Mù Màu
Chương 3
Phù~ rốt cục cũng gỡ được.
Thích Thiếu Thương một phát bốc văng đai lưng, tung vạt áo của Cố Tích Triều lên, sau đó cả người ép tới.
Cố Tích Triều nhắm hai mắt lại.
——
Chiều hôm sau, Thích Thiếu Thương ngồi trong Kỳ Đình tửu quán, đang chán đến chết, bỗng dưng thấy bàn ghế lóe sáng.
Ái chà chà!
Thích Thiếu Thương hai mắt bắn sao, bảo thất đại trại chủ giấu mặt trước: “Chờ lát nữa hắn vào đây, các người hãy thử thân thủ của hắn, nhưng không được đả thương hắn.”
Thất đại trại chủ phụng mệnh ẩn nấp. Thích Thiếu Thương nhìn từng người bọn họ, quả nhiên toàn kỳ hình quái trạng, không ai giống ai.
Ngoại trừ Hồng Bào.
Vốn trong trại người người đều khen Hồng Bào mặc đồ đỏ rất đẹp, Thích Thiếu Thương hoặc là từ chối cho ý kiến, hoặc là qua loa vài câu: “Ừ, đẹp.”
Bây giờ nhìn lại, quả thực không tệ. Chỉ là, hắn cảm thấy có một người trông càng đẹp hơn.
Cố Tích Triều bước vào tửu quán. Thất đại trại chủ luân phiên ra trận, Kỳ Đình tửu quán gà bay chó sủa.
Đánh trong quán xong đánh tới ngoài trời.
Thích Thiếu Thương thấy thất đại trại chủ chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào mặt, thầm nghĩ: các ngươi đây là ganh ghét trắng trợn!
Thích Thiếu Thương ngồi dưới một mái đình tranh uống trà hết chung này đến chung kia.
Thất đại trại chủ từng người một bị đánh bại, bèn nhất tề xung trận.
Thích Thiếu Thương có chút nín không được nữa.
Muốn đi mao xí quá…
Cố Tích Triều không phụ kỳ vọng của hắn, toàn thắng thất đại trại chủ, nhân tiện đạp đổ luôn một bức tường đất.
Cát tung mù mịt bốn phía, Cố Tích Triều từ trong màn bụi đi về phía Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương đứng dậy nghênh đón y, đáy lòng nặng nề thở dài.
Ai, kiếp này vô duyên, vì sao còn để ta gặp lại ngươi.
Cố Tích Triều hưng phấn nói: “Không chỉ xuất mồ hôi, còn xuất huyết, trút cả bầu tâm sự uất ức mấy ngày nay trong lòng.”
Thích Thiếu Thương hai mắt trợn tròn.
Xuất huyết? Xuất huyết ở chỗ nào? Ta nhớ ta đâu có làm gì ngươi!
Thích Thiếu Thương trong đầu tràn ngập những hình ảnh đen tối, nói tiếng xin lỗi với Cố Tích Triều, lại khen Cố Tích Triều như khen hoa: “Cố huynh đệ, nếu ngươi đến Liên Vân Trại, dựa vào tài năng của ngươi, nhất định có thể làm nên đại nghiệp.”
Không cần Cố Tích Triều quay đầu, Thích Thiếu Thương cũng biết y đang cười trộm.
Tích Triều ngươi hài lòng chưa! He he he he he.
Ai, đến bóng lưng cũng đẹp như vậy, giá như mình có thể sờ đến mái tóc quăn đó thì hay biết mấy.
Thích Thiếu Thương len lén vươn một tay, còn chưa chạm tới, bỗng nhiên một mùi hương thơm ngát triền triền miên miên, quấn lấy hắn.
Tích Triều dùng dầu gội hiệu gì thế nhỉ? (=)))
Lại nghĩ đến điều mình sắp nói, Thích Thiếu Thương một trận khẩn trương vô danh: “Ngươi ta đã cùng chung chí hướng, từ nay đồng sinh cộng tử, thế nào?”
Cố Tích Triều trong lòng chấn động. Thích Thiếu Thương, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
“Cố huynh đệ, ngươi có đồng ý đến Liên Vân Trại hay không?”
Thì ra là vì chuyện này, ngươi mắc mớ gì phải nói một cách ái muội như vậy! Cố Tích Triều quay người nhìn Thích Thiếu Thương, ý niệm không ngừng xoay chuyển: “Ừm… Quá đường đột, để ta cân nhắc một chút.”
Ta đâu phải cầu hôn, ngươi còn cân với nhắc cái gì!
“Nếu ta đồng ý đến đó, ta có một yêu cầu không an phận.”
Thích Thiếu Thương hai mắt lại trợn tròn.
Là cái gì là cái gì nha? Đừng nói là sơn trại ngươi muốn cả ta ngươi cũng muốn nha oa ha ha ha ha ha…
“Nếu đã làm, thì phải làm tới đại trại chủ… Phải có quyền lực ngang hàng với ngươi…”
Khụ, thì ra là chuyện này. Ta vốn mang ý định giao Liên Vân Trại cho ngươi mà, cái chuyện cỏn con này có là gì.
Huống chi ta còn có thể tặng kèm thân mình cho ngươi luôn.
Cố Tích Triều gật đầu mỉm cười, trong lòng cảm động đến sắp khóc: “Ngươi tin tưởng ta đến thế sao, xem ta là huynh đệ?”
Thích Thiếu Thương chém đinh chặt sắt nói: “Ta không có xem ngươi là huynh đệ.”
Cố Tích Triều ánh mắt lập tức tối sầm.
Thích Thiếu Thương tơ lòng rối tinh rối mù. Có nên nói ra ngay lúc này không?
“Ta xem ngươi là… xem ngươi là…”
Cố Tích Triều căng mắt nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương.
Thời gian một nén nhang trôi qua.
Cố Tích Triều quả thực muốn nổi đóa. Rốt cuộc xem ta là cái gì đây?
Thích Thiếu Thương trong đầu hiện lên vô số từ ngữ. Nhưng từ nào cũng không dám nói ra.
Thôi cứ chọn một từ an toàn mà nói vậy.
“Ta xem ngươi là tri âm.” Ai, nghẹn khuất chết đi.
Cố Tích Triều có chút ngượng ngùng, phá lên cười để che đậy. Thích Thiếu Thương cũng cười theo.
Tiếng cười của Cố Tích Triều rất êm tai: “Ta hiện tại đồng ý với ngươi.”
Thích Thiếu Thương gật đầu, trịnh trọng đưa tay về phía Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều nắm tay hắn.
Kỳ lạ là, trong khoảnh khắc đó, Thích Thiếu Thương cư nhiên không suy nghĩ lung tung nữa.
Hắn trịnh trọng giao Liên Vân Trại cho Cố Tích Triều.
Đêm xuống, Thích Thiếu Thương tập hợp thất đại trại chủ cùng Cố Tích Triều, mở một phiên họp kín tại Kỳ Đình tửu quán.
Khi hắn nói muốn Cố Tích Triều làm đại trại chủ của Liên Vân Trại, hắn nhìn ra được dáng vẻ bất an của các huynh đệ.
Sau đó hắn nói lễ sẽ cử hành vào ba ngày sau, Hồng Bào liền nóng nảy.
Thích Thiếu Thương mỉm cười: “Còn kéo dài nữa, ta sợ Cố huynh đệ sẽ đổi ý.”
Cố Tích Triều cũng cười: “Nếu đã đáp ứng, nhất thời bán hội sẽ không đổi.”
“Vẫn là mời cho bằng được ngươi thì tốt hơn. Ta cũng biết, có người đang chờ ngươi trở lại.”
Tiểu Mạnh và Mã Chưởng Quỹ trợn trắng mắt. Cái cảm giác chua loét này là thế quái nào?
Hồng Bào lập tức cảnh giác: “Là ai?”
Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều nhìn nhau cười, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, tia lửa bắn khắp nơi.
Nhị trại chủ Lao Huyệt Quang lập tức hiểu ra. Loại cảm giác “chỉ có đôi ta mới biết, chúng ta không nói cho các ngươi nghe đâu” mà hai người họ tạo ra dọa ông hết hồn.
Ai, đại đương gia đúng là… Người trẻ tuổi, luôn hành động theo cảm tính.
Lao Huyệt Quang mượn cớ trở về sơn trại chuẩn bị, mang theo các đại trại chủ ra đi.
Kỳ Đình tửu quán chỉ còn lại hai người.
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, có chút bồn chồn.
Bái hương xong, hắn cần phải đi, chuyện này nên giải thích thế nào với y?
Hai người chén tạc chén thù, lại uống không ít.
Thích Thiếu Thương nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mở miệng nói: “Ba ngày nữa sau khi bái hương xong, ta phải đi, ngươi nhớ bảo trọng.”
Cố Tích Triều trong lòng cũng đang rối bời, nghe thấy lời này của Thích Thiếu Thương, nhất thời ngẩn ra: “Ngươi định đi đâu?”
Thích Thiếu Thương thở dài: “Ta đi Toái Vân Uyên hỏi cưới ý trung nhân.”
Cố Tích Triều đem bát rượu cầm trong tay đặt lên bàn. Hai người bất chợt im lặng.
Ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu be be của hai con dê đực.
Thích Thiếu Thương thẩn thờ nhìn ra bên ngoài.
Màn đêm tráng lệ kia, sau này còn được nhìn thấy mấy lần?
Và ngươi nữa, ta còn có thể gặp được mấy lần?
Thích Thiếu Thương vô hạn phiền muộn.
Quay đầu nhìn sang Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương thiếu điều bị dọa cho nhảy dựng: Cố Tích Triều đang cầm nguyên vò rượu lớn, ừng ực trút vào miệng.
Thích Thiếu Thương vội giành lấy: “Ngươi đừng uống kiểu này, rất có hại cho sức khỏe.” Tiêu rồi, vò rượu đã trống không.
Cố Tích Triều đăm đăm nhìn Thích Thiếu Thương một hồi, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện tới hai Thích Thiếu Thương.
Y giơ tay túm áo Thích Thiếu Thương.
Cảm giác được vị trí không đúng lắm, Cố Tích Triều cứ thế sờ soạng khắp người hắn. Ân, lần này hẳn là đúng rồi.
Thích Thiếu Thương cả người cứng đờ.
Ngươi khi không vuốt ngực ta làm gì a a a!!!
Cố Tích Triều khuôn mặt đỏ bừng, dùng sức xách cổ áo Thích Thiếu Thương, xách đến hắn phải từ trên ghế đứng dậy: “Ngươi… ngươi không phải đã nói, muốn cùng ta… đồng sinh cộng tử sao?”
“Đúng… đúng thế!”
“Vậy… vậy sao ngươi… còn đi đâu?”
“Ta…” Thích Thiếu Thương mặt ngu ra một lúc, rồi liền tỉnh ngộ, mừng rỡ đến hàng mày sắp bay khỏi trán. Chẳng lẽ là muốn ta ở lại?
Cố Tích Triều từ trong túi vải mò lấy Thần Khốc tiểu phủ: “Đồ lừa đảo! Ta giết… ta giết ngươi!”
Thích Thiếu Thương chạy trối chết: “Cứu ta với! Có người muốn giết người!”
“Ngươi… ngươi đứng lại cho ta!”
Chỉ tên ngốc mới đứng lại nghênh đón Thần Khốc tiểu phủ ba trăm sáu mươi độ bay tới bay lui, Thích Thiếu Thương nhảy đông nhảy tây khắp Kỳ Đình tửu quán, chén bát thìa đĩa lốc cốc leng keng tan nát đầy nhà.
Cố Tích Triều thấy chém không trúng Thích Thiếu Thương, bèn tự mình vọt tới.
Ai ngờ uống quá nhiều, đi đứng loạng choạng, dưới chân mũi giày vấp phải bậc thềm, Thích Thiếu Thương mắt thấy Cố Tích Triều có nguy cơ vồ ếch, phi thân tiến lên từ bên hông ôm lấy Cố Tích Triều, hai người an toàn tiếp đất.
Tư thế này hình như hơi kỳ cục. Sao không duyên dáng giống như bế công chúa gì hết?
Bất quá Tích Triều đã ngã vào lòng mình rồi ha ha.
Cố Tích Triều một tay quàng vai Thích Thiếu Thương, thủ thỉ nói: “Ngươi đừng đi…”
Thích Thiếu Thương đáy lòng lập tức mềm nhũn thành một bãi bùn dưới mưa xuân: “Ta không đi nữa!”
Cố Tích Triều cười hì hì nhìn Thích Thiếu Thương: “Thật sao?”
Thích Thiếu Thương ra sức gật đầu, một tay còn nhân cơ hội vuốt mái tóc quăn óng ả của Cố Tích Triều.
Ái da! Rốt cục cũng sờ được rồi, xúc cảm thật tốt.
Cố Tích Triều biểu tình vô cùng hạnh phúc, nhìn Thích Thiếu Thương cười nói: “Ngươi hát một bài cho ta nghe xem.”
“Được thôi.” Thích Thiếu Thương hắng giọng, bắt đầu hát…
“Hỗn đản! Ai cho ngươi hát mười tám điệu sờ!” (một bài hát dân gian, thứ nhất sờ tóc, thứ hai sờ trán, thứ ba sờ lông mày…)
Thích Thiếu Thương lại vuốt tóc Cố Tích Triều: “Không cho hát thì không hát!” Không cho hát nhưng cho sờ phải không nào.
Cố Tích Triều kề sát vào mặt Thích Thiếu Thương, hai mắt không chớp ghim chặt hắn.
Thích Thiếu Thương bị nhìn đến dần dần khẩn trương: “Ngươi nhìn cái gì?”
Cố Tích Triều bất ngờ ôm chầm lấy Thích Thiếu Thương, hôn tới.
Thích Thiếu Thương nghĩ mình bị sét đánh trúng rồi.
Người này là trai đã có vợ...
Thì đã sao!
Thích Thiếu Thương trên thân dừng sức, đem Cố Tích Triều đè lên bàn.
Cố Tích Triều vừa hôn Thích Thiếu Thương, vừa vận khí lực toàn thân, giãy dụa đứng dậy, hai người cứ thế kè kè mà đi, va trái đụng phải.
Rầm rầm… … rầm rầm…
Rốt cục cũng tới giường.
Thích Thiếu Thương huơ tay hất tấm chiếu trên giường xuống đất, tấm chiếu đáng thương vốn đã có tuổi, cói cũng mục rồi, lần này rơi xuống đất, lả tả thành từng mảnh từng mảnh, sống thọ và chết tại nhà. (=_=|||)
Thích Thiếu Thương bắt đầu tháo đai lưng của Cố Tích Triều.
Cái đai lưng này kết cấu cũng chặt gớm, yếm khoá ở đâu a a a a a ta điên rồi!
Thích Thiếu Thương buông Cố Tích Triều, lau hai hàng nước bọt, ngồi trên người Cố Tích Triều chuyên chú giải yếm khoá.
Phù~ rốt cục cũng gỡ được.
Thích Thiếu Thương một phát bốc văng đai lưng, tung vạt áo của Cố Tích Triều lên, sau đó cả người ép tới.
Cố Tích Triều nhắm hai mắt lại.
Thích Thiếu Thương đang định giở trò, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ.
Không phải chứ?
“Tích Triều! Tích Triều!”
“… Khò… khò khò… khò…”
“Triều Triều! A Quắn! Tiểu Quắn!”
“… Khò…”
Thích Thiếu Thương thà rằng mình bị sét đánh còn hơn.
Hắn cúi đầu nhìn Cố Tích Triều.
Trong đầu lướt qua vô số ý niệm tà ác, nhưng cuối cùng thở dài: “Như vậy cũng tốt, dù sao đi nữa ngươi cũng đã thành thân, chúng ta không thể có lỗi với phu nhân của ngươi.”
Thích Thiếu Thương giúp Cố Tích Triều cởi giày, cởi áo khoác, đắp chăn…
Nam nhân hẳn nên ở trần ngủ…
Thích Thiếu Thương xốc chăn lên, cởi áo trong của Cố Tích Triều.
Quệt đi nước bọt, Thích Thiếu Thương lại nghĩ, nam nhân thật ra cũng không nên mặc quần khi ngủ.
Vì vậy quần của Cố Tích Triều cũng bị cởi nốt.
Nam nhân chân chính phải ngủ ***! Cửu Hiện Thần Long ta lúc nào cũng ngủ ***!
Thích Thiếu Thương tiếp tục luồn tay vào trong chăn.
Không được không được! Ta là đại hiệp ta không phải *** tặc ta thế nào lại làm ra loại chuyện này!
Thích Thiếu Thương đứng phắt dậy, tháo chạy ra ngoài.
Hai chú dê con đang gặm cỏ.
Thích Thiếu Thương ngồi xuống, ôm lấy chú dê đực Giáp, lấy tay chà qua xát lại: “A a a ta điên mất hắn sao có thể làm thế a a a còn như vậy nữa ta sẽ bất lực thật đó a a a!”
“Be be… be be…”
Dê đực Giáp cực kỳ phẫn nộ: lông của lão tử sắp bị ngươi vò rụng hết rồi hỗn đản be be!
Dê đực Ất nhàn nhã tiếp tực gặm cỏ: Đáng đời be be!
Thích Thiếu Thương không đếm xỉa tới sự vùng vẫy kịch liệt của dê đực Giáp, còn đem đầu mình cụng tới: “Trời ơi là trời…”
Dê đực Giáp ngất xỉu.
Thích Thiếu Thương lại vơ lấy dê đực Ất.
“Beeee…” Tiếng hét thảm cắt ngang bầu trời đêm.
Thích Thiếu Thương một phát bốc văng đai lưng, tung vạt áo của Cố Tích Triều lên, sau đó cả người ép tới.
Cố Tích Triều nhắm hai mắt lại.
——
Chiều hôm sau, Thích Thiếu Thương ngồi trong Kỳ Đình tửu quán, đang chán đến chết, bỗng dưng thấy bàn ghế lóe sáng.
Ái chà chà!
Thích Thiếu Thương hai mắt bắn sao, bảo thất đại trại chủ giấu mặt trước: “Chờ lát nữa hắn vào đây, các người hãy thử thân thủ của hắn, nhưng không được đả thương hắn.”
Thất đại trại chủ phụng mệnh ẩn nấp. Thích Thiếu Thương nhìn từng người bọn họ, quả nhiên toàn kỳ hình quái trạng, không ai giống ai.
Ngoại trừ Hồng Bào.
Vốn trong trại người người đều khen Hồng Bào mặc đồ đỏ rất đẹp, Thích Thiếu Thương hoặc là từ chối cho ý kiến, hoặc là qua loa vài câu: “Ừ, đẹp.”
Bây giờ nhìn lại, quả thực không tệ. Chỉ là, hắn cảm thấy có một người trông càng đẹp hơn.
Cố Tích Triều bước vào tửu quán. Thất đại trại chủ luân phiên ra trận, Kỳ Đình tửu quán gà bay chó sủa.
Đánh trong quán xong đánh tới ngoài trời.
Thích Thiếu Thương thấy thất đại trại chủ chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào mặt, thầm nghĩ: các ngươi đây là ganh ghét trắng trợn!
Thích Thiếu Thương ngồi dưới một mái đình tranh uống trà hết chung này đến chung kia.
Thất đại trại chủ từng người một bị đánh bại, bèn nhất tề xung trận.
Thích Thiếu Thương có chút nín không được nữa.
Muốn đi mao xí quá…
Cố Tích Triều không phụ kỳ vọng của hắn, toàn thắng thất đại trại chủ, nhân tiện đạp đổ luôn một bức tường đất.
Cát tung mù mịt bốn phía, Cố Tích Triều từ trong màn bụi đi về phía Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương đứng dậy nghênh đón y, đáy lòng nặng nề thở dài.
Ai, kiếp này vô duyên, vì sao còn để ta gặp lại ngươi.
Cố Tích Triều hưng phấn nói: “Không chỉ xuất mồ hôi, còn xuất huyết, trút cả bầu tâm sự uất ức mấy ngày nay trong lòng.”
Thích Thiếu Thương hai mắt trợn tròn.
Xuất huyết? Xuất huyết ở chỗ nào? Ta nhớ ta đâu có làm gì ngươi!
Thích Thiếu Thương trong đầu tràn ngập những hình ảnh đen tối, nói tiếng xin lỗi với Cố Tích Triều, lại khen Cố Tích Triều như khen hoa: “Cố huynh đệ, nếu ngươi đến Liên Vân Trại, dựa vào tài năng của ngươi, nhất định có thể làm nên đại nghiệp.”
Không cần Cố Tích Triều quay đầu, Thích Thiếu Thương cũng biết y đang cười trộm.
Tích Triều ngươi hài lòng chưa! He he he he he.
Ai, đến bóng lưng cũng đẹp như vậy, giá như mình có thể sờ đến mái tóc quăn đó thì hay biết mấy.
Thích Thiếu Thương len lén vươn một tay, còn chưa chạm tới, bỗng nhiên một mùi hương thơm ngát triền triền miên miên, quấn lấy hắn.
Tích Triều dùng dầu gội hiệu gì thế nhỉ? (=)))
Lại nghĩ đến điều mình sắp nói, Thích Thiếu Thương một trận khẩn trương vô danh: “Ngươi ta đã cùng chung chí hướng, từ nay đồng sinh cộng tử, thế nào?”
Cố Tích Triều trong lòng chấn động. Thích Thiếu Thương, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
“Cố huynh đệ, ngươi có đồng ý đến Liên Vân Trại hay không?”
Thì ra là vì chuyện này, ngươi mắc mớ gì phải nói một cách ái muội như vậy! Cố Tích Triều quay người nhìn Thích Thiếu Thương, ý niệm không ngừng xoay chuyển: “Ừm… Quá đường đột, để ta cân nhắc một chút.”
Ta đâu phải cầu hôn, ngươi còn cân với nhắc cái gì!
“Nếu ta đồng ý đến đó, ta có một yêu cầu không an phận.”
Thích Thiếu Thương hai mắt lại trợn tròn.
Là cái gì là cái gì nha? Đừng nói là sơn trại ngươi muốn cả ta ngươi cũng muốn nha oa ha ha ha ha ha…
“Nếu đã làm, thì phải làm tới đại trại chủ… Phải có quyền lực ngang hàng với ngươi…”
Khụ, thì ra là chuyện này. Ta vốn mang ý định giao Liên Vân Trại cho ngươi mà, cái chuyện cỏn con này có là gì.
Huống chi ta còn có thể tặng kèm thân mình cho ngươi luôn.
Cố Tích Triều gật đầu mỉm cười, trong lòng cảm động đến sắp khóc: “Ngươi tin tưởng ta đến thế sao, xem ta là huynh đệ?”
Thích Thiếu Thương chém đinh chặt sắt nói: “Ta không có xem ngươi là huynh đệ.”
Cố Tích Triều ánh mắt lập tức tối sầm.
Thích Thiếu Thương tơ lòng rối tinh rối mù. Có nên nói ra ngay lúc này không?
“Ta xem ngươi là… xem ngươi là…”
Cố Tích Triều căng mắt nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương.
Thời gian một nén nhang trôi qua.
Cố Tích Triều quả thực muốn nổi đóa. Rốt cuộc xem ta là cái gì đây?
Thích Thiếu Thương trong đầu hiện lên vô số từ ngữ. Nhưng từ nào cũng không dám nói ra.
Thôi cứ chọn một từ an toàn mà nói vậy.
“Ta xem ngươi là tri âm.” Ai, nghẹn khuất chết đi.
Cố Tích Triều có chút ngượng ngùng, phá lên cười để che đậy. Thích Thiếu Thương cũng cười theo.
Tiếng cười của Cố Tích Triều rất êm tai: “Ta hiện tại đồng ý với ngươi.”
Thích Thiếu Thương gật đầu, trịnh trọng đưa tay về phía Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều nắm tay hắn.
Kỳ lạ là, trong khoảnh khắc đó, Thích Thiếu Thương cư nhiên không suy nghĩ lung tung nữa.
Hắn trịnh trọng giao Liên Vân Trại cho Cố Tích Triều.
Đêm xuống, Thích Thiếu Thương tập hợp thất đại trại chủ cùng Cố Tích Triều, mở một phiên họp kín tại Kỳ Đình tửu quán.
Khi hắn nói muốn Cố Tích Triều làm đại trại chủ của Liên Vân Trại, hắn nhìn ra được dáng vẻ bất an của các huynh đệ.
Sau đó hắn nói lễ sẽ cử hành vào ba ngày sau, Hồng Bào liền nóng nảy.
Thích Thiếu Thương mỉm cười: “Còn kéo dài nữa, ta sợ Cố huynh đệ sẽ đổi ý.”
Cố Tích Triều cũng cười: “Nếu đã đáp ứng, nhất thời bán hội sẽ không đổi.”
“Vẫn là mời cho bằng được ngươi thì tốt hơn. Ta cũng biết, có người đang chờ ngươi trở lại.”
Tiểu Mạnh và Mã Chưởng Quỹ trợn trắng mắt. Cái cảm giác chua loét này là thế quái nào?
Hồng Bào lập tức cảnh giác: “Là ai?”
Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều nhìn nhau cười, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, tia lửa bắn khắp nơi.
Nhị trại chủ Lao Huyệt Quang lập tức hiểu ra. Loại cảm giác “chỉ có đôi ta mới biết, chúng ta không nói cho các ngươi nghe đâu” mà hai người họ tạo ra dọa ông hết hồn.
Ai, đại đương gia đúng là… Người trẻ tuổi, luôn hành động theo cảm tính.
Lao Huyệt Quang mượn cớ trở về sơn trại chuẩn bị, mang theo các đại trại chủ ra đi.
Kỳ Đình tửu quán chỉ còn lại hai người.
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, có chút bồn chồn.
Bái hương xong, hắn cần phải đi, chuyện này nên giải thích thế nào với y?
Hai người chén tạc chén thù, lại uống không ít.
Thích Thiếu Thương nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mở miệng nói: “Ba ngày nữa sau khi bái hương xong, ta phải đi, ngươi nhớ bảo trọng.”
Cố Tích Triều trong lòng cũng đang rối bời, nghe thấy lời này của Thích Thiếu Thương, nhất thời ngẩn ra: “Ngươi định đi đâu?”
Thích Thiếu Thương thở dài: “Ta đi Toái Vân Uyên hỏi cưới ý trung nhân.”
Cố Tích Triều đem bát rượu cầm trong tay đặt lên bàn. Hai người bất chợt im lặng.
Ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu be be của hai con dê đực.
Thích Thiếu Thương thẩn thờ nhìn ra bên ngoài.
Màn đêm tráng lệ kia, sau này còn được nhìn thấy mấy lần?
Và ngươi nữa, ta còn có thể gặp được mấy lần?
Thích Thiếu Thương vô hạn phiền muộn.
Quay đầu nhìn sang Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương thiếu điều bị dọa cho nhảy dựng: Cố Tích Triều đang cầm nguyên vò rượu lớn, ừng ực trút vào miệng.
Thích Thiếu Thương vội giành lấy: “Ngươi đừng uống kiểu này, rất có hại cho sức khỏe.” Tiêu rồi, vò rượu đã trống không.
Cố Tích Triều đăm đăm nhìn Thích Thiếu Thương một hồi, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện tới hai Thích Thiếu Thương.
Y giơ tay túm áo Thích Thiếu Thương.
Cảm giác được vị trí không đúng lắm, Cố Tích Triều cứ thế sờ soạng khắp người hắn. Ân, lần này hẳn là đúng rồi.
Thích Thiếu Thương cả người cứng đờ.
Ngươi khi không vuốt ngực ta làm gì a a a!!!
Cố Tích Triều khuôn mặt đỏ bừng, dùng sức xách cổ áo Thích Thiếu Thương, xách đến hắn phải từ trên ghế đứng dậy: “Ngươi… ngươi không phải đã nói, muốn cùng ta… đồng sinh cộng tử sao?”
“Đúng… đúng thế!”
“Vậy… vậy sao ngươi… còn đi đâu?”
“Ta…” Thích Thiếu Thương mặt ngu ra một lúc, rồi liền tỉnh ngộ, mừng rỡ đến hàng mày sắp bay khỏi trán. Chẳng lẽ là muốn ta ở lại?
Cố Tích Triều từ trong túi vải mò lấy Thần Khốc tiểu phủ: “Đồ lừa đảo! Ta giết… ta giết ngươi!”
Thích Thiếu Thương chạy trối chết: “Cứu ta với! Có người muốn giết người!”
“Ngươi… ngươi đứng lại cho ta!”
Chỉ tên ngốc mới đứng lại nghênh đón Thần Khốc tiểu phủ ba trăm sáu mươi độ bay tới bay lui, Thích Thiếu Thương nhảy đông nhảy tây khắp Kỳ Đình tửu quán, chén bát thìa đĩa lốc cốc leng keng tan nát đầy nhà.
Cố Tích Triều thấy chém không trúng Thích Thiếu Thương, bèn tự mình vọt tới.
Ai ngờ uống quá nhiều, đi đứng loạng choạng, dưới chân mũi giày vấp phải bậc thềm, Thích Thiếu Thương mắt thấy Cố Tích Triều có nguy cơ vồ ếch, phi thân tiến lên từ bên hông ôm lấy Cố Tích Triều, hai người an toàn tiếp đất.
Tư thế này hình như hơi kỳ cục. Sao không duyên dáng giống như bế công chúa gì hết?
Bất quá Tích Triều đã ngã vào lòng mình rồi ha ha.
Cố Tích Triều một tay quàng vai Thích Thiếu Thương, thủ thỉ nói: “Ngươi đừng đi…”
Thích Thiếu Thương đáy lòng lập tức mềm nhũn thành một bãi bùn dưới mưa xuân: “Ta không đi nữa!”
Cố Tích Triều cười hì hì nhìn Thích Thiếu Thương: “Thật sao?”
Thích Thiếu Thương ra sức gật đầu, một tay còn nhân cơ hội vuốt mái tóc quăn óng ả của Cố Tích Triều.
Ái da! Rốt cục cũng sờ được rồi, xúc cảm thật tốt.
Cố Tích Triều biểu tình vô cùng hạnh phúc, nhìn Thích Thiếu Thương cười nói: “Ngươi hát một bài cho ta nghe xem.”
“Được thôi.” Thích Thiếu Thương hắng giọng, bắt đầu hát…
“Hỗn đản! Ai cho ngươi hát mười tám điệu sờ!” (một bài hát dân gian, thứ nhất sờ tóc, thứ hai sờ trán, thứ ba sờ lông mày…)
Thích Thiếu Thương lại vuốt tóc Cố Tích Triều: “Không cho hát thì không hát!” Không cho hát nhưng cho sờ phải không nào.
Cố Tích Triều kề sát vào mặt Thích Thiếu Thương, hai mắt không chớp ghim chặt hắn.
Thích Thiếu Thương bị nhìn đến dần dần khẩn trương: “Ngươi nhìn cái gì?”
Cố Tích Triều bất ngờ ôm chầm lấy Thích Thiếu Thương, hôn tới.
Thích Thiếu Thương nghĩ mình bị sét đánh trúng rồi.
Người này là trai đã có vợ...
Thì đã sao!
Thích Thiếu Thương trên thân dừng sức, đem Cố Tích Triều đè lên bàn.
Cố Tích Triều vừa hôn Thích Thiếu Thương, vừa vận khí lực toàn thân, giãy dụa đứng dậy, hai người cứ thế kè kè mà đi, va trái đụng phải.
Rầm rầm… … rầm rầm…
Rốt cục cũng tới giường.
Thích Thiếu Thương huơ tay hất tấm chiếu trên giường xuống đất, tấm chiếu đáng thương vốn đã có tuổi, cói cũng mục rồi, lần này rơi xuống đất, lả tả thành từng mảnh từng mảnh, sống thọ và chết tại nhà. (=_=|||)
Thích Thiếu Thương bắt đầu tháo đai lưng của Cố Tích Triều.
Cái đai lưng này kết cấu cũng chặt gớm, yếm khoá ở đâu a a a a a ta điên rồi!
Thích Thiếu Thương buông Cố Tích Triều, lau hai hàng nước bọt, ngồi trên người Cố Tích Triều chuyên chú giải yếm khoá.
Phù~ rốt cục cũng gỡ được.
Thích Thiếu Thương một phát bốc văng đai lưng, tung vạt áo của Cố Tích Triều lên, sau đó cả người ép tới.
Cố Tích Triều nhắm hai mắt lại.
Thích Thiếu Thương đang định giở trò, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ.
Không phải chứ?
“Tích Triều! Tích Triều!”
“… Khò… khò khò… khò…”
“Triều Triều! A Quắn! Tiểu Quắn!”
“… Khò…”
Thích Thiếu Thương thà rằng mình bị sét đánh còn hơn.
Hắn cúi đầu nhìn Cố Tích Triều.
Trong đầu lướt qua vô số ý niệm tà ác, nhưng cuối cùng thở dài: “Như vậy cũng tốt, dù sao đi nữa ngươi cũng đã thành thân, chúng ta không thể có lỗi với phu nhân của ngươi.”
Thích Thiếu Thương giúp Cố Tích Triều cởi giày, cởi áo khoác, đắp chăn…
Nam nhân hẳn nên ở trần ngủ…
Thích Thiếu Thương xốc chăn lên, cởi áo trong của Cố Tích Triều.
Quệt đi nước bọt, Thích Thiếu Thương lại nghĩ, nam nhân thật ra cũng không nên mặc quần khi ngủ.
Vì vậy quần của Cố Tích Triều cũng bị cởi nốt.
Nam nhân chân chính phải ngủ ***! Cửu Hiện Thần Long ta lúc nào cũng ngủ ***!
Thích Thiếu Thương tiếp tục luồn tay vào trong chăn.
Không được không được! Ta là đại hiệp ta không phải *** tặc ta thế nào lại làm ra loại chuyện này!
Thích Thiếu Thương đứng phắt dậy, tháo chạy ra ngoài.
Hai chú dê con đang gặm cỏ.
Thích Thiếu Thương ngồi xuống, ôm lấy chú dê đực Giáp, lấy tay chà qua xát lại: “A a a ta điên mất hắn sao có thể làm thế a a a còn như vậy nữa ta sẽ bất lực thật đó a a a!”
“Be be… be be…”
Dê đực Giáp cực kỳ phẫn nộ: lông của lão tử sắp bị ngươi vò rụng hết rồi hỗn đản be be!
Dê đực Ất nhàn nhã tiếp tực gặm cỏ: Đáng đời be be!
Thích Thiếu Thương không đếm xỉa tới sự vùng vẫy kịch liệt của dê đực Giáp, còn đem đầu mình cụng tới: “Trời ơi là trời…”
Dê đực Giáp ngất xỉu.
Thích Thiếu Thương lại vơ lấy dê đực Ất.
“Beeee…” Tiếng hét thảm cắt ngang bầu trời đêm.
Tác giả :
Ngô Đông La Bốc Cao