Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 114: Không ai có thể dễ dàng ức hiếp Lam Lam của chúng tôi
Cẩn Hi nhìn khuôn mặt rạng rỡ và xinh đẹp của cô, trái tim bỗng có chút nhói.
Nhưng.....
Lời nói của Lục Hạo Thành, hiện lên trong đầu anh.
Anh trầm giọng xuống hỏi: “Lam Lam, tối mai em phải đi với Lục Hạo Thành sao?".
Từ trước đến nay Lam Hân luôn nhạy cảm khi nghe giọng anh trầm xuống, cô ngẩng đầu, ngắm nhìn vẻ mặt buồn bã của anh, khuôn mặt nhạt nhẽo và hơi thở lạnh lẽo.
Cô thu lại ánh mắt và nói: “Có một bữa tiệc ở khách sạn, anh ấy nói, tất cả đều là đối tác làm ăn, em là nhà thiết kế, phải đi một chút, đi chỉ là một quá trình mà thôi".
"Chỉ là một quá trình?" Cẩn Hi nhìn ánh mắt cô sâu thẳm.
Lục Hạo Thành đi dự tiệc không bao giờ mang theo phái nữ.
Còn lần này, anh lại chủ động mời Lam Lam đi cùng.
Có thể thấy, động cơ của Lục Hạo Thành không thuần khiết.
"Ừm!" Lam Hân gật gật đầu.
Trong thời gian chia công ty, cô thỉnh thoảng cũng sẽ đi, nhưng đó đều là những bữa tiệc đơn giản, sau đó cũng là một đám phụ nữ cùng nhau trò chuyện, ăn uống, những thứ khác cũng không có gì đáng nói.
Cẩn Hi nhìn ánh đèn neon từ phía xa, mím mím môi, nhấn mạnh giọng nhắc nhở: “Lam Lam, có ai đó đang bí mật điều tra em, trong thời gian này, em phải chú ý một chút, tối mai anh sẽ đợi em bên ngoài khách sạn, dì Mộ đã gọi cho anh, bảo anh phải chăm sóc cho em”.
Lam Hân vừa nghe đến, thì ánh mắt bỗng lạnh lùng: “là Khương gia đang điều tra em đúng không?".
"Tạm thời vẫn chưa rõ, sẽ không sớm biết được." Trong lòng Cần Hi không nghĩ rằng là Khương gia đang điều tra Lam Lam.
Thời gian này Khương gia làm ăn thua lỗ rất lớn, Khương Trí Viễn bận xôn xao dư luận nên có lẽ không có thời gian quan tâm đến Lam Lam đâu.
Lam Hân quay người nhìn Cẩn Hi, cười tự tin, đôi mắt trong veo, kiên định mà tự tin.
"Cần Hi, anh không cần lo lắng, em của hôm nay đã không còn là Khương Lam Hân yếu đuối dễ bị ức hiếp như năm đó nữa rồi." %3D
Có rất nhiều chuyện, có thể may mắn một lúc nhưng không may mắn cả đời, chỉ khi bản thân thực sự có thực lực mới không bị bắt nạt.
"Anh biết! Không ai có thể dễ dàng ức hiếp Lam Lam của chúng ta được!”. Cẩn Hi cười và nhìn cô.
Mỗi khi nhìn thấy cô mạnh mẽ như vậy, anh đều không kìm được lòng muốn ôm cô, đau lòng thay cho cô!
"Đi thôi! Chúng ta đi ăn khuya, vừa nãy bị Lục Hạo Thành quấy rối, anh vẫn chưa ăn no!". Cẩn Hi có chút ấm ức nhìn Lam Hân.
Lam Hân nhìn bộ dạng ấm ức của anh, không kiềm lòng được mà cười nghiêng ngả.
"Đi thôi! Em mời! Anh đã giúp em tìm được một căn nhà tốt như vậy, em phải cảm ơn anh mới phải!”. Lam Hân nói xong, quay người đi xuống tầng dưới.
Cần Hi cười và đi theo sau cô, anh ấy có một loại mong muốn rằng thời gian có thể dừng lại ngay tại lúc này.
Giữa bọn họ, chỉ cần có tình yêu, không có hợp hay không hợp, mà chỉ có càng hợp hơn mà thôi.
Anh và Lam Lam, có quá nhiều tiếng nói chung. Có quá nhiều sở thích chung! Cùng chung ước
mơ và đam mê! Hai người họ đóng kín cửa, lái xe mô tô rồi rời đi.
Cần Hi dẫn Lam Hân đi tìm một quán ăn lớn.
Là nơi bán hải sản, còn sớm, khách không đông cho lắm.
Sau khi hai người họ ngồi xuống, Cần Hi gọi món và tiện thể gọi luôn hai chai rượu.
Anh mở bia ra và đặt trước mặt Lam Hân, cười nói: “Lam Lam, tối nay ăn mừng một chút, uống một chai rượu nhé!”.
Lam Hân nhìn chiếc xe mô tô cách đó không xa.
Có chút lo lắng nói: "Cần Hi, nếu như anh uống rượu, xe mô tô phải làm sao? Lái xe khi uống rượu là không được, anh đang muốn vi phạm luật giao thông sao”.
Cẩn Hi không hề quan tâm uống một ngụm rượu, nhất cử nhất động, đã diễn giải hết sự nho nhã của anh một cách hết sức tinh tế.
Ánh mắt lại nghiêng về phía gương mặt bé bỏng của cô.
Nhưng.....
Lời nói của Lục Hạo Thành, hiện lên trong đầu anh.
Anh trầm giọng xuống hỏi: “Lam Lam, tối mai em phải đi với Lục Hạo Thành sao?".
Từ trước đến nay Lam Hân luôn nhạy cảm khi nghe giọng anh trầm xuống, cô ngẩng đầu, ngắm nhìn vẻ mặt buồn bã của anh, khuôn mặt nhạt nhẽo và hơi thở lạnh lẽo.
Cô thu lại ánh mắt và nói: “Có một bữa tiệc ở khách sạn, anh ấy nói, tất cả đều là đối tác làm ăn, em là nhà thiết kế, phải đi một chút, đi chỉ là một quá trình mà thôi".
"Chỉ là một quá trình?" Cẩn Hi nhìn ánh mắt cô sâu thẳm.
Lục Hạo Thành đi dự tiệc không bao giờ mang theo phái nữ.
Còn lần này, anh lại chủ động mời Lam Lam đi cùng.
Có thể thấy, động cơ của Lục Hạo Thành không thuần khiết.
"Ừm!" Lam Hân gật gật đầu.
Trong thời gian chia công ty, cô thỉnh thoảng cũng sẽ đi, nhưng đó đều là những bữa tiệc đơn giản, sau đó cũng là một đám phụ nữ cùng nhau trò chuyện, ăn uống, những thứ khác cũng không có gì đáng nói.
Cẩn Hi nhìn ánh đèn neon từ phía xa, mím mím môi, nhấn mạnh giọng nhắc nhở: “Lam Lam, có ai đó đang bí mật điều tra em, trong thời gian này, em phải chú ý một chút, tối mai anh sẽ đợi em bên ngoài khách sạn, dì Mộ đã gọi cho anh, bảo anh phải chăm sóc cho em”.
Lam Hân vừa nghe đến, thì ánh mắt bỗng lạnh lùng: “là Khương gia đang điều tra em đúng không?".
"Tạm thời vẫn chưa rõ, sẽ không sớm biết được." Trong lòng Cần Hi không nghĩ rằng là Khương gia đang điều tra Lam Lam.
Thời gian này Khương gia làm ăn thua lỗ rất lớn, Khương Trí Viễn bận xôn xao dư luận nên có lẽ không có thời gian quan tâm đến Lam Lam đâu.
Lam Hân quay người nhìn Cẩn Hi, cười tự tin, đôi mắt trong veo, kiên định mà tự tin.
"Cần Hi, anh không cần lo lắng, em của hôm nay đã không còn là Khương Lam Hân yếu đuối dễ bị ức hiếp như năm đó nữa rồi." %3D
Có rất nhiều chuyện, có thể may mắn một lúc nhưng không may mắn cả đời, chỉ khi bản thân thực sự có thực lực mới không bị bắt nạt.
"Anh biết! Không ai có thể dễ dàng ức hiếp Lam Lam của chúng ta được!”. Cẩn Hi cười và nhìn cô.
Mỗi khi nhìn thấy cô mạnh mẽ như vậy, anh đều không kìm được lòng muốn ôm cô, đau lòng thay cho cô!
"Đi thôi! Chúng ta đi ăn khuya, vừa nãy bị Lục Hạo Thành quấy rối, anh vẫn chưa ăn no!". Cẩn Hi có chút ấm ức nhìn Lam Hân.
Lam Hân nhìn bộ dạng ấm ức của anh, không kiềm lòng được mà cười nghiêng ngả.
"Đi thôi! Em mời! Anh đã giúp em tìm được một căn nhà tốt như vậy, em phải cảm ơn anh mới phải!”. Lam Hân nói xong, quay người đi xuống tầng dưới.
Cần Hi cười và đi theo sau cô, anh ấy có một loại mong muốn rằng thời gian có thể dừng lại ngay tại lúc này.
Giữa bọn họ, chỉ cần có tình yêu, không có hợp hay không hợp, mà chỉ có càng hợp hơn mà thôi.
Anh và Lam Lam, có quá nhiều tiếng nói chung. Có quá nhiều sở thích chung! Cùng chung ước
mơ và đam mê! Hai người họ đóng kín cửa, lái xe mô tô rồi rời đi.
Cần Hi dẫn Lam Hân đi tìm một quán ăn lớn.
Là nơi bán hải sản, còn sớm, khách không đông cho lắm.
Sau khi hai người họ ngồi xuống, Cần Hi gọi món và tiện thể gọi luôn hai chai rượu.
Anh mở bia ra và đặt trước mặt Lam Hân, cười nói: “Lam Lam, tối nay ăn mừng một chút, uống một chai rượu nhé!”.
Lam Hân nhìn chiếc xe mô tô cách đó không xa.
Có chút lo lắng nói: "Cần Hi, nếu như anh uống rượu, xe mô tô phải làm sao? Lái xe khi uống rượu là không được, anh đang muốn vi phạm luật giao thông sao”.
Cẩn Hi không hề quan tâm uống một ngụm rượu, nhất cử nhất động, đã diễn giải hết sự nho nhã của anh một cách hết sức tinh tế.
Ánh mắt lại nghiêng về phía gương mặt bé bỏng của cô.
Tác giả :
Nam Cung Tử Yên