Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 234
Chương 234: Lâm Thúy Vân bị tán tỉnh
Lâm Thúy Vân đắc ý đứng ở cửa nhìn Lục Mặc Thâm: “Chào buổi sáng, giáo sư Lục, tôi chỉ là đến muộn một chút thôi, không đến mức phải trừ điểm nặng như vậy chứ, phải không?”
“Lâm Thúy Vân rất đúng giờ.”
Hành động này của cô nàng đã ngay lập tức thu hút sự xuýt xoa của nhiều cậu con trai. Bọn họ đều như được bật đèn xani nước miếng gần như sắp chảy ra ngoài Lục Mặc Thâm thờ ơ quay lại nhìn, sau p tục gọi: “Tô Kim Thư”
“Có!” Tô Thư Kim yếu ớt thò ra nửa đầu từ phía sau Lâm Thúy Vân, đáng thương nhìn Lục Mặc Thâm.
“Về chỗ ngồi đi, lần sau đừng đến muộn.”
Giọng nói của Lục Mặc Thâm dịu lại “Cảm ơn giáo sư Lục” Tô Kim Thư cười toe toét và vội vã bước vào tìm chỗ xuống.
Lâm Thúy Vân chỉnh lại chiếc túi xách của mình một cách thanh lịch, sau đó đi theo Tô Kim Thư, chuẩn bị vào lớp học. Chỉ là khi cô vừa mới đi một bước, đã nghe thấy giọng đó nói lạnh lùng của Lục Mộc Thâm từ phía sau truyền đến: “Lâm Thúy Vân, tôi cho phép cô vào lớp sao?”
Lâm Thúy Vân dừng lại, quay đầu lại nhìn Lục Mặc Thâm với vẻ mặt không thể tin nổi: “Nhưng mà… Kim Thư.
Lục Mặc Thâm lạnh lùng nhìn cô: “Ra ngoài hành lang đứng cho tôi”
Lâm Thúy Vân sững sờ: “Cái gì?”
“Cô nghe đúng rồi đó, lập tức ra hành lang đứng cho tôi.” Giọng nói của Lục Mặc Thâm càng lúc càng lạnh.
“Anh..” Lâm Thúy Vân mặt đỏ bừng, cô ấy sắp bị tên giáo sư Lục này làm cho tức.
chết rồi. Tên khốn đó rõ ràng nhắm vào cô ấy mà. Tô Kim Thư và cô ấy cùng đến trễ, vậy mà anh ta cho Tô Kim Thư vào lớp còn cô ấy thì anh ta bắt đứng ngoài hành lang “Hừ” Lâm Thuý Vân lắc đầu rồi đi vào, thậm chí không có ý định để ý đến anh ta.
Chỉ là cô ấy vừa định đi một bước, sau lưng liền truyền đến giọng nói của Lục Mộc Thâm: “Có muốn tôi mời cha mẹ tới không?”
*..” Lâm Thuý Vân lại bị chọc đúng tử liếc qua đám con trai vẫn đang ngó ra hành lang: “Ai muốn nhìn thì ra ngoài đứng với cô ta luôn”
Mấy đứa con trai nhanh chóng quay đầu lại và nhìn xuống sách giáo khoa. Lục Mặc Thâm bật máy tính, bật thêm cả máy chiếu sau đó bắt đầu giảng bài.
Phải nói rằng năng lực truyền tải bài giảng của Lục Mặc Thâm rất tốt, vì thế sự chú ý của mọi người đã dân dần bị chuyển hướng sang bài học, không còn chú ý đến người ở ngoài hành lang nữa….
Lâm Thúy Vân chán nản đứng một mình trên hành lang bên ngoài. Trong lòng cô ất âm thầm gào thét, Lục Mặc Thâm đã bị cô ấy cào xé trong lòng không biết đã nát thành bao nhiêu mảnh vụn.
“Anh” Mặt Lâm Thuý Vân đỏ bừng lên, tức giận tới mức nghẹn không thể nói ra câu hoàn chỉnh.
Từ nhỏ tới lớn vẫn luôn là cô ấy đi bắt nạt người khác, đây là lần đầu tiên cô ấy bị người khác bắt nạt như vậy, mà càng đáng giận hơn là cô ấy lại không dám chống đối lại tên đáng ghét này, thật là tức chết người mà Sau một tiết học ngắn, Tô Kim Thư cẩn thận lấy điện thoại di động ra, lén lút gửi tin nhắn cho Lâm Thúy Vân: “Thúy Vân, cậu không sao chứ?”
Lâm Thúy Vân – người đang đứng trong hành lang lúc này đang tự véo vào bắp chân của chính mình chợt cảm thấy điện thoại rung lên. Cô ấy lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện là tin nhắn của Tô Kim Thư gửi nên vô giác quay đầu nhìn lướt qua lớp học, lúc này Tô Kim Thư cũng tình cờ nhìn ra ngoài.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Thuý ‘Vân mỉm cười, ra hiệu OK với cô, rồi nhanh chóng gửi lại một tin nhắn: “Tớ không sao, không cần nhìn mặt tên giáo sư kia, chuyện vui như vậy, phải tận hưởng chứ”
Nhưng khi cô ấy vừa nhắn xong bấm nút gửi đi thì cô ấy chợt cảm thấy mắt mình tối sầm lại.
“Bạn học này, bị phạt vẫn chơi điện thoại di động. Cô không cảm thấy như vậy không thích hợp sao?”
Lâm Thúy Vân sửng sốt, vô thức đặt điện thoại xuống và nhìn lên.
Sau đó cô ấy nhìn thấy một nam sinh thần thái tỏa nắng mặc đồng phục bóng rổ, đứng trước cô ấy, nhìn xuống cô ấy với một nụ cười ấm áp. Lâm Thuý Vân không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Cậu làm cái gì vậy? Đột nhiên nhảy ra trước mặt làm tôi cứ tưởng…”
“Cậu tưởng là giáo viên sao?”
“Không liên quan tới cậu, mau đi đi, đừng làm phiền tôi.”
Lâm Thúy Vân không muốn bị Lục Mặc Thâm bắt được, nên cô ấy vội vàng muốn đuổi người đi. Nhưng tên con trai này không định rời đi: “Bạn học này, làm quen đi, có thể cho tôi số điện thoại của cậu được không?”
Lúc này, những người trong lớp dường như đã nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài này.
Bọn họ liên tục nhìn ra ngoài, và một số người thì thầm to nhỏ với nhau: “Mọi người mau nhìn đi, đứa con trai đó hình như là chủ tịch hội sinh viên của trường đại học chúng ta, Liễu Minh Hào.”
“Hình như thật sự là anh ấy sao.”
“Mẹ ơi, anh ấy như thế là đang xin số điện thoại của Lâm Thúy Vân à?”
Cuộc trò chuyện rầm rì to nhỏ này nhanh chóng lọt vào tai Lục Mặc Thâm. Anh ta dừng bài giảng và hơi nhìn ra bên ngoài hành lang. Đúng lúc này, Lâm Thuý Vân đang bị tên con trai kia chặn đường xin số điện thoại.
Cô ấy lén nhìn vào bên trong lớp học, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng xì xào trong lớp, có lẽ là có người nhìn thấy cảnh bên ngoài này rồi.