Một Mối Tương Tư
Quyển 1 - Chương 20
Nhắc đến Khổng hàn lâm, Thanh Thu có chút bối rối, nhưng Vệ Minh càng nói càng cổ quái, chỉ còn biết mở trừng mắt nhìn hắn như không hiểu vì sao. Hắn đang khen nàng ư? Thanh Thu bất giác thấy phiền não, nàng là người vụng ăn vụng nói, không giỏi việc đối đáp, lẽ nào nàng cũng nên khen lại hắn vài câu? Thế tử không phải là người thích đùa cợt, thường ngày rất giữ khoảng cách với đám a hoàn, tối nay lại không giống, lẽ nào vừa rồi mới là bộ mặt thật của thế tử? Trong lòng Thanh Thu cảnh giác, khẽ lùi về phía sau một bước.
Cũng may hắn nhanh chóng trở lại bình thường, lại đi tới sau bàn, khẽ ho một tiếng: “Nghe nói hôm nay ngươi cùng Linh Ngọc bàn luận trao đổi kỹ thuật chơi đàn? Thế cũng tốt, từ sau khi Linh Ngọc chuyển tới đây, ta vẫn chưa có thời gian đến thăm muội ấy, tiểu cô nương này chỉ thích chơi đàn, hai người ở cùng nhau, cũng có thể giúp muội ấy bớt buồn”.
Trái tim vừa được giải thoát của Thanh Thu lại bắt đầu căng thẳng, việc nàng gặp Linh Ngọc tiểu thư ở đình Yên Ba, hoàn toàn không ai biết, sao hắn lại biết? Nàng hồ nghi ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Vệ Minh, nhớ tới việc hắn từng nghi ngờ mình có quan hệ với Bắc Vu, chắc chắn hắn đã cho người theo dõi mọi hành động của nàng. Thế này là vì sao, nàng quen Tuyết Chỉ, nhưng như vậy cũng không có nghĩa rằng nàng có liên quan gì tới Bắc Vu, đưa nàng đến phủ thế tử, nhất định là vì muốn dễ dàng giám sát nàng hơn.
Trong lòng không vui, nàng lại rầu rĩ đáp: “Thanh Thu rảnh rỗi không có việc gì làm, có thể giúp Linh Ngọc tiểu thư đỡ buồn cũng tốt”.
Vệ Minh biết trong lòng nàng hiểu, cố ý giải thích sai ý nàng, nói: “Ngươi chê mình tài năng xuất chúng nhưng ít đất dùng? Yên tâm, tiền công vẫn trả như trước, ngoài tiền công của quản gia được giữ nguyên ra, tăng thêm một phần nữa, ngươi thấy thế nào?”.
Tốt nhất là như thế, nếu không chẳng phải nàng thành làm không công. Mặc kệ việc hắn giám sát hoặc nghi ngờ nàng, cây ngay không sợ chết đứng, nàng sợ hắn chắc? Hai lần lương, cũng coi như trong họa gặp phúc, Thanh Thu vui sướng, khẽ nói: “Đa tạ thế tử”.
“Chỉ đa tạ thôi không đủ, ngày mai hãy làm cho ta ít điểm tâm, tên gì nhỉ, gọi là Tương tư ý.” Vệ Minh cũng vừa nghĩ ra, vì nhìn thấy sự vui mừng trong mắt nàng khi nghe nói được nhận gấp đôi tiền công. Hắn cảm thấy thú vị nên mới cố ý nói như vậy, còn bồi thêm một câu: “Nhớ kỹ, phải để ta nếm thấy vị của tương tư”.
Điểm tâm dễ làm, nhưng hình như những lời hắn nói có gì đó hơi bất thường, tại sao lại nhấn mạnh hai từ “tương tư”. Tối muộn thế này, nam nữ ở chung một phòng, còn nói gì mà tương tư không tương tư, khiến người ta nghe được sẽ hiểu lầm. Nhưng không thể nói rõ, nàng đành gật đầu mà trong lòng đầy thắc mắc. Thanh Thu vừa cáo lui vừa nghĩ, vị của tương tư là ngọt hay chua hay trong ngọt có chua?
Khi nàng chuẩn bị ra khỏi cửa, Vệ Minh đột nhiên đi theo, kéo tay nàng lại, cúi xuống thì thầm bên tai nàng rất mập mờ: “Còn nhớ ngươi đã từng nói muốn tìm một phu quân như ta không? Ta lúc nào cũng nhớ đấy…”.
Cảm giác quá thân mật ấy khiến Thanh Thu rùng mình, vội rụt tay về, quay người bỏ chạy, lao thẳng về phòng, khiến Hồng Ngọc sợ hãi hét ầm lên, thì ra nàng ta đang thay y phục.
Hồng Ngọc túm chặt cổ áo hỏi: “Muốn chết à, sao lại chạy xộc vào như thế, khiến muội sợ hãi lạc mất ba phần hồn rồi”.
“Á, tỷ không biết…” Nàng đặt tay ở ngực ngồi xuống, uống liền mấy chén trà mới bình tĩnh lại, thở hắt ra không ngừng. Thế tử sao vậy, vừa mới nói rằng, tăng tiền công cho nàng, sao đột nhiên lại cầm tay nàng, đấy là muốn khinh bạc nàng sao? Nàng ghét nhìn bàn tay phải của mình, do dự không biết có nên đi rửa hay không.
Hồng Ngọc ngồi bên cạnh thờ ơ quan sát, tự trải đệm rồi chui vào chăn, thấy nàng vẫn ngồi ngây ra đấy, bèn hỏi: “Thế tử sờ tay tỷ?”.
Thanh Thu đối mặt với câu hỏi đó của Hồng Ngọc thì không biết phải nói gì, tại sao nàng ta hỏi chuyện này mà lại thản nhiên vậy, như thể đấy là chuyện hết sức bình thường.
“Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, có lẽ cũng chẳng làm được gì.” Hồng Ngọc khẽ lắc đầu, giống như tiếc thay cho nàng: “Tỷ phải nắm lấy cơ hội, để người giữ tỷ lại qua đêm!”.
Cuối cùng thì Thanh Thu đã hiểu ra, nhìn Hồng Ngọc như nhìn kẻ điên: “Tỷ nghe không nhầm đấy chứ, muội…”
“Tỷ cho rằng thế tử đòi đưa tỷ theo có ý gì, không phải tưởng không có tỷ thì thế tử không ăn nổi cơm đấy chứ. Chúng ta làm thân a hoàn, kẻ nào mà chẳng mong cơ hội như thế rơi vào mình, nếu thành, sẽ không còn phải sống đời a hoàn nữa.”
Thấy nàng không nói gì, Hồng Ngọc lại tiếp: “Nhân vật như thế tử, bọn nha đầu trong thượng phòng ai cũng nghĩ cách để được lọt vào mắt người, ngầm đấu đá nhau sứt đầu mẻ trán, còn tỷ lại dễ dàng có được, thật đúng là cái số”.
Thanh Thu chưa từng nói chuyện nhiều với Hồng Ngọc, những a hoàn mà nàng từng gặp, đa phần đều giống như Lục Châu, chỉ muốn tìm cách trèo lên giường của chủ nhân, một bước lên trời. Những ngày sống chung với Hồng Ngọc, có thể bớt được câu nói nào hay câu ấy, cũng may Hồng Ngọc là người ít nói, cũng không giống Lục Châu thích gây thị phi, nên mọi việc đều suôn sẻ.
Nhưng tối nay… người nào người nấy đều có chút bất thường.
Nàng nói một cách khó khăn: “Tỷ không phải…”
“Phải, tỷ không phải là a hoàn, sao muội có thể quên được rằng tỷ không giống bọn muội.” Hồng Ngọc nói với vẻ khinh miệt, “Không phải bán thân thì sao, chẳng phải vẫn ngoan ngoãn tuân theo quy tắc trong vương phủ, chẳng phải vẫn bị người ta sắp xếp hay sao?”.
Cùng là người nhưng số phận khác nhau, Hồng Ngọc năm nay đã mười bảy tuổi, nàng ta phải đợi chủ nhân chỉ hôn cho mình. Linh Ngọc tiểu thư là họ hàng của quận vương phi, cũng thôi không nói, nhưng cô gái trước mặt khiến nàng ta càng ngưỡng mộ. Mặc dù đã hai mươi hai, là một bà cô già, nhưng cuộc sống tốt gấp trăm nghìn lần nàng ta, được tự do là nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của Hồng Ngọc.
Không ngờ Hồng Ngọc lại có suy nghĩ ấy, thực ra nàng ta nói không sai, hiện giờ Thanh Thu cũng phải ăn, phải ngủ theo quy tắc nghiêm ngặt của vương phủ, còn phải theo thế tử tới đây. Nàng định thanh minh nhưng Hồng Ngọc đã nằm xuống, quay mặt vào tường, quay lưng về phía nàng.
Theo thói đời, phải làm thế nào mới được? Thanh Thu bất lực cũng đi nghỉ, nàng còn phải nghĩ xem làm món điểm tâm kia thế nào. Tương tư ý, tương tư ý, vị tương tư thấm vào xương vào cốt, mấy năm trước khi Tuyết Chỉ cần cù khổ luyện khúc nhạc này, nàng đang làm gì? Cười nói trong rừng đào, cười nói vui vẻ cùng nam tử khuôn mặt giờ đã trở nên mơ hồ trong ký ức của nàng, thiếu niên không biết mùi vị ưu sầu ấy, lúc nào cũng ôm mộng có thể tới bạc đầu…
Mấy ngày liền Thanh Thu không gặp thế tử, món điểm tâm nàng vắt óc suy nghĩ làm ra để lâu đã biến vị, gió thu lạnh, khiến lòng người cũng lạnh. Nàng có thể khẳng định, tối đó thế tử chẳng qua chỉ là nhất thời nảy sinh ý muốn trêu đùa nàng mà thôi. Thật uổng công nàng để tâm mất mấy ngày, lo lắng không thôi, trong lòng thầm nghĩ nếu thế tử có yêu cầu quá đáng, nàng sẽ phải làm thế nào mới ổn? Cảm giác bị người khác thờ ơ thật không dễ chịu, giống như trái tim vốn bình tĩnh nhưng bị người ta cố ý trêu cũng phải phập phồng, thế mà người đó lại biến mất.
Thanh Thu nghĩ món điểm tâm tương tư ý này cũng coi như hết nước hết cái rồi, nàng không thể tự làm, bèn bảo nhà bếp làm một ít bánh đậu xanh loại ngọt tới phát ngấy. Đảm bảo ăn xong cái đầu tiên không muốn nghĩ đến cái thứ hai nữa, nhưng chỉ thế thôi thì lại quá đơn giản, nàng còn sai đầu bếp nhét vào trong mỗi chiếc bánh đậu xanh một tờ giấy có ghi dòng chữ. Tưởng tư tương tư dục tả tương tư ý, tương tư lệ tích tương tư tự[1], hoặc là: Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư…[2]
[1] Nghĩa là: Nghĩ tương tư muốn viết ý tương tư, lệ tương tư rơi xuống chữ tương tư.
[2] Nghĩa là: Bình sinh vốn không biết tương tư, vừa học cách biết tương tư, liền mắc bện tương tư.
Mỗi một câu đều có từ tương tư, hàm ý rõ ràng. Chỉ có điều khi được đưa đến bàn thế tử thì đã là ba ngày sau rồi, hắn căn bản không đọc được.
“Thanh Thu, tỷ đang nghĩ gì thế?” Từ khi biết Thanh Thu biết chơi đàn, chỉ cần trời không mưa, ngày nào Huống Linh Ngọc cũng kéo nàng cùng chơi đàn, chỉ mới mấy ngày, mà hai người đã rất thân thiết. Hôm nay, Thanh Thu có chút lơ đễnh, đến chơi đàn cũng nhầm vài âm, Linh Ngọc rất tò mò về quá khứ trước kia của Thanh Thu, nên lập tức hỏi: “Tỷ đang nhớ ai sao?”
Thanh Thu tâm trạng hỗn loạn, nghiêm túc hỏi nàng ta: “Thanh Thu trông giống đang nhớ ai đó ư?”
“Đúng, nói cho ta biết, tỷ đang nhớ ai?” Sau khi thân thiết, Huống Linh Ngọc mới bộc lộ một chút hoạt bát của nữ tử mười bảy tuổi. Nàng ta thường hỏi những chuyện liên quan tới phấn son, hoặc những chuyện bí mật giữa nữ nhi với nhau, cũng tiết lộ rằng mình từng rất muốn tới khu phố nào nhiệt nhất của Việt Đô dạo một vòng, nàng ta lớn thế này rồi, mà chưa từng được tới đó.
Thanh Thu nhìn Linh Ngọc, bèn nhớ đến tiểu thư Vi Vi của nhị phu nhân, hai người bọn họ đều cho nàng cảm giác non nớt không sao dùng lời diễn tả được. Muốn đưa nàng ta ra ngoài dạo chơi, nhưng lại sợ trách nhiệm, nàng đành kể lại những gì mình từng thấy, từng nghe cho nàng ta hay, chỉ thế thôi mà cũng khiến Linh Ngọc nghe rất chăm chú.
Nhưng nàng đang nhớ tới ai cơ?
Nàng thành thật đáp: “Nô tỳ chẳng có ai để nhớ cả, sớm đã được đính hôn, nhưng khi ấy còn quá nhỏ. Sau này chàng tử trận, qua vài năm nô tỳ đã quên rất nhiều việc, muốn gả đi lại cần chẳng ai cầu thân, Linh Ngọc tiểu thư thấy nô tỳ có thê thảm không?”
“Không, Thanh Thu, tỷ là người tốt, nhất định sẽ lấy được chồng thôi.”
“Tốt hay không chẳng liên quan gì tới việc thành thân, Linh Ngọc tiểu thư, còn tiểu thư, có người trong lòng chưa?”
“Ta không biết…” Nàng ta có phần trầm lắng, “Không ngại phải nói với tỷ rằng, cô mẫu đưa ta đến đây, chính là muốn gả ta cho biểu ca. Nhưng ta và biểu ca còn không thân bằng với tỷ thì làm sao gả được cho huynh ấy đây? Bình thường đến người để nói chuyện ta cũng chẳng có, Tiểu Liên lại là người không có chủ kiến, Thanh Thu tỷ bảo ta phải làm sao?”.
Thanh Thu vội vàng xua tay: “Đừng hỏi nô tỳ, nô tỳ là người không có chủ kiến nhất, bình sinh không có chí lớn, chỉ là…”.
Lời còn chưa nói xong, Huống Linh Ngọc đã cười: “Ta biết, ý nguyện lớn nhất của tỷ là mở phường đậu phụ, sau đó sống như thế cả đời, phải không?”.
Những lời này, Thanh Thu chưa nói một trăm lần, cũng nói tám mươi lần, đến Tiểu Liên cũng thuộc làu làu. Mấy hôm nay nàng đã nghĩ rồi, việc gả chồng có vội cũng không được, trong phủ thế tử chẳng có ai trông chỉnh tề một chút cả, suốt ngày chỉ ở đây, xuất giá là một việc bất khả kháng. Tuổi thì ngày một lớn, nàng đang nghiêm túc suy nghĩ đến việc xem mình có nên tới quán trà của nương tử họ Triệu kia không, có thể bà ta vẫn giữ Thiếu Đông phường nhuộm vải cho nàng.
Tiểu Liên mang ít điểm tâm tới, đây là điểm tâm do Thanh Thu dạy cô bé. Nàng không thể tự làm, nên giao hết cho Tiểu Liên, chỉ vài ngày đã làm rất giống. Khuôn mặt Tiểu Liên thoáng cười ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, đặt điểm tâm lên bàn, rồi che miệng cười.
Thanh Thu trêu: “Tiểu Liên, món điểm tâm mặc dù tên tương tư, nhưng mặt muội có cần tràn ngập ý tương tư như thế không hả?
Tiểu Liên không chịu: “Thanh Thu tỷ tỷ, thế mà tỷ cũng dám nói ra, chỗ điểm tâm này chẳng phải là là bánh đậu xanh ư, sao lại có kiểu tên như thế, thật xấu hổ chết mất”.
Nàng cũng không muốn đặt tên lung tung, nhưng Mãn giang hồng lần trước khiến nàng có chút run sợ. Vì vậy, mỗi lần nghĩ công thức món ăn cho thế tử, nàng đều cố gằng nghĩ một cách bình thường nhất, chỉ bảo đầu bếp thay đổi chút ít trên thực đơn vốn có mà thôi. Nhớ tới ánh mắt nóng bỏng của Vệ Minh tối hôm ấy, nói muốn ăn thứ điểm tâm có tương tư ý, trước khi nàng rời đi còn sờ tay nàng, khiến Thanh Thu sợ hãi run rẩy. Về phòng lại nghe thấy “ý tốt” của Hồng Ngọc, cả đêm mất ngủ, nàng nghĩ đi nghĩ lại, bánh đậu xanh là thứ để giải nhiệt, làm cho thế tử ăn hạ hoả cũng tốt.
Huống Linh Ngọc lại rất thích ăn món này, nữ nhi thích nhất là ăn đồ ngọt, nghe thấy vậy bèn nói: “Tên này nghe rất tao nhã, ngọt vào tận trong tim, sao lại nói tương tư là khổ. Thanh Thu, món tương tư của tỷ rất ngọt”.
Cũng may hắn nhanh chóng trở lại bình thường, lại đi tới sau bàn, khẽ ho một tiếng: “Nghe nói hôm nay ngươi cùng Linh Ngọc bàn luận trao đổi kỹ thuật chơi đàn? Thế cũng tốt, từ sau khi Linh Ngọc chuyển tới đây, ta vẫn chưa có thời gian đến thăm muội ấy, tiểu cô nương này chỉ thích chơi đàn, hai người ở cùng nhau, cũng có thể giúp muội ấy bớt buồn”.
Trái tim vừa được giải thoát của Thanh Thu lại bắt đầu căng thẳng, việc nàng gặp Linh Ngọc tiểu thư ở đình Yên Ba, hoàn toàn không ai biết, sao hắn lại biết? Nàng hồ nghi ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Vệ Minh, nhớ tới việc hắn từng nghi ngờ mình có quan hệ với Bắc Vu, chắc chắn hắn đã cho người theo dõi mọi hành động của nàng. Thế này là vì sao, nàng quen Tuyết Chỉ, nhưng như vậy cũng không có nghĩa rằng nàng có liên quan gì tới Bắc Vu, đưa nàng đến phủ thế tử, nhất định là vì muốn dễ dàng giám sát nàng hơn.
Trong lòng không vui, nàng lại rầu rĩ đáp: “Thanh Thu rảnh rỗi không có việc gì làm, có thể giúp Linh Ngọc tiểu thư đỡ buồn cũng tốt”.
Vệ Minh biết trong lòng nàng hiểu, cố ý giải thích sai ý nàng, nói: “Ngươi chê mình tài năng xuất chúng nhưng ít đất dùng? Yên tâm, tiền công vẫn trả như trước, ngoài tiền công của quản gia được giữ nguyên ra, tăng thêm một phần nữa, ngươi thấy thế nào?”.
Tốt nhất là như thế, nếu không chẳng phải nàng thành làm không công. Mặc kệ việc hắn giám sát hoặc nghi ngờ nàng, cây ngay không sợ chết đứng, nàng sợ hắn chắc? Hai lần lương, cũng coi như trong họa gặp phúc, Thanh Thu vui sướng, khẽ nói: “Đa tạ thế tử”.
“Chỉ đa tạ thôi không đủ, ngày mai hãy làm cho ta ít điểm tâm, tên gì nhỉ, gọi là Tương tư ý.” Vệ Minh cũng vừa nghĩ ra, vì nhìn thấy sự vui mừng trong mắt nàng khi nghe nói được nhận gấp đôi tiền công. Hắn cảm thấy thú vị nên mới cố ý nói như vậy, còn bồi thêm một câu: “Nhớ kỹ, phải để ta nếm thấy vị của tương tư”.
Điểm tâm dễ làm, nhưng hình như những lời hắn nói có gì đó hơi bất thường, tại sao lại nhấn mạnh hai từ “tương tư”. Tối muộn thế này, nam nữ ở chung một phòng, còn nói gì mà tương tư không tương tư, khiến người ta nghe được sẽ hiểu lầm. Nhưng không thể nói rõ, nàng đành gật đầu mà trong lòng đầy thắc mắc. Thanh Thu vừa cáo lui vừa nghĩ, vị của tương tư là ngọt hay chua hay trong ngọt có chua?
Khi nàng chuẩn bị ra khỏi cửa, Vệ Minh đột nhiên đi theo, kéo tay nàng lại, cúi xuống thì thầm bên tai nàng rất mập mờ: “Còn nhớ ngươi đã từng nói muốn tìm một phu quân như ta không? Ta lúc nào cũng nhớ đấy…”.
Cảm giác quá thân mật ấy khiến Thanh Thu rùng mình, vội rụt tay về, quay người bỏ chạy, lao thẳng về phòng, khiến Hồng Ngọc sợ hãi hét ầm lên, thì ra nàng ta đang thay y phục.
Hồng Ngọc túm chặt cổ áo hỏi: “Muốn chết à, sao lại chạy xộc vào như thế, khiến muội sợ hãi lạc mất ba phần hồn rồi”.
“Á, tỷ không biết…” Nàng đặt tay ở ngực ngồi xuống, uống liền mấy chén trà mới bình tĩnh lại, thở hắt ra không ngừng. Thế tử sao vậy, vừa mới nói rằng, tăng tiền công cho nàng, sao đột nhiên lại cầm tay nàng, đấy là muốn khinh bạc nàng sao? Nàng ghét nhìn bàn tay phải của mình, do dự không biết có nên đi rửa hay không.
Hồng Ngọc ngồi bên cạnh thờ ơ quan sát, tự trải đệm rồi chui vào chăn, thấy nàng vẫn ngồi ngây ra đấy, bèn hỏi: “Thế tử sờ tay tỷ?”.
Thanh Thu đối mặt với câu hỏi đó của Hồng Ngọc thì không biết phải nói gì, tại sao nàng ta hỏi chuyện này mà lại thản nhiên vậy, như thể đấy là chuyện hết sức bình thường.
“Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, có lẽ cũng chẳng làm được gì.” Hồng Ngọc khẽ lắc đầu, giống như tiếc thay cho nàng: “Tỷ phải nắm lấy cơ hội, để người giữ tỷ lại qua đêm!”.
Cuối cùng thì Thanh Thu đã hiểu ra, nhìn Hồng Ngọc như nhìn kẻ điên: “Tỷ nghe không nhầm đấy chứ, muội…”
“Tỷ cho rằng thế tử đòi đưa tỷ theo có ý gì, không phải tưởng không có tỷ thì thế tử không ăn nổi cơm đấy chứ. Chúng ta làm thân a hoàn, kẻ nào mà chẳng mong cơ hội như thế rơi vào mình, nếu thành, sẽ không còn phải sống đời a hoàn nữa.”
Thấy nàng không nói gì, Hồng Ngọc lại tiếp: “Nhân vật như thế tử, bọn nha đầu trong thượng phòng ai cũng nghĩ cách để được lọt vào mắt người, ngầm đấu đá nhau sứt đầu mẻ trán, còn tỷ lại dễ dàng có được, thật đúng là cái số”.
Thanh Thu chưa từng nói chuyện nhiều với Hồng Ngọc, những a hoàn mà nàng từng gặp, đa phần đều giống như Lục Châu, chỉ muốn tìm cách trèo lên giường của chủ nhân, một bước lên trời. Những ngày sống chung với Hồng Ngọc, có thể bớt được câu nói nào hay câu ấy, cũng may Hồng Ngọc là người ít nói, cũng không giống Lục Châu thích gây thị phi, nên mọi việc đều suôn sẻ.
Nhưng tối nay… người nào người nấy đều có chút bất thường.
Nàng nói một cách khó khăn: “Tỷ không phải…”
“Phải, tỷ không phải là a hoàn, sao muội có thể quên được rằng tỷ không giống bọn muội.” Hồng Ngọc nói với vẻ khinh miệt, “Không phải bán thân thì sao, chẳng phải vẫn ngoan ngoãn tuân theo quy tắc trong vương phủ, chẳng phải vẫn bị người ta sắp xếp hay sao?”.
Cùng là người nhưng số phận khác nhau, Hồng Ngọc năm nay đã mười bảy tuổi, nàng ta phải đợi chủ nhân chỉ hôn cho mình. Linh Ngọc tiểu thư là họ hàng của quận vương phi, cũng thôi không nói, nhưng cô gái trước mặt khiến nàng ta càng ngưỡng mộ. Mặc dù đã hai mươi hai, là một bà cô già, nhưng cuộc sống tốt gấp trăm nghìn lần nàng ta, được tự do là nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của Hồng Ngọc.
Không ngờ Hồng Ngọc lại có suy nghĩ ấy, thực ra nàng ta nói không sai, hiện giờ Thanh Thu cũng phải ăn, phải ngủ theo quy tắc nghiêm ngặt của vương phủ, còn phải theo thế tử tới đây. Nàng định thanh minh nhưng Hồng Ngọc đã nằm xuống, quay mặt vào tường, quay lưng về phía nàng.
Theo thói đời, phải làm thế nào mới được? Thanh Thu bất lực cũng đi nghỉ, nàng còn phải nghĩ xem làm món điểm tâm kia thế nào. Tương tư ý, tương tư ý, vị tương tư thấm vào xương vào cốt, mấy năm trước khi Tuyết Chỉ cần cù khổ luyện khúc nhạc này, nàng đang làm gì? Cười nói trong rừng đào, cười nói vui vẻ cùng nam tử khuôn mặt giờ đã trở nên mơ hồ trong ký ức của nàng, thiếu niên không biết mùi vị ưu sầu ấy, lúc nào cũng ôm mộng có thể tới bạc đầu…
Mấy ngày liền Thanh Thu không gặp thế tử, món điểm tâm nàng vắt óc suy nghĩ làm ra để lâu đã biến vị, gió thu lạnh, khiến lòng người cũng lạnh. Nàng có thể khẳng định, tối đó thế tử chẳng qua chỉ là nhất thời nảy sinh ý muốn trêu đùa nàng mà thôi. Thật uổng công nàng để tâm mất mấy ngày, lo lắng không thôi, trong lòng thầm nghĩ nếu thế tử có yêu cầu quá đáng, nàng sẽ phải làm thế nào mới ổn? Cảm giác bị người khác thờ ơ thật không dễ chịu, giống như trái tim vốn bình tĩnh nhưng bị người ta cố ý trêu cũng phải phập phồng, thế mà người đó lại biến mất.
Thanh Thu nghĩ món điểm tâm tương tư ý này cũng coi như hết nước hết cái rồi, nàng không thể tự làm, bèn bảo nhà bếp làm một ít bánh đậu xanh loại ngọt tới phát ngấy. Đảm bảo ăn xong cái đầu tiên không muốn nghĩ đến cái thứ hai nữa, nhưng chỉ thế thôi thì lại quá đơn giản, nàng còn sai đầu bếp nhét vào trong mỗi chiếc bánh đậu xanh một tờ giấy có ghi dòng chữ. Tưởng tư tương tư dục tả tương tư ý, tương tư lệ tích tương tư tự[1], hoặc là: Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư…[2]
[1] Nghĩa là: Nghĩ tương tư muốn viết ý tương tư, lệ tương tư rơi xuống chữ tương tư.
[2] Nghĩa là: Bình sinh vốn không biết tương tư, vừa học cách biết tương tư, liền mắc bện tương tư.
Mỗi một câu đều có từ tương tư, hàm ý rõ ràng. Chỉ có điều khi được đưa đến bàn thế tử thì đã là ba ngày sau rồi, hắn căn bản không đọc được.
“Thanh Thu, tỷ đang nghĩ gì thế?” Từ khi biết Thanh Thu biết chơi đàn, chỉ cần trời không mưa, ngày nào Huống Linh Ngọc cũng kéo nàng cùng chơi đàn, chỉ mới mấy ngày, mà hai người đã rất thân thiết. Hôm nay, Thanh Thu có chút lơ đễnh, đến chơi đàn cũng nhầm vài âm, Linh Ngọc rất tò mò về quá khứ trước kia của Thanh Thu, nên lập tức hỏi: “Tỷ đang nhớ ai sao?”
Thanh Thu tâm trạng hỗn loạn, nghiêm túc hỏi nàng ta: “Thanh Thu trông giống đang nhớ ai đó ư?”
“Đúng, nói cho ta biết, tỷ đang nhớ ai?” Sau khi thân thiết, Huống Linh Ngọc mới bộc lộ một chút hoạt bát của nữ tử mười bảy tuổi. Nàng ta thường hỏi những chuyện liên quan tới phấn son, hoặc những chuyện bí mật giữa nữ nhi với nhau, cũng tiết lộ rằng mình từng rất muốn tới khu phố nào nhiệt nhất của Việt Đô dạo một vòng, nàng ta lớn thế này rồi, mà chưa từng được tới đó.
Thanh Thu nhìn Linh Ngọc, bèn nhớ đến tiểu thư Vi Vi của nhị phu nhân, hai người bọn họ đều cho nàng cảm giác non nớt không sao dùng lời diễn tả được. Muốn đưa nàng ta ra ngoài dạo chơi, nhưng lại sợ trách nhiệm, nàng đành kể lại những gì mình từng thấy, từng nghe cho nàng ta hay, chỉ thế thôi mà cũng khiến Linh Ngọc nghe rất chăm chú.
Nhưng nàng đang nhớ tới ai cơ?
Nàng thành thật đáp: “Nô tỳ chẳng có ai để nhớ cả, sớm đã được đính hôn, nhưng khi ấy còn quá nhỏ. Sau này chàng tử trận, qua vài năm nô tỳ đã quên rất nhiều việc, muốn gả đi lại cần chẳng ai cầu thân, Linh Ngọc tiểu thư thấy nô tỳ có thê thảm không?”
“Không, Thanh Thu, tỷ là người tốt, nhất định sẽ lấy được chồng thôi.”
“Tốt hay không chẳng liên quan gì tới việc thành thân, Linh Ngọc tiểu thư, còn tiểu thư, có người trong lòng chưa?”
“Ta không biết…” Nàng ta có phần trầm lắng, “Không ngại phải nói với tỷ rằng, cô mẫu đưa ta đến đây, chính là muốn gả ta cho biểu ca. Nhưng ta và biểu ca còn không thân bằng với tỷ thì làm sao gả được cho huynh ấy đây? Bình thường đến người để nói chuyện ta cũng chẳng có, Tiểu Liên lại là người không có chủ kiến, Thanh Thu tỷ bảo ta phải làm sao?”.
Thanh Thu vội vàng xua tay: “Đừng hỏi nô tỳ, nô tỳ là người không có chủ kiến nhất, bình sinh không có chí lớn, chỉ là…”.
Lời còn chưa nói xong, Huống Linh Ngọc đã cười: “Ta biết, ý nguyện lớn nhất của tỷ là mở phường đậu phụ, sau đó sống như thế cả đời, phải không?”.
Những lời này, Thanh Thu chưa nói một trăm lần, cũng nói tám mươi lần, đến Tiểu Liên cũng thuộc làu làu. Mấy hôm nay nàng đã nghĩ rồi, việc gả chồng có vội cũng không được, trong phủ thế tử chẳng có ai trông chỉnh tề một chút cả, suốt ngày chỉ ở đây, xuất giá là một việc bất khả kháng. Tuổi thì ngày một lớn, nàng đang nghiêm túc suy nghĩ đến việc xem mình có nên tới quán trà của nương tử họ Triệu kia không, có thể bà ta vẫn giữ Thiếu Đông phường nhuộm vải cho nàng.
Tiểu Liên mang ít điểm tâm tới, đây là điểm tâm do Thanh Thu dạy cô bé. Nàng không thể tự làm, nên giao hết cho Tiểu Liên, chỉ vài ngày đã làm rất giống. Khuôn mặt Tiểu Liên thoáng cười ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, đặt điểm tâm lên bàn, rồi che miệng cười.
Thanh Thu trêu: “Tiểu Liên, món điểm tâm mặc dù tên tương tư, nhưng mặt muội có cần tràn ngập ý tương tư như thế không hả?
Tiểu Liên không chịu: “Thanh Thu tỷ tỷ, thế mà tỷ cũng dám nói ra, chỗ điểm tâm này chẳng phải là là bánh đậu xanh ư, sao lại có kiểu tên như thế, thật xấu hổ chết mất”.
Nàng cũng không muốn đặt tên lung tung, nhưng Mãn giang hồng lần trước khiến nàng có chút run sợ. Vì vậy, mỗi lần nghĩ công thức món ăn cho thế tử, nàng đều cố gằng nghĩ một cách bình thường nhất, chỉ bảo đầu bếp thay đổi chút ít trên thực đơn vốn có mà thôi. Nhớ tới ánh mắt nóng bỏng của Vệ Minh tối hôm ấy, nói muốn ăn thứ điểm tâm có tương tư ý, trước khi nàng rời đi còn sờ tay nàng, khiến Thanh Thu sợ hãi run rẩy. Về phòng lại nghe thấy “ý tốt” của Hồng Ngọc, cả đêm mất ngủ, nàng nghĩ đi nghĩ lại, bánh đậu xanh là thứ để giải nhiệt, làm cho thế tử ăn hạ hoả cũng tốt.
Huống Linh Ngọc lại rất thích ăn món này, nữ nhi thích nhất là ăn đồ ngọt, nghe thấy vậy bèn nói: “Tên này nghe rất tao nhã, ngọt vào tận trong tim, sao lại nói tương tư là khổ. Thanh Thu, món tương tư của tỷ rất ngọt”.
Tác giả :
Thiên Tuế Ưu