Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 58
Chương 58: Lệ Hữu Tuấn, muốn gần gũi?
Tô Mỹ Chi nghển cổ, nhìn trái phải một phen, “Mẹ, chỉ có mẹ ở đây một mình à? Ba đâu?”
Tô Kim Thư theo bản năng nhìn lướt qua về phía ban công bên kia.
Tên lưu manh Lệ Hữu Tuấn kia vừa mới nhảy xuống, nói không chừng lúc này còn đang tránh đâu đó rình mò!
Nghĩ đến đây, cô theo bản năng đưa tay kéo kéo vạt áo xuống, “Mẹ… mẹ không biết.”
Tô Mỹ Chi nghi hoặc, “Mẹ, sao mặt mẹ đỏ thế?”
Tô Kim Thư chột dạ, “A… sao sao, có thể là do nóng quái”
“Nhưng ngay cả quần mẹ cũng không mặc, sao lại nóng được.”
Tô Kim Thư nháy mắt đỏ bừng, “Tô Mỹ.
Chi, nếu con còn không xuống lầu, thì sẽ đến nhà trẻ muộn đấy!”
“Ai nha!”
Tô Mỹ Chỉ hoảng sợ hô một tiếng, vội vàng xoay người chạy đi ra ngoài.
Khi một lớn hai nhỏ xuống lầu, tên mặt người dạ thú Lệ Hữu Tuấn kia, đang nghiêm trang ngồi ở trên bàn ăn ăn bữa sáng “Ba ơi!”
Tô Mỹ Chi lập tức chạy qua đó, thở hổn hển ôm đầu gối của anh.
Tô Kim Thư oán hận liếc mắt nhìn anh một cái Lệ Hữu Tuấn dường như nhận ra ánh mắt của cô, giương mắt nhìn cô, “Tôi biết tôi đẹp, nhưng là nhìn cũng không thể no bụng. Xác định không ngồi xuống ăn sáng à?”
Còn ăn sáng?
Bị anh ta làm giận đến no rồi!
Không muốn chuyện người lớn làm ảnh hưởng đến tâm tình trẻ nhỏ, Tô Kim Thư vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Mẹ, về sau chúng ta đều ở với ba đúng không?” Tô Mỹ Chi bưng sữa, thật cẩn thận hỏi.
Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu nhìn Tô Kim Thư.
Vốn Tô Kim Thư định thốt lên lời cự tuyệt, nhưng dưới sự uy hiếp của anh, cô đành đổi.
“Ừm!”
Nghiến răng nghiến lợi nói xong lời này, Tô Kim Thư xem đĩa trứng ốp la trước mặt, trở thành gương mặt của Lệ Hữu Tuấn, hung hăng chọt vào!
Sau khi ăn sáng xong, Tô Kim Thư đưa hai thăng nhóc kia đến nhà trẻ, rồi đi làm Ở trên xe, Tô Kim Thư vẫn là không thể tiêu giận.
Oán hận nói Lệ Hữu Tuấn, đồ lưu manh nhà anh đừng đắc ý!
Một ngày nào đó tôi sẽ trả lại anh!
“Hắt xì!”
Trong chiếc xe Bentley màu đen, Lệ Hữu.
Tuấn hắt xì một cái.
Mi tâm vừa nhíu:Tại sao vừa nấy anh lại có cảm giác sau lưng rất lạnh lẽo?
Lục Anh Khoa nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, “Ông chủ, không sao chứ?”
Lệ Hữu Tuấn lắc đầu Nghĩ vừa rồi sau khi ông chủ của anh lên xe, khóe miệng vẫn hơi hơi giương lên, thực.
hiển nhiên, tâm tình của ông chủ cũng không tệ lắm.
Từ trước đến nay, anh ta vốn ít nói, phá lệ lắm miệng một câu, “Ông chủ, tất cả đều đang thuận lợi?”
Lệ Hữu Tuấn vuốt ve đầu ngón tay, trên đó dường như còn lưu lại xúc cảm da thịt của Tô Kim Thư.
Đối mặt với vấn đề của Lục Anh Khoa, hiếm có đáp lại, “Có thể coi là thuận lợi đi.”
Lục Anh Khoa nghe anh nói xong, khóe miệng cong lên, “Đúng rồi, ông chủ, Vương Tiến Phát bên kia đã phái người đến bệnh viện xem qua. Từ sau khi ông ta tỉnh lại, bởi vì nơi đó bị phế đi, cho nên trở nên cáu gắt hơn. Mấy ngày hôm trước bị đưa đến bệnh viện tâm thần trị liệu, người của chúng ta vẫn chưa thể tìm ra manh mối hữu dụng.”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn nguy hiểm nheo lại.
Sau khi trầm mặc một lúc, anh mới chậm rãi nói, “Vậy bắt đầu từ bên Tô Bích Xuân bên kia đi”
“Vâng!”
Lệ Hữu Tuấn vừa mới đến công ty, trợ lí Lâm đã đưa đến một phong thư làm bằng da trâu tới.
Nhìn thấy con dấu phía trên, Lệ Hữu Tuấn nhíu mày.
Trợ lí Lâm vội vàng giải thích, “Lần trước ngài bị thương, ông cụ đã canh chừng ngài hai ngày, sau khi ngài tỉnh, ông cụ mới quay về đế đô, đây là thư mà ông ấy vội vàng gửi tới”
“Nhìn xem ông cụ kia lại muốn làm ra trò gì nữa.”
Lệ Hữu Tuấn ghét bỏ mở miệng.
Từ sau khi ông cụ về hưu, ở nhà cả ngày rảnh rỗi sinh nông nỗi, suốt ngày tìm việc cho anh Trợ lí Lâm mở phong thư ra, rút thứ gì đó bên trong ra.
Lộ ra tờ phong thư, trên đó ghi mấy chữ (tỏi Dưới lá thư, là một xấp rất dày, giống như ảnh chụp.
Sau khi trợ lí Lâm xem xong, nháy mắt vẻ mặt trở nên xấu hổ, miệng giật giật, không nói nên lời.
Lệ Hữu Tuấn vừa thấy phản ứng của cô thì biết không phải là chuyện gì tốt, “Nói!”
“Ông cụ nói, ngài cả ngày không thèm để ý đến chuyện chính, chỉ biết kiếm tiền, ngay cả cháu cũng không thèm sinh cho ông…
Còn xấp ảnh chụp này, là những người phụ nữ đến tuổi mà ông ấy chọn cho anh, nói ngài nhất định phải chọn lấy một người để gặp mặt…’ Trợ lí Lâm càng nói tiếng càng nhỏ, đến cuối cùng như không nghe được nữa.
Bởi vì cô thấy mặt của ông chủ nhà mình càng ngày càng đen —— “Nói cho ông cụ…”
Trợ lí Lâm vội vàng gật đầu, “Vâng”
“Đã từng đấy tuổi, đừng được nhường một bước lại muốn tiến thêm một bước.”
“.. Vâng”
Trợ lí Lâm nhìn thoáng qua ảnh chụp của những người phụ nữ kia trên bàn, toàn là những người xinh đẹp, gia thế cũng là số một số hai, nhưng mà cho tới bây giờ, ông chủ cũng không thèm để vào mắt Trợ lí Lâm xoay người rời đi.
Mười phút sau, trong văn phòng vang lên tiếng điện thoại.
Lệ Hữu Tuấn vừa mới cầm lấy điện thoại, giọng nói mạnh mẽ như sấm của ông cụ Lệ bên kia vang lên bên tai, “Thăng nhóc thối tha, bây giờ ngay cả lời nói của ông cháu cũng không nghe phải không?”
Giọng nói Lệ Hữu Tuấn thản nhiên, “Giờ ông mới biết được?”
“Cháu…” Ông cụ Lệ biết tính cách cháu mình như thế nào.
Điển hình là ăn mềm không ăn cứng.
Vì thế, giọng nói ông ấy mềm xuống, “Nhóc con, ông chọn cho cho cháu toàn là những cô gái có gia thế tốt! Cho dù là vẻ ngoài hay địa vị, băng cấp hay nhân phẩm đều là những người tìm ngàn dặm thì mới có một. Tại sao cháu không chịu đi gặp một lần?”
Lệ Hữu Tuấn vẫn lạnh lùng trước sau như một, “Bởi vì cánh đã cứng rồi.”
“.. Ông cụ Lệ suýt chút nữa hộc cả máu.
Này… thế này thì ông ta nói tiếp như thế nào nữa?
Không ngờ rằng mềm dẻo cũng không có tác dụng, ông cụ Lệ cũng lười nói lời hay , “Thằng nhóc thối này, người phụ nữ khác thì không nói. Cháu xem tấm ảnh cuối cùng trông xấp ảnh đi, cô bé—— chắc cháu sẽ gặp chứ?”
Cô?
Lệ Hữu Tuấn sửng sốt một chút.
Anh xoay người đi tới bàn làm việc bên cạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lật.
Anh lấy tấm ảnh được đặt ở dưới cùng Khuôn mặt xuất hiện trên bức ảnh kia, vậy mà có ba bốn phần tương tự với Tô Kim Thư.
Đặc biệt là ánh mắt kia.
Chính là… ánh mắt trong suốt của Tô Kim Thư.
Mà người phụ nữ trong bức ảnh này, ánh mắt anh sâu thẳm, giống như ẩn dấu rất nhiều bí mật.
“Nhóc thối tha? Nhóc thối? Ông đang nói chuyện với cháu đấy? Ông nói với cháu này, hai tháng nữa con bé sẽ quay lại, cháu phải quay về đế đô một chuyến… Tút tút tút——”
Ông cụ Lệ còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp.
Ông cụ Lệ tức giận mắng to, “Thằng nhóc thối tha này!”
Đầu bên kia điện thoại, ánh mắt Lệ Hữu Tuấn sâu thẳm dừng trên bức ảnh.
Một hồi lâu sau, anh mới kéo ngăn kéo ra, một tay lấy tất cả ảnh chụp bỏ vào trong ngăn kéo, sau đó đóng thật mạnh.
Như vậy, thật giống như không muốn nhớ lại gì đó…
Ngày mai, là bữa tiệc đính hôn của Cố Đức Hiệp và Liễu Mộng Ngân.
Nếu không phải buổi chiều Lâm Thúy Vân nhắn wechat nhắc cô, suýt chút nữa là cô quên luôn chuyện này.