đóng cửa sổ xe lại thay cô.
Xe từ từ rời khỏi nông trường, trời chiều ngã về tây, hoàng hôn mỏng manh từ từ thấm nhòe chân trời. Lơ đãng quay người lại, Hà Tiêu vẫn có thể thấy được một bóng dáng đứng nghiêm ở cửa nông trường kia, thấy cô nhìn lại còn vẫy vẫy tay với cô. Lần này Hà Tiêu không có lẫn trốn, vẫn nhìn chăm chú vào anh, cho đến khi xe rẽ cua mới thu hồi ánh mắt.
Chử Điềm ngồi bên cạnh nhẹ đụng đụng cô: “Tiếu Tiếu, thật ra thì cậu cũng còn nhớ mà?”
Hà Tiêu không nói, tựa trán vào cửa sổ.
Có một khoảng thời gian rất dài, cô đã tránh không hồi tưởng lại khoảng thời gian đã qua kia. Song Trình Miễn xuất hiện lần nữa đã phá vỡ tất cả.
Mấy ngày qua, cô ngủ không ngon lắm. Bởi vì thường xuyên nằm mơ, hằng đêm mơ thấy cũng là đại viện cũ cô đã mười mấy năm chưa từng trở về. Cô từng cố gắng quên đi tất cả, nhưng cũng vì giấc mơ này mà trở nên càng thêm rõ ràng.
Đại viện quân đội, đó là là nơi cô lớn lên từ nhỏ.
Nghe mẹ nói là bà chưa hết trăm ngày đã ôm cô ngồi xe đến quân đội. Khi đó vì lo lắng rằng lữ đoàn tên lửa này là một quân đội tác chiến có vị trí chiến lược, tầm quan trọng và tính bí mật, đại viện được xây dựng tại một huyện thành nhỏ, cộng thêm lúc ấy lão Hà vẫn chưa được đề bạt, chẳng qua là một binh lính bình thường, tuy trong quân đội có truyền thống tốt đẹp “gia quyến đến đội phải tiếp đãi”, nhưng điều kiện cuộc sống thật sự không được tốt.
Thời điểm lão Hà đi lính, mẹ rất ít oán trách điều này, cũng là khi chuyển ngành trở về nhà thì thỉnh thoảng mới nhắc đến. Đối với những điều này cô cũng không có ấn tượng lắm, khi đó còn nhỏ, thỉnh thoảng theo mẹ đến ở nông trường cha công tác, chỉ nhớ được linh tinh mấy người bạn chơi ở nông trường và món ve sầu chiên ngon lành trên bàn ăn ngày hè. Sau đó cha được đề bạt, triệu hồi về lữ đoàn tên lửa, mẹ cũng vì đó tùy quân. Tuy có trở về nông trường vài lần, nhưng phải nói khắc sâu trong trí nhớ nhất vẫn là đại viện củ kỹ của lữ đoàn tên lửa khiến cô khó có thể quên được. Cho đến hôm nay, cô vẫn cảm giác được đó là nơi đẹp nhất cô từng ở.
Cô đã từng hỏi qua rất nhiều người đại viện cũ được xây dựng từ khi nào, nhưng rất nhiều người cũng không thể cho cô một đáp án chính xác. Bởi vì đây là quân đội, hằng năm cứ từng đợt từng đợt người đến người đi, điều vào điều ra, vài chục năm nay đổi vài chục nhóm người.
Có điều việc này cũng không gây trở ngại yêu thích của cô đối với nơi này.
Quy hoạch trong viện không khác nhiều với đại viện quân đội khác, sân banh, rạp chiếu phim, hội trường, từng tòa nhà lầu tạo thành cơ cấu tổ chức, sân huấn luyện, trường học cho con em, còn có thao trường lớn cô thích nằm ngắm sao nhất. Cuối thao trường dựng thẳng bốn tấm bảng song song, dưới chân sơn bốn chữ to màu đỏ — Đệ Nhị Pháo Binh (1). Khi đó cô làm sao hiểu được bốn chữ này là đại diện cho lực lượng vũ trang thế nào, chỉ vì thích thì thích thôi. Phong cảnh ngoài viện đẹp hơn, khắp nơi là rừng trúc mênh mông và trải đầy hòn đá nhỏ của con suối cạn, còn có những bông hoa rực rỡ nở khắp núi đồi bao la.
(1): Đệ Nhị Pháo Binh: Pháo binh 2, còn gọi là tên lửa.
Có lẽ vì thích quá hết lòng nên khi quân đội hoán phòng (2) cô mới khó chịu như vậy. Khi đó còn nhỏ không hiểu được cái gì là quân đội cần và lợi ích quốc gia, chỉ biết là cô muốn đại viện đi cùng cô đến một thành phố xa lạ khác, mà cô cũng không cách nào mang đi tất cả trong đó. Cô cảm thấy khó có thể tiếp nhận, cho nên ngày rời đi đã gào khóc thảm thiết, khiến cho lão Hà gần như muốn xuống tay đánh cô. Sau đó cô cũng quên mất mình ngồi lên xe quân sự thế nào, cả đường dằn xóc, bôn ba cả một ngàn cây số, đi đến một thành phố khác.
(2): Hoán phòng: quân đội đóng quân ban đầu chuyển giao nhiệm vụ phòng thủ cho quân đội mới được điều đến. Có thể hiểu nôm na là thay đổi nơi đóng quân.
Khi đó chính là quá trưa hè, ánh nắng chói chang khiến cô không mở mắt ra được. Chỉ thấy được mờ mờ một người mang quân hàm hai gạch hai sao đứng ở cửa lớn đón chào bọn họ, bên cạnh còn có một cậu bé cao hơn nửa người ông. Cậu dùng ánh mắt mới lạ và thiện ý nhìn vào bọn họ chăm chú, khóe miệng hơi mỉm cười. Thấy xe bọn họ dừng lại, cũng có lẽ là thấy được cô, cậu sải bước đi về phía xe quân sự của bọn họ, mở cửa xe, đương muốn tiếp đón lúc bọn họ xuống xe thì cô lại không nhịn được, ra sức đẩy cậu ra, rồi sau đó cúi đầu nôn ọe.
Cuối cùng cảm giác say xe khá hơn một chút, nhưng lại gây sợ hãi cho toàn bộ người xung quanh, nhất là cậu bé đứng trước mặt cô. Cô còn chưa kịp liếc nhìn cậu một cái thì đã bị người ta đưa đến đội y tế. Sau khi tỉnh lại, cô mới biết được tên của cậu.
Trình Miễn. Trình của tiền đồ, miễn của siêng năng.
Sau này Hà Tiêu thường nghĩ lúc ấy nhịn được là tốt rồi. Song ông trời luôn giở trò từng giây phút, nếu như giờ khắc này nhất định là vậy thì có trốn cũng không trốn thoát. Tựa như thời gian xa xôi kia, những thứ lưu trữ trong trí nhớ khi cô còn niên thiếu kia, tất cả vui vẻ và đau buồn của con người, cô chưa quên và cũng mãi mãi không thể quên.
Sau nguyên đán trời đổ xuống ào ào mấy trận tuyết, nhiệt độ không khí chợt lại giảm vài độ.
Còn tại sân huấn luyện sư T ở phía xa ngoại ô thành phố lại là một cảnh tượng khí thế ngất trời, đại đội trinh sát đang tiến hành huấn luyện vượt chướng ngại vật 400m, yêu cầu trong hai phút vượt qua mười mấy chướng ngại, các binh lính cũng dốc hết sức chạy, được hai chuyến lưng đã đổ mồ hôi.
Trình Miễn mặc một bộ dã chiến chỉnh tề đứng ở bên lưới sắt, một tay cầm đồng hồ, ánh mắt chú tâm quan sát binh lính tiến lên, thỉnh thoảng thúc giục mọi người tăng tốc độ. Sau khi kết thúc huấn luyện, Trình Miễn nhìn ghi chép thành tích, chân mày khẽ cau lại.
“Tống Hiểu Vĩ ở lại, còn lại giải tán.”
Tống Hiểu Vĩ bị điểm tên tim đập rộn rã, đám người chạy sạch rồi mới kiên trì tiến lên. Trình Miễn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm vào ghi chép thành tích hỏi không khách sáo: “Xảy ra chuyện gì?”
Khuôn mặt ngăm đen lộ ra một chút mất tự nhiên, Tống Hiểu Vĩ gãi gãi đầu nói: “Có thể là hai ngày nay không có tâm trạng, đại đổi trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ mau sớm điều chỉnh lại.”
“Không có tâm trạng?” Trình Miễn nghe thấy lý do này ngược lại cười lên: “Vậy cậu nói cho tôi xem, có chuyện gì khiến cho thành tích của cậu kém nhiều như vậy?”
Tống Hiểu Vĩ cúi đầu không nói.
Vì vậy Trình Miễn cũng không nói sâu: “Đối với cậu, tôi không nói nhiều. Cậu là lính cũ, nên làm gì khẳng định trong lòng rõ ràng. Cuộc đấu võ năm sau chưa quên chứ?”
“Báo cáo đại đội trưởng, chưa quên!”
“Chưa quên thì lên tinh thần.”
Trình Miễn vỗ vỗ bờ vai của anh ta, Tống Hiểu Vĩ chưa kịp phòng bị, lảo đảo lui về sau vài bước, tay vốn muốn che bả vai, nhưng sau đó ý thức lại nhanh chóng rút về. Trình Miễn phát giác không ổn, lấy tay chụp bờ vai anh ta, nhìn sắc mặt anh ta bỗng nhiên tái nhợt, lập tức hiểu được: “Đụng vào bả vai rồi à?”
Tống Hiểu Vĩ lau một chút mồ hôi trên trán, ngẩng đầu, ngại ngùng cười cười với Trình Miễn: “Đại đội trưởng, anh cũng biết năm sau tôi muốn tham gia đấu võ quân khu, 400m vượt chướng ngại vật là sở đoản của tôi, không cố gắng luyện không được. Hơn nữa, sư chúng ta nhiều người như vậy chỉ lựa ra có vài người chúng ta, không mang về vài hạng nhất làm sao ăn nói với mấy anh em.”
Trình Miễn nghiêm túc nhìn anh ta, giọng nói cũng lạnh hơn vài độ: “Đạt được hạng nhất cũng không phải để cậu làm khó vai của mình. Mới vừa rồi tôi thấy động tác của cậu không giống lắm với động tác quen thuộc lúc trước, cậu thành thật khai báo đây là cậu học ai?”
Nói đến phần này, Tống Hiểu Vĩ cũng không dám giấu diếm.
“Đại đội trưởng sáng suốt, tôi học theo tiểu đội trưởng sư chúng ta giành được giải nhất 400m vượt chướng ngại vật của tập đoàn quân năm ngoái, có điều tôi không đủ năng lực, không chỉ học không giỏi còn hủy hoại cả mình.” Anh ta nói rồi lại cười, vẻ mặt thành thật, lại pha trộn chút mờ mịt, “Đại đội trưởng, năm nay là năm cuối giai đoạn hai của tôi, không lấy được chút thành tích sẽ phải xấu hổ ở lại quân đội rồi.”
Trình Miễn hiểu anh ta nghĩ thế nào. Bước vào giai đoạn ba, không chỉ có thể ở lại quân đội bốn năm, phục viên trở về địa phương cũng sẽ được sắp xếp công việc, đây chính là sự lựa chọn không thể tốt hơn đối với trẻ con nông thôn như Tống Hiểu Vĩ, bởi vì từ khi vừa bắt đầu bọn họ cũng biết không thể nào ở lại quân đội cả đời. Trình Miễn không hề hoài nghi chí hướng đầu quân báo quốc của bọn Tống Hiểu Vĩ, có thể giống như kiểu Trình phó tư lệnh luôn giáo dục anh, người sống trên đời quan trọng nhất là thực tế.
Nghĩ đến đây, Trình Miễn đã không nói ra được lời gì trách móc anh ta, chỉ có thể dặn dò anh ta: “Mau chóng dưỡng thương cho tốt, cách đấu võ không còn nhiều thời gian.”
Tống Hiểu Vĩ nhếch môi cười một tiếng: “Vâng!”
Hôm nay là chủ nhật, hiếm có xế chiều không phải họp hành, hai vị lãnh đạo đại đội trinh sát tụ họp tại phòng hoạt động đánh cầu lông. Không ít chiến sĩ ở bên vây xem, hai người đánh vài ván đã bị cướp quyền. Trình Miễn đứng một bên nhìn náo nhiệt một lúc, rồi quay người trở về ký túc xá.
Buổi trưa lúc cơm nước xong anh gửi cho Hà Tiêu một tin nhắn, sau đó điện thoại di động vẫn đặt trên bàn, hiện tại mở ra nhìn xem thì trên màn ảnh có một tin nhắn chưa đọc.
– Cơm trưa đã ăn xong lâu rồi, mới vừa ngủ trưa một giấc.
Xem xong tin nhắn này, tâm tình xuống thấp vì chuyện Tống Hiểu Vĩ buổi sáng thoáng cái đã chuyển biến tốt đẹp.
Ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại di động, Trình đại đội trưởng đương lúc do dự cho nên gọi điện thoại cho cô hay không thì cửa ký túc xá đột ngột mở ra. Từ chỉ đạo viên – Từ Nghi choàng khăn cầm lấy cốc trà đi từ bên ngoài vào, anh vốn đến rót nước, vừa nhìn Trình Miễn quan sát điện thoại di động lại không nhịn được hỏi: “Tình huống như thế nào?”
Trình Miễn đặt điện thoại di động lại trên bàn, cũng rót cho mình một cốc nước: “Chưa ra sao cả.”
“Sao lại vậy?” Từ Nghi cười vô cùng nham hiểm, “Mau khai không được che giấu.”
Vừa nghe thấy lời này, Trình Miễn suýt sặc ngụm nước vừa uống vào trong miệng: “Còn che giấu? Từ nông trường trở về tôi liền chưa từng nghỉ ngơi.”
Quan hệ hữu nghị trở về chính là chuẩn bị chiến đấu Nguyên Đán, sau đó bận bịu cả ngày huấn luyện tân binh đội trinh sát, tiếp theo lại đến lễ mừng năm mới, bận bịu thế này muốn xin nghỉ cũng không dễ. Nghĩ đến những thứ này, Trình Miễn cảm thấy mình đã mọc vài cọng tóc bạc, tất cả đều do buồn phiền mà ra.
Từ Nghi cười cười: “Chúng ta đi lính là tình trạng như vậy, cậu cố gắng vượt qua khó khăn đi. Hơn nữa cần tôi nói cậu vẻ vang theo đuổi con gái như vậy vẫn không được, phải chú ý sách lược.”
Trình Miễn cau chân mày: “Có cao kiến gì?”
Từ thư ký nói rõ ràng: “Đầu tiên cậu phải làm rõ cô gái này rốt cuộc nghĩ thế nào. Ví như cách nhìn của cô ta đối với cậu, cô ta có thích người khác hay không.”
Trình Miễn cảm thấy buồn cười: “Tôi muốn hỏi thẳng thắng như thế sợ rằng cô ấy còn trốn tôi hơn.”
Dĩ nhiên không thể hỏi thẳng.
Từ Nghi đặt cốc trà xuống, ý bảo anh tiến lên: “Tôi hỏi cậu, chúng ta đang làm gì?”
“Nói nhảm, lính trinh sát.”
“Tôi đây hỏi cậu tiếp, cái gì là trinh sát?”
“….”
“Quan sát, gián điệp, do thám, rình rập, ly gián.” Giờ khắc này Từ thư ký đã hoàn toàn hóa thành nhân vật quân sư, “Phát huy tố chất ưu tú lính trinh sát của cậu, lấy một ít tình báo cũng đâu có khó khăn gì.”
Vậy cũng được.
Trình đại đội trưởng suy nghĩ một chút: “Vậy nếu cô ấy thích người khác?”
“Bốn chữ: Tùy thời ly gián.”
“Làm sao tôi thất đức như vậy?”
“Không chỉ có thất đức, còn phải da mặt dày.” Từ Nghi khẽ mỉm cười, lại hỏi, “Theo lý thuyết cậu hẳn biết cha mẹ Hà Tiêu, như vậy xem ra cũng có thể ra tay từ phía hậu phương.”
“Dừng lại!”
Trình Miên kêu ngừng, hiện tại ngay cả Hà Tiêu nghĩ thế nào anh cũng chưa xác định được, còn muốn ra tay từ phía hậu phương à? Chuẩn bị không tốt chính là kết quả trước sau có địch.
Từ Nghi cũng hơi thông suốt một chút.
“Vậy thì theo như lời tôi nói lúc trước, nhận thức cho tốt.” Nói xong rồi vỗ vỗ bờ vai anh, bước đi vô cùng phóng khoáng.
Trình Miễn không khỏi bật cười.
Anh quay đầu đi, thất thần nhìn ra tia nắng rực rỡ ngoài cửa sổ trong chốc lát, trong đầu bất chợt nhớ đến ánh mắt của Hà Tiêu quay đầu lại nhìn anh lúc gần đi. Một lúc lâu anh bỗng đứng lên, vuốt vuốt đầu tóc, đeo mũ lên đi ra ngoài.
Quyết định trước tiên tập trung hỏa lực tấn công phía mạnh nhất. Hơn nữa — phải bắt sống!
Tác giả :
Scotland Chiết Nhĩ Miêu