Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 260: Ai nói cho cô biết chỗ ở của tôi
“Được, vậy cảm ơn cô giáo nhiều, làm phiền cô giáo rồi” Đào Anh Thy nhìn theo cô giáo phụ trách cho đến khi cửa thang máy đóng lại mới xoay người đi vào phòng giám sát lần nữa.
Nhìn thấy hình ánh cô giáo của Bảo Nam xuất hiện trên màn hình, tới chỗ thang máy bên kia đưa Bảo Nam đi.
Đào Anh Thy vừa thấy cô giáo cùng Bảo Nam rời khỏi, lập tức chạy qua chỗ Tư Hải Minh đã nói.
Sau khi tới nơi thì Tư Hải Minh và vệ sĩ của anh đã đi đâu mất rồi.
Đào Anh Thy lấy điện thoại ra làm bộ làm tịch gọi cho Tư Hải Minh, tín hiệu được kết nối nhưng đối phương không hề lên tiếng, cô mới mở lời: “Anh Hải Minh, sao tôi không thấy anh ở chỗ thang máy? Tôi đã tới rồi đây”
“Cô đi đứng quá chậm chạp” Tư Hải Minh lạnh giọng uy hiếp.
"“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Đào Anh Thy giả vờ không biết hỏi.
“Không có việc gì” Tư Hải Minh vừa nói dứt lời liền cúp máy.
Đào Anh Thy nhìn thấy điện thoại bị ngắt, vẻ mặt trở nên thoải mái, thả lỏng hơn.
Nhưng mà chuyện vừa rồi cũng thật là nguy hiểm.
Nếu cô không cẩn thận từng chút một quay đầu nhìn trên màn hình hiển thị, thì chắc chắn Bảo Nam sẽ gọi cô là mẹ trước mặt Tư Hải Minh.
Như vậy sẽ bị bắt ngay tại trận.
Ở quán cà phê bên ngoài, chiếc xe Rolls Royces dừng lại, vệ sĩ vây quanh bốn phía, đứng thắng lưng hướng ra sau, người lạ chớ mong lại gần.
Trong quán cà phê, buôn bán vắng vẻ, không có quá nhiều khách.
Chỉ có một bàn ở vị trí bên cửa số, Tư Hải Minh và Võ Ái Nhi ngồi đó.
Có thể nhìn thấy được không khí xung quanh rất lạnh lẽo.
Nội tâm cúa Võ Ái Nhi cứ nhảy nhót hoài không yên, tất cả cảm xúc đều bộc lộ hoàn toàn trên mặt.
Trong suy nghĩ, cô ta tự nhận đây là mong muốn của Tư Hải Minh muốn một mình gặp riêng mình.
"Anh Hải Minh, tối nay sau khi uống cà phê xong chúng ta có thể đi ăn tối cùng nhau không? Đã lâu rồi anh không có ăn chung một bữa cơm với em.”
Võ Ái Nhi làm ra vẻ nũng nịu nói.
“Có thế”
“Thật sao?” Võ Ái Nhi cố gắng kiềm chế tâm tình đang vô cùng kích động của mình, đáp ứng dễ dàng như vậy sao?
“Nhưng trước tiên phải trả lời cho tôi một vấn đề.”
"Vấn đề gì? Cho dù là anh Hải Minh hỏi em cái gì, em cũng sẽ trả lời thật cho anh nghe” Võ Ái Nhi không chút suy nghĩ đã nói ra, giờ phút này trong đầu cô ta ngoại trừ vui vẻ chỉ có vui vẻ.
“Hội quán, đài truyền hình, ai là người nói cho cô biết chỗ ở của tôi?” Tư Hải Minh ngước đôi mắt sâu không lường được nhìn đối phương.
Dù có như thế nào Võ Ái Nhi cũng không hề nghĩ tới vấn đề chính là cái này, lập tức sững người tại chỗ.
Tâm tình vui vẻ lập tức bị trạng thái khẩn trương thay thế: “Không... không có ai nói cho em biết cả. Lần trước, em cũng đã nói với anh rồi, đó là do may mắn của em. Lần này chuyện ở đài truyền hình cũng chỉ là trùng hợp, vào đài truyền hình rồi em mới biết được anh Hải Minh ở nơi nào”
“Vậy vì sao cô lại biết tôi ngồi trong phòng giám sát?”
Võ Ái Nhi né tránh tầm mắt. Đúng vậy, nếu anh Hải Minh ở trong phòng giám sát sẽ nhận ra cô ta không hề tiếp xúc hay chạm mặt với bất cứ người nào, mà là trực tiếp đến nơi tìm người.
“Nếu tôi tra ra được thì sẽ không ngồi đây hỏi cô giống như bây giờ”
Bên trong ngôn từ của Tư Hải Minh tràn ngập sự áp bức “Cô không có cơ hội thứ hai đâu”
Võ Ái Nhi sợ tới mức như ngồi trên đống lửa, nằm trên đống than.
Cô ta không hề ngờ tới những chuyện ở hội quán bị Tư Hải Minh phát hiện cộng với việc ở đài truyền hình lần này khiến cho anh nghi ngờ...
“Anh Hải Minh, em... em nói là được chứ gì. Là Đào Anh Thy, cô ấy đã nói cho em biết” Võ Ái Nhi nói xong ngước mắt lên thế nhưng lại nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cá một chút biếu cảm nhỏ cũng không hề có.
Nhưng mà giây phút trầm mặc ngắn ngủi này giống như là bài tập điền chỗ trống, người có thế áp lực sợ hãi.
“Anh Hải Minh, cái này không thể trách em, là Đào Anh Thy, cô ấy... cô ấy nói mình không có ý nghĩ gì khác với anh, cho nên mới tác hợp cho..” Câu kế tiếp Võ Ái Nhi không dám nói thẳng ra.
Dù không nói thẳng, cũng hiếu được nghĩa là gì.
Khi ánh mắt của Tư Hải Minh lướt qua mặt cô ta, Võ Ái Nhi suýt chút nữa đã muốn bỏ chạy trốn chết.
Trong lòng cô ta thật sự là hận chết Đào Anh Thy, chuyện dễ dàng như vậy cũng để bị phát hiện. Điều đó chứng minh rằng kế hoạch có vấn đề.
"Cô không biết vị trí của mình ở đâu sao? Có muốn tôi chỉ cho cô không?”
Giọng nói của Tư Hải Minh lạnh lẽo như ngậm băng, một chút độ ấm cũng không lưu lại được.
Võ Ái Nhi cảm thấy được trong phút chốc không khí trong quán cà phê dường như bị hút sạch sẽ, mọi chuyện hỏng bát hết cả rồi. Cô ta bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Nhìn thấy hình ánh cô giáo của Bảo Nam xuất hiện trên màn hình, tới chỗ thang máy bên kia đưa Bảo Nam đi.
Đào Anh Thy vừa thấy cô giáo cùng Bảo Nam rời khỏi, lập tức chạy qua chỗ Tư Hải Minh đã nói.
Sau khi tới nơi thì Tư Hải Minh và vệ sĩ của anh đã đi đâu mất rồi.
Đào Anh Thy lấy điện thoại ra làm bộ làm tịch gọi cho Tư Hải Minh, tín hiệu được kết nối nhưng đối phương không hề lên tiếng, cô mới mở lời: “Anh Hải Minh, sao tôi không thấy anh ở chỗ thang máy? Tôi đã tới rồi đây”
“Cô đi đứng quá chậm chạp” Tư Hải Minh lạnh giọng uy hiếp.
"“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Đào Anh Thy giả vờ không biết hỏi.
“Không có việc gì” Tư Hải Minh vừa nói dứt lời liền cúp máy.
Đào Anh Thy nhìn thấy điện thoại bị ngắt, vẻ mặt trở nên thoải mái, thả lỏng hơn.
Nhưng mà chuyện vừa rồi cũng thật là nguy hiểm.
Nếu cô không cẩn thận từng chút một quay đầu nhìn trên màn hình hiển thị, thì chắc chắn Bảo Nam sẽ gọi cô là mẹ trước mặt Tư Hải Minh.
Như vậy sẽ bị bắt ngay tại trận.
Ở quán cà phê bên ngoài, chiếc xe Rolls Royces dừng lại, vệ sĩ vây quanh bốn phía, đứng thắng lưng hướng ra sau, người lạ chớ mong lại gần.
Trong quán cà phê, buôn bán vắng vẻ, không có quá nhiều khách.
Chỉ có một bàn ở vị trí bên cửa số, Tư Hải Minh và Võ Ái Nhi ngồi đó.
Có thể nhìn thấy được không khí xung quanh rất lạnh lẽo.
Nội tâm cúa Võ Ái Nhi cứ nhảy nhót hoài không yên, tất cả cảm xúc đều bộc lộ hoàn toàn trên mặt.
Trong suy nghĩ, cô ta tự nhận đây là mong muốn của Tư Hải Minh muốn một mình gặp riêng mình.
"Anh Hải Minh, tối nay sau khi uống cà phê xong chúng ta có thể đi ăn tối cùng nhau không? Đã lâu rồi anh không có ăn chung một bữa cơm với em.”
Võ Ái Nhi làm ra vẻ nũng nịu nói.
“Có thế”
“Thật sao?” Võ Ái Nhi cố gắng kiềm chế tâm tình đang vô cùng kích động của mình, đáp ứng dễ dàng như vậy sao?
“Nhưng trước tiên phải trả lời cho tôi một vấn đề.”
"Vấn đề gì? Cho dù là anh Hải Minh hỏi em cái gì, em cũng sẽ trả lời thật cho anh nghe” Võ Ái Nhi không chút suy nghĩ đã nói ra, giờ phút này trong đầu cô ta ngoại trừ vui vẻ chỉ có vui vẻ.
“Hội quán, đài truyền hình, ai là người nói cho cô biết chỗ ở của tôi?” Tư Hải Minh ngước đôi mắt sâu không lường được nhìn đối phương.
Dù có như thế nào Võ Ái Nhi cũng không hề nghĩ tới vấn đề chính là cái này, lập tức sững người tại chỗ.
Tâm tình vui vẻ lập tức bị trạng thái khẩn trương thay thế: “Không... không có ai nói cho em biết cả. Lần trước, em cũng đã nói với anh rồi, đó là do may mắn của em. Lần này chuyện ở đài truyền hình cũng chỉ là trùng hợp, vào đài truyền hình rồi em mới biết được anh Hải Minh ở nơi nào”
“Vậy vì sao cô lại biết tôi ngồi trong phòng giám sát?”
Võ Ái Nhi né tránh tầm mắt. Đúng vậy, nếu anh Hải Minh ở trong phòng giám sát sẽ nhận ra cô ta không hề tiếp xúc hay chạm mặt với bất cứ người nào, mà là trực tiếp đến nơi tìm người.
“Nếu tôi tra ra được thì sẽ không ngồi đây hỏi cô giống như bây giờ”
Bên trong ngôn từ của Tư Hải Minh tràn ngập sự áp bức “Cô không có cơ hội thứ hai đâu”
Võ Ái Nhi sợ tới mức như ngồi trên đống lửa, nằm trên đống than.
Cô ta không hề ngờ tới những chuyện ở hội quán bị Tư Hải Minh phát hiện cộng với việc ở đài truyền hình lần này khiến cho anh nghi ngờ...
“Anh Hải Minh, em... em nói là được chứ gì. Là Đào Anh Thy, cô ấy đã nói cho em biết” Võ Ái Nhi nói xong ngước mắt lên thế nhưng lại nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cá một chút biếu cảm nhỏ cũng không hề có.
Nhưng mà giây phút trầm mặc ngắn ngủi này giống như là bài tập điền chỗ trống, người có thế áp lực sợ hãi.
“Anh Hải Minh, cái này không thể trách em, là Đào Anh Thy, cô ấy... cô ấy nói mình không có ý nghĩ gì khác với anh, cho nên mới tác hợp cho..” Câu kế tiếp Võ Ái Nhi không dám nói thẳng ra.
Dù không nói thẳng, cũng hiếu được nghĩa là gì.
Khi ánh mắt của Tư Hải Minh lướt qua mặt cô ta, Võ Ái Nhi suýt chút nữa đã muốn bỏ chạy trốn chết.
Trong lòng cô ta thật sự là hận chết Đào Anh Thy, chuyện dễ dàng như vậy cũng để bị phát hiện. Điều đó chứng minh rằng kế hoạch có vấn đề.
"Cô không biết vị trí của mình ở đâu sao? Có muốn tôi chỉ cho cô không?”
Giọng nói của Tư Hải Minh lạnh lẽo như ngậm băng, một chút độ ấm cũng không lưu lại được.
Võ Ái Nhi cảm thấy được trong phút chốc không khí trong quán cà phê dường như bị hút sạch sẽ, mọi chuyện hỏng bát hết cả rồi. Cô ta bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Tác giả :
Châu Lan