Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 232
Chương 232: Oanh oanh yến yến bên ngoà
i “Cũng đúng. Tuổi hai người bây giờ còn trẻ so với đời trước của tôi không giống.
nhau, yêu đương thắm thiết mấy năm cũng tốt, hơn nữa, bây giờ mợ chủ còn trẻ như vậy cũng không cần gấp gáp.”
Tô Kim Thư đột nhiên mở miệng cắt đứt câu chuyện của bà vú: “Thuốc sắp tràn ra rồi bà vú”
“Ôi trời, xem trí nhớ của tôi này”
Bà vú vội vàng xoay người đi xem thuốc của mình.
Tô Kim Thư bưng một ít trái cây từ phòng bếp đi ra ngoài, ánh mắt cô mơ hồ có chút thẫn thờ.
©ô nhìn qua bụng phẳng lì của mình, đưa tay sờ vào nó.
Lúc cô và Lệ Hữu Tuấn làm chuyện ấy cho đến bây giờ cũng không dùng bao cao su.
Có một lần, vì để dùng cho những trường hợp khẩn cấp, cô mặt dày mua một ít thứ đó.
Sau đó cô làm bộ đáng thương xin anh mang vào, nhưng anh trực tiếp ném một hộp ấy vào thùng rác.
Hơn nữa buổi tối hôm đó, cả người anh giống như bị kích thích, mãnh liệt muốn cô.
Cho nên từ đó về sau, Tô Kim Thư cũng không dám nhắc lại chuyện mang bao cao su với anh nữa.
Mà thay vào đó sẽ dùng biện pháp tránh thai, sử dụng thuốc tránh thai không gây hại quá nhiều.
Đứa bé của bọn họ.
Khi kéo cửa ra, bà thấy một cô gái dáng vẻ xinh xắn, cẩn thận đứng ở trước cửa Trên tay cô ta còn cầm theo một cái túi.
Bà vú đánh giá cô ta từ trên xuống dưới: “Cô là ai?”
Người phụ nữ hồi hộp mở miệng: “Xin hỏi đây là nhà anh Lệ sao?”
Bà vú lại nhìn cô ta: “Đúng, cô có chuyện gì không?”
Cô ta đưa túi trong tay đến trước mặt bà vú: “Trong này là áo khoác của anh Lệ, chuyện lần trước rất cảm ơn anh ấy. Áo khoác tôi đã giặt sạch, tôi muốn trả lại cho anh ấy”
Bà vú cực kỳ thấu hiểu.
Vừa nhìn biểu cảm trên gương mặt của người phụ nữ này khi nhắc đến Lệ Hữu Tuấn, bà vú đã đoán được phần nào.
Trong nháy mắt bà trở nên nghiêm túc: “Thân thể cậu chủ không thoải mái, sẽ không xuống đây được. Chỉ là mợ chủ có nhà, tôi có thể thay cô đi hỏi một chút, cô không ngại ở đây chờ một lát chứ?”
Sau khi Nguyễn Bảo Lan nghe lời này lập tức ngẩn người.
Mợ chủ?
Lệ Hữu Tuấn có vợ rồi sao?
Bà vú cũng không quan tâm cô ta có trả lời không, trực tiếp xoay người lên tầng.
Sau một hồi do dự, bà vú vẫn gõ cửa phòng.
Lúc này Tô Kim Thư đang đút trái cây cho Lệ Hữu Tuấn.
Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, cô chuẩn bị đứng dậy đi mở cửa thì bỗng nhiên bị Lệ Hữu Tuấn kéo tay lại, không cho cô rời đi: “Đút cho anh.”
Tô Kim Thư bất đắc dĩ ngồi xuống lần nữa: “Bà vú, có chuyện gì không?”
Bà vú vốn định nói riêng với Tô Kim Thư.
Chỉ là lúc này thấy cô không có ý mở cửa thì lớn tiếng nói: “Mợ chủ, bên ngoài có một cô gái trẻ tuổi mang trả âu phục lại cho cậu chủ. Nói chuyện lần trước cảm ơn cậu chủ, vậy có phải mời cô ta đi vào không?”
Cô gái trẻ tuổi?
Còn âu phục?
Trong nháy mắt ánh mắt Tô Kim Thư trở nên vô cùng sắc bén.
Cô nhìn Lệ Hữu Tuấn, động tác chuẩn bị đút trái cây cho anh cũng ngừng lại.
“Anh Lệ, có người tìm anh, anh muốn mời vào không?”
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, dường như không nhớ nổi chuyện bà vú vừa mới nói kia.
Anh năm tay Tô Kim Thư, đưa quả nho vào trong miệng mình: “Bà vú đang hỏi em, không phải hỏi tôi”
“Nhưng người ta đến tìm anh, không phải tìm tôi”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, phát hiện trên mặt cô không có biểu hiện gì không vui cả “Âu phục của anh rất nhiều, thiếu một bộ cũng không sao cả”
Tô Kim Thư như có điều suy nghĩ: “Anh Lệ đây là quyết định để tôi xử lý ư?”
“Làm sao? Với tư cách là người phụ nữ của tôi thay tôi ngăn cản những thứ như vậy rất miễn cưỡng sao?”
Bà vú đứng ở cửa đợi nửa ngày cũng không thấy ai đáp lại.
Bà không kiềm chế nổi mở miệng hỏi thêm: “Mợ chủ?”
Tô Kim Thư mở miệng nói: “Không cần đâu, trực tiếp ném đi.”
Ném?
Bà vú cũng ngẩn người.
Mặc dù nhìn ra được chút mờ ám, nhưng Tô Kim Thư lại thẳng thắn như vậy, nằm ngoài dự đoán của bà Bà do dự chớp mắt: “Mợ chủ, trực tiếp ném đi hình như.
không được tốt cho lắm? Nếu không thì tôi nhận lấy quần áo nhưng không để cô ta vào”
Lệ Hữu Tuấn có thâm ý khác nhìn chẳm chằm Tô Kim Thư.
Khoé môi anh nhếch lên tia hứng thú.
Tô Kim Thư ung dung đút một quả nho cho Lệ Hữu Tuấn “Không cần đâu bà vú, bà ném ngay trước mặt cô ta, hoặc là tôi bảo anh Lệ xuống ném cũng được”
Rốt cuộc lúc này bà vú mới phản ứng kịp.
Cô gái kia chắc là làm phiền Lệ Hữu Tuấn ở bên ngoài Hơn nữa cậu chủ còn ở trong phòng, chuyện này nên xử lý như thế nào chắc hẳn cậu chủ cũng biết Một người ngoài như bà lại còn ở đây quơ chân múa tay, thật là.
Bà vú vội vàng gật đầu: “Được.” Nói xong, bà vú nhanh chóng đi xuống tầng.
Đi tới cửa, bà thấy trên mặt Nguyễn Bảo Lan nở nụ cười nhàn nhạt.
Bà đưa tay nhận lấy quần áo.
Sau đó ngay trước mặt cô ta trực tiếp ném vào trong thùng rác.
Xoay người trở về nhà, đóng cửa.
Ngay cả một lời thừa thãi cũng không nói.
Sắc mặt Nguyễn Bảo Lan chợt biến đổi.
Người phụ nữ trung niên này nhìn qua chắc là bà vú ở đây.
Nhưng lại ngay trước mặt cô ta vứt quần áo đi.
Chắc hẳn đây là ý tứ từ trong miệng mợ chủ kia chứ?
Cô ta cản chặt môi, hai tay bên người nằm thật chặt Đôi mắt cô ta đỏ bừng, đợi ở cửa một lúc lâu mới chịu rời đi Cách lớp kính, bà vú vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của cô ta