Một Nét Son Tình
Chương 12: Ai khổ vì tình
Người có kiên cường đến đâu chăng nữa, cũng sẽ có lúc sụp đổ.
La Hầu chính là như thế.
Một động tác vô cùng đơn giản, mà đã gần như đánh gục chàng triệt để. Chàng cố gắng tìm chỗ để bám víu giúp chàng đứng vững, nhưng cả người chàng đang run lên bần bật, chàng vốn không cách nào khống chế được, chân nhũn như một đoạn dây thừng. Sau chót chàng vứt gậy, nghiêng người tựa vào bàn.
Đông Cô ôm ngực, nhìn La Hầu. Trên mặt chàng là mồ hôi lạnh, sắc mặt xám ngoét. Nàng tự bảo mình, Đông Cô, nhìn đi, thật ra chàng không kiên cường như ngươi nghĩ. Người đàn ông cao lớn này, hiện giờ yếu đuối như một đứa bé.
Thời gian chầm chậm trôi.
La Hầu chậm chạp ngước mắt, ánh mắt nhìn Đông Cô đăm đăm, giọng của chàng vô cùng thấp, cũng vô cùng khẽ.
"Nàng đừng sợ......"
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau trong bóng đêm.
"Ta sợ cái gì?"
"Nàng đừng......" La Hầu nhìn nàng, lại tựa như nhìn xuyên qua nàng đến một nơi xa xăm nào khác, "Tấm bùa may mắn này rất linh, người bán nó đã xin được từ Gia Nhã Tự, nàng đeo nó vào, sẽ không phải sợ khi ở bên ta."
Lúc bấy giờ Đông Cô mới thấy được, vừa rồi động tĩnh lớn như thế, mà tấm bùa may mắn vẫn nằm yên lành trong tay chàng.
Nước mắt Đông Cô liền tuôn ra.
"Ta sợ cái gì?"
"Ta sẽ không để chỗ tàn phế chạm vào nàng, hôm nay......" Chàng thoáng ngừng, khẽ nói tiếp: "Hôm nay, là ngoài dự liệu......"
Đông Cô lại hỏi lần nữa, "Ta sợ cái gì?"
"Ta sẽ không để chỗ tàn phế chạm vào nàng......." La Hầu cứ lặp đi lặp lại câu đó, không ngừng không nghỉ, tựa như không ngừng an ủi Đông Cô.
"Chàng nói cho rõ, ta không cần phải sợ cái gì?"
"Nàng không cần......."
"Nếu như ta sợ, thì ta còn đi chạm vào chàng không?!" Đông Cô không nghe nổi cái câu kia nữa, nàng hét lớn, ngắt lời La Hầu, "Nếu như ta sợ, thì ta lo lắng cho chàng làm gì? Nếu như ta sợ, thì ta hôn chàng làm gì? Nếu như ta sợ, thì ta đụng vào chàng như thế làm gì? La Hầu, rốt cuộc chàng có bao giờ nghĩ, những lúc chàng làm rất nhiều việc, chàng đã từng nghĩ đến ta hay chưa, vì sao chàng lại có suy nghĩ như vậy, ta sợ chàng lúc nào......."
Thoạt tiên La Hầu lắc đầu, đến khi Đông Cô nói đến đoạn chót, chàng không còn nhịn được nữa, khắp người toả khí, tay trái đập mạnh xuống bàn, mượn thế đó để xông lên một bước lớn, một tay tóm lấy cổ áo của Đông Cô, ấn nàng vào tường. Chàng gắt gao ghim Đông Cô trên tường, không dùng gậy, chàng hoàn toàn dựa vào một chân cụt của mình để chống toàn bộ cơ thể, nhưng chàng không màng. Hàm răng nghiến đanh lại, gằn từng chữ.
"Nếu không sợ, vì sao nàng không giữ lời!"
Đông Cô bị tay của La Hầu ghim tại chỗ, mới phát giác ra sức của La Hầu rất mạnh.
Câu hỏi của La Hầu khiến cho nàng sửng sốt.
"Sao cơ?"
"Chàng nói gì?"
La Hầu ép sát người nàng, trong mắt chàng đầy tơ máu, chàng gằn rõ từng chữ, lặp lại câu hỏi.
"Nếu không sợ, vì sao nàng không giữ lời!"
"Không giữ lời?" Đông Cô thắc mắc, "Ta không giữ lời lúc nào?"
Nhìn nàng giả ngốc, La Hầu tức giận đến run người.
Hai người giằng co như thế trong căn phòng, ngọn đèn dầu lại khẽ nổ lách tách, Đông Cô bất chợt hiểu ra.
"Ý chàng là, vì sao ta mãi không ghé thăm chàng?"
La Hầu không nói gì.
Đông Cô biết mình đã đoán đúng.
Nghĩ đến đây, Đông Cô như đạp trúng cái gối bông, toàn thân xì hết hơi, nàng vừa cười khổ vừa đau lòng nhìn La Hầu.
"Một hiểu lầm lớn như thế giữa hai ta, thế mà lại đến từ chuyện này."
La Hầu vẫn không nói gì, tay nắm chặt cứng cổ áo của Đông Cô. Đông Cô nhìn chàng trai ở trước mặt, chàng vừa mạnh mẽ lại vừa yếu đuối, vừa nhạy cảm vừa ngây ngô, hiện giờ nàng chỉ muốn bỏ chàng trong miệng cất, ôm trong lòng, không để cho chàng phải chịu bất cứ sự tổn thương nào nữa.
Đông Cô vươn hai tay, úp lên nắm đấm của La Hầu đang siết chặt trước ngực nàng. Tay của La Hầu vừa thả lỏng, Đông Cô sấn người về phía trước, ôm lấy chàng vào lòng. Không chống gậy, một chân tàn tật của chàng phải chống đỡ, đã đến cực hạn, nhưng vẫn ráng dùng sự quật cường tiêu biểu của mình để tiếp tục.
La Hầu không hiểu, vì sao Đông Cô bất chợt trở nên như thế này. Nhưng khi tay nàng vòng qua chàng, chút hơi sức còn sót lại của chàng, thoắt chốc biến mất.
"Nào, chúng ta ngồi ở giường nhé."
Đông Cô đỡ La Hầu, nhích đến bên giường. Mất đi sự quật cường gắng gượng, La Hầu tìm lại được mọi cảm giác, chỗ cụt của chân trái đau đớn vô cùng chân thật, chàng nghĩ, mấy bước vừa rồi, có lẽ vết hương đã lại toác ra.
Đông Cô đỡ La Hầu ngồi xuống giường, bản thân nàng đứng lên, lấy thuốc trị thương trong áo ra.
La Hầu trông thấy nàng móc trong người ra một chiếc túi, không rõ nó là gì, chỉ đành lẳng lặng ngồi đợi.
Đông Cô quay qua hỏi La Hầu: "Có nước nóng không?"
La Hầu trì độn nhìn nàng, một lúc sau, mới gật đầu.
"Phòng phía đông."
Đông Cô xoay người ra khỏi cửa, vào căn phòng phía đông, nơi ấy là nhà bếp, trong bóng tối mờ mờ, Đông Cô tìm thấy ấm nước nằm trên bệ bếp. Nàng cẩn thận chạm vào, phát hiện vẫn còn nóng.
Nàng tìm một cái thau, xách cùng với nước nóng quay về phòng.
"Khăn tay ở đâu?"
La Hầu chỉ chỗ.
Đông Cô tìm được khăn tay, vắt bên thành thau, nàng đổ nước nóng vào trong thau, ngâm khăn, sau đó bưng đến bên chân La Hầu.
La Hầu hơi lờ mờ hiểu ra, lúc Đông Cô xắn tay áo lên, chàng phản ứng rất kịch liệt, luống cuống né tránh.
Đông Cô huýt sáo, ngồi xổm dưới sàn ngước mặt nhìn La Hầu, bộ dạng giống một tên lưu manh từ kiếp trước của nàng.
"Nào."
La Hầu mặt không mang biểu cảm, nhưng trong lòng vô cùng hoảng loạn, chàng không biết Đông Cô làm thế này có nghĩa là gì. Đông Cô có thể cảm giác được toàn thân chàng đang cứng đờ, âm thầm thở dài trong lòng, không trách chàng được, là bản thân mình sai.
Nàng đứng lên, cúi người, hai tay áp lên phía sau tai của La Hầu, hôn nhẹ lên mặt chàng. La Hầu không dám nhúc nhích. Đông Cô hôn xong, gác trán mình lên trán La Hầu.
"La Hầu, chuyện này ta hơi đường đột, không nói cho chàng biết trước." Nàng vuốt nhẹ lên má La Hầu, mặt chàng rất cứng, góc cạnh rõ ràng.
"Mấy ngày trước, ta mải lo kiếm tiền, bận mãi, không có thời gian rảnh rỗi."
La Hầu yên lặng lắng nghe, tay của chàng hơi chống trên chiếc giường hẹp, giữ thăng bằng cho cơ thể. Chiếc chân tàn của chàng đã đau đến run rẩy, nhưng chàng không bận tâm chút nào, cũng không tỏ ra trên mặt. Chàng không muốn làm Đông Cô bị ngắt lời.
Đông Cô ghé lại gần, ôm chàng vào lòng, "Ta chưa bao giờ sợ cả, chàng cũng đừng sợ." Nàng lẩm bẩm, "Chúng ta bên nhau rồi, không có gì để sợ cả."
Ánh mắt của La Hầu lạc mất trong một góc phòng, không biết đang nghĩ gì. Đông Cô cảm thấy mùi trên người La Hầu rất thơm, một mùi hương sạch sẽ rất riêng, khác với đa số đàn ông nơi thế giới này. Mùi của La Hầu, giống con người của chàng, cứng, lạnh, nhưng vô cùng kiên vững.
Đông Cô thẳng người, ngồi xổm xuống bên chân của La Hầu, "Để ta giúp chàng xử lý vết thương."
Lúc bàn tay của Đông Cô chạm vào ống quyển của La Hầu, La Hầu bất chợt bừng tỉnh, chàng dùng một tay khoá cánh tay của Đông Cô lại.
"Không."
Đông Cô nhìn chàng, ánh mắt của chàng chứa một sự cố chấp rất lặng lẽ.
Nếu như bình thường, Đông Cô sẽ không cù cưa với chàng, nhưng hiện giờ, nàng tự bảo mình nhất định không được buông tay, nếu để mặc chàng lần này, mai này sẽ càng khó khiến chàng hiểu rõ lòng mình.
Nàng đặt tay kia của mình lên cổ tay của La Hầu, tỏ ý muốn chàng buông tay. La Hầu không nhúc nhích. Chân mang khuyết tật, nên cánh tay của La Hầu được rèn luyện quanh năm, vô cùng mạnh mẽ, lúc này đang dùng sức, cánh tay càng cứng giống như một khối đá. Đông Cô thở dài, nhìn La Hầu.
"Hãy tin ta."
Nàng chỉ nói ba từ rất đơn giản, rồi không nói gì thêm nữa.
Đêm lạnh lẽo như nước, ánh sáng bàng bạc bao trùm cả căn nhà.
Tấm tình của La Hầu như ánh trăng, chỉ khi cả thế giới yên tĩnh, không một bóng người, thì mới xuất hiện, lạnh lẽo cô độc, rất ít ai thấu hiểu. Mà tấm tình của Đông Cô, thì tựa như ngọn đèn dầu, chỉ được đốt lên dưới ánh trăng, một ngọn đèn dầu bé nhỏ.
Nhưng với chút ánh vàng leo lét kia, liền xé toạc ánh sáng của vầng trăng.
Cho nên, trong tình yêu, người nặng tình hơn sẽ không nhất thiết là người nhượng bộ, nhưng người khổ vì tình sẽ là người đầu tiên thoả hiệp.
La Hầu buông tay.
Rất chậm, rất chậm......
Chàng nhìn người con gái, nàng quỳ trên mặt đất, cẩn thận nâng chân trái của chàng lên, cẩn thận tháo từng lớp băng chàng đã băng bó rất qua loa. Khi lớp băng cuối cùng được tháo ra, chiếc chân cụt của chàng bạo lộ dưới ánh mắt của nàng, không nơi che giấu.
Lưng của chàng rũ xuống, đầu cũng vậy. Chàng không còn là con người mà Đông Cô vẫn luôn quen biết, một La Hầu mãi mãi thẳng lưng với đời.
hết chương 12
La Hầu chính là như thế.
Một động tác vô cùng đơn giản, mà đã gần như đánh gục chàng triệt để. Chàng cố gắng tìm chỗ để bám víu giúp chàng đứng vững, nhưng cả người chàng đang run lên bần bật, chàng vốn không cách nào khống chế được, chân nhũn như một đoạn dây thừng. Sau chót chàng vứt gậy, nghiêng người tựa vào bàn.
Đông Cô ôm ngực, nhìn La Hầu. Trên mặt chàng là mồ hôi lạnh, sắc mặt xám ngoét. Nàng tự bảo mình, Đông Cô, nhìn đi, thật ra chàng không kiên cường như ngươi nghĩ. Người đàn ông cao lớn này, hiện giờ yếu đuối như một đứa bé.
Thời gian chầm chậm trôi.
La Hầu chậm chạp ngước mắt, ánh mắt nhìn Đông Cô đăm đăm, giọng của chàng vô cùng thấp, cũng vô cùng khẽ.
"Nàng đừng sợ......"
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau trong bóng đêm.
"Ta sợ cái gì?"
"Nàng đừng......" La Hầu nhìn nàng, lại tựa như nhìn xuyên qua nàng đến một nơi xa xăm nào khác, "Tấm bùa may mắn này rất linh, người bán nó đã xin được từ Gia Nhã Tự, nàng đeo nó vào, sẽ không phải sợ khi ở bên ta."
Lúc bấy giờ Đông Cô mới thấy được, vừa rồi động tĩnh lớn như thế, mà tấm bùa may mắn vẫn nằm yên lành trong tay chàng.
Nước mắt Đông Cô liền tuôn ra.
"Ta sợ cái gì?"
"Ta sẽ không để chỗ tàn phế chạm vào nàng, hôm nay......" Chàng thoáng ngừng, khẽ nói tiếp: "Hôm nay, là ngoài dự liệu......"
Đông Cô lại hỏi lần nữa, "Ta sợ cái gì?"
"Ta sẽ không để chỗ tàn phế chạm vào nàng......." La Hầu cứ lặp đi lặp lại câu đó, không ngừng không nghỉ, tựa như không ngừng an ủi Đông Cô.
"Chàng nói cho rõ, ta không cần phải sợ cái gì?"
"Nàng không cần......."
"Nếu như ta sợ, thì ta còn đi chạm vào chàng không?!" Đông Cô không nghe nổi cái câu kia nữa, nàng hét lớn, ngắt lời La Hầu, "Nếu như ta sợ, thì ta lo lắng cho chàng làm gì? Nếu như ta sợ, thì ta hôn chàng làm gì? Nếu như ta sợ, thì ta đụng vào chàng như thế làm gì? La Hầu, rốt cuộc chàng có bao giờ nghĩ, những lúc chàng làm rất nhiều việc, chàng đã từng nghĩ đến ta hay chưa, vì sao chàng lại có suy nghĩ như vậy, ta sợ chàng lúc nào......."
Thoạt tiên La Hầu lắc đầu, đến khi Đông Cô nói đến đoạn chót, chàng không còn nhịn được nữa, khắp người toả khí, tay trái đập mạnh xuống bàn, mượn thế đó để xông lên một bước lớn, một tay tóm lấy cổ áo của Đông Cô, ấn nàng vào tường. Chàng gắt gao ghim Đông Cô trên tường, không dùng gậy, chàng hoàn toàn dựa vào một chân cụt của mình để chống toàn bộ cơ thể, nhưng chàng không màng. Hàm răng nghiến đanh lại, gằn từng chữ.
"Nếu không sợ, vì sao nàng không giữ lời!"
Đông Cô bị tay của La Hầu ghim tại chỗ, mới phát giác ra sức của La Hầu rất mạnh.
Câu hỏi của La Hầu khiến cho nàng sửng sốt.
"Sao cơ?"
"Chàng nói gì?"
La Hầu ép sát người nàng, trong mắt chàng đầy tơ máu, chàng gằn rõ từng chữ, lặp lại câu hỏi.
"Nếu không sợ, vì sao nàng không giữ lời!"
"Không giữ lời?" Đông Cô thắc mắc, "Ta không giữ lời lúc nào?"
Nhìn nàng giả ngốc, La Hầu tức giận đến run người.
Hai người giằng co như thế trong căn phòng, ngọn đèn dầu lại khẽ nổ lách tách, Đông Cô bất chợt hiểu ra.
"Ý chàng là, vì sao ta mãi không ghé thăm chàng?"
La Hầu không nói gì.
Đông Cô biết mình đã đoán đúng.
Nghĩ đến đây, Đông Cô như đạp trúng cái gối bông, toàn thân xì hết hơi, nàng vừa cười khổ vừa đau lòng nhìn La Hầu.
"Một hiểu lầm lớn như thế giữa hai ta, thế mà lại đến từ chuyện này."
La Hầu vẫn không nói gì, tay nắm chặt cứng cổ áo của Đông Cô. Đông Cô nhìn chàng trai ở trước mặt, chàng vừa mạnh mẽ lại vừa yếu đuối, vừa nhạy cảm vừa ngây ngô, hiện giờ nàng chỉ muốn bỏ chàng trong miệng cất, ôm trong lòng, không để cho chàng phải chịu bất cứ sự tổn thương nào nữa.
Đông Cô vươn hai tay, úp lên nắm đấm của La Hầu đang siết chặt trước ngực nàng. Tay của La Hầu vừa thả lỏng, Đông Cô sấn người về phía trước, ôm lấy chàng vào lòng. Không chống gậy, một chân tàn tật của chàng phải chống đỡ, đã đến cực hạn, nhưng vẫn ráng dùng sự quật cường tiêu biểu của mình để tiếp tục.
La Hầu không hiểu, vì sao Đông Cô bất chợt trở nên như thế này. Nhưng khi tay nàng vòng qua chàng, chút hơi sức còn sót lại của chàng, thoắt chốc biến mất.
"Nào, chúng ta ngồi ở giường nhé."
Đông Cô đỡ La Hầu, nhích đến bên giường. Mất đi sự quật cường gắng gượng, La Hầu tìm lại được mọi cảm giác, chỗ cụt của chân trái đau đớn vô cùng chân thật, chàng nghĩ, mấy bước vừa rồi, có lẽ vết hương đã lại toác ra.
Đông Cô đỡ La Hầu ngồi xuống giường, bản thân nàng đứng lên, lấy thuốc trị thương trong áo ra.
La Hầu trông thấy nàng móc trong người ra một chiếc túi, không rõ nó là gì, chỉ đành lẳng lặng ngồi đợi.
Đông Cô quay qua hỏi La Hầu: "Có nước nóng không?"
La Hầu trì độn nhìn nàng, một lúc sau, mới gật đầu.
"Phòng phía đông."
Đông Cô xoay người ra khỏi cửa, vào căn phòng phía đông, nơi ấy là nhà bếp, trong bóng tối mờ mờ, Đông Cô tìm thấy ấm nước nằm trên bệ bếp. Nàng cẩn thận chạm vào, phát hiện vẫn còn nóng.
Nàng tìm một cái thau, xách cùng với nước nóng quay về phòng.
"Khăn tay ở đâu?"
La Hầu chỉ chỗ.
Đông Cô tìm được khăn tay, vắt bên thành thau, nàng đổ nước nóng vào trong thau, ngâm khăn, sau đó bưng đến bên chân La Hầu.
La Hầu hơi lờ mờ hiểu ra, lúc Đông Cô xắn tay áo lên, chàng phản ứng rất kịch liệt, luống cuống né tránh.
Đông Cô huýt sáo, ngồi xổm dưới sàn ngước mặt nhìn La Hầu, bộ dạng giống một tên lưu manh từ kiếp trước của nàng.
"Nào."
La Hầu mặt không mang biểu cảm, nhưng trong lòng vô cùng hoảng loạn, chàng không biết Đông Cô làm thế này có nghĩa là gì. Đông Cô có thể cảm giác được toàn thân chàng đang cứng đờ, âm thầm thở dài trong lòng, không trách chàng được, là bản thân mình sai.
Nàng đứng lên, cúi người, hai tay áp lên phía sau tai của La Hầu, hôn nhẹ lên mặt chàng. La Hầu không dám nhúc nhích. Đông Cô hôn xong, gác trán mình lên trán La Hầu.
"La Hầu, chuyện này ta hơi đường đột, không nói cho chàng biết trước." Nàng vuốt nhẹ lên má La Hầu, mặt chàng rất cứng, góc cạnh rõ ràng.
"Mấy ngày trước, ta mải lo kiếm tiền, bận mãi, không có thời gian rảnh rỗi."
La Hầu yên lặng lắng nghe, tay của chàng hơi chống trên chiếc giường hẹp, giữ thăng bằng cho cơ thể. Chiếc chân tàn của chàng đã đau đến run rẩy, nhưng chàng không bận tâm chút nào, cũng không tỏ ra trên mặt. Chàng không muốn làm Đông Cô bị ngắt lời.
Đông Cô ghé lại gần, ôm chàng vào lòng, "Ta chưa bao giờ sợ cả, chàng cũng đừng sợ." Nàng lẩm bẩm, "Chúng ta bên nhau rồi, không có gì để sợ cả."
Ánh mắt của La Hầu lạc mất trong một góc phòng, không biết đang nghĩ gì. Đông Cô cảm thấy mùi trên người La Hầu rất thơm, một mùi hương sạch sẽ rất riêng, khác với đa số đàn ông nơi thế giới này. Mùi của La Hầu, giống con người của chàng, cứng, lạnh, nhưng vô cùng kiên vững.
Đông Cô thẳng người, ngồi xổm xuống bên chân của La Hầu, "Để ta giúp chàng xử lý vết thương."
Lúc bàn tay của Đông Cô chạm vào ống quyển của La Hầu, La Hầu bất chợt bừng tỉnh, chàng dùng một tay khoá cánh tay của Đông Cô lại.
"Không."
Đông Cô nhìn chàng, ánh mắt của chàng chứa một sự cố chấp rất lặng lẽ.
Nếu như bình thường, Đông Cô sẽ không cù cưa với chàng, nhưng hiện giờ, nàng tự bảo mình nhất định không được buông tay, nếu để mặc chàng lần này, mai này sẽ càng khó khiến chàng hiểu rõ lòng mình.
Nàng đặt tay kia của mình lên cổ tay của La Hầu, tỏ ý muốn chàng buông tay. La Hầu không nhúc nhích. Chân mang khuyết tật, nên cánh tay của La Hầu được rèn luyện quanh năm, vô cùng mạnh mẽ, lúc này đang dùng sức, cánh tay càng cứng giống như một khối đá. Đông Cô thở dài, nhìn La Hầu.
"Hãy tin ta."
Nàng chỉ nói ba từ rất đơn giản, rồi không nói gì thêm nữa.
Đêm lạnh lẽo như nước, ánh sáng bàng bạc bao trùm cả căn nhà.
Tấm tình của La Hầu như ánh trăng, chỉ khi cả thế giới yên tĩnh, không một bóng người, thì mới xuất hiện, lạnh lẽo cô độc, rất ít ai thấu hiểu. Mà tấm tình của Đông Cô, thì tựa như ngọn đèn dầu, chỉ được đốt lên dưới ánh trăng, một ngọn đèn dầu bé nhỏ.
Nhưng với chút ánh vàng leo lét kia, liền xé toạc ánh sáng của vầng trăng.
Cho nên, trong tình yêu, người nặng tình hơn sẽ không nhất thiết là người nhượng bộ, nhưng người khổ vì tình sẽ là người đầu tiên thoả hiệp.
La Hầu buông tay.
Rất chậm, rất chậm......
Chàng nhìn người con gái, nàng quỳ trên mặt đất, cẩn thận nâng chân trái của chàng lên, cẩn thận tháo từng lớp băng chàng đã băng bó rất qua loa. Khi lớp băng cuối cùng được tháo ra, chiếc chân cụt của chàng bạo lộ dưới ánh mắt của nàng, không nơi che giấu.
Lưng của chàng rũ xuống, đầu cũng vậy. Chàng không còn là con người mà Đông Cô vẫn luôn quen biết, một La Hầu mãi mãi thẳng lưng với đời.
hết chương 12
Tác giả :
Twentine