Mùa Đông Dài
Chương 44
Gần tới ngày xuất ngũ, công tác phục viên và chuyển nghề ở sư đoàn T cũng khẩn trương tiến hành. Bên ngoài thì đã đâu vào đấy, nhưng thực tế xử lý ở phía trên còn gặp rất nhiều vấn đề khó khăn. Nhất là liên quan đến việc đối nhân xử thế, Trình Miễn một lần nữa cảm nhận sâu sắc hàm ý của câu nói "Quân đội là một xã hội thu nhỏ".
Phó Liên Trưởng lão Ngô từng cười nhạo anh, sống trong quân đội ít nhất cũng hai mươi mấy năm rồi, đáng lẽ phải quen với việc này rồi.
Trình Miễn cũng chỉ có thể cười tự giễu. thật sự đã quen rồi, nhưng xảy ra trên đầu mình lại là một chuyện khác. Bây giờ anh nhìn những binh lính muốn giữ lại kia, ai anh cũng cảm thấy là hạt giống tốt, không nỡ để họ đi. Nhưng không biện pháp, chỉ tiêu lưu đội chỉ có từng ấy, anh còn phải cố gắng hết sức để xử lý sự việc công bằng, không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Thật là không dễ dàng.
Sát hạch tuyển chọn sĩ quan vốn nên tiến hành hai ngày trước, bởi vì vấn đề thời tiết, nên trong sư đoàn quyết định lùi lại. Ngày sát hạch, bởi vì Trình Miễn không thể đến xem trực tiếp, nên buổi sáng khi dọn cơm, tất cả đại đội xếp thành hàng ca hát ở trước phòng ăn, anh chỉ đứng ở một bên, lẳng lặng mà nhìn, mà lắng nghe.
Nếu có thể, anh càng muốn đám binh sĩ này của anh có thể nắm tay nhau ra chiến trường, anh dũng giết địch. Mà không phải ở sân huấn luyện to như vậy, sử dụng tất cả vốn liếng, để cạnh tranh với người trong nhà. Vậy mà tình huống thực tế lại đúng như vậy, bộ đội không cần, cũng không giữ lại nhiều người như vậy. Cho nên ngày hôm nay, mặc kệ có sẵn lòng hay không, cũng phải có một số người rút khỏi thời hạn nghĩa vụ quân sự. Quân đội, đặc biệt là khi có chiến tranh, chuẩn bị quân đội để đánh thắng trận, luôn luôn cần người tốt nhất.
Tốt nhất.
Trình Miễn giống như được uống viên thuốc an thần, sau khi ăn bữa sáng, vội vã dặn dò mấy câu với Chỉ đạo viên Từ Nghi và Phó Liên Trưởng lão Ngô, rồi lên xe đi lên sư bộ.
Hôm nay, thời tiết ở thành phố B không phải quá tốt, từ sáng sớm vẫn cứ âm u, không lâu sau bầu trời lác đác xuất hiện bông tuyết. Trình Miễn ngồi trong phòng họp, nhìn ra bên ngoài thấy bông tuyết đang bay xuống, tưởng tượng thấy lạnh cắt da cắt thịt, lại bị ấm áp trong phòng hun đến mức mệt mỏi dâng trào.
Ở bộ đội, nhất là bộ đội dã chiến ở sư đoàn T, rất hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, cho tới bây giờ đều là hai mắt luôn mở to, bận đến tối tăm mặt mũi. Đến cuối năm, lại càng thêm vội vàng, khi bản thân không có phương pháp,thì hận rằng mình không thể chém thành hai khúc mà sử dụng.
Mấy ngày nay, Trình Miễn đi ngủ cũng không có cảm giác ngon giấc. Bình thường bận rộn thì chẳng sao, bây giờ ngồi xuống, có cảm giác không chịu nổi, hai mí mắt không ngừng đánh nhau. Để giữ vững tỉnh táo, anh thẳng người, dùng sức nhéo nhéo mi tâm.
Thật vất vả chịu đựng đến khi kết thúc hội nghị, Trình Miễn lên tinh thần đứng lên, đặt bút kí lên phiếu thăm dò, rồi ra khỏi phòng họp.
Vừa đi ra ngoài, bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mặt có cảm giác lạnh lẽo, cộng thêm gió lạnh khẽ thổi, Trình Miễn hoàn toàn tỉnh táo. Anh nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi, có lẽ sát hạch buổi sáng đã kết thúc rồi.
Trong đầu đang nhớ đến ai đó, thì điện thoại di động vang lên. Gọi điện tới là Từ Nghi, cũng không để Trình Miễn chậm rãi hỏi kết quả khảo sát như thế nào, đầu bên kia sốt ruột nói: "Trình Miễn, Tống Hiểu Vĩ bị thương trong khỉ sát hạch, bây giờ đang đưa đến tổng viện quân khu, cậu họp xong thì đi thẳng đến đó nhé.”
Trình Miễn chỉ cảm thấy đầu óc như nằm mơ: "Bị thương?"
“Không nói rõ ngay được, " âm thanh của Từ Nghi nghe vào hết sức mệt mỏi, "Đi bệnh viện trước đã, đến rồi nói."
Cúp điện thoại, Trình Miễn tiện tay ngăn một chiếc xe lại, rồi chui vào. Lên xe mới phát hiện người ngồi bên trong là Phó sư trưởng sư đoàn T của bọn anh, lúc này đi xuống cũng không kịp nữa rồi, Trình Miễn nhắm mắt nói rõ tình huống, Phó sư trưởng Thường không hỏi nhiều, trực tiếp bảo tài xế lái xe đến tổng viện quân khu.
Đến nơi, Phó sư trưởng Thường dặn dò anh: "Thời gian của tôi eo hẹp, nên không vào được, thay tôi chuyển lời, bảo Tống Hiểu Vĩ nghỉ ngơi chữa vết thương cho thật tốt đi."
"Vâng ạ!"
Trình Miễn đứng thẳng, giơ tay lên chào. Chờ xe của lão Thường đi xa, mới thu tay lại, nhấc chân đi vào đại sảnh bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu có không ít người của liên trinh sát, Trình Miễn bước nhanh tới, tìm Từ Nghi rồi hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Từ Nghi nâng mí mắt lên nhìn anh, thở dài một hơi, nói: "Chính là bệnh cũ ở ngang hông, buổi sáng kiểm tra môn học cơ sở dùng sức quá mạnh, nên lại tái phát. Còn có bờ vai của cậu ấy, lần trước bị thương cũng không chăm sóc tốt, hôm nay chạy 400m chướng ngại vật thì ngã từ trên tường cao xuống ——"
Còn lại Từ Nghi cũng không nói nữa, nhưng anh nghĩ Trình Miễn cũng đã hiểu.
Tống Hiểu Vĩ vẫn còn ở bên trong kiểm tra chưa ra ngoài.
Trình Miễn đứng yên tại chỗ mấy phút, bỏ mũ xuống, ngồi xuống bên cạnh Từ Nghi. Trong hành lang người đến người đi, ồn ào làm Trình Miễn hơi nhức đầu, anh khẽ nhíu mày nhắm mắt lại, hơi ngửa ra sau, tựa đầu lên trên tường.
Từ Nghi lẳng lặng ngồi cạnh anh trong chốc lát, mới nhỏ giọng mở miệng: "Theo tình hình này, sợ là Tống Hiểu Vĩ không ở lại được rồi."
"Đừng có kết luận nhanh như vậy." Trình Miễn mở mắt ra, nhìn về phía mấy binh lính cùng theo đến ở bên cạnh. Bọn họ đều là người đưa Tống Hiểu Vĩ ra ngoài, giờ phút này đang vô cùng lo lắng chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu. Anh không khỏi hạ thấp giọng, "Cho dù cậu ấy không qua sát hạch chuyên ngành, nhưng vẫn là một binh sĩ xuất sắc, điểm này trong sư đoàn có ai không hiểu rõ ràng?"
Từ Nghi muốn khuyên anh đừng suy nghĩ vấn đề đơn giản như vậy, nhưng mà anh làm việc chung với Trình Miễn hai năm, hiểu rất rõ tính cách của người này, thời điềm nào đó mà cố chấp thì sẽ vô cùng ngây thơ. Nói khó nghe một chút, thì chính là lừa mình dối người. Một người như vậy, vào thời điểm này, làm sao có thể nghe lọt lời của anh?
Đắn đo một lúc lâu, anh mới nói: "Cho dù được giữ lại, chỉ sợ cũng không thể ở lại tiểu đội mà chiến đấu. Không riêng gì bởi vì cậu ấy chịu những vết thương này, trên đường đến đây, mình nghe Trương Lập Quân nói, năm nay thân thể Tống Hiểu Vĩ cũng không tốt, bởi vì tham gia tỷ võ trong quân khu nên kiệt sức, bị ốm cũng không quan tâm, suýt nữa mệt mỏi đến mức bị hen suyễn!"
Trình Miễn sợ run lên: "Sao mình không nghe thấy cậu ta nói đến?"
"Còn có thể bởi vì sao?" Từ Nghi cười khổ, "Thứ nhất, khi chúng ta làm cán bộ, công việc làm được cũng không thích hợp, thứ hai, lòng háo thắng của tiểu tử này quá mạnh mẽ, sợ trong sư đoàn biết thì sẽ hủy bỏ tư cách dự thi của cậu ấy. Xuất thân từ nông thôn, không hề có bối cảnh, cậu ấy có thể lấy cái gì đi cạnh tranh với người khác? Cũng chỉ dựa vào vinh dự và công trạng thôi."
Vinh dự, công trạng. Đây chính là mạng sống của một người lính chân chính.
Trình Miễn yên lặng nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: "Năm nay là năm cuối kì hai của cậu ấy, tính toán như vậy cậu ấy cũng là binh lính cùng khóa với cậu và mình. Chúng ta thường nói, tình đồng đội là tình cảm sâu sắc nhất, quan hệ kiên cường nhất chính là binh lính cùng khóa. Nếu có thể, mình muốn giữ cậu ấy lại."
Từ Nghi cũng nhẹ nhàng thở dài thương xót: "sẽ cố gắng hết sức."
Sau khi kiểm tra báo cáo xong đi ra, Tống Hiểu Vĩ bị bác sĩ ra lệnh bắt buộc phải nằm trên giường nghỉ ngơi, hủy bỏ tất cả hoạt động kịch liệt. Tống Hiểu Vĩ gật gật đầu, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy trong lòng cậu ấy không dễ chịu. Trình Miễn không hề nói gì, cũng không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bên vai lành lặn của anh một cái, để cho cậu ấy không suy nghĩ quá nhiều, dưỡng thương cho thật tốt.
Ra khỏi cửa chính bệnh viện, gió lạnh lại thổi tới, Trình Miễn cảm thấy bên trong đầu rất đau. Anh dùng tay đè ép mái tóc, rồi đội mũ lên trên đầu.
Từ Nghi chầm chậm đi lên cùng, hỏi anh: "Có về không?"
Trình Miễn nhìn anh, lắc lắc đầu: "Đơn vị của Hà Tiêu cách đây không xa, ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, mình đi sang gặp cô ấy một chút."
Nhắc tới Hà Tiêu, Từ Nghi tiện đó cũng nhớ tới một người khác. Bàn tay đang để trên nắm cửa chợt dừng lại, rồi mới mở cửa xe ra. Anh cười cười nhìn Trình Miễn: "Được, chỉ có điều tối nay còn có buổi họp, đừng để chậm trễ thời gian."
Đầu của người kia cũng không quay lại, chỉ khoát khoát tay, chỉ chốc lát sau, đã đi xa rồi.
Đi bộ hơn mười phút đồng hồ, Trình Miễn đã đi đến lầu dưới của trung tâm quản lí. Vừa đúng gặp phải giờ cơm, Trình Miễn vừa định gọi điện thoại cho Hà Tiêu, đã nhìn thấy cô mặc bộ quần áo lao động, hơi ngập ngừng đi về phía anh.
Nhìn cô, Trình Miễn không tự chủ được nên bật cười.
Hà Tiêu đi nhanh đến bên cạnh anh, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá anh một lượt, rồi hỏi: "Sao đến bất ngờ vậy, cũng không gọi điện thoại cho em?"
"Ra ngoài đi họp, đúng lúc có chút thời gian." Anh vuốt ve tóc bên tai của cô, "Thì phải tập kích bất thình lình như thế này, gọi điện thoại thì làm gì còn tý bất ngờ nào."
Hà Tiêu nhìn người ở trước mặt này, trong chốc lát hơi im lặng. Thảo nào buổi sáng hôm nay mí mắt cứ nháy suốt, thì ra có người đợi ở đây. Nghĩ như vậy, Hà Tiêu cảm thấy trong lòng ấm áp hơn rất nhiều.
Đến buổi trưa, tuyết rơi xuống càng lớn hơn. Hà Tiêu nhìn trên bả vai của anh rơi xuống không ít bông tuyết, nên đưa tay ra phủi phủi cho anh. Lơ đãng nhìn vào đôi mắt kia, sáng rực rỡ giống như là đang cười vậy.
"Cười cái gì?" Cô phình miệng, nhỏ giọng hỏi.
Trình Miễn tiện thể cầm tay của cô: "Không có gì, chỉ nhớ lại lần đầu tiên khi gặp em ở thành phố B."
Khi đó cô cũng mặc một bộ quần áo như thế này, nhìn thấy anh thì bỏ chạy. Trong nháy mắt cũng sắp qua một năm rồi, trước đó, anh không hề dám tưởng tượng là có thể mặt đối mặt nói chuyện với cô như thế này.
Đúng như dự đoán, nghe xong lời này của anh Hà Tiêu cũng có chút không được tự nhiên quay mặt đi. Trình Miễn vui vẻ hơn, tâm tình tích tụ của buổi sáng thoáng cái đã được xoa dịu.
"Chúng ta đều đã đến đây rồi, vậy cho em vinh dự, cùng anh ăn bữa cơm nhé?"
Hà Tiêu cực kì không chịu nổi việc anh trêu chọc mình như vậy, rất không đứng đắn. Trừng mắt nhìn anh, rồi cô nói: "Tuyết rơi lớn, đừng chạy ra bên ngoài nữa, ăn ở nhà ăn của bọn em nhé."
Trình Miễn: ". . . . . ."
Hà Tiêu sóng vai cùng Trình Miễn đi vào nhà ăn đơn vị, vừa mới vào cửa, trong nháy mắt đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Hà Tiêu cố gắng giả vờ như không nhìn thấy, sau khi gọi cơm xong thì tìm chỗ gần cửa sổ không làm người khác chú ý ngồi xuống.
Trình Miễn nhìn trên bàn ăn tràn đầy thức ăn thịnh soạn, không nhịn cười được: "Thức ăn không tệ nha."
Hà Tiêu cũng không vội động đũa, ngồi đối diện với anh, chống cằm nhìn anh ăn như hổ đói, không đến mấy phút, mọi thứ trong mâm nhanh chóng bị anh càn quét mất một nửa. Tuy cách ăn uống này có hơi mất lịch sự, nhưng lại thể hiện rõ sự góc cạnh, sạch sẽ của khuôn mặt liên trưởng Trình, cũng không có cảm giác khó nhìn. Là phong cách tiêu chuẩn của quân nhân.
"Ăn ngon không?" Hà Tiêu hỏi anh.
Buổi trưa hôm nay, nhà ăn cung cấp cơm và món ăn, hai nhạt một mặn, rất phù hợp với khẩu vị của các cô gái, nhưng có lẽ như vậy lại khiến Trình Miễn có cảm giác nhạt nhẽo.
Người nào đóa tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: "Vợ của anh gọi, khó ăn hơn nữa thì cũng sẽ ăn hết."
Nghe tháy như thế, Hà Tiêu muốn đá anh một phát, không thể bớt một hai câu trêu chọc cô à?
Gần tới cuối năm, công việc ở trung tâm quản lí cũng rất ít. Hà Tiêu không xin nghỉ được, nên thanh thủ một tiếng nghỉ trưa, đi tản bộ cùng Trình Miễn, hai người đi từ trong trung tâm ra quảng trường bên ngoài. Cô mặc chiếc áo lông màu đỏ thẫm, đi một đôi bốt dày, chậm rãi đi bên cạnh Trình Miễn.
"Hôm nay em nhận được điện thoại của Lỗi Lạc."
Trình Miễn a một tiếng, "Cô ấy nói gì vậy?"
"Nói là lãnh đạo bên trên đã thông qua đề nghị của Hồng Kì, anh ấy sắp được điều chuyển về đây." Đây thực sự là một tin tức vô cùng tốt, Hà Tiêu cũng cảm thấy vui mừng thay Lỗi Lạc. Bởi vì trải qua thời gian dài kiên trì đã nhận được hồi báo, đối với người nào đó mà nói đây là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Trình Miễn nhíu nhíu mày: "Lần này ba mẹ của Lỗi Lạc cũng không có cách phản đối nữa."
Hà Tiêu nở nụ cười: "Em cũng nghĩ như vậy, nhưng Lỗi Lạc nói sau khi cha mẹ cô ấy nghe tin tức thì vẻ mặt vẫn rất phức tạp. Cho dù nói như thế nào, thì tầm tháng ba, tháng tư năm sau là thuyên chuyển rồi, đại đội pháo binh bên kia có một đống chuyện cần bàn giao, vừa đến cuối năm, vừa phải nhận tân binh, Hồng Kì đã đồng ý với lãnh đạo là sẽ giưc vững cương vị đến cuồi cùng."
"Vậy thì thật là tốt." Trình Miễn nói, "Tránh việc cậu ta trở về sớm, cuối cùng lại kết hôn trước chúng ta."
Hà Tiêu nhìn vẻ mặt trịnh trọng của anh, không nhịn được mắng anh một tiếng.
Một lát sau, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nên Trình Miễn hỏi: "Tại sao hôm nay không thấy Chử Điềm nhỉ, cô ấy đi đâu vậy?"
"Về Tứ Xuyên rồi, nửa đêm hôm qua gọi điện thoại cho em nói bệnh cũ của mẹ cậu ấy lại phát, nên cậu ấy phải trở về chăm sóc." Nói đến đây, Hà Tiêu dừng lại, hỏi, "Chuyện đó, thư ký Từ của bọn anh có biết không?"
Trình Miễn nghĩ ngợi một chút, lắc đầu: "Nhìn dáng vẻ giống như là không biết chuyện." Nếu không thì đã mất hồn mất vía từ lâu rồi.
Hà Tiêu khẽ thở dài. Dù sao cũng là chuyện tình cảm cá nhân của hai người họ, nếu như Chử Điềm không nói, thì chúng ta xem vào cũng không quá thích hợp.
Hai người lặng lẽ đi tới đầu phố, rồii lại quay trở về, khi sắp đi đến cửa trung tâm quản lí, Hà Tiêu đột nhiên nói: "Trình Miễn, có phải anh có tâm sự gì hay không?"
Trình Miễn không khỏi quay đầu lại nhìn cô: "Sao vậy?"
Hà Tiêu bỏ tay ra khỏi túi áo lông, cài chặt cút áo thường phục bị tuột ra của anh, nhẹ giọng nói: "Bởi vì khi anh tâm tình không tốt, thì sẽ vô cùng kiệm lời"
Trình Miễn sững sờ, sau đó nở nụ cười. Anh cúi đầu, nhìn cô cài nút tay áo cho mình: "Tại sao anh lại không biết anh còn có tật xấu này nhỉ?"
Hà Tiêu Tiểu trừng mắt nhìn anh.
Khi đi đến lầu dưới của trung tâm quản lí, Hà Tiêu bảo Trình Miễn chờ một lát, cô lên lầu lấy thứ gì đó cho anh. Một giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, cô không có thời gian nên đi đứng hơi vội vàng, đến giữa cầu thang không cẩn thận đụng vào một người.
Cô vội vàng nói xin lỗi, mùi rượu tỏa ra, làm cô ngạt thở không mở miệng được. Ngẩng đầu nhìn lên, là Trưởng phòng Lưu, nhìn như vậy chắc là buổi trưa uống nhiều rượu, mắt sắp híp thành một đường kẻ rồi. Hà Tiêu chẳng muốn nhiều lời với anh ta, tránh sang một bên.
Trái lại trưởng phòng Lưu, Sau ki nhìn rõ là cô, nên không đi nữa: "Tiểu Hà à, muốn đi đâu vậy?"
Hà Tiêu bịt miệng mũi lại: "Giờ làm việc buổi chiều sắp đến, tôi chạy về phòng làm việc." Nói xong thì muốn rời đi.
Trưởng phòng Lưu kéo cô lại: "Đừng có vội, không phải còn chút thời gian sao? Em nói nói chuyện với anh một lúc đi."
Mặc dù người này có tình ý với cô, nhưng bình thường cũng không dám lộ liễu làm bừa . Hà Tiêu biết anh ta muốn mượn rượu làm bừa, nên không chấp nhặt với anh ta, cô gắng hết sức để tránh ra, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi tay anh ta được. Lúc này Hà Tiêu mới hơi sốt ruột: "Anh buông tôi ra."
Trưởng phòng Lưu cười ha ha: "Tiểu Hà, làm sao em cứ trốn tránh anh vậy. Ở trung tâm chúng ta, có ai không biết anh thích em...sao em còn giả ngu vậy." Anh ta nói xong thì sáp đến, mùi rượu nồng nặc, "Đừng nói nữa, em mặc màu đỏ này thật là xinh đẹp."
Hà Tiêu lấy tay cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng đẩy như thế nào cũng không đẩy ra được, ngay lập tức cực kì tức giận, giơ tay tát một phát. Trưởng phòng Lưu bị đau, sức lực trên tay nhẹ đi một nửa, Hà Tiêu nhân cơ hội chạy trốn, rồi lại bị người này túm vạt áo lông lôi lại.
"Con mẹ nó cô dám đánh tôi à!" Mắt của trưởng phòng Lưu đỏ ngầu, gào thét, "Con mẹ nó, đừng tưởng cho tí mặt mũi mà lên mặt!"
Nói xong giữ chặt hai tay của cô, muốn xé quần áo của cô ra.
Hà Tiêu chưa bao giờ gặp chuyện này, nhất thời có chút bối rối, thấy bàn tay của anh ta cho vào trong đồng phục làm việc của mình, vừa sử dụng tất cả vốn liếng để thoát khỏi anh ta, vừa gào thét thất thanh. Cầu thang này cách đại sảnh làm việc của bọn họ cũng không xa, giờ phút này Hà Tiêu cũng không kịp kiêng dè nữa, một mình cô không thoát ra được, cũng chỉ có thể gọi người đến.
Mà trưởng phòng Lưu cũng không ngu ngốc, nghe thấy cô kêu gào nên vội vàng dùng tay chặn miệng của cô lại, đè cả người cô lên trên tường, làm cho cô không thể động đậy nữa, đưa một bàn tay ra định lôi kéo quần của cô. Khi gần được như ý, thì đột nhiên cảm thấy có sức lực mạnh mẽ kéo vạt áo sau của anh ta lại, trưởng phòng Lưu quay đầu lại, còn chưa nhìn thấy là ai, đã bị người ta bắt chéo hai tay ra sau lưng. Anh ta muốn đánh trả, lại bị người đó ném qua vai, ầm một tiếng ngã quỵ trên mặt đất, theo bản năng anh ta muốn đứng lên, nhưng hai chân lại bị giẫm mạnh xuống, từ đầu đến cuối không thể động đậy được.
Cả khuôn mặt đều bị ép lên tường, anh ta chỉ có thể dùng ánh mắt thoáng nhìn thấy một bóng người mặc quân trang màu xanh lục đứng phía sau anh ta, câu con mẹ nó còn chưa thốt ra được, đã bị người nắm tóc đập vào tường một cách tàn nhẫn.
Hà Tiêu nhìn cảnh tượng trước mắt sợ đến mức không nói ra lời, cô dựa chặt vào tường, thở dốc thật lâu, mới từ từ tỉnh táo lại. Cả người cô bủn rủn vô lực, đột nhiên nhìn thấy Trình Miễn xuất hiện ở trước mắt, cũng không kịp hỏi, vội vàng nhào tới, kéo cánh tay của anh lại.
"Trình Miễn, dừng tay! Đừng đánh nữa!"
Trình Miễn giống như không nghe thấy, xoay người kia lại, sau đó chính là một cái tát, đánh cho anh ta máu mũi chảy ra ngoài ào ạt.
Trời sinh Hà Tiêu hơi nhìn thấy máu đã choáng, nên ngay lập tức cảm thấy buồn nôn, nhưng bây giờ không phải lúc chùn bước, cô dùng sức ngăn Trình Miễn lại: "Mau dừng tay đi! Anh còn mặc quân trang đó!"
Quân nhân động thủ đánh người, hơn nữa lại đánh dân chúng. Vấn đề này rất nghiêm trọng.
Trình Miễn nghe vậy thì buông lỏng trưởng phòng Lưu ra, thấy anh ta xụi lơ trên mặt đất, giống như chưa hết giận, lại nhấc chân hung ác đá thêm hai cái.
Gương mặt trưởng phòng Lưu bị đánh đến thê thảm không nỡ nhìn, nhưng trong miệng vẫn không chịu thua như cũ: "Con mẹ nó đừng để lão tử biết mày là ai! Cẩn thận tao cách chức mày!"
Trình Miễn lạnh lùng nói: "Đường Hồ Kiều, căn cứ đại viện pháo hai, nhà số hai, bất cứ lúc nào tao cũng cung kính chờ đợi."
Nói xong không để ý đến hắn ta nữa, nhặt áo lông rơi xuống ở bên cạnh lên, quấn chặt cho Hà Tiêu rồi ôm ngang cô lên, bước nhanh ra ngoài.
Hết Chương 44________
Phó Liên Trưởng lão Ngô từng cười nhạo anh, sống trong quân đội ít nhất cũng hai mươi mấy năm rồi, đáng lẽ phải quen với việc này rồi.
Trình Miễn cũng chỉ có thể cười tự giễu. thật sự đã quen rồi, nhưng xảy ra trên đầu mình lại là một chuyện khác. Bây giờ anh nhìn những binh lính muốn giữ lại kia, ai anh cũng cảm thấy là hạt giống tốt, không nỡ để họ đi. Nhưng không biện pháp, chỉ tiêu lưu đội chỉ có từng ấy, anh còn phải cố gắng hết sức để xử lý sự việc công bằng, không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Thật là không dễ dàng.
Sát hạch tuyển chọn sĩ quan vốn nên tiến hành hai ngày trước, bởi vì vấn đề thời tiết, nên trong sư đoàn quyết định lùi lại. Ngày sát hạch, bởi vì Trình Miễn không thể đến xem trực tiếp, nên buổi sáng khi dọn cơm, tất cả đại đội xếp thành hàng ca hát ở trước phòng ăn, anh chỉ đứng ở một bên, lẳng lặng mà nhìn, mà lắng nghe.
Nếu có thể, anh càng muốn đám binh sĩ này của anh có thể nắm tay nhau ra chiến trường, anh dũng giết địch. Mà không phải ở sân huấn luyện to như vậy, sử dụng tất cả vốn liếng, để cạnh tranh với người trong nhà. Vậy mà tình huống thực tế lại đúng như vậy, bộ đội không cần, cũng không giữ lại nhiều người như vậy. Cho nên ngày hôm nay, mặc kệ có sẵn lòng hay không, cũng phải có một số người rút khỏi thời hạn nghĩa vụ quân sự. Quân đội, đặc biệt là khi có chiến tranh, chuẩn bị quân đội để đánh thắng trận, luôn luôn cần người tốt nhất.
Tốt nhất.
Trình Miễn giống như được uống viên thuốc an thần, sau khi ăn bữa sáng, vội vã dặn dò mấy câu với Chỉ đạo viên Từ Nghi và Phó Liên Trưởng lão Ngô, rồi lên xe đi lên sư bộ.
Hôm nay, thời tiết ở thành phố B không phải quá tốt, từ sáng sớm vẫn cứ âm u, không lâu sau bầu trời lác đác xuất hiện bông tuyết. Trình Miễn ngồi trong phòng họp, nhìn ra bên ngoài thấy bông tuyết đang bay xuống, tưởng tượng thấy lạnh cắt da cắt thịt, lại bị ấm áp trong phòng hun đến mức mệt mỏi dâng trào.
Ở bộ đội, nhất là bộ đội dã chiến ở sư đoàn T, rất hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, cho tới bây giờ đều là hai mắt luôn mở to, bận đến tối tăm mặt mũi. Đến cuối năm, lại càng thêm vội vàng, khi bản thân không có phương pháp,thì hận rằng mình không thể chém thành hai khúc mà sử dụng.
Mấy ngày nay, Trình Miễn đi ngủ cũng không có cảm giác ngon giấc. Bình thường bận rộn thì chẳng sao, bây giờ ngồi xuống, có cảm giác không chịu nổi, hai mí mắt không ngừng đánh nhau. Để giữ vững tỉnh táo, anh thẳng người, dùng sức nhéo nhéo mi tâm.
Thật vất vả chịu đựng đến khi kết thúc hội nghị, Trình Miễn lên tinh thần đứng lên, đặt bút kí lên phiếu thăm dò, rồi ra khỏi phòng họp.
Vừa đi ra ngoài, bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mặt có cảm giác lạnh lẽo, cộng thêm gió lạnh khẽ thổi, Trình Miễn hoàn toàn tỉnh táo. Anh nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi, có lẽ sát hạch buổi sáng đã kết thúc rồi.
Trong đầu đang nhớ đến ai đó, thì điện thoại di động vang lên. Gọi điện tới là Từ Nghi, cũng không để Trình Miễn chậm rãi hỏi kết quả khảo sát như thế nào, đầu bên kia sốt ruột nói: "Trình Miễn, Tống Hiểu Vĩ bị thương trong khỉ sát hạch, bây giờ đang đưa đến tổng viện quân khu, cậu họp xong thì đi thẳng đến đó nhé.”
Trình Miễn chỉ cảm thấy đầu óc như nằm mơ: "Bị thương?"
“Không nói rõ ngay được, " âm thanh của Từ Nghi nghe vào hết sức mệt mỏi, "Đi bệnh viện trước đã, đến rồi nói."
Cúp điện thoại, Trình Miễn tiện tay ngăn một chiếc xe lại, rồi chui vào. Lên xe mới phát hiện người ngồi bên trong là Phó sư trưởng sư đoàn T của bọn anh, lúc này đi xuống cũng không kịp nữa rồi, Trình Miễn nhắm mắt nói rõ tình huống, Phó sư trưởng Thường không hỏi nhiều, trực tiếp bảo tài xế lái xe đến tổng viện quân khu.
Đến nơi, Phó sư trưởng Thường dặn dò anh: "Thời gian của tôi eo hẹp, nên không vào được, thay tôi chuyển lời, bảo Tống Hiểu Vĩ nghỉ ngơi chữa vết thương cho thật tốt đi."
"Vâng ạ!"
Trình Miễn đứng thẳng, giơ tay lên chào. Chờ xe của lão Thường đi xa, mới thu tay lại, nhấc chân đi vào đại sảnh bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu có không ít người của liên trinh sát, Trình Miễn bước nhanh tới, tìm Từ Nghi rồi hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Từ Nghi nâng mí mắt lên nhìn anh, thở dài một hơi, nói: "Chính là bệnh cũ ở ngang hông, buổi sáng kiểm tra môn học cơ sở dùng sức quá mạnh, nên lại tái phát. Còn có bờ vai của cậu ấy, lần trước bị thương cũng không chăm sóc tốt, hôm nay chạy 400m chướng ngại vật thì ngã từ trên tường cao xuống ——"
Còn lại Từ Nghi cũng không nói nữa, nhưng anh nghĩ Trình Miễn cũng đã hiểu.
Tống Hiểu Vĩ vẫn còn ở bên trong kiểm tra chưa ra ngoài.
Trình Miễn đứng yên tại chỗ mấy phút, bỏ mũ xuống, ngồi xuống bên cạnh Từ Nghi. Trong hành lang người đến người đi, ồn ào làm Trình Miễn hơi nhức đầu, anh khẽ nhíu mày nhắm mắt lại, hơi ngửa ra sau, tựa đầu lên trên tường.
Từ Nghi lẳng lặng ngồi cạnh anh trong chốc lát, mới nhỏ giọng mở miệng: "Theo tình hình này, sợ là Tống Hiểu Vĩ không ở lại được rồi."
"Đừng có kết luận nhanh như vậy." Trình Miễn mở mắt ra, nhìn về phía mấy binh lính cùng theo đến ở bên cạnh. Bọn họ đều là người đưa Tống Hiểu Vĩ ra ngoài, giờ phút này đang vô cùng lo lắng chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu. Anh không khỏi hạ thấp giọng, "Cho dù cậu ấy không qua sát hạch chuyên ngành, nhưng vẫn là một binh sĩ xuất sắc, điểm này trong sư đoàn có ai không hiểu rõ ràng?"
Từ Nghi muốn khuyên anh đừng suy nghĩ vấn đề đơn giản như vậy, nhưng mà anh làm việc chung với Trình Miễn hai năm, hiểu rất rõ tính cách của người này, thời điềm nào đó mà cố chấp thì sẽ vô cùng ngây thơ. Nói khó nghe một chút, thì chính là lừa mình dối người. Một người như vậy, vào thời điểm này, làm sao có thể nghe lọt lời của anh?
Đắn đo một lúc lâu, anh mới nói: "Cho dù được giữ lại, chỉ sợ cũng không thể ở lại tiểu đội mà chiến đấu. Không riêng gì bởi vì cậu ấy chịu những vết thương này, trên đường đến đây, mình nghe Trương Lập Quân nói, năm nay thân thể Tống Hiểu Vĩ cũng không tốt, bởi vì tham gia tỷ võ trong quân khu nên kiệt sức, bị ốm cũng không quan tâm, suýt nữa mệt mỏi đến mức bị hen suyễn!"
Trình Miễn sợ run lên: "Sao mình không nghe thấy cậu ta nói đến?"
"Còn có thể bởi vì sao?" Từ Nghi cười khổ, "Thứ nhất, khi chúng ta làm cán bộ, công việc làm được cũng không thích hợp, thứ hai, lòng háo thắng của tiểu tử này quá mạnh mẽ, sợ trong sư đoàn biết thì sẽ hủy bỏ tư cách dự thi của cậu ấy. Xuất thân từ nông thôn, không hề có bối cảnh, cậu ấy có thể lấy cái gì đi cạnh tranh với người khác? Cũng chỉ dựa vào vinh dự và công trạng thôi."
Vinh dự, công trạng. Đây chính là mạng sống của một người lính chân chính.
Trình Miễn yên lặng nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: "Năm nay là năm cuối kì hai của cậu ấy, tính toán như vậy cậu ấy cũng là binh lính cùng khóa với cậu và mình. Chúng ta thường nói, tình đồng đội là tình cảm sâu sắc nhất, quan hệ kiên cường nhất chính là binh lính cùng khóa. Nếu có thể, mình muốn giữ cậu ấy lại."
Từ Nghi cũng nhẹ nhàng thở dài thương xót: "sẽ cố gắng hết sức."
Sau khi kiểm tra báo cáo xong đi ra, Tống Hiểu Vĩ bị bác sĩ ra lệnh bắt buộc phải nằm trên giường nghỉ ngơi, hủy bỏ tất cả hoạt động kịch liệt. Tống Hiểu Vĩ gật gật đầu, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy trong lòng cậu ấy không dễ chịu. Trình Miễn không hề nói gì, cũng không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bên vai lành lặn của anh một cái, để cho cậu ấy không suy nghĩ quá nhiều, dưỡng thương cho thật tốt.
Ra khỏi cửa chính bệnh viện, gió lạnh lại thổi tới, Trình Miễn cảm thấy bên trong đầu rất đau. Anh dùng tay đè ép mái tóc, rồi đội mũ lên trên đầu.
Từ Nghi chầm chậm đi lên cùng, hỏi anh: "Có về không?"
Trình Miễn nhìn anh, lắc lắc đầu: "Đơn vị của Hà Tiêu cách đây không xa, ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, mình đi sang gặp cô ấy một chút."
Nhắc tới Hà Tiêu, Từ Nghi tiện đó cũng nhớ tới một người khác. Bàn tay đang để trên nắm cửa chợt dừng lại, rồi mới mở cửa xe ra. Anh cười cười nhìn Trình Miễn: "Được, chỉ có điều tối nay còn có buổi họp, đừng để chậm trễ thời gian."
Đầu của người kia cũng không quay lại, chỉ khoát khoát tay, chỉ chốc lát sau, đã đi xa rồi.
Đi bộ hơn mười phút đồng hồ, Trình Miễn đã đi đến lầu dưới của trung tâm quản lí. Vừa đúng gặp phải giờ cơm, Trình Miễn vừa định gọi điện thoại cho Hà Tiêu, đã nhìn thấy cô mặc bộ quần áo lao động, hơi ngập ngừng đi về phía anh.
Nhìn cô, Trình Miễn không tự chủ được nên bật cười.
Hà Tiêu đi nhanh đến bên cạnh anh, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá anh một lượt, rồi hỏi: "Sao đến bất ngờ vậy, cũng không gọi điện thoại cho em?"
"Ra ngoài đi họp, đúng lúc có chút thời gian." Anh vuốt ve tóc bên tai của cô, "Thì phải tập kích bất thình lình như thế này, gọi điện thoại thì làm gì còn tý bất ngờ nào."
Hà Tiêu nhìn người ở trước mặt này, trong chốc lát hơi im lặng. Thảo nào buổi sáng hôm nay mí mắt cứ nháy suốt, thì ra có người đợi ở đây. Nghĩ như vậy, Hà Tiêu cảm thấy trong lòng ấm áp hơn rất nhiều.
Đến buổi trưa, tuyết rơi xuống càng lớn hơn. Hà Tiêu nhìn trên bả vai của anh rơi xuống không ít bông tuyết, nên đưa tay ra phủi phủi cho anh. Lơ đãng nhìn vào đôi mắt kia, sáng rực rỡ giống như là đang cười vậy.
"Cười cái gì?" Cô phình miệng, nhỏ giọng hỏi.
Trình Miễn tiện thể cầm tay của cô: "Không có gì, chỉ nhớ lại lần đầu tiên khi gặp em ở thành phố B."
Khi đó cô cũng mặc một bộ quần áo như thế này, nhìn thấy anh thì bỏ chạy. Trong nháy mắt cũng sắp qua một năm rồi, trước đó, anh không hề dám tưởng tượng là có thể mặt đối mặt nói chuyện với cô như thế này.
Đúng như dự đoán, nghe xong lời này của anh Hà Tiêu cũng có chút không được tự nhiên quay mặt đi. Trình Miễn vui vẻ hơn, tâm tình tích tụ của buổi sáng thoáng cái đã được xoa dịu.
"Chúng ta đều đã đến đây rồi, vậy cho em vinh dự, cùng anh ăn bữa cơm nhé?"
Hà Tiêu cực kì không chịu nổi việc anh trêu chọc mình như vậy, rất không đứng đắn. Trừng mắt nhìn anh, rồi cô nói: "Tuyết rơi lớn, đừng chạy ra bên ngoài nữa, ăn ở nhà ăn của bọn em nhé."
Trình Miễn: ". . . . . ."
Hà Tiêu sóng vai cùng Trình Miễn đi vào nhà ăn đơn vị, vừa mới vào cửa, trong nháy mắt đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Hà Tiêu cố gắng giả vờ như không nhìn thấy, sau khi gọi cơm xong thì tìm chỗ gần cửa sổ không làm người khác chú ý ngồi xuống.
Trình Miễn nhìn trên bàn ăn tràn đầy thức ăn thịnh soạn, không nhịn cười được: "Thức ăn không tệ nha."
Hà Tiêu cũng không vội động đũa, ngồi đối diện với anh, chống cằm nhìn anh ăn như hổ đói, không đến mấy phút, mọi thứ trong mâm nhanh chóng bị anh càn quét mất một nửa. Tuy cách ăn uống này có hơi mất lịch sự, nhưng lại thể hiện rõ sự góc cạnh, sạch sẽ của khuôn mặt liên trưởng Trình, cũng không có cảm giác khó nhìn. Là phong cách tiêu chuẩn của quân nhân.
"Ăn ngon không?" Hà Tiêu hỏi anh.
Buổi trưa hôm nay, nhà ăn cung cấp cơm và món ăn, hai nhạt một mặn, rất phù hợp với khẩu vị của các cô gái, nhưng có lẽ như vậy lại khiến Trình Miễn có cảm giác nhạt nhẽo.
Người nào đóa tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: "Vợ của anh gọi, khó ăn hơn nữa thì cũng sẽ ăn hết."
Nghe tháy như thế, Hà Tiêu muốn đá anh một phát, không thể bớt một hai câu trêu chọc cô à?
Gần tới cuối năm, công việc ở trung tâm quản lí cũng rất ít. Hà Tiêu không xin nghỉ được, nên thanh thủ một tiếng nghỉ trưa, đi tản bộ cùng Trình Miễn, hai người đi từ trong trung tâm ra quảng trường bên ngoài. Cô mặc chiếc áo lông màu đỏ thẫm, đi một đôi bốt dày, chậm rãi đi bên cạnh Trình Miễn.
"Hôm nay em nhận được điện thoại của Lỗi Lạc."
Trình Miễn a một tiếng, "Cô ấy nói gì vậy?"
"Nói là lãnh đạo bên trên đã thông qua đề nghị của Hồng Kì, anh ấy sắp được điều chuyển về đây." Đây thực sự là một tin tức vô cùng tốt, Hà Tiêu cũng cảm thấy vui mừng thay Lỗi Lạc. Bởi vì trải qua thời gian dài kiên trì đã nhận được hồi báo, đối với người nào đó mà nói đây là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Trình Miễn nhíu nhíu mày: "Lần này ba mẹ của Lỗi Lạc cũng không có cách phản đối nữa."
Hà Tiêu nở nụ cười: "Em cũng nghĩ như vậy, nhưng Lỗi Lạc nói sau khi cha mẹ cô ấy nghe tin tức thì vẻ mặt vẫn rất phức tạp. Cho dù nói như thế nào, thì tầm tháng ba, tháng tư năm sau là thuyên chuyển rồi, đại đội pháo binh bên kia có một đống chuyện cần bàn giao, vừa đến cuối năm, vừa phải nhận tân binh, Hồng Kì đã đồng ý với lãnh đạo là sẽ giưc vững cương vị đến cuồi cùng."
"Vậy thì thật là tốt." Trình Miễn nói, "Tránh việc cậu ta trở về sớm, cuối cùng lại kết hôn trước chúng ta."
Hà Tiêu nhìn vẻ mặt trịnh trọng của anh, không nhịn được mắng anh một tiếng.
Một lát sau, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nên Trình Miễn hỏi: "Tại sao hôm nay không thấy Chử Điềm nhỉ, cô ấy đi đâu vậy?"
"Về Tứ Xuyên rồi, nửa đêm hôm qua gọi điện thoại cho em nói bệnh cũ của mẹ cậu ấy lại phát, nên cậu ấy phải trở về chăm sóc." Nói đến đây, Hà Tiêu dừng lại, hỏi, "Chuyện đó, thư ký Từ của bọn anh có biết không?"
Trình Miễn nghĩ ngợi một chút, lắc đầu: "Nhìn dáng vẻ giống như là không biết chuyện." Nếu không thì đã mất hồn mất vía từ lâu rồi.
Hà Tiêu khẽ thở dài. Dù sao cũng là chuyện tình cảm cá nhân của hai người họ, nếu như Chử Điềm không nói, thì chúng ta xem vào cũng không quá thích hợp.
Hai người lặng lẽ đi tới đầu phố, rồii lại quay trở về, khi sắp đi đến cửa trung tâm quản lí, Hà Tiêu đột nhiên nói: "Trình Miễn, có phải anh có tâm sự gì hay không?"
Trình Miễn không khỏi quay đầu lại nhìn cô: "Sao vậy?"
Hà Tiêu bỏ tay ra khỏi túi áo lông, cài chặt cút áo thường phục bị tuột ra của anh, nhẹ giọng nói: "Bởi vì khi anh tâm tình không tốt, thì sẽ vô cùng kiệm lời"
Trình Miễn sững sờ, sau đó nở nụ cười. Anh cúi đầu, nhìn cô cài nút tay áo cho mình: "Tại sao anh lại không biết anh còn có tật xấu này nhỉ?"
Hà Tiêu Tiểu trừng mắt nhìn anh.
Khi đi đến lầu dưới của trung tâm quản lí, Hà Tiêu bảo Trình Miễn chờ một lát, cô lên lầu lấy thứ gì đó cho anh. Một giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, cô không có thời gian nên đi đứng hơi vội vàng, đến giữa cầu thang không cẩn thận đụng vào một người.
Cô vội vàng nói xin lỗi, mùi rượu tỏa ra, làm cô ngạt thở không mở miệng được. Ngẩng đầu nhìn lên, là Trưởng phòng Lưu, nhìn như vậy chắc là buổi trưa uống nhiều rượu, mắt sắp híp thành một đường kẻ rồi. Hà Tiêu chẳng muốn nhiều lời với anh ta, tránh sang một bên.
Trái lại trưởng phòng Lưu, Sau ki nhìn rõ là cô, nên không đi nữa: "Tiểu Hà à, muốn đi đâu vậy?"
Hà Tiêu bịt miệng mũi lại: "Giờ làm việc buổi chiều sắp đến, tôi chạy về phòng làm việc." Nói xong thì muốn rời đi.
Trưởng phòng Lưu kéo cô lại: "Đừng có vội, không phải còn chút thời gian sao? Em nói nói chuyện với anh một lúc đi."
Mặc dù người này có tình ý với cô, nhưng bình thường cũng không dám lộ liễu làm bừa . Hà Tiêu biết anh ta muốn mượn rượu làm bừa, nên không chấp nhặt với anh ta, cô gắng hết sức để tránh ra, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi tay anh ta được. Lúc này Hà Tiêu mới hơi sốt ruột: "Anh buông tôi ra."
Trưởng phòng Lưu cười ha ha: "Tiểu Hà, làm sao em cứ trốn tránh anh vậy. Ở trung tâm chúng ta, có ai không biết anh thích em...sao em còn giả ngu vậy." Anh ta nói xong thì sáp đến, mùi rượu nồng nặc, "Đừng nói nữa, em mặc màu đỏ này thật là xinh đẹp."
Hà Tiêu lấy tay cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng đẩy như thế nào cũng không đẩy ra được, ngay lập tức cực kì tức giận, giơ tay tát một phát. Trưởng phòng Lưu bị đau, sức lực trên tay nhẹ đi một nửa, Hà Tiêu nhân cơ hội chạy trốn, rồi lại bị người này túm vạt áo lông lôi lại.
"Con mẹ nó cô dám đánh tôi à!" Mắt của trưởng phòng Lưu đỏ ngầu, gào thét, "Con mẹ nó, đừng tưởng cho tí mặt mũi mà lên mặt!"
Nói xong giữ chặt hai tay của cô, muốn xé quần áo của cô ra.
Hà Tiêu chưa bao giờ gặp chuyện này, nhất thời có chút bối rối, thấy bàn tay của anh ta cho vào trong đồng phục làm việc của mình, vừa sử dụng tất cả vốn liếng để thoát khỏi anh ta, vừa gào thét thất thanh. Cầu thang này cách đại sảnh làm việc của bọn họ cũng không xa, giờ phút này Hà Tiêu cũng không kịp kiêng dè nữa, một mình cô không thoát ra được, cũng chỉ có thể gọi người đến.
Mà trưởng phòng Lưu cũng không ngu ngốc, nghe thấy cô kêu gào nên vội vàng dùng tay chặn miệng của cô lại, đè cả người cô lên trên tường, làm cho cô không thể động đậy nữa, đưa một bàn tay ra định lôi kéo quần của cô. Khi gần được như ý, thì đột nhiên cảm thấy có sức lực mạnh mẽ kéo vạt áo sau của anh ta lại, trưởng phòng Lưu quay đầu lại, còn chưa nhìn thấy là ai, đã bị người ta bắt chéo hai tay ra sau lưng. Anh ta muốn đánh trả, lại bị người đó ném qua vai, ầm một tiếng ngã quỵ trên mặt đất, theo bản năng anh ta muốn đứng lên, nhưng hai chân lại bị giẫm mạnh xuống, từ đầu đến cuối không thể động đậy được.
Cả khuôn mặt đều bị ép lên tường, anh ta chỉ có thể dùng ánh mắt thoáng nhìn thấy một bóng người mặc quân trang màu xanh lục đứng phía sau anh ta, câu con mẹ nó còn chưa thốt ra được, đã bị người nắm tóc đập vào tường một cách tàn nhẫn.
Hà Tiêu nhìn cảnh tượng trước mắt sợ đến mức không nói ra lời, cô dựa chặt vào tường, thở dốc thật lâu, mới từ từ tỉnh táo lại. Cả người cô bủn rủn vô lực, đột nhiên nhìn thấy Trình Miễn xuất hiện ở trước mắt, cũng không kịp hỏi, vội vàng nhào tới, kéo cánh tay của anh lại.
"Trình Miễn, dừng tay! Đừng đánh nữa!"
Trình Miễn giống như không nghe thấy, xoay người kia lại, sau đó chính là một cái tát, đánh cho anh ta máu mũi chảy ra ngoài ào ạt.
Trời sinh Hà Tiêu hơi nhìn thấy máu đã choáng, nên ngay lập tức cảm thấy buồn nôn, nhưng bây giờ không phải lúc chùn bước, cô dùng sức ngăn Trình Miễn lại: "Mau dừng tay đi! Anh còn mặc quân trang đó!"
Quân nhân động thủ đánh người, hơn nữa lại đánh dân chúng. Vấn đề này rất nghiêm trọng.
Trình Miễn nghe vậy thì buông lỏng trưởng phòng Lưu ra, thấy anh ta xụi lơ trên mặt đất, giống như chưa hết giận, lại nhấc chân hung ác đá thêm hai cái.
Gương mặt trưởng phòng Lưu bị đánh đến thê thảm không nỡ nhìn, nhưng trong miệng vẫn không chịu thua như cũ: "Con mẹ nó đừng để lão tử biết mày là ai! Cẩn thận tao cách chức mày!"
Trình Miễn lạnh lùng nói: "Đường Hồ Kiều, căn cứ đại viện pháo hai, nhà số hai, bất cứ lúc nào tao cũng cung kính chờ đợi."
Nói xong không để ý đến hắn ta nữa, nhặt áo lông rơi xuống ở bên cạnh lên, quấn chặt cho Hà Tiêu rồi ôm ngang cô lên, bước nhanh ra ngoài.
Hết Chương 44________
Tác giả :
Scotland Chiết Nhĩ Miêu