Một Nhà Dưới Chân Núi
Chương 3
Khi Bán Hạ tỉnh lại, nàng nhìn căn phòng quen thuộc ngây người rất lâu.
Muội muội Nhẫn Đông ở một bên lôi kéo tay nàng sưng mắt rơi lệ: "Tỷ, phụ thân hôm nay vẫn bất tỉnh nhân sự, ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì. Nếu như ngươi có chuyện gì, ngươi muốn ta sống thế nào!" Nói xong nàng té nhào vào người Bán Hạ gào khóc.
Bán Hạ khe khẽ đẩy nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, Nhẫn Đông, phụ thân như thế nào rồi?" Âm thanh phát ra thì nàng mới phát hiện giọng mình rất khàn.
Nhẫn Đông thấy Bán Hạ hỏi phụ thân, mới vừa ngừng nước mắt lại tiếp tục rơi: "Sợ là thực sự không được."
Nàng thì thào nói: "Mới vừa rồi người trong thôn cũng đã tới gặp một lần cuối rồi."
Bán Hạ trong lòng cảm giác nặng nề, vội nói: "Vậy ngươi không cần coi chừng ta, nhanh đi chăm sóc phụ thân đi."
Nhẫn Đông nhẹ chỉ chỉ bên kia phòng: "Ta cũng vừa sang bên này nhìn tỷ, hiện tại Mộc Oa đang giúp ta trông coi phụ thân." Mộc Oa là muội muội của Mộc Dương, là tỷ muội tốt cùng nhau lớn lên với Bán Hạ và Nhẫn Đông.
Bán Hạ lúc này mới nhẹ nhẹ gật đầu , đồng thời cố gắng đứng dậy. Bên kia Mộc Oa cũng đã nghe thấy động tĩnh bên này, đi sang thấy Bán Hạ đã tỉnh, vội nói: "Ngươi nên nằm nhiều một tý đi, thượng nhân đã nói rồi, ngươi gần đây không nghỉ ngơi tốt, hại thân thể."
Bán Hạ lắc đầu: "Ta không sao , ta muốn đi xem phụ thân một chút."
Bán Hạ đi tới phòng của phụ thân, nhìn phụ thân mặt mũi tái nhợt, trong lòng đau xót, nhớ tới tai họa do mình gây ra, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đi bị đao chém, lẩm bẩm: "Phụ thân, ta cầu xin nhân sâm, lại không cứu được người. . . . . . Ngược lại khiến người chịu thêm khổ sở sao?"
Mộc Oa cầm tay Bán Hạ, dịu dàng an ủi: "Bán Hạ, mọi người không có ý trách ngươi, ngươi cũng chỉ là có lòng thôi. Huống chi ——" nàng do dự một chút, rốt cuộc nhỏ giọng nói ra: "Huống chi thượng nhân cũng đã nói, cha ngươi vốn là . . . . . ."
Vốn là sống không được bao lâu —— cái này nàng không có cách nào nói thẳng ra được.
Bán Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, nàng rơi lệ nửa ngày, trong lòng ngược lại từ từ bình tĩnh lại.
Nhẫn Đông lúc này vừa trách lại vừa đau lòng tỷ tỷ, tự mình nghĩ mở miệng nói gì, rốt cuộc lại nghẹn xuống, kìm nén đến khó chịu, ô một tiếng, gục xuống bên cạnh phụ thân khóc lớn lên.
Mộc Oa thấy vậy, vội qua an ủi Nhẫn Đông, có thể vì Nhẫn Đông khóc đến đau lòng, nàng cũng không khỏi rơi nước mắt theo.
Cứ như thế, ba cô nương khóc một trận, sau đó Bán Hạ nhìn sắc trời đã tối, liền bảo Nhẫn Đông đưa Mộc Oa về, còn mình ở bên cạnh coi chừng phụ thân. Nhẫn Đông trở về vốn cũng muốn coi chừng phụ thân, nhưng Bán Hạ lại để cho nàng đi ngủ, một người nhìn phụ thân nằm trên kháng đang khép chặt hai mắt, giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
=== ======
Khi Nhẫn Đông tỉnh lại lúc rạng sáng, lại thấy tỷ tỷ đứng bên kháng ăn mặc quái dị.
Nàng mặc lên áo da dê của cha, phủ thêm áo choàng lông cừu của cha, ngay cả tóc cũng học dáng vẻ của nam nhân dùng một đoạn dây thừng buộc lên.
Nhẫn Đông sợ hết hồn, trợn to hai mắt lầm bầm hỏi: "Tỷ, ngươi làm sao vậy?"
Bán Hạ đang cho một ít khoai tây đã nấu chín và thịt khô vào bao vải, lúc này nghe được tiếng muội muội, cũng không quay đầu, chỉ lạnh nhạt nói: "Một mình muội ở nhà chăm sóc phụ thân cho tốt, ta muốn lên núi tìm nha nha thảo."
Nhẫn Đông vừa nghe liền gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Tỷ, ngươi không cần mạng nữa sao? Ngươi biết nha nha thảo khó tìm thế nào không? Ngươi biết bây giờ là lúc nào sao?"
Đại Tuyết Phong Sơn, không có bất kỳ một người Vọng Tộc nào dám tùy ý lên núi săn thú hái thuốc.
Huống chi, nha nha thảo sinh trưởng ở sâu trong núi vắng vẻ nguy hiểm, đó là cấm địa nơi người Vọng Tộc không thể bước vào.
Bán Hạ xoay người, bình tĩnh nhìn muội muội, âm thanh nhu hòa, giọng điệu kiên định: "Không sao, việc do người làm, ta nhất định sẽ tìm được nha nha thảo, cứu phụ thân." Nàng đi tới bên người muội muội, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc muội muội: "Chờ phụ thân ăn nha nha thảo, là có thể tỉnh lại, đến lúc đó một nhà chúng ta lại có thể giống như trước đây rồi."
Nhẫn Đông khóc, nghẹn ngào nói: "Tỷ, ngươi không thể gặp chuyện không may, không nên đi. . . . . ."
Bán Hạ giúp muội muội lau nước mắt trên gò má, ôm nàng vào trong ngực: "Nhẫn Đông, đừng khóc. Nếu ta không về được, ngươi liền an táng phụ thân thật tốt, sau đó gả cho Mộc Dương. Mộc Dương là người tốt, hắn sẽ chăm sóc ngươi cả đời."
Nhẫn Đông nghe nói như thế, khóc càng lớn hơn. Nàng cũng không muốn mất tỷ tỷ, cũng không muốn mất phụ thân, nhưng nàng không cách nào ngăn cản phụ thân chết, cũng không cách nào khuyên can tỷ tỷ không đi nữa.
=== =======
Bán Hạ đội đấu lạp, trên lưng đeo giỏ trúc, trong sọt thả túi nước, thịt khô khoai tây cùng với rìu đá, cáo biệt muội muội nước mắt ràn rụa, một người rời khỏi nhà.
Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, tuyết đọng đã rất dầy rồi, nàng thất thiểu mà đi về hướng thần miếu.
Thần miếu cũng phủ một tầng tuyết màu trắng, óng ánh trong suốt, giống như một tòa Ngọc Sơn.
Nàng quỳ gối trước thần miếu, yên lặng cầu nguyện Kiếm Linh và Địa Nô bảo hộ.
Chúa tể Núi Thượng Cổ , là Dã Lang.
Nghe nói ở hàng ngàn năm trước, Lão tổ tông Địa Nô cùng Lang Tộc từng có thệ ước không xâm phạm lẫn nhau. Trăm ngàn năm qua, người Vọng Tộc săn thú, cũng đều không tổn thương bất kỳ một con Dã Lang nào. Dã Lang cũng sẽ kiếm ăn, nhưng cũng không tổn thương bất kỳ người Vọng Tộc nào.
Nghe nói người Vọng Tộc có thể đi khắp Núi Thượng Cổ, lại không thể đi vào vùng đất tốt nhất trên núi, nơi đó là nơi tập trung của bầy sói, cũng là cấm địa mà người Vọng Tộc không thể bước vào. Một khi bước vào vậy thì rất có thể rơi vào kết quả Thi Cốt vô tồn.
Trong lịch sử tộc, có một vị Tộc trưởng đã từng vì tìm kiếm nữ nhi mất tích mà bước chân vào cấm địa, kết quả lúc ông đi ra, vết thương chồng chất, trên người lộ cả xương trắng.
Nhưng nha nha thảo lại sinh trưởng trong cấm địa, đây cũng là nguyên nhân người Vọng Tộc khó có thể lấy được tuyệt thế trân bảo nha nha thảo.
Bán Hạ quỳ lậy thật sâu trên mặt đất, để cho mái tóc cơ hồ vùi sâu vào trong tuyết.
"Kiếm Linh vạn năng, Địa Nô vĩ đại, xin các ngươi phù hộ Bán Hạ lấy được nha nha thảo, cứu sống phụ thân."
Bán Hạ từng là người không tin thần Phật Quỷ Hồn , nàng vẫn luôn cho là người đã chết chính là chết thôi, không thể nào biết che chở con cháu. Nếu nói cung phụng cũng chỉ là mọi người tự an tủ bản thân mà thôi.
Nhưng sống mười sáu năm trong Vọng Tộc, mỗi ngày hun đúc, nàng bắt đầu tin tưởng, trên Vọng Tộc quả thật có Kiếm Linh vạn năng đang bảo vệ họ, cũng bắt đầu tin tưởng lão tổ tông Địa Nô có lẽ vẫn dõi mắt nhìn xuống thôn lạc này.
Ngẩng đầu lên, kính sợ mà nhìn thần miếu, nàng lần nữa yên lặng cầu nguyện.
Khi Bán Hạ cầu nguyện xong đứng dậy thì lại thấy cách đó không xa giống như có bóng người đang nhìn chăm chú nơi này. Nàng ban đầu còn tưởng rằng đó là Vô Mạt, nhưng chăm chú nhìn lại, người nọ mặc y phục so với người Vọng Tộc và Vô Mạt còn tinh xảo hơn rất nhiều, rõ ràng là người ngoài.
Vậy hẳn là người muốn lên núi hái thuốc rồi, bọn họ sống tập trung ở bên ngoài, chờ thời tiết tốt lên sẽ vào núi tầm bảo.
Bán Hạ nghĩ tới những ánh mắt mơ ước mà bọn dị tộc này nhìn chằm chằm thần miếu, trong lòng cảm thấy rất ghét, chỉ là nàng gấp gáp lên núi, nhất thời cũng không so đo, trực tiếp rời đi lên núi.
=== ====
Không phải vạn bất đắc dĩ, Bán Hạ cũng không muốn đi vào cấm địa Lang Tộc.
Nàng ban đầu cũng không tiến thẳng vào cấm địa, chỉ tìm kiếm bên ngoài núi Thượng Cổ, nhưng chịu nhiều đau khổ, nàng cũng không tìm được tung tích nha nha thảo.
Bán Hạ mệt mỏi tìm một đống cỏ khô dưới gốc cây cổ thụ ngồi xuống, thuận tay cầm túi nước lên uống, lúc này mới phát hiện ra trong túi nước căn bản không còn một giọt nước nào. Nàng lại sờ sờ trong sọt tre, thật may là vẫn còn thịt khô, vì vậy lấy ra gặm mấy miếng. Thịt khô đã để lâu, chua chát vô vị giống như nhai sáp nến, chỉ là đối với Bán Hạ bây giờ mà nói nõ vẫn rất trân quý.
Ăn xong thịt khô, nàng lại vơ một nắm tuyết ăn cùng khoai tây. Thức ăn lạnh lẽo tiến vào trong dạ dày, có chút không thoải mái, bất quá Bán Hạ vẫn cố chịu đựng.
Ngẩng đầu lên nhìn trời, đã không còn tuyết rơi, bầu trời Núi Thượng Cổ màu ngọc bích, vừa đẹp vừa trong suốt.
Bán Hạ nhắm mắt lại lặng lẽ cầu nguyện phụ thân cố chờ mình trở về, nàng là nhất định phải tìm được nha nha thảo , dù là bước vào cấm địa Lang Tộc, dù là bị bọn chúng mang làm thức ăn xé thành từng mảnh!
Cố sức đứng lên lần nữa, nàng cầm lên một cây gỗ làm gậy, thất thiểu đạp tuyết hướng vào sâu trong núi đi tới.
=== =====
Sâu trong núi Thượng Cổ, là nơi bầy sói cư ngụ, không có bất kỳ dã thú nào dám tới gần nơi này một bước, chớ đừng nói chi là loài người. Khi Bán Hạ bước vào nơi này thì trừ tiếng đạp tuyết của bản thân ra chỉ có thể nghe được bầy sói thỉnh thoảng tru lên.
Bán Hạ trước kia cũng không sợ lang, bởi vì thỉnh thoảng sẽ có một vài con xuống chân núi, bọn chúng cũng không hại người. Nhưng hôm nay bước vào địa bàn của người khác, nàng tự nhiên cảm thấy run sợ, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được nha nha thảo để rời đi.
Bán Hạ cố gắng nhớ lại chuyện về nha nha thảo mà phụ thân đã nói qua. Nha nha thảo thường sinh trưởng dưới khe đá, phù hợp bóng râm không thích ánh sáng, nơi nha nha thảo sinh trưởng sẽ không có một ngọn cỏ nào.
Chỉ tiếc bão tuyết phủ kín núi, đem tất cả bao phủ, bằng không có thể sẽ dễ dàng hơn một chút .
Bán Hạ cũng không biết đã ở chỗ này tìm kiếm bao lâu, chỉ biết là trời đã dần dần tối, tay nàng cũng đã đầy bùn lầy, cả người toàn tuyết, nhưng nha nha thảo vẫn không hề thấy bóng dáng.
Nàng nghĩ một khi đến buổi tối, thì vạn lần không thể lưu lại nơi bầy sói sống được, lập tức phải rời khỏi, nhưng ai ngờ trong lòng vội vàng, dưới chân lảo đảo một cái, liền trượt chân. Không may bên cạnh chính là một khe núi, nàng cứ như vậy trượt thẳng xuống dưới.
Khi nàng rơi xuống đáy khe núi, chỉ cảm thấy hoa mắt, tứ chi đau đớn. Cố gắng thật lâu mới dựa vào một cây cổ thụ bên cạnh miễn cưỡng đứng lên, lúc này mới phát hiện ra túi nước đã mất rồi, giỏ trúc cũng không biết bay đến chỗ nào, chứ đừng nói chi tìm cây gậy kia.
Hôm nay thật đúng là kiệt sức cùng đường bí lối, không may núi này muốn rời đi thế nào nàng cũng không biết.
Đang lúc cực kỳ buồn bã, Bán Hạ chợt phát hiện dưới chân có chút khác thường, nàng cúi đầu nhìn, thì ra là chỗ nàng ngồi lại không có tuyết , chỉ hơi ướt xem ra tuyết đã tan hết rồi.
Nàng ban đầu chỉ là kinh ngạc, sau đó linh quang chợt lóe, vội ngồi xổm xuống tìm kiếm cẩn thận.
Bán Hạ rất nhanh phát hiện, ở nơi này dưới cây cổ thụ, có một đám cỏ hình dáng rất đặc biệt.
Đỏ như mã não, toàn thân sáng ngời, bốn phiến lá giống như vỏ sò.
Đây chính là hình dáng của nha nha thảo mà những người lớn tuổi vẫn nói.
Bán Hạ trong lòng mừng như điên, vội quỳ xuống, đôi tay nâng lấy nha nha thảo, giống như đang nắm lấy mạng phụ thân.
Cẩn thận đào ra từng li từng tí đất bên cạnh, nàng nhất định phải đem nha nha thảo đầy đủ về!
Nhưng đúng lúc này, Bán Hạ bỗng cảm thấy sau lưng có cỗ khí âm lãnh, sau đó nàng chưa kịp phản ứng, một lực mạnh đã đánh ngã nàng xuống đất!
Khi nàng phản ứng lại, phát hiện mình đã ngã xuống tuyết rồi.
Ngực, bị một móng sói sắc bén hung hăng đè lên.
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là đôi mắt sói tức giận, cùng với bộ răng trắng sắc bén.
Muội muội Nhẫn Đông ở một bên lôi kéo tay nàng sưng mắt rơi lệ: "Tỷ, phụ thân hôm nay vẫn bất tỉnh nhân sự, ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì. Nếu như ngươi có chuyện gì, ngươi muốn ta sống thế nào!" Nói xong nàng té nhào vào người Bán Hạ gào khóc.
Bán Hạ khe khẽ đẩy nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, Nhẫn Đông, phụ thân như thế nào rồi?" Âm thanh phát ra thì nàng mới phát hiện giọng mình rất khàn.
Nhẫn Đông thấy Bán Hạ hỏi phụ thân, mới vừa ngừng nước mắt lại tiếp tục rơi: "Sợ là thực sự không được."
Nàng thì thào nói: "Mới vừa rồi người trong thôn cũng đã tới gặp một lần cuối rồi."
Bán Hạ trong lòng cảm giác nặng nề, vội nói: "Vậy ngươi không cần coi chừng ta, nhanh đi chăm sóc phụ thân đi."
Nhẫn Đông nhẹ chỉ chỉ bên kia phòng: "Ta cũng vừa sang bên này nhìn tỷ, hiện tại Mộc Oa đang giúp ta trông coi phụ thân." Mộc Oa là muội muội của Mộc Dương, là tỷ muội tốt cùng nhau lớn lên với Bán Hạ và Nhẫn Đông.
Bán Hạ lúc này mới nhẹ nhẹ gật đầu , đồng thời cố gắng đứng dậy. Bên kia Mộc Oa cũng đã nghe thấy động tĩnh bên này, đi sang thấy Bán Hạ đã tỉnh, vội nói: "Ngươi nên nằm nhiều một tý đi, thượng nhân đã nói rồi, ngươi gần đây không nghỉ ngơi tốt, hại thân thể."
Bán Hạ lắc đầu: "Ta không sao , ta muốn đi xem phụ thân một chút."
Bán Hạ đi tới phòng của phụ thân, nhìn phụ thân mặt mũi tái nhợt, trong lòng đau xót, nhớ tới tai họa do mình gây ra, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đi bị đao chém, lẩm bẩm: "Phụ thân, ta cầu xin nhân sâm, lại không cứu được người. . . . . . Ngược lại khiến người chịu thêm khổ sở sao?"
Mộc Oa cầm tay Bán Hạ, dịu dàng an ủi: "Bán Hạ, mọi người không có ý trách ngươi, ngươi cũng chỉ là có lòng thôi. Huống chi ——" nàng do dự một chút, rốt cuộc nhỏ giọng nói ra: "Huống chi thượng nhân cũng đã nói, cha ngươi vốn là . . . . . ."
Vốn là sống không được bao lâu —— cái này nàng không có cách nào nói thẳng ra được.
Bán Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, nàng rơi lệ nửa ngày, trong lòng ngược lại từ từ bình tĩnh lại.
Nhẫn Đông lúc này vừa trách lại vừa đau lòng tỷ tỷ, tự mình nghĩ mở miệng nói gì, rốt cuộc lại nghẹn xuống, kìm nén đến khó chịu, ô một tiếng, gục xuống bên cạnh phụ thân khóc lớn lên.
Mộc Oa thấy vậy, vội qua an ủi Nhẫn Đông, có thể vì Nhẫn Đông khóc đến đau lòng, nàng cũng không khỏi rơi nước mắt theo.
Cứ như thế, ba cô nương khóc một trận, sau đó Bán Hạ nhìn sắc trời đã tối, liền bảo Nhẫn Đông đưa Mộc Oa về, còn mình ở bên cạnh coi chừng phụ thân. Nhẫn Đông trở về vốn cũng muốn coi chừng phụ thân, nhưng Bán Hạ lại để cho nàng đi ngủ, một người nhìn phụ thân nằm trên kháng đang khép chặt hai mắt, giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
=== ======
Khi Nhẫn Đông tỉnh lại lúc rạng sáng, lại thấy tỷ tỷ đứng bên kháng ăn mặc quái dị.
Nàng mặc lên áo da dê của cha, phủ thêm áo choàng lông cừu của cha, ngay cả tóc cũng học dáng vẻ của nam nhân dùng một đoạn dây thừng buộc lên.
Nhẫn Đông sợ hết hồn, trợn to hai mắt lầm bầm hỏi: "Tỷ, ngươi làm sao vậy?"
Bán Hạ đang cho một ít khoai tây đã nấu chín và thịt khô vào bao vải, lúc này nghe được tiếng muội muội, cũng không quay đầu, chỉ lạnh nhạt nói: "Một mình muội ở nhà chăm sóc phụ thân cho tốt, ta muốn lên núi tìm nha nha thảo."
Nhẫn Đông vừa nghe liền gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Tỷ, ngươi không cần mạng nữa sao? Ngươi biết nha nha thảo khó tìm thế nào không? Ngươi biết bây giờ là lúc nào sao?"
Đại Tuyết Phong Sơn, không có bất kỳ một người Vọng Tộc nào dám tùy ý lên núi săn thú hái thuốc.
Huống chi, nha nha thảo sinh trưởng ở sâu trong núi vắng vẻ nguy hiểm, đó là cấm địa nơi người Vọng Tộc không thể bước vào.
Bán Hạ xoay người, bình tĩnh nhìn muội muội, âm thanh nhu hòa, giọng điệu kiên định: "Không sao, việc do người làm, ta nhất định sẽ tìm được nha nha thảo, cứu phụ thân." Nàng đi tới bên người muội muội, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc muội muội: "Chờ phụ thân ăn nha nha thảo, là có thể tỉnh lại, đến lúc đó một nhà chúng ta lại có thể giống như trước đây rồi."
Nhẫn Đông khóc, nghẹn ngào nói: "Tỷ, ngươi không thể gặp chuyện không may, không nên đi. . . . . ."
Bán Hạ giúp muội muội lau nước mắt trên gò má, ôm nàng vào trong ngực: "Nhẫn Đông, đừng khóc. Nếu ta không về được, ngươi liền an táng phụ thân thật tốt, sau đó gả cho Mộc Dương. Mộc Dương là người tốt, hắn sẽ chăm sóc ngươi cả đời."
Nhẫn Đông nghe nói như thế, khóc càng lớn hơn. Nàng cũng không muốn mất tỷ tỷ, cũng không muốn mất phụ thân, nhưng nàng không cách nào ngăn cản phụ thân chết, cũng không cách nào khuyên can tỷ tỷ không đi nữa.
=== =======
Bán Hạ đội đấu lạp, trên lưng đeo giỏ trúc, trong sọt thả túi nước, thịt khô khoai tây cùng với rìu đá, cáo biệt muội muội nước mắt ràn rụa, một người rời khỏi nhà.
Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, tuyết đọng đã rất dầy rồi, nàng thất thiểu mà đi về hướng thần miếu.
Thần miếu cũng phủ một tầng tuyết màu trắng, óng ánh trong suốt, giống như một tòa Ngọc Sơn.
Nàng quỳ gối trước thần miếu, yên lặng cầu nguyện Kiếm Linh và Địa Nô bảo hộ.
Chúa tể Núi Thượng Cổ , là Dã Lang.
Nghe nói ở hàng ngàn năm trước, Lão tổ tông Địa Nô cùng Lang Tộc từng có thệ ước không xâm phạm lẫn nhau. Trăm ngàn năm qua, người Vọng Tộc săn thú, cũng đều không tổn thương bất kỳ một con Dã Lang nào. Dã Lang cũng sẽ kiếm ăn, nhưng cũng không tổn thương bất kỳ người Vọng Tộc nào.
Nghe nói người Vọng Tộc có thể đi khắp Núi Thượng Cổ, lại không thể đi vào vùng đất tốt nhất trên núi, nơi đó là nơi tập trung của bầy sói, cũng là cấm địa mà người Vọng Tộc không thể bước vào. Một khi bước vào vậy thì rất có thể rơi vào kết quả Thi Cốt vô tồn.
Trong lịch sử tộc, có một vị Tộc trưởng đã từng vì tìm kiếm nữ nhi mất tích mà bước chân vào cấm địa, kết quả lúc ông đi ra, vết thương chồng chất, trên người lộ cả xương trắng.
Nhưng nha nha thảo lại sinh trưởng trong cấm địa, đây cũng là nguyên nhân người Vọng Tộc khó có thể lấy được tuyệt thế trân bảo nha nha thảo.
Bán Hạ quỳ lậy thật sâu trên mặt đất, để cho mái tóc cơ hồ vùi sâu vào trong tuyết.
"Kiếm Linh vạn năng, Địa Nô vĩ đại, xin các ngươi phù hộ Bán Hạ lấy được nha nha thảo, cứu sống phụ thân."
Bán Hạ từng là người không tin thần Phật Quỷ Hồn , nàng vẫn luôn cho là người đã chết chính là chết thôi, không thể nào biết che chở con cháu. Nếu nói cung phụng cũng chỉ là mọi người tự an tủ bản thân mà thôi.
Nhưng sống mười sáu năm trong Vọng Tộc, mỗi ngày hun đúc, nàng bắt đầu tin tưởng, trên Vọng Tộc quả thật có Kiếm Linh vạn năng đang bảo vệ họ, cũng bắt đầu tin tưởng lão tổ tông Địa Nô có lẽ vẫn dõi mắt nhìn xuống thôn lạc này.
Ngẩng đầu lên, kính sợ mà nhìn thần miếu, nàng lần nữa yên lặng cầu nguyện.
Khi Bán Hạ cầu nguyện xong đứng dậy thì lại thấy cách đó không xa giống như có bóng người đang nhìn chăm chú nơi này. Nàng ban đầu còn tưởng rằng đó là Vô Mạt, nhưng chăm chú nhìn lại, người nọ mặc y phục so với người Vọng Tộc và Vô Mạt còn tinh xảo hơn rất nhiều, rõ ràng là người ngoài.
Vậy hẳn là người muốn lên núi hái thuốc rồi, bọn họ sống tập trung ở bên ngoài, chờ thời tiết tốt lên sẽ vào núi tầm bảo.
Bán Hạ nghĩ tới những ánh mắt mơ ước mà bọn dị tộc này nhìn chằm chằm thần miếu, trong lòng cảm thấy rất ghét, chỉ là nàng gấp gáp lên núi, nhất thời cũng không so đo, trực tiếp rời đi lên núi.
=== ====
Không phải vạn bất đắc dĩ, Bán Hạ cũng không muốn đi vào cấm địa Lang Tộc.
Nàng ban đầu cũng không tiến thẳng vào cấm địa, chỉ tìm kiếm bên ngoài núi Thượng Cổ, nhưng chịu nhiều đau khổ, nàng cũng không tìm được tung tích nha nha thảo.
Bán Hạ mệt mỏi tìm một đống cỏ khô dưới gốc cây cổ thụ ngồi xuống, thuận tay cầm túi nước lên uống, lúc này mới phát hiện ra trong túi nước căn bản không còn một giọt nước nào. Nàng lại sờ sờ trong sọt tre, thật may là vẫn còn thịt khô, vì vậy lấy ra gặm mấy miếng. Thịt khô đã để lâu, chua chát vô vị giống như nhai sáp nến, chỉ là đối với Bán Hạ bây giờ mà nói nõ vẫn rất trân quý.
Ăn xong thịt khô, nàng lại vơ một nắm tuyết ăn cùng khoai tây. Thức ăn lạnh lẽo tiến vào trong dạ dày, có chút không thoải mái, bất quá Bán Hạ vẫn cố chịu đựng.
Ngẩng đầu lên nhìn trời, đã không còn tuyết rơi, bầu trời Núi Thượng Cổ màu ngọc bích, vừa đẹp vừa trong suốt.
Bán Hạ nhắm mắt lại lặng lẽ cầu nguyện phụ thân cố chờ mình trở về, nàng là nhất định phải tìm được nha nha thảo , dù là bước vào cấm địa Lang Tộc, dù là bị bọn chúng mang làm thức ăn xé thành từng mảnh!
Cố sức đứng lên lần nữa, nàng cầm lên một cây gỗ làm gậy, thất thiểu đạp tuyết hướng vào sâu trong núi đi tới.
=== =====
Sâu trong núi Thượng Cổ, là nơi bầy sói cư ngụ, không có bất kỳ dã thú nào dám tới gần nơi này một bước, chớ đừng nói chi là loài người. Khi Bán Hạ bước vào nơi này thì trừ tiếng đạp tuyết của bản thân ra chỉ có thể nghe được bầy sói thỉnh thoảng tru lên.
Bán Hạ trước kia cũng không sợ lang, bởi vì thỉnh thoảng sẽ có một vài con xuống chân núi, bọn chúng cũng không hại người. Nhưng hôm nay bước vào địa bàn của người khác, nàng tự nhiên cảm thấy run sợ, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được nha nha thảo để rời đi.
Bán Hạ cố gắng nhớ lại chuyện về nha nha thảo mà phụ thân đã nói qua. Nha nha thảo thường sinh trưởng dưới khe đá, phù hợp bóng râm không thích ánh sáng, nơi nha nha thảo sinh trưởng sẽ không có một ngọn cỏ nào.
Chỉ tiếc bão tuyết phủ kín núi, đem tất cả bao phủ, bằng không có thể sẽ dễ dàng hơn một chút .
Bán Hạ cũng không biết đã ở chỗ này tìm kiếm bao lâu, chỉ biết là trời đã dần dần tối, tay nàng cũng đã đầy bùn lầy, cả người toàn tuyết, nhưng nha nha thảo vẫn không hề thấy bóng dáng.
Nàng nghĩ một khi đến buổi tối, thì vạn lần không thể lưu lại nơi bầy sói sống được, lập tức phải rời khỏi, nhưng ai ngờ trong lòng vội vàng, dưới chân lảo đảo một cái, liền trượt chân. Không may bên cạnh chính là một khe núi, nàng cứ như vậy trượt thẳng xuống dưới.
Khi nàng rơi xuống đáy khe núi, chỉ cảm thấy hoa mắt, tứ chi đau đớn. Cố gắng thật lâu mới dựa vào một cây cổ thụ bên cạnh miễn cưỡng đứng lên, lúc này mới phát hiện ra túi nước đã mất rồi, giỏ trúc cũng không biết bay đến chỗ nào, chứ đừng nói chi tìm cây gậy kia.
Hôm nay thật đúng là kiệt sức cùng đường bí lối, không may núi này muốn rời đi thế nào nàng cũng không biết.
Đang lúc cực kỳ buồn bã, Bán Hạ chợt phát hiện dưới chân có chút khác thường, nàng cúi đầu nhìn, thì ra là chỗ nàng ngồi lại không có tuyết , chỉ hơi ướt xem ra tuyết đã tan hết rồi.
Nàng ban đầu chỉ là kinh ngạc, sau đó linh quang chợt lóe, vội ngồi xổm xuống tìm kiếm cẩn thận.
Bán Hạ rất nhanh phát hiện, ở nơi này dưới cây cổ thụ, có một đám cỏ hình dáng rất đặc biệt.
Đỏ như mã não, toàn thân sáng ngời, bốn phiến lá giống như vỏ sò.
Đây chính là hình dáng của nha nha thảo mà những người lớn tuổi vẫn nói.
Bán Hạ trong lòng mừng như điên, vội quỳ xuống, đôi tay nâng lấy nha nha thảo, giống như đang nắm lấy mạng phụ thân.
Cẩn thận đào ra từng li từng tí đất bên cạnh, nàng nhất định phải đem nha nha thảo đầy đủ về!
Nhưng đúng lúc này, Bán Hạ bỗng cảm thấy sau lưng có cỗ khí âm lãnh, sau đó nàng chưa kịp phản ứng, một lực mạnh đã đánh ngã nàng xuống đất!
Khi nàng phản ứng lại, phát hiện mình đã ngã xuống tuyết rồi.
Ngực, bị một móng sói sắc bén hung hăng đè lên.
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là đôi mắt sói tức giận, cùng với bộ răng trắng sắc bén.
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà