Mù Màu
Chương 20
… “Tích Triều, ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta, đừng giận nữa mà.”
Cố Tích Triều hất tay Thích Thiếu Thương: “Là ta nhiều chuyện. Thích đại hiệp trạch tâm nhân hậu, ta không nên ép buộc ngươi.”
——
Cố Tích Triều đang dùng một mảnh vải trắng lau kiếm, Thích Thiếu Thương sắc mặt giận dữ: “Nếu ngươi muốn giết chúng, trước hết phải qua ải của ta!”
Những người khác đứng xung quanh, trợn mắt há mồm nhìn bọn họ.
Thụ đại phu sửng sốt một hồi, lại rời đi.
Cố Tích Triều lau kiếm xong, cầm một cái chén sạch, đứng dậy liền hướng ra phía ngoài sân, Thích Thiếu Thương nghe tiếng cũng đứng lên ngăn cản: “Cố Tích Triều!”
“Thích Thiếu Thương, ngươi nên biết cái nào khinh cái nào trọng!”
“Cố Tích Triều! Ngươi thật nhẫn tâm!”
…
Đám người kia chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ.
Lệ Nam Tinh sực nhớ tới một chuyện, từ trong lòng lấy ra một quyển sách, tỉ mỉ lật xem.
Hai người cãi nhau một trận, Cố Tích Triều giận tái mặt quát: “Thích Thiếu Thương! Ta thấy ngươi là bởi vì hai con dê này do Tức Hồng Lệ tặng, nên mới không nỡ xuống tay!”
Thích Thiếu Thương cũng giận sôi gan: “Cố Tích Triều! Là ngươi lòng dạ độc ác, đừng đổ thừa lên người ta!”
Cố Tích Triều tức đến tóc cũng thẳng đi, quay sang nói với Truy Mệnh: “Giúp ta giữ hắn lại!”
“Được!” Truy Mệnh tiến lên hai bước, giữ chặt Thích Thiếu Thương, “Thích đại ca, đừng trách ta.”
Cố Tích Triều cầm kiếm đang định đi ra ngoài, chợt nghe Lệ Nam Tinh lên tiếng gọi: “Cố công tử xin đợi đã!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lệ Nam Tinh. Lệ Nam Tinh ôn hòa mỉm cười, chỉ vào quyển sách trên tay nói: “Bản dược thư này là một vị thế ngoại cao nhân tặng cho ta hai hôm trước, trong đó có vài phương thuốc chuyên trị bệnh mắt. Trong đây viết, loại dê bỏ túi này lấy chiếc sừng xoắn mài thành phấn cũng thành một vị dược, công hiệu tuy không bằng máu của chúng, nhưng có thể trị khỏi bệnh mắt.”
Cố Tích Triều nhận lấy quyển sách của Lệ Nam Tinh, chăm chú đọc, hỏi: “Những gì trong đây nói có thật không?”
Lệ Nam Tinh nhàn nhạt cười nói: “Có vài phương thuốc ta đã thử qua, rất linh nghiệm. Nhưng phương thuốc này ta chưa thử bao giờ. Ta nghĩ, máu dê mà Thụ đại phu nói, chẳng qua cũng là để Thích bộ đầu thử một lần, còn việc có trị hết hay không, không ai nắm chắc cả. Huống chi sừng dê có thể mọc lại, cho nên ta nghĩ chi bằng…”
Cố Tích Triều gật đầu, Truy Mệnh cũng buông Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triều liếc nhìn Thích Thiếu Thương, vừa tức vừa hận, chỉ đứng yên bất động. Truy Mệnh quan sát hai người, bèn nói: “Ta đi lấy sừng dê.” Đoạn từ trong tay áo trượt ra một thanh chủy thủ, cùng Lý Hoại đi ra ngoài sân.
“Beee! Be beee! Beee…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lệ Nam Tinh nghe không nổi vội chạy tới: “Để cho ta.”
Truy Mệnh và Lý Hoại thả hai con dê. Lệ Nam Tinh tiến lên ôm lấy dê đực Giáp, dùng hai ngón tay kẹp một bên sừng, nhẹ nhàng vặn một cái, phần đỉnh xoắn liền tự động tách ra.
Dê đực Giáp cảm thầy trên đầu hơi ngứa, giơ một chân trước lên dụi dụi.
Lệ Nam Tinh phì cười, cứ thế tách tiếp ba chiếc sừng xoắn còn lại, quay vào trong, đang định giao cho Cố Tích Triều, thấy bầu không khí quá mức căng thẳng, đành tự tìm một miếng vải sạch, gói lại sừng dê, nắm trong lòng bàn tay, vận vài phần nội lực, bốn mảnh sừng xoắn lập tức hóa thành bột phấn.
Lệ Nam Tinh trút bột phấn vào trong chén, hòa với rượu thuốc khuấy đều, đưa cho Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương ngửa đầu uống cạn.
Cố Tích Triều gắt gao nhìn hai mắt của Thích Thiếu Thương, trong ngực tim đập liên hồi.
Thích Thiếu Thương cảm thấy bên trong mắt từng đợt lạnh lẽo, một lát sau lại một đợt nóng bừng nảy lên.
Cứ thế băng hỏa luân phiên, từng khắc từng khắc một, dần dần, trước mắt chiếu ra khuôn mặt của Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương trong lòng vô cùng khẩn trương, hệt như lần đầu nhìn thấy Cố Tích Triều.
Truy Mệnh, Lý Hoại, Lệ Nam Tinh, Lục Tiểu Phụng, Vô Tình, Lãnh Huyết, Thiết Thủ từng người một ánh vào mắt, trên mặt Thích Thiếu Thương hiện ra hai lúm đồng tiền.
“Ha!” Mọi người nhịn không được hoan hô, nhất tề chúc mừng hắn.
Thích Thiếu Thương mặt mày hớn hở, chắp tay ôm quyền cảm tạ mọi người. Lại len lén nhìn Cố Tích Triều, thấy y chỉ đứng một bên, không nói một lời.
Đám người náo loạn một hồi, thấy sắc trời đã tối, cáo từ ra về, hẹn ngày mai ăn mừng.
Cố Tích Triều đã ngồi xuống bên bàn, bưng chén, lẳng lặng ăn cơm.
Thích Thiếu Thương thấy chung quanh bàn bao vây bởi một luồng khí dạng khói màu đen đỏ đan xen, trong lòng kinh nghi, lại nhìn Cố Tích Triều diện vô biểu tình, càng có chút chột dạ, ngoan ngoãn ngồi vào bàn cùng y ăn cơm.
Ăn được vài miếng, Thích Thiếu Thương nói: “Đồ ăn nguội hết rồi, ta đi hâm lại.”
“Không cần, ta no rồi.” Cố Tích Triều buông chén đũa.
Thích Thiếu Thương giương mắt nhìn Cố Tích Triều, bỗng nhiên đứng dậy chuyển tới ngồi bên cạnh y.
Cố Tích Triều đang muốn tránh, Thích Thiếu Thương đã ôm chầm lấy y: “Tích Triều, ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta, đừng giận nữa mà.”
Cố Tích Triều hất tay Thích Thiếu Thương: “Là ta nhiều chuyện. Thích đại hiệp trạch tâm nhân hậu, ta không nên ép buộc ngươi.”
Thích Thiếu Thương lại bám tới: “Là ta không tốt, ngươi chỉ là nghĩ cho ta…” Vừa nói vừa ôm mặt Cố Tích Triều hôn tới tấp, làm nước bọt dính đầy hai má y.
Cố Tích Triều bị hắn quấn lấy đã có chút mềm lòng, đẩy hắn ra, nói: “Bây giờ ngươi nhìn rõ mọi vật rồi?”
Thích Thiếu Thương thấy luồng khói đen đỏ quanh bàn tản đi, bốn bề lại rộ lên một màu lam thanh bình, thầm lấy làm lạ, lại sợ Cố Tích Triều lo lắng, quyết định không nói ra, chỉ xán lạn cười nói: “Nhìn rõ hết.”
Cố Tích Triều chỉ vào một cái chén trên bàn: “Đây là màu gì?”
“Màu lục, hoa văn phía trên có hai màu trắng vàng.”
“Còn cái ghế này?”
“Màu nâu nhạt.”
“Vậy tấm đệm trên giường?”
“Xanh ngọc.”
“Cái nghiên mực trên bàn?”
“Màu đỏ sậm.”
“Thế cái chăn thì sao?”
“Màu xanh, giống như màu áo của ngươi.”
Trên mặt Cố Tích Triều hiện lên một tia tiếu ý đạm đạm, rồi dần dần phóng đại: “Mắt ngươi thực sự chữa khỏi rồi.”
Thích Thiếu Thương trong lòng lâng lâng, chợt thấy làn khói lam đột nhiên biến mất, thay vào đó là một màu hồng nhạt yêu kiều điềm đạm, sưởi ấm cả gian phòng.
Nhìn sang Cố Tích Triều, chỉ thấy y hai mắt hắc bạch phân minh, đôi môi căng mọng hồng quang, đang nhu tình mật ý nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Thích Thiếu Thương vừa yêu vừa thương, ghé bên tai Cố Tích Triều phù phù thổi nhiệt khí: “Mấy ngày nay khổ cực cho ngươi, chỉ lo trị mắt của ta…”
Cố Tích Triều một tay đẩy Thích Thiếu Thương ngã lên giường.
Thích Thiếu Thương ai du kêu đau vài tiếng, hai mắt đảo quanh, nói với Cố Tích Triều: “Không Tướng đại sư của Tuyệt Vân tự dạy ta rằng, sắc không mê người người tự mê, bảo ta phải kiêng sắc.”
Cố Tích Triều nhìn vẻ mặt giảo hoạt lại mê đắm của Thích Thiếu Thương, gỡ đai lưng của hắn, buộc quanh mắt hắn: “Vậy ngươi đừng nhìn!”
Thích Thiếu Thương một phát kéo xuống đai lưng, gắt gao nhìn Cố Tích Triều: “Đêm nay ta nhất định phải nhìn ngươi cho thật kỹ!”
Hồng quang tản ra từ quanh thân Cố Tích Triều mông lung như ánh nến, chiếu vào mắt Thích Thiếu Thương, soi sáng cả đêm hương diễm.
CHÍNH VĂN HOÀN
Cố Tích Triều hất tay Thích Thiếu Thương: “Là ta nhiều chuyện. Thích đại hiệp trạch tâm nhân hậu, ta không nên ép buộc ngươi.”
——
Cố Tích Triều đang dùng một mảnh vải trắng lau kiếm, Thích Thiếu Thương sắc mặt giận dữ: “Nếu ngươi muốn giết chúng, trước hết phải qua ải của ta!”
Những người khác đứng xung quanh, trợn mắt há mồm nhìn bọn họ.
Thụ đại phu sửng sốt một hồi, lại rời đi.
Cố Tích Triều lau kiếm xong, cầm một cái chén sạch, đứng dậy liền hướng ra phía ngoài sân, Thích Thiếu Thương nghe tiếng cũng đứng lên ngăn cản: “Cố Tích Triều!”
“Thích Thiếu Thương, ngươi nên biết cái nào khinh cái nào trọng!”
“Cố Tích Triều! Ngươi thật nhẫn tâm!”
…
Đám người kia chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ.
Lệ Nam Tinh sực nhớ tới một chuyện, từ trong lòng lấy ra một quyển sách, tỉ mỉ lật xem.
Hai người cãi nhau một trận, Cố Tích Triều giận tái mặt quát: “Thích Thiếu Thương! Ta thấy ngươi là bởi vì hai con dê này do Tức Hồng Lệ tặng, nên mới không nỡ xuống tay!”
Thích Thiếu Thương cũng giận sôi gan: “Cố Tích Triều! Là ngươi lòng dạ độc ác, đừng đổ thừa lên người ta!”
Cố Tích Triều tức đến tóc cũng thẳng đi, quay sang nói với Truy Mệnh: “Giúp ta giữ hắn lại!”
“Được!” Truy Mệnh tiến lên hai bước, giữ chặt Thích Thiếu Thương, “Thích đại ca, đừng trách ta.”
Cố Tích Triều cầm kiếm đang định đi ra ngoài, chợt nghe Lệ Nam Tinh lên tiếng gọi: “Cố công tử xin đợi đã!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lệ Nam Tinh. Lệ Nam Tinh ôn hòa mỉm cười, chỉ vào quyển sách trên tay nói: “Bản dược thư này là một vị thế ngoại cao nhân tặng cho ta hai hôm trước, trong đó có vài phương thuốc chuyên trị bệnh mắt. Trong đây viết, loại dê bỏ túi này lấy chiếc sừng xoắn mài thành phấn cũng thành một vị dược, công hiệu tuy không bằng máu của chúng, nhưng có thể trị khỏi bệnh mắt.”
Cố Tích Triều nhận lấy quyển sách của Lệ Nam Tinh, chăm chú đọc, hỏi: “Những gì trong đây nói có thật không?”
Lệ Nam Tinh nhàn nhạt cười nói: “Có vài phương thuốc ta đã thử qua, rất linh nghiệm. Nhưng phương thuốc này ta chưa thử bao giờ. Ta nghĩ, máu dê mà Thụ đại phu nói, chẳng qua cũng là để Thích bộ đầu thử một lần, còn việc có trị hết hay không, không ai nắm chắc cả. Huống chi sừng dê có thể mọc lại, cho nên ta nghĩ chi bằng…”
Cố Tích Triều gật đầu, Truy Mệnh cũng buông Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triều liếc nhìn Thích Thiếu Thương, vừa tức vừa hận, chỉ đứng yên bất động. Truy Mệnh quan sát hai người, bèn nói: “Ta đi lấy sừng dê.” Đoạn từ trong tay áo trượt ra một thanh chủy thủ, cùng Lý Hoại đi ra ngoài sân.
“Beee! Be beee! Beee…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lệ Nam Tinh nghe không nổi vội chạy tới: “Để cho ta.”
Truy Mệnh và Lý Hoại thả hai con dê. Lệ Nam Tinh tiến lên ôm lấy dê đực Giáp, dùng hai ngón tay kẹp một bên sừng, nhẹ nhàng vặn một cái, phần đỉnh xoắn liền tự động tách ra.
Dê đực Giáp cảm thầy trên đầu hơi ngứa, giơ một chân trước lên dụi dụi.
Lệ Nam Tinh phì cười, cứ thế tách tiếp ba chiếc sừng xoắn còn lại, quay vào trong, đang định giao cho Cố Tích Triều, thấy bầu không khí quá mức căng thẳng, đành tự tìm một miếng vải sạch, gói lại sừng dê, nắm trong lòng bàn tay, vận vài phần nội lực, bốn mảnh sừng xoắn lập tức hóa thành bột phấn.
Lệ Nam Tinh trút bột phấn vào trong chén, hòa với rượu thuốc khuấy đều, đưa cho Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương ngửa đầu uống cạn.
Cố Tích Triều gắt gao nhìn hai mắt của Thích Thiếu Thương, trong ngực tim đập liên hồi.
Thích Thiếu Thương cảm thấy bên trong mắt từng đợt lạnh lẽo, một lát sau lại một đợt nóng bừng nảy lên.
Cứ thế băng hỏa luân phiên, từng khắc từng khắc một, dần dần, trước mắt chiếu ra khuôn mặt của Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương trong lòng vô cùng khẩn trương, hệt như lần đầu nhìn thấy Cố Tích Triều.
Truy Mệnh, Lý Hoại, Lệ Nam Tinh, Lục Tiểu Phụng, Vô Tình, Lãnh Huyết, Thiết Thủ từng người một ánh vào mắt, trên mặt Thích Thiếu Thương hiện ra hai lúm đồng tiền.
“Ha!” Mọi người nhịn không được hoan hô, nhất tề chúc mừng hắn.
Thích Thiếu Thương mặt mày hớn hở, chắp tay ôm quyền cảm tạ mọi người. Lại len lén nhìn Cố Tích Triều, thấy y chỉ đứng một bên, không nói một lời.
Đám người náo loạn một hồi, thấy sắc trời đã tối, cáo từ ra về, hẹn ngày mai ăn mừng.
Cố Tích Triều đã ngồi xuống bên bàn, bưng chén, lẳng lặng ăn cơm.
Thích Thiếu Thương thấy chung quanh bàn bao vây bởi một luồng khí dạng khói màu đen đỏ đan xen, trong lòng kinh nghi, lại nhìn Cố Tích Triều diện vô biểu tình, càng có chút chột dạ, ngoan ngoãn ngồi vào bàn cùng y ăn cơm.
Ăn được vài miếng, Thích Thiếu Thương nói: “Đồ ăn nguội hết rồi, ta đi hâm lại.”
“Không cần, ta no rồi.” Cố Tích Triều buông chén đũa.
Thích Thiếu Thương giương mắt nhìn Cố Tích Triều, bỗng nhiên đứng dậy chuyển tới ngồi bên cạnh y.
Cố Tích Triều đang muốn tránh, Thích Thiếu Thương đã ôm chầm lấy y: “Tích Triều, ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta, đừng giận nữa mà.”
Cố Tích Triều hất tay Thích Thiếu Thương: “Là ta nhiều chuyện. Thích đại hiệp trạch tâm nhân hậu, ta không nên ép buộc ngươi.”
Thích Thiếu Thương lại bám tới: “Là ta không tốt, ngươi chỉ là nghĩ cho ta…” Vừa nói vừa ôm mặt Cố Tích Triều hôn tới tấp, làm nước bọt dính đầy hai má y.
Cố Tích Triều bị hắn quấn lấy đã có chút mềm lòng, đẩy hắn ra, nói: “Bây giờ ngươi nhìn rõ mọi vật rồi?”
Thích Thiếu Thương thấy luồng khói đen đỏ quanh bàn tản đi, bốn bề lại rộ lên một màu lam thanh bình, thầm lấy làm lạ, lại sợ Cố Tích Triều lo lắng, quyết định không nói ra, chỉ xán lạn cười nói: “Nhìn rõ hết.”
Cố Tích Triều chỉ vào một cái chén trên bàn: “Đây là màu gì?”
“Màu lục, hoa văn phía trên có hai màu trắng vàng.”
“Còn cái ghế này?”
“Màu nâu nhạt.”
“Vậy tấm đệm trên giường?”
“Xanh ngọc.”
“Cái nghiên mực trên bàn?”
“Màu đỏ sậm.”
“Thế cái chăn thì sao?”
“Màu xanh, giống như màu áo của ngươi.”
Trên mặt Cố Tích Triều hiện lên một tia tiếu ý đạm đạm, rồi dần dần phóng đại: “Mắt ngươi thực sự chữa khỏi rồi.”
Thích Thiếu Thương trong lòng lâng lâng, chợt thấy làn khói lam đột nhiên biến mất, thay vào đó là một màu hồng nhạt yêu kiều điềm đạm, sưởi ấm cả gian phòng.
Nhìn sang Cố Tích Triều, chỉ thấy y hai mắt hắc bạch phân minh, đôi môi căng mọng hồng quang, đang nhu tình mật ý nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Thích Thiếu Thương vừa yêu vừa thương, ghé bên tai Cố Tích Triều phù phù thổi nhiệt khí: “Mấy ngày nay khổ cực cho ngươi, chỉ lo trị mắt của ta…”
Cố Tích Triều một tay đẩy Thích Thiếu Thương ngã lên giường.
Thích Thiếu Thương ai du kêu đau vài tiếng, hai mắt đảo quanh, nói với Cố Tích Triều: “Không Tướng đại sư của Tuyệt Vân tự dạy ta rằng, sắc không mê người người tự mê, bảo ta phải kiêng sắc.”
Cố Tích Triều nhìn vẻ mặt giảo hoạt lại mê đắm của Thích Thiếu Thương, gỡ đai lưng của hắn, buộc quanh mắt hắn: “Vậy ngươi đừng nhìn!”
Thích Thiếu Thương một phát kéo xuống đai lưng, gắt gao nhìn Cố Tích Triều: “Đêm nay ta nhất định phải nhìn ngươi cho thật kỹ!”
Hồng quang tản ra từ quanh thân Cố Tích Triều mông lung như ánh nến, chiếu vào mắt Thích Thiếu Thương, soi sáng cả đêm hương diễm.
CHÍNH VĂN HOÀN
Tác giả :
Ngô Đông La Bốc Cao