Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 350: Đánh cược
Lúc này sao cô có thể không nhìn ra Tiền Thiếu Hoa đang suy nghĩ gì?
Trong ánh mắt kia không hề che giấu dục vọng cướp đoạt, cũng cho thấy rõ người đàn ông này đang tính toán điều gì.
Lý Lan thầm nghĩ, chỉ sợ người đàn ông này đang coi trọng tiểu nha đầu sau lưng cô!
Dựa theo quy củ lúc trước, nếu cô mang theo nghệ sĩ, chạm phải tình huống như này, cô nhất định sẽ đẩy mạnh tiêu thụ với Tiền Thiếu Hoa một phen.
Dù sao nghệ sĩ trong công ti cô được người đàn ông này nhìn vừa mắt cũng là vinh hạnh vạn phần!
Trong một đêm có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng, dĩ nhiên là chuyện vô cùng tốt đẹp!
Ai sẽ cự tuyệt cơ chứ?
Nói vậy nghĩa là, những cô gái vì danh lợi mà bước vào giới này tất nhiên sẽ cam tâm tình nguyện!
Trên mặt danh lợi, đưa phụ nữ tiêu khiển cho những ông chủ lớn này, coi như là một quy tắc ngầm.
Nhưng bây giờ, mục tiêu của ông ta là Vân Thi Thi, thì không thể!
Vì vậy, cô theo bản năng chắn trước người Vân Thi Thi, cẩn thận bảo vệ cô ấy, đồng thời chặn tầm nhìn dính như keo của Tiền Thiếu Hoa.
Lúc này người đàn ông mới phục hồi tinh thần, nhưng vẫn liếc mắt nhìn mãi người phía sau cô, trên mặt lộ ra ý cười đậm!
“Giám đốc Tiền, sao ngài cứ nhìn chằm chằm người ta vậy, đừng khiến người ta sợ chứ!” Lý Lan cười cười, nửa đùa giỡn nói.
Trước khi lên làm trợ lí cho Mộ Nhã Triết, cô xuất thân từ bộ phận quản lý, trên phương diện giao thiệp, đối xử với khách hàng dĩ nhiên là vô cùng thành thạo, thuận buồm xuôi gió.
Ở phương diện ăn nói cũng có tiêu chuẩn đặc biệt, một câu nói đùa giỡn có thể khiến bầu không khí dịu đi ít nhiều.
Tiền Thiếu Hoa được coi là một người làm ăn lão luyện.
Quanh năm ở trên bàn rượu, trước mặt một kiểu nhưng sau lưng lại là kiểu khác, nửa đời người đeo mặt nạ trên mặt nhưng chẳng bao giờ tháo xuống.
Do đó công phu nhìn mặt người khác cũng có kinh nghiệm.
Ông ta nhìn ra được, Lý Lan này hình như cố tình che chở cô gái kia, có lẽ, thân phận cô gái đó không bình thường?
Lẽ nào là thiên kim nhà ai? Thục nữ có tiếng trong giới thượng lưu.
Nhưng nhìn không giống lắm.
Trên người cô gái này, có sự kiêu ngạo đã ngấm vào trong xương, vào quật cường, vừa kiên nghị.
Hơn nữa, trang phục trên người cô ấy không thuộc dạng của thiên kim nhà giàu, đều là loại trang phục giản đơn.
Nên biết rằng, phàm là người thế gia, ăn mặc đều rất xa hoa.
Kết quả là, loại trừ ý nghĩ này!
Nếu không có vướng bận bối cảnh gia đình, vậy không cần kiêng dè gì hết!
Ông ta, nhìn trúng nha đầu này!
“Cô gái này thật xinh đẹp quá!”
Tiền Thiếu Hoa ca ngợi từ tận đáy lòng, tiện đà khẽ cười, liếc mắt quan sát Vân Thi Thi lần nữa, hỏi: “Vị này...là tiểu thư nhà ai vậy? Sao tôi chưa từng gặp qua nhỉ?”
“À...cô bé này à...”
Lý Lan mỉm cười, tuy hơi khó xử nhưng vẫn tươi cười giới thiệu: “Đây là nghệ sĩ giám đốc Mộ đích thân ký, là một người mới rất tài hoa đấy! Có điều còn chưa chính thức ra mắt, đợi đến khi ra mắt, còn phải nhờ giám đốc Tiền quan tâm nhiều hơn!”
Cô cố ý nhấn mạnh hai từ “giám đốc Mộ” và “đích thân”, ý tứ trong câu nói này, như không rõ mà lại rất rõ.
Trong ánh mắt kia không hề che giấu dục vọng cướp đoạt, cũng cho thấy rõ người đàn ông này đang tính toán điều gì.
Lý Lan thầm nghĩ, chỉ sợ người đàn ông này đang coi trọng tiểu nha đầu sau lưng cô!
Dựa theo quy củ lúc trước, nếu cô mang theo nghệ sĩ, chạm phải tình huống như này, cô nhất định sẽ đẩy mạnh tiêu thụ với Tiền Thiếu Hoa một phen.
Dù sao nghệ sĩ trong công ti cô được người đàn ông này nhìn vừa mắt cũng là vinh hạnh vạn phần!
Trong một đêm có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng, dĩ nhiên là chuyện vô cùng tốt đẹp!
Ai sẽ cự tuyệt cơ chứ?
Nói vậy nghĩa là, những cô gái vì danh lợi mà bước vào giới này tất nhiên sẽ cam tâm tình nguyện!
Trên mặt danh lợi, đưa phụ nữ tiêu khiển cho những ông chủ lớn này, coi như là một quy tắc ngầm.
Nhưng bây giờ, mục tiêu của ông ta là Vân Thi Thi, thì không thể!
Vì vậy, cô theo bản năng chắn trước người Vân Thi Thi, cẩn thận bảo vệ cô ấy, đồng thời chặn tầm nhìn dính như keo của Tiền Thiếu Hoa.
Lúc này người đàn ông mới phục hồi tinh thần, nhưng vẫn liếc mắt nhìn mãi người phía sau cô, trên mặt lộ ra ý cười đậm!
“Giám đốc Tiền, sao ngài cứ nhìn chằm chằm người ta vậy, đừng khiến người ta sợ chứ!” Lý Lan cười cười, nửa đùa giỡn nói.
Trước khi lên làm trợ lí cho Mộ Nhã Triết, cô xuất thân từ bộ phận quản lý, trên phương diện giao thiệp, đối xử với khách hàng dĩ nhiên là vô cùng thành thạo, thuận buồm xuôi gió.
Ở phương diện ăn nói cũng có tiêu chuẩn đặc biệt, một câu nói đùa giỡn có thể khiến bầu không khí dịu đi ít nhiều.
Tiền Thiếu Hoa được coi là một người làm ăn lão luyện.
Quanh năm ở trên bàn rượu, trước mặt một kiểu nhưng sau lưng lại là kiểu khác, nửa đời người đeo mặt nạ trên mặt nhưng chẳng bao giờ tháo xuống.
Do đó công phu nhìn mặt người khác cũng có kinh nghiệm.
Ông ta nhìn ra được, Lý Lan này hình như cố tình che chở cô gái kia, có lẽ, thân phận cô gái đó không bình thường?
Lẽ nào là thiên kim nhà ai? Thục nữ có tiếng trong giới thượng lưu.
Nhưng nhìn không giống lắm.
Trên người cô gái này, có sự kiêu ngạo đã ngấm vào trong xương, vào quật cường, vừa kiên nghị.
Hơn nữa, trang phục trên người cô ấy không thuộc dạng của thiên kim nhà giàu, đều là loại trang phục giản đơn.
Nên biết rằng, phàm là người thế gia, ăn mặc đều rất xa hoa.
Kết quả là, loại trừ ý nghĩ này!
Nếu không có vướng bận bối cảnh gia đình, vậy không cần kiêng dè gì hết!
Ông ta, nhìn trúng nha đầu này!
“Cô gái này thật xinh đẹp quá!”
Tiền Thiếu Hoa ca ngợi từ tận đáy lòng, tiện đà khẽ cười, liếc mắt quan sát Vân Thi Thi lần nữa, hỏi: “Vị này...là tiểu thư nhà ai vậy? Sao tôi chưa từng gặp qua nhỉ?”
“À...cô bé này à...”
Lý Lan mỉm cười, tuy hơi khó xử nhưng vẫn tươi cười giới thiệu: “Đây là nghệ sĩ giám đốc Mộ đích thân ký, là một người mới rất tài hoa đấy! Có điều còn chưa chính thức ra mắt, đợi đến khi ra mắt, còn phải nhờ giám đốc Tiền quan tâm nhiều hơn!”
Cô cố ý nhấn mạnh hai từ “giám đốc Mộ” và “đích thân”, ý tứ trong câu nói này, như không rõ mà lại rất rõ.
Tác giả :
Hoa Dung Nguyệt Hạ