Một Ngày Ba Bữa
Chương 16
Lần này lựa chọn kết hôn Hạ Hiểu cũng không ôm quá nhiều mong đợi, nói nàng chết rồi cũng được, nói nàng chủ nghĩa bi quan cũng được, dù sao hai người đã trao đổi trước khi kết hôn xác nhận rằng cuộc hôn nhân này bắt đầu không bao hàm tình yêu, giống với việc vì để tìm kiếm bạn đời thích hợp cho mấy thập niên sau này của bản thân hơn.
Bạn đời, hiển nhiên sẽ thực hiện cả những chuyện khác, ví dụ như bộ phận mà Ôn Sùng Nguyệt đã từng nhấn mạnh, Hạ Hiểu vốn cho rằng mình có thể tiếp nhận nền tảng của việc không có tình yêu, nhưng chẳng biết vì sao, nàng thất vọng mà khóc, không phải kiểu khóc lóc nỉ non lê hoa đái vũ, mà giống nước mắt của đứa trẻ ngã nhào trên mặt đất trầy xướt cả đầu gối.
Ôn Sùng Nguyệt cũng không vì nước mắt cô mà dừng lại giữa chừng.
Anh bất đắc dĩ thở dài, nhìn dáng vẻ run bần bật của Hạ Hiểu không nhịn được mà thúc dục, chỉ ôm chặt, im lặng mà đặt môi lên mí mắt của cô, giống như những bộ phận khác, nước mắt Hạ Hiểu cũng hơi mặn, giống như muối biển nhàn nhạt, thực sự cô giống như mỹ nhân ngư được nuôi dưỡng trên biển, dễ dàng vỡ vụn, cho dù chặt đuôi rất khổ sở nhưng chỉ tủi thân mà không dám phát ra âm thanh nào, cảm giác mong manh dễ vỡ hết lần này đến lần khác này chỉ khiến cho nó trở thành chất xúc tác thúc dục ác ma sa ngã.
Sẽ không có vị thần tốt bụng nào đến cứu vớt cô, hoặc là ngăn lại sự xâm nhập, sẽ chỉ có thung lũng mang theo ý nghĩ ngông cuồng, sẽ chỉ là sự phát tiết được dự tính trước, một quyết tâm trong tình thế bắt buộc.
Trên cánh tay cơ bắp bị nắm thành ba vết đường màu đỏ của Ôn Sùng Nguyệt, anh bắt được tay Hạ Hiểu, nghiêng mặt, hôn lên đầu ngón tay trắng bệch, móng tay bị gãy của cô.
Trong vực sâu dịu dàng chứa đầy nước mắt, lần đầu Hạ Hiểu trải nghiệm như thế nào là một nhát đao dịu dàng.
Hôn môi và cưỡng ép, xảy ra nhưng không mâu thuẫn, dịu dàng và mạnh bạo có thể cùng tồn tại.
Hạ Hiểu mơ một giấc mơ thật dài thật dài.
Cô mơ tới khi còn bé đi dã ngoại với ông bà nội, xách một cái giỏ màu xanh nhỏ, sau cơn mưa vui vẻ đi hái nấm. Không cẩn thận giẫm vào khoảng không, trượt chân ngã xuống vực sâu, trong vực sâu có một con trăn màu tím với thân hình như cổ tay dày, quấn tay và chân của cô, chui vào áo, làm cho Hạ Hiểu sợ hãi đến nỗi liều mạng mà khóc, liều mạng mà bò ra bên ngoài, nhưng vẫn bị con trăn cuốn lấy thắt lưng kéo vào trong vực sâu.
Nỗi sợ hãi trong cơn ác mộng vô cùng chân thật, sau khi Hạ Hiểu tỉnh lại, mồ hôi chảy ròng ròng, trong phòng chỉ còn một cái đèn vàng nhỏ bên cạnh giường, chưa mở mắt, đã nghe thấy tiếng Ôn Sùng Nguyệt hít thở, anh hít một hơi nhẹ nhàng, không cách nào phán đoán là đang xoa dịu hay là vẫn đang hưởng thụ.
Hạ Hiểu mơ mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Vẫn còn sớm,” Ôn Sùng Nguyệt dễ dàng ấn cô quay lại, chặn bả vai của cô, cúi người hôn lên mái tóc phía sau đầu cô, “Hiểu Hiểu, ngủ tiếp đi, không cần phải để ý đến anh.”
Hạ Hiểu: “…”
Làm sao có thể không để ý đến anh, trong sách giáo khoa Vật lý ở trường trung học đã dạy, tần số dao động của vật thể và âm điệu tỉ lệ thuận với nhau. Người có khao khát về kiến thức như Ôn Sùng Nguyệt tự nguyện đi đo lường đỉnh của đường cong tỉ lệ thuận cao nhất ở đâu. Anh nhìn tao nhã, lịch sự, nhưng ẩn chứa một trái tim không biết đủ. Hạ Hiểu ngủ mơ mơ màng màng, lại tỉnh lại một lần nữa, bên ngoài trời đã tối hoàn toàn.
Hạ Hiểu ngồi dậy.
Cô ấn ấn xoa bóp đầu, nghe thấy một mùi thơm nhàn nhạt.
Đôi dép được đặt gọn gàng ngay ngắn bên cạnh giường, cô muốn mang giày, ngón chân chạm vào sàn gỗ ấm áp, nhíu mày, không nhịn được hít một hơi lạnh.
Âm thanh làm kinh động đến người ở bên ngoài.
“Tỉnh rồi?” Ôn Sùng Nguyệt mặc đồ ngủ màu đen đi tới, anh ra hiệu Hạ Hiểu ngồi xuống, dịu dàng hỏi, “Muốn ăn cái gì không?”
Hạ Hiểu gật đầu.
Cô không biết Ôn Sùng Nguyệt đã nghỉ ngơi chưa, anh nấu canh bí đỏ, màu vàng rực, không có thêm đường, để có vị tự nhiên của bí đỏ, măng tươi mùa đông xào với chim bồ câu, canh dưỡng sinh táo đỏ, cẩu kỷ bổ khí huyết, còn có nấm hương, cải trắng pha với mì nước. Món tráng miệng sau bữa ăn là vỏ cam ngâm đường, ăn vào rất sảng khoái.
Ôn Sùng Nguyệt rất áy náy chuyện buổi chiều: “Xin lỗi, kìm nén nó lâu rồi.”
Mắt Hạ Hiểu còn đỏ, cô nhỏ giọng đáp lại: “Không sao, em thích như vậy.”
Bạn đời, hiển nhiên sẽ thực hiện cả những chuyện khác, ví dụ như bộ phận mà Ôn Sùng Nguyệt đã từng nhấn mạnh, Hạ Hiểu vốn cho rằng mình có thể tiếp nhận nền tảng của việc không có tình yêu, nhưng chẳng biết vì sao, nàng thất vọng mà khóc, không phải kiểu khóc lóc nỉ non lê hoa đái vũ, mà giống nước mắt của đứa trẻ ngã nhào trên mặt đất trầy xướt cả đầu gối.
Ôn Sùng Nguyệt cũng không vì nước mắt cô mà dừng lại giữa chừng.
Anh bất đắc dĩ thở dài, nhìn dáng vẻ run bần bật của Hạ Hiểu không nhịn được mà thúc dục, chỉ ôm chặt, im lặng mà đặt môi lên mí mắt của cô, giống như những bộ phận khác, nước mắt Hạ Hiểu cũng hơi mặn, giống như muối biển nhàn nhạt, thực sự cô giống như mỹ nhân ngư được nuôi dưỡng trên biển, dễ dàng vỡ vụn, cho dù chặt đuôi rất khổ sở nhưng chỉ tủi thân mà không dám phát ra âm thanh nào, cảm giác mong manh dễ vỡ hết lần này đến lần khác này chỉ khiến cho nó trở thành chất xúc tác thúc dục ác ma sa ngã.
Sẽ không có vị thần tốt bụng nào đến cứu vớt cô, hoặc là ngăn lại sự xâm nhập, sẽ chỉ có thung lũng mang theo ý nghĩ ngông cuồng, sẽ chỉ là sự phát tiết được dự tính trước, một quyết tâm trong tình thế bắt buộc.
Trên cánh tay cơ bắp bị nắm thành ba vết đường màu đỏ của Ôn Sùng Nguyệt, anh bắt được tay Hạ Hiểu, nghiêng mặt, hôn lên đầu ngón tay trắng bệch, móng tay bị gãy của cô.
Trong vực sâu dịu dàng chứa đầy nước mắt, lần đầu Hạ Hiểu trải nghiệm như thế nào là một nhát đao dịu dàng.
Hôn môi và cưỡng ép, xảy ra nhưng không mâu thuẫn, dịu dàng và mạnh bạo có thể cùng tồn tại.
Hạ Hiểu mơ một giấc mơ thật dài thật dài.
Cô mơ tới khi còn bé đi dã ngoại với ông bà nội, xách một cái giỏ màu xanh nhỏ, sau cơn mưa vui vẻ đi hái nấm. Không cẩn thận giẫm vào khoảng không, trượt chân ngã xuống vực sâu, trong vực sâu có một con trăn màu tím với thân hình như cổ tay dày, quấn tay và chân của cô, chui vào áo, làm cho Hạ Hiểu sợ hãi đến nỗi liều mạng mà khóc, liều mạng mà bò ra bên ngoài, nhưng vẫn bị con trăn cuốn lấy thắt lưng kéo vào trong vực sâu.
Nỗi sợ hãi trong cơn ác mộng vô cùng chân thật, sau khi Hạ Hiểu tỉnh lại, mồ hôi chảy ròng ròng, trong phòng chỉ còn một cái đèn vàng nhỏ bên cạnh giường, chưa mở mắt, đã nghe thấy tiếng Ôn Sùng Nguyệt hít thở, anh hít một hơi nhẹ nhàng, không cách nào phán đoán là đang xoa dịu hay là vẫn đang hưởng thụ.
Hạ Hiểu mơ mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Vẫn còn sớm,” Ôn Sùng Nguyệt dễ dàng ấn cô quay lại, chặn bả vai của cô, cúi người hôn lên mái tóc phía sau đầu cô, “Hiểu Hiểu, ngủ tiếp đi, không cần phải để ý đến anh.”
Hạ Hiểu: “…”
Làm sao có thể không để ý đến anh, trong sách giáo khoa Vật lý ở trường trung học đã dạy, tần số dao động của vật thể và âm điệu tỉ lệ thuận với nhau. Người có khao khát về kiến thức như Ôn Sùng Nguyệt tự nguyện đi đo lường đỉnh của đường cong tỉ lệ thuận cao nhất ở đâu. Anh nhìn tao nhã, lịch sự, nhưng ẩn chứa một trái tim không biết đủ. Hạ Hiểu ngủ mơ mơ màng màng, lại tỉnh lại một lần nữa, bên ngoài trời đã tối hoàn toàn.
Hạ Hiểu ngồi dậy.
Cô ấn ấn xoa bóp đầu, nghe thấy một mùi thơm nhàn nhạt.
Đôi dép được đặt gọn gàng ngay ngắn bên cạnh giường, cô muốn mang giày, ngón chân chạm vào sàn gỗ ấm áp, nhíu mày, không nhịn được hít một hơi lạnh.
Âm thanh làm kinh động đến người ở bên ngoài.
“Tỉnh rồi?” Ôn Sùng Nguyệt mặc đồ ngủ màu đen đi tới, anh ra hiệu Hạ Hiểu ngồi xuống, dịu dàng hỏi, “Muốn ăn cái gì không?”
Hạ Hiểu gật đầu.
Cô không biết Ôn Sùng Nguyệt đã nghỉ ngơi chưa, anh nấu canh bí đỏ, màu vàng rực, không có thêm đường, để có vị tự nhiên của bí đỏ, măng tươi mùa đông xào với chim bồ câu, canh dưỡng sinh táo đỏ, cẩu kỷ bổ khí huyết, còn có nấm hương, cải trắng pha với mì nước. Món tráng miệng sau bữa ăn là vỏ cam ngâm đường, ăn vào rất sảng khoái.
Ôn Sùng Nguyệt rất áy náy chuyện buổi chiều: “Xin lỗi, kìm nén nó lâu rồi.”
Mắt Hạ Hiểu còn đỏ, cô nhỏ giọng đáp lại: “Không sao, em thích như vậy.”
Tác giả :
Đa Lê