Mù Màu
Chương 14
Thiết Thủ ở một bên thấy hai người họ khanh khanh ta ta, chợt cảm thấy sao mà tủi thân, trong lòng thầm hạ quyết định: “Mặc kệ nam hay nữ, năm nay ta nhất định phải tìm đối tượng để yêu đương!”
——
Chạng vạng ngày hôm sau, Thích Thiếu Thương cùng Thiết Thủ mai phục tại ngôi miếu hoang suốt một ngày một đêm, hai người bụng đói cồn cào, ỉu xìu ủ dột, Địch Khắc nằm trên hương án ngủ hết giấc này đến giấc khác.
Đang ngáp dài, chợt nghe ngoài miếu có tiếng bước chân, Thiết Thủ lập tức cảnh giác đứng lên. Thích Thiếu Thương xua tay với hắn, một mình đứng dậy đi ra ngoài.
“Tích Triều, sao ngươi lại tới đây?”
Cố Tích Triều mỉm cười: “Ta biết ngươi tuyệt không khinh địch, ta cũng tin tưởng vào công phu của ngươi, bất quá Gia Cát tiên sinh nói nhân viên không chính thức nếu tham gia cuộc tróc nã lần này có thể được thưởng năm lượng bạc, nếu chính tay bắt được hung thủ thì được thưởng những hai mươi lượng.”
“Hai mươi lượng? Cáo thị truy nã trong thành treo giải tới năm trăm lượng…”
“Lục Phiến Môn lúc nào chả keo kiệt…”
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, thâm tình nắm lấy tay y. Cố Tích Triều từ trong túi vải móc ra một gói giấy, đưa cho Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương tiếp nhận, mở ra xem, bên trong là bánh bao nhân tôm bóc vỏ của Ngọc Lâu.
“Tích Triều…”
“Mau ăn đi.”
“Ngươi không phải từng nói bánh bao của Ngọc Lâu quá đắt không cho ta mua sao…”
“Ăn no mới có sức bắt tội phạm.”
Thích Thiếu Thương hận không thể ôm Cố Tích Triều hôn một cái thật kêu. Quay đầu nhìn thoáng trong miếu, Thiết Thủ đang hai mắt trông mong ngóng sang bánh bao trong tay hắn mà nuốt nước bọt.
Thích Thiếu Thương thở dài, dẫn Cố Tích Triều vào miếu sơn thần, ném cho Thiết Thủ một cái bánh bao.
Thiết Thủ cảm động đến rơi nước mắt: “Tích Triều ngươi quả là người tốt! Thích huynh ngươi cũng là người tốt!”
Địch Khắc ngửi thấy hương vị, lập tức nhổm dậy khỏi hương án.
Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ, lại ném cho hắn một cái bánh bao.
Cố Tích Triều phì cười, tìm một chỗ tạm coi là sạch sẽ kéo Thích Thiếu Thương ngồi xuống.
“Tích Triều ngươi ăn chưa?”
“Ta ăn rồi.”
Thích Thiếu Thương trộm nhìn Địch Khắc và Thiết Thủ, thấy bọn họ đang cắm đầu ngấu nghiến bánh bao, bèn nhanh như chớp thấu qua hôn môi Cố Tích Triều. Cố Tích Triều nhất thời hoảng sợ, vội quay đầu nhìn xung quanh. Thích Thiếu Thương cười hắc hắc, cầm lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng. Cố Tích Triều trên mặt nóng rần, im lặng gỡ túi nước bằng da trâu đeo bên hông, đặt vào trong tay Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương uống một hớp, ghé bên tai Cố Tích Triều thổi khí: “Đừng quên chuyện đêm qua ngươi đã hứa với ta.”
Cố Tích Triều chỉ cảm thấy toàn thân nhột nhạt, đẩy Thích Thiếu Thương ra, cười lạnh một tiếng: “Ngươi bị ta lừa cũng không phải một lần hai lần. Sau này đừng cả tin như vậy nữa.”
“Ta cứ tin đấy! Ngươi nói cái gì ta cũng tin!”
“Suỵt!” Cố Tích Triều bỗng nhiên bịt miệng Thích Thiếu Thương, nghiêng tai lắng nghe.
Thích Thiếu Thương thừa cơ ôm eo y.
Từ bụi cỏ ngoài miếu nhảy ra một con mèo, chạy ngang qua đại môn, biến mất trong bóng đêm mùa hạ.
Cố Tích Triều thở dài một hơi, giãy khỏi vòng tay của Thích Thiếu Thương: “Lúc này rồi còn ôm ôm ấp ấp, sát thủ có thể đến bất cứ lúc nào.”
“Vậy về nhà rồi mình có thể ôm ấp?”
Cố Tích Triều quay đầu, Thiết Thủ lẫn Địch Khắc đều quýnh quáng dời tầm mắt, ngẩng đầu nhìn trời.
Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, thấy hắn vẫn đăm đăm nhìn mình, trong mắt tràn ngập chờ mong, đành thấp giọng nói: “Ừ…”
Thiết Thủ ở một bên thấy hai người họ khanh khanh ta ta, chợt cảm thấy sao mà tủi thân, trong lòng thầm hạ quyết định: “Mặc kệ nam hay nữ, năm nay ta nhất định phải tìm đối tượng để yêu đương!”
Đảo mắt canh một sắp tới, nhóm người hết sức phòng bị.
Ngoài miếu rốt cục vang lên tiếng bước chân.
Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều và Thiết Thủ không hẹn mà cùng nín thở chờ đợi.
Một lát sau, một hán tử gầy gò đi vào trong miếu.
Vừa vào miếu, hán tử kia lập tức cảnh giác: “Địch Khắc, mấy người này là…”
Địch Khắc ngồi xếp bằng trên hương án: “Tôn tiên sinh, mấy tháng qua trong thành mọi người đều biết có một hung thủ sát nhân liên hoàn lại bắt không được, là ngươi sao?”
Hán tử kia sửng sốt, nhìn sang đám người Thích Thiếu Thương, ngửa đầu cười: “Ta nói hèn gì lại thêm vài bằng hữu xa lạ đến thăm. Đã như vậy, ta cũng không che giấu nữa. Liên hoàn sát thủ chính là ta.”
Thiết Thủ trợn mắt: “Động cơ gì khiến ngươi gây án?”
Hán tử kia lộ ra một tia u sầu trên mặt: “Dạo này ta mất ngủ, mấy tháng liền đều ngủ không ngon.”
Đại biến thái! Thích Thiếu Thương giơ ngang Nghịch Thủy Hàn: “Ngươi mất ngủ có thể đi tìm đại phu! Tại sao phải giết người!”
“Nếu đại phu có thể trị khỏi bệnh cho ta, ta cần gì phải đi giết người? Giết người rồi, ta mới có thể ngủ được. Tuy rằng đêm đêm ta thường thấy ác mộng, nhưng vẫn đỡ hơn là mất ngủ. Ngươi chưa từng bị mất ngủ, ngươi sẽ không hiểu được nỗi khổ này…”
“Bớt nói nhảm!” Cố Tích Triều rút kiếm xông lên, chỉ thẳng yết hầu của hán tử.
Ba chiêu qua đi, Thích Thiếu Thương và Thiết Thủ cũng xông lên vây hãm hán tử kia.
Người này chỉ hai tay không, nhưng võ công cao thâm khó lường.
Ba người cuốn lấy hán tử họ Tôn nọ, đánh hơn nửa canh giờ.
Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều hai thanh kiếm đồng loạt từ hai bên sườn trái phải đâm tới, hán tử từ trong tay áo giũ ra hai quả cầu sắt nhỏ cỡ dược hoàn, bắn văng hai thanh kiếm.
Thiết Thủ nhằm vào lỗ hổng này, một đôi thiết chưởng đánh vào sau lưng gã.
Hán tử kia lại mượn lực từ một kích đó, vận sức toàn thân bay về hướng cửa miếu.
Cố Tích Triều bất chấp hổ khẩu đã rách, run tay nâng kiếm đuổi theo.
Hán tử kia nổi nóng, tung thêm năm quả cầu sắt, công hướng yếu hại quanh thân của Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều đá văng hai quả, tay trái nắm một quả, hai quả còn lại sắp bắn trúng ngực.
Thích Thiếu Thương từ một bên nhảy xéo qua, hai quả cầu kia đập vào mắt hắn.
“A!!!”
Thiết Thủ cũng đã chạy đến ngoài cửa, đang định phát song chưởng, hán tử kia vận công dồn lực, bỗng xoay người lại, một chưởng đánh cho Thiết Thủ dính lên cửa miếu. Thiết Thủ nghĩ mình cho tới bây giờ chưa từng ói nhiều máu thế này.
Mắt thấy hán tử kia sắp trốn thoát, Cố Tích Triều lấy ra Thần Khốc tiểu phủ, xuất thủ.
Hán tử kia nghiêng người tránh né kịp thời, cười đắc chí: “Quỷ thần dạ khốc, thần khốc tiểu phủ, hóa ra chỉ có…”
Thích Thiếu Thương thở dài: “Ai…”
Hán tử kia chợt thấy ***g ngực một trận đau đớn, cúi đầu nhìn, trên đó cắm một thanh tiểu phủ nhỏ hơn, máu ồ ạt chảy.
Thích Thiếu Thương đứng lên, phủi phủi bụi, đi tới trước mặt gã, vỗ vỗ vai gã: “Tôn tiên sinh, đây là Thần Khốc tiểu phủ đã cải tiến, một khi không đánh trúng mục tiêu, tiểu phủ sẽ tự động mở cơ quan, từ trong nó bay ra thêm một cái nhỏ hơn, ngươi quá khinh địch.” Nói xong lấy dây gân bò đã ngâm nước, đem gã từ trên xuống dưới trói thành đòn bánh, rồi rút tiểu phủ ra.
Hán tử kia đau đến suýt ngất xỉu.
Thiết Thủ lau đi máu bên mép, nhắc nhở: “Thích huynh, ngươi rút tiểu phủ ngay lúc này, hắn sẽ mất máu quá nhiều, lỡ hắn chết dọc đường, trở về chúng ta lấy gì điều tra thẩm vấn?”
“Ồ, xin lỗi, ta quên mất.” Thích Thiếu Thương đem tiểu phủ cắm trở lại vết thương trên ngực hán tử.
Rầm một tiếng, hán tử ngã xuống đất bất tỉnh.
Cố Tích Triều vội đi qua, ôm mặt Thích Thiếu Thương, tỉ mỉ kiểm tra hai mắt hắn.
“Phụt…”
Thích Thiếu Thương buồn bực nhìn Cố Tích Triều: “Ngươi cười cái gì?”
Cố Tích Triều cố gắng khống chế cơ mặt: “Không có gì.”
“Ngươi nói dối! Không có gì sao ngươi lại cười?”
Thiết Thủ đã tự gỡ mình khỏi cánh cửa, nhìn Thích Thiếu Thương, nỗ lực nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Chúng ta giải hắn về Lục Phiến Môn phục mệnh thôi.”
“Các ngươi cười cái gì?”
“Không có gì, chúng ta đi thôi!”
“Rốt cuộc cười cái gì mau nói cho ta biết!”
…
Mãi đến canh tư, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều mới về tới nhà.
Cố Tích Triều lục lọi ra một hộp dược cao giảm sưng, thoa một ít lên hai mắt Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên vươn móng vuốt, kéo Cố Tích Triều vào lòng, để y ngồi trên người mình, một tay mò vào giữa đùi y.
“Ha…” Cố Tích Triều nhịn không được cười một tiếng.
Thích Thiếu Thương từ vạt áo xé ra một mảnh vải, đem bịt mắt Cố Tích Triều.
Cảm giác được khí tức của Thích Thiếu Thương ngày càng gần, Cố Tích Triều hơi ngẩng đầu.
Y biết môi của Thích Thiếu Thương đã gần trong gang tấc.
Bỗng dưng cặp mắt gấu trúc của Thích Thiếu Thương lại hiện lên trong đầu y.
Cố Tích Triều liền nhịn không được cười thêm một tiếng.
Thích Thiếu Thương tức giận, gỡ xuống mảnh vải che mắt Cố Tích Triều, đem buộc quanh mắt mình.
Cố Tích Triều có chút áy náy, thấy Thích Thiếu Thương chu mỏ, bèn chậm rãi thấu tới.
“Ha ha ha…”
Thích Thiếu Thương tháo vải xuống, nhìn Cố Tích Triều cười nghiêng ngả như một đứa trẻ.
Ai…
Nếu có thể đổi lấy nụ cười này của y cả đời, không ôm không ấp… cũng không sao.
Qua vài ngày, hai mắt Thích Thiếu Thương dần dần hết sưng, vết thương nơi hổ khẩu của Cố Tích Triều cũng từ từ khép lại, hai người đến Lục Phiến Môn, lĩnh hai mươi lượng bạc.
Thích Thiếu Thương phấn khởi nói: “Số tiền này chúng ta nên tiêu thế nào?”
“Ta cũng không biết. Ngươi nói xem?”
“Mua nhà? Mua ngựa? Du ngoạn…”
Cố Tích Triều nhíu mày, đang định mở miệng, Thích Thiếu Thương đã đón đầu nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì, hai mươi lượng bạc ở kinh thành này mua còn không nổi một cái mao xí, muốn cưỡi thì chỉ có thể mua lừa, nếu đi du ngoạn, còn chưa ra khỏi kinh thành thì Lục Phiến Môn lại có vụ án mới.”
Cố Tích Triều mỉm cười: “Ta nghĩ ra rồi, số tiền này chúng ta mỗi người giữ một nửa, để dành sau này cưới vợ sinh con.”
Thích Thiếu Thương đang cao hứng, nghe xong câu này, như đầu trúng một gậy, đánh cho trong đầu boong boong tiếng chuông: “Ngươi… ngươi có ý gì?”
“Cưới vợ sinh con, chẳng lẽ ngươi không muốn?”
“Vậy… vậy còn chúng ta?”
“Chúng ta cũng đâu thể cứ như vậy bên nhau cả đời.”
Thích Thiếu Thương ngây người: “Ngươi nghiêm túc chứ?”
Cố Tích Triều trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên.” Đôi mắt ưng chăm chú nhìn Thích Thiếu Thương, khiến Thích Thiếu Thương sợ hãi.
Thích Thiếu Thương không nói nên lời, uể oải xoay người, lẳng lặng đi xa.
Không phải cả đời…
Không phải cả đời…
…
Cố Tích Triều nhìn hắn lê từng bước một, trong lòng bỗng nhiên vừa tức vừa đau.
Cái tên đần này…
Ta chỉ đùa với ngươi thôi mà…
Đang muốn đuổi theo giải thích, Truy Mệnh đã chạy tới, một phen chèo kéo y: “Cha! Con muốn ăn bánh sầu riêng! Con còn muốn ăn chè đậu đỏ!”
Cố Tích Triều đưa mắt tìm Thích Thiếu Thương, hắn đã lặn mất tăm, đành phải dẫn Truy Mệnh đi.
Thích Thiếu Thương một mình ngồi ở vị trí kế cửa sổ trên lầu của Lâm Phong Các uống rượu.
Hắn nghĩ mình chưa bao giờ khó chịu như lúc này.
Không muốn nói, không muốn ăn, không muốn khóc, cũng không muốn cười.
Không muốn làm gì cả.
Uống rượu, chẳng qua chỉ để chuốc say bản thân.
Hai mươi mấy năm quá khứ không ngừng trình chiếu trước mắt.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím…
Đủ loại sắc màu đan xen trước mắt Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương cười khổ.
Không sai. Cho dù không ở bên nhau nữa, hắn vẫn vô pháp quên đi Cố Tích Triều.
Y mãi mãi là sắc màu kinh diễm nhất trong đời hắn.
Người khác chỉ có thể vẽ cho hắn một con rồng, duy độc Cố Tích Triều mới có thể điểm mắt cho rồng của hắn.
Thế nhưng y cư nhiên dễ dàng nói ra chuyện cưới vợ sinh con như vậy.
Có lẽ người từng thành thân cách nghĩ cũng khác nhau.
Thích Thiếu Thương không thể khống chế dòng suy nghĩ miên man, hoàn toàn không để ý tới bên cạnh đã chất đống mười một vò rượu không.
Thích Thiếu Thương say bí tỉ, vừa chống nửa người lên, liền từ trên ghế lăn xuống, ngã sóng soài dưới đất, như một con cá bị vớt khỏi nước đã lâu, không chút nhúc nhích.
Chưởng quầy cùng tiểu nhị của Lâm Phong Các ngồi xổm đầu cầu thang, đếm số vò rượu dưới đất.
“Một… hai… ba… bốn… mười một!” Điếm tiểu nhị la hoảng lên.
Chưởng quầy nháy mắt, tiểu nhị tiến tới, sờ soạng khắp người Thích Thiếu Thương, nhưng một văn tiền cũng không có.
Chưởng quầy vẻ mặt hậm hực đứng lên, đạp cho Thích Thiếu Thương mấy cái, Thích Thiếu Thương không hề có phản ứng.
Chưởng quầy lại ngồi xuống, lật mặt Thích Thiếu Thương qua: “Hóa ra là bộ đầu của Lục Phiến Môn! Tiểu Lợi Tử! Gọi hai người khiêng hắn về Lục Phiến Môn! Hắn nợ Lâm Phong Các chúng ta hai mươi lượng bạc, đừng quên đòi!”
“Dạ! Chưởng quầy yên tâm!”
Khi Thích Thiếu Thương tỉnh lại, trước mắt là một khuôn mặt mông lung.
Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương dụi dụi mắt, khuôn mặt kia dần trở nên rõ ràng hơn.
Cố Tích Triều chỉ mặc trung y, cổ áo hơi hở, đôi môi hơi hé, cần cổ nõn nà cùng xương quai xanh mảnh dẻ đều ánh vào đáy mắt Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương hầu kết trượt lên lại trượt xuống, phát giác cánh tay phải của Cố Tích Triều đang vòng qua hông mình, cặp chân dài cũng quấn quýt một chỗ với chân mình.
Thích Thiếu Thương cật lực nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm qua, cuối cùng nhớ tới nguyên nhân mình đến Lâm Phong Các uống rượu.
“Số tiền này chúng ta mỗi người giữ một nửa, để dành sau này cưới vợ sinh con….”
“Chúng ta cũng đâu thể bên nhau cả đời…”
Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy tim đã đóng băng, dỡ xuống tay và chân của Cố Tích Triều, ngồi dậy, phát hiện mình người trần như nhộng, dáo dác nhìn quanh, nhưng quần áo đã vô tung vô ảnh.
Cố Tích Triều bị cử động của hắn đánh thức, híp mắt nhìn Thích Thiếu Thương: “Ngươi tỉnh rồi?”
Thanh âm Thích Thiếu Thương lạnh như gió đông: “Y phục của ta đâu?”
“Đêm qua ngươi ói mửa đầy mình, ta đưa cho người khác giặt rồi.”
“Nơi này là nơi nào?”
“Lục Phiến Môn.”
Thích Thiếu Thương dùng chăn gói mình lại, xuống giường liền đi.
Cố Tích Triều sửng sốt, hỏi: “Ngươi đi đâu?”
“Ta đi cưới vợ sinh con.”
Cố Tích Triều không khỏi cười trộm, nhịn xuống, giả vờ lạnh lùng nói: “Tiền để cưới vợ sinh con bị ngươi tiêu sạch rồi, ngươi đừng có nằm mơ nữa!”
Thích Thiếu Thương ngẩn ra, xoay người nhìn Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều nghiêng đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Thích Thiếu Thương phóng trở lại giường: “Ngươi… ngươi lại gạt ta…”
Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng: “Ta chỉ thuận miệng nói giỡn, ai bảo ngươi răm rắp tin theo…”
Thích Thiếu Thương gắt gao ôm lấy Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch của Thích Thiếu Thương, trong lòng xót xa, trỗi lên một chút ân hận: “Hôm qua ta chỉ đùa với ngươi, không ngờ ngươi lại cho là thật.”
“Tích Triều… Ngươi có bỏ ta đi cưới vợ sinh con không?”
Cố Tích Triều chóp mũi cay cay: “Tiền ta để dành cưới vợ sinh con cũng bị ngươi phí nốt, ta còn thành thân cái gì?”
“Hả?”
Cố Tích Triều đẩy Thích Thiếu Thương ra: “Thích đại bộ đầu hôm qua uống ba vò Lê Hoa Bạch, năm vò Trạng Nguyên Hồng, hai vò Túy Xuân Phong, và cả một vò Liệt Hỏa Quyết, vò nào vò nấy toàn là rượu ủ vài chục năm, chưởng quầy niệm tình ngươi là khách quen, chỉ lấy hai mươi lượng bạc, vậy là may cho ngươi rồi.”
Thích Thiếu Thương đỏ mặt. Hắn nghĩ mình chưa bao giờ xấu hổ thế này.
“Ta… Ta sẽ trả lại cho ngươi.”
“Ai cần ngươi trả!”
Thích Thiếu Thương nơm nớp nhìn Cố Tích Triều, thấy Cố Tích Triều đang nhìn thân thể mình, ánh mắt quỷ dị.
Thích Thiếu Thương lấy làm lạ, cúi đầu mới hay mình xích thân lõa thể ngồi xổm ngay trước mặt Cố Tích Triều, chăn bông trên vai cũng sắp tuột xuống, trong lòng bỗng nhiên rộn lên một trận vui sướng mơ hồ, dán bên tai Cố Tích Triều thấp giọng nói: “Tích Triều, cởi dây buộc tóc của ta.”
Cố Tích Triều khó hiểu: “Để làm gì?”
Thích Thiếu Thương trong mắt tràn đầy tiếu ý lẫn tà khí, còn trắng trợn khiêu khích: “Mỗi lần ta cảm thấy nóng, sẽ đổ nhiều mồ hôi, cột tóc khó chịu.”
Cố Tích Triều nghĩ đến mình cũng nóng theo, nhất thời quên cả cự tuyệt, hai tay vòng qua cổ Thích Thiếu Thương, giúp hắn cởi sợi dây buộc tóc. Thích Thiếu Thương thừa dịp vạch trung y của Cố Tích Triều, hai tay mò mẫm lung tung trên thân thể y.
“Tích Triều, đừng rời xa ta.”
“Trừ khi ta chết.”
“Ngươi cũng không được chết, ta không cho ngươi chết!” Thích Thiếu Thương áp đảo Cố Tích Triều, đem những gì Cố Tích Triều chưa kịp nói nhốt bên trong một nụ hôn sâu ướt át.
========
——
Chạng vạng ngày hôm sau, Thích Thiếu Thương cùng Thiết Thủ mai phục tại ngôi miếu hoang suốt một ngày một đêm, hai người bụng đói cồn cào, ỉu xìu ủ dột, Địch Khắc nằm trên hương án ngủ hết giấc này đến giấc khác.
Đang ngáp dài, chợt nghe ngoài miếu có tiếng bước chân, Thiết Thủ lập tức cảnh giác đứng lên. Thích Thiếu Thương xua tay với hắn, một mình đứng dậy đi ra ngoài.
“Tích Triều, sao ngươi lại tới đây?”
Cố Tích Triều mỉm cười: “Ta biết ngươi tuyệt không khinh địch, ta cũng tin tưởng vào công phu của ngươi, bất quá Gia Cát tiên sinh nói nhân viên không chính thức nếu tham gia cuộc tróc nã lần này có thể được thưởng năm lượng bạc, nếu chính tay bắt được hung thủ thì được thưởng những hai mươi lượng.”
“Hai mươi lượng? Cáo thị truy nã trong thành treo giải tới năm trăm lượng…”
“Lục Phiến Môn lúc nào chả keo kiệt…”
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, thâm tình nắm lấy tay y. Cố Tích Triều từ trong túi vải móc ra một gói giấy, đưa cho Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương tiếp nhận, mở ra xem, bên trong là bánh bao nhân tôm bóc vỏ của Ngọc Lâu.
“Tích Triều…”
“Mau ăn đi.”
“Ngươi không phải từng nói bánh bao của Ngọc Lâu quá đắt không cho ta mua sao…”
“Ăn no mới có sức bắt tội phạm.”
Thích Thiếu Thương hận không thể ôm Cố Tích Triều hôn một cái thật kêu. Quay đầu nhìn thoáng trong miếu, Thiết Thủ đang hai mắt trông mong ngóng sang bánh bao trong tay hắn mà nuốt nước bọt.
Thích Thiếu Thương thở dài, dẫn Cố Tích Triều vào miếu sơn thần, ném cho Thiết Thủ một cái bánh bao.
Thiết Thủ cảm động đến rơi nước mắt: “Tích Triều ngươi quả là người tốt! Thích huynh ngươi cũng là người tốt!”
Địch Khắc ngửi thấy hương vị, lập tức nhổm dậy khỏi hương án.
Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ, lại ném cho hắn một cái bánh bao.
Cố Tích Triều phì cười, tìm một chỗ tạm coi là sạch sẽ kéo Thích Thiếu Thương ngồi xuống.
“Tích Triều ngươi ăn chưa?”
“Ta ăn rồi.”
Thích Thiếu Thương trộm nhìn Địch Khắc và Thiết Thủ, thấy bọn họ đang cắm đầu ngấu nghiến bánh bao, bèn nhanh như chớp thấu qua hôn môi Cố Tích Triều. Cố Tích Triều nhất thời hoảng sợ, vội quay đầu nhìn xung quanh. Thích Thiếu Thương cười hắc hắc, cầm lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng. Cố Tích Triều trên mặt nóng rần, im lặng gỡ túi nước bằng da trâu đeo bên hông, đặt vào trong tay Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương uống một hớp, ghé bên tai Cố Tích Triều thổi khí: “Đừng quên chuyện đêm qua ngươi đã hứa với ta.”
Cố Tích Triều chỉ cảm thấy toàn thân nhột nhạt, đẩy Thích Thiếu Thương ra, cười lạnh một tiếng: “Ngươi bị ta lừa cũng không phải một lần hai lần. Sau này đừng cả tin như vậy nữa.”
“Ta cứ tin đấy! Ngươi nói cái gì ta cũng tin!”
“Suỵt!” Cố Tích Triều bỗng nhiên bịt miệng Thích Thiếu Thương, nghiêng tai lắng nghe.
Thích Thiếu Thương thừa cơ ôm eo y.
Từ bụi cỏ ngoài miếu nhảy ra một con mèo, chạy ngang qua đại môn, biến mất trong bóng đêm mùa hạ.
Cố Tích Triều thở dài một hơi, giãy khỏi vòng tay của Thích Thiếu Thương: “Lúc này rồi còn ôm ôm ấp ấp, sát thủ có thể đến bất cứ lúc nào.”
“Vậy về nhà rồi mình có thể ôm ấp?”
Cố Tích Triều quay đầu, Thiết Thủ lẫn Địch Khắc đều quýnh quáng dời tầm mắt, ngẩng đầu nhìn trời.
Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, thấy hắn vẫn đăm đăm nhìn mình, trong mắt tràn ngập chờ mong, đành thấp giọng nói: “Ừ…”
Thiết Thủ ở một bên thấy hai người họ khanh khanh ta ta, chợt cảm thấy sao mà tủi thân, trong lòng thầm hạ quyết định: “Mặc kệ nam hay nữ, năm nay ta nhất định phải tìm đối tượng để yêu đương!”
Đảo mắt canh một sắp tới, nhóm người hết sức phòng bị.
Ngoài miếu rốt cục vang lên tiếng bước chân.
Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều và Thiết Thủ không hẹn mà cùng nín thở chờ đợi.
Một lát sau, một hán tử gầy gò đi vào trong miếu.
Vừa vào miếu, hán tử kia lập tức cảnh giác: “Địch Khắc, mấy người này là…”
Địch Khắc ngồi xếp bằng trên hương án: “Tôn tiên sinh, mấy tháng qua trong thành mọi người đều biết có một hung thủ sát nhân liên hoàn lại bắt không được, là ngươi sao?”
Hán tử kia sửng sốt, nhìn sang đám người Thích Thiếu Thương, ngửa đầu cười: “Ta nói hèn gì lại thêm vài bằng hữu xa lạ đến thăm. Đã như vậy, ta cũng không che giấu nữa. Liên hoàn sát thủ chính là ta.”
Thiết Thủ trợn mắt: “Động cơ gì khiến ngươi gây án?”
Hán tử kia lộ ra một tia u sầu trên mặt: “Dạo này ta mất ngủ, mấy tháng liền đều ngủ không ngon.”
Đại biến thái! Thích Thiếu Thương giơ ngang Nghịch Thủy Hàn: “Ngươi mất ngủ có thể đi tìm đại phu! Tại sao phải giết người!”
“Nếu đại phu có thể trị khỏi bệnh cho ta, ta cần gì phải đi giết người? Giết người rồi, ta mới có thể ngủ được. Tuy rằng đêm đêm ta thường thấy ác mộng, nhưng vẫn đỡ hơn là mất ngủ. Ngươi chưa từng bị mất ngủ, ngươi sẽ không hiểu được nỗi khổ này…”
“Bớt nói nhảm!” Cố Tích Triều rút kiếm xông lên, chỉ thẳng yết hầu của hán tử.
Ba chiêu qua đi, Thích Thiếu Thương và Thiết Thủ cũng xông lên vây hãm hán tử kia.
Người này chỉ hai tay không, nhưng võ công cao thâm khó lường.
Ba người cuốn lấy hán tử họ Tôn nọ, đánh hơn nửa canh giờ.
Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều hai thanh kiếm đồng loạt từ hai bên sườn trái phải đâm tới, hán tử từ trong tay áo giũ ra hai quả cầu sắt nhỏ cỡ dược hoàn, bắn văng hai thanh kiếm.
Thiết Thủ nhằm vào lỗ hổng này, một đôi thiết chưởng đánh vào sau lưng gã.
Hán tử kia lại mượn lực từ một kích đó, vận sức toàn thân bay về hướng cửa miếu.
Cố Tích Triều bất chấp hổ khẩu đã rách, run tay nâng kiếm đuổi theo.
Hán tử kia nổi nóng, tung thêm năm quả cầu sắt, công hướng yếu hại quanh thân của Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều đá văng hai quả, tay trái nắm một quả, hai quả còn lại sắp bắn trúng ngực.
Thích Thiếu Thương từ một bên nhảy xéo qua, hai quả cầu kia đập vào mắt hắn.
“A!!!”
Thiết Thủ cũng đã chạy đến ngoài cửa, đang định phát song chưởng, hán tử kia vận công dồn lực, bỗng xoay người lại, một chưởng đánh cho Thiết Thủ dính lên cửa miếu. Thiết Thủ nghĩ mình cho tới bây giờ chưa từng ói nhiều máu thế này.
Mắt thấy hán tử kia sắp trốn thoát, Cố Tích Triều lấy ra Thần Khốc tiểu phủ, xuất thủ.
Hán tử kia nghiêng người tránh né kịp thời, cười đắc chí: “Quỷ thần dạ khốc, thần khốc tiểu phủ, hóa ra chỉ có…”
Thích Thiếu Thương thở dài: “Ai…”
Hán tử kia chợt thấy ***g ngực một trận đau đớn, cúi đầu nhìn, trên đó cắm một thanh tiểu phủ nhỏ hơn, máu ồ ạt chảy.
Thích Thiếu Thương đứng lên, phủi phủi bụi, đi tới trước mặt gã, vỗ vỗ vai gã: “Tôn tiên sinh, đây là Thần Khốc tiểu phủ đã cải tiến, một khi không đánh trúng mục tiêu, tiểu phủ sẽ tự động mở cơ quan, từ trong nó bay ra thêm một cái nhỏ hơn, ngươi quá khinh địch.” Nói xong lấy dây gân bò đã ngâm nước, đem gã từ trên xuống dưới trói thành đòn bánh, rồi rút tiểu phủ ra.
Hán tử kia đau đến suýt ngất xỉu.
Thiết Thủ lau đi máu bên mép, nhắc nhở: “Thích huynh, ngươi rút tiểu phủ ngay lúc này, hắn sẽ mất máu quá nhiều, lỡ hắn chết dọc đường, trở về chúng ta lấy gì điều tra thẩm vấn?”
“Ồ, xin lỗi, ta quên mất.” Thích Thiếu Thương đem tiểu phủ cắm trở lại vết thương trên ngực hán tử.
Rầm một tiếng, hán tử ngã xuống đất bất tỉnh.
Cố Tích Triều vội đi qua, ôm mặt Thích Thiếu Thương, tỉ mỉ kiểm tra hai mắt hắn.
“Phụt…”
Thích Thiếu Thương buồn bực nhìn Cố Tích Triều: “Ngươi cười cái gì?”
Cố Tích Triều cố gắng khống chế cơ mặt: “Không có gì.”
“Ngươi nói dối! Không có gì sao ngươi lại cười?”
Thiết Thủ đã tự gỡ mình khỏi cánh cửa, nhìn Thích Thiếu Thương, nỗ lực nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Chúng ta giải hắn về Lục Phiến Môn phục mệnh thôi.”
“Các ngươi cười cái gì?”
“Không có gì, chúng ta đi thôi!”
“Rốt cuộc cười cái gì mau nói cho ta biết!”
…
Mãi đến canh tư, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều mới về tới nhà.
Cố Tích Triều lục lọi ra một hộp dược cao giảm sưng, thoa một ít lên hai mắt Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên vươn móng vuốt, kéo Cố Tích Triều vào lòng, để y ngồi trên người mình, một tay mò vào giữa đùi y.
“Ha…” Cố Tích Triều nhịn không được cười một tiếng.
Thích Thiếu Thương từ vạt áo xé ra một mảnh vải, đem bịt mắt Cố Tích Triều.
Cảm giác được khí tức của Thích Thiếu Thương ngày càng gần, Cố Tích Triều hơi ngẩng đầu.
Y biết môi của Thích Thiếu Thương đã gần trong gang tấc.
Bỗng dưng cặp mắt gấu trúc của Thích Thiếu Thương lại hiện lên trong đầu y.
Cố Tích Triều liền nhịn không được cười thêm một tiếng.
Thích Thiếu Thương tức giận, gỡ xuống mảnh vải che mắt Cố Tích Triều, đem buộc quanh mắt mình.
Cố Tích Triều có chút áy náy, thấy Thích Thiếu Thương chu mỏ, bèn chậm rãi thấu tới.
“Ha ha ha…”
Thích Thiếu Thương tháo vải xuống, nhìn Cố Tích Triều cười nghiêng ngả như một đứa trẻ.
Ai…
Nếu có thể đổi lấy nụ cười này của y cả đời, không ôm không ấp… cũng không sao.
Qua vài ngày, hai mắt Thích Thiếu Thương dần dần hết sưng, vết thương nơi hổ khẩu của Cố Tích Triều cũng từ từ khép lại, hai người đến Lục Phiến Môn, lĩnh hai mươi lượng bạc.
Thích Thiếu Thương phấn khởi nói: “Số tiền này chúng ta nên tiêu thế nào?”
“Ta cũng không biết. Ngươi nói xem?”
“Mua nhà? Mua ngựa? Du ngoạn…”
Cố Tích Triều nhíu mày, đang định mở miệng, Thích Thiếu Thương đã đón đầu nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì, hai mươi lượng bạc ở kinh thành này mua còn không nổi một cái mao xí, muốn cưỡi thì chỉ có thể mua lừa, nếu đi du ngoạn, còn chưa ra khỏi kinh thành thì Lục Phiến Môn lại có vụ án mới.”
Cố Tích Triều mỉm cười: “Ta nghĩ ra rồi, số tiền này chúng ta mỗi người giữ một nửa, để dành sau này cưới vợ sinh con.”
Thích Thiếu Thương đang cao hứng, nghe xong câu này, như đầu trúng một gậy, đánh cho trong đầu boong boong tiếng chuông: “Ngươi… ngươi có ý gì?”
“Cưới vợ sinh con, chẳng lẽ ngươi không muốn?”
“Vậy… vậy còn chúng ta?”
“Chúng ta cũng đâu thể cứ như vậy bên nhau cả đời.”
Thích Thiếu Thương ngây người: “Ngươi nghiêm túc chứ?”
Cố Tích Triều trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên.” Đôi mắt ưng chăm chú nhìn Thích Thiếu Thương, khiến Thích Thiếu Thương sợ hãi.
Thích Thiếu Thương không nói nên lời, uể oải xoay người, lẳng lặng đi xa.
Không phải cả đời…
Không phải cả đời…
…
Cố Tích Triều nhìn hắn lê từng bước một, trong lòng bỗng nhiên vừa tức vừa đau.
Cái tên đần này…
Ta chỉ đùa với ngươi thôi mà…
Đang muốn đuổi theo giải thích, Truy Mệnh đã chạy tới, một phen chèo kéo y: “Cha! Con muốn ăn bánh sầu riêng! Con còn muốn ăn chè đậu đỏ!”
Cố Tích Triều đưa mắt tìm Thích Thiếu Thương, hắn đã lặn mất tăm, đành phải dẫn Truy Mệnh đi.
Thích Thiếu Thương một mình ngồi ở vị trí kế cửa sổ trên lầu của Lâm Phong Các uống rượu.
Hắn nghĩ mình chưa bao giờ khó chịu như lúc này.
Không muốn nói, không muốn ăn, không muốn khóc, cũng không muốn cười.
Không muốn làm gì cả.
Uống rượu, chẳng qua chỉ để chuốc say bản thân.
Hai mươi mấy năm quá khứ không ngừng trình chiếu trước mắt.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím…
Đủ loại sắc màu đan xen trước mắt Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương cười khổ.
Không sai. Cho dù không ở bên nhau nữa, hắn vẫn vô pháp quên đi Cố Tích Triều.
Y mãi mãi là sắc màu kinh diễm nhất trong đời hắn.
Người khác chỉ có thể vẽ cho hắn một con rồng, duy độc Cố Tích Triều mới có thể điểm mắt cho rồng của hắn.
Thế nhưng y cư nhiên dễ dàng nói ra chuyện cưới vợ sinh con như vậy.
Có lẽ người từng thành thân cách nghĩ cũng khác nhau.
Thích Thiếu Thương không thể khống chế dòng suy nghĩ miên man, hoàn toàn không để ý tới bên cạnh đã chất đống mười một vò rượu không.
Thích Thiếu Thương say bí tỉ, vừa chống nửa người lên, liền từ trên ghế lăn xuống, ngã sóng soài dưới đất, như một con cá bị vớt khỏi nước đã lâu, không chút nhúc nhích.
Chưởng quầy cùng tiểu nhị của Lâm Phong Các ngồi xổm đầu cầu thang, đếm số vò rượu dưới đất.
“Một… hai… ba… bốn… mười một!” Điếm tiểu nhị la hoảng lên.
Chưởng quầy nháy mắt, tiểu nhị tiến tới, sờ soạng khắp người Thích Thiếu Thương, nhưng một văn tiền cũng không có.
Chưởng quầy vẻ mặt hậm hực đứng lên, đạp cho Thích Thiếu Thương mấy cái, Thích Thiếu Thương không hề có phản ứng.
Chưởng quầy lại ngồi xuống, lật mặt Thích Thiếu Thương qua: “Hóa ra là bộ đầu của Lục Phiến Môn! Tiểu Lợi Tử! Gọi hai người khiêng hắn về Lục Phiến Môn! Hắn nợ Lâm Phong Các chúng ta hai mươi lượng bạc, đừng quên đòi!”
“Dạ! Chưởng quầy yên tâm!”
Khi Thích Thiếu Thương tỉnh lại, trước mắt là một khuôn mặt mông lung.
Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương dụi dụi mắt, khuôn mặt kia dần trở nên rõ ràng hơn.
Cố Tích Triều chỉ mặc trung y, cổ áo hơi hở, đôi môi hơi hé, cần cổ nõn nà cùng xương quai xanh mảnh dẻ đều ánh vào đáy mắt Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương hầu kết trượt lên lại trượt xuống, phát giác cánh tay phải của Cố Tích Triều đang vòng qua hông mình, cặp chân dài cũng quấn quýt một chỗ với chân mình.
Thích Thiếu Thương cật lực nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm qua, cuối cùng nhớ tới nguyên nhân mình đến Lâm Phong Các uống rượu.
“Số tiền này chúng ta mỗi người giữ một nửa, để dành sau này cưới vợ sinh con….”
“Chúng ta cũng đâu thể bên nhau cả đời…”
Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy tim đã đóng băng, dỡ xuống tay và chân của Cố Tích Triều, ngồi dậy, phát hiện mình người trần như nhộng, dáo dác nhìn quanh, nhưng quần áo đã vô tung vô ảnh.
Cố Tích Triều bị cử động của hắn đánh thức, híp mắt nhìn Thích Thiếu Thương: “Ngươi tỉnh rồi?”
Thanh âm Thích Thiếu Thương lạnh như gió đông: “Y phục của ta đâu?”
“Đêm qua ngươi ói mửa đầy mình, ta đưa cho người khác giặt rồi.”
“Nơi này là nơi nào?”
“Lục Phiến Môn.”
Thích Thiếu Thương dùng chăn gói mình lại, xuống giường liền đi.
Cố Tích Triều sửng sốt, hỏi: “Ngươi đi đâu?”
“Ta đi cưới vợ sinh con.”
Cố Tích Triều không khỏi cười trộm, nhịn xuống, giả vờ lạnh lùng nói: “Tiền để cưới vợ sinh con bị ngươi tiêu sạch rồi, ngươi đừng có nằm mơ nữa!”
Thích Thiếu Thương ngẩn ra, xoay người nhìn Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều nghiêng đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Thích Thiếu Thương phóng trở lại giường: “Ngươi… ngươi lại gạt ta…”
Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng: “Ta chỉ thuận miệng nói giỡn, ai bảo ngươi răm rắp tin theo…”
Thích Thiếu Thương gắt gao ôm lấy Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch của Thích Thiếu Thương, trong lòng xót xa, trỗi lên một chút ân hận: “Hôm qua ta chỉ đùa với ngươi, không ngờ ngươi lại cho là thật.”
“Tích Triều… Ngươi có bỏ ta đi cưới vợ sinh con không?”
Cố Tích Triều chóp mũi cay cay: “Tiền ta để dành cưới vợ sinh con cũng bị ngươi phí nốt, ta còn thành thân cái gì?”
“Hả?”
Cố Tích Triều đẩy Thích Thiếu Thương ra: “Thích đại bộ đầu hôm qua uống ba vò Lê Hoa Bạch, năm vò Trạng Nguyên Hồng, hai vò Túy Xuân Phong, và cả một vò Liệt Hỏa Quyết, vò nào vò nấy toàn là rượu ủ vài chục năm, chưởng quầy niệm tình ngươi là khách quen, chỉ lấy hai mươi lượng bạc, vậy là may cho ngươi rồi.”
Thích Thiếu Thương đỏ mặt. Hắn nghĩ mình chưa bao giờ xấu hổ thế này.
“Ta… Ta sẽ trả lại cho ngươi.”
“Ai cần ngươi trả!”
Thích Thiếu Thương nơm nớp nhìn Cố Tích Triều, thấy Cố Tích Triều đang nhìn thân thể mình, ánh mắt quỷ dị.
Thích Thiếu Thương lấy làm lạ, cúi đầu mới hay mình xích thân lõa thể ngồi xổm ngay trước mặt Cố Tích Triều, chăn bông trên vai cũng sắp tuột xuống, trong lòng bỗng nhiên rộn lên một trận vui sướng mơ hồ, dán bên tai Cố Tích Triều thấp giọng nói: “Tích Triều, cởi dây buộc tóc của ta.”
Cố Tích Triều khó hiểu: “Để làm gì?”
Thích Thiếu Thương trong mắt tràn đầy tiếu ý lẫn tà khí, còn trắng trợn khiêu khích: “Mỗi lần ta cảm thấy nóng, sẽ đổ nhiều mồ hôi, cột tóc khó chịu.”
Cố Tích Triều nghĩ đến mình cũng nóng theo, nhất thời quên cả cự tuyệt, hai tay vòng qua cổ Thích Thiếu Thương, giúp hắn cởi sợi dây buộc tóc. Thích Thiếu Thương thừa dịp vạch trung y của Cố Tích Triều, hai tay mò mẫm lung tung trên thân thể y.
“Tích Triều, đừng rời xa ta.”
“Trừ khi ta chết.”
“Ngươi cũng không được chết, ta không cho ngươi chết!” Thích Thiếu Thương áp đảo Cố Tích Triều, đem những gì Cố Tích Triều chưa kịp nói nhốt bên trong một nụ hôn sâu ướt át.
========
Tác giả :
Ngô Đông La Bốc Cao