Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch
Chương 34: Hạ ngẫu!!
Qua mười lăm tháng giêng, Đại Tráng liền dẫn Nhị Tráng, cầm hai trăm văn tiền, mười mấy quả trứng gà, hai miếng thịt xông khói tự chế và một ít món ăn tới nhà thầy giáo ở làng bên cạnh. Thầy giáo chỉ hỏi thăm thời gian Nhị Tráng có thể đi học liền nhận học sinh này. Ngày thứ hai Đại Tráng dẫn theo Nhị Tráng cố ý nhờ Vương quả phủ làm cặp sách. Nhị Tráng vô cùng cao hứng đến trường. Do ở khác làng, buổi trưa nếu như chạy về để dùng cơm thì có chút cực khổ, Đại Tráng đưa cho Nhị Tráng một ít món ăn ướp sẵn, dưa chua, dùng bình nhỏ đựng, lại đưa thêm cho Nhị Tráng hai cái bánh bao, để Nhị Tráng buổi trưa ăn tạm một chút, chờ khí trời ấm áp một tí, sẽ chuẩn bị cơm cho Nhị Tráng mang theo.
Qua hết tết, vụ xuân cũng sắp bắt đầu, lúc này Ngốc Tử hầu như đều ở nhà Đại Tráng, chỉ thỉnh thoảng mới về nhà một chuyến.
Đại Tráng giúp Ngốc Tử chăm sóc kỹ lưỡng mấy mẫu ruộng cạn. Kì thực thổ nhưỡng cũng không xấu, thế nhưng cũng không tính là ruộng tốt, chỉ là không quá màu mỡ mà thôi. Mà vấn đề này sức người có thể giải quyết được, Đại Tráng nhờ vào trước đây tranh thủ thời gian rảnh đi nhặt rau cỏ, gom lại một đống ủ thành phân. Ngoại trừ bùn đào lên từ hồ nước, mấy cái khác đều dùng xe lừa kéo đến khu đất của Ngốc Tử. Đất ruộng nhà Đại Tráng từ lúc thu hoạch mùa vụ sau, Đại Tráng liền mang theo mấy đứa nhỏ tìm kiếm nhiều lá cây cùng mấy thứ linh tinh ủ vào đất, qua mùa mưa, cũng từ từ phân hủy thành phân bón.
Ngoại trừ giúp Ngốc Tử thu dọn mấy mẫu đất, Đại Tráng còn có một chuyện quan trọng nhất là tìm kiếm giống sen. May mắn là ở mấy khe suối chung quanh làng có mấy nơi mọc sen hoang, Đại Tráng đánh lừa đi xa, mang theo Ngốc Tử tỉ mỉ đào.
Những củ sen mọc hoang đều dài và gầy hơn mấy củ sen trăng trắng mầm mập bán trên trấn rất nhiều. Người trong thôn thỉnh thoảng vào mùa hè thấy được đài sen mới có thể hái về làm đồ ăn vặt cho vui, thế nhưng không có người nào trong thôn sẵn lòng bỏ công phu đào bùn đất, lấy củ sen ra ăn, cho nên tuy rằng trong khe suối củ sen sinh trưởng không tốt, nhưng cũng có một mảng sinh sôi.
Củ sen thích mọc ở nơi nóng ẩm mưa nhiều, dựa theo khí hậu nơi này, thật ra vào tháng ba là thích hợp nhất để nhân giống. Thế nhưng khi đó cũng là lúc bận rộn nhất, hơn nữa tháng ba nhân giống sen cũng là lúc sen bắt đầu mọc mấy lá sen nho nhỏ, lúc đào nếu như làm rễ lá sen bị đứt, sẽ ngăn củ sen trồng xuống không thể nào dài ra được. Cho nên Đại Tráng thà rằng hiện tài đào để trồng xuống, khả năng sống sẽ thấp một chút nhưng công việc lại nhẹ đi không ít.
Loại củ sen cần vừa đào vừa lựa chọn vừa gieo giống, thế nên Đại Tráng và Ngốc Tử chỉ có thể sáng sớm rời giường vào núi đi tìm củ sen dại, buổi trưa về nhà lựa chọn giống thích hợp, buổi chiều phải đi gieo giống. Giống sen cần chọn củ phải chắc mập, thân củ dài, đoạn củ ngắn, màu củ phải thật sáng hoặc đầy đủ cả than. Hơn nữa lúc đào có không ít bị đào hư, cho dù Đại Tráng hạ tiêu chuẩn lựa chọn thấp xuống, ngày kế tiếp, cũng chỉ có thể được sáu bảy cây có củ sen tương đối khá, mấy cái còn dư lại đều chỉ có thể ăn. May mắn là hầm mấy đoạn củ sen để ăn, mấy đứa nhỏ đều thích.
Đại Tráng cẩn thận đem củ sen đặt ở trong đáy hồ đã qua nhiều lần bón phân, rồi lại từ bốn phía hồ nước gieo củ sen... Như vậy sớm đi tối về chăm sóc hơn một tháng, mới cố gắng gieo trồng xong.
Nhị Tráng sau khi đi học, Đại Tráng liền giao nhiệm vụ dạy dỗ Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi và hai đứa trẻ sinh đôi cho hắn. Nhị Tráng mỗi ngày vào buổi tối trở về sau đều bớt thời gian dạy mấy đứa nhỏ một chút. Thầy giáo già kia ở thôn nhỏ dạy học rất nhiều năm, cũng biết tình hình mấy nhà nông, chỉ cần bận bịu việc làm ruộng, Nhị Tráng liền về nhà giúp đỡ, ngay cả như vậy, Đại Tráng cũng rất bận rộn.
Đất muốn gieo trồng, phải làm cỏ, bắt sâu, sen trong ao phải bón phần, dẫn nước vào, ở chỗ Ngưu đại phu học tập buộc phải tạm dừng. Đại Tráng có cảm giác thân thể của mình đang kháng nghị...
“Đại ca, anh ăn nhiều một chút đi!” Đại Nựu Nhi đoạt lấy chén cơm của Đại Tráng, giúp Đại Tráng bới thêm nửa chén.
“Ai, anh đã no rồi Đại Nựu Nhi!” Đại Tráng đưa tay kêu.
Đại Nựu Nhi vẫn cố chấp cầm chén đặt ở trước mặt Đại Tráng, mới qua hai tháng chăm lo bận rộn, Đại Tráng trở nên vừa gầy vừa đen, vành mắt hơi đỏ.
“Được rồi, được rồi, không có chuyện gì mà!” Đại Tráng bất đắc dĩ bưng bát cơm, cố gắng ăn.
Đại Tráng sau nửa tháng dạy Đại Nựu Nhi nấu cơm, Đại Nựu Nhi đã có thể hoàn toàn tiếp nhận việc nấu nướng, mỗi ngày đều ở trên băng ghế nhỏ nhảy lên nhảy xuống nấu ăn.
Ngốc Tử lục trong đống đồ ăn ở bát mấy miếng thịt đều lấy ra, bỏ vào trong bát Đại Tráng.
“Này, được rồi nha, cứ gắp nữa ta thực sự không ăn hết!” Đại Tráng bảo vệ chén của mình miệng kháng nghị.
“Gầy, sắc mặt không tốt!” Ngốc Tử nặng nề nói.
“Được rồi, các ngươi nha...” Đại Tráng cố sức nuốt xuống miếng cơm, sau khi ăn xong ngụm lớn rồi, mới múc thêm nửa chén canh trứng gà.
“Đại ca, nếu vậy em không đi chỗ thầy...” Nhị Tráng đứng ngồi không yên nói.
“Đối với ngươi có chuyện gì sao, ngươi đi học cho giỏi, tương lai có tiền đồ, đại ca cũng có thể liền theo ngươi hưởng phúc!” Đại Tráng buông chén nói.
“Dạ, đại ca yên tâm!” Nhị Tráng chắc chắn nói.
“Mấy đứa không cần lo lắng, đến lúc thu hoạch vụ mùa xong, bận bụi việc, mời hai đứa giúp một tay là được.” Đại Tráng cũng biết thân thể mình sợ rằng tạm thời là không thể làm việc nặng gì, nói kế hoạch của mình.
Mấy đứa nhỏ trên mặt mới lộ ra dáng vẻ tươi cười.
...
Củ sen trong thời gian sinh trưởng phải giữ nước cạn, đẩy nhanh quá trình nẩy mầm mọc lá, giai đoạn giữa kì thì phải là nước sâu, cuối kỳ phải là để nước cạn, có lợi cho việc mọc củ sen. Đại Tráng không ngờ tới nước mưa năm nay tương đối nhiều, đào lên chừng một thước đường bờ bao thì nước ngập gần một nửa. Đại Tráng phải cùng Ngốc Tử tìm mấy ngày để đào một cái mương sau, dẫn nước ra ngoài một ít.
“Hô, sang năm là tốt rồi!” Đại Tráng xoa nhẹ lưng vài cái do khom người lâu, nhỏ giọng cảm thán một câu.
Ngốc Tử thấy thể, thả xuống cái cuốc trong tay, chùi tay mình lên áo, tiến lên giúp Đại Tráng đấm lưng.
Đại Tráng tùy ý để Ngốc Tử xoa bóp một lúc, mặc kệ thế nào sau khi xoa bóp xong đều thoải mái hơn.
“Lần trước sau khi ngươi trở về, mẹ ngươi nói thế nào?” Đại Tráng híp mắt hỏi.
“Mẹ không tin, không dám ngắt ngọn cây bông...” Ngốc Tử cúi đầu nói.
“Ừ, ta biết mà, bọn họ không tin cũng được!” Đại Tráng lắc đầu, ngay từ đầu đã không có ý định gạt người trong thôn, quả thế, nếu có nói bọn họ nghe, cũng có ít người tin theo...
Mặc kệ nói như thế nào, củ sen còn phải từ từ mọc lên, bởi Đại Tráng luôn chịu khó bón phân, nhìn ra so với lá sen mọc bên khe suối thì vẫn lớn hơn, làm cho người trong thôn không có việc gì đi coi trộm một cái đều ngạc nhiên. Thế nhưng Đại Tráng nghĩ, năm nay có thể ra sản phẩm hay không là một vấn đề...
Qua hết tết, vụ xuân cũng sắp bắt đầu, lúc này Ngốc Tử hầu như đều ở nhà Đại Tráng, chỉ thỉnh thoảng mới về nhà một chuyến.
Đại Tráng giúp Ngốc Tử chăm sóc kỹ lưỡng mấy mẫu ruộng cạn. Kì thực thổ nhưỡng cũng không xấu, thế nhưng cũng không tính là ruộng tốt, chỉ là không quá màu mỡ mà thôi. Mà vấn đề này sức người có thể giải quyết được, Đại Tráng nhờ vào trước đây tranh thủ thời gian rảnh đi nhặt rau cỏ, gom lại một đống ủ thành phân. Ngoại trừ bùn đào lên từ hồ nước, mấy cái khác đều dùng xe lừa kéo đến khu đất của Ngốc Tử. Đất ruộng nhà Đại Tráng từ lúc thu hoạch mùa vụ sau, Đại Tráng liền mang theo mấy đứa nhỏ tìm kiếm nhiều lá cây cùng mấy thứ linh tinh ủ vào đất, qua mùa mưa, cũng từ từ phân hủy thành phân bón.
Ngoại trừ giúp Ngốc Tử thu dọn mấy mẫu đất, Đại Tráng còn có một chuyện quan trọng nhất là tìm kiếm giống sen. May mắn là ở mấy khe suối chung quanh làng có mấy nơi mọc sen hoang, Đại Tráng đánh lừa đi xa, mang theo Ngốc Tử tỉ mỉ đào.
Những củ sen mọc hoang đều dài và gầy hơn mấy củ sen trăng trắng mầm mập bán trên trấn rất nhiều. Người trong thôn thỉnh thoảng vào mùa hè thấy được đài sen mới có thể hái về làm đồ ăn vặt cho vui, thế nhưng không có người nào trong thôn sẵn lòng bỏ công phu đào bùn đất, lấy củ sen ra ăn, cho nên tuy rằng trong khe suối củ sen sinh trưởng không tốt, nhưng cũng có một mảng sinh sôi.
Củ sen thích mọc ở nơi nóng ẩm mưa nhiều, dựa theo khí hậu nơi này, thật ra vào tháng ba là thích hợp nhất để nhân giống. Thế nhưng khi đó cũng là lúc bận rộn nhất, hơn nữa tháng ba nhân giống sen cũng là lúc sen bắt đầu mọc mấy lá sen nho nhỏ, lúc đào nếu như làm rễ lá sen bị đứt, sẽ ngăn củ sen trồng xuống không thể nào dài ra được. Cho nên Đại Tráng thà rằng hiện tài đào để trồng xuống, khả năng sống sẽ thấp một chút nhưng công việc lại nhẹ đi không ít.
Loại củ sen cần vừa đào vừa lựa chọn vừa gieo giống, thế nên Đại Tráng và Ngốc Tử chỉ có thể sáng sớm rời giường vào núi đi tìm củ sen dại, buổi trưa về nhà lựa chọn giống thích hợp, buổi chiều phải đi gieo giống. Giống sen cần chọn củ phải chắc mập, thân củ dài, đoạn củ ngắn, màu củ phải thật sáng hoặc đầy đủ cả than. Hơn nữa lúc đào có không ít bị đào hư, cho dù Đại Tráng hạ tiêu chuẩn lựa chọn thấp xuống, ngày kế tiếp, cũng chỉ có thể được sáu bảy cây có củ sen tương đối khá, mấy cái còn dư lại đều chỉ có thể ăn. May mắn là hầm mấy đoạn củ sen để ăn, mấy đứa nhỏ đều thích.
Đại Tráng cẩn thận đem củ sen đặt ở trong đáy hồ đã qua nhiều lần bón phân, rồi lại từ bốn phía hồ nước gieo củ sen... Như vậy sớm đi tối về chăm sóc hơn một tháng, mới cố gắng gieo trồng xong.
Nhị Tráng sau khi đi học, Đại Tráng liền giao nhiệm vụ dạy dỗ Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi và hai đứa trẻ sinh đôi cho hắn. Nhị Tráng mỗi ngày vào buổi tối trở về sau đều bớt thời gian dạy mấy đứa nhỏ một chút. Thầy giáo già kia ở thôn nhỏ dạy học rất nhiều năm, cũng biết tình hình mấy nhà nông, chỉ cần bận bịu việc làm ruộng, Nhị Tráng liền về nhà giúp đỡ, ngay cả như vậy, Đại Tráng cũng rất bận rộn.
Đất muốn gieo trồng, phải làm cỏ, bắt sâu, sen trong ao phải bón phần, dẫn nước vào, ở chỗ Ngưu đại phu học tập buộc phải tạm dừng. Đại Tráng có cảm giác thân thể của mình đang kháng nghị...
“Đại ca, anh ăn nhiều một chút đi!” Đại Nựu Nhi đoạt lấy chén cơm của Đại Tráng, giúp Đại Tráng bới thêm nửa chén.
“Ai, anh đã no rồi Đại Nựu Nhi!” Đại Tráng đưa tay kêu.
Đại Nựu Nhi vẫn cố chấp cầm chén đặt ở trước mặt Đại Tráng, mới qua hai tháng chăm lo bận rộn, Đại Tráng trở nên vừa gầy vừa đen, vành mắt hơi đỏ.
“Được rồi, được rồi, không có chuyện gì mà!” Đại Tráng bất đắc dĩ bưng bát cơm, cố gắng ăn.
Đại Tráng sau nửa tháng dạy Đại Nựu Nhi nấu cơm, Đại Nựu Nhi đã có thể hoàn toàn tiếp nhận việc nấu nướng, mỗi ngày đều ở trên băng ghế nhỏ nhảy lên nhảy xuống nấu ăn.
Ngốc Tử lục trong đống đồ ăn ở bát mấy miếng thịt đều lấy ra, bỏ vào trong bát Đại Tráng.
“Này, được rồi nha, cứ gắp nữa ta thực sự không ăn hết!” Đại Tráng bảo vệ chén của mình miệng kháng nghị.
“Gầy, sắc mặt không tốt!” Ngốc Tử nặng nề nói.
“Được rồi, các ngươi nha...” Đại Tráng cố sức nuốt xuống miếng cơm, sau khi ăn xong ngụm lớn rồi, mới múc thêm nửa chén canh trứng gà.
“Đại ca, nếu vậy em không đi chỗ thầy...” Nhị Tráng đứng ngồi không yên nói.
“Đối với ngươi có chuyện gì sao, ngươi đi học cho giỏi, tương lai có tiền đồ, đại ca cũng có thể liền theo ngươi hưởng phúc!” Đại Tráng buông chén nói.
“Dạ, đại ca yên tâm!” Nhị Tráng chắc chắn nói.
“Mấy đứa không cần lo lắng, đến lúc thu hoạch vụ mùa xong, bận bụi việc, mời hai đứa giúp một tay là được.” Đại Tráng cũng biết thân thể mình sợ rằng tạm thời là không thể làm việc nặng gì, nói kế hoạch của mình.
Mấy đứa nhỏ trên mặt mới lộ ra dáng vẻ tươi cười.
...
Củ sen trong thời gian sinh trưởng phải giữ nước cạn, đẩy nhanh quá trình nẩy mầm mọc lá, giai đoạn giữa kì thì phải là nước sâu, cuối kỳ phải là để nước cạn, có lợi cho việc mọc củ sen. Đại Tráng không ngờ tới nước mưa năm nay tương đối nhiều, đào lên chừng một thước đường bờ bao thì nước ngập gần một nửa. Đại Tráng phải cùng Ngốc Tử tìm mấy ngày để đào một cái mương sau, dẫn nước ra ngoài một ít.
“Hô, sang năm là tốt rồi!” Đại Tráng xoa nhẹ lưng vài cái do khom người lâu, nhỏ giọng cảm thán một câu.
Ngốc Tử thấy thể, thả xuống cái cuốc trong tay, chùi tay mình lên áo, tiến lên giúp Đại Tráng đấm lưng.
Đại Tráng tùy ý để Ngốc Tử xoa bóp một lúc, mặc kệ thế nào sau khi xoa bóp xong đều thoải mái hơn.
“Lần trước sau khi ngươi trở về, mẹ ngươi nói thế nào?” Đại Tráng híp mắt hỏi.
“Mẹ không tin, không dám ngắt ngọn cây bông...” Ngốc Tử cúi đầu nói.
“Ừ, ta biết mà, bọn họ không tin cũng được!” Đại Tráng lắc đầu, ngay từ đầu đã không có ý định gạt người trong thôn, quả thế, nếu có nói bọn họ nghe, cũng có ít người tin theo...
Mặc kệ nói như thế nào, củ sen còn phải từ từ mọc lên, bởi Đại Tráng luôn chịu khó bón phân, nhìn ra so với lá sen mọc bên khe suối thì vẫn lớn hơn, làm cho người trong thôn không có việc gì đi coi trộm một cái đều ngạc nhiên. Thế nhưng Đại Tráng nghĩ, năm nay có thể ra sản phẩm hay không là một vấn đề...
Tác giả :
Nhân Sinh Giang Nguyệt