Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 185: Tôi sợ sẽ mang thai
Đào Anh Thy nhíu chặt mày lại, trong đầu nghĩ xem ai có khả năng lớn nhất.
Chắc không phải Liêu Ninh đấy chứ? Cũng không có khả năng,
bà ấy không dám xuất hiện ở trước mặt Tư Hải Minh chứ đừng nói đến việc nói chuyện.
“Là… Tư Thái Lâm?” Đào Anh Thy hỏi.
Ngoại trừ Tư Thái Lâm không cẩn thận để lộ ra, cô không còn nghĩ được người nào khác.
Trước đó lúc ở tập đoàn Vương Tân, cũng vì Tư Thái Lâm đơn thuần,
cho nên mới đẻ cho Tư Hải Minh phát hiện ra vấn đề.
Lần này nếu như lại là cậu bé thì không có gì ngạc nhiên cả.
Tư Hải Minh đột nhiên cúi người, tới gần Đào Anh Thy,
ánh mắt lạnh lẽo mang theo tính chiếm hữu đáng sợ:
“Tư Lệnh Sơn chạy tới tập đoàn Vương Tân tiết lộ chuyện này với tôi,
rất hi vọng tôi và cô có thể xảy ra chút gì đó!
Nếu tôi không làm gì, có phải sẽ khiến bọn họ thất vọng không?”
Đào Anh Thy ngu ngơ một giây, hiếu ra thì vội giãy dụa,
đẩy Tư Hải Minh ra rồi quay người muốn chạy.
Vừa động, cổ chân bị tóm lấy, cả người đột nhiên bị kéo lại nằm dưới thân Tư Hải Minh.
“A!” Đào Anh Thy muốn đứng đậy, bả vai liền bị Tư Hải Minh tóm lấy,
cả người không có cách nào nhúc nhích: “Anh thả tôi ra,
tôi không muốn xảy ra cái gì với anh hết!”
“Dựa vào chút sức lực ấy của cô, còn đòi phản kháng?”
Ánh mắt rét lạnh đến đáng sợ của Tư Hải Minh nhìn thẳng vào cô.
“Đừng! Anh thả tôi ra!” Đào Anh Thy cho dù biết mình bị Tư Hái Minh đè ép
không động đậy được nhưng vẫn muốn dùng ngôn ngữ để phản kháng.
Tư Hải Minh dùng một tay bóp cắm cô, dùng sức nâng lên:
“Không muốn? Cô đang giữ mình cho ai hả?”
“Tôi… tôi không có… tôi chỉ là không muốn thôi…”
Đào Anh Thy từng có lần thứ nhất với Tư Hải Minh,
lại có lần thứ hai cũng không có gì khác biệt, nhưng mà vào lúc này
Tư Hải Minh tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng với cô!
Nằm dưới thân của Tư Hải Minh, chắc chắn sẽ bị xé nát: “Tôi sợ sẽ mang thai.. ”
Con mắt đen của Tư Hải Minh tràn đầy nguy hiểm:
“Chẳng phải nói không thế mang thai sao?”
“Nhưng mà… nhưng mà anh khác, anh sẽ khiến người ta mang thai…”
Tư Hải Minh cúi người, gương mặt đẹp trai tới gần,
phá hơi thở nóng ấm lên da thịt non mềm của Đào Anh Thy,
cực kỳ nguy hiểm: “Cô đúng là biết lấy lòng tôi,
có điều đáng tiếc vẫn không cứu được mình đâu”
Đào Anh Thy gần như nín thở, hoảng hốt vô cùng,
càng không dám nhìn thẳng vào mắt đen của Tư Hải Minh.
“Anh Hải Minh, anh uống nhiều rồi, có thể chờ đến mai hãy làm không?”
Đào Anh Thy thương lượng nói.
“Bây giờ tôi muốn cô luôn, hung hăng xé nát cô! Đây là sự trừng phạt mà cô nên có!”
“Không, tôi không muốn, tôi sợ… ưm!” Đào Anh Thy còn chưa nói xong,
mặt đã bị Tư Hải Minh dùng sức bóp lấy, sau đó bóng đen bao trùm tới,
miệng nhỏ của cô liền bị nuốt lấy: “Ưm ưm…
Trong mắt Đào Anh Thy dâng đầy hơi nước,
cơ thể bị Tư Hải Minh áp chế mạnh mẽ, dưới sự áp bức đó,
Tư Hải Minh có thể tùy ý làm bậy…
Giữa trưa, Tư Hải Minh mới đi từ phòng ra, âu phục giày da, khí thế thâm trầm.
Người hầu gái đứng ở thang máy bấm nút, cửa mở ra,
Tư Hải Minh đi vào, cửa thang máy cũng chầm chậm khép lại.
Xuống tới tầng dưới, Tư Hải Minh bước ra khỏi thang máy,
đi tới sảnh lớn, quản gia đi qua: “Cậu..” Chỉ “Hải Minh” còn chưa kịp nói ra,
ánh mắt dùng lại trên mặt Tư Hải Minh hai giây rồi mới hoàn hồn:
“Cậu Hải Minh, cơm trưa chuẩn bị xong rồi”
“Không ăn” Nói xong Tư Hải Minh liền rời khỏi sảnh lớn.
Quản gia đứng ở cửa, kính cấn đưa mắt nhìn Tư Hải Minh rời đi,
sau đó vẻ mặt mờ mịt, vừa rồi mình nhìn nhầm à?
Không, nhất định là mắt ông ta mờ rồi! Nếu không sao chuyện đó có thể xảy ra?
Cơ mà, cậu Hải Minh rời giường rồi, vậy còn một vị nữa đâu?
Cửa lớn của tập đoàn Vương Tân.
Chiếc xe Rolls-Royce vững vàng dừng lại, vệ sĩ mở cửa xe,
đôi chân đài của Tư Hải Minh bước xuống, vệ sĩ đi theo phía sau,
khí thế lạnh lão mà đầy áp bách.
Chắc không phải Liêu Ninh đấy chứ? Cũng không có khả năng,
bà ấy không dám xuất hiện ở trước mặt Tư Hải Minh chứ đừng nói đến việc nói chuyện.
“Là… Tư Thái Lâm?” Đào Anh Thy hỏi.
Ngoại trừ Tư Thái Lâm không cẩn thận để lộ ra, cô không còn nghĩ được người nào khác.
Trước đó lúc ở tập đoàn Vương Tân, cũng vì Tư Thái Lâm đơn thuần,
cho nên mới đẻ cho Tư Hải Minh phát hiện ra vấn đề.
Lần này nếu như lại là cậu bé thì không có gì ngạc nhiên cả.
Tư Hải Minh đột nhiên cúi người, tới gần Đào Anh Thy,
ánh mắt lạnh lẽo mang theo tính chiếm hữu đáng sợ:
“Tư Lệnh Sơn chạy tới tập đoàn Vương Tân tiết lộ chuyện này với tôi,
rất hi vọng tôi và cô có thể xảy ra chút gì đó!
Nếu tôi không làm gì, có phải sẽ khiến bọn họ thất vọng không?”
Đào Anh Thy ngu ngơ một giây, hiếu ra thì vội giãy dụa,
đẩy Tư Hải Minh ra rồi quay người muốn chạy.
Vừa động, cổ chân bị tóm lấy, cả người đột nhiên bị kéo lại nằm dưới thân Tư Hải Minh.
“A!” Đào Anh Thy muốn đứng đậy, bả vai liền bị Tư Hải Minh tóm lấy,
cả người không có cách nào nhúc nhích: “Anh thả tôi ra,
tôi không muốn xảy ra cái gì với anh hết!”
“Dựa vào chút sức lực ấy của cô, còn đòi phản kháng?”
Ánh mắt rét lạnh đến đáng sợ của Tư Hải Minh nhìn thẳng vào cô.
“Đừng! Anh thả tôi ra!” Đào Anh Thy cho dù biết mình bị Tư Hái Minh đè ép
không động đậy được nhưng vẫn muốn dùng ngôn ngữ để phản kháng.
Tư Hải Minh dùng một tay bóp cắm cô, dùng sức nâng lên:
“Không muốn? Cô đang giữ mình cho ai hả?”
“Tôi… tôi không có… tôi chỉ là không muốn thôi…”
Đào Anh Thy từng có lần thứ nhất với Tư Hải Minh,
lại có lần thứ hai cũng không có gì khác biệt, nhưng mà vào lúc này
Tư Hải Minh tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng với cô!
Nằm dưới thân của Tư Hải Minh, chắc chắn sẽ bị xé nát: “Tôi sợ sẽ mang thai.. ”
Con mắt đen của Tư Hải Minh tràn đầy nguy hiểm:
“Chẳng phải nói không thế mang thai sao?”
“Nhưng mà… nhưng mà anh khác, anh sẽ khiến người ta mang thai…”
Tư Hải Minh cúi người, gương mặt đẹp trai tới gần,
phá hơi thở nóng ấm lên da thịt non mềm của Đào Anh Thy,
cực kỳ nguy hiểm: “Cô đúng là biết lấy lòng tôi,
có điều đáng tiếc vẫn không cứu được mình đâu”
Đào Anh Thy gần như nín thở, hoảng hốt vô cùng,
càng không dám nhìn thẳng vào mắt đen của Tư Hải Minh.
“Anh Hải Minh, anh uống nhiều rồi, có thể chờ đến mai hãy làm không?”
Đào Anh Thy thương lượng nói.
“Bây giờ tôi muốn cô luôn, hung hăng xé nát cô! Đây là sự trừng phạt mà cô nên có!”
“Không, tôi không muốn, tôi sợ… ưm!” Đào Anh Thy còn chưa nói xong,
mặt đã bị Tư Hải Minh dùng sức bóp lấy, sau đó bóng đen bao trùm tới,
miệng nhỏ của cô liền bị nuốt lấy: “Ưm ưm…
Trong mắt Đào Anh Thy dâng đầy hơi nước,
cơ thể bị Tư Hải Minh áp chế mạnh mẽ, dưới sự áp bức đó,
Tư Hải Minh có thể tùy ý làm bậy…
Giữa trưa, Tư Hải Minh mới đi từ phòng ra, âu phục giày da, khí thế thâm trầm.
Người hầu gái đứng ở thang máy bấm nút, cửa mở ra,
Tư Hải Minh đi vào, cửa thang máy cũng chầm chậm khép lại.
Xuống tới tầng dưới, Tư Hải Minh bước ra khỏi thang máy,
đi tới sảnh lớn, quản gia đi qua: “Cậu..” Chỉ “Hải Minh” còn chưa kịp nói ra,
ánh mắt dùng lại trên mặt Tư Hải Minh hai giây rồi mới hoàn hồn:
“Cậu Hải Minh, cơm trưa chuẩn bị xong rồi”
“Không ăn” Nói xong Tư Hải Minh liền rời khỏi sảnh lớn.
Quản gia đứng ở cửa, kính cấn đưa mắt nhìn Tư Hải Minh rời đi,
sau đó vẻ mặt mờ mịt, vừa rồi mình nhìn nhầm à?
Không, nhất định là mắt ông ta mờ rồi! Nếu không sao chuyện đó có thể xảy ra?
Cơ mà, cậu Hải Minh rời giường rồi, vậy còn một vị nữa đâu?
Cửa lớn của tập đoàn Vương Tân.
Chiếc xe Rolls-Royce vững vàng dừng lại, vệ sĩ mở cửa xe,
đôi chân đài của Tư Hải Minh bước xuống, vệ sĩ đi theo phía sau,
khí thế lạnh lão mà đầy áp bách.
Tác giả :
Châu Lan