Một Lần Và Mãi Mãi (Once And Always)
Chương 6
Victoria thức dậy vào sáng sớm hôm sau vì tiếng ríu rít của những chú chim trong vòm cây phía ngoài cửa sổ mở rộng của phòng nàng. Lăn người nằm ngửa ra, nàng nhìn ra bầu trời xanh rực sáng đầy những đám mây lớn trắng xốp như bông, bầu trời như thế này chắc chắn là vẫy gọi nàng ra khỏi nhà.
Vội vã rửa mặt và mặc xống áo vào xong, nàng xuống gác và đi sang nhà bếp để lấy thức ăn cho Willie. Jason Fielding đã châm chọc hỏi nàng liệu nàng có thể đi cày hay đóng đinh hoặc vắt sữa bò. Hai việc đầu nàng không thể làm được, nhưng nàng đã từng nhìn thấy người ta vắt sữa bò, và việc đó trông chả có gì đặc biệt khó cả. Hơn nữa, sau sáu tuần tù túng ở trên tàu, bất kỳ hoạt động thể chất nào cũng lôi cuốn cả.
Nàng đang sắp sửa rời nhà bếp với một đĩa thức ăn thừa thì một suy nghĩ nẩy ra. Tảng lờ cái nhìn bất bình của người đàn ông mặc tạp dề trắng, người mà tối qua Charles đã bảo nàng là đầu bếp, người đang nhìn nàng như thể nàng là một mụ điên xâm phạm cái vương quốc được trang trí bằng nồi niêu của hắn ta, nàng quay sang bà Northrup. “Bà Northrup, ở đây có việc gì tôi có thể làm không-ý tôi là giúp việc trong nhà bếp ấy?”
Mrs. Northrup vụt đưa tay lên đè cổ họng. “Không, tất nhiên là không.”
Victoria thở dài. “Nếu vậy, bà có thể cho tôi biết tôi sẽ tìm thấy mấy con bò sữa ở đâu không?”
“Bò?” bà Northrup hổn hển. “Để... để làm gì ạ?”
“Để vắt sữa,” Victoria nói.
Người phụ nữ tái mặt nhưng chẳng nói gì, và sau một giây bối rối, Victoria nhún vai và quyết định tự đi tìm. Nàng đi thẳng qua cửa hậu để tìm Willie. Bà Northrup phủi sạch bột mì khỏi tay và đi thẳng ra cửa trước để tìm ông Northrup.
Khi Victoria đến gần đống rác, nàng lo lắng đưa mắt tìm bóng dáng của con chó ở trong rừng. Willie-thật là một cái tên buồn cười cho một con vật to lớn, trông thật hung tợn như vậy - nàng nghĩ. Và rồi nàng trông thấy nó, đang ẩn nấp ngay phía trong rặng cây, nhìn nàng. Nàng dựng hết cả tóc gáy lên, nhưng vẫn mang cái bát đựng thức ăn thừa đến gần bìa rừng đến mức nàng dám. “Đây này, Willie,” nàng nhẹ nhàng dỗ. “Ta mang bữa sáng cho mày đây. Đến lấy nào.”
Cặp mắt của con thú khổng lồ lấp loé nhìn cái đĩa trong tay nàng, nhưng nó vẫn đứng yên tại chỗ, giương mắt nhìn, đầy cảnh giác.
“Mày không đến gần tí nữa sao?” Victoria tiếp tục, quyết tâm làm thân với con chó của Jason Fielding, bởi lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ làm thân được với hắn ta.
Con chó cũng chả hợp tác gì hơn so với ông chủ của nó. Nó từ chối bị dỗ dành và cứ nhìn nàng với cái nhìn đe doạ. Thở dài, Victoria để cái đĩa xuống và bỏ đi.
Một người làm vườn chỉ đường cho nàng đến chỗ mấy con bò đang được nhốt, và Victoria bước vào một khu trại gia súc sạch sẽ tinh tươm, mũi nàng nghe gai gai cái mùi cỏ khô ngòn ngọt. Nàng do dự dừng lại khi chục con bò sữa nhìn lên, ngắm nghía nàng bằng những con mắt to nâu long lanh nước trong lúc nàng đi dọc theo dãy chuồng. Nàng dừng lại ở một cái chuồng có một chiếc ghế ngồi và một cái xô treo trên tường, cho rằng con bò này có triển vọng vắt sữa nhất. “Xin chào,” nàng nói với con bò, vỗ về cái mặt trơn tru của nó với vẻ trấn an trong khi nàng cố khơi dậy lòng can đảm của mình. Bây giờ trong thời điểm cần đến, Victoria không chắc chắn chút nào liệu nàng có nhớ chính xác cách người ta làm để vắt sữa một con bò hay không.
Ngần ngừ một chút, nàng đi quanh con bò và nhặt vài sợi rơm ra khỏi đuôi nó, rồi miễn cưỡng để chiếc ghế xuống và đặt cái xô xuống phía dưới mấy cái vú thõng thượt của nó. Nàng ngồi xuống và chậm rãi xắn tay chiếc áo dài của nàng lên, rồi sắp xếp tà váy xung quanh nàng. Không nhận biết một người đàn ông vừa mới bước vào sân nuôi gia súc, nàng vỗ một cái vào sườn con bò và thở ra một hơi dài do dự. “Tao cũng có thể hoàn toàn chân thật với mày,” nàng thú nhận với con bò. “Sự thật là - tao thực sự chưa bao giờ làm việc này trước đây cả.”
Lời thú nhận rầu rĩ của nàng làm Jason dừng bước giữa chừng khi hắn đang bước vào chuồng bò, và mắt hắn trở nên ấm áp vì sự ngạc nhiên kỳ thú khi hắn nhìn nàng. Ngồi trên chiếc ghế vắt sữa với tà váy trải xung quanh cẩn thận như thể nàng đang ngồi trên một chiếc ngai vàng, Cô Victoria Seaton phô diễn một bức tranh thật là quyến rũ. Mái đầu hơi cúi xuống khi nàng chăm chú vào công việc trước mặt nàng, để cho hắn thấy vẻ vui tươi của nét mặt trông nghiêng quí phái với đôi gò má duyên dáng và chiếc mũi nhỏ thanh tú. Ánh nắng từ cửa sổ phía trên lấp lánh trên tóc nàng, biến nó thành một dòng thác lung linh màu vàng pha đỏ tuôn chảy xuống hai vai nàng. Đôi làn mi cong dài đổ bóng xuống hai gò má mịn màng trong khi nàng cắn bờ môi dưới giữa hai hàm răng và cúi xuống để đẩy chiếc xô thêm vài phân về phía trước.
Cử chỉ đó kéo ánh mắt của Jason về nơi vun cao đầy đặn của bầu ngực nàng khi chúng hằn lên cổ áo của chiếc váy đen của nàng một cách mời gọi, nhưng lời nàng nói tiếp theo làm vai hắn rung lên vì cười. “Chuyện này,” nàng bảo con bò với giọng ghê ghê khi nàng đưa tay ra phía trước, “sẽ rất bối rối với tao cũng như với mày đây.”
Victoria chạm vào cái núm vú mềm mại của con bò và giật tay nàng ra với một tiếng kêu lớn “Ui!” Rồi nàng lại thử lại. Nàng bóp lần thứ hai, thật nhanh, rồi nàng ngả ra và nhìn vào cái xô tràn trề hy vọng. Chẳng có một giọt sữa nào nhỏ vào đó. “Làm ơn, làm ơn, đừng có làm việc này khó khăn thế chứ,” nàng van vỉ con bò.
Nàng lặp lại những động tác đó thêm hai lần nữa, và vẫn chẳng có gì xảy ra. Sự thất vọng làm nàng giật mạnh hết sức ở lần kế tiếp làm cho đầu con bò xoay mòng và nó nhìn nàng đầy trách móc. “Tao đang làm phần việc của tao,” Victoria nói, nhìn trả thẳng vào con bò, “Điều ít nhất mày có thể làm là phần của mày đấy!”
Sau lưng nàng vang lên giọng cười cợt của một người đàn ông cảnh báo, “Cô sẽ làm sữa của nó vón cục lại nếu cô cứ dòm nó trừng trừng như thế.”
Victoria nhảy nhổm lên và xoay vòng trên ghế, làm cho mái tóc màu đồng của nàng xoã tràn trên vai trái. “Ông!” nàng la lên, đỏ bừng mặt vì xấu hổ trước cái cảnh mà hắn rõ ràng là đã chứng kiến. “Sao ông cứ phải rón rén sau lưng người ta chả động tĩnh gì thế? Điều tối thiểu ông có thể làm là...-”
“Gõ cửa á?” hắn đề xuất, mắt hắn cứ nhấp nháy lên vì cười. Khoan thai chậm rãi, hắn đưa tay lên và gõ khớp ngón tay hai lần lên cái xà gỗ. “Cô cứ nói chuyện với thú vật suốt thế à?” Hắn hỏi để đưa chuyện.
Victoria không có tâm trạng để bị chọc cười, và nàng có thể nhìn thấy trong ánh lấp lánh của đôi mắt hắn là hắn đang làm chính xác điều đó. Nàng đứng dậy với vẻ nghiêm trang hết sức, vuốt tà váy, và cố bước qua hắn.
Hắn vươn tay ra và túm lấy tay nàng thật chặt nhưng không đau. “Cô không định vắt sữa cho xong à?”
“Ông đã thấy là tôi không làm được.”
“Tại sao không?”
Victoria hất cằm lên và nhìn thẳng vào mắt hắn. “Tại vì tôi không biết làm.”
Một bên lông mày đen nhướng lên trên con mắt xanh hiếu kỳ: “Cô muốn học không?”
“Không,” Victoria nói, giận dữ và nhục nhã. “Bây giờ, nếu ông bỏ tay khỏi tay tôi,...-” Nàng giật cánh tay nàng ra mà không chờ hắn ưng thuận. “-Tôi sẽ tìm vài cách khác để trang trải cho việc ăn ở của tôi ở đây.”
Nàng cảm thấy tia nhìn nheo lại của hắn chiếu vào nàng khi nàng bước đi, nhưng suy nghĩ của nàng chẳng mấy chốc chuyển sang Willie khi nàng đi gần đến ngôi nhà. Nàng thấy con chó nấp trong rừng nhìn nàng. Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống nàng, nhưng nàng làm ngơ. Nàng vừa mới bị một con bò doạ dẫm, và nàng cứng cỏi từ khước việc bị một con chó làm nàng nghệt ra như bò*.[vi]
[vi] *Chơi chữ: to be cowed by a dog - bị doạ dẫm bởi một con chó
Jason nhìn nàng bước đi, và rũ bỏ hình ảnh của một cô vắt sữa trông tựa thiên thần với ánh mặt trời trên mái tóc và quay trở lại với công việc mà hắn bỏ bê khi Northrup chạy bổ vào phòng làm việc của hắn báo cáo rằng cô Seaton đã đi vắt sữa.
Ngồi xuống bàn, hắn nhìn viên thư ký. “Chúng ta đang ở đâu nhỉ, Benjamin?”
“Ngài đang đọc cho tôi chép một bức thư cho người của ngài ở Delhi, thưa đức ông.”
Vắt sữa bò thất bại, Victoria tìm người làm vườn đã chỉ đường cho nàng xuống chuồng gia súc. Nàng đi đến chỗ người đàn ông hói đầu có vẻ như là đứng đầu những người khác và hỏi xem liệu nàng có thể giúp trồng những củ hoa họ đặt trong những bồn hoa hình tròn rộng lớn ở sân trước không.
“Chăm chú vào bổn phận của cô ở chuồng gia súc và tránh đường cho chúng tôi, cô kia!” ông làm vườn hói đầu gầm lên.
Victoria bỏ cuộc. Chẳng buồn giải thích là nàng không có bổn phận gì ở chuồng gia súc, nàng đi về hướng ngược lại ra sau nhà để tìm cái công việc duy nhất mà nàng có đủ năng lực để làm - nàng xuống nhà bếp.
Người đứng đầu của những người làm vườn nhìn nàng, vứt cái xẻng xuống và đi tìm ông Northrup.
Chẳng bị ai nhòm ngó đến, Victoria đứng ngay giữa bếp nơi tám người hầu đang bận bịu chuẩn bị có vẻ như là một bữa tiệc trưa gồm món hầm kèm rau củ tươi ngon, bánh mì mới ra lò giòn rụm, và nửa tá món phụ khác. Đã mất nhuệ khí vì hai lần cố gắng làm mình hữu ích vừa rồi, Victoria quan sát cho đến khi nàng hoàn toàn chắc chắn rằng nàng thực sự có thể tiến hành việc này; rồi nàng bước đến bên cạnh ông đầu bếp dễ nổi cáu người Pháp. “Tôi muốn giúp,” nàng nói một cách cứng rắn.
“Non!” ông ta la ó, rõ ràng tin nàng là một cô hầu trong chiếc váy đen giản dị của nàng. “Ra! Ra! Đi ra. Đi làm việc của cô đi.”
Victoria quá đau lòng vì bị cư xử như một người khờ dại vô tích sự. Rất lịch sự, nhưng cũng rất cứng cỏi, nàng nói, “Tôi có thể có ích ở đây, và rõ ràng trong cảnh ai nấy đang cuống cuồng lên ở đây, ông có thể dùng thêm một đôi tay nữa.”
Ông đầu bếp trông như bùng nổ đến nơi. “Cô không được đào tạo,” ông ta gầm như sấm. “Ra ngoài! Khi nào Andre cần giúp, ông ta sẽ yêu cầu và ông ta sẽ đào tạo!”
“Chả có gì phức tạp khi làm món hầm, thưa me-xừ,” Victoria chỉ ra, khoa trương một chút. Tảng lờ màu da đang tím ngắt của ông ta khi nàng hạ bệ một cách tuỳ tiện tính phức tạp của kỹ năng xào nấu của ông ta, nàng nói tiếp bằng giọng sáng sủa hợp lý, “Tất cả mọi việc cần làm là xắt nhỏ rau củ trên bàn này đây-” Nàng vỗ vào chiếc bàn bên cạnh nàng. “-và vứt vào cái nồi đằng kia.” Nàng chỉ cái nồi đang treo trên bếp lửa.
Một âm thanh nghèn nghẹt kỳ khôi phát ra từ người đàn ông mặt đỏ rần trước khi ông ta giật bỏ cái tạp dề của ông ta ra. “Trong 5 phút nữa,” ông ta nói khi ông ta hùng hổ lao ra khỏi bếp, “Ta sẽ làm cho cô bị ném ra khỏi nhà này!”
Trong sự im lặng phăng phắc ông ta để lại sau lưng, Victoria nhìn những người hầu còn lại xung quanh, họ đang nhìn nàng trong nỗi sợ chết cứng, mắt họ phản chiếu mọi sắc thái từ thương cảm đến ngạc nhiên. “Trời đất, cô gái ơi,” một phụ nữ đứng tuổi tốt bụng nói trong khi bà phủi bột mì trên hai tay bà vào cái tạp dề, “Cái gì khiến cô khuấy động ông ta lên vậy? Ông ta sẽ làm cho cô bị đuổi cổ ra vì chuyện này đó.”
Chỉ trừ cô bé người hầu tên là Ruth, người coi sóc căn phòng của Victoria, đây là giọng nói thân thiện đầu tiên mà Victoria được nghe từ các người hầu trong toàn bộ nhà này. Không may là nàng đang quá rầu rĩ vì gây rắc rối khi mà nàng chỉ mong muốn giúp đỡ, nên sự cảm thông của người phụ nữ ấy khiến nàng rưng rưng muốn khóc.
“Không phải là cô không đúng,” người phụ nữ tiếp tục, với một cái vỗ về dịu dàng lên cánh tay Victoria, “về chuyện thật đơn giản khi làm món hầm. Ai trong chúng ta cũng làm được không cần có Andre, nhưng đức ông yêu cầu sự hoàn hảo - và Andre là đầu bếp tốt nhất ở nước ta. Cô cũng đi gói ghém đồ đạc đi, vì chắc mười mươi là cô sẽ bị mời ra khỏi nhà trong vòng một tiếng đồng hồ.”
Victoria không tin tưởng vào giọng nàng đủ để trấn an người phụ nữ về chuyện đó. “Tôi là khách ở đây, không phải là người hầu - Tôi nghĩ bà Northrup chắc đã nói với bà điều đó.”
Miệng người phụ nữ há hốc ra. “Không, thưa cô, bà ấy không nói. Gia nhân không được phép tán gẫu, và bà Northrup sẽ là người cuối cùng làm thế, bà ấy có liên hệ sui gia với ông Northrup, quản gia. Tôi biết là chúng ta có một người khách đang ở trong nhà, nhưng tôi...-” Đôi mắt bà liếc nhìn chiếc áo dài đen kiểu cách tồi tàn của nàng và nàng đỏ mặt. “Tôi có thể làm gì cho cô ăn không ạ?”
Đôi vai của Victoria rũ xuống vì thất vọng chán nản. “Không, nhưng tôi muốn - muốn làm gì đó để giảm đau cho cái hàm đang sưng của ông O’Malley. Là một món thuốc cao, làm từ những nguyên liệu đơn giản nhưng có thể làm giảm đau cho chiếc răng sâu của ông ấy.”
Người phụ nữ, xưng tên mình là bà Craddock, chỉ cho Victoria nơi tìm những nguyên liệu nàng đã hỏi và Victoria đi làm việc, hoàn toàn mong chờ là “đức ông’ sẽ sấn sổ đi vào bếp và công khai hạ nhục nàng bất cứ lúc nào.
Jason vừa mới bắt đầu đọc cho chép một bức thư tương tự như bức hắn đang đọc lúc biết được Victoria đã đi xuống chuồng gia súc để vắt sữa bò thì Northrup lại gõ cửa phòng làm việc.
“Gì thế,” Jason nôn nóng gắt, khi người quản gia đã đứng trước mặt hắn. “Giờ là chuyện gì đây?”
Người quản gia hắng giọng. “Lại là cô Seaton nữa, thưa đức ông. Cô ấy... ờ... nghĩa là, cô ấy thử giúp người cai làm vườn trồng hoa. Ông ấy nhầm cô là một người hầu, và bây giờ ông ấy thắc mắc, vì tôi đã báo cho ông ấy biết cô ấykhông phải là người hầu, ông ấy thắc mắc là liệu đức ông có phật lòng với việc của ông ta và cho cô ấy đến đó để...-”
Cái giọng trầm của Jason run lên vì phiền bực. “Bảo người làm vườn trở lại với công việc của ông ta, rồi bảo cô Seaton tránh xa ông ấy ra. Còn ông,” hắn ta nói thêm một cách tăm tối, “tránh xa ta ra. Ta đang có việc để làm.” Jason quay trở lại với người thư ký gầy gò đeo kính của hắn và hỏi, “Rồi, chúng ta đến đâu rồi, Benjamin?”
“Thư cho người của ngài ở Delhi, thưa đức ông.”?
Jason chỉ mới đọc được hai dòng khi một cơn chấn động xuất hiện ngoài cửa phòng hắn và ông đầu bếp xông vào, theo sau là Northrup đang cố chạy vượt trước ông ta và ngăn đường ông ta lại. “Hoặc cô ta đi, hoặc tôi đi!” Me-xừ Andre gầm lên, hùng hổ đi đến trước bàn Jason. “Tôi không cho phép cái cô ả tóc đỏ đó vào bếp của tôi!”
Với sự bình thản chết người, Jason đặt cây bút xuống và ngước ánh mắt xanh lấp lánh của hắn vào khuôn mặt phừng phừng của ông đầu bếp. “Ông đã nói gì với ta?”
“Tôi nói tôi không cho phép...-”
“Ra ngoài,” Jason nói bằng giọng mềm như lụa.
Khuôn mặt tròn của ông đầu bếp tái ngoét.“Oui,” ông ta hấp tấp nói và bắt đầu kiếm đường lui, “Tôi sẽ quay lại bế...p-”
“Ra khỏi nhà ta,” Jason tàn nhẫn nói rõ, “và tránh xa nơi ta sở hữu. Bây giờ!” Đứng bật dậy, Jason ào qua người đầu bếp đang toát mồ hôi hột và hướng thẳng về nhà bếp.
Mọi người trong bếp nhảy nhổm lên và quay tứ phía trước giọng nói điên tiết của hắn. “Có ai trong số các người biết nấu nướng không?” hắn hỏi, và Victoria cho rằng người đầu bếp đã từ nhiệm do lỗi của nàng. Hoảng sợ, nàng bước lên trước, nhưng ánh mắt ẩn chứa nguy hiểm của Jason làm nàng chết dí tại chỗ, đe doạ nàng với những hậu quả tàn khốc nếu nàng dám xung phong. Hắn nhìn quanh vào những người khác trong nỗi giận dữ. “Các người có ý bảo ta rằng không ai trong các người biết nấu nướng sao?”
Bà Craddock do dự, rồi bước lên. “Tôi nấu được, thưa đức ông.”
Jason gật đầu cộc lốc. “Tốt. Bà chịu trách nhiệm. Trong tương lai, làm ơn xin miễn cái món nước xốt Pháp béo phát tởm mà ta bị buộc phải ăn lâu nay.” Hắn hướng ánh mắt xanh lạnh lẽo vào Victoria. “Cô,” hắn ra lệnh một cách doạ nạt, “tránh xa chuồng gia súc, và để việc làm vườn cho người làm vườn, việc bếp núc cho đầu bếp!”
Hắn bỏ đi, và những người hầu quay về phía Victoria, nhìn nàng vừa sửng sốt vừa hàm ơn. Quá hổ thẹn vì rắc rối mà nàng gây ra đến nỗi không thể nhìn lại họ, Victoria cúi đầu và bắt đầu trộn món thuốc cao cho ông O’Malley.
“Hãy đi làm việc nào,” Bà Craddock nói với những người khác bằng giọng vui cười phấn khởi. “Chúng ta phải chứng minh cho đức ông thấy là chúng ta có thể xoay xở rất tốt mà không cần bắt chúng ta phải chịu bị Andre bạt tai và gõ vào các khớp ngón tay.”
Victoria ngẩng đầu lên, và ánh mắt sửng sốt của nàng nhìn sang bà Craddock.
“Hắn là một tên bạo chúa có tính tình ác quỷ,” người phụ nữ khẳng định. “Và chúng ta vô cùng biết ơn khi được thoát khỏi hắn ta.”
Ngoại trừ cái ngày cha mẹ nàng ra đi, Victoria không thể nhớ có ngày nào tệ hơn ngày này hay không. Nàng cầm cái bát dựng hỗn hợp cha nàng đã dạy nàng làm để làm giảm cơn đau răng và bước ra ngoài.
Không tìm được O’Malley, nàng đi tìm Northrup, người vừa mới ló đầu ra từ phòng sách. Qua cánh cửa hé mở, nàng liếc nhìn Jason đang ngồi sau bàn với một lá thư cầm trong tay, nói chuyện với một người đàn ông đeo kính đang ngồi đối diện với hắn.
“Ông Northrup,” Nàng thì thào nói và đưa cái bát cho ông ta, “ông có vui lòng đưa cái này cho ông O’Malley giúp không? Bảo ông ta xức vào răng và lợi vài lần một ngày. Nó sẽ làm hết đau và sưng đấy.”
Lại bị sao nhãng bởi mấy tiếng nói phía ngoài phòng, Jason đập tờ giấy hắn đang cầm lên bàn và ào ra cửa, giật phắt cánh cửa mở ra. Không nhận thấy Victoria, người đã bắt đầu đi lên bậc thang gác, hắn hỏi Northrup, “Giờ thì cô ta đã làm cái quái quỉ gì nữa?”
“Cô... cô ấy làm cái này cho cái răng của O’Malley, thưa đức ông,” Northrup nói với giọng căng thẳng kỳ quặc trong khi hắn đưa ánh mắt bối rối nhìn cái dáng buồn rầu đang trèo lên thang gác.
Jason nhìn theo ánh mắt của ông ta và đôi mắt hắn nheo lại trên hình dáng nàng thanh tú, nẩy nở trong bộ đồ màu đen tang tóc. “Victoria,” hắn gọi.
Victoria quay lại, trân mình chờ một lời xỉ mắng, nhưng hắn nói bằng một giọng bình thản, ngắn gọn tuy vẫn vang lên cái quyền lực bất di bất dịch. “Không được mặc màu đen nữa. Ta không thích.”
“Tôi rất tiếc là áo xống tôi làm ông phiền lòng,” nàng trả lời với vẻ tự trọng thầm lặng, “nhưng tôi đang để tang cha mẹ tôi.”
Đôi mày của Jason nhíu vào nhau, nhưng hắn không động lưỡi cho đến khi Victoria không nghe thấy nữa. Rồi hắn bảo Northrup, “Cho ai đó đi London kiếm cho cô ta ít áo xống tươm tất, và quẳng hết mớ giẻ đen đúa đó đi.”
Khi Charles đi xuống ăn trưa, một cô bé Victoria nhợt nhạt khẽ khàng chuồi vào ghế bên trái ông. “Lạy Chúa lòng lành, con à, chuyện gì thế? Con tái xanh như con ma ấy.”
Victoria kể lể những chuyện điên rồ trong buổi sáng cho Charles nghe, đôi môi ông run lên vì thú vị. “Xuất sắc, xuất sắc!” ông nói khi nàng đã kết thúc và, trước sự ngạc nhiên của nàng, bắt đầu khúc khích. “Cứ tiếp tục phá tan tành cuộc sống của Jason đi, con yêu. Đó chính xác là thứ nó cần. Bề ngoài nó có thể tỏ ra lạnh lùng và cứng rắn, nhưng đó chỉ là lớp vỏ - một lớp vỏ dày. Ta thừa nhận, nhưng một phụ nữ thích hợp sẽ xuyên qua được lớp vỏ ấy và khám phá ra sự dịu dàng bên trong nó. Khi nàng thực sự khơi được sự dịu dàng ấy ra, Jason sẽ làm cho nàng trở thành người phụ nữ rất hạnh phúc. Hơn tất cả, nó là một người đàn ông cực kỳ độ lượng...” Ông nhướng đôi mày lên, để câu nói lững lờ ngang đó, và Victoria quậy cựa bất ổn dưới cái nhìn chăm chú của ông, tự hỏi không biết Charles có thể nào lại có hi vọng nàng là người phụ nữ đó.
Chẳng một phút nào nàng tin có sự dịu dàng bên trong Jason Fielding và, hơn thế nữa, nàng chả muốn dính với hắn tí tẹo nào. Thay vì nói với Bác Charles điều đó, nàng khôn khéo thay đổi đề tài. “Con chắc sẽ nhận được tin từ Andrew trong vài tuần tới.”
“À, đúng, -Andrew,” ông nói, đôi mắt ông sầm tối.
Vội vã rửa mặt và mặc xống áo vào xong, nàng xuống gác và đi sang nhà bếp để lấy thức ăn cho Willie. Jason Fielding đã châm chọc hỏi nàng liệu nàng có thể đi cày hay đóng đinh hoặc vắt sữa bò. Hai việc đầu nàng không thể làm được, nhưng nàng đã từng nhìn thấy người ta vắt sữa bò, và việc đó trông chả có gì đặc biệt khó cả. Hơn nữa, sau sáu tuần tù túng ở trên tàu, bất kỳ hoạt động thể chất nào cũng lôi cuốn cả.
Nàng đang sắp sửa rời nhà bếp với một đĩa thức ăn thừa thì một suy nghĩ nẩy ra. Tảng lờ cái nhìn bất bình của người đàn ông mặc tạp dề trắng, người mà tối qua Charles đã bảo nàng là đầu bếp, người đang nhìn nàng như thể nàng là một mụ điên xâm phạm cái vương quốc được trang trí bằng nồi niêu của hắn ta, nàng quay sang bà Northrup. “Bà Northrup, ở đây có việc gì tôi có thể làm không-ý tôi là giúp việc trong nhà bếp ấy?”
Mrs. Northrup vụt đưa tay lên đè cổ họng. “Không, tất nhiên là không.”
Victoria thở dài. “Nếu vậy, bà có thể cho tôi biết tôi sẽ tìm thấy mấy con bò sữa ở đâu không?”
“Bò?” bà Northrup hổn hển. “Để... để làm gì ạ?”
“Để vắt sữa,” Victoria nói.
Người phụ nữ tái mặt nhưng chẳng nói gì, và sau một giây bối rối, Victoria nhún vai và quyết định tự đi tìm. Nàng đi thẳng qua cửa hậu để tìm Willie. Bà Northrup phủi sạch bột mì khỏi tay và đi thẳng ra cửa trước để tìm ông Northrup.
Khi Victoria đến gần đống rác, nàng lo lắng đưa mắt tìm bóng dáng của con chó ở trong rừng. Willie-thật là một cái tên buồn cười cho một con vật to lớn, trông thật hung tợn như vậy - nàng nghĩ. Và rồi nàng trông thấy nó, đang ẩn nấp ngay phía trong rặng cây, nhìn nàng. Nàng dựng hết cả tóc gáy lên, nhưng vẫn mang cái bát đựng thức ăn thừa đến gần bìa rừng đến mức nàng dám. “Đây này, Willie,” nàng nhẹ nhàng dỗ. “Ta mang bữa sáng cho mày đây. Đến lấy nào.”
Cặp mắt của con thú khổng lồ lấp loé nhìn cái đĩa trong tay nàng, nhưng nó vẫn đứng yên tại chỗ, giương mắt nhìn, đầy cảnh giác.
“Mày không đến gần tí nữa sao?” Victoria tiếp tục, quyết tâm làm thân với con chó của Jason Fielding, bởi lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ làm thân được với hắn ta.
Con chó cũng chả hợp tác gì hơn so với ông chủ của nó. Nó từ chối bị dỗ dành và cứ nhìn nàng với cái nhìn đe doạ. Thở dài, Victoria để cái đĩa xuống và bỏ đi.
Một người làm vườn chỉ đường cho nàng đến chỗ mấy con bò đang được nhốt, và Victoria bước vào một khu trại gia súc sạch sẽ tinh tươm, mũi nàng nghe gai gai cái mùi cỏ khô ngòn ngọt. Nàng do dự dừng lại khi chục con bò sữa nhìn lên, ngắm nghía nàng bằng những con mắt to nâu long lanh nước trong lúc nàng đi dọc theo dãy chuồng. Nàng dừng lại ở một cái chuồng có một chiếc ghế ngồi và một cái xô treo trên tường, cho rằng con bò này có triển vọng vắt sữa nhất. “Xin chào,” nàng nói với con bò, vỗ về cái mặt trơn tru của nó với vẻ trấn an trong khi nàng cố khơi dậy lòng can đảm của mình. Bây giờ trong thời điểm cần đến, Victoria không chắc chắn chút nào liệu nàng có nhớ chính xác cách người ta làm để vắt sữa một con bò hay không.
Ngần ngừ một chút, nàng đi quanh con bò và nhặt vài sợi rơm ra khỏi đuôi nó, rồi miễn cưỡng để chiếc ghế xuống và đặt cái xô xuống phía dưới mấy cái vú thõng thượt của nó. Nàng ngồi xuống và chậm rãi xắn tay chiếc áo dài của nàng lên, rồi sắp xếp tà váy xung quanh nàng. Không nhận biết một người đàn ông vừa mới bước vào sân nuôi gia súc, nàng vỗ một cái vào sườn con bò và thở ra một hơi dài do dự. “Tao cũng có thể hoàn toàn chân thật với mày,” nàng thú nhận với con bò. “Sự thật là - tao thực sự chưa bao giờ làm việc này trước đây cả.”
Lời thú nhận rầu rĩ của nàng làm Jason dừng bước giữa chừng khi hắn đang bước vào chuồng bò, và mắt hắn trở nên ấm áp vì sự ngạc nhiên kỳ thú khi hắn nhìn nàng. Ngồi trên chiếc ghế vắt sữa với tà váy trải xung quanh cẩn thận như thể nàng đang ngồi trên một chiếc ngai vàng, Cô Victoria Seaton phô diễn một bức tranh thật là quyến rũ. Mái đầu hơi cúi xuống khi nàng chăm chú vào công việc trước mặt nàng, để cho hắn thấy vẻ vui tươi của nét mặt trông nghiêng quí phái với đôi gò má duyên dáng và chiếc mũi nhỏ thanh tú. Ánh nắng từ cửa sổ phía trên lấp lánh trên tóc nàng, biến nó thành một dòng thác lung linh màu vàng pha đỏ tuôn chảy xuống hai vai nàng. Đôi làn mi cong dài đổ bóng xuống hai gò má mịn màng trong khi nàng cắn bờ môi dưới giữa hai hàm răng và cúi xuống để đẩy chiếc xô thêm vài phân về phía trước.
Cử chỉ đó kéo ánh mắt của Jason về nơi vun cao đầy đặn của bầu ngực nàng khi chúng hằn lên cổ áo của chiếc váy đen của nàng một cách mời gọi, nhưng lời nàng nói tiếp theo làm vai hắn rung lên vì cười. “Chuyện này,” nàng bảo con bò với giọng ghê ghê khi nàng đưa tay ra phía trước, “sẽ rất bối rối với tao cũng như với mày đây.”
Victoria chạm vào cái núm vú mềm mại của con bò và giật tay nàng ra với một tiếng kêu lớn “Ui!” Rồi nàng lại thử lại. Nàng bóp lần thứ hai, thật nhanh, rồi nàng ngả ra và nhìn vào cái xô tràn trề hy vọng. Chẳng có một giọt sữa nào nhỏ vào đó. “Làm ơn, làm ơn, đừng có làm việc này khó khăn thế chứ,” nàng van vỉ con bò.
Nàng lặp lại những động tác đó thêm hai lần nữa, và vẫn chẳng có gì xảy ra. Sự thất vọng làm nàng giật mạnh hết sức ở lần kế tiếp làm cho đầu con bò xoay mòng và nó nhìn nàng đầy trách móc. “Tao đang làm phần việc của tao,” Victoria nói, nhìn trả thẳng vào con bò, “Điều ít nhất mày có thể làm là phần của mày đấy!”
Sau lưng nàng vang lên giọng cười cợt của một người đàn ông cảnh báo, “Cô sẽ làm sữa của nó vón cục lại nếu cô cứ dòm nó trừng trừng như thế.”
Victoria nhảy nhổm lên và xoay vòng trên ghế, làm cho mái tóc màu đồng của nàng xoã tràn trên vai trái. “Ông!” nàng la lên, đỏ bừng mặt vì xấu hổ trước cái cảnh mà hắn rõ ràng là đã chứng kiến. “Sao ông cứ phải rón rén sau lưng người ta chả động tĩnh gì thế? Điều tối thiểu ông có thể làm là...-”
“Gõ cửa á?” hắn đề xuất, mắt hắn cứ nhấp nháy lên vì cười. Khoan thai chậm rãi, hắn đưa tay lên và gõ khớp ngón tay hai lần lên cái xà gỗ. “Cô cứ nói chuyện với thú vật suốt thế à?” Hắn hỏi để đưa chuyện.
Victoria không có tâm trạng để bị chọc cười, và nàng có thể nhìn thấy trong ánh lấp lánh của đôi mắt hắn là hắn đang làm chính xác điều đó. Nàng đứng dậy với vẻ nghiêm trang hết sức, vuốt tà váy, và cố bước qua hắn.
Hắn vươn tay ra và túm lấy tay nàng thật chặt nhưng không đau. “Cô không định vắt sữa cho xong à?”
“Ông đã thấy là tôi không làm được.”
“Tại sao không?”
Victoria hất cằm lên và nhìn thẳng vào mắt hắn. “Tại vì tôi không biết làm.”
Một bên lông mày đen nhướng lên trên con mắt xanh hiếu kỳ: “Cô muốn học không?”
“Không,” Victoria nói, giận dữ và nhục nhã. “Bây giờ, nếu ông bỏ tay khỏi tay tôi,...-” Nàng giật cánh tay nàng ra mà không chờ hắn ưng thuận. “-Tôi sẽ tìm vài cách khác để trang trải cho việc ăn ở của tôi ở đây.”
Nàng cảm thấy tia nhìn nheo lại của hắn chiếu vào nàng khi nàng bước đi, nhưng suy nghĩ của nàng chẳng mấy chốc chuyển sang Willie khi nàng đi gần đến ngôi nhà. Nàng thấy con chó nấp trong rừng nhìn nàng. Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống nàng, nhưng nàng làm ngơ. Nàng vừa mới bị một con bò doạ dẫm, và nàng cứng cỏi từ khước việc bị một con chó làm nàng nghệt ra như bò*.[vi]
[vi] *Chơi chữ: to be cowed by a dog - bị doạ dẫm bởi một con chó
Jason nhìn nàng bước đi, và rũ bỏ hình ảnh của một cô vắt sữa trông tựa thiên thần với ánh mặt trời trên mái tóc và quay trở lại với công việc mà hắn bỏ bê khi Northrup chạy bổ vào phòng làm việc của hắn báo cáo rằng cô Seaton đã đi vắt sữa.
Ngồi xuống bàn, hắn nhìn viên thư ký. “Chúng ta đang ở đâu nhỉ, Benjamin?”
“Ngài đang đọc cho tôi chép một bức thư cho người của ngài ở Delhi, thưa đức ông.”
Vắt sữa bò thất bại, Victoria tìm người làm vườn đã chỉ đường cho nàng xuống chuồng gia súc. Nàng đi đến chỗ người đàn ông hói đầu có vẻ như là đứng đầu những người khác và hỏi xem liệu nàng có thể giúp trồng những củ hoa họ đặt trong những bồn hoa hình tròn rộng lớn ở sân trước không.
“Chăm chú vào bổn phận của cô ở chuồng gia súc và tránh đường cho chúng tôi, cô kia!” ông làm vườn hói đầu gầm lên.
Victoria bỏ cuộc. Chẳng buồn giải thích là nàng không có bổn phận gì ở chuồng gia súc, nàng đi về hướng ngược lại ra sau nhà để tìm cái công việc duy nhất mà nàng có đủ năng lực để làm - nàng xuống nhà bếp.
Người đứng đầu của những người làm vườn nhìn nàng, vứt cái xẻng xuống và đi tìm ông Northrup.
Chẳng bị ai nhòm ngó đến, Victoria đứng ngay giữa bếp nơi tám người hầu đang bận bịu chuẩn bị có vẻ như là một bữa tiệc trưa gồm món hầm kèm rau củ tươi ngon, bánh mì mới ra lò giòn rụm, và nửa tá món phụ khác. Đã mất nhuệ khí vì hai lần cố gắng làm mình hữu ích vừa rồi, Victoria quan sát cho đến khi nàng hoàn toàn chắc chắn rằng nàng thực sự có thể tiến hành việc này; rồi nàng bước đến bên cạnh ông đầu bếp dễ nổi cáu người Pháp. “Tôi muốn giúp,” nàng nói một cách cứng rắn.
“Non!” ông ta la ó, rõ ràng tin nàng là một cô hầu trong chiếc váy đen giản dị của nàng. “Ra! Ra! Đi ra. Đi làm việc của cô đi.”
Victoria quá đau lòng vì bị cư xử như một người khờ dại vô tích sự. Rất lịch sự, nhưng cũng rất cứng cỏi, nàng nói, “Tôi có thể có ích ở đây, và rõ ràng trong cảnh ai nấy đang cuống cuồng lên ở đây, ông có thể dùng thêm một đôi tay nữa.”
Ông đầu bếp trông như bùng nổ đến nơi. “Cô không được đào tạo,” ông ta gầm như sấm. “Ra ngoài! Khi nào Andre cần giúp, ông ta sẽ yêu cầu và ông ta sẽ đào tạo!”
“Chả có gì phức tạp khi làm món hầm, thưa me-xừ,” Victoria chỉ ra, khoa trương một chút. Tảng lờ màu da đang tím ngắt của ông ta khi nàng hạ bệ một cách tuỳ tiện tính phức tạp của kỹ năng xào nấu của ông ta, nàng nói tiếp bằng giọng sáng sủa hợp lý, “Tất cả mọi việc cần làm là xắt nhỏ rau củ trên bàn này đây-” Nàng vỗ vào chiếc bàn bên cạnh nàng. “-và vứt vào cái nồi đằng kia.” Nàng chỉ cái nồi đang treo trên bếp lửa.
Một âm thanh nghèn nghẹt kỳ khôi phát ra từ người đàn ông mặt đỏ rần trước khi ông ta giật bỏ cái tạp dề của ông ta ra. “Trong 5 phút nữa,” ông ta nói khi ông ta hùng hổ lao ra khỏi bếp, “Ta sẽ làm cho cô bị ném ra khỏi nhà này!”
Trong sự im lặng phăng phắc ông ta để lại sau lưng, Victoria nhìn những người hầu còn lại xung quanh, họ đang nhìn nàng trong nỗi sợ chết cứng, mắt họ phản chiếu mọi sắc thái từ thương cảm đến ngạc nhiên. “Trời đất, cô gái ơi,” một phụ nữ đứng tuổi tốt bụng nói trong khi bà phủi bột mì trên hai tay bà vào cái tạp dề, “Cái gì khiến cô khuấy động ông ta lên vậy? Ông ta sẽ làm cho cô bị đuổi cổ ra vì chuyện này đó.”
Chỉ trừ cô bé người hầu tên là Ruth, người coi sóc căn phòng của Victoria, đây là giọng nói thân thiện đầu tiên mà Victoria được nghe từ các người hầu trong toàn bộ nhà này. Không may là nàng đang quá rầu rĩ vì gây rắc rối khi mà nàng chỉ mong muốn giúp đỡ, nên sự cảm thông của người phụ nữ ấy khiến nàng rưng rưng muốn khóc.
“Không phải là cô không đúng,” người phụ nữ tiếp tục, với một cái vỗ về dịu dàng lên cánh tay Victoria, “về chuyện thật đơn giản khi làm món hầm. Ai trong chúng ta cũng làm được không cần có Andre, nhưng đức ông yêu cầu sự hoàn hảo - và Andre là đầu bếp tốt nhất ở nước ta. Cô cũng đi gói ghém đồ đạc đi, vì chắc mười mươi là cô sẽ bị mời ra khỏi nhà trong vòng một tiếng đồng hồ.”
Victoria không tin tưởng vào giọng nàng đủ để trấn an người phụ nữ về chuyện đó. “Tôi là khách ở đây, không phải là người hầu - Tôi nghĩ bà Northrup chắc đã nói với bà điều đó.”
Miệng người phụ nữ há hốc ra. “Không, thưa cô, bà ấy không nói. Gia nhân không được phép tán gẫu, và bà Northrup sẽ là người cuối cùng làm thế, bà ấy có liên hệ sui gia với ông Northrup, quản gia. Tôi biết là chúng ta có một người khách đang ở trong nhà, nhưng tôi...-” Đôi mắt bà liếc nhìn chiếc áo dài đen kiểu cách tồi tàn của nàng và nàng đỏ mặt. “Tôi có thể làm gì cho cô ăn không ạ?”
Đôi vai của Victoria rũ xuống vì thất vọng chán nản. “Không, nhưng tôi muốn - muốn làm gì đó để giảm đau cho cái hàm đang sưng của ông O’Malley. Là một món thuốc cao, làm từ những nguyên liệu đơn giản nhưng có thể làm giảm đau cho chiếc răng sâu của ông ấy.”
Người phụ nữ, xưng tên mình là bà Craddock, chỉ cho Victoria nơi tìm những nguyên liệu nàng đã hỏi và Victoria đi làm việc, hoàn toàn mong chờ là “đức ông’ sẽ sấn sổ đi vào bếp và công khai hạ nhục nàng bất cứ lúc nào.
Jason vừa mới bắt đầu đọc cho chép một bức thư tương tự như bức hắn đang đọc lúc biết được Victoria đã đi xuống chuồng gia súc để vắt sữa bò thì Northrup lại gõ cửa phòng làm việc.
“Gì thế,” Jason nôn nóng gắt, khi người quản gia đã đứng trước mặt hắn. “Giờ là chuyện gì đây?”
Người quản gia hắng giọng. “Lại là cô Seaton nữa, thưa đức ông. Cô ấy... ờ... nghĩa là, cô ấy thử giúp người cai làm vườn trồng hoa. Ông ấy nhầm cô là một người hầu, và bây giờ ông ấy thắc mắc, vì tôi đã báo cho ông ấy biết cô ấykhông phải là người hầu, ông ấy thắc mắc là liệu đức ông có phật lòng với việc của ông ta và cho cô ấy đến đó để...-”
Cái giọng trầm của Jason run lên vì phiền bực. “Bảo người làm vườn trở lại với công việc của ông ta, rồi bảo cô Seaton tránh xa ông ấy ra. Còn ông,” hắn ta nói thêm một cách tăm tối, “tránh xa ta ra. Ta đang có việc để làm.” Jason quay trở lại với người thư ký gầy gò đeo kính của hắn và hỏi, “Rồi, chúng ta đến đâu rồi, Benjamin?”
“Thư cho người của ngài ở Delhi, thưa đức ông.”?
Jason chỉ mới đọc được hai dòng khi một cơn chấn động xuất hiện ngoài cửa phòng hắn và ông đầu bếp xông vào, theo sau là Northrup đang cố chạy vượt trước ông ta và ngăn đường ông ta lại. “Hoặc cô ta đi, hoặc tôi đi!” Me-xừ Andre gầm lên, hùng hổ đi đến trước bàn Jason. “Tôi không cho phép cái cô ả tóc đỏ đó vào bếp của tôi!”
Với sự bình thản chết người, Jason đặt cây bút xuống và ngước ánh mắt xanh lấp lánh của hắn vào khuôn mặt phừng phừng của ông đầu bếp. “Ông đã nói gì với ta?”
“Tôi nói tôi không cho phép...-”
“Ra ngoài,” Jason nói bằng giọng mềm như lụa.
Khuôn mặt tròn của ông đầu bếp tái ngoét.“Oui,” ông ta hấp tấp nói và bắt đầu kiếm đường lui, “Tôi sẽ quay lại bế...p-”
“Ra khỏi nhà ta,” Jason tàn nhẫn nói rõ, “và tránh xa nơi ta sở hữu. Bây giờ!” Đứng bật dậy, Jason ào qua người đầu bếp đang toát mồ hôi hột và hướng thẳng về nhà bếp.
Mọi người trong bếp nhảy nhổm lên và quay tứ phía trước giọng nói điên tiết của hắn. “Có ai trong số các người biết nấu nướng không?” hắn hỏi, và Victoria cho rằng người đầu bếp đã từ nhiệm do lỗi của nàng. Hoảng sợ, nàng bước lên trước, nhưng ánh mắt ẩn chứa nguy hiểm của Jason làm nàng chết dí tại chỗ, đe doạ nàng với những hậu quả tàn khốc nếu nàng dám xung phong. Hắn nhìn quanh vào những người khác trong nỗi giận dữ. “Các người có ý bảo ta rằng không ai trong các người biết nấu nướng sao?”
Bà Craddock do dự, rồi bước lên. “Tôi nấu được, thưa đức ông.”
Jason gật đầu cộc lốc. “Tốt. Bà chịu trách nhiệm. Trong tương lai, làm ơn xin miễn cái món nước xốt Pháp béo phát tởm mà ta bị buộc phải ăn lâu nay.” Hắn hướng ánh mắt xanh lạnh lẽo vào Victoria. “Cô,” hắn ra lệnh một cách doạ nạt, “tránh xa chuồng gia súc, và để việc làm vườn cho người làm vườn, việc bếp núc cho đầu bếp!”
Hắn bỏ đi, và những người hầu quay về phía Victoria, nhìn nàng vừa sửng sốt vừa hàm ơn. Quá hổ thẹn vì rắc rối mà nàng gây ra đến nỗi không thể nhìn lại họ, Victoria cúi đầu và bắt đầu trộn món thuốc cao cho ông O’Malley.
“Hãy đi làm việc nào,” Bà Craddock nói với những người khác bằng giọng vui cười phấn khởi. “Chúng ta phải chứng minh cho đức ông thấy là chúng ta có thể xoay xở rất tốt mà không cần bắt chúng ta phải chịu bị Andre bạt tai và gõ vào các khớp ngón tay.”
Victoria ngẩng đầu lên, và ánh mắt sửng sốt của nàng nhìn sang bà Craddock.
“Hắn là một tên bạo chúa có tính tình ác quỷ,” người phụ nữ khẳng định. “Và chúng ta vô cùng biết ơn khi được thoát khỏi hắn ta.”
Ngoại trừ cái ngày cha mẹ nàng ra đi, Victoria không thể nhớ có ngày nào tệ hơn ngày này hay không. Nàng cầm cái bát dựng hỗn hợp cha nàng đã dạy nàng làm để làm giảm cơn đau răng và bước ra ngoài.
Không tìm được O’Malley, nàng đi tìm Northrup, người vừa mới ló đầu ra từ phòng sách. Qua cánh cửa hé mở, nàng liếc nhìn Jason đang ngồi sau bàn với một lá thư cầm trong tay, nói chuyện với một người đàn ông đeo kính đang ngồi đối diện với hắn.
“Ông Northrup,” Nàng thì thào nói và đưa cái bát cho ông ta, “ông có vui lòng đưa cái này cho ông O’Malley giúp không? Bảo ông ta xức vào răng và lợi vài lần một ngày. Nó sẽ làm hết đau và sưng đấy.”
Lại bị sao nhãng bởi mấy tiếng nói phía ngoài phòng, Jason đập tờ giấy hắn đang cầm lên bàn và ào ra cửa, giật phắt cánh cửa mở ra. Không nhận thấy Victoria, người đã bắt đầu đi lên bậc thang gác, hắn hỏi Northrup, “Giờ thì cô ta đã làm cái quái quỉ gì nữa?”
“Cô... cô ấy làm cái này cho cái răng của O’Malley, thưa đức ông,” Northrup nói với giọng căng thẳng kỳ quặc trong khi hắn đưa ánh mắt bối rối nhìn cái dáng buồn rầu đang trèo lên thang gác.
Jason nhìn theo ánh mắt của ông ta và đôi mắt hắn nheo lại trên hình dáng nàng thanh tú, nẩy nở trong bộ đồ màu đen tang tóc. “Victoria,” hắn gọi.
Victoria quay lại, trân mình chờ một lời xỉ mắng, nhưng hắn nói bằng một giọng bình thản, ngắn gọn tuy vẫn vang lên cái quyền lực bất di bất dịch. “Không được mặc màu đen nữa. Ta không thích.”
“Tôi rất tiếc là áo xống tôi làm ông phiền lòng,” nàng trả lời với vẻ tự trọng thầm lặng, “nhưng tôi đang để tang cha mẹ tôi.”
Đôi mày của Jason nhíu vào nhau, nhưng hắn không động lưỡi cho đến khi Victoria không nghe thấy nữa. Rồi hắn bảo Northrup, “Cho ai đó đi London kiếm cho cô ta ít áo xống tươm tất, và quẳng hết mớ giẻ đen đúa đó đi.”
Khi Charles đi xuống ăn trưa, một cô bé Victoria nhợt nhạt khẽ khàng chuồi vào ghế bên trái ông. “Lạy Chúa lòng lành, con à, chuyện gì thế? Con tái xanh như con ma ấy.”
Victoria kể lể những chuyện điên rồ trong buổi sáng cho Charles nghe, đôi môi ông run lên vì thú vị. “Xuất sắc, xuất sắc!” ông nói khi nàng đã kết thúc và, trước sự ngạc nhiên của nàng, bắt đầu khúc khích. “Cứ tiếp tục phá tan tành cuộc sống của Jason đi, con yêu. Đó chính xác là thứ nó cần. Bề ngoài nó có thể tỏ ra lạnh lùng và cứng rắn, nhưng đó chỉ là lớp vỏ - một lớp vỏ dày. Ta thừa nhận, nhưng một phụ nữ thích hợp sẽ xuyên qua được lớp vỏ ấy và khám phá ra sự dịu dàng bên trong nó. Khi nàng thực sự khơi được sự dịu dàng ấy ra, Jason sẽ làm cho nàng trở thành người phụ nữ rất hạnh phúc. Hơn tất cả, nó là một người đàn ông cực kỳ độ lượng...” Ông nhướng đôi mày lên, để câu nói lững lờ ngang đó, và Victoria quậy cựa bất ổn dưới cái nhìn chăm chú của ông, tự hỏi không biết Charles có thể nào lại có hi vọng nàng là người phụ nữ đó.
Chẳng một phút nào nàng tin có sự dịu dàng bên trong Jason Fielding và, hơn thế nữa, nàng chả muốn dính với hắn tí tẹo nào. Thay vì nói với Bác Charles điều đó, nàng khôn khéo thay đổi đề tài. “Con chắc sẽ nhận được tin từ Andrew trong vài tuần tới.”
“À, đúng, -Andrew,” ông nói, đôi mắt ông sầm tối.
Tác giả :
Judith McNaught