Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch
Chương 47: Dời đi!
“Các em mau nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi!” Đại Tráng gầm nhẹ chỉ huy mấy đứa nhỏ dọn đồ đạc.
Sắc trời đã muốn gần tối, may mắn chính là đám thổ phỉ xen lẫn trong đám lưu dân đã đi sang thôn lân cận, tạm thời cũng chưa cho người trở về kiểm tra, đại khái là do tác dụng của lời tên thổ phỉ đã chết nói với đồng bọn của hắn.
Trong thôn cơ hồ mọi nhà đều bị cướp sạch, hiện giờ đều đóng chặt cửa sổ, có tiếng khóc than truyền đến, rất nhanh liền bị áp chế xuống, sợ gây chú ý với bọn thổ phỉ, lúc này lại thuận tiện cho bọn Đại Tráng.
Đại Tráng đem con ngựa của tên thổ phỉ thả ra ngoài, đại dao cùng dao găm đều được đưa lên trong sơn động dấu đi.
“Đi thôi, đi thôi, nhẹ chân, đừng nói chuyện, mau chạy!” Đại Tráng một lần lại một lần dặn dò, chịu đựng từng đợt chóng mặt, Nhị Tráng ở phía trước đỡ lấy còn Ngốc Tử thì chạy ở phía sau.
Ngốc Tử lưng cõng Tứ Tráng, trước ngực còn mang theo một cái giỏ không nhẹ.
Đại Nựu Nhi cùng Nhị Nựu Nhi chạy ở phía trước, trông coi Tam Nựu Nhi cùng Tam Tráng.
Rất nhanh, đoàn người liền biến mất trong núi.
Cẩn thận vạch ra hàng rào ngụy trang, Ngốc Tử trước hết cột một cái dây thừng thả xuống, sau đó giúp đỡ mấy đứa nhỏ đi xuống, Nhị Tráng đỡ Đại Tráng ở cuối cùng.
“A Đại, đem dây thừng tháo xuống đi!” Đại Tráng nhẹ giọng nói.
“Ngươi vào trước nghỉ ngơi đi, cái này ta biết rồi!” Ngốc Tử trầm giọng đáp.
Đại Nựu Nhi đã chạy vào sơn động trước, đem nệm mở ra.
Nhị Tráng đỡ lấy Đại Tráng nằm xuống, Đại Nựu Nhi kéo phần tay áo của Đại Tráng nhìn, miệng vết thương đã bị hở, máu từ đó rươm rướm chảy ra.
Đại Nựu Nhi không nói lời nào cắn môi mở ra thuốc mỡ một lần nữa bôi lên cho Đại Tráng.
“Nhị Nựu Nhị, em cùng A Đại đi tới miệng hang canh giữ, chú ý động tĩnh bên ngoài!” Đại Tráng thở mạnh mấy hơi, quay đầu nói với Nhị Nựu Nhi ngồi ở đối diện.
“Dạ!” Nhị Nựu Nhi nghe lời đi ra ngoài, cùng Ngốc Tử ngồi ở lối vào sơn động...
Qua mấy ngày, miệng vết thương của Đại Tráng đã đỡ rồi, liền tính về thôn xem xét tình hình.
“Một mình ta chịu trách nhiệm đi là được rồi!” Ngốc Tử ngăn ở cửa sơn động nói.
Đại Tráng lắc đầu, cổ thi thể ở dưới phòng bếp phải xử lý, còn phải xem xét tình huống bên ngoài, tóm lại là lo lắng...
“Nếu không em cùng A Đại ca ca trở về!” Nhị Tráng đi theo nói,
“Không nói nữa, ta cùng A Đại trở về, ngay mai trước trời tối sẽ trở về, các ngươi thay phiên canh giữ phía dưới!” Đại Tráng nhìn mấy đứa bé liếc mắt một cái, rất nhanh nói: “Chúng ta khi trở về sẽ ra ám hiệu, ba tiếng gõ chậm, sau đó là ba tiếng gõ nhanh, các em cẩn thận nghe, ít nhất đến ba lần như vậy mới đem dây thừng quăng lên, còn những cái khác cũng không cần để ý, cho dù chúng ta bên ngoài kêu cũng không được, đã biết chưa?”
Nhị Tráng cùng Đại Nựu Nhi khẩn trương gật gật đầu.
“Nhất định phải nhớ kỹ, cho dù nghe được tiếng ta cùng A Đại, không có ám hiệu cũng không được phát ra động tĩnh, không được mở ra hàng rào, cũng không được quăng dây thừng! Cái này vô cùng quan trọng!” Đại Tráng lo lắng dặn lại vài lần.
“Đại ca phải mau chở về!” Tam Nựu Nhi nước mắt lưng tròng nói.
“Được, Tam Nựu Nhi ngoan, đai ca trời gần sáng sẽ trở lại!” Đại Tráng sờ sờ đầu tóc có chút rối bù của Tam Nựu Nhi nói.
Đại Tráng cùng Ngốc Tử thừa dịp ban đêm trở về thôn. Trong thôn bây giờ vô cùng im ắng, thình lình có hai bóng đen nho nhỏ âm thầm xuất hiện. Đợi cho đến nhà mình liền thấy tường rào bên ngoài sân còn thế nhưng cổng thì đã biến mất.
Đại Tráng ngăn lại Ngốc Tử tính đi vào bên trong, tránh ở phía sau tường rào nhìn vào thăm dò, bên trong tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Suỵt” Đại Tráng nhẹ nhàng phát ra một tiếng, ra hiệu với Ngốc Tử.
Ngốc Tử gật gật đầu, gắt gao đi theo phía sau Đại Tráng, cúi thấp thắt lưng hướng trong phòng lần mò.
Chờ khi đến gần, Đại Tráng phát hiện trong phòng ngủ một đám lưu dân quần áo lam lũ, trong phòng tràn ngập một mùi hôi thối, mấy lưu dân tỉnh ngủ ngẩng đầu nhìn Đại Tráng cùng Ngốc Tử một cái, lại tiếp tục ngủ.
Đại Tráng thuần thục đi đến khố phòng, cửa đã bị mở ra, bên trong có một cỗ mùi khó ngửi, là mùi hay có ở mấy nơi mai táng thi thể, hơi gay mũi, xem ra đã có người đi qua, phỏng chừng phát hiện thi thể, liền trực tiếp đốt...
“Lại đây!” Đại Tráng tiến đến bên tai Ngốc Tử nói.
Trên mặt đất nắm lấy một đám đất chét lên quần áo, mặt mũi Ngốc Tử.
Trời còn chưa hoàn toàn sáng, người trong thôn liền bắt đầu dậy. Nhóm lưu dân không có biểu tình lưng đeo bọc nhỏ đi theo con đường hướng lên trấn. Đại Tráng lôi kéo Ngốc Tử ngồi ở góc tường, nhìn kỹ, mọi ngươi cơ hồ cũng không nói chuyện, cư dân Liễu Thụ Thôn cũng còn không nhiều, có một số nhà nghe nói đã đi tìm thân thích nương tựa.
Đại Tráng dùng một nửa miếng bánh mỳ đưa cho một đứa nhỏ tính hỏi thăm liền biết được trong thôn đã vài lần bị cướp bóc, không chỉ có thổ phỉ, còn có lưu dân, đào binh. Hiện giờ mỗi ngày đều có người trong thôn đi tráng binh, nói sau đó sẽ có lương thực, không ít lưu dân cũng đi. Trong thôn cũng có không ít hộ đem bỏ con mình để đổi lấy nửa bao lương thực mốc meo cũ nát...
Đại Tráng hơi hơi nhíu mày, không nói gì.
“Ngươi còn bánh mỳ phiến không?” Đứa nhỏ kia mút ngón tay lúc nãy cầm hai miếng bánh mỳ hỏi.
Hiện tai ba người đầu ghé vào trong góc tường tránh đi, mọi người đi qua rất khó nhìn thấy bọn họ đang làm gì, đứa nhỏ kia cầm được miếng bánh mỳ liền bỏ vào miệng, rất sợ bị người khác đoạt đi.
Đại Tráng cố ý đem bao giấy dầu bánh mỳ lấy ra đưa cho đứa nhỏ kia xem, bên trong chỉ còn một ít vụn bánh: “Đã không còn!”
Đứa nhỏ kia vội vàng đem giấy dầu đoạt đi, vừa bỏ vào miệng, vừa chạy nhanh như thỏ.
“Chúng ta đổi chỗ khác nói tiếp!” Đại Tráng đưa mắt nhìn Ngốc Tử, hai người cùng nhau đứng lên cúi đầu ngồi ở một góc tường khác.
“Ngươi có muốn đi coi cha mẹ ngươi không?” Đại Tráng nhẹ giọng hỏi.
“Không cần, chúng ta...” Ngốc Tử còn chưa nói hết, một đám người đã chạy tới, đầu đàn là đứa nhỏ mới chạy đi vừa rồi.
“Là ở chỗ này, bọn họ có đồ ăn, là thật! Ta tận mắt thấy, giấy dầu kia cũng do bọn họ đưa...” Đứa nhỏ kia thở hổn hển vừa nói vừa chạy.
“Đi mau, đừng để bọn nó chạy!”
“Nhanh lên...” Một đoàn lưu dân vừa quát to vừa chạy lên.
“Đi, A Đại, chúng ta chạy nhanh lên!” Đại Tráng mặt trắng bệch, lôi mạnh Ngốc Tử đứng lên, cúi đầu chạy thật nhanh lên núi.
Ngốc Tử liền đáp, phản ứng chạy lên phía trước Đại Tráng, kéo theo Đại Tráng chạy như gió ra khỏi thôn...
Trước đó Đại Tráng do dự lúc này có nên trốn hay không, ở trên trấn Triệu Tử Dương cũng thập phần gian nan.
Trên trấn tình huống ngày càng hỗn loạn, Triệu Tử Dương cùng Kim sư phụ, Lưu sư phụ đều cảm thấy được tuy rằng trong thành có thể sẽ càng an toàn hơn do đối với những người trong thành mà nói, nhóm người thống lĩnh tuyệt đối sẽ không cho phép lượng lớn lưu dân vào trong thành.
“Đại thiếu gia, chúng ta hiện giờ lên núi trốn mới là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa trên núi cũng dễ dàng tìm được thức ăn!” Kim sư phụ trầm ổn nói.
Lương thực dự trữ lúc trước của Triệu Tử Dương đã bị đám lưu dân, thổ phỉ đoạt đi hết, hiện giờ ba người chỉ có thể dựa vào một ít bánh mật dấu ở trong bếp chống đói.
“Được!” Triệu Tử Dương chần chờ một chút, gật đầu đáp ứng.
Ba người đơn giản thu thập một chút, một đường trốn trốn tránh tránh hướng phía Liễu Thụ thôn.
Triệu Tử Dương biết ở Liễu Thụ thôn có mấy ngọn núi lớn, nhưng lúc đó hắn chỉ ngồi xe lừa đến Liễu Thụ thôn một lần, đường đi thế nào kỳ thật cũng không nhớ kỹ, ba người chỉ có thể nhìn hướng núi, ước chừng đi khoảng nửa đêm cũng không thể tới chân núi.
Khi phía chân trời trắng bệch, Triệu Tử Dương liền cảm giác được phía sau có người đi theo.
Kim sư phụ hướng hắn lắc đầu, ý bảo không cần sợ hãi, dưới chân thong thả đi từng bước, đồng thời kéo kéo tay áo Lưu sự phụ, dùng ánh mắt ra hiệu.
Lưu sư phụ mắt khẽ nhíu lại, gật đầu.
Chờ tới khúc ngoạt, ba người bắt đầu bạt mạng chạy.
Phía trước là một đám lưu dân, bọn họ im lặng đi về phía trước con đường, nhìn thấy ba người chạy tới cũng không tránh né, ngăn chặn phía trước.
Kim sư phụ duỗi tay, đem Triệu Tử Dương cùng Lưu sư phụ đứng ở phía sau mình, khẩn trương nhìn đám người phía trước.
Rất nhanh, một lưu dân sắc mặt không tốt lỗ mãng giữa đám lưu dân đi ra. Đám lưu dân còn lại không chớp mắt nhìn ba người Triệu Tử Dương đi qua, tiếp tục đi về phía trước.
Triệu Tử Dương khẩn trương nuốt nước miếng, hai tay gắt gao cầm lấy bọc nhỏ, nơi đó có một chút bánh ngọt, vài cái quần áo cùng không ít vàng bạc.
Ba người một đường đi tới, tuy rằng quần áo dính không ít bụi đất, nhưng so với quần áo tả tơi không rõ dáng của bọn lưu dân, vẫn là thấy được khác biệt, khó tránh sẽ bị chú ý.
“Các ngươi muốn gì? Chúng ta trên người chỉ có mấy miếng thức ăn cùng tiền...” Kim sự phụ lấy ra bao của mình, bên trong chỉ có mấy miếng bánh mật cùng ít bạc vụn.
Trong đám có một đại hán tiến lên đoạt lấy bánh mật cùng bạc, hai mắt vẫn không có ý tốt đảo qua quần áo trên ba người.
Phía sau có tiếng bước chân lại gần, mấy đại hán có chút nghi hoặc nhìn phía sau.
Kim sư phụ bay lên một cước, đá ngã hai tên thổ phỉ gần nhất.
Triệu Tử Dương cùng Lưu sư phụ ăn ý nhân cơ hội chạy về phía trước. Kim sư phụ tiến lên đánh tên thổ phỉ khiến hắn chưa kịp phòng thủ, thoắt một cái thoát thân. Ba người liều mạng chạy về phía trước, rẽ chỗ này quẹo chỗ kia, hi vọng có thể chạy thoát tên thổ phỉ.
“Hô, ta, ta không được rồi... Hùng Quốc, ngươi đem, đem đại thiếu gia đi trước...” Lưu sư phụ thở hổn hển nhẹ giọng nói.
“Không được!” Triệu Tử Dương nhỏ giọng, bắt được cánh tay Lưu sư phụ.
“Như vậy, như vậy ai cũng đều không chạy thoát, ta, ta trước trốn đi, các ngươi, hô... ” Lưu sư phụ gian nan nói.
Triệu Tử Dương liều mạng lắc đầu, trong cổ họng anh ách, cái gì cũng nói không nên lời.
Kim sư phụ vẫn trầm mặc không nói gì, ánh mắt lại một phút không rời mặt Lưu sư phụ.
Lưu sư phụ hướng Kim sư phụ cùng Triệu Tử Dương nở nụ cười, tránh tay Triệu Tử Dương, chạy xuống đường, hướng một sườn núi nhỏ chạy...
Kim sư phụ mạnh mẽ kéo Triệu Tử Dương, để Triệu Tử Dương lên lưng, dưới chân dụng lực, rất nhanh liền biến mất ở trên đường...
“Đại thiếu gia, ta chỉ đưa người đến đây, về sau, về sau... Người mau chạy nhanh lên núi trốn đi...” Kim sư phụ đưa Triệu Tử Dương đến chân núi liền thả xuống, trầm giọng nói, trong thanh âm không thể không cảm thấy một tia run rẩy.
Triệu Tử Dương gắt gao cắn môi, cái gì cũng nói không nên lời.
“Được rồi, đại thiếu gia, người đi nhanh đi, nơi này cũng không an toàn...” Kim sư phụ nhắm mắt, đẩy Triệu Tử Dương một cái.
“Ta, ta đợi bọn ngươi!” Triệu Tử Dương thấp giọng nói.
“Không, không cần, tên mọt sách kia luôn không chịu theo ta, nói sao thì ân tình của lão gia, hiện giờ, hiện giờ rốt cuộc cũng trả hết nợ, ta đi tìm tên mọt sách kia, sau đó hai chúng ta sẽ tự mình sống qua ngày...” Kim sư phụ thần tình trông đợi nói.
Triệu Tử Dương cắn cắn môi, đem bao mở ra, cầm một thỏi vàng nhét trong tay Kim sư phụ, cũng không quay đầu mà chạy lên núi.
Kim sư phụ sau khi nhìn thấy bóng Triệu Tử Dương biến mất, miệng mặc niệm vài câu, liền xoay người bình thản đi trở về.
Triệu Tử Dương ở chân núi chạy vài ngày, bi ai phát hiện mình đã bị lạc đường. Sau khi ăn sạch miếng bánh mật cuối cùng, đại thiếu gia ở trên núi vào mùa đông cũng không thể kiếm được thức ăn, từ đường nhỏ lại chuyển qua đi đường rừng.
Kinh ngạc phát hiện trước mắt chính là thôn nhỏ quen thuộc, Triệu Tử Dương hiện giờ bộ dạng cùng lưu dân không khác nhau vui sướng phát hiện, nơi này là Liễu Thụ thôn đã từng tới.
Triệu Tử Dương một đường trốn tới trốn lui theo trí nhớ tìm đến tiểu viện, nhưng mà nơi đó đã bị lưu dân chiếm đi, trong phòng bị đảo lộn lung tung, căn bản là không nhìn ra được bộ dáng sạch sẽ ban đầu. Sao lại thế này, Đại Tráng không phải đã chuẩn bị sao, Triệu Tử Dương đứng ở trong viện kinh ngạc nghĩ...
Tìm một góc ngồi xuống, Triệu Tử Dương xoa xoa bụng đã không còn cảm giác, mệt mỏi nhắm mắt, mãi cho đến lần thứ năm bị đói đến tỉnh, Triệu Tử Dương mới lung lay đi ra khỏi phỏng, lang thang không mục đích vào thôn, muốn tìm được chút thức ăn.
Một đứa nhỏ dẫn ở phía trước, một đoàn lưu dân đi theo, nghe nói là có người có ăn, Triệu Tử Dương hai mắt sáng lên, dùng hết sức nuốt một ngụm nước miếng, trộm đi theo...
Phía trước là hai bóng dáng quen thuộc, Triệu Tử Dương há miệng thở dốc, trong lòng tràn đầy sung sướng. Mấy ngày nay đại thiếu gia đã thưởng thức qua đau khổ, nhìn xem bọn lưu dân chung quanh, Triệu Tử Dương sáng suốt không lên tiếng, thoát ly khỏi đoàn lưu dân theo con đường khác đuổi theo.
“A Đại, A Đại, được rồi, hô, hình như không còn ai đuổi theo nữa...” Đại Tráng thở hổn hển nói với Ngốc Tử ở phía trước.
Ngốc Tử chân không ngừng chạy quay đầu nhìn một chút, xác định không còn ai đuổi theo ở phía sau mới từ từ ngừng lại.
Hai người lúc này đã tới chân núi, Ngốc Tử kéo Đại Tráng đi vài bước, rồi mới giúp hắn ngồi xuống, đưa qua một bình nước nhỏ.
Triệu Tử Dương nhìn thấy hai bóng dáng ở phía xa, trên người không biết làm sao lại có khí lực, dưới chân sải từng bước lớn...
Đại Tráng nhận lấy bình nước sau khi uống liềnt hở phào một hơi, từ từ điều chỉnh hô hấp, để cho tim đập bình tĩnh trở lại.
Từ trong bụi cỏ đột nhiên hiện lên một bóng người, chộp lấy bình nước trong tay Đại Tráng, hướng miệng trút xuống, sau đó bị sặc gây nên một trận ho mãnh liệt.
Ngốc Tử cảnh giác đứng tránh cho Đại Tráng ở phía trước, nhìn thấy trước mắt là một người toàn thân bẩn thỉu.
Đại Tráng cau mày đánh giá người trước mắt này, quần áo trên người y đều bị rách rưới, nhưng có thể nhìn ra hình dạng ban đầu là một cái trường bào, mà trong thôn toàn bộ dân làng đa phần là mặc áo ngắn, tóc rối bù xả xuống dưới, còn bệt lại thành từng mảng khoát trên vai, trên mặt đen đúa. Thế nhưng khi ho khan lại lộ ra hàm răng trắng như tuyết, điểm này cùng với bọn lưu dân không biểu tình không giống nhau...
“Triệu Tử Dương, là ngươi đúng không?” Đại Tráng cẩn thận hỏi.
Người đang ho đột nhiên ngừng lại, dùng tay áo lau mặt, thế nhưng do vài ngày không tắm rửa thế nên dơ bẩn trên mặt cũng không thể lau sạch được, chỉ có không biết chất lỏng từ khóe mắt chảy ra, đám bụi bẩn mới bị nhòa đi tạo thành hính nan quạt kì quái.
“Được rồi, không sao cả, Triệu Tử Dương...” Đại Tráng tiến lên nắm lấy cánh tay Triệu Tử Dương nói.
“Đại Tráng...” Triệu Tử Dương thanh âm khàn khàn hô một tiếng.
“Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đi!” Đại Tráng đem ấm đưa cho Ngốc Tử, nhẹ giọng nói.
Ngốc Tử sau khi cất ấm, trầm mặc tiến lên nhận lấy Triệu Tử Dương đang đứng không vững từ tay Đại Tráng.
Hiện giờ trên núi cũng có vài người tị nạn giống như bọn Đại Tráng, tất cả mọi người đều rõ ràng không quấy rối lẫn nhau, ngẫu nhiên đụng nhau cũng đều nhanh chóng cho qua, một chữ cũng không nói, ba người cẩn thận tránh đi những người khác, đi tới hang động trong núi.
“Triệu Tử Dương, hiện giờ có thể rửa mặt rồi!” Tới bên một dòng suối nhỏ, Đại Tráng đãnh vỡ trầm mặc, nhẹ giọng nói, dọc trên đường đi Triệu Tử Dương không yên lòng cứ lau chùi mặt.
Triệu Tử Dương đáp một tiếng, tập tễnh bước qua ngồi xuống, vốc đám nước mát bên suối lên mặt, bị nước đông lạnh làm run cả người, hơn nữa mấy ngày mới soi được bóng dáng trên mặt nước, Triệu Tử Dương liền bật người đứng lên, trước mắt tối sầm, người không khống chế được té xuống.
Đại Tráng nhanh tay lẹ mắt kéo lại Triệu Tử Dương, nhìn thấy hai má cùng miệng Triệu Tử Dương trắng bệch, thấp giọng hỏi:” Ngươi mấy ngày không có đồ ăn?”
“Không biết!” Triệu Tử Dương lắc lắc đầu, giọng nói thều thào đến không nghe thấy đáp.
Đại Tráng nhíu mày, giúp Triệu Tử Dương ngồi xuống trên cỏ.
Ngốc Tư đem bánh mỳ phiến từ trong người, chuẩn bị đưa cho Triệu Tử Dương.
Đại Tráng đoạt lấy từ tay Triệu Tử Dương, lấy giấy dầu đem bao lại hai miếng bánh mỳ, dùng hai tay bóp nát, nói với Ngốc Tử: “Cho một ít nước lên, để bánh mỳ nhuyễn lại!”
Ngốc Tử đáp, cẩn thận vẩy chút nước lên.
Triệu Tử Dương mắt trông mong nhìn giấy dầu trong tay Đại Tráng, lại nuốt từng ngụm nước miếng.
“Từ từ ăn, trước ăn chút xíu này, đợi lúc về để Đại Nựu Nhi làm cho ngươi chút đồ ăn nóng!” Đại Tráng nhẹ giọng nói.
Triệu Tử Dương vội vàng gật gật đầu, nhận lấy giấy dầu, cúi đầu không để ý hình tượng liếm lên, đem giấy giầu cơ hồ đều ăn sạch, chóp mũi còn dính một chút vụn.
Đại Tráng đưa khăn qua, không nói gì.
Ăn xong, Triệu Tử Dương mới ngượng ngùng đứng lên, dùng khăn tay nhã nhặn lau khóe miệng.
“Trên mũi!” Ngốc Tử ấp úng nhắc nhở.
Mặt Triệu Tử Dương đỏ lên, trộm lau chóp mũi.
PS: bình thường mình không có dịch lời tác giả (vì đa phần là lời tác giả tám linh tinh -theo mình thấy vậy), thế nhưng ở chương này tác giả có trả lời chung cho những thắc mắc của một số bạn bên Trung, có liên quan đến cốt truyện, mình edit sơ lại cho mấy bạn nha.
Tác giả nói suy nghĩ của mình:
….
Nói, Đại Tráng tuyệt đối không phải là thánh mẫu, cho đại bá một bao ngô, chủ yếu là bởi vì lương thực còn lại trong nhà cũng không thể đưa lên núi. Còn có vì cái gì không trực tiếp dọn ra ngoài, thứ nhất, Đại Tráng là một người có linh hồn hiện đại trừ khi bất đắc dĩ nếu không cũng sẽ không nguyện ý sống trong động. Thứ hai, Đại Tráng cũng không có kinh nghiệm gì, không hiểu được khi nào nên rút, hơn nữa sống trong sơn động cũng không tốt lắm, ít nhất sẽ không nhạy tin tức
Sắc trời đã muốn gần tối, may mắn chính là đám thổ phỉ xen lẫn trong đám lưu dân đã đi sang thôn lân cận, tạm thời cũng chưa cho người trở về kiểm tra, đại khái là do tác dụng của lời tên thổ phỉ đã chết nói với đồng bọn của hắn.
Trong thôn cơ hồ mọi nhà đều bị cướp sạch, hiện giờ đều đóng chặt cửa sổ, có tiếng khóc than truyền đến, rất nhanh liền bị áp chế xuống, sợ gây chú ý với bọn thổ phỉ, lúc này lại thuận tiện cho bọn Đại Tráng.
Đại Tráng đem con ngựa của tên thổ phỉ thả ra ngoài, đại dao cùng dao găm đều được đưa lên trong sơn động dấu đi.
“Đi thôi, đi thôi, nhẹ chân, đừng nói chuyện, mau chạy!” Đại Tráng một lần lại một lần dặn dò, chịu đựng từng đợt chóng mặt, Nhị Tráng ở phía trước đỡ lấy còn Ngốc Tử thì chạy ở phía sau.
Ngốc Tử lưng cõng Tứ Tráng, trước ngực còn mang theo một cái giỏ không nhẹ.
Đại Nựu Nhi cùng Nhị Nựu Nhi chạy ở phía trước, trông coi Tam Nựu Nhi cùng Tam Tráng.
Rất nhanh, đoàn người liền biến mất trong núi.
Cẩn thận vạch ra hàng rào ngụy trang, Ngốc Tử trước hết cột một cái dây thừng thả xuống, sau đó giúp đỡ mấy đứa nhỏ đi xuống, Nhị Tráng đỡ Đại Tráng ở cuối cùng.
“A Đại, đem dây thừng tháo xuống đi!” Đại Tráng nhẹ giọng nói.
“Ngươi vào trước nghỉ ngơi đi, cái này ta biết rồi!” Ngốc Tử trầm giọng đáp.
Đại Nựu Nhi đã chạy vào sơn động trước, đem nệm mở ra.
Nhị Tráng đỡ lấy Đại Tráng nằm xuống, Đại Nựu Nhi kéo phần tay áo của Đại Tráng nhìn, miệng vết thương đã bị hở, máu từ đó rươm rướm chảy ra.
Đại Nựu Nhi không nói lời nào cắn môi mở ra thuốc mỡ một lần nữa bôi lên cho Đại Tráng.
“Nhị Nựu Nhị, em cùng A Đại đi tới miệng hang canh giữ, chú ý động tĩnh bên ngoài!” Đại Tráng thở mạnh mấy hơi, quay đầu nói với Nhị Nựu Nhi ngồi ở đối diện.
“Dạ!” Nhị Nựu Nhi nghe lời đi ra ngoài, cùng Ngốc Tử ngồi ở lối vào sơn động...
Qua mấy ngày, miệng vết thương của Đại Tráng đã đỡ rồi, liền tính về thôn xem xét tình hình.
“Một mình ta chịu trách nhiệm đi là được rồi!” Ngốc Tử ngăn ở cửa sơn động nói.
Đại Tráng lắc đầu, cổ thi thể ở dưới phòng bếp phải xử lý, còn phải xem xét tình huống bên ngoài, tóm lại là lo lắng...
“Nếu không em cùng A Đại ca ca trở về!” Nhị Tráng đi theo nói,
“Không nói nữa, ta cùng A Đại trở về, ngay mai trước trời tối sẽ trở về, các ngươi thay phiên canh giữ phía dưới!” Đại Tráng nhìn mấy đứa bé liếc mắt một cái, rất nhanh nói: “Chúng ta khi trở về sẽ ra ám hiệu, ba tiếng gõ chậm, sau đó là ba tiếng gõ nhanh, các em cẩn thận nghe, ít nhất đến ba lần như vậy mới đem dây thừng quăng lên, còn những cái khác cũng không cần để ý, cho dù chúng ta bên ngoài kêu cũng không được, đã biết chưa?”
Nhị Tráng cùng Đại Nựu Nhi khẩn trương gật gật đầu.
“Nhất định phải nhớ kỹ, cho dù nghe được tiếng ta cùng A Đại, không có ám hiệu cũng không được phát ra động tĩnh, không được mở ra hàng rào, cũng không được quăng dây thừng! Cái này vô cùng quan trọng!” Đại Tráng lo lắng dặn lại vài lần.
“Đại ca phải mau chở về!” Tam Nựu Nhi nước mắt lưng tròng nói.
“Được, Tam Nựu Nhi ngoan, đai ca trời gần sáng sẽ trở lại!” Đại Tráng sờ sờ đầu tóc có chút rối bù của Tam Nựu Nhi nói.
Đại Tráng cùng Ngốc Tử thừa dịp ban đêm trở về thôn. Trong thôn bây giờ vô cùng im ắng, thình lình có hai bóng đen nho nhỏ âm thầm xuất hiện. Đợi cho đến nhà mình liền thấy tường rào bên ngoài sân còn thế nhưng cổng thì đã biến mất.
Đại Tráng ngăn lại Ngốc Tử tính đi vào bên trong, tránh ở phía sau tường rào nhìn vào thăm dò, bên trong tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Suỵt” Đại Tráng nhẹ nhàng phát ra một tiếng, ra hiệu với Ngốc Tử.
Ngốc Tử gật gật đầu, gắt gao đi theo phía sau Đại Tráng, cúi thấp thắt lưng hướng trong phòng lần mò.
Chờ khi đến gần, Đại Tráng phát hiện trong phòng ngủ một đám lưu dân quần áo lam lũ, trong phòng tràn ngập một mùi hôi thối, mấy lưu dân tỉnh ngủ ngẩng đầu nhìn Đại Tráng cùng Ngốc Tử một cái, lại tiếp tục ngủ.
Đại Tráng thuần thục đi đến khố phòng, cửa đã bị mở ra, bên trong có một cỗ mùi khó ngửi, là mùi hay có ở mấy nơi mai táng thi thể, hơi gay mũi, xem ra đã có người đi qua, phỏng chừng phát hiện thi thể, liền trực tiếp đốt...
“Lại đây!” Đại Tráng tiến đến bên tai Ngốc Tử nói.
Trên mặt đất nắm lấy một đám đất chét lên quần áo, mặt mũi Ngốc Tử.
Trời còn chưa hoàn toàn sáng, người trong thôn liền bắt đầu dậy. Nhóm lưu dân không có biểu tình lưng đeo bọc nhỏ đi theo con đường hướng lên trấn. Đại Tráng lôi kéo Ngốc Tử ngồi ở góc tường, nhìn kỹ, mọi ngươi cơ hồ cũng không nói chuyện, cư dân Liễu Thụ Thôn cũng còn không nhiều, có một số nhà nghe nói đã đi tìm thân thích nương tựa.
Đại Tráng dùng một nửa miếng bánh mỳ đưa cho một đứa nhỏ tính hỏi thăm liền biết được trong thôn đã vài lần bị cướp bóc, không chỉ có thổ phỉ, còn có lưu dân, đào binh. Hiện giờ mỗi ngày đều có người trong thôn đi tráng binh, nói sau đó sẽ có lương thực, không ít lưu dân cũng đi. Trong thôn cũng có không ít hộ đem bỏ con mình để đổi lấy nửa bao lương thực mốc meo cũ nát...
Đại Tráng hơi hơi nhíu mày, không nói gì.
“Ngươi còn bánh mỳ phiến không?” Đứa nhỏ kia mút ngón tay lúc nãy cầm hai miếng bánh mỳ hỏi.
Hiện tai ba người đầu ghé vào trong góc tường tránh đi, mọi người đi qua rất khó nhìn thấy bọn họ đang làm gì, đứa nhỏ kia cầm được miếng bánh mỳ liền bỏ vào miệng, rất sợ bị người khác đoạt đi.
Đại Tráng cố ý đem bao giấy dầu bánh mỳ lấy ra đưa cho đứa nhỏ kia xem, bên trong chỉ còn một ít vụn bánh: “Đã không còn!”
Đứa nhỏ kia vội vàng đem giấy dầu đoạt đi, vừa bỏ vào miệng, vừa chạy nhanh như thỏ.
“Chúng ta đổi chỗ khác nói tiếp!” Đại Tráng đưa mắt nhìn Ngốc Tử, hai người cùng nhau đứng lên cúi đầu ngồi ở một góc tường khác.
“Ngươi có muốn đi coi cha mẹ ngươi không?” Đại Tráng nhẹ giọng hỏi.
“Không cần, chúng ta...” Ngốc Tử còn chưa nói hết, một đám người đã chạy tới, đầu đàn là đứa nhỏ mới chạy đi vừa rồi.
“Là ở chỗ này, bọn họ có đồ ăn, là thật! Ta tận mắt thấy, giấy dầu kia cũng do bọn họ đưa...” Đứa nhỏ kia thở hổn hển vừa nói vừa chạy.
“Đi mau, đừng để bọn nó chạy!”
“Nhanh lên...” Một đoàn lưu dân vừa quát to vừa chạy lên.
“Đi, A Đại, chúng ta chạy nhanh lên!” Đại Tráng mặt trắng bệch, lôi mạnh Ngốc Tử đứng lên, cúi đầu chạy thật nhanh lên núi.
Ngốc Tử liền đáp, phản ứng chạy lên phía trước Đại Tráng, kéo theo Đại Tráng chạy như gió ra khỏi thôn...
Trước đó Đại Tráng do dự lúc này có nên trốn hay không, ở trên trấn Triệu Tử Dương cũng thập phần gian nan.
Trên trấn tình huống ngày càng hỗn loạn, Triệu Tử Dương cùng Kim sư phụ, Lưu sư phụ đều cảm thấy được tuy rằng trong thành có thể sẽ càng an toàn hơn do đối với những người trong thành mà nói, nhóm người thống lĩnh tuyệt đối sẽ không cho phép lượng lớn lưu dân vào trong thành.
“Đại thiếu gia, chúng ta hiện giờ lên núi trốn mới là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa trên núi cũng dễ dàng tìm được thức ăn!” Kim sư phụ trầm ổn nói.
Lương thực dự trữ lúc trước của Triệu Tử Dương đã bị đám lưu dân, thổ phỉ đoạt đi hết, hiện giờ ba người chỉ có thể dựa vào một ít bánh mật dấu ở trong bếp chống đói.
“Được!” Triệu Tử Dương chần chờ một chút, gật đầu đáp ứng.
Ba người đơn giản thu thập một chút, một đường trốn trốn tránh tránh hướng phía Liễu Thụ thôn.
Triệu Tử Dương biết ở Liễu Thụ thôn có mấy ngọn núi lớn, nhưng lúc đó hắn chỉ ngồi xe lừa đến Liễu Thụ thôn một lần, đường đi thế nào kỳ thật cũng không nhớ kỹ, ba người chỉ có thể nhìn hướng núi, ước chừng đi khoảng nửa đêm cũng không thể tới chân núi.
Khi phía chân trời trắng bệch, Triệu Tử Dương liền cảm giác được phía sau có người đi theo.
Kim sư phụ hướng hắn lắc đầu, ý bảo không cần sợ hãi, dưới chân thong thả đi từng bước, đồng thời kéo kéo tay áo Lưu sự phụ, dùng ánh mắt ra hiệu.
Lưu sư phụ mắt khẽ nhíu lại, gật đầu.
Chờ tới khúc ngoạt, ba người bắt đầu bạt mạng chạy.
Phía trước là một đám lưu dân, bọn họ im lặng đi về phía trước con đường, nhìn thấy ba người chạy tới cũng không tránh né, ngăn chặn phía trước.
Kim sư phụ duỗi tay, đem Triệu Tử Dương cùng Lưu sư phụ đứng ở phía sau mình, khẩn trương nhìn đám người phía trước.
Rất nhanh, một lưu dân sắc mặt không tốt lỗ mãng giữa đám lưu dân đi ra. Đám lưu dân còn lại không chớp mắt nhìn ba người Triệu Tử Dương đi qua, tiếp tục đi về phía trước.
Triệu Tử Dương khẩn trương nuốt nước miếng, hai tay gắt gao cầm lấy bọc nhỏ, nơi đó có một chút bánh ngọt, vài cái quần áo cùng không ít vàng bạc.
Ba người một đường đi tới, tuy rằng quần áo dính không ít bụi đất, nhưng so với quần áo tả tơi không rõ dáng của bọn lưu dân, vẫn là thấy được khác biệt, khó tránh sẽ bị chú ý.
“Các ngươi muốn gì? Chúng ta trên người chỉ có mấy miếng thức ăn cùng tiền...” Kim sự phụ lấy ra bao của mình, bên trong chỉ có mấy miếng bánh mật cùng ít bạc vụn.
Trong đám có một đại hán tiến lên đoạt lấy bánh mật cùng bạc, hai mắt vẫn không có ý tốt đảo qua quần áo trên ba người.
Phía sau có tiếng bước chân lại gần, mấy đại hán có chút nghi hoặc nhìn phía sau.
Kim sư phụ bay lên một cước, đá ngã hai tên thổ phỉ gần nhất.
Triệu Tử Dương cùng Lưu sư phụ ăn ý nhân cơ hội chạy về phía trước. Kim sư phụ tiến lên đánh tên thổ phỉ khiến hắn chưa kịp phòng thủ, thoắt một cái thoát thân. Ba người liều mạng chạy về phía trước, rẽ chỗ này quẹo chỗ kia, hi vọng có thể chạy thoát tên thổ phỉ.
“Hô, ta, ta không được rồi... Hùng Quốc, ngươi đem, đem đại thiếu gia đi trước...” Lưu sư phụ thở hổn hển nhẹ giọng nói.
“Không được!” Triệu Tử Dương nhỏ giọng, bắt được cánh tay Lưu sư phụ.
“Như vậy, như vậy ai cũng đều không chạy thoát, ta, ta trước trốn đi, các ngươi, hô... ” Lưu sư phụ gian nan nói.
Triệu Tử Dương liều mạng lắc đầu, trong cổ họng anh ách, cái gì cũng nói không nên lời.
Kim sư phụ vẫn trầm mặc không nói gì, ánh mắt lại một phút không rời mặt Lưu sư phụ.
Lưu sư phụ hướng Kim sư phụ cùng Triệu Tử Dương nở nụ cười, tránh tay Triệu Tử Dương, chạy xuống đường, hướng một sườn núi nhỏ chạy...
Kim sư phụ mạnh mẽ kéo Triệu Tử Dương, để Triệu Tử Dương lên lưng, dưới chân dụng lực, rất nhanh liền biến mất ở trên đường...
“Đại thiếu gia, ta chỉ đưa người đến đây, về sau, về sau... Người mau chạy nhanh lên núi trốn đi...” Kim sư phụ đưa Triệu Tử Dương đến chân núi liền thả xuống, trầm giọng nói, trong thanh âm không thể không cảm thấy một tia run rẩy.
Triệu Tử Dương gắt gao cắn môi, cái gì cũng nói không nên lời.
“Được rồi, đại thiếu gia, người đi nhanh đi, nơi này cũng không an toàn...” Kim sư phụ nhắm mắt, đẩy Triệu Tử Dương một cái.
“Ta, ta đợi bọn ngươi!” Triệu Tử Dương thấp giọng nói.
“Không, không cần, tên mọt sách kia luôn không chịu theo ta, nói sao thì ân tình của lão gia, hiện giờ, hiện giờ rốt cuộc cũng trả hết nợ, ta đi tìm tên mọt sách kia, sau đó hai chúng ta sẽ tự mình sống qua ngày...” Kim sư phụ thần tình trông đợi nói.
Triệu Tử Dương cắn cắn môi, đem bao mở ra, cầm một thỏi vàng nhét trong tay Kim sư phụ, cũng không quay đầu mà chạy lên núi.
Kim sư phụ sau khi nhìn thấy bóng Triệu Tử Dương biến mất, miệng mặc niệm vài câu, liền xoay người bình thản đi trở về.
Triệu Tử Dương ở chân núi chạy vài ngày, bi ai phát hiện mình đã bị lạc đường. Sau khi ăn sạch miếng bánh mật cuối cùng, đại thiếu gia ở trên núi vào mùa đông cũng không thể kiếm được thức ăn, từ đường nhỏ lại chuyển qua đi đường rừng.
Kinh ngạc phát hiện trước mắt chính là thôn nhỏ quen thuộc, Triệu Tử Dương hiện giờ bộ dạng cùng lưu dân không khác nhau vui sướng phát hiện, nơi này là Liễu Thụ thôn đã từng tới.
Triệu Tử Dương một đường trốn tới trốn lui theo trí nhớ tìm đến tiểu viện, nhưng mà nơi đó đã bị lưu dân chiếm đi, trong phòng bị đảo lộn lung tung, căn bản là không nhìn ra được bộ dáng sạch sẽ ban đầu. Sao lại thế này, Đại Tráng không phải đã chuẩn bị sao, Triệu Tử Dương đứng ở trong viện kinh ngạc nghĩ...
Tìm một góc ngồi xuống, Triệu Tử Dương xoa xoa bụng đã không còn cảm giác, mệt mỏi nhắm mắt, mãi cho đến lần thứ năm bị đói đến tỉnh, Triệu Tử Dương mới lung lay đi ra khỏi phỏng, lang thang không mục đích vào thôn, muốn tìm được chút thức ăn.
Một đứa nhỏ dẫn ở phía trước, một đoàn lưu dân đi theo, nghe nói là có người có ăn, Triệu Tử Dương hai mắt sáng lên, dùng hết sức nuốt một ngụm nước miếng, trộm đi theo...
Phía trước là hai bóng dáng quen thuộc, Triệu Tử Dương há miệng thở dốc, trong lòng tràn đầy sung sướng. Mấy ngày nay đại thiếu gia đã thưởng thức qua đau khổ, nhìn xem bọn lưu dân chung quanh, Triệu Tử Dương sáng suốt không lên tiếng, thoát ly khỏi đoàn lưu dân theo con đường khác đuổi theo.
“A Đại, A Đại, được rồi, hô, hình như không còn ai đuổi theo nữa...” Đại Tráng thở hổn hển nói với Ngốc Tử ở phía trước.
Ngốc Tử chân không ngừng chạy quay đầu nhìn một chút, xác định không còn ai đuổi theo ở phía sau mới từ từ ngừng lại.
Hai người lúc này đã tới chân núi, Ngốc Tử kéo Đại Tráng đi vài bước, rồi mới giúp hắn ngồi xuống, đưa qua một bình nước nhỏ.
Triệu Tử Dương nhìn thấy hai bóng dáng ở phía xa, trên người không biết làm sao lại có khí lực, dưới chân sải từng bước lớn...
Đại Tráng nhận lấy bình nước sau khi uống liềnt hở phào một hơi, từ từ điều chỉnh hô hấp, để cho tim đập bình tĩnh trở lại.
Từ trong bụi cỏ đột nhiên hiện lên một bóng người, chộp lấy bình nước trong tay Đại Tráng, hướng miệng trút xuống, sau đó bị sặc gây nên một trận ho mãnh liệt.
Ngốc Tử cảnh giác đứng tránh cho Đại Tráng ở phía trước, nhìn thấy trước mắt là một người toàn thân bẩn thỉu.
Đại Tráng cau mày đánh giá người trước mắt này, quần áo trên người y đều bị rách rưới, nhưng có thể nhìn ra hình dạng ban đầu là một cái trường bào, mà trong thôn toàn bộ dân làng đa phần là mặc áo ngắn, tóc rối bù xả xuống dưới, còn bệt lại thành từng mảng khoát trên vai, trên mặt đen đúa. Thế nhưng khi ho khan lại lộ ra hàm răng trắng như tuyết, điểm này cùng với bọn lưu dân không biểu tình không giống nhau...
“Triệu Tử Dương, là ngươi đúng không?” Đại Tráng cẩn thận hỏi.
Người đang ho đột nhiên ngừng lại, dùng tay áo lau mặt, thế nhưng do vài ngày không tắm rửa thế nên dơ bẩn trên mặt cũng không thể lau sạch được, chỉ có không biết chất lỏng từ khóe mắt chảy ra, đám bụi bẩn mới bị nhòa đi tạo thành hính nan quạt kì quái.
“Được rồi, không sao cả, Triệu Tử Dương...” Đại Tráng tiến lên nắm lấy cánh tay Triệu Tử Dương nói.
“Đại Tráng...” Triệu Tử Dương thanh âm khàn khàn hô một tiếng.
“Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đi!” Đại Tráng đem ấm đưa cho Ngốc Tử, nhẹ giọng nói.
Ngốc Tử sau khi cất ấm, trầm mặc tiến lên nhận lấy Triệu Tử Dương đang đứng không vững từ tay Đại Tráng.
Hiện giờ trên núi cũng có vài người tị nạn giống như bọn Đại Tráng, tất cả mọi người đều rõ ràng không quấy rối lẫn nhau, ngẫu nhiên đụng nhau cũng đều nhanh chóng cho qua, một chữ cũng không nói, ba người cẩn thận tránh đi những người khác, đi tới hang động trong núi.
“Triệu Tử Dương, hiện giờ có thể rửa mặt rồi!” Tới bên một dòng suối nhỏ, Đại Tráng đãnh vỡ trầm mặc, nhẹ giọng nói, dọc trên đường đi Triệu Tử Dương không yên lòng cứ lau chùi mặt.
Triệu Tử Dương đáp một tiếng, tập tễnh bước qua ngồi xuống, vốc đám nước mát bên suối lên mặt, bị nước đông lạnh làm run cả người, hơn nữa mấy ngày mới soi được bóng dáng trên mặt nước, Triệu Tử Dương liền bật người đứng lên, trước mắt tối sầm, người không khống chế được té xuống.
Đại Tráng nhanh tay lẹ mắt kéo lại Triệu Tử Dương, nhìn thấy hai má cùng miệng Triệu Tử Dương trắng bệch, thấp giọng hỏi:” Ngươi mấy ngày không có đồ ăn?”
“Không biết!” Triệu Tử Dương lắc lắc đầu, giọng nói thều thào đến không nghe thấy đáp.
Đại Tráng nhíu mày, giúp Triệu Tử Dương ngồi xuống trên cỏ.
Ngốc Tư đem bánh mỳ phiến từ trong người, chuẩn bị đưa cho Triệu Tử Dương.
Đại Tráng đoạt lấy từ tay Triệu Tử Dương, lấy giấy dầu đem bao lại hai miếng bánh mỳ, dùng hai tay bóp nát, nói với Ngốc Tử: “Cho một ít nước lên, để bánh mỳ nhuyễn lại!”
Ngốc Tử đáp, cẩn thận vẩy chút nước lên.
Triệu Tử Dương mắt trông mong nhìn giấy dầu trong tay Đại Tráng, lại nuốt từng ngụm nước miếng.
“Từ từ ăn, trước ăn chút xíu này, đợi lúc về để Đại Nựu Nhi làm cho ngươi chút đồ ăn nóng!” Đại Tráng nhẹ giọng nói.
Triệu Tử Dương vội vàng gật gật đầu, nhận lấy giấy dầu, cúi đầu không để ý hình tượng liếm lên, đem giấy giầu cơ hồ đều ăn sạch, chóp mũi còn dính một chút vụn.
Đại Tráng đưa khăn qua, không nói gì.
Ăn xong, Triệu Tử Dương mới ngượng ngùng đứng lên, dùng khăn tay nhã nhặn lau khóe miệng.
“Trên mũi!” Ngốc Tử ấp úng nhắc nhở.
Mặt Triệu Tử Dương đỏ lên, trộm lau chóp mũi.
PS: bình thường mình không có dịch lời tác giả (vì đa phần là lời tác giả tám linh tinh -theo mình thấy vậy), thế nhưng ở chương này tác giả có trả lời chung cho những thắc mắc của một số bạn bên Trung, có liên quan đến cốt truyện, mình edit sơ lại cho mấy bạn nha.
Tác giả nói suy nghĩ của mình:
….
Nói, Đại Tráng tuyệt đối không phải là thánh mẫu, cho đại bá một bao ngô, chủ yếu là bởi vì lương thực còn lại trong nhà cũng không thể đưa lên núi. Còn có vì cái gì không trực tiếp dọn ra ngoài, thứ nhất, Đại Tráng là một người có linh hồn hiện đại trừ khi bất đắc dĩ nếu không cũng sẽ không nguyện ý sống trong động. Thứ hai, Đại Tráng cũng không có kinh nghiệm gì, không hiểu được khi nào nên rút, hơn nữa sống trong sơn động cũng không tốt lắm, ít nhất sẽ không nhạy tin tức
Tác giả :
Nhân Sinh Giang Nguyệt