Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 160: Nổi giận vì hồng nhan
Trời phạt Đắc tội với người trong lòng Lục Hạo Thành, Vương gia cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.
Hiện nay, Lục Hạo Thành đã là bá vương của thành phố Giang và là trùm nổi tiếng giàu có nhất nước A rồi.
Chỉ cần một câu nói liền có thể hủy hoại một công ty nhỏ bé dễ như trở bàn tay.
Tô Cảnh Minh bỗng lơ ngơ, Lục Hạo Thành sao đột nhiên lại lưu tâm đến chuyện của Lam Hân như vậy? Anh muốn hỏi một câu cho rõ, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm đáng sợ, trên mặt cuồng phong gào thét, bão táp bao phủ của Lục Hạo Thành.
Lời nói đến bên miệng của anh thực sự không nói ra nổi, miệng cứ như bị đóng chặt, một câu cũng không nói được.
Điều này càng là vì hơi thở lạnh lẽo tản ra trên người Lục Hạo Thành.
“Kết thúc rồi! Giọng nói Âu Cảnh Minh nhàn nhạt, khóe miệng cong lên độ cong mỉa mai.
Lục Hạo Thành đứng lên, dáng người thon dài truyền đến cảm giác áp bức lạnh lẽo.
“Lưu vào ổ USB, tôi đi đón Lam Lam.” Nói xong, anh sải bước rời khoit phòng.
Tô Cảnh Minh lúc này mới cảm thấy không khí trong phòng tươi mát hơn nhiều, cảm giác đè nén dưới đáy lòng tản ra: “Tử Hoành, cậu nói xem, trong vòng nửa tháng ngắn gủi sao Lục Hạo Thành xảy ra biến hoa kinh thiên động địa như vậy, tối nay còn nỗi giận vì hồng nhan?” Mộc Tử Hoành đen tối cười, vỗ vỗ bả vai Tô Cảnh Minh: “Cảnh Minh, gần đây biểu hiện của cậu không tốt lắm, chuyện này cậu đừng hỏi nhiều nữa, sau này cậu sẽ biết thôi, đi, trở về thôi, kịch xem xong rồi, về nhà ngủ.” Tô Cảnh Minh nghe vậy, không vui nhìn bóng lưng Mộc Tử Hoành: “Mộc Tử Hoành, có người nào làm bạn như cậu không? Còn có, vở kịch cuối còn chưa xem.
Âu Cảnh Nghiêu đi qua người anh ta, cười nói: “Cảnh Minh, đi thôi! Giữa bạn bè với nhau chính là như vậy, còn về vở kịch cuối, buồn nôn, không xem.” “Xời!’ Tô Cảnh Minh hừ lạnh một tiếng: “Cảnh Nghiêu, cậu mau nói với tôi đi, rốt cuộc chuyện này là sao? Tôi sắp bị giày vò phát điên rồi, cậu nói với tôi nha?” Tô Cảnh Minh mặt như đưa đám cầu xin Âu Cảnh Nghiêu.
Anh hận không thể cúng té Lục Hạo Thành.
Tên nhãi nãy, thực sự quá khó hầu hạ! Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh ta, cong cong khóe môi, nụ cười nhẹ chiếu sáng mọi thứ xung quanh: “Cảnh Minh, tính cách tôi thế nào, cậu không biết sao?” Nói xong, một tay anh đút vào túi quần, tao nhã bước ra ngoài, mỗi bước đi của anh đều đặc biệt thu hút ánh mắt trong máy người.
Trên khuôn mặt tuấn dật của Tô Cảnh Minh có chút méo mó vì tức giận.
“Hừ! các cậu thế này mà là anh em? Có ai làm anh em như các cậu không?” Anh ta độc thoại gào thét, không bằng lòng theo họ rời đi, nhưng đáy lòng thà chết cũng không cam tâm.
Trong phòng, Lam Hân ngồi trên sofa, cô im lặng nhìn chiếc giường lớn cách không xa, đáy lòng muôn vàn cảm xúc.
Đây là…
Lam Hân đang suy nghĩ được một nửa thì bị tiếng mở cửa kéo lại mạch suy nghĩ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, vẻ mặt cô bỗng trở nên lo lắng, toàn thân căng thẳng, nhìn chằm chằm cửa phòng.
Thấy người bước vào là Lục Hạo Thành, trái tim cô lại càng căng thẳng.
Đây chính là nơi phá hủy tất cả của cô, cũng là nơi khiến cô hiểu rõ chân tướng.
Cô nhìn người đàn ông đang bước về phía cô, ánh đèn pha lê chiếu lên khuôn mặt sâu xa của anh, đường nét khuôn mặt lại càng đan xen sâu xa, góc cạnh rõ ràng, từng cử chỉ hành động đều cho thấy sự chin chắn và nội liễm.
Lục Hạo Thành ngước mắt, Lam Hân lại vội vàng cúi đầu xuống.
Lúc anh nhìn thấy Lam Hân, khuôn mặt sâu xa lập tức ôn hòa dịu dàng.
Anh đứng không xa, ánh mắt vô ý liếc nhìn chiếc giường lớn cách không xa, dưới tác dụng của thuốc anh vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cô trong
Hiện nay, Lục Hạo Thành đã là bá vương của thành phố Giang và là trùm nổi tiếng giàu có nhất nước A rồi.
Chỉ cần một câu nói liền có thể hủy hoại một công ty nhỏ bé dễ như trở bàn tay.
Tô Cảnh Minh bỗng lơ ngơ, Lục Hạo Thành sao đột nhiên lại lưu tâm đến chuyện của Lam Hân như vậy? Anh muốn hỏi một câu cho rõ, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm đáng sợ, trên mặt cuồng phong gào thét, bão táp bao phủ của Lục Hạo Thành.
Lời nói đến bên miệng của anh thực sự không nói ra nổi, miệng cứ như bị đóng chặt, một câu cũng không nói được.
Điều này càng là vì hơi thở lạnh lẽo tản ra trên người Lục Hạo Thành.
“Kết thúc rồi! Giọng nói Âu Cảnh Minh nhàn nhạt, khóe miệng cong lên độ cong mỉa mai.
Lục Hạo Thành đứng lên, dáng người thon dài truyền đến cảm giác áp bức lạnh lẽo.
“Lưu vào ổ USB, tôi đi đón Lam Lam.” Nói xong, anh sải bước rời khoit phòng.
Tô Cảnh Minh lúc này mới cảm thấy không khí trong phòng tươi mát hơn nhiều, cảm giác đè nén dưới đáy lòng tản ra: “Tử Hoành, cậu nói xem, trong vòng nửa tháng ngắn gủi sao Lục Hạo Thành xảy ra biến hoa kinh thiên động địa như vậy, tối nay còn nỗi giận vì hồng nhan?” Mộc Tử Hoành đen tối cười, vỗ vỗ bả vai Tô Cảnh Minh: “Cảnh Minh, gần đây biểu hiện của cậu không tốt lắm, chuyện này cậu đừng hỏi nhiều nữa, sau này cậu sẽ biết thôi, đi, trở về thôi, kịch xem xong rồi, về nhà ngủ.” Tô Cảnh Minh nghe vậy, không vui nhìn bóng lưng Mộc Tử Hoành: “Mộc Tử Hoành, có người nào làm bạn như cậu không? Còn có, vở kịch cuối còn chưa xem.
Âu Cảnh Nghiêu đi qua người anh ta, cười nói: “Cảnh Minh, đi thôi! Giữa bạn bè với nhau chính là như vậy, còn về vở kịch cuối, buồn nôn, không xem.” “Xời!’ Tô Cảnh Minh hừ lạnh một tiếng: “Cảnh Nghiêu, cậu mau nói với tôi đi, rốt cuộc chuyện này là sao? Tôi sắp bị giày vò phát điên rồi, cậu nói với tôi nha?” Tô Cảnh Minh mặt như đưa đám cầu xin Âu Cảnh Nghiêu.
Anh hận không thể cúng té Lục Hạo Thành.
Tên nhãi nãy, thực sự quá khó hầu hạ! Âu Cảnh Nghiêu nhìn anh ta, cong cong khóe môi, nụ cười nhẹ chiếu sáng mọi thứ xung quanh: “Cảnh Minh, tính cách tôi thế nào, cậu không biết sao?” Nói xong, một tay anh đút vào túi quần, tao nhã bước ra ngoài, mỗi bước đi của anh đều đặc biệt thu hút ánh mắt trong máy người.
Trên khuôn mặt tuấn dật của Tô Cảnh Minh có chút méo mó vì tức giận.
“Hừ! các cậu thế này mà là anh em? Có ai làm anh em như các cậu không?” Anh ta độc thoại gào thét, không bằng lòng theo họ rời đi, nhưng đáy lòng thà chết cũng không cam tâm.
Trong phòng, Lam Hân ngồi trên sofa, cô im lặng nhìn chiếc giường lớn cách không xa, đáy lòng muôn vàn cảm xúc.
Đây là…
Lam Hân đang suy nghĩ được một nửa thì bị tiếng mở cửa kéo lại mạch suy nghĩ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, vẻ mặt cô bỗng trở nên lo lắng, toàn thân căng thẳng, nhìn chằm chằm cửa phòng.
Thấy người bước vào là Lục Hạo Thành, trái tim cô lại càng căng thẳng.
Đây chính là nơi phá hủy tất cả của cô, cũng là nơi khiến cô hiểu rõ chân tướng.
Cô nhìn người đàn ông đang bước về phía cô, ánh đèn pha lê chiếu lên khuôn mặt sâu xa của anh, đường nét khuôn mặt lại càng đan xen sâu xa, góc cạnh rõ ràng, từng cử chỉ hành động đều cho thấy sự chin chắn và nội liễm.
Lục Hạo Thành ngước mắt, Lam Hân lại vội vàng cúi đầu xuống.
Lúc anh nhìn thấy Lam Hân, khuôn mặt sâu xa lập tức ôn hòa dịu dàng.
Anh đứng không xa, ánh mắt vô ý liếc nhìn chiếc giường lớn cách không xa, dưới tác dụng của thuốc anh vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cô trong
Tác giả :
Nam Cung Tử Yên