Một Thời Say Đắm
Chương 15
Xe chạy chậm rồi dừng lại trước khách sạn. Ngay lập tức, người gác cửa và ba người bồi chạy lại bên xe, Kate nhìn quanh bối rối. Nàng chỉ có mang có một túi xách nhỏ. Nàng băn khoăn cười gượng với một trong những anh bồi nhưng anh ta thản nhiên mở cửa cho nàng bước ra. Một anh bồi xách túi xách cho nàng và anh thứ ba biến vào khách sạn. Người gác cửa đứng chiêm ngưỡng chiếc xe Rolls-Royce đỏ và chiếc xe jaruar đen vừa đến đậu sau xe nàng, mấy anh bồi lại xuất hiện để đón những người khách mới bước xuống. Nàng nhìn nhanh xem người khách đàn ông gần nàng nhất cho anh bồi bao nhiêu tiền, và thấy tờ mười đô la, mười đô la? Ồ! Trời ơi, nàng suýt nói lớn.
Đã mười năm nay, nàng không làm điều này. Cho một người bồi mười đô la, nhưng ở đây là Hollywood.
Nàng mặc một chiếc áo đầm trắng với cổ hình chữ V mà nàng nghĩ hơi hở hang nhưng thật ra ở đây, như thế là quá kín đáo, không sánh kịp với thời trang của Hollywood, ý nghĩ này làm nàng mỉm cười.
Một nhân viên khách sạn hỏi nàng.
- Bà có đặt trước phòng chưa ạ?
- Vâng, có.
Anh ta bước vào khách sạn và nàng đi theo anh ta. Nnn thấy có vài khuôn mặt quen thuộc trong những phim mà nàng đã coi. Nàng mãi nhìn họ và suýt đâm sầm vào một người đi ngược chiều với nàng, người này cũng đã từng xuất hiện trên truyền hình. Thật kỳ diệu! Nàng mỉm cười một mình khi tiếp tục theo anh bồi qua một hồ bơi, chung quanh là những bàn trải khăn màu trắng và những người bồi bàn cũng mặc toàn trắng. Những phụ nữ mặc áo bikini, da nâu, đội mũ tắm để nước không làm hỏng tóc. Kate nhìn họ một cách thích thú. Anh ta mở cửa phòng nàng và nàng đưa anh ta tờ năm đô la khi nàng bước vào phòng, đối với nàng, cho như thế là quá nhiều.
Khi cửa đóng lại, nàng nhìn quanh phòng. Căn phòng thật đẹp và sang trọng. Phòng trang điểm làm toàn bằng gương, phòng tắm được lát đá cẩm thạch hồng.
Điện thoại trên bàn bên giường ngủ reo vang, nàng chú ý thấy có một điện thoại nữa trong phòng khách bên kia. Và cũng có một cửa nữa. Hai cửa ra vào? Để làm gì? Để trốn thoát cho nhanh.
Nàng mỉm cười khi nhấc điện thoại lên.
- Chào?
- Chúc mừng cô đến Hollywood. Kate mọi việc thế nào?
Đó là Stu. Giọng anh ta lúc nào cũng vui vẻ.
- Tôi mới vừa đến đây. Nơi này thật thú vị.
- Thật không?
Anh ta cười lớn và có vẻ rất vui khi thấy nàng không tỏ vẻ sợ hãi và muốn bỏ về. Khi anh ta giữ phòng cho nàng tại khách sạn Beverly Hill anh ta đã hơi lo một chút.
- Tôi thích bơi một chút trước khi ăn trưa, nhưng hình như không ai bơi cả.
- Chắc chắn có chư! Sao cô nói thế?
- Nhìn tóc của họ.
Stu lại cười lớn:
- Tôi ước gì tôi có mặt ở đó khi cô đến.
- Tôi cũng mong vậy. Anh có biết người ta cho tiền hơi nhiều như thế nào không?
Cả hai cùng cười.
Nàng hỏi tiếp.
- Để làm gì vậy?
- Để được nhớ nhiều.
- Thật không?
- Không phải vì lý do đó đâu, nếu cô làm thế thì lần tới khi cô đến cô sẽ có mọi thức cô muốn, dù cho cô có đòi hỏi hay không?
- Anh muốn nói gì?
- Tôi muốn nói là, nếu cô đem theo chó săn và nó chỉ biết ăn châu chấu hồng và nước chanh. Lần tới khi cô đến, chó săn của cô sẽ có một đĩa đầy châu chấu hồng và nước chanh. Hay những khăn mặt đặc biệt, rượu Martini, khăn trải giường bằng sa tanh, chín gối trên giường ngủ.
- Trời ơi! Mọi người ở đây thật sự muốn như thế à?
- Họ không muốn thế. Họ trông chờ như thế, điều đó cần thiết cho một diễn viên điện ảnh.
- Tôi thì không thế.
Nàng vui vẻ nói thế và anh ta cười.
- Cô sẽ như thế.
- Anh muốn nói là tôi sẽ gọi món châu chấu hồng và nước chanh?
- Bất cứ thứ gì công chúa muốn. Lâu đài này là của cô.
Tim nàng bỗng nhói lên. “Công chúa”. Tom vẫn thường gọi nàng như thế. Có điều gì đó ánh lên trong mắt nàng mà Stu không nhìn thấy được khi giọng nàng đùa vui vẻ.
Nick Waterman là ai?
- Ông bầu của Case Show. Chỉ một mình ông ta thôi, không có phụ tá. Ông ta đến gặp cô và nói sơ lược về buổi ra mắt.
- Có gì đáng sợ lắm không?
Giọng nàng như một đứa bé sợ hãi vì bị mẹ dẫn đến nha sĩ làm anh ta bật cười.
- Không, không có gì đáng sợ hãi cả. Và có một bữa tiệc tối nay sau buổi ra mắt. Họ muốn cô đến đó.
- Tôi có cần phải đến đó không?
- Để sau hãy hay.
- Được rồi. À! Này, tôi phải ăn mặc như thế nào cho cuộc gặp gỡ Nick Waterman đây? Mọi người xung quanh đây dường như thích mặc áo lông chồn vào buổi sáng?
- Vâng, họ mặc áo vải, nhưng khoác theo áo lông chồn.
- Cô cũng mặc thế à? Giọng anh ta vui vẻ.
- Không, tôi mặc áo đầm vải cô-tông.
- Như thế có vẻ mát mẻ đấy! Nhưng tùy cô, hãy tự nhiên. Waterman là một gã rất vui vẻ, dễ thương.
- Anh có biết ông ta à?
- Chúng tôi chơi quần vợt với nhau một vài lần. Ông ta rất vui, cứ tin tôi đi và đừng nghĩ ngợi gì nhiều.
- Được rồi. Tôi nghĩ tôi sẽ đi gọi món châu chấu hồng, nước chanh và ngồi nghỉ bên hồ.
- Cô hãy làm điều đó đi.
- Nàng cúp máy. Anh ta thấy dễ chịu khi nàng tỏ ra bình tĩnh. Buổi ra mắt hôm nay rất quan trọng, quan trọng hơn Kate tưởng nhiều. Nàng sắp sửa ra mắt công chúng Mỹ, và nàng sẽ được yêu thích hoặc bị ghét. Nếu được ưa thích thì hy vọng sách nàng viết sẽ bán được. Nàng có tài, nhưng còn cần đòi hỏi nhiều hơn thế nữa.
Đã mười năm nay, nàng không làm điều này. Cho một người bồi mười đô la, nhưng ở đây là Hollywood.
Nàng mặc một chiếc áo đầm trắng với cổ hình chữ V mà nàng nghĩ hơi hở hang nhưng thật ra ở đây, như thế là quá kín đáo, không sánh kịp với thời trang của Hollywood, ý nghĩ này làm nàng mỉm cười.
Một nhân viên khách sạn hỏi nàng.
- Bà có đặt trước phòng chưa ạ?
- Vâng, có.
Anh ta bước vào khách sạn và nàng đi theo anh ta. Nnn thấy có vài khuôn mặt quen thuộc trong những phim mà nàng đã coi. Nàng mãi nhìn họ và suýt đâm sầm vào một người đi ngược chiều với nàng, người này cũng đã từng xuất hiện trên truyền hình. Thật kỳ diệu! Nàng mỉm cười một mình khi tiếp tục theo anh bồi qua một hồ bơi, chung quanh là những bàn trải khăn màu trắng và những người bồi bàn cũng mặc toàn trắng. Những phụ nữ mặc áo bikini, da nâu, đội mũ tắm để nước không làm hỏng tóc. Kate nhìn họ một cách thích thú. Anh ta mở cửa phòng nàng và nàng đưa anh ta tờ năm đô la khi nàng bước vào phòng, đối với nàng, cho như thế là quá nhiều.
Khi cửa đóng lại, nàng nhìn quanh phòng. Căn phòng thật đẹp và sang trọng. Phòng trang điểm làm toàn bằng gương, phòng tắm được lát đá cẩm thạch hồng.
Điện thoại trên bàn bên giường ngủ reo vang, nàng chú ý thấy có một điện thoại nữa trong phòng khách bên kia. Và cũng có một cửa nữa. Hai cửa ra vào? Để làm gì? Để trốn thoát cho nhanh.
Nàng mỉm cười khi nhấc điện thoại lên.
- Chào?
- Chúc mừng cô đến Hollywood. Kate mọi việc thế nào?
Đó là Stu. Giọng anh ta lúc nào cũng vui vẻ.
- Tôi mới vừa đến đây. Nơi này thật thú vị.
- Thật không?
Anh ta cười lớn và có vẻ rất vui khi thấy nàng không tỏ vẻ sợ hãi và muốn bỏ về. Khi anh ta giữ phòng cho nàng tại khách sạn Beverly Hill anh ta đã hơi lo một chút.
- Tôi thích bơi một chút trước khi ăn trưa, nhưng hình như không ai bơi cả.
- Chắc chắn có chư! Sao cô nói thế?
- Nhìn tóc của họ.
Stu lại cười lớn:
- Tôi ước gì tôi có mặt ở đó khi cô đến.
- Tôi cũng mong vậy. Anh có biết người ta cho tiền hơi nhiều như thế nào không?
Cả hai cùng cười.
Nàng hỏi tiếp.
- Để làm gì vậy?
- Để được nhớ nhiều.
- Thật không?
- Không phải vì lý do đó đâu, nếu cô làm thế thì lần tới khi cô đến cô sẽ có mọi thức cô muốn, dù cho cô có đòi hỏi hay không?
- Anh muốn nói gì?
- Tôi muốn nói là, nếu cô đem theo chó săn và nó chỉ biết ăn châu chấu hồng và nước chanh. Lần tới khi cô đến, chó săn của cô sẽ có một đĩa đầy châu chấu hồng và nước chanh. Hay những khăn mặt đặc biệt, rượu Martini, khăn trải giường bằng sa tanh, chín gối trên giường ngủ.
- Trời ơi! Mọi người ở đây thật sự muốn như thế à?
- Họ không muốn thế. Họ trông chờ như thế, điều đó cần thiết cho một diễn viên điện ảnh.
- Tôi thì không thế.
Nàng vui vẻ nói thế và anh ta cười.
- Cô sẽ như thế.
- Anh muốn nói là tôi sẽ gọi món châu chấu hồng và nước chanh?
- Bất cứ thứ gì công chúa muốn. Lâu đài này là của cô.
Tim nàng bỗng nhói lên. “Công chúa”. Tom vẫn thường gọi nàng như thế. Có điều gì đó ánh lên trong mắt nàng mà Stu không nhìn thấy được khi giọng nàng đùa vui vẻ.
Nick Waterman là ai?
- Ông bầu của Case Show. Chỉ một mình ông ta thôi, không có phụ tá. Ông ta đến gặp cô và nói sơ lược về buổi ra mắt.
- Có gì đáng sợ lắm không?
Giọng nàng như một đứa bé sợ hãi vì bị mẹ dẫn đến nha sĩ làm anh ta bật cười.
- Không, không có gì đáng sợ hãi cả. Và có một bữa tiệc tối nay sau buổi ra mắt. Họ muốn cô đến đó.
- Tôi có cần phải đến đó không?
- Để sau hãy hay.
- Được rồi. À! Này, tôi phải ăn mặc như thế nào cho cuộc gặp gỡ Nick Waterman đây? Mọi người xung quanh đây dường như thích mặc áo lông chồn vào buổi sáng?
- Vâng, họ mặc áo vải, nhưng khoác theo áo lông chồn.
- Cô cũng mặc thế à? Giọng anh ta vui vẻ.
- Không, tôi mặc áo đầm vải cô-tông.
- Như thế có vẻ mát mẻ đấy! Nhưng tùy cô, hãy tự nhiên. Waterman là một gã rất vui vẻ, dễ thương.
- Anh có biết ông ta à?
- Chúng tôi chơi quần vợt với nhau một vài lần. Ông ta rất vui, cứ tin tôi đi và đừng nghĩ ngợi gì nhiều.
- Được rồi. Tôi nghĩ tôi sẽ đi gọi món châu chấu hồng, nước chanh và ngồi nghỉ bên hồ.
- Cô hãy làm điều đó đi.
- Nàng cúp máy. Anh ta thấy dễ chịu khi nàng tỏ ra bình tĩnh. Buổi ra mắt hôm nay rất quan trọng, quan trọng hơn Kate tưởng nhiều. Nàng sắp sửa ra mắt công chúng Mỹ, và nàng sẽ được yêu thích hoặc bị ghét. Nếu được ưa thích thì hy vọng sách nàng viết sẽ bán được. Nàng có tài, nhưng còn cần đòi hỏi nhiều hơn thế nữa.
Tác giả :
Danielle Steel