Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 38
Chương 38 : Cậu cả Lệ tức giận rồi!
Liễu Mộng Ngân cười giễu một cái, nhìn Tô Kim Thư từ trên xuống dưới với ánh mắt cực kỳ khinh thường và nói: “Đến lúc đấy nhớ thuê một chiếc váy dạ hội thật đắt tiền vào.
Đừng mặc những bộ đồ bán hàng rong đó của cậu đến để mà làm trò cười cho người khác.”
Nói xong câu này, cô ta nhấc đôi giày cao gót của mình lên và đắc ý quay người rời đi.
Không sai, nhà họ Cố đúng là đã gặp một chút khó khăn.
Nhưng cha của Cố Đức Hiệp đã tìm được một người hậu thuẫn vô cùng đắc lực. Dưới sự giúp đỡ của người đó, việc xoay chuyển tình thế sẽ không còn quá khó khăn nữa.
Tô Kim Thư, mày muốn nhân cơ hội này để hạ bệ nhà họ Cố, đúng là quá mơ mộng hão huyền rồi.
“Kim Thư à, cậu có phải bị sốt làm cho.
hỏng đầu rồi hay không hả? Lẽ nào cậu thật sự còn tính đi dự tiệc đính hôn của cặp đôi cẩu nam nữ kia sao?” Lâm Thúy Vân lộ vẻ nghỉ ngờ, đưa tay lên muốn sờ trán của cô để xác nhận.
Tô Kim Thư có chút không nói nên lời, đẩy tay của cô ấy ra và nói: “Đi chứ, đương nhiên là phải đi rồi, tại sao lại không nên đi hả? Chỉ có mình đi rồi thì cái tên đàn ông cặn bã kia mới biết được, rời xa anh ta mình đã sống tốt như thế nào.”
Lâm Thúy Vân do dự một chút, sau đó cũng gật đầu nói: “Nói như vậy cũng không sai. Nhưng mà, chuyện của nhà họ Cố thật sự là do cậu làm ra à?”
Trong ấn tượng của cô ấy, Tô Kim Thư không phải là kiểu người có thể làm ra những trò bỉ ổi sau lưng của người khác như vậy.
Tô Kim Thư lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu: “Thật ra thì mình cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chuyện lần trước xảy ra ở phòng bệnh VIP, chỉ có mình và y tá trưởng có mặt ở đó, những người khác hẳn là không biết mới phải”
“Thôi quên đi, nói không chừng là do cái tên Cố Đức Hiệp đó làm người quá nham hiểm, trên thương trường đắc tội với không ít người…”
Tô Kim Thư gật đầu một cái, nhưng vẫn luôn mơ hồ cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm.
Cô cẩn thận cân nhắc kỹ lưỡng lại một chút.
Hôm đó, sau khi điện thoại di động của cô bị đập vỡ thì cổ tay của cô cũng đã bị thương.
Trong khi Nhan Thế Khải đang bôi thuốc cho cô thì tình cờ bị Tô Bích Xuân và Lệ Hữu Tuấn bắt gặp được…
Nhan Thế Khải là người tính tình rất ôn hòa, loại chuyện này chắc chắn không phải là do anh ấy làm ra rồi.
Tô Bích Xuân thì lại là kẻ thù không đội trời chung với cô, càng không thể nào là do cô ta đã thay cô trút giận được.
Lẽ nào là Lệ Hữu Tuấn hay sao?
“Không được!”
Đáng chết thật, sao tự dưng lại nghĩ tới anh ta chứ! Tô Kim Thư dùng sức lắc đầu nguầy nguậy, muốn cố gắng xóa tan cái khuôn mặt của người đàn ông đó ra khỏi suy nghĩ của mình.
“Kim Thư à, cậu sao vậy hả? Có phải lại cảm thấy chỗ nào đó không được.
thoải mái hay không?” Lâm Thúy Vân nhìn cô có chút không ổn cho lắm, liền lo lắng hỏi cô một tiếng.
“Mình không sao cả, nếu quà cũng đã mua xong rồi thì chúng ta đi đón bọn nhỏ thôi.”
“Được.”
* Bệnh viện quân khu tám.
Áp suất không khí trong phòng bệnh VIP vô cùng thấp.
Sau khi hôn mê hai ngày một đêm thì Lệ Hữu Tuấn cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi.
Lúc này, anh đang dựa nửa người trên lên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú trông vô cùng tái nhợt.
Nhưng cho dù là vậy thì sự lạnh lùng tỏa ra khắp người anh cũng không hề thuyên giảm đi một chút nào.
Sau khi biết tin Lệ Hữu Tuấn bị ốm, thì không ít người đã đến để thăm hỏi.
Trên sô pha, ghế dài đều chất đầy quà tặng của những người đã đến đây thăm hỏi, trong phòng một đám người ngồi đó, ngoài hành lang cũng đã xếp thành một hàng dài người đến thăm rồi “Chậc chậc chậc… Nhìn xem sự nổi tiếng của anh hai, thật sự là vượt quá tầm với của người bình thường mà.”
Tân Tấn Tài đẩy cửa bước vào, chạy bước nhỏ đến bên cạnh của Lệ Hữu Tuấn nói: “Anh hai, anh cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi. Bây giờ trên người còn chỗ nào cảm thấy đau nữa hay không hả?”
Lệ Hữu Tuấn càng nhíu chặt lông mày hơn, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Lúc này, tác dụng của thuốc gây mê cũng đã hết rồi, anh có thể không cảm thấy đau được hay sao hả?
Tân Tấn Tài cái tên này đúng là đang nói nhảm.
Ông cụ Lệ đang ngồi ở trên ghế sô pha suốt từ nấy đến giờ, cuối cùng cũng đã đứng dậy, ông ấy khẽ ho nhẹ một tiếng. Bọn người Thẩm Tư Huy vốn dĩ đang đứng ở quanh giường, ngay lập tức liền nhường ra một vị trí cho ông ấy.
Ông cụ Lệ râu tóc đều đã bạc phơ, trên tay còn cầm một cây gậy chống đỡ: “Thăng nhóc chết tiệt, đỡ hơn chút nào chưa hả?”
Lệ Hữu Tuấn thờ ơ nói: “Dù sao thì cũng không có chết nổi.”
Ông cụ Lệ vừa nghe xong câu nói này, cái tính tình nóng nảy đó ngay lập tức liền nổi lên mà quát: “Cái thắng nhóc chết tiệt này, nhìn xem cái việc tốt mà cháu đã làm. Chỉ có hai viên thuốc thôi mà cũng có thể làm cho cháu phải nhập viện như vậy, bản lĩnh của cháu cũng chỉ có vậy thôi à?”
Nếu không phải bởi vì cái người phụ nữ ngốc nghếch Tô Kim Thư kia, từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến cái chuyện ly hôn với anh, thì làm sao mà anh có thể bất cẩn đến mức mắc phải thủ đoạn của Tô Bích Xuân kia được cơ chứ hả?
Đột nhiên, nghĩ đến cái người phụ nữ không có lương tâm kia, sắc mặt của cậu cả Lệ càng xấu hơn nữa Tần Tấn Tài ở bên cạnh vội vàng xoa dịu bầu không khí, vừa cười vừa nói: “Ông à, ông xem, anh hai cũng chỉ vừa mới tỉnh lại thôi mà, ông cũng đừng có giận dỗi với anh ấy làm chỉ.”
Vào lúc này mà ông cụ cũng đúng thật đúng là.
Trong hai ngày mà anh hai hôn mê, ông đã lo lẳng đến mức ngồi cũng không yên, đến cả ăn thôi mà cũng không ăn nổi một miếng.
Nhưng ngay khi mà người ta tỉnh dậy thì cả hai lại bắt đầu cãi nhau xì xèo.
Ông cụ Lệ lúng túng ho khan một tiếng: “Ông chẳng qua cũng chỉ là muốn nhắc nhở cái thắng nhóc thối này thôi, đừng có mà quá xem thường tính mạng của mình. Hôm nay một nhát này cũng may là chỉ đâm vào chân, lần sau mà đâm thẳng vào tim thì phải làm sao đây hả? Bây giờ nhà họ Lệ đang trong tình hình như thế nào kia chứ? Nó cũng đâu phải là không biết… Nếu mà nó thật sự xảy ra chuyện gì thì…
Nhắc đến nhà họ Lệ, sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn cũng đột nhiên lạnh lẽo đến tận cùng đáy vực.
Ông cụ Lệ dường như cũng nhận ra được lời nói của mình không ổn cho lắm, ông lúng túng ho khan một tiếng và nói: “Thôi quên đi, quên đi, dù sao thì cháu cũng không có chết được, ông cũng không thèm để ý tới cháu nữa, đi đây.”
Sau khi tiễn ông cụ Lệ rời đi thì Thẩm Tư: Huy và Hoa Đông nhìn nhau một cái, rồi chậm rãi chuyển đổi đề ‘Anh hai nè, buổi trưa anh có muốn ăn chút gì không hả? Bây giờ bọn em đi chuẩn bị cho anh.”
Cũng đã trưa rồi sao?
Lẽ nào Tô Kim Thư, cái người phụ nữ kia không biết răng hôm nay anh sẽ tỉnh lại hay sao hả?
Nói như thế nào thì hai người bọn họ cũng coi như là đã nhận xong chứng nhận kết hôn rồi, cái người phụ nữ kia rốt cuộc là có lương tâm hay không hả?
Lệ Hữu Tuấn vốn luôn rất bình tĩnh, bỗng dưng hôm nay lại trở nên vô cùng cáu kỉnh, anh lạnh lùng mở miệng ra nói: “Không có hứng ăn.”
Hoa Đông và mấy người kia đưa mắt nhìn nhau.
Không đúng a, anh hai đây là đang gây khó dễ nha! Nhưng mà từ trước đến giờ, anh vẫn luôn biết cái tính khí đó của ông cụ Lệ mà, miệng cứng nhưng tim lại mềm, cũng không đến mức khiến anh phải nổi giận với ông ấy.
Vậy rốt cuộc là ai đã chọc giận anh hai rồi hả?
Nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn không nói gì, nhưng áp lực không khí quanh người anh thì càng ngày càng thấp đi, Thẩm Tư Huy và bọn người kia nhìn nhau một cái: “Thế thì bọn em ra ngoài chuẩn bị một ít cháo trắng, lát nữa bọn em sẽ mang vào.”
Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại Lệ Hữu Tuấn và Lục Anh Khoa hai người bọn họ.
Mặc dù Lục Anh Khoa mũi bầm mặt sưng, nhưng đó đều là những vết thương ngoài da, không có bị thương tới bên trong xương cốt. Lúc này, anh ta nhìn thấy môi của Lệ Hữu Tuấn cũng đã trắng bệch ra rồi, nên đứng dậy đi đổ một ly nước cho anh.
Lệ Hữu Tuấn vẫn luôn giữ im lặng từ nấy đến giờ đột nhiên mở lời hỏi: “Người phụ nữ kia, đã đến đây chưa?”
Động tác trên tay của Lục Anh Khoa đột nhiên dừng lại một chút, anh ta biết rằng người phụ nữ mà cậu chủ đang nói đến chính là Tô Kim Thư.
Nhưng mà trước khi rời đi thì Tô Kim Thư đã từng dặn dò anh ta, tuyệt đối không thể nói cho Lệ Hữu Tuấn nghe về chuyện của hai người bọn họ…
Sau khi phân vân và lưỡng lự một hồi lâu, Lục Anh Khoa vẫn là thành thật mà trả lời: “Mợ chủ chưa có đến.”
Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cục tức đang nghẹn lại: Nói cách khác, trong hai ngày mà anh hôn mê, cô không đến đây để thăm anh sao?
Mãi đến lúc này, Lục Anh Khoa mới mới chợt hiểu ra: Hóa ra vừa ¡ cậu chủ gây chuyện cả buổi trời, là bởi vì mợ chủ không có tới thăm cậu chủ sao?
Nhưng mà..
Cậu chủ lúc đó bị mất khống chế, bị dày vò cả một đêm, lại ở trên giường nằm hết một ngày một đêm mới có thể miễn cưỡng mà bò dậy được.
Cũng đã như thế này rồi, ai mà còn dám hy vọng mợ chủ sẽ đến đây thăm cậu chủ nữa hả?