Mùa Đông Dài
Chương 12
Giờ cơm trưa qua không bao lâu thì tuyết lại chầm chậm trút xuống.
Trước giờ cơm tối Trình Miễn phải về quân đội trả phép, hơn nữa sợ tối xuống Hà Tiêu đi đường khó khăn nên Triệu Tố Uẩn để Trình Miễn đưa cô về nhà thật sớm.
Trên mặt đất đã đóng một lớp tuyết, giẫm lên phát ra tiếng rột roạt. Hà Tiêu đi rất chậm theo phía sau Trình Miễn. Bỗng nhiên nhớ đến lần trước anh nói hai chữ “có duyên” không đầu không đuôi sau khi cô nhắc đến chuyện viêm khớp khi rời khỏi đại viện về nhà không lâu.
Hóa ra là ý này. Hóa ra lúc cô đau đến không đi đường được thì anh cũng không được khỏe lắm.
Hà Tiêu bỗng cảm giác mắt hơi khó chịu, cuống quít lấy tay lau lau, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Trình Miễn đang đứng ở phía trước, lẳng lặng chờ cô. Cho nên cô đi nhanh vài bước, bắt kịp anh.
Suốt cả đường đi đến trạm xe buýt hai người không nói gì. Trình Miễn ở cạnh cô đợi xe buýt một hồi, bỗng nghiêng đầu sang chỗ khác, nói với cô: “Tiếu Tiếu, tuần tới bọn anh phải đến Đông Bắc huấn luyện dã ngoại, có thể không về kịp năm mới.”
Đông Bắc kia lạnh biết bao? Cho nên Hà Tiêu gần như bật thốt ra: “Vậy anh phải mang theo nhiều quần áo một chút. Đông Bắc lạnh lắm.”
Trình Miễn ngớ ra, rồi cười rất rạng rỡ: “Không có sao, đi lính mà sợ lạnh gì.” Anh nhìn cô, do dự rồi đưa tay phủi đi bông tuyết rơi trên đầu vai cô, “Anh chỉ muốn nói trước với em một câu năm mới vui vẻ. Tránh khi bị vây trên đỉnh núi Đông Bắc không có tín hiệu không liên lạc được.”
Hà Tiêu nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng kia, đôi môi khẽ động, dường như muốn nói gì đó. Có điều xe buýt cô chờ đã sắp dừng lại, cô nhìn Trình Miễn một cái, nói bốn chữ năm mới vui vẻ rồi nhanh chóng lên xe. Khóe mắt liếc thấy Trình Miễn đi theo cô về phía trước, nhưng cuối cùng không lên xe, bước chân dừng lại, lui về chỗ cũ, vẫy vẫy tay với cô cách lớp cửa kính.
Nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời.
Hà Tiêu nhìn thẳng đôi mắt kia, cho đến khi xe buýt chạy khỏi trạm mới từ từ xoay người lại.
Trong xe cũng không có nhiều người, tuyết cũng càng rơi càng lớn hơn. Bởi vì ngồi trong xe có hơi ấm, Hà Tiêu cũng không cảm thấy lạnh. Chẳng qua cảm thấy con đường lúc về dường như dài hơn và chậm hơn lúc đến một chút. Cả người cô cũng hơi mệt mỏi, nhưng đầu ốc lại không theo khống chế cứ hồi tưởng lặp đi lặp lại ngày xưa.
Còn nhớ được cô và Trình Miễn quen biết nhau cũng không đẹp lắm.
Khi đó, quân đội phải hoán phòng nghìn dặm xa xôi đến một thành phố khác, cô dậy thật sớm, lại chưa uống giọt nước nào. Sau khi đến đại viện mới đã sớm không nhịn được nữa. Cửa xe quân sự vừa mở ra, cô mơ mơ màng màng bắt lấy cánh tay của một người, ói đến mù trời mịt đất.
Sau đó cô được đưa đến đội y tế, mê man ngủ đến trưa, khi tỉnh lại trừ mùi thuốc khử trùng làm bạn với cô ra chính là một cậu bé xa lạ. Cậu đang gục ngủ bên giường, bị động tác của cô đánh thức, sửng sốt nhìn cô chằm chằm một lát bỗng nở nụ cười sáng lạn: “Em tỉnh rồi à?”
Khi đó cô nhìn thấy cậu, lại đánh giá nơi xa lạ này, có chút sợ sệt: “Đây là đâu? Ba mẹ em đâu?”
“Chú và dì đang bận thu dọn nhà mới, đây là đội y tế, em đã say xe, còn nhớ không?” Trình Miễn đứng dậy rót cốc nước cho cô, nhìn dáng vẻ cô ngu ngơ lại cười cười: “Quên thật rồi hả? Không phải quên luôn việc ói đầy cả người anh chứ?”
Cô bị cậu nói thế đỏ mặt, nhỏ giọng nói câu xin lỗi, nhận lấy cốc nước, cái miệng nhỏ nhắn uống vào. Trình Miên ngồi một bên gọt táo, đợi cô uống nước xong thì quả táo cũng đã gọt sạch, trực tiếp đưa đến tay cô.
Cô cầm quả táo to, cắn một cái, nhai kỹ. Sau đó nhìn Trình Miễn nói: “Không ngọt.”
Trong lúc nhất thời Trình Miễn hơi luống cuống tay chân, cậu gãi gãi cái ót: “Cái này là anh lấy từ phòng bếp của đội y tế cho em, có thể không dễ ăn. Chờ em khỏe rồi, anh mời em đến nhà anh, táo nhà anh ngọt lắm.”
Nhìn vẻ mặt cậu khẩn trương không biết làm sao, cô lại bật cười. Hai mắt cong cong, trông rất xinh xắn. Trình Miên thấy cô vui vẻ cũng cười theo.
Sau đó cô vừa ăn táo vừa trò chuyện với cậu: “Em không thích đại viện này, anh thích không?”
“Anh cũng không thích, trước khi đến đây anh và mẹ ở thủ đô, xinh đẹp hơn nơi này nhiều. Hơn nữa, ở nơi đó anh còn có hai người bạn nhỏ.”
Trình Miễn nói không ngớt cho cô nghe về đại viện quân khu tại thủ đô xa xôi. Thỉnh thoảng cô bị biểu cảm và giọng điệu quái lạ chọc cười to. Hai người cứ thế chơi suốt buổi chiều, cho đến khi lão Hà đến đội y tế dẫn cô về nhà. Lúc tạm biệt lại có chút lưu luyến không rời.
Trình Miễn xoa xoa tóc của cô: “Anh có cách có thể khiến em thích đại viện này của chúng ta.”
“Cách gì?” Cô chớp mắt, tò mò nhìn anh.
“Tìm một người bạn thân!” Trình Miễn nói lớn tiếng, gương mặt trắng trẻo có chút kích động, “Có bạn em sẽ không buồn vì không ai chơi với em, cũng sẽ không còn không vui nữa.”
Cô nhìn cậu, gương mặt bỗng ửng đỏ.
Thật là tuổi trẻ cuồng nhiệt mà.
Nhớ đến mình khi đó, Hà Tiêu cười cười. Nỗi buồn man mác khẽ chua xót.
Trận tuyết rất lớn hôm chủ nhật kéo dài suốt hai ngày. Thứ hai lúc Hà Tiêu đi làm, tàu điện ngầm bỗng đông hơn, tuyến hai bình thường hoàn toàn trống không cũng bắt đầu kín mít người.
Không thể nghi ngờ là đi làm trễ rồi, Trương chủ nhiệm trung tâm đang chắp tay sau lưng đứng ở cửa tòa nhà đợi cô. Thấy cô đi đến nói vài câu xỏ xiên thanh niên không chịu khổ nổi, rồi sắp xếp cho cô và nhân viên công ty vệ sinh đi quét tuyết.
Trong lòng Hà Tiêu biết Trương chủ nhiệm không thích mình. Bởi vì cô và Chử Điềm là hai người mới đến cũng không giỏi nhìn nhận, không biết lấy lòng lãnh đạo. Có điều đối với hành động làm khó làm dễ mình, tuy Hà Tiêu cười khẩy khinh thường nhưng cũng không thể làm gì. Vốn cơ quan trung tâm sử dụng cao ốc này thì công ty vệ sinh phải làm tốt nghĩa vụ vệ sinh môi trường. Trương chủ nhiệm đứng ở vị trí lãnh đạo đá một cú là có thể giết chết cô.
Cho nên Hà Tiêu nhiều lời vô ích, thay quần áo, mặc vào áo lông rồi bắt đầu công việc. Quét một cái đến tận trưa, cho nên đến giờ cơm trưa Hà Tiêu mới rảnh tìm Chử Điềm tính sổ. Có điều không nghĩ đến Chử Điềm vừa lên tiếng đã chặn lại lời của cô: “Hiện tai mình không muốn nói đến bộ đội, nhất là tất cả việc và người liên quan đến Từ Nghi!”
Từ Nghi.
Hà Tiêu hơi có chút ấn tượng với người này. Dù sao cũng thường nghe Chử Điềm nhắc đi nhắc lại bên tai. Cô nuốt một miếng sườn xào chua ngọt, vô cùng thích thú hỏi: “Từ chỉ đạo viên trêu chọc cậu sao hả?”
“Không muốn nói.” Chử Điềm trộn thật mạnh cơm trên bàn.
Hà Tiêu không nhịn được cười: “Tức giận vậy à? Nhưng mình lại càng ngày càng hiếu kỳ rồi, nói thử xem xảy ra chuyện gì?”
Chử Điềm nhìn Hà Tiêu một cái, vẻ mặt bi phẫn lại khổ sở.
Chuyện là như vậy.
Sau khi hoạt động quan hệ hữu nghị lần trước chấm dứt, Chử Điềm sẽ thỉnh thoảng “quấy rầy” Từ Nghi một chút. Có điều Từ chỉ đạo viên rất có nguyên tắc, không rảnh để ý đến tin nhắn tẻ nhạt thông thường, ngoại trừ lúc cần thiết mới trả lời. Tin tức Hà Tiêu xem mắt chính là Chử Điềm tiết lộ cho anh ta, sau đó lại giúp Trình Miễn bày mưu tính kế.
Để tỏ lòng cảm ơn, Trình Miễn thỏa mãn nguyện vọng của Chử Điềm, cố ý mời cô đến nơi đóng quân chơi một ngày. Chử Điềm vì thế kích động thật lâu, chủ nhật dậy thật sớm, chỉnh trang thỏa đáng liền đi đến quân đội. Có điều tại cửa nơi đóng quân phát hiện ra người đến đón cô chỉ là một binh sĩ bình thường, cũng không phải là Từ Nghi.
Chử Điềm ngơ ngác rồi hỏi người lính nhỏ: “Từ chỉ đạo viên của các người đâu?”
Người lính nhỏ dẫn cô đến ký túc xá của Từ Nghi, Chử Điềm vừa đẩy cửa ra nhìn, rõ ràng Từ Nghi ngồi ngay ngắn sau bàn, đang xem một quyển sách trong tay.
Chử Điềm ho nhẹ hai tiếng, cất giọng hỏi: “Chỉ đạo viên xem sách gì mà chăm chú thế?”
Từ Nghi hơi bất ngờ khi nhìn thấy Chử Điềm trong ký túc xá. Suy nghĩ chút lại hiểu ra, trong lòng thầm mắng Trình Miễn vài câu, trên mặt vẫn ung dung: “Xem bừa thôi.”
Thấy anh tiện tay đóng sách lại, Chử Điềm bĩu môi: “Chỉ đạo viên không nên xem thường quần chúng nhân dân nhé, tôi cũng từng đọc sách, nên có thể xem hiểu đó.”
Nói xong đưa tay sang lấy. Định thần nhìn lại trên bìa có ba chữ to: Trang giáp chiến.
Trong phút chốc Chử Điềm trợn tròn mắt.
Từ Nghi rót cho cô cốc nước, đánh giá nét mặt của cô, nói thản nhiên: “Buổi học chính trị tuần tới nói về phối hợp không địa (1), làm bài tập trước thôi.”
(1): Phối hợp không địa là đơn vị trên không và mặt đất dựa vào trinh sát của riêng mình phát hiện mục tiêu, sau đó hướng dẫn đội bạn tấn công. Ví như phát hiện được mục tiêu trên không, rồi hướng dẫn cho lực lượng phòng không mặt đất bắn hỏa tiễn tấn công. Hoặc đơn vị mặt đất dùng máy chỉ thị laser nhắm ngay mục tiêu, hướng dẫn không quân đánh bom công kích.
Chử Điềm nghe xong, mặt dày chịu khó xông lên: “Nếu là tuần tới vậy vẫn còn thời gian mà. Hôm nay chủ nhật chỉ đạo viên không nghỉ ngơi chút sao?”
Từ Nghi lắc đầu cười cười rồi nói: “Nhờ phúc của em, Trình đại đội trưởng ra ngoài giải quyết vấn đề cá nhân rồi, cho nên tôi phải ở đây giữ nhà.”
Chử Điềm hơi tức giận: “Vậy anh đi dạo nơi đóng quân với tôi một chút cũng không được sao?”
Từ Nghi do dự, chắc do không nghĩ ra lý do từ chối nên đồng ý. Chẳng qua là hai người mới ra khỏi cửa đội trinh sát thì lính trực ban đã kêu anh quay lại, nói là Tham mưu trưởng tìm. Lúc này Từ Nghi bảo một người lính đi dạo nơi đóng quân với Chử Điềm, còn mình gấp rút vội vã rời đi.
“Cậu không nhìn thấy dáng vẻ Từ Nghi chạy trốn nhanh thế nào đâu, giống như là mình có thể ăn anh ta vậy!”
Bây giờ suy nghĩ một chút, Chử Điềm vẫn giận quá mức.
Hà Tiêu nghe xong cũng không nhịn được phì cười một tiếng. Bị Chử Điềm trừng mắt liếc mới hơi kiềm lại: “Khụ khụ, có thể cậu suy nghĩ nhiều rồi, anh ta chỉ không muốn để lãnh đạo chờ lâu.”
“Mới lạ đó! Là anh ta không thích mình, ghét mình, muốn trốn mình!” Chử Điềm điên tiết, “Tiếu Tiếu sao cậu lại bênh vực anh ta, cuối cùng là cậu phe nào đây?”
Hà Tiêu đương muốn nói việc này không phải học theo cậu sao thì điện thoại trong túi quần vang lên. Cô ra hiệu tạm dừng, bắt điện thoại.
Điện thoại là lão Hà gọi đến, nói là tháng trước bà nội ở quê xa ngã bệnh, sau khi hồi phục đầu óc không minh mẫn lắm, rất nhiều chuyện không nhớ ra. Ai nói chuyện với bà, bà cũng phản ứng chậm chạp, nhưng lại nhớ rất rõ về Hà Tiêu, sáng sớm hôm qua tỉnh lại vẫn nói nhớ cô.
Hà Tiêu hơi bất ngờ, bởi vì từ nhỏ cô cũng không làm ông bà nội vui. Một là lão Hà từ nhỏ đã không ở cạnh bà, thứ hai là bởi vì cô là bé gái. Trước khi chưa tùy quân, mẹ Điền Anh chịu không ít xem thường cũng vì vậy. Lão Hà cũng biết được cho nên giọng nói chuyện với Hà Tiêu cũng có chút thương lượng: “Ba nói với bác cả con, để xem con có thể xin nghỉ vài ngày về thăm bà nội con chút hay không? Không vì gì khác, chỉ khoan dung với lòng của người già thôi.”
Trực giác của Hà Tiêu biết mẹ Điền Anh cũng không muốn cô về, hơn nữa là gần đến cuối năm, công việc ở trung tâm cũng bận, không nên xin nghỉ phép. Nhưng cô không muốn lão Hà khó xử, do dự rồi vẫn đồng ý.
Giọng lão Hà rõ ràng nhẹ nhỏm không ít: “Được được, ba nhanh chóng đặt vé cho con, sắp đến tết nên vé đi về Bắc không dễ mua lắm.”
Cúp điện thoại xong, Chử Điềm dự thính sáp đến gần: “Phải về quê à?”
Hà Tiêu gật đầu: “Chỉ vài ngày.”
Chử Điềm bỗng cười rất gian xảo: “Ôi, mình nhớ bọn người Trình đại đội trưởng cũng đi huấn luyện dã ngoại ở Đông Bắc đó. Bây giờ cậu cũng đi về bắc, thật là… duyên phận nha!”
Hà Tiêu sửng sốt, kịp thời phản ứng nhanh chóng phản bác: “Không phải là câu không muốn nói đến người và việc liên quan đến Từ Nghi sao?”
Chử Điềm méo méo miệng, cúi đầu xuống ăn.
Còn Hà Tiêu lại cảm thấy hai gò má hơi nóng, vậy cũng là…. duyên phận ư?
Trước giờ cơm tối Trình Miễn phải về quân đội trả phép, hơn nữa sợ tối xuống Hà Tiêu đi đường khó khăn nên Triệu Tố Uẩn để Trình Miễn đưa cô về nhà thật sớm.
Trên mặt đất đã đóng một lớp tuyết, giẫm lên phát ra tiếng rột roạt. Hà Tiêu đi rất chậm theo phía sau Trình Miễn. Bỗng nhiên nhớ đến lần trước anh nói hai chữ “có duyên” không đầu không đuôi sau khi cô nhắc đến chuyện viêm khớp khi rời khỏi đại viện về nhà không lâu.
Hóa ra là ý này. Hóa ra lúc cô đau đến không đi đường được thì anh cũng không được khỏe lắm.
Hà Tiêu bỗng cảm giác mắt hơi khó chịu, cuống quít lấy tay lau lau, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Trình Miễn đang đứng ở phía trước, lẳng lặng chờ cô. Cho nên cô đi nhanh vài bước, bắt kịp anh.
Suốt cả đường đi đến trạm xe buýt hai người không nói gì. Trình Miễn ở cạnh cô đợi xe buýt một hồi, bỗng nghiêng đầu sang chỗ khác, nói với cô: “Tiếu Tiếu, tuần tới bọn anh phải đến Đông Bắc huấn luyện dã ngoại, có thể không về kịp năm mới.”
Đông Bắc kia lạnh biết bao? Cho nên Hà Tiêu gần như bật thốt ra: “Vậy anh phải mang theo nhiều quần áo một chút. Đông Bắc lạnh lắm.”
Trình Miễn ngớ ra, rồi cười rất rạng rỡ: “Không có sao, đi lính mà sợ lạnh gì.” Anh nhìn cô, do dự rồi đưa tay phủi đi bông tuyết rơi trên đầu vai cô, “Anh chỉ muốn nói trước với em một câu năm mới vui vẻ. Tránh khi bị vây trên đỉnh núi Đông Bắc không có tín hiệu không liên lạc được.”
Hà Tiêu nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng kia, đôi môi khẽ động, dường như muốn nói gì đó. Có điều xe buýt cô chờ đã sắp dừng lại, cô nhìn Trình Miễn một cái, nói bốn chữ năm mới vui vẻ rồi nhanh chóng lên xe. Khóe mắt liếc thấy Trình Miễn đi theo cô về phía trước, nhưng cuối cùng không lên xe, bước chân dừng lại, lui về chỗ cũ, vẫy vẫy tay với cô cách lớp cửa kính.
Nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời.
Hà Tiêu nhìn thẳng đôi mắt kia, cho đến khi xe buýt chạy khỏi trạm mới từ từ xoay người lại.
Trong xe cũng không có nhiều người, tuyết cũng càng rơi càng lớn hơn. Bởi vì ngồi trong xe có hơi ấm, Hà Tiêu cũng không cảm thấy lạnh. Chẳng qua cảm thấy con đường lúc về dường như dài hơn và chậm hơn lúc đến một chút. Cả người cô cũng hơi mệt mỏi, nhưng đầu ốc lại không theo khống chế cứ hồi tưởng lặp đi lặp lại ngày xưa.
Còn nhớ được cô và Trình Miễn quen biết nhau cũng không đẹp lắm.
Khi đó, quân đội phải hoán phòng nghìn dặm xa xôi đến một thành phố khác, cô dậy thật sớm, lại chưa uống giọt nước nào. Sau khi đến đại viện mới đã sớm không nhịn được nữa. Cửa xe quân sự vừa mở ra, cô mơ mơ màng màng bắt lấy cánh tay của một người, ói đến mù trời mịt đất.
Sau đó cô được đưa đến đội y tế, mê man ngủ đến trưa, khi tỉnh lại trừ mùi thuốc khử trùng làm bạn với cô ra chính là một cậu bé xa lạ. Cậu đang gục ngủ bên giường, bị động tác của cô đánh thức, sửng sốt nhìn cô chằm chằm một lát bỗng nở nụ cười sáng lạn: “Em tỉnh rồi à?”
Khi đó cô nhìn thấy cậu, lại đánh giá nơi xa lạ này, có chút sợ sệt: “Đây là đâu? Ba mẹ em đâu?”
“Chú và dì đang bận thu dọn nhà mới, đây là đội y tế, em đã say xe, còn nhớ không?” Trình Miễn đứng dậy rót cốc nước cho cô, nhìn dáng vẻ cô ngu ngơ lại cười cười: “Quên thật rồi hả? Không phải quên luôn việc ói đầy cả người anh chứ?”
Cô bị cậu nói thế đỏ mặt, nhỏ giọng nói câu xin lỗi, nhận lấy cốc nước, cái miệng nhỏ nhắn uống vào. Trình Miên ngồi một bên gọt táo, đợi cô uống nước xong thì quả táo cũng đã gọt sạch, trực tiếp đưa đến tay cô.
Cô cầm quả táo to, cắn một cái, nhai kỹ. Sau đó nhìn Trình Miễn nói: “Không ngọt.”
Trong lúc nhất thời Trình Miễn hơi luống cuống tay chân, cậu gãi gãi cái ót: “Cái này là anh lấy từ phòng bếp của đội y tế cho em, có thể không dễ ăn. Chờ em khỏe rồi, anh mời em đến nhà anh, táo nhà anh ngọt lắm.”
Nhìn vẻ mặt cậu khẩn trương không biết làm sao, cô lại bật cười. Hai mắt cong cong, trông rất xinh xắn. Trình Miên thấy cô vui vẻ cũng cười theo.
Sau đó cô vừa ăn táo vừa trò chuyện với cậu: “Em không thích đại viện này, anh thích không?”
“Anh cũng không thích, trước khi đến đây anh và mẹ ở thủ đô, xinh đẹp hơn nơi này nhiều. Hơn nữa, ở nơi đó anh còn có hai người bạn nhỏ.”
Trình Miễn nói không ngớt cho cô nghe về đại viện quân khu tại thủ đô xa xôi. Thỉnh thoảng cô bị biểu cảm và giọng điệu quái lạ chọc cười to. Hai người cứ thế chơi suốt buổi chiều, cho đến khi lão Hà đến đội y tế dẫn cô về nhà. Lúc tạm biệt lại có chút lưu luyến không rời.
Trình Miễn xoa xoa tóc của cô: “Anh có cách có thể khiến em thích đại viện này của chúng ta.”
“Cách gì?” Cô chớp mắt, tò mò nhìn anh.
“Tìm một người bạn thân!” Trình Miễn nói lớn tiếng, gương mặt trắng trẻo có chút kích động, “Có bạn em sẽ không buồn vì không ai chơi với em, cũng sẽ không còn không vui nữa.”
Cô nhìn cậu, gương mặt bỗng ửng đỏ.
Thật là tuổi trẻ cuồng nhiệt mà.
Nhớ đến mình khi đó, Hà Tiêu cười cười. Nỗi buồn man mác khẽ chua xót.
Trận tuyết rất lớn hôm chủ nhật kéo dài suốt hai ngày. Thứ hai lúc Hà Tiêu đi làm, tàu điện ngầm bỗng đông hơn, tuyến hai bình thường hoàn toàn trống không cũng bắt đầu kín mít người.
Không thể nghi ngờ là đi làm trễ rồi, Trương chủ nhiệm trung tâm đang chắp tay sau lưng đứng ở cửa tòa nhà đợi cô. Thấy cô đi đến nói vài câu xỏ xiên thanh niên không chịu khổ nổi, rồi sắp xếp cho cô và nhân viên công ty vệ sinh đi quét tuyết.
Trong lòng Hà Tiêu biết Trương chủ nhiệm không thích mình. Bởi vì cô và Chử Điềm là hai người mới đến cũng không giỏi nhìn nhận, không biết lấy lòng lãnh đạo. Có điều đối với hành động làm khó làm dễ mình, tuy Hà Tiêu cười khẩy khinh thường nhưng cũng không thể làm gì. Vốn cơ quan trung tâm sử dụng cao ốc này thì công ty vệ sinh phải làm tốt nghĩa vụ vệ sinh môi trường. Trương chủ nhiệm đứng ở vị trí lãnh đạo đá một cú là có thể giết chết cô.
Cho nên Hà Tiêu nhiều lời vô ích, thay quần áo, mặc vào áo lông rồi bắt đầu công việc. Quét một cái đến tận trưa, cho nên đến giờ cơm trưa Hà Tiêu mới rảnh tìm Chử Điềm tính sổ. Có điều không nghĩ đến Chử Điềm vừa lên tiếng đã chặn lại lời của cô: “Hiện tai mình không muốn nói đến bộ đội, nhất là tất cả việc và người liên quan đến Từ Nghi!”
Từ Nghi.
Hà Tiêu hơi có chút ấn tượng với người này. Dù sao cũng thường nghe Chử Điềm nhắc đi nhắc lại bên tai. Cô nuốt một miếng sườn xào chua ngọt, vô cùng thích thú hỏi: “Từ chỉ đạo viên trêu chọc cậu sao hả?”
“Không muốn nói.” Chử Điềm trộn thật mạnh cơm trên bàn.
Hà Tiêu không nhịn được cười: “Tức giận vậy à? Nhưng mình lại càng ngày càng hiếu kỳ rồi, nói thử xem xảy ra chuyện gì?”
Chử Điềm nhìn Hà Tiêu một cái, vẻ mặt bi phẫn lại khổ sở.
Chuyện là như vậy.
Sau khi hoạt động quan hệ hữu nghị lần trước chấm dứt, Chử Điềm sẽ thỉnh thoảng “quấy rầy” Từ Nghi một chút. Có điều Từ chỉ đạo viên rất có nguyên tắc, không rảnh để ý đến tin nhắn tẻ nhạt thông thường, ngoại trừ lúc cần thiết mới trả lời. Tin tức Hà Tiêu xem mắt chính là Chử Điềm tiết lộ cho anh ta, sau đó lại giúp Trình Miễn bày mưu tính kế.
Để tỏ lòng cảm ơn, Trình Miễn thỏa mãn nguyện vọng của Chử Điềm, cố ý mời cô đến nơi đóng quân chơi một ngày. Chử Điềm vì thế kích động thật lâu, chủ nhật dậy thật sớm, chỉnh trang thỏa đáng liền đi đến quân đội. Có điều tại cửa nơi đóng quân phát hiện ra người đến đón cô chỉ là một binh sĩ bình thường, cũng không phải là Từ Nghi.
Chử Điềm ngơ ngác rồi hỏi người lính nhỏ: “Từ chỉ đạo viên của các người đâu?”
Người lính nhỏ dẫn cô đến ký túc xá của Từ Nghi, Chử Điềm vừa đẩy cửa ra nhìn, rõ ràng Từ Nghi ngồi ngay ngắn sau bàn, đang xem một quyển sách trong tay.
Chử Điềm ho nhẹ hai tiếng, cất giọng hỏi: “Chỉ đạo viên xem sách gì mà chăm chú thế?”
Từ Nghi hơi bất ngờ khi nhìn thấy Chử Điềm trong ký túc xá. Suy nghĩ chút lại hiểu ra, trong lòng thầm mắng Trình Miễn vài câu, trên mặt vẫn ung dung: “Xem bừa thôi.”
Thấy anh tiện tay đóng sách lại, Chử Điềm bĩu môi: “Chỉ đạo viên không nên xem thường quần chúng nhân dân nhé, tôi cũng từng đọc sách, nên có thể xem hiểu đó.”
Nói xong đưa tay sang lấy. Định thần nhìn lại trên bìa có ba chữ to: Trang giáp chiến.
Trong phút chốc Chử Điềm trợn tròn mắt.
Từ Nghi rót cho cô cốc nước, đánh giá nét mặt của cô, nói thản nhiên: “Buổi học chính trị tuần tới nói về phối hợp không địa (1), làm bài tập trước thôi.”
(1): Phối hợp không địa là đơn vị trên không và mặt đất dựa vào trinh sát của riêng mình phát hiện mục tiêu, sau đó hướng dẫn đội bạn tấn công. Ví như phát hiện được mục tiêu trên không, rồi hướng dẫn cho lực lượng phòng không mặt đất bắn hỏa tiễn tấn công. Hoặc đơn vị mặt đất dùng máy chỉ thị laser nhắm ngay mục tiêu, hướng dẫn không quân đánh bom công kích.
Chử Điềm nghe xong, mặt dày chịu khó xông lên: “Nếu là tuần tới vậy vẫn còn thời gian mà. Hôm nay chủ nhật chỉ đạo viên không nghỉ ngơi chút sao?”
Từ Nghi lắc đầu cười cười rồi nói: “Nhờ phúc của em, Trình đại đội trưởng ra ngoài giải quyết vấn đề cá nhân rồi, cho nên tôi phải ở đây giữ nhà.”
Chử Điềm hơi tức giận: “Vậy anh đi dạo nơi đóng quân với tôi một chút cũng không được sao?”
Từ Nghi do dự, chắc do không nghĩ ra lý do từ chối nên đồng ý. Chẳng qua là hai người mới ra khỏi cửa đội trinh sát thì lính trực ban đã kêu anh quay lại, nói là Tham mưu trưởng tìm. Lúc này Từ Nghi bảo một người lính đi dạo nơi đóng quân với Chử Điềm, còn mình gấp rút vội vã rời đi.
“Cậu không nhìn thấy dáng vẻ Từ Nghi chạy trốn nhanh thế nào đâu, giống như là mình có thể ăn anh ta vậy!”
Bây giờ suy nghĩ một chút, Chử Điềm vẫn giận quá mức.
Hà Tiêu nghe xong cũng không nhịn được phì cười một tiếng. Bị Chử Điềm trừng mắt liếc mới hơi kiềm lại: “Khụ khụ, có thể cậu suy nghĩ nhiều rồi, anh ta chỉ không muốn để lãnh đạo chờ lâu.”
“Mới lạ đó! Là anh ta không thích mình, ghét mình, muốn trốn mình!” Chử Điềm điên tiết, “Tiếu Tiếu sao cậu lại bênh vực anh ta, cuối cùng là cậu phe nào đây?”
Hà Tiêu đương muốn nói việc này không phải học theo cậu sao thì điện thoại trong túi quần vang lên. Cô ra hiệu tạm dừng, bắt điện thoại.
Điện thoại là lão Hà gọi đến, nói là tháng trước bà nội ở quê xa ngã bệnh, sau khi hồi phục đầu óc không minh mẫn lắm, rất nhiều chuyện không nhớ ra. Ai nói chuyện với bà, bà cũng phản ứng chậm chạp, nhưng lại nhớ rất rõ về Hà Tiêu, sáng sớm hôm qua tỉnh lại vẫn nói nhớ cô.
Hà Tiêu hơi bất ngờ, bởi vì từ nhỏ cô cũng không làm ông bà nội vui. Một là lão Hà từ nhỏ đã không ở cạnh bà, thứ hai là bởi vì cô là bé gái. Trước khi chưa tùy quân, mẹ Điền Anh chịu không ít xem thường cũng vì vậy. Lão Hà cũng biết được cho nên giọng nói chuyện với Hà Tiêu cũng có chút thương lượng: “Ba nói với bác cả con, để xem con có thể xin nghỉ vài ngày về thăm bà nội con chút hay không? Không vì gì khác, chỉ khoan dung với lòng của người già thôi.”
Trực giác của Hà Tiêu biết mẹ Điền Anh cũng không muốn cô về, hơn nữa là gần đến cuối năm, công việc ở trung tâm cũng bận, không nên xin nghỉ phép. Nhưng cô không muốn lão Hà khó xử, do dự rồi vẫn đồng ý.
Giọng lão Hà rõ ràng nhẹ nhỏm không ít: “Được được, ba nhanh chóng đặt vé cho con, sắp đến tết nên vé đi về Bắc không dễ mua lắm.”
Cúp điện thoại xong, Chử Điềm dự thính sáp đến gần: “Phải về quê à?”
Hà Tiêu gật đầu: “Chỉ vài ngày.”
Chử Điềm bỗng cười rất gian xảo: “Ôi, mình nhớ bọn người Trình đại đội trưởng cũng đi huấn luyện dã ngoại ở Đông Bắc đó. Bây giờ cậu cũng đi về bắc, thật là… duyên phận nha!”
Hà Tiêu sửng sốt, kịp thời phản ứng nhanh chóng phản bác: “Không phải là câu không muốn nói đến người và việc liên quan đến Từ Nghi sao?”
Chử Điềm méo méo miệng, cúi đầu xuống ăn.
Còn Hà Tiêu lại cảm thấy hai gò má hơi nóng, vậy cũng là…. duyên phận ư?
Tác giả :
Scotland Chiết Nhĩ Miêu