Một Lần Và Mãi Mãi (Once And Always)
Chương 4
“Cô Dorothy Seaton?” người đàn ông hỏi một cách lịch sự và bước sang bên cạnh khi ba người thuỷ thủ Anh vạm vỡ với những bao bố nặng đeo trên vai lách qua ông ta và đi xuống cầu tàu.
“Chính tôi,” Dorothy nói, giọng cô run lên vì sợ và phấn khích khi cô nhìn người đàn ông tóc bạc ăn mặc đẹp đẽ.
“Tôi được sự hướng dẫn của Lệnh bà, Nữ công tước Claremont, hộ tống cô về nhà bà. Rương hòm của cô đâu?”
“Ngay kia,” Dorothy nói. “Chỉ một cái.”
Ông ta ngoái nhìn lại và hai người đàn ông mặc đồng phục leo ra khỏi một cỗ xe đen bóng có hình thập tự bằng vàng trên cửa, và họ vội vã đi về phía trước. “Thế thì chúng ta có thể lên đường,” người đàn ông nói khi chiếc rương của cô được nâng lên và để lên nóc xe.
“Nhưng còn chị tôi thì sao?” Dorothy hỏi, tay nắm chặt tay Victoria sợ hãi.
“Tôi chắc là những người đến đón chị cô sẽ đến thẳng đây. Tàu của cô đến sớm 4 ngày so với lịch trình.”
“Đừng lo gì về chị,” Victoria nói với vẻ tự tin rỡ ràng mà chính nàng lại không cảm thấy. “Chị chắc chắn là xe của Công tước sẽ đến đây bất kỳ lúc nào. Tạm thời thì thuyền trưởng Gardiner sẽ cho chị ở lại trên tàu. Đi đi mà.”
Dorothy ôm chị cô thật chặt. “Tory, em sẽ xoay xở cách nào đó để thuyết phục bà mời chị đến ở cùng bọn em, rồi chị sẽ thấy. Em sợ. Đừng quên viết thư cho em nhé. Viết mỗi ngày nhé!”
Victoria đứng yên tại chỗ nàng đang đứng, ngắm nhìn Dorothy duyên dáng trèo lên chiếc xe sang trọng với cây thập giá bằng vàng trên cửa. Bậc thang được kéo lên, người đánh xe vụt cây roi của anh ta, và bốn con ngựa chạy vọt đi trong khi Dorothy vẫy tay tạm biệt từ cửa sổ.
Bị xô đẩy bởi những người thuỷ thủ đang rời tàu để hăng hái đi tìm “hoa dại[iii],” Victoria đứng trên bến tàu, dõi mắt nhìn theo chiếc xe ngựa đang đi xa dần. Nàng chưa bao giờ thấy cô đơn khủng khiếp như thế trong đời.
[iii] Nguyên tác: “foine ale and tarts”
Nàng trải qua hai ngày tiếp đó trong sự cô độc buồn chán trong cabin của nàng, sự buồn tẻ mà chỉ đôi khi lắng đi nhờ những cuộc đi dạo ngắn trên boong tàu và những bữa ăn cùng với thuyền trưởng Gardiner, một người đàn ông dễ thương, như một người cha, người luôn luôn thích thú làm bạn cùng nàng. Victoria đã ở bên cạnh ông rất nhiều trong những tuần qua, họ đã cùng nhau ăn nhiều bữa trong suốt cuộc hành trình dài. Ông biết lý do nàng đến nước Anh, và nàng coi ông như một người bạn mới quen.
Vào sáng ngày thứ 3 khi mà không có chiếc xe nào đến đón Victoria đến Wakefield, Thuyền trưởng Gardiner đã đứng ra lo việc đó và thuê một chiếc xe. “Chúng ta đã cập cảng sớm, chuyện hiếm khi xảy ra,” ông giải thích. “Bác họ của cô có lẽ không nghĩ đến chuyện cho ai đó đến đón cô trong mấy ngày nữa. Ta có việc phải làm ở London và ta không thể để cô lại không ai bảo vệ trên tàu được. Thay vì bỏ thời gian ra chờ thông báo cho bác cô việc cô đã đến, cô có thể tự mình đi đến đó.”
Trong mấy tiếng đồng hồ dài, Victoria ngắm nhìn miền quê nước Anh được điểm trang bằng tất cả vẻ huy hoàng trong tiết xuân của nó. Những bông hoa màu vàng và đỏ rực rỡ khoe sắc dọc theo những bờ rào dọc ngang trên những vùng đồi và thung lũng. Bất chấp những cú xóc và tiếng động inh tai mỗi lần xe băng qua những vết bánh xe cũ hay những ụ đất trên đường, tâm trạng của nàng lại dâng cao phơi phới sau mỗi dặm đường đi qua. Người đánh xe gõ vào cánh cửa phía trên nàng và khuôn mặt đỏ ửng của anh ta hiện ra. “Chúng ta còn chừng hai rặm nữa, thưa cô, vì vậy nếu cô thích...”
Có vẻ như mọi thứ cùng xảy ra một lúc. Bánh xe sa xuốngmột rãnh sâu, người đánh xe bổ nhào sang một bên, cái đầu anh ta biến mất, và Victoria bị tống sang phía cửa thành một đống sóng xoài. Một giây sau đó, cửa xe mở ra và người đánh xe giúp nàng bước ra. “Cô đau không?” anh ta hỏi.
Victoria lắc đầu, nhưng trước khi nàng kịp thốt ra lời, anh ta đi vòng ra phía hai người đàn ông mặc đồ nông dân đang ngượng ngùng vo tròn những chiếc mũ lưỡi trai của họ trong tay. “Đồ khùng! Mấy anh làm gì mà chạy nhào ra đường như thế hả? Ngó coi mấy anh làm gì rồi nè! Trục xe tui bể rồi...” Câu cuối anh ta nói nghe đầy vẻ nguyền rủa bi đát.
Tế nhị quay lưng lại cuộc cãi vã rầm rộ đó, Victoria giũ váy, cố gắng phủi hết bụi bẩn và cáu ghét bám vào từ sàn xe một cách vô ích. Người đánh xe bò xuống dưới gầm xe của anh ta để xem xét cái trục xe vỡ, và một người nông dân lúng túng đi về phía Victoria, vặn vẹo chiếc mũ kết của anh ta trong tay. “Jack và tôi, chúng tôi xin lỗi nhiều thưa cô” anh ta nói. “Chúng tôi xin đưa cô đi tiếp về Wakefield-đó là, nếu cô không ngại để rương của cô ra phía sau cùng với mấy con lợn con?”
Victoria đồng ý ngay lập tức, lòng thấy biết ơn vì không phải đi bộ hai dặm đường còn lại. Nàng trả cho người đánh xe tiền đi đường mà Charles Fielding đã gửi cho nàng và leo lên ngồi trên chiếc ghế giữa hai người nông dân vạm vỡ. Đi trong một chiếc xe ngựa của nông dân, mặc dù không quí phái bằng đi một cỗ xe tứ mã, nhưng lại ít xóc hơn và thoải mái hơn nhiều. Những làn gió trong lành làm khuôn mặt nàng mát rượi và tầm nhìn của nàng trải rộng trên khắp miền quê phóng khoáng.
Bằng tính thân thiện thật lòng cố hữu của mình, Victoria nhanh chóng thành công trong việc lôi kéo hai người nông dân vào câu chuyện về công việc đồng áng, cái chủ đề mà nàng biết một chút và rất sung sướng được học hỏi thêm. Rõ ràng là nông dân Anh cực lực phản đối áp dụng máy móc vào việc làm đồng. “Chúng sẽ làm chúng tôi mất việc hết,” một người nông dân nói sau bài chỉ trích sôi nổi của anh ta về “ba cái chuyện trời đánh thánh vật của chúng.”
Victoria chẳng nghe gì mấy, bởi vì chiếc xe đã rẽ vào một con đường lát đá và băng qua hai hai cánh cổng sắt đồ sộ mở ra một vùng đất cây cối được cắt tỉa đẹp đẽ uốn lượn trải dài dường như vô tận với những rặng cây hình chóp. Vùng đất trải dài về hai phía đến hút tầm mắt, bị cắt ngang thành từng vùng đây đó bởi một con suối nhỏ uốn lượn lững lờ, đôi bờ nở đầy hoa màu hồng, màu xanh, màu trắng... “Đây là xứ thần tiên,” Victoria trầm trồ, ánh mắt ngưỡng mộ sửng sốt của nàng lướt qua đôi bờ được chăm nom kỹ lưỡng của con suối hùng vĩ và phong cảnh trải dài. “Phải mất hàng tá người làm vườn để chăm sóc một nơi rộng cỡ này.”
“Đúng thế đấy,” Jack nói. “Đức ông mướn bốn chục người, tính cả những người chăm sóc khu vườn thực sự ấy - ý tôi là vườn chỗ toà nhà ý.” Họ đã chậm rãi đi theo con đường lát đá được 15 phút khi chiếc xe chạy qua một khúc quanh và Jack chỉ một cách tự hào. “Đây rồi- khu Wakefield. Tôi nghe nà có một trăm xáu chục phòng ở đó.”
Victoria há hốc miệng, đầu óc quay cuồng, cái bụng trống rỗng của nàng thắt lại thành một búi căng thẳng. Trải dài trước mặt nàng một cách hoành tráng là một toà nhà ba tầng mà tất cả đều vượt qua trí tưởng tượng hoang đường nhất của nàng. Được xây bằng gạch đỏ với hai cánh lớn vươn ra trước và mái nhà dốc điểm xuyết những ống khói, ngôi nhà sừng sững trước mặt nàng-Một toà lâu đài với những bậc thang ngoài trời duyên dáng dẫn lên cửa trước và ánh mặt trời lấp lánh trên hàng trăm tấm kính của các ô của sổ.
Họ dừng lại trước nhà và Victoria rời mắt khỏi nó đủ lâu để một người nông dân giúp cô ra khỏi chỗ ngồi trên xe. “Cảm ơn, các anh thật là tử tế,” nàng nói, và bắt đầu chậm rãi bước lên các bậc thang. Sự e sợ làm chân nàng nặng như chì và đầu gối thì dão cả ra. Sau lưng nàng, những người nông dân đi ra đằng sau chiếc xe để dỡ chiếc rương kềnh càng của nàng xuống, nhưng khi họ hạ cửa sau xuống, hai chú ỉn con eng éc văng ra, rơi uỵch xuống đất và trượt qua bồn cỏ.
Victoria quay lại vì tiếng la hét của mấy người nông dân và cười khúc khích lo lắng khi những người nông dân đỏ cả mặt chạy theo sau mấy chú heo sữa bé xíu nhanh thoăn thoắt.
Phía trước nàng, cánh cửa toà nhà bật mở và một người đàn ông mặt cứng ngắc mặc chế phục màu xanh và vàng ném một cái nhìn giận dữ về phía mấy người nông dân, lũ lợn, và người phụ nữ dơ dáy tóc tai bù xù đang đi về phía ông. “Hàng hoá cung cấp,” ông ta hét lên với Victoria bằng giọng đe doạ, “phải mang đến đằng sau.”
Giơ tay lên, ông ta hống hách chỉ về phía con đường nhỏ chạy dọc bên cạnh toà nhà, Victoria mở miệng để giải thích nàng không phải là đang cung cấp hàng hoá, nhưng sự chú ý của nàng lại chuyển sang chú lợn con đang đổi hướng chạy thẳng về phía nàng, đang bị đuổi bởi một người nông dân thở hổn hà hổn hển.
“Đưa chiếc xe, lũ heo và người của cô đi khỏi chỗ này!” người đàn ông mặc đồng phục hét lên.
Những giọt nước mắt vì nhịn cười không nổi trào ra đầy mắt Victoria khi nàng cúi xuống ôm chú lợn con đang đào tẩu lên. Cười ngất, nàng cố giải thích. “Thưa ông, ông không hiểu...”
Northrup tảng lờ nàng đi và ngoái lại nhìn một người hầu sau lưng ông ta. “Đưa bọn này đi đi. Tống cổ họ...-”
“Chuyện quái quỉ gì ở đây vậy?” một người đàn ông chừng ba mươi tuổi tóc đen nhánh đang bước lên những bậc thềm phía trước hỏi.
Người quản gia chỉ một ngón tay vào mặt Victoria, lông mày ông ta cong vòng lên vì giận. “Cô này là...-”
“Victoria Seaton,” Victoria vội xen vào, cố gắng nén cơn cười của nàng lại trong khi sự căng thẳng, kiệt lực và cơn đói bắt đầu đẩy nàng một cách nguy hiểm đến gần trạng thái hoảng loạn lo lắng. Nàng nhìn thấy cái vẻ sửng sốt không che đậy trên gương mặt người đàn ông tóc đen khi hắn ta nghe tên nàng, và sự sợ hãi biến thành vui nhộn.
Với một trận cười không nén nổi đang dâng lên trong nàng, nàng quay lại và quẳng chú lợn đang uốn éo vào tay người nông dân bị kích động, rồi nâng chiếc váy bám bụi của nàng lên và cố nhún mình chào. “Tôi e là có sự nhầm lẫn,” nàng nói với một tiếng khúc khích cố nén. “Tôi đến để...-”
Cái giọng băng giá của người đàn ông cao lớn chặn nàng lại giữa lưng chừng cái nhún mình của nàng. “Trước hết sự lầm lẫn của cô là tới đây, cô Seaton. Tuy nhiên, trời đã gần tối để mà gửi trả cô về nơi cô đến.” Hắn tóm lấy cánh tay nàng và thô bạo đẩy nàng về phía trước.
Victoria ngay lập tức tỉnh người ra, tình huống có vẻ như không còn buồn cười quá nữa, mà trở nên khủng khiếp đáng sợ. Rụt rè nàng bước qua cửa vào sảnh trước lát cẩm thạch của toà nhà ba tầng còn rộng hơn toàn bộ ngôi nhà của nàng ở New York. Ở cả hai phía của sảnh dưới, hai chiếc cầu thang vĩ đại uốn vòng lên hai tầng tiếp theo, và một cái mái vòm rộng làm cả khu vực tắm trong ánh nắng trời nhàn nhạt từ trên cao toả xuống. Nàng ngả đầu ra, nhìn lên mái vòm bằng kính ở phía trên gác ba. Nước mắt ngập đầy mắt nàng và ánh nắng cuộn thànhnhững vòng xoáy chao đảo trong khi một nỗi khốn khổ kiệt quệ xâm chiếm nàng. Nàng đã đi hàng ngàn dặm qua đại dương bão nổi và những con đường gập ghềnh, mong chờ được chào đón bởi một quí ông tốt bụng. Thay vì thế nàng lại sắp sửa bị gửi trả về, cách xa khỏi Dorothy- Ánh nắng trời xoay vòng trước mắt nàng như ống kính vạn hoa của những sắc màu sáng chói nhoè nhoẹt.
“Cô ấy sắp ngất xỉu,” người quản gia đoán.
“Ối, Vì Chúa!” người đàn ông tóc đen kêu lên, và ôm xốc nàng lên tay. Thế giới đã tập trung trở lại với Victoria khi hắn bắt đầu bước lên những bậc thang cẩm thạch rộng lớn ở chiếc cầu thang bên phải.
“Để tôi xuống,” nàng hoảng hốt kêu lên, uốn éo người vì lúng túng. “Tôi hoàn toàn...”
“Nằm yên!” hắn ra lệnh. Lên tầng trên, hắn rẽ phải, bước vào một căn phòng, và đi thẳng về phía một chiếc giường mênh mông bao phủ bởi những tấm rèm lụa mầu xanh dương và bạc rủ xuống từ một chiếc khung gỗ được chạm khắc từ trên cao và được vén lại bên góc bằng những dải nhung bạc. Không nói một lời, hắn thẳng cánh thả nàng xuống tấm vải lụa trải giường màu xanh và ấn vai nàng xuống lại khi nàng cố ngồi dậy.
Người quản gia chạy bổ vào phòng, chiếc đuôi áo khoác của ông ta bay lật phật đằng sau. “Đây, đức ông của tôi- thuốc ngửi,” ông ta hổn hển nói.
“Đức ông của tôi” vồ lấy cái lọ từ tay ông ta và xộc nó về phía mũi Victoria.
“Đừng!” Victoria hét, cố xoay đầu khỏi cái mùi amoniac kinh khủng, nhưng tay hắn cứ cương quyết đưa theo mặt nàng. Hết sức tuyệt vọng, nàng túm lấy cổ tay hắn, cố đẩy nó ra xa trong khi hắn lại cố đưa nó lại gần nàng. “Ông đang cố làm gì thế,” nàng kêu lên, “cho tôi ăn nó à?”
“Ý vui làm sao,” hắn khô khan trả lời, nhưng sức ép trên cánh tay đang ngăn cản của nàng giảm đi và hắn đưa cái lọ ra cách mũi nàng vài phân. Kiệt sức và nhục nhã, Victoria quay đầu sang một bên, nhắm mắt lại, và nuốt khan để cố ngăn những giọt nước mắt nghẹn ngào trong cổ. Nàng lại nuốt lần nữa.
“Ta chân thành hi vọng,” hắn dài giọng kinh tởm, “là cô đừng có xét đến việc phát ói ra trên chiếc giường này, bởi vì ta cảnh cáo cô cô sẽ phải là người thu dọn nó đấy.”
Victoria Elizabeth Seaton-sản phẩm của 18 năm được nuôi dạy cẩn thận, cho đến bây giờ đã là một quí cô trẻ tuổi dễ thương, tính tình ngọt ngào - chậm rãi quay đầu lại trên gối và soi mói nhìn hắn với vẻ thù địch gay gắt. “Ông là Charles Fielding?”
“Không.”
“Trong trường hợp đó, làm ơn đi khỏi cái giường này hoặc cho phép tôi đi!”
Cặp lông mày hắn nhăn tít vào với nhau khi hắn nhìn xuống cô bé lang thang nổi loạn đang nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống bằng cặp mắt màu xanh sáng rực. Mái tóc nàng xoã tràn trên gối như một ngọn lửa bằng vàng tuôn chảy, uốn cong hai bên thái dương và ôm lấy khuôn mặt trông như được khắc bằng thạch cao bởi một nghệ nhân. Đôi lông mi của nàng dài đến khó tin, đôi môi hồng mềm mại như...
Đột nhiên người đàn ông bật dậy và đi ra khỏi phòng, người quản gia cũng đi theo. Cửa đóng lại sau lưng họ, để Victoria lại trong sự im lặng chết chóc*[iv].
[iv] Deafening silence
Nàng chậm chạp ngồi lên và đưa chân ra bên cạnh giường, rồi gượng nhẹ đứng lên, e sợ cơn chóng mặt lại quay lại. Nỗi thất vọng chết lặng người làm nàng lạnh cả châu thân, nhưng đôi chân nàng vẫn đứng vững khi nàng nhìn xung quanh. Phía bên trái nàng, những tấm rèm xanh nhạt dát đặc chỉ bạc được kéo ra, đóng khung toàn bộ bức tường gồm những ô cửa sổ kính; ở góc cuối căn phòng, một cặp ghế ngồi bọc vải kẻ xanh và bạc được đặt đối diện chiếc lò sưởi chạm khắc đẹp đẽ. Cụm từ “Vẻ tráng lệ suy tàn[v]” tuột ra khỏi trí óc nàng khi nàng phủi bụi khỏi váy, nàng nhìn quanh phòng thêm lần nữa, rồi cẩn thận ngồi lại xuống lớp lụa phủ giường màu xanh.
[v] “decadent splendor”: Vào thế kỷ 19, người Mỹ/Tân thế giới cho rằng nước Anh đã là một đế chế cũ kỹ, suy tàn
Một nỗi sầu muộn khủng khiếp dâng lên tận cổ nàng khi nàng gập hai bàn tay trên đùi và cố suy nghĩ phải làm gì tiếp theo. Rõ ràng là nàng sẽ bị gửi trả lại New York như một kiện hành lý thừa. Thế thì tại sao ngay lúc đầu người họ hàng công tước của nàng lại mang nàng tới đây? Ông ta ở đâu? Ông ta là ai?
Nàng không thể đến chỗ Dorothy và cụ cố của nàng, bởi vì nữ công tước đã viết cho bác sĩ Morrison một bức thư nói rõ rằng Dorothy, và chỉ một mình Dorothy, được chào đón đến nhà bà. Victoria nhăn nhó, đôi mày mượt mà của nàng nhăn lại bối rối. Bởi vì người đàn ông tóc đen đã là người mang nàng lên gác, có lẽ hắn ta là người hầu, và người đàn ông tóc bạc mập mạp đã mở cửa kia là ông công tước. Thoạt nhìn, nàng tưởng ông ta là một người hầu có hạng, như là bà Tilden, người quản gia chào đón những người đến thăm viếng ở nhà Andrew.
Có ai đó gõ cửa phòng, Victoria nhảy ra khỏi giường vẻ có tội và cẩn thận vuốt phẳng tấm vải trải giường trước khi kêu lên, “Mời vào.”
Môt cô hầu mặc váy đen hồ cứng, tạp dề trắng và mũ trắng bước vào, mang trên tay một chiếc khay bạc. Thêm sáu cô hầu nữa ăn mặc giống y như thế dóng hàng đi vào như là những con rối, xách theo những thùng nước bốc hơi. Sau lưng họ là hai anh phục vụ mặc đồng phục xanh viền vàng mang theo chiếc rương của nàng.
Cô hầu đầu tiên đặt chiếc khay lên chiếc bàn giữa hai chiếc ghế, trong khi những cô khác biến vào một căn phòng ăn thông và hai anh hầu đặt chiếc rương vào phía cuối giường. Một phút sau, tất cả bọn họ lại dóng hàng đi ra cùng một lúc, làm Victoria nhớ đến những anh lính gỗ biết đi. Cô hầu còn lại quay về phía Victoria đang ngượng ngập đứng bên cạnh giường. “Đây là một chút thức ăn cho cô, thưa cô,” cô ta nói, khuôn mặt giản dị của cô ta cố ra vẻ không biểu hiện gì, nhưng giọng nói của cô ta lại dễ chịu và nhút nhát.
Victoria đi sang chỗ chiếc ghế và ngồi xuống, hình ảnh chiếc bánh nướng phết bơ và sô cô la nóng làm nàng miệng nàng nhỏ dãi.
“Đức ông bảo là cô phải tắm,” cô hầu nói và cất bước đi về phía căn phòng ăn thông. Victoria dưng chiếc cốc đựng sô côla giữa đường đưa lên môi nàng. “Đức ông?” nàng lặp lại. “Có phải là... quí ông... tôi nhìn thấy ở cửa vào không? Người đàn ông mập mạp tóc bạc?”
“Lạy trời, không!” cô hầu trả lời, nhìn Victoria một cách lạ lùng. “Đó là ông Northrup, người quản gia, thưa cô.”
Cảm giác nhẹ nhõm của Victoria chỉ tồn tại được một lúc khi cô hầu do dự nói thêm, “Đức ông là người đàn ông cao, với mái tóc xoăn màu đen.”
“Và ông ta nói tôi nên tắm sao?” Victoria hỏi, cảm thấy nổi giận.
Cô hầu gật đầu đỏ mặt.
“À, tôi cần tắm một cái thật,” Victoria miễn cưỡng thừa nhận. Nàng ăn chiếc bánh và uống hết ly sô cô la, rồi đi về phía căn phòng ăn thông nơi cô hầu đang đổ bột tắm tẩm hương vào nước nóng. Chậm chạp cởi bỏ chiếc váy đi đường dơ bẩn, Victoria nghĩ về bức thư ngắn mà Charles Fielding đã gửi cho nàng, mời nàng đến nước Anh. Ông ta đã tỏ vẻ vô cùng nôn nóng muốn có nàng ở đây.“Đến đây ngay, cháu yêu,” ông ta đã viết. “Cháu còn hơn cả được đón chào ở đây - cháu đang được chờ đợi nôn nóng.” Có lẽ nàng không bị gửi trả lại, rốt cuộc là vậy. Có lẽ “Đức ông” nhầm lẫn.
Cô hầu giúp nàng gội đầu, rồi đưa một tấm khăn tắm mềm cho nàng và giúp nàng ra khỏi bồn tắm. “Em vừa mang áo quần của cô đi, thưa cô, và dọn giường ra, để nếu cô muốn chợp mắt một tí.”
Victoria cười với cô và hỏi tên cô.
“Tên em ư?” cô hầu lặp lại, có vẻ như sửng sốt vì Victoria đã quan tâm hỏi đến. “Tại sao, đó là... là Ruth.”
“Cảm ơn rất nhiều, Ruth,” Victoria nói, “vì đã mang áo quần của tôi đi, ý tôi là vậy.”
Một niềm vui sâu sắc làm đôi má đầy tàn nhang của cô hầu đỏ hồng lên khi cô nhún mình chào và rảo bước đi ra cửa. “Ăn tối vào lúc tám giờ,” Ruth thông báo cho nàng. “Đức ông hiếm khi giữ giờ giấc nông thôn ở Wakefield.”
“Ruth,” Victoria rụt rè nói khi cô hầu bắt đầu bỏ đi, “có hai... ờ... “đức ông” ở đây à? Là tôi thắc mắc về Charles Fielding-”
“Ồ, cô nói đến Tôn ông!” Ruth ngoái nhìn lại như thể cô sợ bị nghe trộm trước khi cô bày tỏ, “Ông vẫn chưa đến, nhưng chúng ta đang chờ ông đến khoảng đêm nay. Em nghe đức ông bảo Northrup gửi lời đến Tôn ông nói là cô đã đến nơi.”
“Tôn...ờ, à...Tôn ông trông như thế nào?” Victoria hỏi, cảm thấy thật ngố khi dùng những cái tên hiệu buồn cười đó.
Ruth trông có vẻ như sắp sửa miêu tả ông ta, rồi cô đổi ý. “Em xin lỗi, thưa quí cô, nhưng đức ông không cho phép người hầu bàn tán. Chúng em cũng không được phép ra vẻ thân thuộc với khách khứa.” Cô nhún mình chào và hối hả chạy ra trong tiếng sột soạt của chiếc váy đen hồ bột.
Victoria giật mình khi biết hai người không được phép nói chuyện với nhau trong nhà này, đơn giản chỉ bởi vì một là người hầu và một là khách, nhưng bằng vào sự quen biết ngắn ngủi của nàng với “đức ông”, nàng có thể hoàn toàn hình dung được hắn ta có thể đưa ra những cái lệnh khác người như vậy.
Victoria lấy chiếc áo ngủ của nàng ra từ tủ áo, kéo nó qua đầu, và leo lên giường, trườn vào giữa những tấm vải trải giường. Vải lụa sang trọng vuốt ve làn da trần của nàng trên cánh tay và mặt khi nàng thốt lên một lời cầu nguyện mệt mỏi rằng Charles Fielding sẽ tỏ ra là một người đàn ông tử tế hơn, nồng hậu hơn đức ông kia của ông ta. Cặp mi dài của nàng khép lại, giống như một chiếc quạt cong cong đổ bóng xuống trên má nàng, và nàng chìm vào giấc ngủ.
“Chính tôi,” Dorothy nói, giọng cô run lên vì sợ và phấn khích khi cô nhìn người đàn ông tóc bạc ăn mặc đẹp đẽ.
“Tôi được sự hướng dẫn của Lệnh bà, Nữ công tước Claremont, hộ tống cô về nhà bà. Rương hòm của cô đâu?”
“Ngay kia,” Dorothy nói. “Chỉ một cái.”
Ông ta ngoái nhìn lại và hai người đàn ông mặc đồng phục leo ra khỏi một cỗ xe đen bóng có hình thập tự bằng vàng trên cửa, và họ vội vã đi về phía trước. “Thế thì chúng ta có thể lên đường,” người đàn ông nói khi chiếc rương của cô được nâng lên và để lên nóc xe.
“Nhưng còn chị tôi thì sao?” Dorothy hỏi, tay nắm chặt tay Victoria sợ hãi.
“Tôi chắc là những người đến đón chị cô sẽ đến thẳng đây. Tàu của cô đến sớm 4 ngày so với lịch trình.”
“Đừng lo gì về chị,” Victoria nói với vẻ tự tin rỡ ràng mà chính nàng lại không cảm thấy. “Chị chắc chắn là xe của Công tước sẽ đến đây bất kỳ lúc nào. Tạm thời thì thuyền trưởng Gardiner sẽ cho chị ở lại trên tàu. Đi đi mà.”
Dorothy ôm chị cô thật chặt. “Tory, em sẽ xoay xở cách nào đó để thuyết phục bà mời chị đến ở cùng bọn em, rồi chị sẽ thấy. Em sợ. Đừng quên viết thư cho em nhé. Viết mỗi ngày nhé!”
Victoria đứng yên tại chỗ nàng đang đứng, ngắm nhìn Dorothy duyên dáng trèo lên chiếc xe sang trọng với cây thập giá bằng vàng trên cửa. Bậc thang được kéo lên, người đánh xe vụt cây roi của anh ta, và bốn con ngựa chạy vọt đi trong khi Dorothy vẫy tay tạm biệt từ cửa sổ.
Bị xô đẩy bởi những người thuỷ thủ đang rời tàu để hăng hái đi tìm “hoa dại[iii],” Victoria đứng trên bến tàu, dõi mắt nhìn theo chiếc xe ngựa đang đi xa dần. Nàng chưa bao giờ thấy cô đơn khủng khiếp như thế trong đời.
[iii] Nguyên tác: “foine ale and tarts”
Nàng trải qua hai ngày tiếp đó trong sự cô độc buồn chán trong cabin của nàng, sự buồn tẻ mà chỉ đôi khi lắng đi nhờ những cuộc đi dạo ngắn trên boong tàu và những bữa ăn cùng với thuyền trưởng Gardiner, một người đàn ông dễ thương, như một người cha, người luôn luôn thích thú làm bạn cùng nàng. Victoria đã ở bên cạnh ông rất nhiều trong những tuần qua, họ đã cùng nhau ăn nhiều bữa trong suốt cuộc hành trình dài. Ông biết lý do nàng đến nước Anh, và nàng coi ông như một người bạn mới quen.
Vào sáng ngày thứ 3 khi mà không có chiếc xe nào đến đón Victoria đến Wakefield, Thuyền trưởng Gardiner đã đứng ra lo việc đó và thuê một chiếc xe. “Chúng ta đã cập cảng sớm, chuyện hiếm khi xảy ra,” ông giải thích. “Bác họ của cô có lẽ không nghĩ đến chuyện cho ai đó đến đón cô trong mấy ngày nữa. Ta có việc phải làm ở London và ta không thể để cô lại không ai bảo vệ trên tàu được. Thay vì bỏ thời gian ra chờ thông báo cho bác cô việc cô đã đến, cô có thể tự mình đi đến đó.”
Trong mấy tiếng đồng hồ dài, Victoria ngắm nhìn miền quê nước Anh được điểm trang bằng tất cả vẻ huy hoàng trong tiết xuân của nó. Những bông hoa màu vàng và đỏ rực rỡ khoe sắc dọc theo những bờ rào dọc ngang trên những vùng đồi và thung lũng. Bất chấp những cú xóc và tiếng động inh tai mỗi lần xe băng qua những vết bánh xe cũ hay những ụ đất trên đường, tâm trạng của nàng lại dâng cao phơi phới sau mỗi dặm đường đi qua. Người đánh xe gõ vào cánh cửa phía trên nàng và khuôn mặt đỏ ửng của anh ta hiện ra. “Chúng ta còn chừng hai rặm nữa, thưa cô, vì vậy nếu cô thích...”
Có vẻ như mọi thứ cùng xảy ra một lúc. Bánh xe sa xuốngmột rãnh sâu, người đánh xe bổ nhào sang một bên, cái đầu anh ta biến mất, và Victoria bị tống sang phía cửa thành một đống sóng xoài. Một giây sau đó, cửa xe mở ra và người đánh xe giúp nàng bước ra. “Cô đau không?” anh ta hỏi.
Victoria lắc đầu, nhưng trước khi nàng kịp thốt ra lời, anh ta đi vòng ra phía hai người đàn ông mặc đồ nông dân đang ngượng ngùng vo tròn những chiếc mũ lưỡi trai của họ trong tay. “Đồ khùng! Mấy anh làm gì mà chạy nhào ra đường như thế hả? Ngó coi mấy anh làm gì rồi nè! Trục xe tui bể rồi...” Câu cuối anh ta nói nghe đầy vẻ nguyền rủa bi đát.
Tế nhị quay lưng lại cuộc cãi vã rầm rộ đó, Victoria giũ váy, cố gắng phủi hết bụi bẩn và cáu ghét bám vào từ sàn xe một cách vô ích. Người đánh xe bò xuống dưới gầm xe của anh ta để xem xét cái trục xe vỡ, và một người nông dân lúng túng đi về phía Victoria, vặn vẹo chiếc mũ kết của anh ta trong tay. “Jack và tôi, chúng tôi xin lỗi nhiều thưa cô” anh ta nói. “Chúng tôi xin đưa cô đi tiếp về Wakefield-đó là, nếu cô không ngại để rương của cô ra phía sau cùng với mấy con lợn con?”
Victoria đồng ý ngay lập tức, lòng thấy biết ơn vì không phải đi bộ hai dặm đường còn lại. Nàng trả cho người đánh xe tiền đi đường mà Charles Fielding đã gửi cho nàng và leo lên ngồi trên chiếc ghế giữa hai người nông dân vạm vỡ. Đi trong một chiếc xe ngựa của nông dân, mặc dù không quí phái bằng đi một cỗ xe tứ mã, nhưng lại ít xóc hơn và thoải mái hơn nhiều. Những làn gió trong lành làm khuôn mặt nàng mát rượi và tầm nhìn của nàng trải rộng trên khắp miền quê phóng khoáng.
Bằng tính thân thiện thật lòng cố hữu của mình, Victoria nhanh chóng thành công trong việc lôi kéo hai người nông dân vào câu chuyện về công việc đồng áng, cái chủ đề mà nàng biết một chút và rất sung sướng được học hỏi thêm. Rõ ràng là nông dân Anh cực lực phản đối áp dụng máy móc vào việc làm đồng. “Chúng sẽ làm chúng tôi mất việc hết,” một người nông dân nói sau bài chỉ trích sôi nổi của anh ta về “ba cái chuyện trời đánh thánh vật của chúng.”
Victoria chẳng nghe gì mấy, bởi vì chiếc xe đã rẽ vào một con đường lát đá và băng qua hai hai cánh cổng sắt đồ sộ mở ra một vùng đất cây cối được cắt tỉa đẹp đẽ uốn lượn trải dài dường như vô tận với những rặng cây hình chóp. Vùng đất trải dài về hai phía đến hút tầm mắt, bị cắt ngang thành từng vùng đây đó bởi một con suối nhỏ uốn lượn lững lờ, đôi bờ nở đầy hoa màu hồng, màu xanh, màu trắng... “Đây là xứ thần tiên,” Victoria trầm trồ, ánh mắt ngưỡng mộ sửng sốt của nàng lướt qua đôi bờ được chăm nom kỹ lưỡng của con suối hùng vĩ và phong cảnh trải dài. “Phải mất hàng tá người làm vườn để chăm sóc một nơi rộng cỡ này.”
“Đúng thế đấy,” Jack nói. “Đức ông mướn bốn chục người, tính cả những người chăm sóc khu vườn thực sự ấy - ý tôi là vườn chỗ toà nhà ý.” Họ đã chậm rãi đi theo con đường lát đá được 15 phút khi chiếc xe chạy qua một khúc quanh và Jack chỉ một cách tự hào. “Đây rồi- khu Wakefield. Tôi nghe nà có một trăm xáu chục phòng ở đó.”
Victoria há hốc miệng, đầu óc quay cuồng, cái bụng trống rỗng của nàng thắt lại thành một búi căng thẳng. Trải dài trước mặt nàng một cách hoành tráng là một toà nhà ba tầng mà tất cả đều vượt qua trí tưởng tượng hoang đường nhất của nàng. Được xây bằng gạch đỏ với hai cánh lớn vươn ra trước và mái nhà dốc điểm xuyết những ống khói, ngôi nhà sừng sững trước mặt nàng-Một toà lâu đài với những bậc thang ngoài trời duyên dáng dẫn lên cửa trước và ánh mặt trời lấp lánh trên hàng trăm tấm kính của các ô của sổ.
Họ dừng lại trước nhà và Victoria rời mắt khỏi nó đủ lâu để một người nông dân giúp cô ra khỏi chỗ ngồi trên xe. “Cảm ơn, các anh thật là tử tế,” nàng nói, và bắt đầu chậm rãi bước lên các bậc thang. Sự e sợ làm chân nàng nặng như chì và đầu gối thì dão cả ra. Sau lưng nàng, những người nông dân đi ra đằng sau chiếc xe để dỡ chiếc rương kềnh càng của nàng xuống, nhưng khi họ hạ cửa sau xuống, hai chú ỉn con eng éc văng ra, rơi uỵch xuống đất và trượt qua bồn cỏ.
Victoria quay lại vì tiếng la hét của mấy người nông dân và cười khúc khích lo lắng khi những người nông dân đỏ cả mặt chạy theo sau mấy chú heo sữa bé xíu nhanh thoăn thoắt.
Phía trước nàng, cánh cửa toà nhà bật mở và một người đàn ông mặt cứng ngắc mặc chế phục màu xanh và vàng ném một cái nhìn giận dữ về phía mấy người nông dân, lũ lợn, và người phụ nữ dơ dáy tóc tai bù xù đang đi về phía ông. “Hàng hoá cung cấp,” ông ta hét lên với Victoria bằng giọng đe doạ, “phải mang đến đằng sau.”
Giơ tay lên, ông ta hống hách chỉ về phía con đường nhỏ chạy dọc bên cạnh toà nhà, Victoria mở miệng để giải thích nàng không phải là đang cung cấp hàng hoá, nhưng sự chú ý của nàng lại chuyển sang chú lợn con đang đổi hướng chạy thẳng về phía nàng, đang bị đuổi bởi một người nông dân thở hổn hà hổn hển.
“Đưa chiếc xe, lũ heo và người của cô đi khỏi chỗ này!” người đàn ông mặc đồng phục hét lên.
Những giọt nước mắt vì nhịn cười không nổi trào ra đầy mắt Victoria khi nàng cúi xuống ôm chú lợn con đang đào tẩu lên. Cười ngất, nàng cố giải thích. “Thưa ông, ông không hiểu...”
Northrup tảng lờ nàng đi và ngoái lại nhìn một người hầu sau lưng ông ta. “Đưa bọn này đi đi. Tống cổ họ...-”
“Chuyện quái quỉ gì ở đây vậy?” một người đàn ông chừng ba mươi tuổi tóc đen nhánh đang bước lên những bậc thềm phía trước hỏi.
Người quản gia chỉ một ngón tay vào mặt Victoria, lông mày ông ta cong vòng lên vì giận. “Cô này là...-”
“Victoria Seaton,” Victoria vội xen vào, cố gắng nén cơn cười của nàng lại trong khi sự căng thẳng, kiệt lực và cơn đói bắt đầu đẩy nàng một cách nguy hiểm đến gần trạng thái hoảng loạn lo lắng. Nàng nhìn thấy cái vẻ sửng sốt không che đậy trên gương mặt người đàn ông tóc đen khi hắn ta nghe tên nàng, và sự sợ hãi biến thành vui nhộn.
Với một trận cười không nén nổi đang dâng lên trong nàng, nàng quay lại và quẳng chú lợn đang uốn éo vào tay người nông dân bị kích động, rồi nâng chiếc váy bám bụi của nàng lên và cố nhún mình chào. “Tôi e là có sự nhầm lẫn,” nàng nói với một tiếng khúc khích cố nén. “Tôi đến để...-”
Cái giọng băng giá của người đàn ông cao lớn chặn nàng lại giữa lưng chừng cái nhún mình của nàng. “Trước hết sự lầm lẫn của cô là tới đây, cô Seaton. Tuy nhiên, trời đã gần tối để mà gửi trả cô về nơi cô đến.” Hắn tóm lấy cánh tay nàng và thô bạo đẩy nàng về phía trước.
Victoria ngay lập tức tỉnh người ra, tình huống có vẻ như không còn buồn cười quá nữa, mà trở nên khủng khiếp đáng sợ. Rụt rè nàng bước qua cửa vào sảnh trước lát cẩm thạch của toà nhà ba tầng còn rộng hơn toàn bộ ngôi nhà của nàng ở New York. Ở cả hai phía của sảnh dưới, hai chiếc cầu thang vĩ đại uốn vòng lên hai tầng tiếp theo, và một cái mái vòm rộng làm cả khu vực tắm trong ánh nắng trời nhàn nhạt từ trên cao toả xuống. Nàng ngả đầu ra, nhìn lên mái vòm bằng kính ở phía trên gác ba. Nước mắt ngập đầy mắt nàng và ánh nắng cuộn thànhnhững vòng xoáy chao đảo trong khi một nỗi khốn khổ kiệt quệ xâm chiếm nàng. Nàng đã đi hàng ngàn dặm qua đại dương bão nổi và những con đường gập ghềnh, mong chờ được chào đón bởi một quí ông tốt bụng. Thay vì thế nàng lại sắp sửa bị gửi trả về, cách xa khỏi Dorothy- Ánh nắng trời xoay vòng trước mắt nàng như ống kính vạn hoa của những sắc màu sáng chói nhoè nhoẹt.
“Cô ấy sắp ngất xỉu,” người quản gia đoán.
“Ối, Vì Chúa!” người đàn ông tóc đen kêu lên, và ôm xốc nàng lên tay. Thế giới đã tập trung trở lại với Victoria khi hắn bắt đầu bước lên những bậc thang cẩm thạch rộng lớn ở chiếc cầu thang bên phải.
“Để tôi xuống,” nàng hoảng hốt kêu lên, uốn éo người vì lúng túng. “Tôi hoàn toàn...”
“Nằm yên!” hắn ra lệnh. Lên tầng trên, hắn rẽ phải, bước vào một căn phòng, và đi thẳng về phía một chiếc giường mênh mông bao phủ bởi những tấm rèm lụa mầu xanh dương và bạc rủ xuống từ một chiếc khung gỗ được chạm khắc từ trên cao và được vén lại bên góc bằng những dải nhung bạc. Không nói một lời, hắn thẳng cánh thả nàng xuống tấm vải lụa trải giường màu xanh và ấn vai nàng xuống lại khi nàng cố ngồi dậy.
Người quản gia chạy bổ vào phòng, chiếc đuôi áo khoác của ông ta bay lật phật đằng sau. “Đây, đức ông của tôi- thuốc ngửi,” ông ta hổn hển nói.
“Đức ông của tôi” vồ lấy cái lọ từ tay ông ta và xộc nó về phía mũi Victoria.
“Đừng!” Victoria hét, cố xoay đầu khỏi cái mùi amoniac kinh khủng, nhưng tay hắn cứ cương quyết đưa theo mặt nàng. Hết sức tuyệt vọng, nàng túm lấy cổ tay hắn, cố đẩy nó ra xa trong khi hắn lại cố đưa nó lại gần nàng. “Ông đang cố làm gì thế,” nàng kêu lên, “cho tôi ăn nó à?”
“Ý vui làm sao,” hắn khô khan trả lời, nhưng sức ép trên cánh tay đang ngăn cản của nàng giảm đi và hắn đưa cái lọ ra cách mũi nàng vài phân. Kiệt sức và nhục nhã, Victoria quay đầu sang một bên, nhắm mắt lại, và nuốt khan để cố ngăn những giọt nước mắt nghẹn ngào trong cổ. Nàng lại nuốt lần nữa.
“Ta chân thành hi vọng,” hắn dài giọng kinh tởm, “là cô đừng có xét đến việc phát ói ra trên chiếc giường này, bởi vì ta cảnh cáo cô cô sẽ phải là người thu dọn nó đấy.”
Victoria Elizabeth Seaton-sản phẩm của 18 năm được nuôi dạy cẩn thận, cho đến bây giờ đã là một quí cô trẻ tuổi dễ thương, tính tình ngọt ngào - chậm rãi quay đầu lại trên gối và soi mói nhìn hắn với vẻ thù địch gay gắt. “Ông là Charles Fielding?”
“Không.”
“Trong trường hợp đó, làm ơn đi khỏi cái giường này hoặc cho phép tôi đi!”
Cặp lông mày hắn nhăn tít vào với nhau khi hắn nhìn xuống cô bé lang thang nổi loạn đang nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống bằng cặp mắt màu xanh sáng rực. Mái tóc nàng xoã tràn trên gối như một ngọn lửa bằng vàng tuôn chảy, uốn cong hai bên thái dương và ôm lấy khuôn mặt trông như được khắc bằng thạch cao bởi một nghệ nhân. Đôi lông mi của nàng dài đến khó tin, đôi môi hồng mềm mại như...
Đột nhiên người đàn ông bật dậy và đi ra khỏi phòng, người quản gia cũng đi theo. Cửa đóng lại sau lưng họ, để Victoria lại trong sự im lặng chết chóc*[iv].
[iv] Deafening silence
Nàng chậm chạp ngồi lên và đưa chân ra bên cạnh giường, rồi gượng nhẹ đứng lên, e sợ cơn chóng mặt lại quay lại. Nỗi thất vọng chết lặng người làm nàng lạnh cả châu thân, nhưng đôi chân nàng vẫn đứng vững khi nàng nhìn xung quanh. Phía bên trái nàng, những tấm rèm xanh nhạt dát đặc chỉ bạc được kéo ra, đóng khung toàn bộ bức tường gồm những ô cửa sổ kính; ở góc cuối căn phòng, một cặp ghế ngồi bọc vải kẻ xanh và bạc được đặt đối diện chiếc lò sưởi chạm khắc đẹp đẽ. Cụm từ “Vẻ tráng lệ suy tàn[v]” tuột ra khỏi trí óc nàng khi nàng phủi bụi khỏi váy, nàng nhìn quanh phòng thêm lần nữa, rồi cẩn thận ngồi lại xuống lớp lụa phủ giường màu xanh.
[v] “decadent splendor”: Vào thế kỷ 19, người Mỹ/Tân thế giới cho rằng nước Anh đã là một đế chế cũ kỹ, suy tàn
Một nỗi sầu muộn khủng khiếp dâng lên tận cổ nàng khi nàng gập hai bàn tay trên đùi và cố suy nghĩ phải làm gì tiếp theo. Rõ ràng là nàng sẽ bị gửi trả lại New York như một kiện hành lý thừa. Thế thì tại sao ngay lúc đầu người họ hàng công tước của nàng lại mang nàng tới đây? Ông ta ở đâu? Ông ta là ai?
Nàng không thể đến chỗ Dorothy và cụ cố của nàng, bởi vì nữ công tước đã viết cho bác sĩ Morrison một bức thư nói rõ rằng Dorothy, và chỉ một mình Dorothy, được chào đón đến nhà bà. Victoria nhăn nhó, đôi mày mượt mà của nàng nhăn lại bối rối. Bởi vì người đàn ông tóc đen đã là người mang nàng lên gác, có lẽ hắn ta là người hầu, và người đàn ông tóc bạc mập mạp đã mở cửa kia là ông công tước. Thoạt nhìn, nàng tưởng ông ta là một người hầu có hạng, như là bà Tilden, người quản gia chào đón những người đến thăm viếng ở nhà Andrew.
Có ai đó gõ cửa phòng, Victoria nhảy ra khỏi giường vẻ có tội và cẩn thận vuốt phẳng tấm vải trải giường trước khi kêu lên, “Mời vào.”
Môt cô hầu mặc váy đen hồ cứng, tạp dề trắng và mũ trắng bước vào, mang trên tay một chiếc khay bạc. Thêm sáu cô hầu nữa ăn mặc giống y như thế dóng hàng đi vào như là những con rối, xách theo những thùng nước bốc hơi. Sau lưng họ là hai anh phục vụ mặc đồng phục xanh viền vàng mang theo chiếc rương của nàng.
Cô hầu đầu tiên đặt chiếc khay lên chiếc bàn giữa hai chiếc ghế, trong khi những cô khác biến vào một căn phòng ăn thông và hai anh hầu đặt chiếc rương vào phía cuối giường. Một phút sau, tất cả bọn họ lại dóng hàng đi ra cùng một lúc, làm Victoria nhớ đến những anh lính gỗ biết đi. Cô hầu còn lại quay về phía Victoria đang ngượng ngập đứng bên cạnh giường. “Đây là một chút thức ăn cho cô, thưa cô,” cô ta nói, khuôn mặt giản dị của cô ta cố ra vẻ không biểu hiện gì, nhưng giọng nói của cô ta lại dễ chịu và nhút nhát.
Victoria đi sang chỗ chiếc ghế và ngồi xuống, hình ảnh chiếc bánh nướng phết bơ và sô cô la nóng làm nàng miệng nàng nhỏ dãi.
“Đức ông bảo là cô phải tắm,” cô hầu nói và cất bước đi về phía căn phòng ăn thông. Victoria dưng chiếc cốc đựng sô côla giữa đường đưa lên môi nàng. “Đức ông?” nàng lặp lại. “Có phải là... quí ông... tôi nhìn thấy ở cửa vào không? Người đàn ông mập mạp tóc bạc?”
“Lạy trời, không!” cô hầu trả lời, nhìn Victoria một cách lạ lùng. “Đó là ông Northrup, người quản gia, thưa cô.”
Cảm giác nhẹ nhõm của Victoria chỉ tồn tại được một lúc khi cô hầu do dự nói thêm, “Đức ông là người đàn ông cao, với mái tóc xoăn màu đen.”
“Và ông ta nói tôi nên tắm sao?” Victoria hỏi, cảm thấy nổi giận.
Cô hầu gật đầu đỏ mặt.
“À, tôi cần tắm một cái thật,” Victoria miễn cưỡng thừa nhận. Nàng ăn chiếc bánh và uống hết ly sô cô la, rồi đi về phía căn phòng ăn thông nơi cô hầu đang đổ bột tắm tẩm hương vào nước nóng. Chậm chạp cởi bỏ chiếc váy đi đường dơ bẩn, Victoria nghĩ về bức thư ngắn mà Charles Fielding đã gửi cho nàng, mời nàng đến nước Anh. Ông ta đã tỏ vẻ vô cùng nôn nóng muốn có nàng ở đây.“Đến đây ngay, cháu yêu,” ông ta đã viết. “Cháu còn hơn cả được đón chào ở đây - cháu đang được chờ đợi nôn nóng.” Có lẽ nàng không bị gửi trả lại, rốt cuộc là vậy. Có lẽ “Đức ông” nhầm lẫn.
Cô hầu giúp nàng gội đầu, rồi đưa một tấm khăn tắm mềm cho nàng và giúp nàng ra khỏi bồn tắm. “Em vừa mang áo quần của cô đi, thưa cô, và dọn giường ra, để nếu cô muốn chợp mắt một tí.”
Victoria cười với cô và hỏi tên cô.
“Tên em ư?” cô hầu lặp lại, có vẻ như sửng sốt vì Victoria đã quan tâm hỏi đến. “Tại sao, đó là... là Ruth.”
“Cảm ơn rất nhiều, Ruth,” Victoria nói, “vì đã mang áo quần của tôi đi, ý tôi là vậy.”
Một niềm vui sâu sắc làm đôi má đầy tàn nhang của cô hầu đỏ hồng lên khi cô nhún mình chào và rảo bước đi ra cửa. “Ăn tối vào lúc tám giờ,” Ruth thông báo cho nàng. “Đức ông hiếm khi giữ giờ giấc nông thôn ở Wakefield.”
“Ruth,” Victoria rụt rè nói khi cô hầu bắt đầu bỏ đi, “có hai... ờ... “đức ông” ở đây à? Là tôi thắc mắc về Charles Fielding-”
“Ồ, cô nói đến Tôn ông!” Ruth ngoái nhìn lại như thể cô sợ bị nghe trộm trước khi cô bày tỏ, “Ông vẫn chưa đến, nhưng chúng ta đang chờ ông đến khoảng đêm nay. Em nghe đức ông bảo Northrup gửi lời đến Tôn ông nói là cô đã đến nơi.”
“Tôn...ờ, à...Tôn ông trông như thế nào?” Victoria hỏi, cảm thấy thật ngố khi dùng những cái tên hiệu buồn cười đó.
Ruth trông có vẻ như sắp sửa miêu tả ông ta, rồi cô đổi ý. “Em xin lỗi, thưa quí cô, nhưng đức ông không cho phép người hầu bàn tán. Chúng em cũng không được phép ra vẻ thân thuộc với khách khứa.” Cô nhún mình chào và hối hả chạy ra trong tiếng sột soạt của chiếc váy đen hồ bột.
Victoria giật mình khi biết hai người không được phép nói chuyện với nhau trong nhà này, đơn giản chỉ bởi vì một là người hầu và một là khách, nhưng bằng vào sự quen biết ngắn ngủi của nàng với “đức ông”, nàng có thể hoàn toàn hình dung được hắn ta có thể đưa ra những cái lệnh khác người như vậy.
Victoria lấy chiếc áo ngủ của nàng ra từ tủ áo, kéo nó qua đầu, và leo lên giường, trườn vào giữa những tấm vải trải giường. Vải lụa sang trọng vuốt ve làn da trần của nàng trên cánh tay và mặt khi nàng thốt lên một lời cầu nguyện mệt mỏi rằng Charles Fielding sẽ tỏ ra là một người đàn ông tử tế hơn, nồng hậu hơn đức ông kia của ông ta. Cặp mi dài của nàng khép lại, giống như một chiếc quạt cong cong đổ bóng xuống trên má nàng, và nàng chìm vào giấc ngủ.
Tác giả :
Judith McNaught