Mù Màu
Chương 1
Thích Thiếu Thương mắc chứng mù màu.
Hắn là dạng tương đối thông thường mù màu đỏ lục, người ta thấy đỏ cam vàng lục, hắn chỉ thấy một mảng vàng khè; người ta thấy lam chàm tím, hắn chỉ thấy màu lam. Đương nhiên, ngoài ra hắn còn có thể thấy các loại màu khác như xám tro hoặc đen thui hoặc trắng toát.
Thời Bắc Tống vẫn chưa xuất hiện khái niệm về bệnh mù màu này, bất quá Thích Thiếu Thương từ lúc còn bé xíu đã biết mình không giống người khác.
Chuyện này hắn nào dám nói với ai. Trực giác mách bảo nếu người khác biết được sẽ kỳ thị hắn, xa lánh hắn.
Ngươi nói gì? Không à?
Xí!
Ngây thơ! Ấu trĩ!
Lôi Đằng không cha bị kỳ thị, Lôi Pháo có mẹ xuất thân kỷ viện bị kỳ thị, Lôi Quyển quanh năm bệnh tật quanh năm bị kỳ thị, Thẩm Biên Nhi không biết trèo cây cũng bị kỳ thị, mắc chứng mù màu sẽ không bị kỳ thị?
Chuyện này mình tuyệt đối không thể nói cho bất luận kẻ nào biết. Mười hai tuổi Thích Thiếu Thương âm thầm hạ quyết tâm.
Thích Thiếu Thương luôn thích mặc đồ trắng.
Tại sao ư? Cái này còn phải hỏi? Ngầu, bảnh, văn nghệ, quan trọng nhất, màu trắng là một trong số ít màu sắc hắn có thể nhận biết, mặc màu khác quá nguy hiểm, không khéo mặc nhầm màu hồng mà cứ tưởng màu vàng.
Thích Thiếu Thương còn len lén đi hơn mười dặm đến trấn bên của trấn bên tìm một vị lang trung mà người ta đồn là rất nổi tiếng, lão đại phu đức cao vọng trọng râu tóc hoa râm đầu đầy mồ hôi vọng, văn, vấn, thiết (4 bước khám bệnh của y học cổ truyền: nhìn, ngửi, hỏi, sờ) suốt hai canh giờ, cuối cùng đúc ra kết luận: “Trúng độc!”
Tầm bậy tầm bạ! Lão tử trúng độc hồi nào!
Thích Thiếu Thương phiền muộn trở về Phích Lịch đường.
Kể từ đó Thích Thiếu Thương không tìm đến lang trung nữa.
Chứng bệnh lạ rất dễ nổi danh. Truyền ra ngoài, Thích Thiếu Thương ta còn mặt mũi nào nữa?
Phiền muộn nhanh chóng qua đi, Thích Thiếu Thương bản tính lạc quan, hoạt bát cởi mở, bệnh mù màu… ừm… trúng độc, lại không cản trở Cửu Hiện Thần Long giao hữu tán gái, thì nhằm nhò gì?
Chẳng qua, đối với thế giới mà trong sách miêu tả là muôn màu muôn vẻ, cũng mang một chút ước ao nho nhỏ mà thôi. Một chút thôi thật đấy!
Hoa đỏ lá xanh, mặt trời đỏ nhô cao, môi đỏ răng trắng, đến tột cùng có dáng vẻ gì?
Hắn đến môi người khác còn thấy toàn là vàng khè.
Sau đó hắn cùng Lôi Quyển liên thủ sáng lập Tiểu Lôi Môn, một lần đi kinh thành hát rong làm xiếc tình cờ gặp được Tức Hồng Lệ cặp môi vàng khè, lập tức hò hẹn nhau, sau đó hai người dắt tay du sơn ngoạn thủy, sau đó tới vùng núi Liên Vân.
Tức Hồng Lệ nói đại mạc phong cảnh thật đẹp, hay thay đổi, bất quá phần lớn thời gian luôn vàng úa một màu, trời vàng, cát vàng, có đôi khi cảm thấy cả không khí cũng vàng nốt.
Thích Thiếu Thương hưng phấn cực, hai mắt đều sáng lên, lúm đồng tiền cũng sâu hơn.
Đây là nơi tị nạn tốt nhất cho người trúng độc!
Tức Hồng Lệ nói muốn thành thân với hắn, Thích Thiếu Thương liền đồng ý.
Chuyện! Giang hồ đệ nhất mỹ nhân, mười sáu tuổi, đại cô nương thanh thanh bạch bạch, lại muốn gả cho hắn một cô nhi của trâm anh thế gia đã tan nhà nát cửa, hắn còn đòi hỏi gì nữa! Huống chi hắn cũng khá thích nàng.
Mỹ nhân mà, sao lại không thích. Tuy rằng môi vàng khè…
Khụ, môi của mình cũng vàng khè đấy thôi. Môi người nào người nấy đều vàng khè.
Tức Hồng Lệ chấm trúng phong cảnh của Toái Vân Uyên, muốn thành thân ở đây, nghe nói dưới lòng đất biết tự động tạo bong bóng nước, như vậy sau này trong phòng, sẽ có đầy bong bóng nước. Thích Thiếu Thương nói không thành vấn đề, muội cứ đi trước, huynh đến sau muội một ngày. Nghe nói tân lang và tân nương trước khi thành thân không nên gặp mặt.
Tức Hồng Lệ rất thoả mãn với luận điệu lãng mạn này, bèn đi sớm một ngày.
Nhưng đâu ngờ chỉ vì một ngày này, cả đời vô duyên cùng Thích Thiếu Thương.
Số phận đúng là kỳ diệu như thế.
Chính vào ngày đó, Thích Thiếu Thương gặp gỡ bát đại trại chủ hình thù kỳ quái, hắn tự trói tay phải, một tay đánh thắng bọn họ, được bọn họ tôn làm đại đương gia.
Đã làm liền làm đến năm năm.
Đối với chuyện đào hôn, Thích Thiếu Thương có cái nhìn tương đối rõ ràng: Dù sao đi nữa Tức Hồng Lệ vẫn thích hắn, cho nên vẫn chờ hắn, còn hắn dù sao đi nữa cũng nhất định sẽ cưới nàng, đợi thêm vài năm có là gì, đàn bà mà, dỗ ngọt tí là xong ngay thôi. Đến chừng đó cùng lắm bị đòn bị mắng một trận, rồi thì đệ nhất mỹ nhân vẫn là của hắn.
Chỉ là có đôi lúc cũng thấy nhớ nhung. Thế nhưng hắn thật sự nghĩ rằng kháng Liêu quan trọng hơn. Đại hiệp mà, phải nên như vậy.
Hắn yêu Liên Vân Trại.
Vùng non nước vàng úa này triệt để chiếm được lòng trung thành của hắn.
Rồi sau đó, cả giang hồ đều nói, lấy chồng phải lấy Thích Thiếu Thương.
Bệnh mù màu… à… trúng độc nhằm nhò gì, cũng đâu ảnh hưởng chuyện hắn làm đại hiệp.
Chỉ là, thế giới màu sắc sặc sỡ này, có lẽ cả đời hắn cũng không có cơ hội được nhìn thấy.
Mãi đến khi hắn gặp Cố Tích Triều.
.
.
.
Đó cũng là một chiều hoàng hôn vàng úa, hắn ngồi trên đài cao của Kỳ Đình tửu quán, cò kè mặc cả với Cao Kê Huyết mỏ chuột răng hô, bỗng nhiên Nghịch Thủy Hàn rung lên, Thích Thiếu Thương sửng sốt: “Mắc chứng gì thế!”
Sau đó hắn nhìn thấy một Cố Tích Triều thanh y hoàng thường tóc quăn tung bay môi hồng răng trắng.
Những sắc màu này hắn cư nhiên vô sự tự thông từ trong lòng nhận biết được.
Thế giới trong khoảnh khắc ấy bừng sáng vì y.
Thích Thiếu Thương nháy mắt tâm tình thực phức tạp, khó có thể nói nên lời, kinh hỉ chiếm đại đa số, đương nhiên còn có kinh diễm này, kinh ngạc này, kinh nghi này… Chính hắn cũng không rõ.
Sau đó câu tán tỉnh gan dạ kinh điển liền xuất hiện.
“Vị thư sinh này quả thật nhất biểu nhân tài khí vũ bất phàm!”
Thích Thiếu Thương bị tim hồng che mắt, không nhận thấy Cố Tích Triều khóe môi một phần khinh bỉ, đuôi mày hai phần khiêu khích, trong mắt ba phần kính ý, trong lòng mười phần sát khí, chỉ nghe y nói: “Ngươi cũng nhất phái anh hùng khí khái!”
A a a a a a! Vui quá vui quá! Tiểu mỹ nhân cũng cảm thấy ta thoạt nhìn không tệ!
Thích Thiếu Thương lon ton theo Cố Tích Triều hạ đài, cả đỗ quyên túy ngư cũng quên ăn luôn.
Phong cảnh đại mạc quả nhiên rất đẹp, chạng vạng nơi chân trời đỏ rực là quầng mây tía, hắn cả đời đều ghi nhớ. Trên mặt đất cỏ dại cũng có vẻ kiêu sa, đó là màu lục phải không nhỉ, giống màu áo của mỹ nhân!
Bậy! Làm sao có thể sánh bằng mỹ nhân! Sánh không nổi!
Kết quả trong lúc Thích Thiếu Thương đi mao xí Cố Tích Triều lại biến mất, hắn từ mao xí ra phát hiện thế giới lại trở về với màu vàng.
Không có rặng mây đỏ, không có cỏ non xanh, cái gì cũng không có.
Nỗi thất vọng của Thích Thiếu Thương lúc đó quả thực không từ ngữ nào hình dung được.
Mỹ nhân, ngươi đi đâu rồi?
Chén trong bếp sắp chất thành núi, mỹ nhân luôn lười như thế sao? Thích Thiếu Thương xắn tay áo bắt đầu rửa chén.
Trời tối hẳn, chén gần rửa xong, hai tay Thích Thiếu Thương cũng thiếu điều đông cứng, bỗng nhiên hắn phát hiện mình có thể nhìn thấy đủ màu.
Thích Thiếu Thương trong lòng sung sướng muốn chết, lại cố ý ra vẻ ngầu, không quay đầu lại, nói: “Về rồi à! Ta đã làm xong hết mọi việc!”
Người phía sau nhẹ giọng cười: “Phiền ngươi quá!”
Thích Thiếu Thương ngọt ngào nghĩ, cái cảm giác như lão phu lão thê này không tệ nha. Sau đó bị ý nghĩ của chính mình dọa hết hồn.
“À phải rồi, ta đến bây giờ vẫn chưa biết tôn tính đại danh của ngươi.”
Lục y tiểu mỹ nhân thanh âm cũng thật êm tai: “Tại hạ Cố Tích Triều.”
Nghe thấy chưa, cả tên cũng hay nữa!
“Hạnh ngộ.” Thích Thiếu Thương cật lực kiềm chế nụ cười, giữ cho mình đừng cười đến mức quá mê trai.
“Được chiêm ngưỡng phong thái của Liên Vân Trại đại đương gia Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương Thích đại hiệp, đó mới là vinh hạnh.”
Oa ha ha ha ha ha! Tiểu mỹ nhân biết đại danh của ta!
Thích Thiếu Thương nghe Cố Tích Triều liên thanh khen ngợi, tâm hoa nộ phóng.
Kỳ Đình tửu quán tuy hơi cũ nát một chút, nhưng màn the trắng, khăn trải đỏ, thùng rượu nâu nhạt, đều khiến Thích Thiếu Thương cảm thấy mới mẻ không gì sánh được. Hắn nỗ lực kiềm nén hưng phấn trong lòng, cùng Cố Tích Triều tán dóc, rủ rê uống rượu làm quen.
Được rồi, trọng điểm chính là uống rượu.
Rượu có thể cấp tốc thu ngắn khoảng cách giữa những người đàn ông với nhau.
Kỳ thực Thích Thiếu Thương tính ưa sạch sẽ, bất quá hắn một chút cũng không ngại dùng chung một bát rượu với Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều uống được vài bát liền bắt đầu choáng váng. Thích Thiếu Thương lúc này mới chân chân thiết thiết hiểu được thế nào là yên hà liệt hỏa. Thì ra đỏ mặt là như vậy...
Thật đẹp mắt.
Thích Thiếu Thương không tự chủ được muốn đối đãi Cố Tích Triều tốt một chút, cho dù chỉ một chút thôi: “Hay là vầy đi, nếu hôm nay ngươi uống say, đống chén bên ngoài, ta giúp ngươi rửa hết.”
Hắn nhìn ra được Cố Tích Triều tửu lượng kém.
Quả nhiên Cố Tích Triều uống say thật.
Kỳ thực chẳng qua chỉ năm sáu phần men say, bước đi loạng choạng một chút, nói năng cũng ngọng nghịu một chút mà thôi.
Nhưng Thích Thiếu Thương nói thế nào cũng không chịu để Cố Tích Triều rửa chén, rất hiền lành đem đống chén bên ngoài rửa sạch, Cố Tích Triều nghiêng đầu nằm úp trên bàn nhìn hắn rửa chén, tay ở trong túi vải cứ thọc vào lại rút ra, rút ra lại thọc vào.
Hại cái túi sắp thủng luôn.
Thích Thiếu Thương rửa chén xong rồi rửa tay, đi ra ngoài cho dê ăn, mới phát hiện chúng là hai con dê đực.
Kháo! Hay nhỉ!
Tức Hồng Lệ nàng quá không biết suy nghĩ rồi.
Ai, đàn bà đúng là lòng dạ hẹp hòi. Không sao, từ từ dỗ ngọt cũng được.
Thích Thiếu Thương vừa định vào nhà, bỗng nhiên tâm sinh nhất niệm, len lén đi soi gương.
Ta kháo ta quả là bảnh bao quá xá! Hèn chi người ta cứ nói lấy chồng phải lấy Thích Thiếu Thương! Cả ta còn muốn gả cho chính mình nữa là!
Thích Thiếu Thương trong nháy mắt quả thực muốn viết ngay một bài luận văn “Xét ảnh hưởng của màu môi tới dung mạo của một người”.
Hắn mang theo hai lúm đồng tiền vào tửu quán.
Cố Tích Triều vẫn còn nằm sấp trên bàn nhìn hắn, tư thế như một đứa trẻ.
Thích Thiếu Thương bỗng dưng cảm thấy nhịp tim tăng tốc.
Từ cửa đến bàn chỉ vài bước mà cứ như đi cả đời.
Thích Thiếu Thương đi tới bên bàn, tim đập thình thịch thình thịch.
Hắn ngồi xuống, nhìn Cố Tích Triều: “Cảm ơn ngươi.”
Cố Tích Triều sửng sốt, cười nói: “Ngươi… ngươi chắc cũng quá chén rồi.”
Cảm ơn ngươi, đã cho ta thấy được thế giới đẹp đẽ này.
Thích Thiếu Thương trong đêm mưa lất phất cứ thế nhìn Cố Tích Triều.
Mặt Cố Tích Triều càng lúc càng hồng.
Thích Thiếu Thương liếm liếm môi, chậm rãi ghé sát vào Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều cảm thấy mình bất động rồi. Từ trước tới giờ không ai dùng ánh mắt này nhìn y. Cả Vãn Tình cũng chưa từng.
Hôn hay không hôn?
Thích Thiếu Thương có chút khó xử.
Hắn là dạng tương đối thông thường mù màu đỏ lục, người ta thấy đỏ cam vàng lục, hắn chỉ thấy một mảng vàng khè; người ta thấy lam chàm tím, hắn chỉ thấy màu lam. Đương nhiên, ngoài ra hắn còn có thể thấy các loại màu khác như xám tro hoặc đen thui hoặc trắng toát.
Thời Bắc Tống vẫn chưa xuất hiện khái niệm về bệnh mù màu này, bất quá Thích Thiếu Thương từ lúc còn bé xíu đã biết mình không giống người khác.
Chuyện này hắn nào dám nói với ai. Trực giác mách bảo nếu người khác biết được sẽ kỳ thị hắn, xa lánh hắn.
Ngươi nói gì? Không à?
Xí!
Ngây thơ! Ấu trĩ!
Lôi Đằng không cha bị kỳ thị, Lôi Pháo có mẹ xuất thân kỷ viện bị kỳ thị, Lôi Quyển quanh năm bệnh tật quanh năm bị kỳ thị, Thẩm Biên Nhi không biết trèo cây cũng bị kỳ thị, mắc chứng mù màu sẽ không bị kỳ thị?
Chuyện này mình tuyệt đối không thể nói cho bất luận kẻ nào biết. Mười hai tuổi Thích Thiếu Thương âm thầm hạ quyết tâm.
Thích Thiếu Thương luôn thích mặc đồ trắng.
Tại sao ư? Cái này còn phải hỏi? Ngầu, bảnh, văn nghệ, quan trọng nhất, màu trắng là một trong số ít màu sắc hắn có thể nhận biết, mặc màu khác quá nguy hiểm, không khéo mặc nhầm màu hồng mà cứ tưởng màu vàng.
Thích Thiếu Thương còn len lén đi hơn mười dặm đến trấn bên của trấn bên tìm một vị lang trung mà người ta đồn là rất nổi tiếng, lão đại phu đức cao vọng trọng râu tóc hoa râm đầu đầy mồ hôi vọng, văn, vấn, thiết (4 bước khám bệnh của y học cổ truyền: nhìn, ngửi, hỏi, sờ) suốt hai canh giờ, cuối cùng đúc ra kết luận: “Trúng độc!”
Tầm bậy tầm bạ! Lão tử trúng độc hồi nào!
Thích Thiếu Thương phiền muộn trở về Phích Lịch đường.
Kể từ đó Thích Thiếu Thương không tìm đến lang trung nữa.
Chứng bệnh lạ rất dễ nổi danh. Truyền ra ngoài, Thích Thiếu Thương ta còn mặt mũi nào nữa?
Phiền muộn nhanh chóng qua đi, Thích Thiếu Thương bản tính lạc quan, hoạt bát cởi mở, bệnh mù màu… ừm… trúng độc, lại không cản trở Cửu Hiện Thần Long giao hữu tán gái, thì nhằm nhò gì?
Chẳng qua, đối với thế giới mà trong sách miêu tả là muôn màu muôn vẻ, cũng mang một chút ước ao nho nhỏ mà thôi. Một chút thôi thật đấy!
Hoa đỏ lá xanh, mặt trời đỏ nhô cao, môi đỏ răng trắng, đến tột cùng có dáng vẻ gì?
Hắn đến môi người khác còn thấy toàn là vàng khè.
Sau đó hắn cùng Lôi Quyển liên thủ sáng lập Tiểu Lôi Môn, một lần đi kinh thành hát rong làm xiếc tình cờ gặp được Tức Hồng Lệ cặp môi vàng khè, lập tức hò hẹn nhau, sau đó hai người dắt tay du sơn ngoạn thủy, sau đó tới vùng núi Liên Vân.
Tức Hồng Lệ nói đại mạc phong cảnh thật đẹp, hay thay đổi, bất quá phần lớn thời gian luôn vàng úa một màu, trời vàng, cát vàng, có đôi khi cảm thấy cả không khí cũng vàng nốt.
Thích Thiếu Thương hưng phấn cực, hai mắt đều sáng lên, lúm đồng tiền cũng sâu hơn.
Đây là nơi tị nạn tốt nhất cho người trúng độc!
Tức Hồng Lệ nói muốn thành thân với hắn, Thích Thiếu Thương liền đồng ý.
Chuyện! Giang hồ đệ nhất mỹ nhân, mười sáu tuổi, đại cô nương thanh thanh bạch bạch, lại muốn gả cho hắn một cô nhi của trâm anh thế gia đã tan nhà nát cửa, hắn còn đòi hỏi gì nữa! Huống chi hắn cũng khá thích nàng.
Mỹ nhân mà, sao lại không thích. Tuy rằng môi vàng khè…
Khụ, môi của mình cũng vàng khè đấy thôi. Môi người nào người nấy đều vàng khè.
Tức Hồng Lệ chấm trúng phong cảnh của Toái Vân Uyên, muốn thành thân ở đây, nghe nói dưới lòng đất biết tự động tạo bong bóng nước, như vậy sau này trong phòng, sẽ có đầy bong bóng nước. Thích Thiếu Thương nói không thành vấn đề, muội cứ đi trước, huynh đến sau muội một ngày. Nghe nói tân lang và tân nương trước khi thành thân không nên gặp mặt.
Tức Hồng Lệ rất thoả mãn với luận điệu lãng mạn này, bèn đi sớm một ngày.
Nhưng đâu ngờ chỉ vì một ngày này, cả đời vô duyên cùng Thích Thiếu Thương.
Số phận đúng là kỳ diệu như thế.
Chính vào ngày đó, Thích Thiếu Thương gặp gỡ bát đại trại chủ hình thù kỳ quái, hắn tự trói tay phải, một tay đánh thắng bọn họ, được bọn họ tôn làm đại đương gia.
Đã làm liền làm đến năm năm.
Đối với chuyện đào hôn, Thích Thiếu Thương có cái nhìn tương đối rõ ràng: Dù sao đi nữa Tức Hồng Lệ vẫn thích hắn, cho nên vẫn chờ hắn, còn hắn dù sao đi nữa cũng nhất định sẽ cưới nàng, đợi thêm vài năm có là gì, đàn bà mà, dỗ ngọt tí là xong ngay thôi. Đến chừng đó cùng lắm bị đòn bị mắng một trận, rồi thì đệ nhất mỹ nhân vẫn là của hắn.
Chỉ là có đôi lúc cũng thấy nhớ nhung. Thế nhưng hắn thật sự nghĩ rằng kháng Liêu quan trọng hơn. Đại hiệp mà, phải nên như vậy.
Hắn yêu Liên Vân Trại.
Vùng non nước vàng úa này triệt để chiếm được lòng trung thành của hắn.
Rồi sau đó, cả giang hồ đều nói, lấy chồng phải lấy Thích Thiếu Thương.
Bệnh mù màu… à… trúng độc nhằm nhò gì, cũng đâu ảnh hưởng chuyện hắn làm đại hiệp.
Chỉ là, thế giới màu sắc sặc sỡ này, có lẽ cả đời hắn cũng không có cơ hội được nhìn thấy.
Mãi đến khi hắn gặp Cố Tích Triều.
.
.
.
Đó cũng là một chiều hoàng hôn vàng úa, hắn ngồi trên đài cao của Kỳ Đình tửu quán, cò kè mặc cả với Cao Kê Huyết mỏ chuột răng hô, bỗng nhiên Nghịch Thủy Hàn rung lên, Thích Thiếu Thương sửng sốt: “Mắc chứng gì thế!”
Sau đó hắn nhìn thấy một Cố Tích Triều thanh y hoàng thường tóc quăn tung bay môi hồng răng trắng.
Những sắc màu này hắn cư nhiên vô sự tự thông từ trong lòng nhận biết được.
Thế giới trong khoảnh khắc ấy bừng sáng vì y.
Thích Thiếu Thương nháy mắt tâm tình thực phức tạp, khó có thể nói nên lời, kinh hỉ chiếm đại đa số, đương nhiên còn có kinh diễm này, kinh ngạc này, kinh nghi này… Chính hắn cũng không rõ.
Sau đó câu tán tỉnh gan dạ kinh điển liền xuất hiện.
“Vị thư sinh này quả thật nhất biểu nhân tài khí vũ bất phàm!”
Thích Thiếu Thương bị tim hồng che mắt, không nhận thấy Cố Tích Triều khóe môi một phần khinh bỉ, đuôi mày hai phần khiêu khích, trong mắt ba phần kính ý, trong lòng mười phần sát khí, chỉ nghe y nói: “Ngươi cũng nhất phái anh hùng khí khái!”
A a a a a a! Vui quá vui quá! Tiểu mỹ nhân cũng cảm thấy ta thoạt nhìn không tệ!
Thích Thiếu Thương lon ton theo Cố Tích Triều hạ đài, cả đỗ quyên túy ngư cũng quên ăn luôn.
Phong cảnh đại mạc quả nhiên rất đẹp, chạng vạng nơi chân trời đỏ rực là quầng mây tía, hắn cả đời đều ghi nhớ. Trên mặt đất cỏ dại cũng có vẻ kiêu sa, đó là màu lục phải không nhỉ, giống màu áo của mỹ nhân!
Bậy! Làm sao có thể sánh bằng mỹ nhân! Sánh không nổi!
Kết quả trong lúc Thích Thiếu Thương đi mao xí Cố Tích Triều lại biến mất, hắn từ mao xí ra phát hiện thế giới lại trở về với màu vàng.
Không có rặng mây đỏ, không có cỏ non xanh, cái gì cũng không có.
Nỗi thất vọng của Thích Thiếu Thương lúc đó quả thực không từ ngữ nào hình dung được.
Mỹ nhân, ngươi đi đâu rồi?
Chén trong bếp sắp chất thành núi, mỹ nhân luôn lười như thế sao? Thích Thiếu Thương xắn tay áo bắt đầu rửa chén.
Trời tối hẳn, chén gần rửa xong, hai tay Thích Thiếu Thương cũng thiếu điều đông cứng, bỗng nhiên hắn phát hiện mình có thể nhìn thấy đủ màu.
Thích Thiếu Thương trong lòng sung sướng muốn chết, lại cố ý ra vẻ ngầu, không quay đầu lại, nói: “Về rồi à! Ta đã làm xong hết mọi việc!”
Người phía sau nhẹ giọng cười: “Phiền ngươi quá!”
Thích Thiếu Thương ngọt ngào nghĩ, cái cảm giác như lão phu lão thê này không tệ nha. Sau đó bị ý nghĩ của chính mình dọa hết hồn.
“À phải rồi, ta đến bây giờ vẫn chưa biết tôn tính đại danh của ngươi.”
Lục y tiểu mỹ nhân thanh âm cũng thật êm tai: “Tại hạ Cố Tích Triều.”
Nghe thấy chưa, cả tên cũng hay nữa!
“Hạnh ngộ.” Thích Thiếu Thương cật lực kiềm chế nụ cười, giữ cho mình đừng cười đến mức quá mê trai.
“Được chiêm ngưỡng phong thái của Liên Vân Trại đại đương gia Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương Thích đại hiệp, đó mới là vinh hạnh.”
Oa ha ha ha ha ha! Tiểu mỹ nhân biết đại danh của ta!
Thích Thiếu Thương nghe Cố Tích Triều liên thanh khen ngợi, tâm hoa nộ phóng.
Kỳ Đình tửu quán tuy hơi cũ nát một chút, nhưng màn the trắng, khăn trải đỏ, thùng rượu nâu nhạt, đều khiến Thích Thiếu Thương cảm thấy mới mẻ không gì sánh được. Hắn nỗ lực kiềm nén hưng phấn trong lòng, cùng Cố Tích Triều tán dóc, rủ rê uống rượu làm quen.
Được rồi, trọng điểm chính là uống rượu.
Rượu có thể cấp tốc thu ngắn khoảng cách giữa những người đàn ông với nhau.
Kỳ thực Thích Thiếu Thương tính ưa sạch sẽ, bất quá hắn một chút cũng không ngại dùng chung một bát rượu với Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều uống được vài bát liền bắt đầu choáng váng. Thích Thiếu Thương lúc này mới chân chân thiết thiết hiểu được thế nào là yên hà liệt hỏa. Thì ra đỏ mặt là như vậy...
Thật đẹp mắt.
Thích Thiếu Thương không tự chủ được muốn đối đãi Cố Tích Triều tốt một chút, cho dù chỉ một chút thôi: “Hay là vầy đi, nếu hôm nay ngươi uống say, đống chén bên ngoài, ta giúp ngươi rửa hết.”
Hắn nhìn ra được Cố Tích Triều tửu lượng kém.
Quả nhiên Cố Tích Triều uống say thật.
Kỳ thực chẳng qua chỉ năm sáu phần men say, bước đi loạng choạng một chút, nói năng cũng ngọng nghịu một chút mà thôi.
Nhưng Thích Thiếu Thương nói thế nào cũng không chịu để Cố Tích Triều rửa chén, rất hiền lành đem đống chén bên ngoài rửa sạch, Cố Tích Triều nghiêng đầu nằm úp trên bàn nhìn hắn rửa chén, tay ở trong túi vải cứ thọc vào lại rút ra, rút ra lại thọc vào.
Hại cái túi sắp thủng luôn.
Thích Thiếu Thương rửa chén xong rồi rửa tay, đi ra ngoài cho dê ăn, mới phát hiện chúng là hai con dê đực.
Kháo! Hay nhỉ!
Tức Hồng Lệ nàng quá không biết suy nghĩ rồi.
Ai, đàn bà đúng là lòng dạ hẹp hòi. Không sao, từ từ dỗ ngọt cũng được.
Thích Thiếu Thương vừa định vào nhà, bỗng nhiên tâm sinh nhất niệm, len lén đi soi gương.
Ta kháo ta quả là bảnh bao quá xá! Hèn chi người ta cứ nói lấy chồng phải lấy Thích Thiếu Thương! Cả ta còn muốn gả cho chính mình nữa là!
Thích Thiếu Thương trong nháy mắt quả thực muốn viết ngay một bài luận văn “Xét ảnh hưởng của màu môi tới dung mạo của một người”.
Hắn mang theo hai lúm đồng tiền vào tửu quán.
Cố Tích Triều vẫn còn nằm sấp trên bàn nhìn hắn, tư thế như một đứa trẻ.
Thích Thiếu Thương bỗng dưng cảm thấy nhịp tim tăng tốc.
Từ cửa đến bàn chỉ vài bước mà cứ như đi cả đời.
Thích Thiếu Thương đi tới bên bàn, tim đập thình thịch thình thịch.
Hắn ngồi xuống, nhìn Cố Tích Triều: “Cảm ơn ngươi.”
Cố Tích Triều sửng sốt, cười nói: “Ngươi… ngươi chắc cũng quá chén rồi.”
Cảm ơn ngươi, đã cho ta thấy được thế giới đẹp đẽ này.
Thích Thiếu Thương trong đêm mưa lất phất cứ thế nhìn Cố Tích Triều.
Mặt Cố Tích Triều càng lúc càng hồng.
Thích Thiếu Thương liếm liếm môi, chậm rãi ghé sát vào Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều cảm thấy mình bất động rồi. Từ trước tới giờ không ai dùng ánh mắt này nhìn y. Cả Vãn Tình cũng chưa từng.
Hôn hay không hôn?
Thích Thiếu Thương có chút khó xử.
Tác giả :
Ngô Đông La Bốc Cao