Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 332: Nhớ cô
Lời còn chưa dứt, Mộ Nhã Triết đã cầm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lồng ngực mình, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, người đàn ông có chút nóng vội, hôn lên đôi môi của cô, trằn trọc liếm mút.
Cơ thể có chút nhớ cô!
Mấy ngày ở nước Mĩ, bất cứ giây phút nào cũng thấy nhớ nhung người phụ nữ này.
Nhớ dáng vẻ xấu hổ hờn dỗi của cô, nhớ dáng vẻ cô tức giận trừng mắt nhìn anh, càng nhớ dáng vẻ thẹn thùng nở rộ khi ở dưới thân anh.
Cực kì mê người.
Nhớ cô, cảm giác như uống phải thuốc độc.
Mà độc này, chỉ có cô mới có thể chữa khỏi.
Cô là độc dược của anh, cũng là thuốc giải của anh.
Đầu lưỡi luồn qua kẽ hở của môi cô, liếm lấy hương vị ngọt ngào của cô, mùi hương thuốc lá nhàn nhạt rong chơi giữa răng môi.
Trái tim Vân Thi Thi đập nhanh hơn, trên khuôn mặt hiện lên áng hồng.
Lúc đầu nụ hôn của anh mang ý như muốn xâm lược, ép sát từng bước.
Nhưng dần dần, nụ hôn của anh chầm chậm trở nên dịu dàng.
Một tay Mộ Nhã Triết chống đỡ thân thể nửa ngồi, một tay bá đạo nắm lấy hông cô, anh hơi nhổm dậy, biếng nhác dựa vào ghế sô pha, ôm cô ngồi giữa hai đầu gối mình, rồi một tay chuyển sang giữ chặt bắp đùi của cô, một tay giữ chặt gáy cô, tư thế này khiến nụ hôn càng trở nên sâu hơn.
Đầu lưỡi khẽ khàng miêu tả dáng vẻ đôi môi, sự tiếp xúc lúc thì mềm mại, lúc thì như mang theo dòng điện, khiến sự run rẩy tê dại truyền khắp cơ thể cô, thân thể không tự chủ nổi lên phản ứng nóng bỏng.
Bản năng ẩn giấu nơi sâu kín dễ dàng bị anh đào móc ra.
Hô hấp của Vân Thi Thi mất đi sự ổn định, hổn hển, nụ hôn ấy bao giờ cũng có ma lực đáng sỡ, có thể dễ dàng khơi dậy lửa tình sâu trong cô.
Mộ Nhã Triết cười lưu manh, tay trái tà ác đẩy váy cô ra, thuần thục cởi nút thắt, đầu ngón tay lạnh lẽo như có như không lướt qua xương quai xanh, làn da của cô.
Vân Thi Thi kinh hãi, cầm lấy tay anh.
“Anh làm gì vậy?”
“Ăn em.”
“Thật không hiểu nổi anh!” làm bộ như nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, mặt Vân Thi Thi nóng lên nói.
Mộ Nhã Triết mỉm cười, quay sáng cầm lấy ngón tay cô, dẫn dắt chạm vào lồng ngực của mình.
Đầu ngón tay chạm vào khuy áo của anh, sắc mặt Vân Thi Thi đỏ bừng.
Mấy ngày không chạm cô, càng trở nên nhạy cảm.
Chỉ một cái hôn sâu mà mặt cô đã đỏ như có thể nhỏ ra máu, đỏ tới tận mang tai.
Thật đáng yêu.
Mộ Nhã Triết nói: “Không phải tôi bảo tôi đói bụng, cô gái, cho tôi ăn no đi!”
“Đói bụng thì đi ăn cơm đi!”
Vân Thi Thi vừa thẹn vừa giận, sẵng giọng.
“Cô gái, em thật sự không hiểu hay giả bộ không hiểu vậy?”
Mộ Nhã Triết liếm khóe môi cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: “Ý ăn em, không hiểu?”
Giờ hiểu rồi.
Nhưng...
Vân Thi Thi hít một hơi thật sâu, nuốt một cái, hai tay đặt trên lồng ngực anh.
“Không được.”
“Không được?”
“Ừ.”
“Tôi ngủ với người phụ nữ của tôi, sao không được?”
Người đàn ông này, sao lại bá đạo như vậy chứ?
Vân Thi Thi hơi tức giận, bây giờ cô vô cùng mệt mỏi, muốn ăn một bữa cơm no, rồi thoải mái ngủ một giấc ngủ ngắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác...
Trời không chiều lòng người.
Mộ Nhã Triết quan sát ánh mắt tránh né của cô, trong lòng hơi không vui.
Vì vậy, nắm cằm cô, môi mỏng dán lên đôi môi nhỏ nhắn của cô lần nữa.
Đặt lên cánh môi mềm của cô, anh thầm thì: “Nhớ em.”
Cơ thể có chút nhớ cô!
Mấy ngày ở nước Mĩ, bất cứ giây phút nào cũng thấy nhớ nhung người phụ nữ này.
Nhớ dáng vẻ xấu hổ hờn dỗi của cô, nhớ dáng vẻ cô tức giận trừng mắt nhìn anh, càng nhớ dáng vẻ thẹn thùng nở rộ khi ở dưới thân anh.
Cực kì mê người.
Nhớ cô, cảm giác như uống phải thuốc độc.
Mà độc này, chỉ có cô mới có thể chữa khỏi.
Cô là độc dược của anh, cũng là thuốc giải của anh.
Đầu lưỡi luồn qua kẽ hở của môi cô, liếm lấy hương vị ngọt ngào của cô, mùi hương thuốc lá nhàn nhạt rong chơi giữa răng môi.
Trái tim Vân Thi Thi đập nhanh hơn, trên khuôn mặt hiện lên áng hồng.
Lúc đầu nụ hôn của anh mang ý như muốn xâm lược, ép sát từng bước.
Nhưng dần dần, nụ hôn của anh chầm chậm trở nên dịu dàng.
Một tay Mộ Nhã Triết chống đỡ thân thể nửa ngồi, một tay bá đạo nắm lấy hông cô, anh hơi nhổm dậy, biếng nhác dựa vào ghế sô pha, ôm cô ngồi giữa hai đầu gối mình, rồi một tay chuyển sang giữ chặt bắp đùi của cô, một tay giữ chặt gáy cô, tư thế này khiến nụ hôn càng trở nên sâu hơn.
Đầu lưỡi khẽ khàng miêu tả dáng vẻ đôi môi, sự tiếp xúc lúc thì mềm mại, lúc thì như mang theo dòng điện, khiến sự run rẩy tê dại truyền khắp cơ thể cô, thân thể không tự chủ nổi lên phản ứng nóng bỏng.
Bản năng ẩn giấu nơi sâu kín dễ dàng bị anh đào móc ra.
Hô hấp của Vân Thi Thi mất đi sự ổn định, hổn hển, nụ hôn ấy bao giờ cũng có ma lực đáng sỡ, có thể dễ dàng khơi dậy lửa tình sâu trong cô.
Mộ Nhã Triết cười lưu manh, tay trái tà ác đẩy váy cô ra, thuần thục cởi nút thắt, đầu ngón tay lạnh lẽo như có như không lướt qua xương quai xanh, làn da của cô.
Vân Thi Thi kinh hãi, cầm lấy tay anh.
“Anh làm gì vậy?”
“Ăn em.”
“Thật không hiểu nổi anh!” làm bộ như nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, mặt Vân Thi Thi nóng lên nói.
Mộ Nhã Triết mỉm cười, quay sáng cầm lấy ngón tay cô, dẫn dắt chạm vào lồng ngực của mình.
Đầu ngón tay chạm vào khuy áo của anh, sắc mặt Vân Thi Thi đỏ bừng.
Mấy ngày không chạm cô, càng trở nên nhạy cảm.
Chỉ một cái hôn sâu mà mặt cô đã đỏ như có thể nhỏ ra máu, đỏ tới tận mang tai.
Thật đáng yêu.
Mộ Nhã Triết nói: “Không phải tôi bảo tôi đói bụng, cô gái, cho tôi ăn no đi!”
“Đói bụng thì đi ăn cơm đi!”
Vân Thi Thi vừa thẹn vừa giận, sẵng giọng.
“Cô gái, em thật sự không hiểu hay giả bộ không hiểu vậy?”
Mộ Nhã Triết liếm khóe môi cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: “Ý ăn em, không hiểu?”
Giờ hiểu rồi.
Nhưng...
Vân Thi Thi hít một hơi thật sâu, nuốt một cái, hai tay đặt trên lồng ngực anh.
“Không được.”
“Không được?”
“Ừ.”
“Tôi ngủ với người phụ nữ của tôi, sao không được?”
Người đàn ông này, sao lại bá đạo như vậy chứ?
Vân Thi Thi hơi tức giận, bây giờ cô vô cùng mệt mỏi, muốn ăn một bữa cơm no, rồi thoải mái ngủ một giấc ngủ ngắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác...
Trời không chiều lòng người.
Mộ Nhã Triết quan sát ánh mắt tránh né của cô, trong lòng hơi không vui.
Vì vậy, nắm cằm cô, môi mỏng dán lên đôi môi nhỏ nhắn của cô lần nữa.
Đặt lên cánh môi mềm của cô, anh thầm thì: “Nhớ em.”
Tác giả :
Hoa Dung Nguyệt Hạ