Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 168: Tôi muốn, cô phải cho
“Đứng lại.” Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt tối tăm, cả căn phòng như hầm băng.
Vân Thi Thi lại như người mộng du không nghe thấy, tiếp tục đi về phía cửa.
Cô không muốn bị coi thường.
Cô không phải người phụ nữ như vậy...
Vân Thi Thi cắn chặt môi dưới, bàn tay mới chạm đến nắm vịn cửa, từ đằng sau, Mộ Nhã Triết bước nhanh về phía trước, ôm lấy hông cô, giữ chặt cô.
“A ----“ Vân Thi Thi kêu lên một tiếng, giùng giằng: “Mộ Nhã Triết, buông ra!”
“Cô muốn hắn ta nhìn thấy cô bây giờ?”
Mỗ Nhã Triết bóp gò má cô, nhìn thẳng vào cặp mắt đang hoảng loạn của cô, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ bảo hắn ta vào đây, xem cô bây giờ, hửm?”
“Đừng...”
“Cô gái, tôi muốn cô, cô phải cho, tôi không thích bị cự tuyệt!”
Nói rồi, anh ném cô lên giường.
Thân thể trên giường mềm khẽ nảy lên mấy cái, cơ thể cao to của người đàn ông lập tức đè lên, vóc người rắn chắc che đi ánh trắng bên ngoài.
Vân Thi Thi hít thở không thông, bắt đầu hoảng hốt trốn tránh, hai tay liều mạng đẩy lồng ngực anh, nhưng thân thể của người đàn ông không hề suy suyển, mặc cô đẩy thế nào cũng là phí công.
Anh đè lên cô, đôi môi lạnh lẽo hôn lên môi cô, ngậm lấy bờ môi cô, đầu lưỡi xâm nhập bừa bãi, cậy mạnh đảo qua kẽ hở của môi cô.
Nhất thười sắc mặt của cô trắng bệch, cảm thụ sự tấn công cuồng dã của anh, cô sợ hãi cắn chặt răng, bờ vai run rẩy!
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng cắn môi cô, rồi lúc thì như cuồn chuồn lướt nước, lúc thì bất chợt như cuồng phong, tay không khách khí phủ lên eo cô.
Lưỡi anh như giao long, khẽ cạy môi cô ra, thấy cô vẫn cắn chặt răng, không thể vào sâu hơn.
Anh bất mãn nâng mắt, ngón tay dài nắm lấy má cô, giọng nói khàn khàn tà mị: “Mở miệng ra.”
Cô căng thẳng thở gấp, khớp hàm vẫn như cũ cắn chặt.
Người đàn ông hơi tức giận, híp mắt lại, bàn tay bóp gò má cô bấm mạnh một cái, khiến cô đau đớn hít một hơi, anh nhân thời cơ lập tức sục sạo khắp khoang miệng thơm tho của cô.
Sự nhiệt tình như lửa thiêu khiến cô không phản ứng kịp, bá đạo, cường thế, không cho phép trái ý!
Đầu lưỡi anh tiến vào, quét qua vị ngọt trước, rồi lập tức liếm mút môi thơm.
Vân Thi Thi không nhịn được lui về sau, khuôn mặt đã đỏ bừng, hơi mất tự nhiên xoay eo, bụng dưới vô tình trượt qua chỗ nào đó.
Thân thể cô như thể chạm phải điện, cứng đờ, ngẩng đầu đối diện với một cặp mắt thâm sâu, cô không khỏi thầm kêu một tiếng!
Người đàn ông tà ác cắn cánh môi cô một cái, không hiểu vì sao, vưu vật nhỏ nhắn dưới thân lại khiến anh nổi lên ham muốn chà đạp, anh thích nhìn dáng vẻ thất kinh của cô, thú vị cực kỳ!
Giống như gặp được con mồi đáng yêu, trong lòng có ý muốn trêu chọc.
Lần nữa quan sát kĩ gương mặt như hoa đào này, cô gái này rõ ràng có khuôn mặt đẹp đẽ quyến rũ như vậy, hệt như yêu tinh làm điên đảo chúng sinh, khí chất lại đơn thuần tinh khiết, hai người đặt cạnh nhau, chẳng những không hề thấy xung đột mà còn thêm mấy phần mĩ cảm cấm kị.
Như thể sâu độc, không thuốc nào chữa được!
Cô gái này, vừa quyến rũ, lại vừa ngây ngô quá đáng!
Vân Thi Thi lại như người mộng du không nghe thấy, tiếp tục đi về phía cửa.
Cô không muốn bị coi thường.
Cô không phải người phụ nữ như vậy...
Vân Thi Thi cắn chặt môi dưới, bàn tay mới chạm đến nắm vịn cửa, từ đằng sau, Mộ Nhã Triết bước nhanh về phía trước, ôm lấy hông cô, giữ chặt cô.
“A ----“ Vân Thi Thi kêu lên một tiếng, giùng giằng: “Mộ Nhã Triết, buông ra!”
“Cô muốn hắn ta nhìn thấy cô bây giờ?”
Mỗ Nhã Triết bóp gò má cô, nhìn thẳng vào cặp mắt đang hoảng loạn của cô, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ bảo hắn ta vào đây, xem cô bây giờ, hửm?”
“Đừng...”
“Cô gái, tôi muốn cô, cô phải cho, tôi không thích bị cự tuyệt!”
Nói rồi, anh ném cô lên giường.
Thân thể trên giường mềm khẽ nảy lên mấy cái, cơ thể cao to của người đàn ông lập tức đè lên, vóc người rắn chắc che đi ánh trắng bên ngoài.
Vân Thi Thi hít thở không thông, bắt đầu hoảng hốt trốn tránh, hai tay liều mạng đẩy lồng ngực anh, nhưng thân thể của người đàn ông không hề suy suyển, mặc cô đẩy thế nào cũng là phí công.
Anh đè lên cô, đôi môi lạnh lẽo hôn lên môi cô, ngậm lấy bờ môi cô, đầu lưỡi xâm nhập bừa bãi, cậy mạnh đảo qua kẽ hở của môi cô.
Nhất thười sắc mặt của cô trắng bệch, cảm thụ sự tấn công cuồng dã của anh, cô sợ hãi cắn chặt răng, bờ vai run rẩy!
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng cắn môi cô, rồi lúc thì như cuồn chuồn lướt nước, lúc thì bất chợt như cuồng phong, tay không khách khí phủ lên eo cô.
Lưỡi anh như giao long, khẽ cạy môi cô ra, thấy cô vẫn cắn chặt răng, không thể vào sâu hơn.
Anh bất mãn nâng mắt, ngón tay dài nắm lấy má cô, giọng nói khàn khàn tà mị: “Mở miệng ra.”
Cô căng thẳng thở gấp, khớp hàm vẫn như cũ cắn chặt.
Người đàn ông hơi tức giận, híp mắt lại, bàn tay bóp gò má cô bấm mạnh một cái, khiến cô đau đớn hít một hơi, anh nhân thời cơ lập tức sục sạo khắp khoang miệng thơm tho của cô.
Sự nhiệt tình như lửa thiêu khiến cô không phản ứng kịp, bá đạo, cường thế, không cho phép trái ý!
Đầu lưỡi anh tiến vào, quét qua vị ngọt trước, rồi lập tức liếm mút môi thơm.
Vân Thi Thi không nhịn được lui về sau, khuôn mặt đã đỏ bừng, hơi mất tự nhiên xoay eo, bụng dưới vô tình trượt qua chỗ nào đó.
Thân thể cô như thể chạm phải điện, cứng đờ, ngẩng đầu đối diện với một cặp mắt thâm sâu, cô không khỏi thầm kêu một tiếng!
Người đàn ông tà ác cắn cánh môi cô một cái, không hiểu vì sao, vưu vật nhỏ nhắn dưới thân lại khiến anh nổi lên ham muốn chà đạp, anh thích nhìn dáng vẻ thất kinh của cô, thú vị cực kỳ!
Giống như gặp được con mồi đáng yêu, trong lòng có ý muốn trêu chọc.
Lần nữa quan sát kĩ gương mặt như hoa đào này, cô gái này rõ ràng có khuôn mặt đẹp đẽ quyến rũ như vậy, hệt như yêu tinh làm điên đảo chúng sinh, khí chất lại đơn thuần tinh khiết, hai người đặt cạnh nhau, chẳng những không hề thấy xung đột mà còn thêm mấy phần mĩ cảm cấm kị.
Như thể sâu độc, không thuốc nào chữa được!
Cô gái này, vừa quyến rũ, lại vừa ngây ngô quá đáng!
Tác giả :
Hoa Dung Nguyệt Hạ