Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 107
Chương 107: Đến để đi cửa sau
Tô Kim Thư liều mạng lắc đầu, muốn xóa hết những ý nghĩ phức tạp ra khỏi đầu.
Chờ khi cô đến cửa Nam, vừa nhìn đã thấy chiếc Rolls Royce quen thuộc bên đường.
Cô đi vài bước qua đó, mở cửa ghế lái phụ.
Lệ Hữu Tuấn đang ngồi trên ghế lái Hôm nay anh không mặc đồ tây đen cực kỳ có tính đại diện kia.
Mà là trang phục đơn giản màu be, hơi thở lạnh lẽo trên người cũng bớt đi một chút.
Tô Kim Thư thở hổn hển ngồi xuống, thắt dây an toàn.
Lệ Hữu Tuấn nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, Tô Kim Thư lập tức tiếp lời “Mười hai phút, tôi không đến muội Lệ Hữu Tuấn cuối cùng cũng quay đầu, nhìn gương mặt của cô gái nhỏ, vì chạy mà đỏ bừng, đôi mắt to tròn trong sáng đang nhìn mình không chớp mắt.
“Tôi có nói cô đến mi Tô Kim Thư sửng sốt một lúc: Ơ, hình như anh không nói!
Chiếc Rolls Royce màu đen nhanh chóng khởi động, chậm rãi hòa vào dòng xe.
Xe đi được khoảng mười phút.
Trong suốt quá trình, Lệ Hữu Tuấn không nói một câu.
Mà Tô Kim Thư ngồi bên cạnh anh, chỉ cảm thấy không khí xung quanh quả thật đè nén khiến người ta khó thở.
Tính toán thời gian, hình như đã một tuần cô không gặp Lệ Hữu Tuấn rồi.
Trong lòng suy nghĩ một lúc, cô lên tiếng thăm dò: “Anh Lệ, thực ra tối đó…”
“Hửm?”
“Thực ra tối đó tôi uống say”
Tô Kim Thư còn chưa nói xong, tiếng thẳng xe chói tai vang lên.
Rolls Royce đột nhiên dừng lại, dọa Tô Kim Thư giật mình.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn cô: “Tôi nhớ à? mình đã từng nói với cô, ghét nhất là phụ nữ uống say”
Ở dưới mái hiên nhà người ta, đương nhiên phải tuân thủ quy tắc của người ta.
Là cô làm sai trước.
Tô Kim Thư có chút chột dạ rụt người lại, nhịn suốt một lúc lâu, cuối cùng nặn ra được một câu xin lỗi.
Bàn tay người đàn ông khẽ bóp mặt cô, Lệ Hữu Tuấn càng dựa càng gần: “Cái miệng nhỏ này, trừ nói xin lỗi ra còn biết làm gì nữa?”
Đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại, dường như anh nghĩ đến gì đó: “Đúng rồi, còn biết ở trên giường nói lời ngọt ngào lấy lòng tôi.”
Nghe thấy câu nói trắng trợn như vậy của người đàn ông, vành tai Tô Kim Thư lập tức ửng đỏ: “Anh, anh đang nói gì vậy?”
“Cô nhóc hư hỏng, tối qua, ăn mặc mát mẻ như vậy, lẽ nào không phải có ý đó?”
Bí mật nhỏ chôn sâu dưới đáy lòng đột nhiên bị người ta nhìn thấu, Tô Kim Thư có cảm giác xấu hổ muốn chết.
Được rồi cô thừa nhận!
Cô vẫn luôn biết, Lệ Hữu Tuấn có một loại chấp niệm gần như ám ảnh về cơ thể cô.
Tuy cô cũng không biết chấp niệm này từ đâu mà có.
Nhưng tối qua, quả thật cô mang theo tâm tư xấu xa: Nếu cô không dỗ được Lệ Hữu Tuấn, dứt khoát dùng mỹ nhân kế cho xong.
Tô Kim Thư có chút xấu hổ tránh mặt: “Tôi, tôi chỉ muốn xin lỗi anh, vì cuộc điện thoại của mình làm phiền đến hành trình của anh”
“Xin lỗi?”
Khóe môi Lệ Hữu Tuấn khẽ nhếch, đầu ngón tay mảnh khảnh phác họa đường viền tai của cô, Nhẹ nhàng lướt qua vai và cổ của cô như khảy đàn.
Lập tức khiến làn da cô bị bao phủ bởi những vệt đỏ hồng: “Nếu cô cảm thấy tự dâng hiến bản thân cho tôi là lời xin lỗi tốt nhất, vậy thì…”
Giọng nói lúc này của Lệ Hữu Tuấn rất khàn, mang theo một loại mập mờ mê hoặc lòng người.
Cảm giác đầu ngón tay anh ở trên vai cô muốn cử động, trái tim Tô Kim Thư căng thẳng đến mức sắp ngừng đập.
Không biết có phải do hai người có quá nhiều lần thân mật da thịt hay không, khiến cho mỗi lần Tô Kim Thư đến gần Lệ Hữu Tuấn, luôn bị vài câu nói của anh bóp méo.
Lúc này, vẻ mặt cô kinh hoảng nhìn Lệ Hữu Tuấn.
Suy nghĩ trong đầu là, nơi này ven đường lớn, cái tên Lệ Hữu Tuấn này chắc không phải định ở đây…
Mắt thấy tay của Lệ Hữu Tuấn sắp vươn đến bên này, Tô Kim Thư đột ngột nhảm mắt: “Lệ Hữu Tuấn, đừng mài”
Cũng chính vào lúc cô vừa dứt lời ~ Một tiếng “cạch” vang lên.
Cửa xe bên cạnh bị mở ra.
Tô Kim Thư vội vàng mở mắt, lập tức hóa đá.
Thì ra cái tên này vốn chẳng muốn làm gì mình cả, chẳng qua anh chỉ muốn mở cửa xe thay mình thôi?
Sau khi ý thức được điều này, gương mặt cô lập tức đỏ bừng.
Tô Kim Thư hận không thể lập tức tìm một chỗ chui vào.
Sau khi Lệ Hữu Tuấn xuống xe, phát hiện Tô Kim Thư vẫn đang che mặt ngồi ở ghế lái phụ: “Không muốn xuống? Hay là, ban nấy tôi không làm gì cô, rất thất vọng?”
“Ai thất vọng, không có đâu!”
Tô Kim Thư gần như luống cuống tay chân tháo dây an toàn, nhanh chóng ra ngoài.
Cô theo sau Lệ Hữu Tuấn.
Chân của người đàn ông này rất dài, chỉ đi mấy bước đã vứt lại cô sau lưng.
Tô Kim Thư không thể không chạy để đuổi kịp anh: “Anh Lệ, anh chậm chút, chờ tôi với.”
Lệ Hữu Tuấn ghét bỏ cau mày, liếc nhìn cô.
Tuy bước chân không dừng lại, nhưng tốc độ chậm lại rõ rệt.
Tô Kim Thư vốn muốn hỏi anh, định đưa mình đi đâu.
Nhưng sau đó ý niệm xoay chuyển, người đàn ông này trước giờ độc đoán ngang ngược.
Trước giờ làm việc đều không hỏi ý người khác, cho dù mình hỏi, e rằng cũng chẳng hỏi được gì.
Cho nên cô ngoan ngoãn theo sau Lệ Hữu Tuấn, hai người một trước một sau, đi vào một biệt thự kiểu Trung Quốc cực kỳ đặc biệt.
Từ cửa vào sảnh trước, cả đoạn đường đều được lát đá cuội.
Bên đường trồng vài loại hoa cỏ, được chăm sóc rất tỉ mỉ.
Rất nhanh, hai người đứng trước cửa lớn biệt thự.
Lệ Hữu Tuấn mặt không biểu cảm nhấn chuông “Reng reng”
Trong nhà không có phản ứng.
Lệ Hữu Tuấn vươn tay tiếp tục nhấn chuông cửa.
Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào như cũ Chính vào lúc anh vươn tay định nhấn lần thứ ba, Tô Kim Thư cuối cùng yếu ớt lên tiếng: “Có khi nào chủ nhân ngôi nhà này, không có ở đây không?”
Lệ Hữu Tuấn không nói chuyện, mà rất cố chấp nhấn chuông cửa lần thứ ba.
“Nhấn cái rắm, không biết trong nhà không có người àI”
Màn hình điện thoại video treo trước cửa lóe sáng, sau khi một câu chửi rủa bén nhọn vang lên, liên tối lại.
Lệ Hữu Tuấn cũng không giận, anh vươn tay nhấn nút gọi: “Lão già thối, còn không mở cửa tôi sẽ đi đấy: Ghê gớm như vậy?
Tô Kim Thư nhìn Lệ Hữu Tuấn.
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng vang trong biệt thự, sau đó cửa lớn đột ngột bị người ta kéo ra.
Chỉ thấy một ông lão tóc hoa râm, đeo kính đen, thoạt nhìn luộm thuộm, hoàn toàn.
không chút hình tượng đứng trước cửa.
Ông ta đưa mắt xuống liếc nhìn, sau khi xác nhận người đến là Lệ Hữu Tuấn, lập tức vui vẻ hớn hở: “Thắng nhóc thối, thật sự là cậu à? Trước.
khi đến sao lại không gọi trước cho ông già này? Cậu không biết gần đây người đến nhờ đi cửa sau, thật sự nhiều quá đi, ngay cả cửa tôi cũng không dám mở. Đúng rồi, hôm nay cậu đến đây làm gì?”
‘Vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng: “Đến để đi cửa sau.”