Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 103: Nhân tài hiếm có
“Duẫn Hạ Thuần, đây chính là Duẫn Hạ Thuần mà tôi muốn tìm!”
Không hề có chút khác biệt, giống y như là bước ra từ trong sách vậy. Lâm Phượng Thiên vui mừng, đồng thời, ông ta không khỏi nghi ngờ, cô gái này thật sự không phải diễn viên được đào tạo chính quy* ư?
*Đào tạo chính quy ở đây là chỉ tốt nghiệp ở các trường liên quan đến Sân Khấu – Điện Ảnh.
Vừa xuất hiện liền trực tiếp diễn xuất, dùng hành động để chứng minh tài năng của mình, cô gái này không chỉ thông minh, mà còn là một nhân tài diễn xuất hiếm có!
Trên thực tế, các bộ phim về tuổi thanh xuân đều không yêu cầu cao về kỹ năng diễn xuất, đa số đều không được tự nhiên, tẻ nhạt vô vị, người xem cũng cảm thấy nhàm chán. Đối với những bộ phim liên quan đến tuổi thanh xuân, đa số người xem đều mang cảm xúc hoài niệm, đôi khi còn sinh ra sự quyến luyến đối với tuổi trẻ đẹp đẽ.
Mà các bộ phim về tuổi thanh xuân, chính là phải dùng những chuyện cũ đẹp đẽ để khơi gợi cảm xúc của người xem, để họ nhớ lại một thời tuổi trẻ đẹp đẽ, tươi trẻ, đây mới là chân lý của điện ảnh về tuổi thanh xuân!
Cô gái này khiến cho hai mắt mọi người đều như muốn phát sáng!
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Cố Tinh Trạch không kìm được lòng bước lên trước, giống như trong kịch bản, Duẫn Đông Vũ đi lên sân khấu, trong tiếng vỗ tay khen ngợi của mọi người dưới khán đài, ôm Duẫn Hạ Thuần vào trong ngực!
“Tốt! Đặc sắc! Thật sự rất đặc sắc, khiến tôi rất ấn tượng!” Lâm Phượng Thiên kích động vỗ tay, những nhà sản xuất khác cũng không nhịn được gật đầu khen ngợi.
Không chỉ là Lâm Phượng Thiên, tất cả mọi người ở đây đều đã phải chứng khiến những màn khóc nhàm chán đến phát ngán từ sáng đến trưa, vậy nên có thể nói màn biểu diễn của Vân Thi Thi giống như một gáo nước mát để người ta “tắm rửa” cho tinh thần vậy.
“Trời ạ, quá hay… Làm tôi chợt nhớ đến mối tình đầu của mình…” Một vị trợ lý đạo diễn thấy cảnh sinh tình, liền đỏ mắt.
Dù là Lâm Phượng Thiên cũng giật mình, mới đầu ông ta nhìn trúng cô cũng bởi vì thấy hợp duyên, lần thứ hai nhìn trúng là vì khuôn mặt xinh đẹp của cô, mà lần này, cô lại giống hệt như hình tượng nữ chính trong kịch bản, ông ta nào biết được cuộc gặp mặt hôm nay, lại sẽ phát hiện ra một hạt giống tốt như vậy?
Nhưng mà cô lại không phải diễn viên chính quy, mà là học sinh ban tự nhiên, tại sao diễn xuất của cô lại tốt như vậy?
Chuyện này không giống với thiên phú, có tài năng diễn xuất trời sinh quả thật cũng sẽ khiến người ta phải chú ý, nhưng mà cô gái này hoàn toàn không giống vậy, từ lúc bước lên sân khấu, cô liền chìm vào trong cảnh diễn, hành động chuyên nghiệp, diễn xuất điêu luyện, thậm chí có thể nói là hoàn mxy, chỉ có những diễn viên lâu năm trong Làng giải trí mới có được khả năng này!
Nhưng bất kể thế nào, có thể nói Lâm Phượng Thiên đã tìm được một báu vật!
Vân Thi Thi khôi phục tâm trạng bình tĩnh, cô chậm rãi rời khỏi cái ôm của Cố Tinh Trạch, khóe miệng khẽ cong lên, nở một nụ cười vừa lịch sự vừa dịu dàng, không quá thân thiện, nhưng cũng không lạnh lùng.
Nói diễn liền diễn, vừa xuất hiện đã bắt đầu thể hiện, hành động tự nhiên, nếu như nói cô không phải diễn viên chính quy, có ai tin?
Nhưng Vân Thi Thi lại rõ ràng, cô có thể diễn xuất tốt như vậy, thật ra là đã phải trải qua không ít khổ sở.
Cô được kế thừa kỹ năng diễn xuất của cựu diễn viên Mục Ngọc Linh. Lăn lộn trong giới giải trí, mặc dù không có bối cảnh sau lưng mạnh mẽ, cũng không có người nào nâng đỡ, nhưng mục ngọc linh chỉ dựa vào thực lực của chính bản thân, không ngừng cố gắng từng chút một, mãi cho đến khi có được cơ hội hiếm có, mới có thể trở nên nổi tiếng.
Để được vinh danh là Ảnh Hậu hai lần liên tiếp, Mục Ngọc Linh đã trải qua mười năm đầy máu và nước mắt.
Mục Ngọc Linh truyền thụ cho Vân Thi Thi kỹ năng cả đời của mình, cho nên lần này đến thử kính, Vân Thi Thi là xuất hiện có chuẩn bị, cô đã quyết định làm, thì phải làm cho thật tốt.
Cố Tinh Trạch nhìn về phía Vân Thi Thi, trên mặt cô lúc này là một nụ cười không màng danh lợi, đôi mắt cô vừa long lanh vừa tràn ngập dịu dàng, biểu hiện vừa rồi của cô đã khiến anh ta phải giật mình.
Cô gái này… vô cùng tài giỏi.
Ngay cả anh ta cũng bị cô lôi cuốn không dứt ra được.
Lần đầu tiên gặp cô ở quán rượu, trông cô đầy mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, giống y như một con mèo nhỏ bị kinh sợ, bày ra dáng vẻ cảnh giác không dễ tin người, mà cô gái đang đứng trước mặt anh ta lúc này, lại vô cùng xinh đẹp, vui vẻ, vừa tự tin, lại khiêm tốn.
Không hề có chút khác biệt, giống y như là bước ra từ trong sách vậy. Lâm Phượng Thiên vui mừng, đồng thời, ông ta không khỏi nghi ngờ, cô gái này thật sự không phải diễn viên được đào tạo chính quy* ư?
*Đào tạo chính quy ở đây là chỉ tốt nghiệp ở các trường liên quan đến Sân Khấu – Điện Ảnh.
Vừa xuất hiện liền trực tiếp diễn xuất, dùng hành động để chứng minh tài năng của mình, cô gái này không chỉ thông minh, mà còn là một nhân tài diễn xuất hiếm có!
Trên thực tế, các bộ phim về tuổi thanh xuân đều không yêu cầu cao về kỹ năng diễn xuất, đa số đều không được tự nhiên, tẻ nhạt vô vị, người xem cũng cảm thấy nhàm chán. Đối với những bộ phim liên quan đến tuổi thanh xuân, đa số người xem đều mang cảm xúc hoài niệm, đôi khi còn sinh ra sự quyến luyến đối với tuổi trẻ đẹp đẽ.
Mà các bộ phim về tuổi thanh xuân, chính là phải dùng những chuyện cũ đẹp đẽ để khơi gợi cảm xúc của người xem, để họ nhớ lại một thời tuổi trẻ đẹp đẽ, tươi trẻ, đây mới là chân lý của điện ảnh về tuổi thanh xuân!
Cô gái này khiến cho hai mắt mọi người đều như muốn phát sáng!
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Cố Tinh Trạch không kìm được lòng bước lên trước, giống như trong kịch bản, Duẫn Đông Vũ đi lên sân khấu, trong tiếng vỗ tay khen ngợi của mọi người dưới khán đài, ôm Duẫn Hạ Thuần vào trong ngực!
“Tốt! Đặc sắc! Thật sự rất đặc sắc, khiến tôi rất ấn tượng!” Lâm Phượng Thiên kích động vỗ tay, những nhà sản xuất khác cũng không nhịn được gật đầu khen ngợi.
Không chỉ là Lâm Phượng Thiên, tất cả mọi người ở đây đều đã phải chứng khiến những màn khóc nhàm chán đến phát ngán từ sáng đến trưa, vậy nên có thể nói màn biểu diễn của Vân Thi Thi giống như một gáo nước mát để người ta “tắm rửa” cho tinh thần vậy.
“Trời ạ, quá hay… Làm tôi chợt nhớ đến mối tình đầu của mình…” Một vị trợ lý đạo diễn thấy cảnh sinh tình, liền đỏ mắt.
Dù là Lâm Phượng Thiên cũng giật mình, mới đầu ông ta nhìn trúng cô cũng bởi vì thấy hợp duyên, lần thứ hai nhìn trúng là vì khuôn mặt xinh đẹp của cô, mà lần này, cô lại giống hệt như hình tượng nữ chính trong kịch bản, ông ta nào biết được cuộc gặp mặt hôm nay, lại sẽ phát hiện ra một hạt giống tốt như vậy?
Nhưng mà cô lại không phải diễn viên chính quy, mà là học sinh ban tự nhiên, tại sao diễn xuất của cô lại tốt như vậy?
Chuyện này không giống với thiên phú, có tài năng diễn xuất trời sinh quả thật cũng sẽ khiến người ta phải chú ý, nhưng mà cô gái này hoàn toàn không giống vậy, từ lúc bước lên sân khấu, cô liền chìm vào trong cảnh diễn, hành động chuyên nghiệp, diễn xuất điêu luyện, thậm chí có thể nói là hoàn mxy, chỉ có những diễn viên lâu năm trong Làng giải trí mới có được khả năng này!
Nhưng bất kể thế nào, có thể nói Lâm Phượng Thiên đã tìm được một báu vật!
Vân Thi Thi khôi phục tâm trạng bình tĩnh, cô chậm rãi rời khỏi cái ôm của Cố Tinh Trạch, khóe miệng khẽ cong lên, nở một nụ cười vừa lịch sự vừa dịu dàng, không quá thân thiện, nhưng cũng không lạnh lùng.
Nói diễn liền diễn, vừa xuất hiện đã bắt đầu thể hiện, hành động tự nhiên, nếu như nói cô không phải diễn viên chính quy, có ai tin?
Nhưng Vân Thi Thi lại rõ ràng, cô có thể diễn xuất tốt như vậy, thật ra là đã phải trải qua không ít khổ sở.
Cô được kế thừa kỹ năng diễn xuất của cựu diễn viên Mục Ngọc Linh. Lăn lộn trong giới giải trí, mặc dù không có bối cảnh sau lưng mạnh mẽ, cũng không có người nào nâng đỡ, nhưng mục ngọc linh chỉ dựa vào thực lực của chính bản thân, không ngừng cố gắng từng chút một, mãi cho đến khi có được cơ hội hiếm có, mới có thể trở nên nổi tiếng.
Để được vinh danh là Ảnh Hậu hai lần liên tiếp, Mục Ngọc Linh đã trải qua mười năm đầy máu và nước mắt.
Mục Ngọc Linh truyền thụ cho Vân Thi Thi kỹ năng cả đời của mình, cho nên lần này đến thử kính, Vân Thi Thi là xuất hiện có chuẩn bị, cô đã quyết định làm, thì phải làm cho thật tốt.
Cố Tinh Trạch nhìn về phía Vân Thi Thi, trên mặt cô lúc này là một nụ cười không màng danh lợi, đôi mắt cô vừa long lanh vừa tràn ngập dịu dàng, biểu hiện vừa rồi của cô đã khiến anh ta phải giật mình.
Cô gái này… vô cùng tài giỏi.
Ngay cả anh ta cũng bị cô lôi cuốn không dứt ra được.
Lần đầu tiên gặp cô ở quán rượu, trông cô đầy mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, giống y như một con mèo nhỏ bị kinh sợ, bày ra dáng vẻ cảnh giác không dễ tin người, mà cô gái đang đứng trước mặt anh ta lúc này, lại vô cùng xinh đẹp, vui vẻ, vừa tự tin, lại khiêm tốn.
Tác giả :
Hoa Dung Nguyệt Hạ