Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Chương 103 Hình Như Anh Giận Rồi
“Ừm...!Tớ đang mơ ngủ thôi.” Thẩm Hoa Linh nói xong, lập tức lùi vào trong phòng, cửa phòng đóng lại kêu cái ầm! Tất cả dục vọng của Dung Tư Thành dừng lại vào giờ phút này, rất nhiều lời muốn nói đều bị nuốt lại vào bụng.
Trong nháy mắt đầu óc Mộ Yến Lệ cũng khôi phục được một chút tỉnh táo.
Rốt cuộc cô đã có thể khống chế bản thân, cô ngọ ngoạy bò dậy khỏi người anh, đỏ mặt xấu hổ:
"Thật xin lỗi ngài Dung"
Dung Tư Thành cũng đứng lên: "Em uống say rồi." Mộ Yến Lệ gật đầu, không thể không thừa nhận rượu đã ảnh hưởng đến cô.
"Xin lỗi, là tôi làm anh bị ngã, tôi đưa anh đi."
Dung Tư Thành hít sâu một hơi: "Không cần đầu, em có thể tự mình sao? Nếu không được thì nhớ gọi bạn em giúp đấy!"
Mộ Yến Lệ đồng ý.
Dung Tư Thành lại dặn dò thêm vài câu rồi mới quay người rời đi.
Sau khi anh đi rồi, Mộ Yến Lệ ngồi trên ghế ngẩn ngơ,
vừa rồi bọn họ xém nữa đã hôn nhau sao? Nếu Hoa Linh không đi ra, anh thật sự sẽ hôn cô sao?
Đừng nói là anh có ý gì với cô đấy nhé? Đầu óc lộn xộn như một cuộn len không có đầu mối.
Không bao lâu sau, cửa phòng khách lại mở ra một lần nữa.
Đầu tiên Thẩm Hoa Linh thò đầu ra, ngó nghiêng hai bên trái phải, thấy Dung Tư Thành đã đi rồi cô ấy mới cười hì hì ung dung bước ra ngoài.
"Chị em tốt, cậu thật là bạo nha! Đến Dung Tư Thành mà cậu cũng dám ngang ngược mạnh bạo vậy sao?"
Mộ Yến Lệ gõ vào đầu mình: "Tớ không to gan như vậy đâu.
Vừa rồi xém chút nữa là tớ ngã xuống, anh ấy đỡ tớ nên mới bị tớ đè lên!"
Thẩm Hoa Linh đi tới, cẩn thận nhìn cô: "Cậu say à?"
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Chắc là vậy." "Cậu có biết câu cửa miệng mấy người say rượu hay nói là gì không? Tôi không say.
Cậu biết là cậu say vậy chứng tỏ cậu cũng chưa say lắm.
Ngược lại tớ rất tò mò có người có thể làm cho cậu say à?"
Mộ Yến Lệ không muốn giải thích chuyện xui xẻo tối nay, đại não hỗn loạn khiến cô muốn được nghỉ ngơi ngay lập tức: "Ngày mai tớ sẽ nói cho cậu biết, giờ tớ muốn đi ngủ, nếu được thì đêm nay cậu đừng đi mà hãy ngủ ở đây!" Nói xong thì trở về phòng
Thẩm Hoa Linh: "...
Ngày hôm sau.
Thẩm Hoa Linh đánh thức Mộ Yến Lệ dậy: "Sao rồi? Cậu còn nhớ đêm qua xảy ra chuyện gì không?"
Đầu Mộ Yến Lệ đau như muốn nứt ra, cô mạnh mẽ xoa cái đầu đang đau nhức của mình.
Đã mấy năm rồi cô không say như vậy.
"Một một đoạn thôi!"
Thẩm Hoa Linh bật cười: "Có thể coi cậu là kiểu không say rượu mà say người không? Cậu có thể uống với Dung Tư Thành nhiều như vậy ư?"
Mộ Yến Lệ ngồi dậy: "Không phải, bọn tớ chơi trò chơi.
Tớ cứ thua mãi, về sau, tớ càng sợ thua thì càng thua" “Có phải Dung Tư Thành đã tính toán trước rồi không, cố ý chuốc say cậu rồi muốn.” Thẩm Hoa Linh chuyển ánh mắt tới trước ngực cô.
Vẻ mặt Mộ Yến Lệ ghét bỏ: "Chắc Dung Tư Thành sẽ không dùng cách đó để chiếm đoạt một người phụ nữ đâu?"
Thẩm Hoa Linh nói: "Còn phải xem người anh ta muốn là ai nữa? Đối với cái vật cách điện người khác giới như cậu đây thì cũng có thể đó.
"Cậu đang nghĩ gì vậy, tớ sẽ không làm nũng, cũng không dịu dàng.
Tớ cũng không muốn cùng ai nói chuyện làm bạn, cậu nghĩ xem sẽ có người đàn ông nào thích tớ chứ? Đàn ông chỉ thích loại con gái mềm yếu, còn tớ thì quên đi."
Người nói Mộ Yến Lệ vô tình nhưng người nghe Thẩm Hoa Linh lại hữu ý, có lẽ cô gái như Trương Linh Đan mới có thể khiến đàn ông yêu thích chăng?
Mặc dù cô ấy chưa bao giờ bị tổn thương về mặt tình cảm, nhưng ở một mức độ nào đó, cô ấy thật sự rất giống Yến Lệ, ví dụ như cô ấy không biết dịu dàng là gì, là một người không hài lòng chuyện gì đó thì sẽ lựa chọn ra tay.
Mộ Yến Lệ thấy tâm trạng của Thẩm Hoa Linh suy sụp nhanh chóng nên vội vàng đổi chủ đề: “Cậu có thấy mấy món ăn tối hôm qua tớ làm chưa? Có máy món ăn được đó
Thẩm Hoa Linh ghét bỏ nói: "Cậu chẳng có chút cổ gắng gì cả, chỉ cần ăn được là tốt.
Tớ thấy ấm ức thay cho con nuôi và Dung Tư Thành luôn đó.
Sao họ lại ăn đồ ăn mà cầu nấu chứ?"
Mô Yến Lê trừng mắt nhìn cô ấy: "Này, cậu quá đáng ghê, là hai người họ bảo tớ nấu.
Tớ còn chẳng thèm làm ấy chứ?" "Cho nên tớ mới nói là Dung Tư Thành rất yêu cậu!" "Đừng có nói bậy bạ "Mau dậy ăn sáng đi."
Mộ Yến Lệ rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng, vừa liếc nhìn đã thấy hộp kẹo mình đã cất kỹ hôm qua, nhíu mày lại.
Cô cẩn thận hỏi: "Cậu lấy cái này ra à?"
Thẩm Hoa Linh nói: "Tối hôm qua tớ thấy cậu để nó trên bàn!"
Đầu óc của Mộ Yến Lệ quay cuồng, những mảnh ký ức tái hiện lại trong tâm trí, hình như cô đã nhờ Dung Tư Thành đưa hộp kẹo này cho Tề Vấn Tiêu.
Thôi xong!
Một thứ nên giấu kỹ như thế, cô chập sợi dây nào mà lại lấy ra chứ? “Sao vậy?” Thẩm Hoa Linh thấy vẻ mặt của cô không tốt nên vội vàng hỏi.
Mộ Yến Lệ khóc không ra nước mắt, quả nhiên rượu không phải thứ gì tốt mà.
"Nếu có hai người muốn cậu mua kẹo, và cậu chì mua một hộp thì lúc đó cậu sẽ làm gì” "Không đưa ai cả! Hoặc bí mật đưa cho một trong hai người họ."
Mộ Yến Lệ bĩu môi: "Vậy nếu để một người trong đó đưa cho người còn lại thì sao?" Thẩm Hoa Linh liếc cô một cái: "Cậu muốn châm ngòi ly giản sao?"
Mộ Yến Lệ ngồi phịch xuống ghế: "Không có." "Cậu nhờ Dung Tư Thành đưa kẹo cho ai?" "Tề Vấn Tiêu!"
Thẩm Hoa Linh đột nhiên hiểu ra: "À, hóa ra là cậu thích Tề Vấn Tiêu? Tề Vấn Tiêu cũng được, khuôn mặt đẹp trai, cũng có năng lực tài chính.
Nhìn anh ta có vẻ là kiểu đàn ông ấm áp, không thích ép buộc người khác, kết hợp với tính cách mạnh mẽ của cậu thì hai người có khả năng bù trừ bổ sung cho nhau, còn về phần Dung Tư Thành thì có hơi bá đạo một chút!" Cập nhật nhan*h nhất trên ТгцyeлАРP.cом
Mộ Yến Lệ gục xuống bàn, sống không còn gì luyến tiếc nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu, tớ đối tốt với Tề Vấn Tiêu giống như em trai của tớ vậy.
Chủ yếu là tớ thấy cậu ấy rất đáng thương, sức khỏe cũng không tốt, cần ăn nhiều kẹo.
Mấu chốt là tớ định lén lút đưa nó.
Ai biết tối hôm qua tớ trúng phải gió gì mà lại nhờ Dung Tư Thành đưa cho cậu ấy.
Cậu nói xem Dung Tư Thành có giận không?”
Khóe miệng Thẩm Hoa Linh ông khỏi giật hai cái: "Cậu nói thử xem? Cậu đã không cho người ta thì thôi đi còn nhờ người ta đưa cho người khác? Cậu sợ mình sống lâu quá phải không?"
Mộ Yến Lệ than ngắn thở dài: "Vậy tớ nên làm gì bây giờ? Tớ có nên giải thích một chút không?" "Giải thích cái gì? Càng tô càng đen, còn không bằng tranh thủ thời gian mua thêm hai hộp đi bù lại!"
Mộ Yến Lệ nói: "Không kịp nữa rồi."
Thẩm Hoa Linh cố ý nói: "Chính vì vậy lúc này mới có thể thể hiện trong lòng cậu ai là người quan trọng hơn, giống như đạo lý khi gặp nguy hiểm cậu sẽ vứt bỏ ai trước.
Có lẽ Dung Tư Thành không quá tức giận, nhưng chắc chắn anh ta sẽ rất đau lòng."
Mộ Yến Lệ thở gấp: "Tổn thương gì chứ, dù sao bọn tớ cũng không có quan hệ gì, đừng làm tớ sợ nha.
Nghe cậu nói mà tớ muốn nổi cáu luôn."
Thực ra trong lòng cô hiểu rõ, dù sao Tề Vấn Tiêu cũng là em trai của Dung Tư Thành, sao anh có thể tức giận với em trai mình được chứ.
Cô nhìn ra được thái độ của Dung Tư Thành đối với Tề Vấn Tiêu rất tốt, có lẽ anh sẽ không vì một hộp kẹo đưa ai trước đưa ai sao mà giận cô đâu?
Chỉ là cô không thể nói chuyện này với Thẩm Hoa Linh.
Thẩm Hoa Linh liếc cô một cái rồi nói: "Được rồi, tớ không nói nữa, cậu tự đoán đi.
Theo tớ nếu Dung Tư Thành thích cậu mà cậu lại nhờ anh ta đưa kẹo cho một người đàn ông khác, nhất định anh ta sẽ ghen, có khả năng cao là không để ý cậu nữa.
Nhưng nếu anh ta thật sự không có ý gì với cậu thì cậu cũng không cần phải để trong lòng.
Đừng để mình hối hận.
Được rồi, mau đánh thức con yêu dậy, không thôi trễ giờ đi học mất?"
Mộ Yến Lệ nhanh chóng gạt bỏ mấy suy nghĩ trong đầu: "Được rồi, tớ đi gọi thằng bé đây!"
Ăn bữa sáng xong, Mộ Yến Lệ và Thẩm Hoa Linh cùng nhau ra ngoài.
Thẩm Hoa Linh về nhà còn Mộ Yến Lệ đưa con trai đến trường.
Không ngờ, khi cửa thang máy vừa mở ra đã gặp phải Dung Tư Thành, trong nháy mắt mấy người đều ngượng ngùng.
Thẩm Hoa Linh lịch sự chào hỏi.
Còn Mộ Yến Lệ thì khóc không ra nước mắt, sao lại trùng hợp như vậy? Trong tay cô còn đang cầm hộp kẹo định lát nữa đưa cho Tề Vấn Tiêu.
Cô thực sự muốn nói: “Anh đi trước đi, tôi đợi chuyển sau."
Nhưng trên thực tế, cô chỉ có thể cắn răng bước vào trong.
Cô giả bộ giống như thường lệ, lên tiếng chào hỏi Dung Tư Thành: "Chào buổi sáng, ngài Dung!".