Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 41: Cô là “Duẫn Hạ Thuần”
Nhân vật Duẫn Đông Vũ đã được xác định do Cố Tinh Trạch thủ vai, Lâm Phượng Thiên chọn Cố Tinh Trạch không chỉ vì anh ta là Thiên Vương mà còn vì trên người anh ta luôn có một nỗi buồn bao trùm lấy, mà nỗi u sầu này lại rất thích hợp với Duẫn Đông Vũ trong truyện.
Mà cái khó ở đây chính là nhân vật Duẫn Hạ Thuần.
Duẫn Hạ Thuần là một cô gái đơn thuần, hiền lành, tốt bụng, ngây thơ non nớt, đáng yêu khả ái.
Từ nhỏ Duẫn Hạ Thuần luôn được Duẫn Đông Vũ che chở, bới thế dù trong xã hội khó khăn tàn nhẫn cô vẫn giữ được nét hồn nhiên trong sáng của mình. Để diễn được con người của Duẩn Hạ Thuần, thật sự rất khó. Ngay cả người có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, cũng chưa chắc đã diễn được thành công nhân vật này.
Lâm Phượng Thiên có chút phiền lòng, những người nằm trong danh sách tuy có dung mạo xuất sắc, nhưng chẳng có ai là hợp với "Duẫn Hạ Thuần".
Lúc Lâm Phượng Thiên đang đau đầu, trợ lý đang đứng nhìn ở cửa sổ bỗng nhiên hét lên kinh hãi:"Đạo diễn Lâm, mau nhìn mau nhìn! Bên kia có cô gái mặt trắng rất đẹp, rất giống Duẫn Hạ Thuẫn đó!"
Lâm Phượng Thiên nhìn về phía trợ lý chỉ, mặt lập tức biến sắc, ánh mắt chấn động, lập tức kích động tiến gần hơn về phía cửa sổ xe.
Dưới ánh nắng mặt trời, một bóng dáng nhỏ nhỏ xinh xắn đang lặng yên đứng đợi ở cửa chính, cô gái này đẹp như từ trong tranh bước ra vậy, chớp mắt một cái đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người ngồi bên trong xe.
"Wow..." Trợ lý cả kinh nín thở tập trung nhìn, anh ta thật sự chưa từng thấy cô gái nào đẹp như cô gái này.
Nhìn qua, tuổi của cô gái này hình như cũng không lớn lắm, thậm chí càng nhìn càng thấy cô có chút ngây thơ của Duẫn Hạ Thuần.
Cô mặc một cái váy dài sạch sẽ trắng tinh, lộ ra hai cánh tay trắng nõn mượt mà, cả người toát ra một cảm giác thanh dịu nhẹ nhàng, khiến ai nhìn cũng thoải mái, vẻ đẹp của cô thật làm cho người khác phải động lòng.
Cô chỉ mặc một chiếc váy vô cùng đơn giản, không có gì cầu kỳ, nhưng mặc ở trên người cô chiếc váy này lại trở thành một tuyệt tác, đẹp thuần khiết như một cô gái không bị nhiễm bụi trần, thật khiến người ta phải nín thở mà ngắm nhìn.
Cô cũng không có dáng người gợi cảm như những cô gái khác, thân hình cô trông rất mảnh khảnh, cũng không quá đẩy đà, nhẹ nhàng non nớt như một chiếc lá nổi trên mặt nước vậy.
Nhưng dù là thế, cô vẫn thu hút được tầm mắt tất cả mọi người.
Chẳng hiểu sao, dù chỉ mặc một cái váy rất đỗi bình thường, nhưng trong đám người nhốn nháo trước cửa, mọi người vẫn phải ngước mắt nhìn về phía cô.
Lâm Phượng Thiên híp mắt một cái, trên thế gian này vẫn có người đẹp như vậy sao? Trong lòng thầm kích động không thôi, Lâm Phượng Thiên vội cầm lấy ống nhòm bên cạnh mình.
Cô gái kia đứng ở cửa, trong tay mang theo một cái túi, mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng xoã trên vai, dưới ánh mặt trời mái tóc trở nên lấp lánh hơn. Mái tóc mềm mượt như nước, kết hợp với gương mặt tuyệt mĩ.
Làn da trắng như ngọc, gương mặt trái xoan xinh đẹp, hai gò má hơi hơi đỏ lên.
Cô cúi đầu khẽ nhắm mắt lại, đuôi mắt hẹp dài câu hồn, quyến rũ cực kỳ.
Mi mắt vừa cong vừa dài, lại còn dày nữa, tròng mắt đen láy như viên hắc ngọc, lại mang nét gì đó nhẹ nhàng tựa cánh bướm. Đôi môi căng hồng mịn, giống như đoá ho mởi nở rộ, kiều diễm khả ái vô cùng.
Vân Thi Thi đang cúi đầu suy nghĩ, mắt khẽ cau lại, giác quan thứ sáu như đang mách bảo cô, hình như có ai đó đang nhìn cô.
Cô như biết được những người trên chiếc xe kia đang nhìn cô, cô quay người lại, nhìn về phía chiếc xe, chớp mắt một cái, ánh mắt Lâm Phượng Thiên cũng sâu xa đi vài phần, còn có một chút ngạc nhiên hoảng hốt.
Lâm Phượng Thiên giờ có thể nhìn được rõ ràng đôi mắt của cô, nó như sóng biển, lại như cô đọng rõ nét, ánh mắt sáng như ánh trăng, đẹp trong như mặt nước, nhưng lại sâu thẳm không thấy được đáy.
>
Mà cái khó ở đây chính là nhân vật Duẫn Hạ Thuần.
Duẫn Hạ Thuần là một cô gái đơn thuần, hiền lành, tốt bụng, ngây thơ non nớt, đáng yêu khả ái.
Từ nhỏ Duẫn Hạ Thuần luôn được Duẫn Đông Vũ che chở, bới thế dù trong xã hội khó khăn tàn nhẫn cô vẫn giữ được nét hồn nhiên trong sáng của mình. Để diễn được con người của Duẩn Hạ Thuần, thật sự rất khó. Ngay cả người có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, cũng chưa chắc đã diễn được thành công nhân vật này.
Lâm Phượng Thiên có chút phiền lòng, những người nằm trong danh sách tuy có dung mạo xuất sắc, nhưng chẳng có ai là hợp với "Duẫn Hạ Thuần".
Lúc Lâm Phượng Thiên đang đau đầu, trợ lý đang đứng nhìn ở cửa sổ bỗng nhiên hét lên kinh hãi:"Đạo diễn Lâm, mau nhìn mau nhìn! Bên kia có cô gái mặt trắng rất đẹp, rất giống Duẫn Hạ Thuẫn đó!"
Lâm Phượng Thiên nhìn về phía trợ lý chỉ, mặt lập tức biến sắc, ánh mắt chấn động, lập tức kích động tiến gần hơn về phía cửa sổ xe.
Dưới ánh nắng mặt trời, một bóng dáng nhỏ nhỏ xinh xắn đang lặng yên đứng đợi ở cửa chính, cô gái này đẹp như từ trong tranh bước ra vậy, chớp mắt một cái đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người ngồi bên trong xe.
"Wow..." Trợ lý cả kinh nín thở tập trung nhìn, anh ta thật sự chưa từng thấy cô gái nào đẹp như cô gái này.
Nhìn qua, tuổi của cô gái này hình như cũng không lớn lắm, thậm chí càng nhìn càng thấy cô có chút ngây thơ của Duẫn Hạ Thuần.
Cô mặc một cái váy dài sạch sẽ trắng tinh, lộ ra hai cánh tay trắng nõn mượt mà, cả người toát ra một cảm giác thanh dịu nhẹ nhàng, khiến ai nhìn cũng thoải mái, vẻ đẹp của cô thật làm cho người khác phải động lòng.
Cô chỉ mặc một chiếc váy vô cùng đơn giản, không có gì cầu kỳ, nhưng mặc ở trên người cô chiếc váy này lại trở thành một tuyệt tác, đẹp thuần khiết như một cô gái không bị nhiễm bụi trần, thật khiến người ta phải nín thở mà ngắm nhìn.
Cô cũng không có dáng người gợi cảm như những cô gái khác, thân hình cô trông rất mảnh khảnh, cũng không quá đẩy đà, nhẹ nhàng non nớt như một chiếc lá nổi trên mặt nước vậy.
Nhưng dù là thế, cô vẫn thu hút được tầm mắt tất cả mọi người.
Chẳng hiểu sao, dù chỉ mặc một cái váy rất đỗi bình thường, nhưng trong đám người nhốn nháo trước cửa, mọi người vẫn phải ngước mắt nhìn về phía cô.
Lâm Phượng Thiên híp mắt một cái, trên thế gian này vẫn có người đẹp như vậy sao? Trong lòng thầm kích động không thôi, Lâm Phượng Thiên vội cầm lấy ống nhòm bên cạnh mình.
Cô gái kia đứng ở cửa, trong tay mang theo một cái túi, mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng xoã trên vai, dưới ánh mặt trời mái tóc trở nên lấp lánh hơn. Mái tóc mềm mượt như nước, kết hợp với gương mặt tuyệt mĩ.
Làn da trắng như ngọc, gương mặt trái xoan xinh đẹp, hai gò má hơi hơi đỏ lên.
Cô cúi đầu khẽ nhắm mắt lại, đuôi mắt hẹp dài câu hồn, quyến rũ cực kỳ.
Mi mắt vừa cong vừa dài, lại còn dày nữa, tròng mắt đen láy như viên hắc ngọc, lại mang nét gì đó nhẹ nhàng tựa cánh bướm. Đôi môi căng hồng mịn, giống như đoá ho mởi nở rộ, kiều diễm khả ái vô cùng.
Vân Thi Thi đang cúi đầu suy nghĩ, mắt khẽ cau lại, giác quan thứ sáu như đang mách bảo cô, hình như có ai đó đang nhìn cô.
Cô như biết được những người trên chiếc xe kia đang nhìn cô, cô quay người lại, nhìn về phía chiếc xe, chớp mắt một cái, ánh mắt Lâm Phượng Thiên cũng sâu xa đi vài phần, còn có một chút ngạc nhiên hoảng hốt.
Lâm Phượng Thiên giờ có thể nhìn được rõ ràng đôi mắt của cô, nó như sóng biển, lại như cô đọng rõ nét, ánh mắt sáng như ánh trăng, đẹp trong như mặt nước, nhưng lại sâu thẳm không thấy được đáy.
>
Tác giả :
Hoa Dung Nguyệt Hạ