Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 393
Chương 393: Trò đùa dai
Đối với đề nghị của mọi người, vậy mà Lục Mặc Thâm lại đồng ý rồi, mà nguyên nhân quan trọng nhất trong đó chính là Tô Kim Thư cũng tham gia vào trong đó với vai trò trợ lý công việc.
Lệ Hữu Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em sắp xếp là được rồi.”
Lục Mặc Thâm gật đầu: “Nhưng mà trước khi đến thủ đô, em cần Tô Kim Thư giúp em vài việc”“
Lệ Hữu Tuấn quay đầu, sắc mặt không có vẻ gì là giận: “Em là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước”
Lục Mặc Thâm nhếch môi cười: “Không đúng, cái này em gọi là đôi bên cùng có lợi Đại sảnh khách sạn Vọng Nguyệt.
Tô Kim Thư túm Lâm Thúy Vân từ trong xe †axi ra ngoài.
Lâm Thúy Vân quay đầu nhìn thoáng qua phía sau mình, vô cùng nghỉ ngờ mở miệng hỏi “Kim Thư, cậu đưa mình tới nơi này làm gì?
Tô Kim Thư cân nhắc một chút, nói “Nam thần của cậu nói với mình, có người muốn gặp cậu, để mình đưa cậu tới đây”
Nói xong lời này, cô lập tức dẫn Lâm Thúy Vân vào bên trong khách sạn: “Hẹn ở phòng tiệc trên tầng sáu, cậu nhanh chóng qua đó đi”
“A, gặp mặt chỉ để thấy mặt thôi, cần gì phải thần thần bí bí như vậy, thật là!”
Tuy rằng ngoài miệng Lâm Thúy Vân than vấn, nhưng mà bước chân lại vô cùng nghe lời mà đi về phía trước.
Người khác không nói, nhưng mình vẫn nên cho nam thần của mình mặt mũi.
Khi cô ấy rời khỏi thang máy, rất nhanh đã bước tới cửa phòng tiệc.
Nhưng khiến cho cô thấy ngoài ý muốn chính là một đường đi này lại không hề có một bóng người nào cả.
“Xin hỏi một chút, có người ở đây không?”
Lâm Thúy Vân đẩy cửa phòng thành một chỗ.
trống nhỏ, hô hai tiếng.
Thấy không có ai đáp lại, cô trực tiếp đẩy hết cửa ra.
Sau đó, trên đầu “bùm bùm” rơi xuống vô số bóng vải nhiều màu, bên trong chứa thuốc màu Bóng này chuẩn xác rơi toàn bộ trên thân thể cô, không chỉ khiến quần áo cô dính màu mà còn dính hồ, vô cùng ghê tởm.
Con mẹ nó, nhàm chán như vậy!
Lâm Thúy Vân vô cùng căm tức, thấp giọng chửi một tiếng, xoay người liền chạy vào trong nhà vệ sinh.
Cô ấy dùng sức đẩy.
Cái quỷ gì vậy? Sao cửa nhà vệ sinh nữ lại bị khóa rồi?
Lâm Thúy Vân chỉ có thể quay đầu lại, rối rằm nhìn cánh cửa đang đóng lại của nhà vệ sinh nam đối diện: “Mặc kệ, phải rửa hết mấy cái dơ dáy ghê tởm này đã rồi nói saul”
Lâm Thúy Vân xoay người vọt vào nhà vệ sinh nam.
Cô ấy đứng bên cạnh bồn rửa tay, không ngừng cọ rửa những thứ bẩn thỉu trên người này.
Cô ấy vừa cọ vừa căm tức nói “Thật là, rốt cuộc là ai vậy? Nhàm chán như vậy mới chơi cái trò đùa dai này”
Co đến môt nửa, cô giống như nghe được.
bên trong của gian cách vách truyền đến động Tĩnh quỷ dị Hai ngày trước gặp chuyện ngoài ý muốn còn khiến trong lòng cô ấy cảm thấy sợ hãi, cho nên sau đó Lâm Thúy Vân có thêm sự cảnh giác, một chút động tĩnh liền khiến cho lòng cô ấy vang lên hồi chuông cảnh báo lớn.
Cô ấy thậm chí không kịp rửa những thứ còn lại trên người, theo bản năng lấy ba lô chạy ra ngoài.
Nhưng khi cô ấy vặn nắm cửa mới phát hiện cửa căn bản không mở được.
Hôm nay làm sao vậy? Gặp quỷ rồi à?
Lâm Thúy Vân chỉ có thể xoay người, gắt gao.
dựa lưng lên trên cửa, hoảng sợ vô cùng, trừng mắt nhìn cửa nhà vệ sinh còn đang rung động, vang lên tiếng động.
Cô ấy kiên trị, cố gắng can đảm đi tới bên kia.
“Cốc cốc cốc!”
Chỉ có chính cô ấy biết, khi gõ cửa, ngón tay đều đã run rẩy rồi “Này, xin hỏi bên trong có người không?”
Phía sau, bên trong căn phòng cách vách càng thường xuyên truyền đến động tĩnh hơn.
Lâm Thúy Vân lập tức sốt ruột: “Bên trong có.
người hay không? Có người thì làm ơn nói ra tiếng, đừng làm tôi sợi Tôi nói cho cậu biết, nếu tôi bị dọa sợ thì sẽ ra tay… A a al”
Âm thanh của cô ấy còn chưa dừng, cửa phòng cách vách đột nhiên bị người đẩy ra Lâm Thúy Vân trực tiếp bị dọa cho hồn phi phách tán.
Cô ấy nhanh chóng ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, lớn tiếng kêu to: “Cô cứ như vậy xông vào nhà vệ sinh nam, người nên sợ hãi phải là tôi mới đúng chứ?”
Một âm thanh châm chọc quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
Lâm Thúy Vân theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người đứng ở trước mặt mình lại là..
Lục cầm thứ?
Biểu cảm trên mặt Lâm Thúy Vân cứng đờ, vội vàng đứng lên.
Bộ dạng hồn phi phách tán vừa nấy lập tức biến mất không thấy, giờ phút này cô ấy tức giận chỉ trích: “Lục Mặc Thâm, anh có lâm hay không vậy?
Trốn ở chỗ này dọa người!”
Một tay Lục Mặc Thâm chống khung cửa, ánh mắt thản nhiên: “Bác gái Lâm, nơi này là nhà vệ sinh nam, cô.
đột nhiên xông vào còn biến thành bộ dạng nhiều màu sắc như vậy, hiện tại lại đổi thành tôi dọa người rồi?
Cái gì mà nhiều màu sắc?
Lâm Thúy Vân sửng sốt nhìn mình ột chút, cúi đầu Quả nhiên phát hiện ra áo sơ mi trắng của mình đã bị nhiễm đủ loại màu sắc, thậm chí ngay cả trên tóc cũng dính các loại thuốc nhuộm đủ màu Ngay lúc này nếu so sánh với bộ dạng của Lục Mặc Thâm thì cô ấy quả thật có hơi dọa người “Hiện tại cô đã dọa tôi, cô tính bồi thường như.
thế nào?”
Lục Mặc Thâm nhìn cô ấy, đáy mắt biểu thị sự khó hiểu.
Lâm Thúy Vân bị anh ta nhìn đến mức da đầu run lên, dường như là theo bản năng lùi về sau hai bước.
Ánh mắt này thật sự rất quen thuộc.
Người kia mỗi lần khi bị phá hỏng chủ ý cũng sẽ lộ ra ánh mắt như thế này.
“Cái đó, hiện tại nó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là hai chúng ta bị nhốt rồi, chẳng lẽ anh không nghĩ trước hết phải nghĩ biện pháp để chúng ta ra khỏi nơi này mới nói chứ?”
Lục Mặc Thâm từng bước đến Lâm Thúy Vân chỉ có thể lùi về sau từng bước một Cho đến tận khi thắt lưng đụng vào bồn rửa tay, không thể lùi được nữa.
Anh ta cúi đầu nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô ấy: “Tôi vui vẻ thì biết đâu sẽ tìm người đến đây cứu chúng ta ra ngoài”
Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy những lời này có.
vấn đề gì đó.
Cô ấy lau mồ hôi lạnh đang rơi không ngừng trên trán: “Vậy, vậy anh nói xem làm sao mới có thể khiến anh vui vẻ?”
“Hiện tại tôi liền nói cho cô”“
“Ưm.
Đôi mắt của Lâm Thúy Vân trừng thành hình tròn.
Bởi vì sau khi Lục Mặc Thâm nói xong câu nói đó xong đã lập tức hôn lên môi cô ấy.
Con mẹ nó, cô ấy sao lại càng ngày càng ngon miệng như vậy?
Đây quả thực là không nói một lời liền chiếm tiên nghi!
“Khốn nạn, anh buông, buông ra!”
Trong não Lâm Thúy Vân trống rỗng, Nụ hôn đầu tiên, thứ hai, thứ ba của cô ấy đều bị tên cầm thú Lục Mặc Thâm này cướp đi toàn bộ, Lâm Thúy Vân chỉ có thể liều mạng dùng tay đánh anh ta.
Nhưng Lục Mặc Thâm đang thấy vui vẻ, làm sao có thể buông cô ấy ra?
Rõ ràng hai tay vừa thu lại đã trực tiếp ôm lấy cô ấy, đặt cô ấy ngồi trên bồn rửa tay.
Một tay ôm, một tay chế trụ cổ tay cô ấy, làm cho cô ấy căn bản không có chỗ trốn.
Không biết qua bao lâu, Lục Mặc Thâm rốt cuộc cũng buông cô ấy ra.
Cô ấy lắc đầu, cuối cùng mới hoàn hồn.
Cô ấy nhìn Lục Mặc Thâm, sau khi trở lại chỗ cũ anh ta còn cắn môi nữa chứ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thúy Vân nháy mắt đỏ bừng, đầu như muốn bốc khói đến nơi.
“Lục Mặc Thâm, cầm thú nhà anh, anh có biết loại hành vi này của anh gọi là chơi xấu không?”
Lâm Thúy Vân vừa tức vừa xấu hổ “Nhưng mà biếu cảm vừa rồi của cô cũng nói cho tôi biết, cô hình như cũng rất thích”
Khuôn mặt của Lâm Thúy Vân trong nháy mắt đỏ ra máu “Anh thúi lắm!”
Cô ấy đẩy mạnh Lục Mặc Thâm ra, nhảy xuống từ bồn rửa tay, liều mạng lau miệng mình.