Một Thước Tương Tư
Chương 34: Ông thầy bính lộ mặt
Là người đã từng trải qua cảm giác đau khổ khi cận kề với cái chết nên khi nghe thầy Chúc nói tôi có thể đã trúng độc càng làm cho tâm tình của tôi chao đảo. Trong đầu nảy sinh quá nhiều câu hỏi không có câu trả lời. Tại sao tôi lại trúng độc? Mà độc này là độc gì?
Hai tay tôi đan vào nhau, cảm giác lo lắng không giấu đi được. Tôi vội hỏi:
- Thầy, con bị trúng độc gì hả Thầy?
Mẹ chồng tôi cũng sốt ruột:
- Ông Chúc, toàn người trong nhà, ông biết gì thì nói thẳng đi đừng giấu.
Thầy Chúc nhìn tôi, lát sau tôi thấy thầy thở dài trả lời:
- Thật ra, tôi nghiêng về trúng độc nhiều hơn là bệnh. Khi nãy bắt mạch cho cô gái đây, tôi đoán được cô là thể hàn, phụ nữ thể hàn sức khỏe vốn không tốt lắm, nhất là sức khỏe sinh sản. Nhưng mà mạch đập của cô ấy rất không ổn, bụng dưới hơi cứng, ấn vào nghe đau, lòng bàn chân lại lạnh. Nếu tôi đoán không lầm thì là trúng độc, độc không mạnh vì thời gian ngấm độc chưa lâu. Độc không ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe cơ thể nhưng lại gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe sinh sản. Người ra tay bỏ độc cũng đủ ác, triệt đường sinh sản của phụ nữ là quá ác.
Mẹ chồng tôi nghe thầy Chúc nói, bà tức tới run, đưa tay lên đập bàn cái "bốp":
- Khốn kiếp, một đám phụ nữ lại đi hại phụ nữ với nhau. Trên đời này tôi ghét nhất là loại người đem con cái của người ta ra làm vật hy sinh. Thầy Chúc, ông giúp tôi điều trị cho con bé, đồng thời giúp tôi tìm ra nguyên nhân của việc trúng độc. Ông cần cái gì tôi cũng có thể cho ông.
Thầy Chúc liền trả lời:
- Bà lão, tôi giúp bà là vì ân tình không màn đến danh lợi. Giúp cô gái trẻ này cũng coi như là giúp bản thân tôi, thân tôi làm thầy thuốc thì việc cứu người là trên hết mà.
Bên tai tôi vẫn nghe hai người nói chuyện với nhau nhưng đầu óc tôi lại trống rỗng không biết nên nói cái gì. Cảm giác của tôi lúc này như muốn rơi vào hố đen không đáy, vừa đau lòng vừa tủi thân cũng vừa mệt mỏi. Tôi cũng như bao người phụ nữ khác, vẫn mong muốn có một gia đình nhỏ hạnh phúc, một người chồng biết cảm thông yêu thương vợ và một đứa nhỏ đáng yêu minh chứng cho tình yêu của tôi. Vậy mà... năm lần bảy lượt bọn họ đem con cái của tôi ra làm trò đùa, làm vật hy sinh cho những dã tâm đen tối tàn ác của bọn họ.
Hóa ra tôi chậm con là vì tôi trúng độc chứ không phải do sức khỏe của tôi hay do sức khỏe của chú. Bọn ác độc đó nghĩ rằng tôi không có con thì chú sẽ không có người nối dõi đời tiếp theo hoặc nó muốn tôi vì không sinh được con mà lầm lũi rời khỏi Mộc Phủ.
Mẹ nó, lũ đê hèn đốn mạt!
Thấy tâm tình tôi quá mức nặng nề, mẹ chồng tôi liền nhẹ giọng khuyên bảo:
- Quyên, không cần lo lắng, thầy Chúc nói rằng phát hiện kịp thời nên có thể chữa trị dứt điểm. Con...đừng rầu lo quá, sức khỏe vẫn chưa bình phục hẳn mà.
Tôi gật đầu, không biết nói gì ngoài mím môi im lặng.
Thầy Chúc cũng lên tiếng:
- Bà ấy nói phải, dù cho có thực sự trúng độc thì cô cũng phải giữ tinh thần thật là thoải mái. Tinh thần thoải mái mới có thể lấn lướt qua được bệnh tật dù cho có là bệnh hiểm nghèo. Việc quan trọng cần làm bây giờ là cô kể cho tôi nghe về thói quen sinh hoạt của cô thường ngày để tôi tìm ra nguồn gốc của độc rồi có thể nhanh chóng tìm thuốc giải độc cho cô.
Sau khi nghe thầy Chúc khuyên giải, tôi cũng thấy bản thân mình cần chấn chỉnh lại tinh thần.
Đúng, thầy nói đúng, nếu bây giờ mà tôi cứ lo lắng ủ rũ thì chẳng phải trúng kế bọn chó chết đó sao. Nó muốn hại tôi không có con thì tôi lại càng phải mau mau chữa dứt bệnh để có con. Chỉ có cách đó mới khiến bọn nó khiếp sợ...
Hít một hơi lấy lại tinh thần, tôi vận dụng hết công suất làm việc của não bộ để tìm ra những thứ có nguy cơ có độc trong sinh hoạt thường ngày của tôi. Tôi hay ăn cái gì hay uống cái gì hoặc thậm chí tắm loại sữa tắm nào tôi cũng kể chi tiết cho thầy Chúc nghe. Sau khi nghe qua một lượt, thầy Chúc cau mày trầm giọng nói với tôi:
- Cô đi lấy mấy hủ trà, tinh dầu cô thường xông, phấn cô hay xài, lấy luôn cả nước hoa hay son môi nữa.
Tôi nghe Thầy Chúc dặn liền gật đầu tắp lự. Ngừng một lát Thầy nói tiếp:
- À cô lấy cho tôi một cái áo bình thường cô hay mặc, gần đây nhất càng tốt.
Thầy Chúc nói xong mẹ chồng tôi cũng dặn dò:
- Con làm việc này trong âm thầm đừng để ai biết, còn nữa... tạm thời đừng cho thằng Thịnh biết.
Tôi hiểu ý mẹ chồng tôi, chuyện này mà cho chú biết ngay bây giờ thì e là loạn luôn cái Mộc Phủ này. Chú mong con, đụng đến con chú thì nói sao Mộc Phủ sóng to gió lớn.
Tạm thời bây giờ thầy Chúc sẽ lên đơn thuốc cho tôi, thuốc không có tác dụng trị đứt gốc của độc mà nó chỉ một phần nào giải độc tố trong người tôi mà thôi. Muốn giải hết độc phải tìm hiểu xem là loại độc gì nữa mới được.
Ngồi trên phòng, tôi ngẫm nghĩ mà buồn cho cái số của tôi, con đường tìm con của tôi vẫn còn gian nan lắm. Tôi tạm thời không thể có con được rồi!
________
Sau giờ cơm chiều, tôi liền lên phòng thu xếp một chút để Út Đực đem ra cho Thầy Chúc đặng thầy còn đi về nhà của thầy. Tôi suy nghĩ suốt một buổi chiều không biết là nhân vật lừng lẫy nào hạ độc tôi nữa. Là bà Hạ, ông Hưng hay là do con Ngọc trước khi đi đã làm?
Không, con Ngọc chắc không phải rồi. Vì trước khi nó tới Mộc Phủ thì tôi đã bị đau bụng dữ dội mỗi khi tới tháng. Nó không phải là chủ mưu nhưng cũng rất có thể là tòng phạm.
Mẹ kiếp, con này trốn giỏi thiệt, cả chú cũng không thể tìm ra nó là giỏi rồi.
Thực ra là ai...là ai mà có thể bày mưu hiểm đến như vậy chứ...là ai?
Khoan, còn một người nữa, có khi nào.... là người đó không?!
__________
Lúc chú lên phòng đã thấy tôi mặt mày méo mó ngồi thù lù một góc. Chú đi vô từ khi nào mà tôi mãi không hay biết gì, tới lúc chú đi lại xoa xoa tóc tôi tôi mới giật bắn người. Thấy tôi giật mình, chú cười hỏi:
- Em đang nghĩ cái gì mà tập trung vậy, anh vào phòng mà em cũng không biết?
Tôi nghe chú hỏi rồi cười hề hề trả lời:
- Đâu có nghĩ gì đâu, à mà anh ơi, chuyện anh với công ty nhà em là sao vậy?
Chú ngồi xuống nệm, thong thả cởi mấy nút áo sơ mi ra, chú từ từ trả lời:
- Ừ anh rút vốn, công ty nhà em đang gặp chút khó khăn về phần vốn đầu tư bị anh rút. Nhưng em yên tâm đi, anh dọa bọn họ thôi chứ không để công ty phá sản đâu. Em tới Mộc Phủ này là vì công ty đó, anh sẽ không để công sức của em bị hủy hoại trong tay bọn họ. Chỉ là nếu anh không làm vậy anh không biết anh sẽ làm những gì tiếp theo, chỉ sợ nếu anh không rút vốn thì công ty ba em đã tuyên bố phá sản rồi.
Tôi nghe chú nói mà cảm thấy xót xa trong lòng quá đỗi. Tôi thừa biết rút vốn đầu tư chỉ là việc làm bực tức tạm thời mà thôi. Vì với một người kinh doanh như chú, nếu chú thực sự giận thì đã đẩy công ty tới bờ vực phá sản rồi. Công ty ba tôi không lớn không mạnh, không nói tới là công ty của Mộc Phủ chỉ riêng Mộc Phủ cũng đủ đè bẹp công ty nhà tôi rồi. Ban đầu khi tôi lấy Minh Lộc thì do ông Hưng đứng ra đầu tư vào công ty nhưng sau khi tôi lấy chú thì ông Hưng giao lại hết cho chú. Ngoài ra chú vẫn có một nguồn vốn ngầm đầu tư vào mà ông Hưng không biết. Để tới mức này thì đủ biết chú vì tôi nhẫn nhịn tới mức nào rồi. Hỏi chú vì tôi như vậy mà tôi có xót không cơ chứ?
Tự dưng thấy thương chú quá đỗi, tôi hít hít mũi mấy cái rồi ôm chầm lấy chú, tôi nỉ non:
- Sao anh cái gì cũng nghĩ cho em hết vậy?
Chú nghe tôi hỏi, chú khẽ cười, nụ cười ấm áp của đêm mưa gió lạnh.
- Em là vợ anh, anh không nghĩ cho em thì nghĩ cho ai.
Tôi dụi dụi mặt vào ngực chú, nũng nịu:
- Nếu không có anh em không biết mình sẽ sống như thế nào nữa...cảm ơn anh, em cảm ơn anh thật nhiều.
Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ, mãi lát sau tôi mới nghe chú nhẹ nhàng nói:
- Ừ nếu muốn cảm ơn anh thì phải sống cho thật tốt, anh chỉ cần em sống vui vẻ bình an thôi.
Tôi gật gật đầu, tôi nói:
- Em hứa, em hứa mà.
Chú cười rực rỡ, hôn lên trán tôi, chú khẽ nói:
- Ừ ngoan.
_______
Tôi không nói cho chú biết về chuyện tôi trúng độc, tôi chỉ âm thầm qua lại với mẹ chồng tôi và thầy Chúc mà thôi. Đống đồ tôi nhờ Út Đực đem xuống cho thầy, thầy cũng đem về nhà. Bây giờ chỉ cần ngồi chờ kết quả chính xác từ chỗ thầy Chúc nữa là được.
Còn về con Ngọc, nó trốn hay thiệt, chú cho người tìm mọi ngóc ngách mà vẫn không tìm ra tung tích của nó. Nó trốn kỹ tới mức chú tung tin mẹ tôi bệnh nặng có khả năng không qua khỏi mà nó vẫn không chịu ló mặt ra ngoài. Tôi hứa lần này tôi sẽ không bỏ qua cho nó nhưng có điều tôi cũng không quá vội. Hiện tại chuyện sức khỏe của tôi mới là quan trọng, còn về con Ngọc, tôi bắt được lúc nào tôi sẽ "xử" nó lúc đó. Tôi không tin là cả đời này nó cũng không chịu lú cái mặt nó ra.
Mà về chuyện con Ngọc, Minh Phú gần như không lên tiếng bênh vực hay che chở chút nào, từ đầu tới cuối đều để cho chú giải quyết. Tôi nghe phong phanh là Minh Phú kết hôn giả với con Ngọc thôi chứ không thực sự xuất phát từ tình yêu. Thông tin này tôi nghe từ chỗ chị Thùy, không biết có đáng tin hay không nhưng tạm thời thấy rất có lý. Còn tại sao Minh Phú đồng ý với con Ngọc thì phải coi lại dã tâm của cha con ông Hưng. Muốn ghì tôi xuống rồi kéo ngã luôn chú, một công đôi chuyện xem ra tính toán cũng hay...Chỉ tiếc là cha con bọn họ tìm nhầm đối tượng hợp tác rồi. Con Ngọc... tuổi gì mà đòi kéo được tôi!
Kể từ bữa tôi về nhà tới nay thì đêm nào cu Thọ dưới phòng chị Quế cũng khóc. Nghe mẹ chồng tôi nói chắc cu con khóc dạ đề, khóc từ 10 giờ đêm, đêm nào cũng y chang như vậy hết.
Tối hôm nay cũng vậy, tôi nằm trên phòng nghe tiếng cu Thọ khóc mà xót ơi là xót. Nhịn không được, tôi liền bỏ chú nằm một mình rồi chạy xuống nhà coi sao.
Mở cửa phòng chị Quế, tôi thấy dì Sáu đang bồng dỗ ru cu Thọ, chị Quế thì lo lắng đi theo sau mặt mày rối rắm. Tôi đi vào trong, vừa vỗ vỗ lên cu Thọ vừa lo lắng hỏi:
- Sao cu Thọ khóc dữ vậy chị Quế?
Chị Quế nói như muốn mếu:
- Chị không biết nữa, nó cứ khóc suốt, không bú mà khóc riết, chị không biết phải làm sao nữa.
Tôi cũng lo, nghe giọng khóc non nớt của cu Thọ mà tôi còn xót huống chi là chị Quế. Tôi đang định kêu chị đưa cu Thọ đi bệnh viện khám thử xem sao nhưng chưa kịp nói đã nghe tiếng bà Hạ từ sau vọng tới, giọng chua lè chua lét:
- Có đứa con mà giữ cũng không xong, đêm nào cũng khóc như vậy thì ai mà ngủ cho được. Mẹ con cô không nhức đầu thì người ta cũng nhức vậy.
Tôi cau mày nhìn bà Hạ, cái mụ đàn bà mất dịch, mở miệng ra là nghe mùi thúi quắc.
Chị Quế thì không nói gì nhưng tôi lại thấy không vui, bây giờ trẻ con là điểm yếu của tôi, ai nói xấu tụi nhỏ tôi không nhịn được.
- Chị Hai, cu Thọ nó bị sao mới khóc chứ đâu phải chị Quế muốn vậy đâu mà chị nói gì kỳ.
Bà Hạ không nể chị Quế nhưng cũng không dám không nể tôi, nghe tôi nói bà ta dịu giọng, trả lời:
- Thì biết vậy nhưng làm mẹ phải tìm cách coi sao chứ để thằng nhỏ khóc hơn tuần vậy sao được. Em chưa có con em chưa biết chứ con nít khóc riết là bệnh luôn chứ không phải chuyện bình thường đâu.
Nói ra là nghe nổi khùng à, bà Hạ không cà khịa tôi thì bà ta chịu không nổi hay sao á.
Mà nghe ra thì bà Hạ nói cũng có lý, để trẻ nhũ nhi khóc hoài vậy cũng đâu có tốt đâu. Chị Quế chắc là lần đầu làm mẹ nên không biết rồi.
Lúc này dì Sáu vừa mới vỗ cu Thọ nín khóc được chút, dì cũng lên tiếng.
- Tôi nghĩ chắc là cậu Thọ khóc dạ đề rồi. Hồi đó thằng lớn nhà tôi cũng vậy, khóc quá nên tôi đi gửi thằng nhỏ lên chùa mới đỡ. Còn con của bà chị tôi thì mời thầy trên chùa về làm phép, mấy bữa là hết khóc liền.
Bà Hạ gật gù:
- Ừ tôi có kêu thầy Bính mai tới coi thử, định qua nói cho cô nghe. Con nít còn nhỏ không tin là không được, ráng hôm nay đi, mai thầy Bính qua là ổn hết.
Tôi nghe bà Hạ nói mà muốn cười vô mặt bả ghê, ông Bính là ông thầy mèo, chỉ giỏi làm tà thuật chứ làm phép lành sao mà được.
Chị Quế nghe thì gật đầu lia lịa đồng ý với bà Hạ nên tôi cũng không tiện can ngăn. Ngày mai lúc ông Bính tới, tôi nhìn ông ta kỹ chút là được. Lần này mà ông ta lung tung nữa thì tôi kêu chú xích đầu ông ta lại luôn. Chuyện lần trước chú không bắt đầu ông ta vì sợ bứt dây động rừng chứ lần này mà loạng quạng thì thà giết nhầm còn hơn bỏ xót. Mà bà Hạ đột nhiên tốt tính cũng không phải là chuyện gì hay ho đâu, sợ là bà ta lợi dụng chuyện lần này làm hại cu Thọ thôi.
_________
Sáng sớm chú đi làm khá sớm, mới gần 6 giờ sáng chú đã đi. Tôi nghe chú nói, chú đang điều tra chút chuyện nên có chút bận. Mà thời gian này chú với ông Hưng cũng đấu đá khá là gây gắt. Trên công ty là đối thủ nhưng về nhà vẫn là anh em bình thường, có thể nói là bằng mặt nhưng không hề bằng lòng.
Lúc ông thầy Bính tới, tôi cũng đang có mặt dưới nhà. Tôi có dặn Út Đực, hễ mà ông thầy làm gì quá đáng thì Út Đực sẽ có nhiệm vụ chạy ra kêu mẹ chồng tôi vào. Bà Hạ ít nhiều cũng không dám chống đối với mẹ chồng tôi đâu.
Chị Quế đang bồng cu Thọ khóc không dứt nhưng khi chuyền qua tay ông Bính thì cu cậu lại im bặt không khóc một tiếng nào. Tôi quan sát rất kỹ, không biết ông ta làm cách nào mà hay dữ vậy không biết.
Ông thầy Bính vừa ôm cu Thọ vừa trầm ngâm cất giọng:
- Cậu nhà bị khí âm lấn áp, mà trẻ sơ sinh thì rất dễ bị âm khí xâm chiếm. Dương khí âm khí không được cân bằng nên mới có chuyện khóc đêm không dứt. Cho tôi hỏi, cậu nhà khóc từ khi nào?
Chị Quế chưa kịp lên tiếng thì bà Hạ đã cất cao giọng:
- Hình như là đầu tuần trước, bữa đó chị đi rước em Quyên từ bệnh viện về nên nhớ.
Ông thầy nghe vậy liền cau mày, hỏi tới:
- Rước từ bệnh viện về hả Bà Lớn?
Bà Hạ nghe ông Bính hỏi, bà ta liền gật đầu. Ông Bính cũng nhìn tôi chằm chằm như thể phát hiện ra chuyện gì kinh thiên động địa lắm. Thoáng chốc tôi cảm thấy có gì đó không ổn lắm.... hình như tôi lại bị "chơi" nữa rồi.
Thấy ông Bính nhìn, tôi liền lên tiếng:
- Ông thầy, ông đừng nói do tôi nha, nghe nó chói tai lắm đó.
Ông Bính bật cười, ông ta giao cu Thọ lại cho chị Quế rồi quay sang nói với tôi.
- Bà Nhỏ, tôi không dám nói bà xấu xa nhưng bà mới từ bệnh viện về không chịu tắm rửa liền xuống thăm cậu Thọ. Bệnh viện là nơi nào hả Bà? Là nơi âm khí nặng nề nhất, mấy vong hồn chết oan rồi chết bệnh vất vưởng rất nhiều. Nó theo bà về rồi ám vào người cậu Thọ, mà cậu Thọ là trẻ con mới sinh không thể chịu được âm khí nặng nề từ Bà nên mới sinh ra chuyện khóc đêm. Bà coi, nguyên nhân từ Bà tôi nói là đâu có sai.
Tôi cười lạnh:
- Sao ông biết tôi về không tắm mà xuống thăm cu Thọ? Rồi sao ông biết vong đi theo tôi? Bộ ông tưởng vong hồn là hạt bụi hay hạt cát hả mà muốn bám là bám, muốn dính là dính. Ông có bị điên không vậy ông Bính?
Bà Hạ nghe tôi chửi ông Bính không thương tiếc, bà ta liền quát:
- Quyên, trước mặt Thầy Bính mà em ăn nói kiểu gì vậy? Vô lễ vô phép!
Tôi nghe bà ta nói mà buồn cười, cũng không nhịn mà đáp thẳng luôn:
- Ông ta là cái khá gì mà em phải nghe theo, đâu phải cứ nói mình là Thầy thì sẽ là Thầy đâu chị Hai? Hôm qua dì Sáu cũng có nói là mời Thầy trên chùa về làm phép chứ có nói kêu Thầy cúng đâu. Chị đây là muốn hại em hay hại cu Thọ?
Bà Bà Hạ giận tới tím tái mặt mày, bà ta còn muốn nói nữa nhưng ông Bính kịp thời ngăn lại, ông ta cười khinh, trả lời tôi:
- Bà Nhỏ, bà nói chuyện có chút quá đáng với tôi rồi đó. Nếu tôi đoán không lầm thì Bà là khắc tinh của ba mẹ Bà, về đây làm dâu thì động long mạch của Mộc Phủ. Thêm chuyện bà mang âm khí khiến cậu Thọ đây khóc đêm cũng đủ chứng minh Bà là có người âm "mượn xác" rồi. Dù Bà có nói thế nào thì hôm nay tôi cũng sẽ giúp Bà, Bà không tin tưởng tôi thì cứ để tôi làm việc thiện. Kết quả tối nay sẽ rõ.
Tôi bĩu môi, bực dọc:
- Rõ rõ cái cù lôi, ông động tới tôi tôi đánh chết ông.
Nói rồi tôi chỉ tay vào bà Hạ, quát:
- Luôn cả chị đó chị Hai, chị mà cho ông Bính đụng vào em thì cả đời sau này chị xác định xài răng giả đi.
Trong nhà lúc này không có bao nhiêu người, nhìn quanh chỉ có tôi, bà Hạ, ông Bính, chị Quế, dì Sáu, chị Xiêm với Út Đực. Thấy tình hình không được an toàn cho tôi, tôi liền nháy mắt kêu Út Đực chạy ra ngoài báo với mẹ chồng tôi. Nhưng lúc Út Đực vừa định lén đi thì đột nhiên bị bà Hạ cho người giữ lại. Ông Bính cũng nhìn tôi chằm chằm rồi nói lớn tiếng:
- Tôi không làm gì Bà hết, tôi chỉ muốn trích máu từ ngón trỏ của Bà để giải âm khí trên người cậu Thọ thôi. Tôi không tin là chỉ xin một giọt máu cứu một đứa trẻ mà Bà cũng không cho. Bà cũng đã thấy, cậu Thọ đang khóc mà tôi có thể làm cho cậu nín cũng đủ biết tôi có tài như thế nào rồi. Tôi vừa giúp cậu Thọ vừa giúp cho Bà nên Bà yên tâm.
Tôi tất nhiên là không chịu rồi, nếu ông ta hiền lành thì tại sao lại cho người giữ Út Đực lại. Tôi lùi lùi về sau mấy bước rồi hét lên.
- Ông nói xạo, tôi thấy Ông từng làm bùa làm phép sau vườn hồng. Ông mà cứu người gì, ông là đang hại người, ông muốn hại tôi đúng không?
Ông Bính nghe thấy tôi nói liền cau có, ông ta bực dọc:
- Ra là Bà, hôm đó là Bà...
Nói rồi ông ta quay sang bà Hạ như kiểu bẩm báo:
- Hôm đó tôi ra vườn hồng thấy có con mèo bị móc ruột chết nên ngồi xuống kiểm tra làm phép tìm thủ phạm. Giữa chừng thì Bà nhỏ phá đám làm cho phép không linh nữa, cũng không tìm ra người yểm bùa yểm ngãi. Bà Lớn, trách cho tôi không báo cho Bà hay vì không tìm ra người hôm đó.
Bà Hạ gật gù:
- Thì ra là vậy.
Ông Bính vẫn năng nổ nhất, ông ta nói lớn:
- Nhưng chuyện gì ra chuyện đó, tôi là thầy lành tôi không thể thấy nguy mà không giúp. Bà Nhỏ, hôm nay tôi xin phép mạo phạm Bà, sau này khi cứu được Bà và Cậu rồi thì Bà có trách tôi tôi cũng chấp nhận.
Tôi hét to:
- Không cần ông giúp.
Ông Bính với bà Hạ không nói tiếp nữa, hai người đó cùng nháy mắt cho nhau rồi xông tới chỗ tôi. Bà Hạ quát:
- Quyên, chị cũng là muốn giúp cu Thọ thôi...
Thấy bọn họ nhào tới chỗ tôi, trong đầu tôi chỉ nghĩ được duy nhất một câu...
Lần này thì chết mẹ tôi thiệt rồi!
Hai tay tôi đan vào nhau, cảm giác lo lắng không giấu đi được. Tôi vội hỏi:
- Thầy, con bị trúng độc gì hả Thầy?
Mẹ chồng tôi cũng sốt ruột:
- Ông Chúc, toàn người trong nhà, ông biết gì thì nói thẳng đi đừng giấu.
Thầy Chúc nhìn tôi, lát sau tôi thấy thầy thở dài trả lời:
- Thật ra, tôi nghiêng về trúng độc nhiều hơn là bệnh. Khi nãy bắt mạch cho cô gái đây, tôi đoán được cô là thể hàn, phụ nữ thể hàn sức khỏe vốn không tốt lắm, nhất là sức khỏe sinh sản. Nhưng mà mạch đập của cô ấy rất không ổn, bụng dưới hơi cứng, ấn vào nghe đau, lòng bàn chân lại lạnh. Nếu tôi đoán không lầm thì là trúng độc, độc không mạnh vì thời gian ngấm độc chưa lâu. Độc không ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe cơ thể nhưng lại gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe sinh sản. Người ra tay bỏ độc cũng đủ ác, triệt đường sinh sản của phụ nữ là quá ác.
Mẹ chồng tôi nghe thầy Chúc nói, bà tức tới run, đưa tay lên đập bàn cái "bốp":
- Khốn kiếp, một đám phụ nữ lại đi hại phụ nữ với nhau. Trên đời này tôi ghét nhất là loại người đem con cái của người ta ra làm vật hy sinh. Thầy Chúc, ông giúp tôi điều trị cho con bé, đồng thời giúp tôi tìm ra nguyên nhân của việc trúng độc. Ông cần cái gì tôi cũng có thể cho ông.
Thầy Chúc liền trả lời:
- Bà lão, tôi giúp bà là vì ân tình không màn đến danh lợi. Giúp cô gái trẻ này cũng coi như là giúp bản thân tôi, thân tôi làm thầy thuốc thì việc cứu người là trên hết mà.
Bên tai tôi vẫn nghe hai người nói chuyện với nhau nhưng đầu óc tôi lại trống rỗng không biết nên nói cái gì. Cảm giác của tôi lúc này như muốn rơi vào hố đen không đáy, vừa đau lòng vừa tủi thân cũng vừa mệt mỏi. Tôi cũng như bao người phụ nữ khác, vẫn mong muốn có một gia đình nhỏ hạnh phúc, một người chồng biết cảm thông yêu thương vợ và một đứa nhỏ đáng yêu minh chứng cho tình yêu của tôi. Vậy mà... năm lần bảy lượt bọn họ đem con cái của tôi ra làm trò đùa, làm vật hy sinh cho những dã tâm đen tối tàn ác của bọn họ.
Hóa ra tôi chậm con là vì tôi trúng độc chứ không phải do sức khỏe của tôi hay do sức khỏe của chú. Bọn ác độc đó nghĩ rằng tôi không có con thì chú sẽ không có người nối dõi đời tiếp theo hoặc nó muốn tôi vì không sinh được con mà lầm lũi rời khỏi Mộc Phủ.
Mẹ nó, lũ đê hèn đốn mạt!
Thấy tâm tình tôi quá mức nặng nề, mẹ chồng tôi liền nhẹ giọng khuyên bảo:
- Quyên, không cần lo lắng, thầy Chúc nói rằng phát hiện kịp thời nên có thể chữa trị dứt điểm. Con...đừng rầu lo quá, sức khỏe vẫn chưa bình phục hẳn mà.
Tôi gật đầu, không biết nói gì ngoài mím môi im lặng.
Thầy Chúc cũng lên tiếng:
- Bà ấy nói phải, dù cho có thực sự trúng độc thì cô cũng phải giữ tinh thần thật là thoải mái. Tinh thần thoải mái mới có thể lấn lướt qua được bệnh tật dù cho có là bệnh hiểm nghèo. Việc quan trọng cần làm bây giờ là cô kể cho tôi nghe về thói quen sinh hoạt của cô thường ngày để tôi tìm ra nguồn gốc của độc rồi có thể nhanh chóng tìm thuốc giải độc cho cô.
Sau khi nghe thầy Chúc khuyên giải, tôi cũng thấy bản thân mình cần chấn chỉnh lại tinh thần.
Đúng, thầy nói đúng, nếu bây giờ mà tôi cứ lo lắng ủ rũ thì chẳng phải trúng kế bọn chó chết đó sao. Nó muốn hại tôi không có con thì tôi lại càng phải mau mau chữa dứt bệnh để có con. Chỉ có cách đó mới khiến bọn nó khiếp sợ...
Hít một hơi lấy lại tinh thần, tôi vận dụng hết công suất làm việc của não bộ để tìm ra những thứ có nguy cơ có độc trong sinh hoạt thường ngày của tôi. Tôi hay ăn cái gì hay uống cái gì hoặc thậm chí tắm loại sữa tắm nào tôi cũng kể chi tiết cho thầy Chúc nghe. Sau khi nghe qua một lượt, thầy Chúc cau mày trầm giọng nói với tôi:
- Cô đi lấy mấy hủ trà, tinh dầu cô thường xông, phấn cô hay xài, lấy luôn cả nước hoa hay son môi nữa.
Tôi nghe Thầy Chúc dặn liền gật đầu tắp lự. Ngừng một lát Thầy nói tiếp:
- À cô lấy cho tôi một cái áo bình thường cô hay mặc, gần đây nhất càng tốt.
Thầy Chúc nói xong mẹ chồng tôi cũng dặn dò:
- Con làm việc này trong âm thầm đừng để ai biết, còn nữa... tạm thời đừng cho thằng Thịnh biết.
Tôi hiểu ý mẹ chồng tôi, chuyện này mà cho chú biết ngay bây giờ thì e là loạn luôn cái Mộc Phủ này. Chú mong con, đụng đến con chú thì nói sao Mộc Phủ sóng to gió lớn.
Tạm thời bây giờ thầy Chúc sẽ lên đơn thuốc cho tôi, thuốc không có tác dụng trị đứt gốc của độc mà nó chỉ một phần nào giải độc tố trong người tôi mà thôi. Muốn giải hết độc phải tìm hiểu xem là loại độc gì nữa mới được.
Ngồi trên phòng, tôi ngẫm nghĩ mà buồn cho cái số của tôi, con đường tìm con của tôi vẫn còn gian nan lắm. Tôi tạm thời không thể có con được rồi!
________
Sau giờ cơm chiều, tôi liền lên phòng thu xếp một chút để Út Đực đem ra cho Thầy Chúc đặng thầy còn đi về nhà của thầy. Tôi suy nghĩ suốt một buổi chiều không biết là nhân vật lừng lẫy nào hạ độc tôi nữa. Là bà Hạ, ông Hưng hay là do con Ngọc trước khi đi đã làm?
Không, con Ngọc chắc không phải rồi. Vì trước khi nó tới Mộc Phủ thì tôi đã bị đau bụng dữ dội mỗi khi tới tháng. Nó không phải là chủ mưu nhưng cũng rất có thể là tòng phạm.
Mẹ kiếp, con này trốn giỏi thiệt, cả chú cũng không thể tìm ra nó là giỏi rồi.
Thực ra là ai...là ai mà có thể bày mưu hiểm đến như vậy chứ...là ai?
Khoan, còn một người nữa, có khi nào.... là người đó không?!
__________
Lúc chú lên phòng đã thấy tôi mặt mày méo mó ngồi thù lù một góc. Chú đi vô từ khi nào mà tôi mãi không hay biết gì, tới lúc chú đi lại xoa xoa tóc tôi tôi mới giật bắn người. Thấy tôi giật mình, chú cười hỏi:
- Em đang nghĩ cái gì mà tập trung vậy, anh vào phòng mà em cũng không biết?
Tôi nghe chú hỏi rồi cười hề hề trả lời:
- Đâu có nghĩ gì đâu, à mà anh ơi, chuyện anh với công ty nhà em là sao vậy?
Chú ngồi xuống nệm, thong thả cởi mấy nút áo sơ mi ra, chú từ từ trả lời:
- Ừ anh rút vốn, công ty nhà em đang gặp chút khó khăn về phần vốn đầu tư bị anh rút. Nhưng em yên tâm đi, anh dọa bọn họ thôi chứ không để công ty phá sản đâu. Em tới Mộc Phủ này là vì công ty đó, anh sẽ không để công sức của em bị hủy hoại trong tay bọn họ. Chỉ là nếu anh không làm vậy anh không biết anh sẽ làm những gì tiếp theo, chỉ sợ nếu anh không rút vốn thì công ty ba em đã tuyên bố phá sản rồi.
Tôi nghe chú nói mà cảm thấy xót xa trong lòng quá đỗi. Tôi thừa biết rút vốn đầu tư chỉ là việc làm bực tức tạm thời mà thôi. Vì với một người kinh doanh như chú, nếu chú thực sự giận thì đã đẩy công ty tới bờ vực phá sản rồi. Công ty ba tôi không lớn không mạnh, không nói tới là công ty của Mộc Phủ chỉ riêng Mộc Phủ cũng đủ đè bẹp công ty nhà tôi rồi. Ban đầu khi tôi lấy Minh Lộc thì do ông Hưng đứng ra đầu tư vào công ty nhưng sau khi tôi lấy chú thì ông Hưng giao lại hết cho chú. Ngoài ra chú vẫn có một nguồn vốn ngầm đầu tư vào mà ông Hưng không biết. Để tới mức này thì đủ biết chú vì tôi nhẫn nhịn tới mức nào rồi. Hỏi chú vì tôi như vậy mà tôi có xót không cơ chứ?
Tự dưng thấy thương chú quá đỗi, tôi hít hít mũi mấy cái rồi ôm chầm lấy chú, tôi nỉ non:
- Sao anh cái gì cũng nghĩ cho em hết vậy?
Chú nghe tôi hỏi, chú khẽ cười, nụ cười ấm áp của đêm mưa gió lạnh.
- Em là vợ anh, anh không nghĩ cho em thì nghĩ cho ai.
Tôi dụi dụi mặt vào ngực chú, nũng nịu:
- Nếu không có anh em không biết mình sẽ sống như thế nào nữa...cảm ơn anh, em cảm ơn anh thật nhiều.
Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ, mãi lát sau tôi mới nghe chú nhẹ nhàng nói:
- Ừ nếu muốn cảm ơn anh thì phải sống cho thật tốt, anh chỉ cần em sống vui vẻ bình an thôi.
Tôi gật gật đầu, tôi nói:
- Em hứa, em hứa mà.
Chú cười rực rỡ, hôn lên trán tôi, chú khẽ nói:
- Ừ ngoan.
_______
Tôi không nói cho chú biết về chuyện tôi trúng độc, tôi chỉ âm thầm qua lại với mẹ chồng tôi và thầy Chúc mà thôi. Đống đồ tôi nhờ Út Đực đem xuống cho thầy, thầy cũng đem về nhà. Bây giờ chỉ cần ngồi chờ kết quả chính xác từ chỗ thầy Chúc nữa là được.
Còn về con Ngọc, nó trốn hay thiệt, chú cho người tìm mọi ngóc ngách mà vẫn không tìm ra tung tích của nó. Nó trốn kỹ tới mức chú tung tin mẹ tôi bệnh nặng có khả năng không qua khỏi mà nó vẫn không chịu ló mặt ra ngoài. Tôi hứa lần này tôi sẽ không bỏ qua cho nó nhưng có điều tôi cũng không quá vội. Hiện tại chuyện sức khỏe của tôi mới là quan trọng, còn về con Ngọc, tôi bắt được lúc nào tôi sẽ "xử" nó lúc đó. Tôi không tin là cả đời này nó cũng không chịu lú cái mặt nó ra.
Mà về chuyện con Ngọc, Minh Phú gần như không lên tiếng bênh vực hay che chở chút nào, từ đầu tới cuối đều để cho chú giải quyết. Tôi nghe phong phanh là Minh Phú kết hôn giả với con Ngọc thôi chứ không thực sự xuất phát từ tình yêu. Thông tin này tôi nghe từ chỗ chị Thùy, không biết có đáng tin hay không nhưng tạm thời thấy rất có lý. Còn tại sao Minh Phú đồng ý với con Ngọc thì phải coi lại dã tâm của cha con ông Hưng. Muốn ghì tôi xuống rồi kéo ngã luôn chú, một công đôi chuyện xem ra tính toán cũng hay...Chỉ tiếc là cha con bọn họ tìm nhầm đối tượng hợp tác rồi. Con Ngọc... tuổi gì mà đòi kéo được tôi!
Kể từ bữa tôi về nhà tới nay thì đêm nào cu Thọ dưới phòng chị Quế cũng khóc. Nghe mẹ chồng tôi nói chắc cu con khóc dạ đề, khóc từ 10 giờ đêm, đêm nào cũng y chang như vậy hết.
Tối hôm nay cũng vậy, tôi nằm trên phòng nghe tiếng cu Thọ khóc mà xót ơi là xót. Nhịn không được, tôi liền bỏ chú nằm một mình rồi chạy xuống nhà coi sao.
Mở cửa phòng chị Quế, tôi thấy dì Sáu đang bồng dỗ ru cu Thọ, chị Quế thì lo lắng đi theo sau mặt mày rối rắm. Tôi đi vào trong, vừa vỗ vỗ lên cu Thọ vừa lo lắng hỏi:
- Sao cu Thọ khóc dữ vậy chị Quế?
Chị Quế nói như muốn mếu:
- Chị không biết nữa, nó cứ khóc suốt, không bú mà khóc riết, chị không biết phải làm sao nữa.
Tôi cũng lo, nghe giọng khóc non nớt của cu Thọ mà tôi còn xót huống chi là chị Quế. Tôi đang định kêu chị đưa cu Thọ đi bệnh viện khám thử xem sao nhưng chưa kịp nói đã nghe tiếng bà Hạ từ sau vọng tới, giọng chua lè chua lét:
- Có đứa con mà giữ cũng không xong, đêm nào cũng khóc như vậy thì ai mà ngủ cho được. Mẹ con cô không nhức đầu thì người ta cũng nhức vậy.
Tôi cau mày nhìn bà Hạ, cái mụ đàn bà mất dịch, mở miệng ra là nghe mùi thúi quắc.
Chị Quế thì không nói gì nhưng tôi lại thấy không vui, bây giờ trẻ con là điểm yếu của tôi, ai nói xấu tụi nhỏ tôi không nhịn được.
- Chị Hai, cu Thọ nó bị sao mới khóc chứ đâu phải chị Quế muốn vậy đâu mà chị nói gì kỳ.
Bà Hạ không nể chị Quế nhưng cũng không dám không nể tôi, nghe tôi nói bà ta dịu giọng, trả lời:
- Thì biết vậy nhưng làm mẹ phải tìm cách coi sao chứ để thằng nhỏ khóc hơn tuần vậy sao được. Em chưa có con em chưa biết chứ con nít khóc riết là bệnh luôn chứ không phải chuyện bình thường đâu.
Nói ra là nghe nổi khùng à, bà Hạ không cà khịa tôi thì bà ta chịu không nổi hay sao á.
Mà nghe ra thì bà Hạ nói cũng có lý, để trẻ nhũ nhi khóc hoài vậy cũng đâu có tốt đâu. Chị Quế chắc là lần đầu làm mẹ nên không biết rồi.
Lúc này dì Sáu vừa mới vỗ cu Thọ nín khóc được chút, dì cũng lên tiếng.
- Tôi nghĩ chắc là cậu Thọ khóc dạ đề rồi. Hồi đó thằng lớn nhà tôi cũng vậy, khóc quá nên tôi đi gửi thằng nhỏ lên chùa mới đỡ. Còn con của bà chị tôi thì mời thầy trên chùa về làm phép, mấy bữa là hết khóc liền.
Bà Hạ gật gù:
- Ừ tôi có kêu thầy Bính mai tới coi thử, định qua nói cho cô nghe. Con nít còn nhỏ không tin là không được, ráng hôm nay đi, mai thầy Bính qua là ổn hết.
Tôi nghe bà Hạ nói mà muốn cười vô mặt bả ghê, ông Bính là ông thầy mèo, chỉ giỏi làm tà thuật chứ làm phép lành sao mà được.
Chị Quế nghe thì gật đầu lia lịa đồng ý với bà Hạ nên tôi cũng không tiện can ngăn. Ngày mai lúc ông Bính tới, tôi nhìn ông ta kỹ chút là được. Lần này mà ông ta lung tung nữa thì tôi kêu chú xích đầu ông ta lại luôn. Chuyện lần trước chú không bắt đầu ông ta vì sợ bứt dây động rừng chứ lần này mà loạng quạng thì thà giết nhầm còn hơn bỏ xót. Mà bà Hạ đột nhiên tốt tính cũng không phải là chuyện gì hay ho đâu, sợ là bà ta lợi dụng chuyện lần này làm hại cu Thọ thôi.
_________
Sáng sớm chú đi làm khá sớm, mới gần 6 giờ sáng chú đã đi. Tôi nghe chú nói, chú đang điều tra chút chuyện nên có chút bận. Mà thời gian này chú với ông Hưng cũng đấu đá khá là gây gắt. Trên công ty là đối thủ nhưng về nhà vẫn là anh em bình thường, có thể nói là bằng mặt nhưng không hề bằng lòng.
Lúc ông thầy Bính tới, tôi cũng đang có mặt dưới nhà. Tôi có dặn Út Đực, hễ mà ông thầy làm gì quá đáng thì Út Đực sẽ có nhiệm vụ chạy ra kêu mẹ chồng tôi vào. Bà Hạ ít nhiều cũng không dám chống đối với mẹ chồng tôi đâu.
Chị Quế đang bồng cu Thọ khóc không dứt nhưng khi chuyền qua tay ông Bính thì cu cậu lại im bặt không khóc một tiếng nào. Tôi quan sát rất kỹ, không biết ông ta làm cách nào mà hay dữ vậy không biết.
Ông thầy Bính vừa ôm cu Thọ vừa trầm ngâm cất giọng:
- Cậu nhà bị khí âm lấn áp, mà trẻ sơ sinh thì rất dễ bị âm khí xâm chiếm. Dương khí âm khí không được cân bằng nên mới có chuyện khóc đêm không dứt. Cho tôi hỏi, cậu nhà khóc từ khi nào?
Chị Quế chưa kịp lên tiếng thì bà Hạ đã cất cao giọng:
- Hình như là đầu tuần trước, bữa đó chị đi rước em Quyên từ bệnh viện về nên nhớ.
Ông thầy nghe vậy liền cau mày, hỏi tới:
- Rước từ bệnh viện về hả Bà Lớn?
Bà Hạ nghe ông Bính hỏi, bà ta liền gật đầu. Ông Bính cũng nhìn tôi chằm chằm như thể phát hiện ra chuyện gì kinh thiên động địa lắm. Thoáng chốc tôi cảm thấy có gì đó không ổn lắm.... hình như tôi lại bị "chơi" nữa rồi.
Thấy ông Bính nhìn, tôi liền lên tiếng:
- Ông thầy, ông đừng nói do tôi nha, nghe nó chói tai lắm đó.
Ông Bính bật cười, ông ta giao cu Thọ lại cho chị Quế rồi quay sang nói với tôi.
- Bà Nhỏ, tôi không dám nói bà xấu xa nhưng bà mới từ bệnh viện về không chịu tắm rửa liền xuống thăm cậu Thọ. Bệnh viện là nơi nào hả Bà? Là nơi âm khí nặng nề nhất, mấy vong hồn chết oan rồi chết bệnh vất vưởng rất nhiều. Nó theo bà về rồi ám vào người cậu Thọ, mà cậu Thọ là trẻ con mới sinh không thể chịu được âm khí nặng nề từ Bà nên mới sinh ra chuyện khóc đêm. Bà coi, nguyên nhân từ Bà tôi nói là đâu có sai.
Tôi cười lạnh:
- Sao ông biết tôi về không tắm mà xuống thăm cu Thọ? Rồi sao ông biết vong đi theo tôi? Bộ ông tưởng vong hồn là hạt bụi hay hạt cát hả mà muốn bám là bám, muốn dính là dính. Ông có bị điên không vậy ông Bính?
Bà Hạ nghe tôi chửi ông Bính không thương tiếc, bà ta liền quát:
- Quyên, trước mặt Thầy Bính mà em ăn nói kiểu gì vậy? Vô lễ vô phép!
Tôi nghe bà ta nói mà buồn cười, cũng không nhịn mà đáp thẳng luôn:
- Ông ta là cái khá gì mà em phải nghe theo, đâu phải cứ nói mình là Thầy thì sẽ là Thầy đâu chị Hai? Hôm qua dì Sáu cũng có nói là mời Thầy trên chùa về làm phép chứ có nói kêu Thầy cúng đâu. Chị đây là muốn hại em hay hại cu Thọ?
Bà Bà Hạ giận tới tím tái mặt mày, bà ta còn muốn nói nữa nhưng ông Bính kịp thời ngăn lại, ông ta cười khinh, trả lời tôi:
- Bà Nhỏ, bà nói chuyện có chút quá đáng với tôi rồi đó. Nếu tôi đoán không lầm thì Bà là khắc tinh của ba mẹ Bà, về đây làm dâu thì động long mạch của Mộc Phủ. Thêm chuyện bà mang âm khí khiến cậu Thọ đây khóc đêm cũng đủ chứng minh Bà là có người âm "mượn xác" rồi. Dù Bà có nói thế nào thì hôm nay tôi cũng sẽ giúp Bà, Bà không tin tưởng tôi thì cứ để tôi làm việc thiện. Kết quả tối nay sẽ rõ.
Tôi bĩu môi, bực dọc:
- Rõ rõ cái cù lôi, ông động tới tôi tôi đánh chết ông.
Nói rồi tôi chỉ tay vào bà Hạ, quát:
- Luôn cả chị đó chị Hai, chị mà cho ông Bính đụng vào em thì cả đời sau này chị xác định xài răng giả đi.
Trong nhà lúc này không có bao nhiêu người, nhìn quanh chỉ có tôi, bà Hạ, ông Bính, chị Quế, dì Sáu, chị Xiêm với Út Đực. Thấy tình hình không được an toàn cho tôi, tôi liền nháy mắt kêu Út Đực chạy ra ngoài báo với mẹ chồng tôi. Nhưng lúc Út Đực vừa định lén đi thì đột nhiên bị bà Hạ cho người giữ lại. Ông Bính cũng nhìn tôi chằm chằm rồi nói lớn tiếng:
- Tôi không làm gì Bà hết, tôi chỉ muốn trích máu từ ngón trỏ của Bà để giải âm khí trên người cậu Thọ thôi. Tôi không tin là chỉ xin một giọt máu cứu một đứa trẻ mà Bà cũng không cho. Bà cũng đã thấy, cậu Thọ đang khóc mà tôi có thể làm cho cậu nín cũng đủ biết tôi có tài như thế nào rồi. Tôi vừa giúp cậu Thọ vừa giúp cho Bà nên Bà yên tâm.
Tôi tất nhiên là không chịu rồi, nếu ông ta hiền lành thì tại sao lại cho người giữ Út Đực lại. Tôi lùi lùi về sau mấy bước rồi hét lên.
- Ông nói xạo, tôi thấy Ông từng làm bùa làm phép sau vườn hồng. Ông mà cứu người gì, ông là đang hại người, ông muốn hại tôi đúng không?
Ông Bính nghe thấy tôi nói liền cau có, ông ta bực dọc:
- Ra là Bà, hôm đó là Bà...
Nói rồi ông ta quay sang bà Hạ như kiểu bẩm báo:
- Hôm đó tôi ra vườn hồng thấy có con mèo bị móc ruột chết nên ngồi xuống kiểm tra làm phép tìm thủ phạm. Giữa chừng thì Bà nhỏ phá đám làm cho phép không linh nữa, cũng không tìm ra người yểm bùa yểm ngãi. Bà Lớn, trách cho tôi không báo cho Bà hay vì không tìm ra người hôm đó.
Bà Hạ gật gù:
- Thì ra là vậy.
Ông Bính vẫn năng nổ nhất, ông ta nói lớn:
- Nhưng chuyện gì ra chuyện đó, tôi là thầy lành tôi không thể thấy nguy mà không giúp. Bà Nhỏ, hôm nay tôi xin phép mạo phạm Bà, sau này khi cứu được Bà và Cậu rồi thì Bà có trách tôi tôi cũng chấp nhận.
Tôi hét to:
- Không cần ông giúp.
Ông Bính với bà Hạ không nói tiếp nữa, hai người đó cùng nháy mắt cho nhau rồi xông tới chỗ tôi. Bà Hạ quát:
- Quyên, chị cũng là muốn giúp cu Thọ thôi...
Thấy bọn họ nhào tới chỗ tôi, trong đầu tôi chỉ nghĩ được duy nhất một câu...
Lần này thì chết mẹ tôi thiệt rồi!
Tác giả :
Trần Phan Trúc Giang