Một Lần Và Mãi Mãi (Once And Always)
Chương 23
Victoria nắm lấy dây cương tự tin hơn nàng tưởng, và con ngựa hăng hái nhảy vọt về phía trước, bộ lông óng mượt như sa tanh của nó lấp loáng trong ánh trời ảm đạm. “Bình tĩnh, nào” Victoria thì thầm sợ hãi. Jason rõ ràng là không thích nuôi những con ngựa kéo xe điềm tĩnh trong chuồng ngựa nhà hắn - con ngựa cái đã thắng vào cỗ xe của Victoria khó kiểm soát đến khó tin. Nó dựng lên và nhảy nhót cho đến khi hai tay Victoria phồng rộp, đỏ ửng vì cố giữ nó đi nước kiệu từ từ.
Khi Victoria đi gần đến ngôi làng, gió nổi lên và chớp loé từng vạch xanh lè trên bầu trời, cắt nền trời ra thành từng mảnh nham nhở trong khi sấm nổ rền đe doạ và bầu trời trở nên tối như là ban đêm. Vài phút sau, bầu trời nứt ra và mưa rơi xuống xối xả, bắn vào mặt nàng, làm mờ cả tầm nhìn và biến chiếc áo choàng của nàng thành một mớ ướt nhoẹt.
Căng mắt ra nhìn con đường trước mặt, Victoria gạt mớ tóc tong tỏng nước ra khỏi mặt nàng và rùng mình. Nàng chưa thấy trại trẻ mồ côi bao giờ, nhưng Thuyền trưởng Farrell đã chỉ nàng con đường dẫn đến đó ở đâu, ông cũng chỉ nàng con đường dẫn đến nhà ông nữa. Victoria căng cả mắt ra, và nàng trông thấy cái trông giống như là một trong những con đường ông đã tả. Nó rẽ về bên phải và nàng quay ngựa sang hướng đó, không chắc là nàng đang đi về trại trẻ hay về nhà Thuyền trưởng Farrell nữa. Lức này nàng không quan tâm, miễn sao nàng đến được một nơi ấm áp, khô ráo để có thể ra khỏi cơn mưa như trút này. Con đường vòng qua một khúc quanh và bắt đầu chạy ngược lên qua một cánh rừng mỗi lúc một rậm rạp, qua hai túp lều bỏ hoang, rồi hẹp lại cho đến khi nó chỉ còn hầu như là một vệt bùn, nó nhanh chóng trở thành một bãi lầy dưới cơn mưa xối xả.
Bùn bám dính vào bánh xe và con ngựa cái bắt đầu nặng nhọc kéo chân nó ra khỏi đám lầy sâu hút mỗi lần nó bước đi. Victoria trông thấy phía đằng xa một tia sáng mờ nhạt chiếu qua vòm cây. Run lẩy bẩy vì lạnh và vì nhẹ nhõm, nàng rẽ lên một lối đi nhỏ nấp dưới tán những cây sồi già, cành cây đan vào nhau ở trên đầu như một tán ô sũng nước. Chớp thình lình xé ngang bầu trời, rọi sáng một ngôi nhà nhỏ chỉ đủ rộng cho một gia đình chứ không thể chứa được hai mươi đứa trẻ mồ côi. Sấm ùng oàng chói tai trên đầu và con ngựa cái hốt hoảng quay ngang, gần như lồng lên dưới dây cương. Victoria nhảy ra khỏi cỗ xe. “Bình tĩnh nào,” nàng vỗ về bảo con ngựa trong khi với tay cầm lấy dây cương của con ngựa đang hốt hoảng. Chân nàng lún trong bùn khi nàng dẫn ngựa về phía chiếc cọc trước căn nhà và nàng buộc nó vào đấy.
Với Sói bảo vệ một bên, nàng nhấc tà váy ướt nhẹp lên, bước lên những bậc thềm phía trước căn nhà nhỏ và gõ cửa.
Một giây sau đó cánh cửa mở tung ra và khuôn mặt khắc khổ của Thuyền trưởng Farrell hiện ra trong quầng sáng của ngọn lửa reo vui sau lưng ông. “Công nương Fielding!” ông thở gấp, với tay kéo nàng vào trong thật nhanh. Một tiếng gầm độc địa của Sói làm ông ngừng tay lại giữa chừng và mắt ông mở to khi ông nhìn thấy con thú màu xám ướt sũng đang gầm gừ nhìn ông, với hai hàm răng nhe ra trắng nhởn.
“Sói, ngừng lại!” Victoria mệt mỏi ra lệnh, và con vật thoái lui.
Cảnh giác nhìn con thú trông thật dữ tợn đó, Thuyền trưởng Farrell cẩn thận kéo Victoria vào trong. Sói đi theo sát gót nàng, cặp mắt hung vàng của nó dán chặt vào Mike Farrell đầy đe doạ. “Nhân danh chúa cô làm cái gì ngoài trời trong cái thời tiết này thế chứ?” ông lo lắng hỏi.
“B..- bơi,” Victoria cố pha trò, nhưng hai hàm răng của nàng đang gõ nhịp và cả người nàng run lẩy bẩy vì lạnh khi ông kéo chiếc áo choàng của nàng ra và quẳng nó lên lưng ghế gần bếp lửa.
“Cô phải chui ra khỏi cái đống vải vóc ướt nhoẹt này không thì cô chết đấy. Cái con vật vĩ đại kia có cho cô đi khuất một lát đủ lâu để mặc một ít áo quần khô ráo không đây?”
Victoria vòng tay ôm quanh mình nàng và gật đầu, liếc nhìn con thú bảo vệ hung dữ của nàng. “Ở - ở lại đây, Sói.”
Con chó phủ phục xuống trước mặt lò sưởi và tựa đầu lên những chiếc vó to đùng của nó, đôi mắt nó căng ra nhìn vào cửa phòng ngủ nơi họ khuất dạng.
“Tôi sẽ đốt lò lên,” Thuyền trưởng Farrell tử tế nói ở trong phòng ngủ, tay trao cho nàng một chiếc quần dài và một trong những chiếc sơ mi của ông. “Đây là những thứ áo quần tốt nhất tôi có thể đưa cho cô.” Victoria mở miệng để nói, nhưng ông đã cướp lời. “Tôi sẽ không nghe bất kỳ lý lẽ xuẩn ngốc nào về việc không thích hợp khi mặc áo quần đàn ông, thưa cô,” ông nói một cách uy quyền. “hãy dùng nước trong bình mà rửa ráy đi và rồi mặc những thứ áo quần này vào và quấn mình trong chiếc chăn kia. Khi nào cô xong thì đi ra cạnh bếp lửa mà sưởi. Nếu cô lo lắng về chuyện Jason có thể không đồng tình vì cô mặc áo quần của tôi thì hãy thôi lo đi - tôi biết cậu ta kể từ khi cậu ta còn là một anh chàng bé tí.”
Đầu Victoria ương ngạnh ngẩng lên. “Cháu không quan tâm chút nào chuyện Jason có thể nghĩ gì,” nàng nói, không thể nào che đi được dấu hiệu nổi loạn trong giọng nàng. “Cháu không có ý định chết cóng chỉ để cho phù hợp với anh ta. Hay bất kỳ ai,” nàng nhanh nhảu sửa lại, nhận ra rằng nàng đã nói ra quá nhiều trong sự bực dọc bủa vây nàng.
Thuyền trưởng Farrell nheo mắt nhìn nàng một cái nhìn kỳ quặc, nhưng ông chỉ gật đầu. “Tốt. Nghĩ vậy là rất biết điều.”
“Nếu cháu mà biết điều, cháu đã ở nhà ngày hôm nay.” Victoria mỉm cười thiểu não, cố gắng che dấu nỗi đau khổ của nàng vì những nỗ lực làm cho cuộc đời nàng vui sướng đã sớm tiêu tan.
Khi nàng xuất hiện từ trong phòng ngủ, Thuyền trưởng Farrell đã đưa ngựa của nàng vào trong một cái chuồng nhỏ bên kia nhà, nhóm lò lên và pha cho nàng một tách cà phê. Ông đưa cho nàng một chiếc khăn lớn. “Hãy dùng cái này lau khô tóc đi,” ông nhẹ nhàng ra lệnh, chỉ cho nàng phải ngồi lên chiếc ghế mà ông đã kéo lại gần ngọn lửa.
“Cô có phiền nếu tôi hút cái này không?” ông hỏi, đưa ra một cái ống tẩu khi ông ngồi xuống đối diện nàng.
“Không đâu ạ,” Victoria lịch sự nói.
Ông nhồi thuốc vào tẩu và châm nó lên, bập bập hút một cách nhàn nhã, ánh mắt ông nhìn thẳng vào mặt Victoria khiến nàng lúng túng. “Tại sao cô không làm thế?” cuối cùng ông hỏi.
“Tại sao cháu không làm gì ạ?”
“Ở nhà ngày hôm nay ấy.”
Tự hỏi không biết nàng trông có tội lỗi và bất hạnh như nàng đang cảm thấy tại thời điểm đó hay không, Victoria khẽ nhún vai gạt đi. “Cháu muốn mang một ít thức ăn đến trại trẻ. Có rất nhiều thức ăn còn lại từ bữa tiệc của chúng ta tối qua.”
“Tuy nhiên rõ ràng là trời sắp mưa, và cô có thể cho một người hầu đến trại trẻ- tiện thể, nó nằm cách đây thêm một dặm nữa. Thay vì thế, cô lại quyết định đương đầu với thời tiết và tự tìm chỗ đó.”
“Cháu cần - cháu muốn, ý cháu là, bỏ đi, đi khỏi ngôi nhà một lúc, thế đấy,” Victoria nói, chăm chú khuấy tách trà của nàng một cách không cần thiết.
“Tôi ngạc nhiên là Jason không bắt cô ở nhà,” ông thẳng thừng phản đối.
“Cháu không cho là cần phải hỏi ý kiến anh ấy,” Victoria trả lời, bứt rứt nhận biết những câu hỏi dò và ánh mắt chăm chú của thuyền trưởng Farrell.
“Bây giờ thì cậu ấy phải lo đến phát ốm lên vì cô rồi.”
“Cháu rất nghi ngờ liệu anh ấy có biết ra là cháu đi hay không.” Hay là liệu anh ấy có quan tâm không, thậm chí nếu anh âý biết, nàng đau khổ nghĩ.
“Công nương Fielding?”
Có một điều gì đó rất thẳng thừng trong giọng nói lịch sự của ông làm Victoria biết chắc là nàng không muốn tiếp tục câu chuyện này. Tuy vậy, nàng chẳng có mấy lựa chọn. “Vâng, gì ạ thưa thuyền trưởng?” nàng thận trọng hỏi.
“Tôi đã gặp Jason sáng nay.”
Sự bứt rứt của Victoria tăng lên. “Ôi, thế sao?” Nàng có cái cảm giác tệ nhất đời là vì một lý do nào đó Jason có thể đã đến đây để nói chuyện về nàng với người bạn già của hắn, và nàng cảm thấy như thể cả thế giới quay lưng chống lại nàng.
Rõ ràng thuyền trưởng Farrell cảm nhận được mối nghi ngại của nàng, bởi vì ông giải thích, “Jason có một đội tàu lớn. Tôi chỉ huy một trong số chúng, và cậu ấy muốn nói về thành công của chuyến đi vừa rồi với tôi.”
Victoria túm lấy điểm đó để cố đưa câu chuyện đi xa hỏi nàng. “Cháu không biết Đức ngài Fielding biết về tàu bè, hay anh ấy có liên quan tới chúng,” nàng nói bằng một giọng quan tâm hớn hở.
“Thật kỳ cục.”
“Gì ạ?”
“Có lẽ tôi là người đơn giản và lạc hậu, nhưng tôi thấy thật kỳ cục khi một phụ nữ không biết chồng mình đã trải biết bao nhiêu năm cuộc đời trên một chiếc tàu.”
Victoria thở dài nhìn ông. Như nàng biết, Jason là một đức ông người Anh - một nhà quí tộc kiêu căng, giàu có, chán đời, hư hỏng. Điều duy nhất phân biệt hắn khỏi những nhà quí tộc nàng đã gặp là Jason bỏ ra nhiều thời gian làm việc trong phòng, trong khi những quí ông giàu có khác mà nàng gặp ở Anh dường như bỏ hết cả thì giờ ra mà theo đuổi những thú vui và trò tiêu khiển.
“Có lẽ đơn giản là cô không quan tâm đến những thành công của cậu ấy à?” Thuyền trưởng Farrell khiêu khích, cung cách của ông thật phát sợ. Ông hút chiếc tẩu bập bập một lúc, rồi hỏi huỵch toẹt, “Tại sao cô lấy cậu ấy?”
Đôi mắt Victoria chợt mở to. Nàng cảm thấy giống như một con thỏ mắc bẫy - cái cảm giác mà nàng đã bắt đầu trải nghiệm rất thường xuyên và là điều đã bắt đầu chọc vào niềm kiêu hãnh của nàng thật kinh khủng. Nàng ngẩng đầu lên và nhìn người đang lục vấn nàng với vẻ oán giận không khéo che đậy. Nàng thoái thác với tất cả lòng tự trọng mà nàng có thể thu thập được, “Cháu lấy Đức ngài Fielding vì những lý do thông thường.”
“Tiền bạc, tầm ảnh hưởng, và địa vị xã hội,” Thuyền trưởng Farrell tổng hợp lại với vẻ chán ghét cùng cực. “Được rồi, giờ cô có cả ba thứ. Xin chúc mừng.”
Sự công kích vô cớ này vượt quá sức chịu đựng của Victoria. Nước mắt giận dữ dâng lên trong mắt nàng và nàng đứng dậy, túm chặt tấm chăn vào người. “Thuyền trưởng Farrell, cháu chưa ướt nhoẹt hay khốn khổ hay tuyệt vọng đủ hay sao để mà còn ngồi đây và cảm thấy hàm ơn được nghe chú buộc tội cháu là vụ lợi và - và ích kỷ và - một kẻ ăn bám xã hội...-”
“Sao không chứ?” ông độp lại. “Rõ ràng cô là tất cả những thứ đó.”
“Cháu không quan tâm chú nghĩ gì về cháu. Cháu-” Giọng nàng vỡ ra và nàng rảo bước về phía phòng ngủ, định lấy áo quần của mình, nhưng ông bật dậy và chặn đường nàng, giận dữ nhìn vào mặt nàng như thể ông đang cố nhìn thấu tâm hồn nàng.
“Tại sao cô muốn ly dị?” ông cay nghiệt hỏi, nhưng vẻ mặt ông dịu lại một chút khi ông nhìn xuống gương mặt xinh đẹp, mong manh của nàng. Ngay cả khi quấn mình trong tấm chăn vải tồi tàn, Victoria Seaton vẫn là một hình ảnh đáng yêu đến khó tin, với ánh lửa nhảy nhót trên mái tóc màu đồng đỏ của nàng và đôi mắt xanh tuyệt vời của nàng ánh lên vẻ oán giận không kiềm được. Nàng có tâm hồn, nhưng có thể thấy rõ ràng từ những giọt nước mắt lấp lánh trong đôi mắt nàng là tâm hồn nàng đang tan vỡ. Thực ra, trông nàng như thể nàng sắp sửa vỡ vụn ra rồi.
“Sáng nay,” ông tiếp tục, “tôi đã hỏi đùa Jason liệu cô đã rời bỏ cậu ấy chưa. Cậu ấy nói cô chưa rời bỏ cậu ấy, nhưng cô đã đòi ly dị. Tôi cho rằng cậu ấy đùa, nhưng khi tôi thấy cô bước vào đây, nhất định trông cô không phải là một cô dâu mới hạnh phúc.”
Chênh vênh trên miệng vực của nỗi tuyệt vọng tột cùng, Victoria nhìn vào gương mặt nắng cháy màu đồng hun không gì lay chuyển nổi của người đang hành hạ nàng, nàng cố cầm nước mắt và cố giữ phẩm giá của nàng. “Xin vui lòng tránh đường,” nàng nói khàn khàn.
Thay vì dịch sang một bên, ông túm lấy vai nàng. “Vì bây giờ cô đã có những thứ vì chúng mà cô lấy cậu ấy - tiền, ảnh hưởng, địa vị xã hội- tại sao cô còn muốn ly dị?” ông căn vặn.
“Cháu chẳng có gì cả!” Victoria bật ra, gần bật khóc. “Bây giờ, tránh cho cháu đi!”
“Không cho đến khi tôi hiểu làm thế nào mà tôi lại đánh giá sai về cô như vậy. Hôm qua, khi cô nói chuyện với tôi, tôi nghĩ cô thật tuyệt vời. Tôi nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt cô khi cô nói chuyện, và thấy cô cư xử với dân làng như thế nào. Tôi thầm nghĩ cô là một người phụ nữ thật sự - một người phụ nữ có trái tim và tâm hồn, không phải là một cô ả đớn hèn hư hỏng, tham lam nào đó!”
Nước mắt nóng hổi tràn ngập đôi mắt Victoria vì lời kết tội không công bằng từ một người hoàn toàn xa lạ, và lại còn là một người bạn của Jason nữa chứ. “Để tôi yên, cái đồ chết dẫm nhà chú!” nàng nức nở yêu cầu, và cố đẩy ông ra khỏi lối đi của nàng.
Thật ngạc nhiên, đôi cánh tay ông ôm choàng lấy nàng, kéo nàng tựa vào lồng ngực rộng của ông. “Khóc đi, Victoria!” ông cộc cằn ra lệnh. “Vì Chúa, khóc đi.”
Victoria run rẩy khi ông thầm thì nói, “Hãy để nước mắt rơi nào, con gái.” Ông vuốt ve lưng nàng bằng bàn tay to lớn của ông. “Nếu cô cố giữ trong lòng tất cả những chuyện này, cô sẽ vỡ tan ra mất.”
Victoria đã học được cách đối phó với bi kịch và nghịch cảnh; tuy vậy nàng không thể đối phó với sự thấu hiểu và lòng tử tế. Nước mắt dâng lên mắt nàng và đổ xuống trong những cơn nức nở rung cả người nàng tuôn thành những dòng đau đớn. Nàng không nhận ra khi thuyền trưởng Farrell dỗ nàng ngồi xuống bên cạnh ông trên chiếc xô pha giản dị trước lò sưởi, hay khi nàng bắt đầu kể cho ông nghe về cái chết của cha mẹ nàng và những việc dẫn đến lời cầu hôn nhẫn tâm của Jason. Vùi mặt nàng vào vai ông, nàng trả lời những câu hỏi của ông về Jason và tại sao nàng lấy hắn. Và khi nàng kết thúc, nàng cảm thấy khá hơn so với mấy tuần rồi.
“Vậy là,” ông nói với nụ cười ngưỡng mộ phớt qua. “Bất chấp lời cầu hôn vô cảm của Jason, bất chấp chuyện cô thực sự không biết gì về cậu ấy, cô vẫn nghĩ cậu ấy thực sự cần cô à?”
Victoria ngượng ngập gạt nước mắt và bẽn lẽn gật đầu. “Rõ ràng là cháu ngốc quá và thật đồng bóng khi nghĩ thế, nhưng có những khi anh ấy có vẻ thật cô đơn - những khi cháu ngắm nhìn anh ấy trong một phòng khiêu vũ đông đúc, bị người ta vây quanh- thường là phụ nữ- và cháu thấy cái cảm giác lạ lùng đó, rằng anh ấy cũng cảm thấy cô đơn y như cháu vậy. Và bác Charles cũng nói Jason cần cháu. Nhưng bọn cháu sai cả rồi. Jason muốn có một đứa con trai, chỉ đơn giản thế thôi. Anh ấy không cần cháu hay muốn cháu.”
“Cô sai rồi,” Thuyền trưởng Farrell nói dứt khoát. “Jason đã cần một phụ nữ như cô kể từ cái ngày cậu ấy ra đời. Cậu ấy cần cô chữa lành những vết thương sâu hoắm, dạy cậu ấy làm thế nào để cho bản thân mình biết yêu và được yêu trở lại. Nếu cô biết rõ cậu ấy hơn, cô sẽ hiểu vì sao tôi nói thế.” Thuyền trưởng Farrell đứng dậy bước đến một chiếc bàn nhỏ và cầm lên một cái chai. Ông rót thứ đựng trong chai ra hai cái ly và đưa một cái cho nàng.
“Chú kể về anh ấy cho cháu nghe được không?” Victoria yêu cầu khi ông đến bên lò sưởi và đứng nhìn xuống nàng.
“Được.”
Victoria nhìn vào thứ rượu whiskey mạnh, thơm lừng mà ông đưa cho nàng và đặt nó xuống trên bàn.
“Nếu cô muốn nghe về Jason, tôi đề nghị cô uống ly rượu đó trước đã,” Thuyền trưởng Farrell nói dứt khoát. “Cô sẽ cần nó đấy.”
Victoria nhấp một ngụm thứ nước bốc lửa đó, nhưng người đàn ông Ai len vạm vỡ nâng ly lên và nuốt ực hết một nửa ly như thể ông cũng cần phải uống nó.
“Tôi sắp kể cho cô nghe về Jason mà chỉ mình tôi biết, những điều mà rõ ràng cậu ấy không muốn cô biết hay chính cậu ấy không kể cho cô nghe. Khi kể những chuyện này, tôi đang phản bội lại lòng tin của Jason, và cho đến thời điểm này, tôi là một trong số ít người gần gũi với cậu ấy không bao giờ phản bội cậu ấy cách này hay cách khác. Cậu ấy giống như con trai của tôi, Victoria à, vì thế tôi đau lòng khi làm điều này; tuy nhiên tôi cảm thấy bắt buộc phải để cho cô hiểu cậu ấy.”
Victoria chậm chạp lắc đầu. “Có lẽ chú không nên kể điều gì với cháu hết, thuyền trưởng ạ. Đức ngài Fielding và cháu hầu hết thời gian là xa lánh nhau, nhưng cháu không muốn thấy chú hay anh ấy bị tổn thương vì những điều chú kể.”
Một nụ cười thoáng hiện trên nét mặt cương quyết của thuyền trưởng Farrell. “Nếu tôi nghĩ cô có thể dùng những điều tôi kể cô nghe làm vũ khí chống lại cậu ấy, tôi sẽ im lặng. Nhưng cô sẽ không làm điều đó. Có một sức mạnh dịu dàng trong cô, và lòng trắc ẩn cùng sự thấu hiểu mà tôi đã tự mình chứng kiến đêm qua khi tôi thấy cô hoà trộn với dân làng. Tôi ngắm nhìn cô cười với họ và làm cho họ thoải mái, và khi đó tôi nghĩ cô là một phụ nữ trẻ tuyệt vời - và là một người vợ hoàn hảo cho Jason. Tôi vẫn còn nghĩ thế.”
Ông thở một hơi dài và bắt đầu. “Lần đầu tôi nhìn thấy chồng cô là khi tôi ở Dehli. Đấy là nhiều năm trước, khi tôi đang làm việc cho một thương gia giàu có người Dehli tên là Napal, ông ta chuyên chở hàng hoá bằng tàu thuỷ từ Ấn độ lui tới nhiều nước khác trên khắp thế giới. Napal không chỉ sở hữu hàng hoá mà ông ta buôn bán, ông ta còn sở hữu 4 chiếc tàu chở hàng vượt biển. Tôi là người đầu tiên trên một trong những chiếc tàu đó.
“Tôi đã đi 6 tháng trong một chuyến hải hành mang lại vô số lợi nhuận, và khi chúng tôi về cảng, Napal mời thuyền trưởng và chính tôi đến nhà ông ta dự một buổi tiệc nhỏ riêng tư.
“Ở Ấn độ trời luôn nóng, nhưng ngày hôm đó trời có vẻ còn nóng hơn, đặc biệt là bởi vì tôi bị lạc đường khi cố tìm nhà Napal. Không biết làm sao mà cuối cùng tôi sa vào một mê cung những ngõ ngách và khi tôi cố tìm cách ra khỏi đó, tôi lạc vào một quảng trường nhỏ dơ dáy đầy những người Ấn độ rách rưới, bẩn thỉu - Cái nghèo ở đó thật không thể tưởng tượng nổi đâu. Dù sao đi nữa, tôi nhìn quanh, hy vọng hết lần này đến lần khác tìm ra ai đó tôi có thể nói chuyện bằng tiếng Pháp hay tiếng Anh để hỏi đường.
“Tôi nhìn thấy một đám đông nho nhỏ đang tụ tập ở phía cuối quảng trường xem gì đó,- tôi không thể thấy là cái gì- và tôi đi về phía họ. Họ đang đứng phía bên ngoài một toà nhà, xem chuyện đang diễn ra trong đó. Tôi rảo bước quay lui, cố gắng lần lại đường cũ, rồi tôi nhìn thấy một hình chữ thập bằng gỗ thô sơ đóng đinh lên phía ngoài toà nhà. Nghĩ đó là một ngôi nhà thờ và tôi có thể tìm ra ai đó tôi có thể nói chuyện bằng chính ngôn ngữ của mình, tôi chen lấn qua đám đông và đi vào. Tôi dùng cùi chỏ dẹp đường đi qua cả trăm người Ấn độ rách rưới về phía mặt tiền ngôi nhà, nơi tôi có thể nghe thấy một người phụ nữ gào thét y như một kẻ phát cuồng, bằng tiếng Anh, về thói dâm ô và sự báo thù của Đấng toàn năng.
“Cuối cùng tôi vào được nơi tôi có thể nhìn thấy, và bà ta ở đó, đứng trên cái bục gỗ cùng một cậu bé bên cạnh bà ta. Bà ta đang trỏ tay vào cậu bé và hét lên rằng cậu là đồ quỉ quái. Bà ta rít lên rằng cậu là “mầm mống của thói dâm ô” và là “đứa con của tội lỗi”, rồi bà ta giật đầu đứa trẻ lên và tôi thấy mặt cậu ta.
“Tôi chết trân khi nhận thấy cậu bé là người da trắng, không phải người Ấn. Bà ta hét lên với mọi người để họ “nhìn vào đồ quỉ mà xem sự báo thù của Đức Chúa trời như thế nào”; rồi bà ta quay cậu bé lại để chỉ cho người ta thấy “sự báo thù của Đức Chúa”. Khi tôi nhìn thấy lưng cậu bé, tôi nghĩ tôi phát ốm lên mất.”
Thuyền trưởng Farrell nuốt khan. “Victoria, lưng cậu bé tím đen vì trận đòn mới rồi và đầy sẹo từ biết bao nhiêu trận đòn trước đó, chỉ có Chúa mới biết được. Từ những gì tôi thấy thì bà ta vừa mới đánh cậu bé xong trước mặt ‘giáo đoàn’ của bà ta- người Ấn không phản đối kiểu bạo hành dã man như thế.
Gương mặt ông méo mó khi ông tiếp tục. “Trong khi tôi đứng đó, mụ phù thuỷ loạn óc ấy la hét bắt cậu bé quì xuống để cầu xin đức chúa tha thứ. Cậu bé nhìn thẳng vào mắt bà ta, không nói gì, nhưng cậu không di chuyển, và bà ta quất roi xuống ngang lưng cậu, đủ mạnh để làm một người đàn ông trưởng thành phải quị xuống. Cậu bé quì xuống. ‘Cầu nguyện đi, đồ quỉ dữ nhà ngươi,’ bà ta hét lên với cậu bé đang quì, và bà ta lại đánh cậu. Cậu bé không nói gì, cậu chỉ nhìn thẳng về phía trước; và chính lúc đó tôi nhìn thấy mắt cậu... Mắt cậu khô khốc. Không hề có mọt giọt nước mắt trong đó. Nhưng mà có nỗi đau - lạy Chúa, đôi mắt tràn ngập nỗi đau!”
Victoria run rẩy vì thương xót cho đứa bé xa lạ, tự hỏi tại sao thuyền trưởng Farrell lại kể cho nàng nghe câu chuyện kinh tởm này trước khi kể về Jason.
Khuôn mặt Farrell nhăn nhúm. “Tôi sẽ không bao giờ quên nỗi đau trong đôi mắt cậu,” ông thì thầm khàn đặc, “hay chúng xanh đến thế nào trong thời điểm ấy.”
Chiếc ly của Victoria rơi xuống sàn và vỡ tan tành. Nàng điên dại lắc đầu, cố chối bỏ điều ông đang nói với nàng. “Không,” nàng kêu lên trong cơn thống khổ. “Ôi, làm ơn, không-”
Có vẻ như không nhận biết được nỗi hoảng loạn của nàng, Thuyền trưởng Farrell tiếp tục, mắt ôngnhìn thẳng về phía trước, chìm đắm trong hồi tưởng. “Rồi cậu bé cầu nguyện, cậu chắp hai bàn tay lại với nhau và nhắc lại, ‘Tôi quì gối trước Chúa trời, cầu xin sự tha thứ của ngài.’ Người đàn bà bắt cậu nói to hơn, nói đi rồi nói lại, và khi bà ta đã thoả mãn, bà kéo cậu đứng lên. Bà ta chỉ vào những người Ấn độ dơ dáy và bảo cậu cầu xin những người lương thiện sự tha thứ của họ. Rồi bà ta trao cho cậu một cái bát nhỏ. Tôi đứng nhìn cậu đi vào đám đông và quì dưới chân ‘giáo đoàn’ của bà ta, hôn gấu áo bẩn thỉu của họ và ‘cầu xin sự tha thứ của họ.’ ”
“Không,” Victoria rên rỉ, xiết chặt cánh tay quanh người và nhắm mắt khi nàng cố xoá đi hình ảnh cậu bé với mái tóc quăn đen và đôi mắt xanh quen thuộc đang chịu đựng một tội ác khủng khiếp như vậy.
“Có điều gì đó trong lòng tôi phát cuồng lên,” Farrell tiếp tục. “Những người Ấn độ là dân cuồng tín và tôi không quan tâm đến lối sống của họ. Nhưng nhìn thấy một đứa trẻ thuộc chủng tộc của chính tôi bị lạm dụng như thế khiến tôi điên tiết. Mặc dù còn hơn thế nữa. Có điều gì đó nơi cậu bé đã chạm vào tôi - cậu dơ bẩn, rách rưới và đói khát, nhưng có một vẻ kiêu hãnh, thách thức trong đôi mắt ám ảnh của cậu làm trái tim tôi tan vỡ. Tôi chờ trong khi cậu lê gối đến bên những người Ấn bên cạnh tôi và hôn gấu áo họ, cầu xin sự tha thứ của họ trong khi họ thả những đồng xu vào cái bát gỗ của cậu. Sau đó cậu mang cái bát đến cho người phụ nữ, và bà ta mỉm cười. Bà ta lấy cái bát và cười với cậu; bà ta bảo bây giờ cậu ‘tốt’ rồi, bà ta cười cái nụ cười cuồng tín, điên loạn của bà ta.
“Tôi nhìn người đàn bà ghê tởm đứng trên bệ thờ tạm thời đó, tay bà ta cầm cây thánh giá, và tôi muốn giết bà ta. Mặt khác, tôi không biết giáo đoàn của bà ta trung thành với bà ta đến mức nào và, vì tôi không thể chiến đấu với họ chỉ bằng một tay, tôi hỏi liệu bà ta có muốn bán cậu bé cho tôi không. Tôi bảo bà ta rằng tôi nghĩ cần có một người đàn ông để trừng phạt cậu ta cho thoả đáng.”
Dứt ánh mắt ra khỏi điểm tập trung xa xôi của nó, thuyền trưởng Farrell nhìn Victoria, một nụ cười rầu rĩ nở trên mặt ông. “Bà ta bán cậu bé cho tôi với sáu tháng tiền lương tôi mang theo trong túi. Chồng bà ta chết một năm trước đây và bà ta cần tiền cũng nhiều như cần có một cậu bé chịu đòn. Nhưng trước khi tôi ra khỏi chỗ đó, bà ta vãi tiền ra cho đám giáo dân của bà ta và hét lên về việc Chúa đã gửi quà của Ngài cho họ thông qua bà ta. Bà ta điên. Điên hoàn toàn.”
Giọng Victoria chỉ là một tiếng thì thầm cầu xin. “Chú có nghĩ mọi thứ tốt hơn với Jason trước khi cha anh ấy chết không?”
“Cha Jason vẫn còn sống,” Thuyền trưởng Farrell trả lời một cách khó khăn. “Jason là con ngoại hôn của Charles.”
Căn phòng bắt đầu chao đảo và Victoria ép chặt tay lên môi, cố nén cơn choáng váng và buồn nôn đang tấn công nàng.
“Cô có ghê tởm lắm không khi khám phá ra cô đã kết hôn với một đứa con hoang?” ông hỏi, đợi xem phản ứng của nàng.
“Làm sao chú có thể nghĩ ra điều ngu ngốc đó chứ!” Victoria kêu lên căm phẫn.
Ông mỉm cười vì điều đó. “Tốt. Tôi không nghĩ là cô quan tâm, nhưng người Anh rất khó khăn về chuyện như thế.”
“Đấy là,” Victoria nóng nảy độp lại, “chuyện cực kỳ đạo đức giả về phần họ, vì có ba công tước hoàng gia mà cháu biết là hậu duệ trực hệ của ba người con ngoại hôn của đức vua Charles. Hơn nữa, cháu không phải là người Anh, cháu là người Mỹ.”
“Cô thật dáng yêu,” ông dịu dàng nói.
“Chú kể cho cháu nghe phần còn lại mà chú biết về Jason nhé?” nàng hỏi, trái tim nàng đã đầy tràn những nhịp đập của niềm thương cảm.
“Phần còn lại không quan trọng lắm. Tôi mang Jason đến nhà Napal vào cùng đêm đó. Một người hầu của Napal rửa ráy sạch sẽ cho cậu và đưa cậu đến gặp chúng tôi. Cậu bé không muốn nói chuyện nhưng một khi cậu đã nói, rõ ràng là cậu thật sáng dạ. Khi tôi kể cho Napal câu chuyện đó, ông ta cảm thấy thương Jason và nhận cậu vào làm như một cậu bé chạy việc vặt. Jason không nhận tiền, nhưng cậu được cho một cái giường ở đằng sau văn phòng của Napal, thức ăn tươm tất, và áo quần. Cậu bé tự học đọc và viết - cậu có một niềm khao khát vô vàn là được học.
“Đến lúc Jason được 16 tuổi, cậu đã học được tất cả mọi thứ có thể từ Napal để làm một thương gia. Ngoài chuyện thông minh và lanh lợi, Jason có một nghị lực đi đến thành công không thể tin nổi-Tôi tưởng tượng là điều đó có từ việc bị buộc phải đi ăn xin với một chiếc bát gỗ lúc cậu còn nhỏ.
“Dù sao đi nữa, Napal trở nên đằm hơn khi ông già đi, vì ông không có con cái, ông bắt đầu nghĩ đến Jason như là một đứa con trai hơn là một người thư ký làm việc quá sức với đồng lương còm cõi. Jason thuyết phục Napal cho cậu ấy đi trên một trong những chiếc tàu của Napal để cậu ấy tự mình học kinh doanh tàu biển. Tôi đã trở thành thuyền trưởng vào thời đó, và Jason đã đi với tôi trong 5 năm liền.”
“Anh ấy có phải là một thuỷ thủ giỏi không?” Victoria nhẹ nhàng hỏi, cảm thấy cực kỳ tự hào về cậu bé đã lớn lên thành một người đàn ông thành đạt.
“Giỏi nhất. Cậu ấy khởi sự như một thuỷ thủ thông thường, nhưng cậu ấy học điều khiển tàu biển và mọi thứ từ tôi khi cậu rảnh. Napal chết hai ngày sau khi chúng tôi trở về từ một chuyến đi. Ông đang ngồi trong văn phòng thì tim ngừng đập. Jason cố mọi cách để làm ông ấy tỉnh lại, cậu ấy thậm chí còn cúi trên người ông và cố đẩy hơi thở của cậu vào phổi ông. Mọi người trong văn phòng còn nghĩ Jason hoá điên rồi, nhưng cô thấy đấy, cậu ấy yêu thương ông già keo kiệt ấy. Cậu ấy thương tiếc ông ta hàng tháng trời, nhưng cậu ấy không rơi một giọt nước mắt,” Mike Farrell lặng lẽ nói. “Jason không khóc được, Mụ phù thuỷ nuôi cậu ấy đã thuyết phục rằng ‘quỉ’ không biết khóc, và bà ta đánh cậu ấy kinh khủng hơn nếu cậu ấy khóc. Jason cuối cùng đã nói với tôi thế lúc cậu ấy được 9 tuổi.
“Dù gì đi nữa, Napal để lại mọi thứ cho Jason khi ông ấy qua đời. Trong vòng sáu năm kế đó, Jason đã làm điều cậu ấy đã từng thuyết phục Napal làm - cậu ấy mua nguyên một đội tàu và cuối cùng cậu ấy đã nhân tài sản của Napal lên gấp nhiều lần.”
Khi thuyền trưởng Farrell đứng dậy lặng lẽ nhìn vào ngọn lửa, Victoria nói, “Jason cũng cưới vợ, phải không? Cháu khám phá ra chuyện đó mấy ngày trước.”
“À, có, cậu ấy lấy vợ,” Mike nói, ông nhăn mặt ghê tởm khi ông bước đến chỗ chai whiskey và rót cho mình một ly khác. “Hai năm sau cái chết của Napal, Jason trở thành một trong những người đàn ông giàu có nhất Dehli. Sự khác biệt đó dành được sự quan tâm đầy vụ lợi của một người đẹp vô đạo đức tên là Melissa. Bố cô ta là một người Anh sống ở Delhi và làm việc cho chính phủ. Melissa có vẻ đẹp, dòng dõi và phong cách, cô ta có mọi thứ trừ thứ cô ta cần nhất - tiền. Cô ta lấy Jason vì cái mà cậu ấy có thể cho cô ta.”
“Tại sao Jason lại lấy cô ta?” Victoria muốn biết.
Mike Farrell nhún vai. “Cậu ấy trẻ hơn cô ta và bị choáng váng vì vẻ ngoài của cô ta, tôi đoán thế. Và rồi, quí cô ấy - tôi dùng cái danh xưng này không đúng lắm-cũng có một... ờ... cái vẻ có thể làm cho bất kỳ người đàn ông nào trông đợi tìm thấy sự ấm áp trong vòng tay cô ta. Cô ta bán cái ấm áp đó cho Jason để đổi lấy bất kỳ cái gì cô ta có thể vòi được từ cậu ấy. Cậu ấy cho cô ta rất nhiều - những món nữ trang có thể làm hài lòng một nữ hoàng. Cô ta nhận nó và cười với cậu ấy. Cô ta có gương mặt đẹp, nhưng không biết vì lý do gì khi cô ta cười với cậu ta như thế, nó nhắc tôi nhớ lại mụ phù thuỷ già ghê tởm với cái bát gỗ.”
Victoria nhìn thấy cái hình ảnh sắc nét đau nhói khi Jason tặng nàng ngọc trai và xa phia và yêu cầu nàng cảm ơn hắn bằng một nụ hôn. Nàng buồn rầu tự hỏi có phải hắn phải hối lộ cho một phụ nữ để cô ta quan tâm đến hắn.
Nâng ly lên, Mike uống một ngụm dài. “Melissa là một cô ả hư hỏng- một cô ả hư hỏng bỏ hết thời giờ của cô ta ra để lê lết từ chiếc giường này sang chiếc giường khác sau khi cô ta đã lấy chồng. Chuyện buồn cười là cô ta té xỉu khi cô ta khám phá ra Jason là một đứa con ngoại hôn. Đó là tại ngôi nhà của họ ở Delhi khi Công tước Atherton xuất hiện và yêu cầu được nói chuyện với con trai ông ấy. Melissa phát rồ lên vì giận dữ khi cô ta nhận ra Jason là con ngoài giá thú của Charles. Có vẻ như việc pha trộn dòng máu của cô ta với một đứa con hoang là vi phạm qui tắc của cô ta lắm. Tuy nhiên đem thân cô ta ra mà tặng cho bất kỳ người đàn ông nào thuộc tầng lớp cô ta thì lại chả phiền gì tới qui tắc của cô ta cả. Thật là một mớ qui tắc đạo đức kỳ cục, cô thấy thế không?”
“Quá sức kỳ cục!” Victoria đồng ý.
Thuyền trưởng Farrell cười toét miệng trước câu trả lời chân thành của nàng, rồi ông nói, “Bất kỳ sự trìu mến nào mà Jason cảm thấy dành cho cô ta lúc cậu ấy cưới cô ta nhanh chóng bị huỷ diệt khi sống cùng cô ta. Mặc dù vậy cô ta cũng sinh cho cậu ấy một đứa con trai, và vì lý do đó, cậu ấy giữ cô ta trên đỉnh cao thời thượng và làm ngơ mọi phi vụ của cô ta. Thực lòng mà nói, tôi không nghĩ cậu ấy quan tâm.”
Victoria, người không hề biết Jason có một đứa con trai, ngồi bật dậy, nhìn sửng sốt vào thuyền trưởng Farrell khi ông tiếp tục. “Jason thương yêu đứa trẻ đó. Cậu ấy mang cậu bé theo hầu như là mọi nơi cậu ấy đến. Cậu ấy còn đồng ý trở về đây và chi tiền để khôi phục lại những điền trang đã xuống cấp của Charles Fielding để rồi Jamie có thể thừa hưởng một vương quốc phù hợp. Và rốt cục thì chả để làm gì cả. Melissa đã cố bỏ trốn với tình nhân cuối cùng của ả, và ả mang cả Jamie đi cùng, định để cho Jason phải chuộc cậu bé về sau đó. Con tàu họ đi bị đắm trong một cơn bão.”
Bàn tay của thuyền trưởng Farrell siết chặt trên chiếc ly và những thớ thịt trên cổ họng ông gồng lên dữ dội. “Tôi là người đầu tiên khám phá ra là Melissa đã mang cả Jamie đi cùng cô ả. Tôi là người phải nói với Jason rằng con trai cậu ấy đã chết. Tôi khóc,” ông nói khản đặc giọng. “Nhưng Jason thì không. Thậm chí cả khi đó. Cậu ấy không thể khóc.”
“Thuyền trưởng Farrell,” Victoria nói bằng thứ giọng nghẹn ngào, “Cháu muốn về nhà. Trời tối rồi, và Jason có thể đang lo lắng về cháu.”
Vẻ đau đớn biến mất khỏi mặt người thuyền trưởng và một nụ cười vỡ ra trên những nét mặt khắc khổ của ông. “Một ý tưởng tuyệt vời,” ông đồng ý. “Nhưng trước khi cô đi, tôi muốn nói với cô điều này.”
“Là gì ạ?”
“Đừng để Jason lừa cô hay chính bản thân cậu ấy tin rằng cậu ấy không muốn gì từ cô ngoài một đứa con trai. Tôi biết cậu ấy rõ hơn bất kỳ ai, và tôi nhìn thấy cái cách cậu ấy ngắm cô tối qua. Cậu ấy đã yêu cô một nửa rồi, mặc dù tôi ngờ là cậu ấy không muốn thế đâu.”
“Cháu không thể trách anh ấy vì không muốn yêu bất kỳ người phụ nữ nào,” Victoria buồn rầu nói. “Cháu không thể hình dung được làm sao anh ấy có thể sống qua mọi điều xảy đến với anh ấy mà chẳng phát điên lên.”
“Cậu ấy mạnh mẽ,” Thuyền trưởng Farrell trả lời. “Jason là con người mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết. Và là người tốt nhất. Hãy cho phép mình yêu thương cậu ấy, Victoria - tôi biết cô muốn thế. Và hãy dạy cậu ấy làm thế nào để yêu cô. Cậu ấy có rất nhiều tình yêu để trao tặng, nhưng trước hết, cậu ấy sẽ phải học cách tin cô. Một khi cậu ấy đã tin cô, cậu ấy sẽ đặt cả thế giới dưới chân cô đấy.”
Victoria đứng dậy, nhưng đôi mắt nàng ngập đầy lo lắng. “Điều gì làm chú tin chắc mọi chuyện sẽ đâu vào đấy như cách chú nghĩ?”
Giọng người đàn ông Ai len thật nhẹ nhàng và có một ánh nhìn xa xôi trong mắt ông. “Bởi vì tôi đã biết một cô gái giống như cô ngày trước. Cô ấy có sự ấm áp và lòng can đảm của cô. Cô ấy dạy tôi tin tưởng, yêu thương và được yêu thương thì sẽ thế nào. Tôi không sợ chết bởi vì tôi biết có cô ấy ở đó chờ tôi. Hầu hết đàn ông yêu dễ dàng và thường xuyên, nhưng Jason giống tôi hơn. Cậu ấy sẽ chỉ yêu một lần - nhưng đó sẽ là tình yêu cho mãi mãi.”
Khi Victoria đi gần đến ngôi làng, gió nổi lên và chớp loé từng vạch xanh lè trên bầu trời, cắt nền trời ra thành từng mảnh nham nhở trong khi sấm nổ rền đe doạ và bầu trời trở nên tối như là ban đêm. Vài phút sau, bầu trời nứt ra và mưa rơi xuống xối xả, bắn vào mặt nàng, làm mờ cả tầm nhìn và biến chiếc áo choàng của nàng thành một mớ ướt nhoẹt.
Căng mắt ra nhìn con đường trước mặt, Victoria gạt mớ tóc tong tỏng nước ra khỏi mặt nàng và rùng mình. Nàng chưa thấy trại trẻ mồ côi bao giờ, nhưng Thuyền trưởng Farrell đã chỉ nàng con đường dẫn đến đó ở đâu, ông cũng chỉ nàng con đường dẫn đến nhà ông nữa. Victoria căng cả mắt ra, và nàng trông thấy cái trông giống như là một trong những con đường ông đã tả. Nó rẽ về bên phải và nàng quay ngựa sang hướng đó, không chắc là nàng đang đi về trại trẻ hay về nhà Thuyền trưởng Farrell nữa. Lức này nàng không quan tâm, miễn sao nàng đến được một nơi ấm áp, khô ráo để có thể ra khỏi cơn mưa như trút này. Con đường vòng qua một khúc quanh và bắt đầu chạy ngược lên qua một cánh rừng mỗi lúc một rậm rạp, qua hai túp lều bỏ hoang, rồi hẹp lại cho đến khi nó chỉ còn hầu như là một vệt bùn, nó nhanh chóng trở thành một bãi lầy dưới cơn mưa xối xả.
Bùn bám dính vào bánh xe và con ngựa cái bắt đầu nặng nhọc kéo chân nó ra khỏi đám lầy sâu hút mỗi lần nó bước đi. Victoria trông thấy phía đằng xa một tia sáng mờ nhạt chiếu qua vòm cây. Run lẩy bẩy vì lạnh và vì nhẹ nhõm, nàng rẽ lên một lối đi nhỏ nấp dưới tán những cây sồi già, cành cây đan vào nhau ở trên đầu như một tán ô sũng nước. Chớp thình lình xé ngang bầu trời, rọi sáng một ngôi nhà nhỏ chỉ đủ rộng cho một gia đình chứ không thể chứa được hai mươi đứa trẻ mồ côi. Sấm ùng oàng chói tai trên đầu và con ngựa cái hốt hoảng quay ngang, gần như lồng lên dưới dây cương. Victoria nhảy ra khỏi cỗ xe. “Bình tĩnh nào,” nàng vỗ về bảo con ngựa trong khi với tay cầm lấy dây cương của con ngựa đang hốt hoảng. Chân nàng lún trong bùn khi nàng dẫn ngựa về phía chiếc cọc trước căn nhà và nàng buộc nó vào đấy.
Với Sói bảo vệ một bên, nàng nhấc tà váy ướt nhẹp lên, bước lên những bậc thềm phía trước căn nhà nhỏ và gõ cửa.
Một giây sau đó cánh cửa mở tung ra và khuôn mặt khắc khổ của Thuyền trưởng Farrell hiện ra trong quầng sáng của ngọn lửa reo vui sau lưng ông. “Công nương Fielding!” ông thở gấp, với tay kéo nàng vào trong thật nhanh. Một tiếng gầm độc địa của Sói làm ông ngừng tay lại giữa chừng và mắt ông mở to khi ông nhìn thấy con thú màu xám ướt sũng đang gầm gừ nhìn ông, với hai hàm răng nhe ra trắng nhởn.
“Sói, ngừng lại!” Victoria mệt mỏi ra lệnh, và con vật thoái lui.
Cảnh giác nhìn con thú trông thật dữ tợn đó, Thuyền trưởng Farrell cẩn thận kéo Victoria vào trong. Sói đi theo sát gót nàng, cặp mắt hung vàng của nó dán chặt vào Mike Farrell đầy đe doạ. “Nhân danh chúa cô làm cái gì ngoài trời trong cái thời tiết này thế chứ?” ông lo lắng hỏi.
“B..- bơi,” Victoria cố pha trò, nhưng hai hàm răng của nàng đang gõ nhịp và cả người nàng run lẩy bẩy vì lạnh khi ông kéo chiếc áo choàng của nàng ra và quẳng nó lên lưng ghế gần bếp lửa.
“Cô phải chui ra khỏi cái đống vải vóc ướt nhoẹt này không thì cô chết đấy. Cái con vật vĩ đại kia có cho cô đi khuất một lát đủ lâu để mặc một ít áo quần khô ráo không đây?”
Victoria vòng tay ôm quanh mình nàng và gật đầu, liếc nhìn con thú bảo vệ hung dữ của nàng. “Ở - ở lại đây, Sói.”
Con chó phủ phục xuống trước mặt lò sưởi và tựa đầu lên những chiếc vó to đùng của nó, đôi mắt nó căng ra nhìn vào cửa phòng ngủ nơi họ khuất dạng.
“Tôi sẽ đốt lò lên,” Thuyền trưởng Farrell tử tế nói ở trong phòng ngủ, tay trao cho nàng một chiếc quần dài và một trong những chiếc sơ mi của ông. “Đây là những thứ áo quần tốt nhất tôi có thể đưa cho cô.” Victoria mở miệng để nói, nhưng ông đã cướp lời. “Tôi sẽ không nghe bất kỳ lý lẽ xuẩn ngốc nào về việc không thích hợp khi mặc áo quần đàn ông, thưa cô,” ông nói một cách uy quyền. “hãy dùng nước trong bình mà rửa ráy đi và rồi mặc những thứ áo quần này vào và quấn mình trong chiếc chăn kia. Khi nào cô xong thì đi ra cạnh bếp lửa mà sưởi. Nếu cô lo lắng về chuyện Jason có thể không đồng tình vì cô mặc áo quần của tôi thì hãy thôi lo đi - tôi biết cậu ta kể từ khi cậu ta còn là một anh chàng bé tí.”
Đầu Victoria ương ngạnh ngẩng lên. “Cháu không quan tâm chút nào chuyện Jason có thể nghĩ gì,” nàng nói, không thể nào che đi được dấu hiệu nổi loạn trong giọng nàng. “Cháu không có ý định chết cóng chỉ để cho phù hợp với anh ta. Hay bất kỳ ai,” nàng nhanh nhảu sửa lại, nhận ra rằng nàng đã nói ra quá nhiều trong sự bực dọc bủa vây nàng.
Thuyền trưởng Farrell nheo mắt nhìn nàng một cái nhìn kỳ quặc, nhưng ông chỉ gật đầu. “Tốt. Nghĩ vậy là rất biết điều.”
“Nếu cháu mà biết điều, cháu đã ở nhà ngày hôm nay.” Victoria mỉm cười thiểu não, cố gắng che dấu nỗi đau khổ của nàng vì những nỗ lực làm cho cuộc đời nàng vui sướng đã sớm tiêu tan.
Khi nàng xuất hiện từ trong phòng ngủ, Thuyền trưởng Farrell đã đưa ngựa của nàng vào trong một cái chuồng nhỏ bên kia nhà, nhóm lò lên và pha cho nàng một tách cà phê. Ông đưa cho nàng một chiếc khăn lớn. “Hãy dùng cái này lau khô tóc đi,” ông nhẹ nhàng ra lệnh, chỉ cho nàng phải ngồi lên chiếc ghế mà ông đã kéo lại gần ngọn lửa.
“Cô có phiền nếu tôi hút cái này không?” ông hỏi, đưa ra một cái ống tẩu khi ông ngồi xuống đối diện nàng.
“Không đâu ạ,” Victoria lịch sự nói.
Ông nhồi thuốc vào tẩu và châm nó lên, bập bập hút một cách nhàn nhã, ánh mắt ông nhìn thẳng vào mặt Victoria khiến nàng lúng túng. “Tại sao cô không làm thế?” cuối cùng ông hỏi.
“Tại sao cháu không làm gì ạ?”
“Ở nhà ngày hôm nay ấy.”
Tự hỏi không biết nàng trông có tội lỗi và bất hạnh như nàng đang cảm thấy tại thời điểm đó hay không, Victoria khẽ nhún vai gạt đi. “Cháu muốn mang một ít thức ăn đến trại trẻ. Có rất nhiều thức ăn còn lại từ bữa tiệc của chúng ta tối qua.”
“Tuy nhiên rõ ràng là trời sắp mưa, và cô có thể cho một người hầu đến trại trẻ- tiện thể, nó nằm cách đây thêm một dặm nữa. Thay vì thế, cô lại quyết định đương đầu với thời tiết và tự tìm chỗ đó.”
“Cháu cần - cháu muốn, ý cháu là, bỏ đi, đi khỏi ngôi nhà một lúc, thế đấy,” Victoria nói, chăm chú khuấy tách trà của nàng một cách không cần thiết.
“Tôi ngạc nhiên là Jason không bắt cô ở nhà,” ông thẳng thừng phản đối.
“Cháu không cho là cần phải hỏi ý kiến anh ấy,” Victoria trả lời, bứt rứt nhận biết những câu hỏi dò và ánh mắt chăm chú của thuyền trưởng Farrell.
“Bây giờ thì cậu ấy phải lo đến phát ốm lên vì cô rồi.”
“Cháu rất nghi ngờ liệu anh ấy có biết ra là cháu đi hay không.” Hay là liệu anh ấy có quan tâm không, thậm chí nếu anh âý biết, nàng đau khổ nghĩ.
“Công nương Fielding?”
Có một điều gì đó rất thẳng thừng trong giọng nói lịch sự của ông làm Victoria biết chắc là nàng không muốn tiếp tục câu chuyện này. Tuy vậy, nàng chẳng có mấy lựa chọn. “Vâng, gì ạ thưa thuyền trưởng?” nàng thận trọng hỏi.
“Tôi đã gặp Jason sáng nay.”
Sự bứt rứt của Victoria tăng lên. “Ôi, thế sao?” Nàng có cái cảm giác tệ nhất đời là vì một lý do nào đó Jason có thể đã đến đây để nói chuyện về nàng với người bạn già của hắn, và nàng cảm thấy như thể cả thế giới quay lưng chống lại nàng.
Rõ ràng thuyền trưởng Farrell cảm nhận được mối nghi ngại của nàng, bởi vì ông giải thích, “Jason có một đội tàu lớn. Tôi chỉ huy một trong số chúng, và cậu ấy muốn nói về thành công của chuyến đi vừa rồi với tôi.”
Victoria túm lấy điểm đó để cố đưa câu chuyện đi xa hỏi nàng. “Cháu không biết Đức ngài Fielding biết về tàu bè, hay anh ấy có liên quan tới chúng,” nàng nói bằng một giọng quan tâm hớn hở.
“Thật kỳ cục.”
“Gì ạ?”
“Có lẽ tôi là người đơn giản và lạc hậu, nhưng tôi thấy thật kỳ cục khi một phụ nữ không biết chồng mình đã trải biết bao nhiêu năm cuộc đời trên một chiếc tàu.”
Victoria thở dài nhìn ông. Như nàng biết, Jason là một đức ông người Anh - một nhà quí tộc kiêu căng, giàu có, chán đời, hư hỏng. Điều duy nhất phân biệt hắn khỏi những nhà quí tộc nàng đã gặp là Jason bỏ ra nhiều thời gian làm việc trong phòng, trong khi những quí ông giàu có khác mà nàng gặp ở Anh dường như bỏ hết cả thì giờ ra mà theo đuổi những thú vui và trò tiêu khiển.
“Có lẽ đơn giản là cô không quan tâm đến những thành công của cậu ấy à?” Thuyền trưởng Farrell khiêu khích, cung cách của ông thật phát sợ. Ông hút chiếc tẩu bập bập một lúc, rồi hỏi huỵch toẹt, “Tại sao cô lấy cậu ấy?”
Đôi mắt Victoria chợt mở to. Nàng cảm thấy giống như một con thỏ mắc bẫy - cái cảm giác mà nàng đã bắt đầu trải nghiệm rất thường xuyên và là điều đã bắt đầu chọc vào niềm kiêu hãnh của nàng thật kinh khủng. Nàng ngẩng đầu lên và nhìn người đang lục vấn nàng với vẻ oán giận không khéo che đậy. Nàng thoái thác với tất cả lòng tự trọng mà nàng có thể thu thập được, “Cháu lấy Đức ngài Fielding vì những lý do thông thường.”
“Tiền bạc, tầm ảnh hưởng, và địa vị xã hội,” Thuyền trưởng Farrell tổng hợp lại với vẻ chán ghét cùng cực. “Được rồi, giờ cô có cả ba thứ. Xin chúc mừng.”
Sự công kích vô cớ này vượt quá sức chịu đựng của Victoria. Nước mắt giận dữ dâng lên trong mắt nàng và nàng đứng dậy, túm chặt tấm chăn vào người. “Thuyền trưởng Farrell, cháu chưa ướt nhoẹt hay khốn khổ hay tuyệt vọng đủ hay sao để mà còn ngồi đây và cảm thấy hàm ơn được nghe chú buộc tội cháu là vụ lợi và - và ích kỷ và - một kẻ ăn bám xã hội...-”
“Sao không chứ?” ông độp lại. “Rõ ràng cô là tất cả những thứ đó.”
“Cháu không quan tâm chú nghĩ gì về cháu. Cháu-” Giọng nàng vỡ ra và nàng rảo bước về phía phòng ngủ, định lấy áo quần của mình, nhưng ông bật dậy và chặn đường nàng, giận dữ nhìn vào mặt nàng như thể ông đang cố nhìn thấu tâm hồn nàng.
“Tại sao cô muốn ly dị?” ông cay nghiệt hỏi, nhưng vẻ mặt ông dịu lại một chút khi ông nhìn xuống gương mặt xinh đẹp, mong manh của nàng. Ngay cả khi quấn mình trong tấm chăn vải tồi tàn, Victoria Seaton vẫn là một hình ảnh đáng yêu đến khó tin, với ánh lửa nhảy nhót trên mái tóc màu đồng đỏ của nàng và đôi mắt xanh tuyệt vời của nàng ánh lên vẻ oán giận không kiềm được. Nàng có tâm hồn, nhưng có thể thấy rõ ràng từ những giọt nước mắt lấp lánh trong đôi mắt nàng là tâm hồn nàng đang tan vỡ. Thực ra, trông nàng như thể nàng sắp sửa vỡ vụn ra rồi.
“Sáng nay,” ông tiếp tục, “tôi đã hỏi đùa Jason liệu cô đã rời bỏ cậu ấy chưa. Cậu ấy nói cô chưa rời bỏ cậu ấy, nhưng cô đã đòi ly dị. Tôi cho rằng cậu ấy đùa, nhưng khi tôi thấy cô bước vào đây, nhất định trông cô không phải là một cô dâu mới hạnh phúc.”
Chênh vênh trên miệng vực của nỗi tuyệt vọng tột cùng, Victoria nhìn vào gương mặt nắng cháy màu đồng hun không gì lay chuyển nổi của người đang hành hạ nàng, nàng cố cầm nước mắt và cố giữ phẩm giá của nàng. “Xin vui lòng tránh đường,” nàng nói khàn khàn.
Thay vì dịch sang một bên, ông túm lấy vai nàng. “Vì bây giờ cô đã có những thứ vì chúng mà cô lấy cậu ấy - tiền, ảnh hưởng, địa vị xã hội- tại sao cô còn muốn ly dị?” ông căn vặn.
“Cháu chẳng có gì cả!” Victoria bật ra, gần bật khóc. “Bây giờ, tránh cho cháu đi!”
“Không cho đến khi tôi hiểu làm thế nào mà tôi lại đánh giá sai về cô như vậy. Hôm qua, khi cô nói chuyện với tôi, tôi nghĩ cô thật tuyệt vời. Tôi nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt cô khi cô nói chuyện, và thấy cô cư xử với dân làng như thế nào. Tôi thầm nghĩ cô là một người phụ nữ thật sự - một người phụ nữ có trái tim và tâm hồn, không phải là một cô ả đớn hèn hư hỏng, tham lam nào đó!”
Nước mắt nóng hổi tràn ngập đôi mắt Victoria vì lời kết tội không công bằng từ một người hoàn toàn xa lạ, và lại còn là một người bạn của Jason nữa chứ. “Để tôi yên, cái đồ chết dẫm nhà chú!” nàng nức nở yêu cầu, và cố đẩy ông ra khỏi lối đi của nàng.
Thật ngạc nhiên, đôi cánh tay ông ôm choàng lấy nàng, kéo nàng tựa vào lồng ngực rộng của ông. “Khóc đi, Victoria!” ông cộc cằn ra lệnh. “Vì Chúa, khóc đi.”
Victoria run rẩy khi ông thầm thì nói, “Hãy để nước mắt rơi nào, con gái.” Ông vuốt ve lưng nàng bằng bàn tay to lớn của ông. “Nếu cô cố giữ trong lòng tất cả những chuyện này, cô sẽ vỡ tan ra mất.”
Victoria đã học được cách đối phó với bi kịch và nghịch cảnh; tuy vậy nàng không thể đối phó với sự thấu hiểu và lòng tử tế. Nước mắt dâng lên mắt nàng và đổ xuống trong những cơn nức nở rung cả người nàng tuôn thành những dòng đau đớn. Nàng không nhận ra khi thuyền trưởng Farrell dỗ nàng ngồi xuống bên cạnh ông trên chiếc xô pha giản dị trước lò sưởi, hay khi nàng bắt đầu kể cho ông nghe về cái chết của cha mẹ nàng và những việc dẫn đến lời cầu hôn nhẫn tâm của Jason. Vùi mặt nàng vào vai ông, nàng trả lời những câu hỏi của ông về Jason và tại sao nàng lấy hắn. Và khi nàng kết thúc, nàng cảm thấy khá hơn so với mấy tuần rồi.
“Vậy là,” ông nói với nụ cười ngưỡng mộ phớt qua. “Bất chấp lời cầu hôn vô cảm của Jason, bất chấp chuyện cô thực sự không biết gì về cậu ấy, cô vẫn nghĩ cậu ấy thực sự cần cô à?”
Victoria ngượng ngập gạt nước mắt và bẽn lẽn gật đầu. “Rõ ràng là cháu ngốc quá và thật đồng bóng khi nghĩ thế, nhưng có những khi anh ấy có vẻ thật cô đơn - những khi cháu ngắm nhìn anh ấy trong một phòng khiêu vũ đông đúc, bị người ta vây quanh- thường là phụ nữ- và cháu thấy cái cảm giác lạ lùng đó, rằng anh ấy cũng cảm thấy cô đơn y như cháu vậy. Và bác Charles cũng nói Jason cần cháu. Nhưng bọn cháu sai cả rồi. Jason muốn có một đứa con trai, chỉ đơn giản thế thôi. Anh ấy không cần cháu hay muốn cháu.”
“Cô sai rồi,” Thuyền trưởng Farrell nói dứt khoát. “Jason đã cần một phụ nữ như cô kể từ cái ngày cậu ấy ra đời. Cậu ấy cần cô chữa lành những vết thương sâu hoắm, dạy cậu ấy làm thế nào để cho bản thân mình biết yêu và được yêu trở lại. Nếu cô biết rõ cậu ấy hơn, cô sẽ hiểu vì sao tôi nói thế.” Thuyền trưởng Farrell đứng dậy bước đến một chiếc bàn nhỏ và cầm lên một cái chai. Ông rót thứ đựng trong chai ra hai cái ly và đưa một cái cho nàng.
“Chú kể về anh ấy cho cháu nghe được không?” Victoria yêu cầu khi ông đến bên lò sưởi và đứng nhìn xuống nàng.
“Được.”
Victoria nhìn vào thứ rượu whiskey mạnh, thơm lừng mà ông đưa cho nàng và đặt nó xuống trên bàn.
“Nếu cô muốn nghe về Jason, tôi đề nghị cô uống ly rượu đó trước đã,” Thuyền trưởng Farrell nói dứt khoát. “Cô sẽ cần nó đấy.”
Victoria nhấp một ngụm thứ nước bốc lửa đó, nhưng người đàn ông Ai len vạm vỡ nâng ly lên và nuốt ực hết một nửa ly như thể ông cũng cần phải uống nó.
“Tôi sắp kể cho cô nghe về Jason mà chỉ mình tôi biết, những điều mà rõ ràng cậu ấy không muốn cô biết hay chính cậu ấy không kể cho cô nghe. Khi kể những chuyện này, tôi đang phản bội lại lòng tin của Jason, và cho đến thời điểm này, tôi là một trong số ít người gần gũi với cậu ấy không bao giờ phản bội cậu ấy cách này hay cách khác. Cậu ấy giống như con trai của tôi, Victoria à, vì thế tôi đau lòng khi làm điều này; tuy nhiên tôi cảm thấy bắt buộc phải để cho cô hiểu cậu ấy.”
Victoria chậm chạp lắc đầu. “Có lẽ chú không nên kể điều gì với cháu hết, thuyền trưởng ạ. Đức ngài Fielding và cháu hầu hết thời gian là xa lánh nhau, nhưng cháu không muốn thấy chú hay anh ấy bị tổn thương vì những điều chú kể.”
Một nụ cười thoáng hiện trên nét mặt cương quyết của thuyền trưởng Farrell. “Nếu tôi nghĩ cô có thể dùng những điều tôi kể cô nghe làm vũ khí chống lại cậu ấy, tôi sẽ im lặng. Nhưng cô sẽ không làm điều đó. Có một sức mạnh dịu dàng trong cô, và lòng trắc ẩn cùng sự thấu hiểu mà tôi đã tự mình chứng kiến đêm qua khi tôi thấy cô hoà trộn với dân làng. Tôi ngắm nhìn cô cười với họ và làm cho họ thoải mái, và khi đó tôi nghĩ cô là một phụ nữ trẻ tuyệt vời - và là một người vợ hoàn hảo cho Jason. Tôi vẫn còn nghĩ thế.”
Ông thở một hơi dài và bắt đầu. “Lần đầu tôi nhìn thấy chồng cô là khi tôi ở Dehli. Đấy là nhiều năm trước, khi tôi đang làm việc cho một thương gia giàu có người Dehli tên là Napal, ông ta chuyên chở hàng hoá bằng tàu thuỷ từ Ấn độ lui tới nhiều nước khác trên khắp thế giới. Napal không chỉ sở hữu hàng hoá mà ông ta buôn bán, ông ta còn sở hữu 4 chiếc tàu chở hàng vượt biển. Tôi là người đầu tiên trên một trong những chiếc tàu đó.
“Tôi đã đi 6 tháng trong một chuyến hải hành mang lại vô số lợi nhuận, và khi chúng tôi về cảng, Napal mời thuyền trưởng và chính tôi đến nhà ông ta dự một buổi tiệc nhỏ riêng tư.
“Ở Ấn độ trời luôn nóng, nhưng ngày hôm đó trời có vẻ còn nóng hơn, đặc biệt là bởi vì tôi bị lạc đường khi cố tìm nhà Napal. Không biết làm sao mà cuối cùng tôi sa vào một mê cung những ngõ ngách và khi tôi cố tìm cách ra khỏi đó, tôi lạc vào một quảng trường nhỏ dơ dáy đầy những người Ấn độ rách rưới, bẩn thỉu - Cái nghèo ở đó thật không thể tưởng tượng nổi đâu. Dù sao đi nữa, tôi nhìn quanh, hy vọng hết lần này đến lần khác tìm ra ai đó tôi có thể nói chuyện bằng tiếng Pháp hay tiếng Anh để hỏi đường.
“Tôi nhìn thấy một đám đông nho nhỏ đang tụ tập ở phía cuối quảng trường xem gì đó,- tôi không thể thấy là cái gì- và tôi đi về phía họ. Họ đang đứng phía bên ngoài một toà nhà, xem chuyện đang diễn ra trong đó. Tôi rảo bước quay lui, cố gắng lần lại đường cũ, rồi tôi nhìn thấy một hình chữ thập bằng gỗ thô sơ đóng đinh lên phía ngoài toà nhà. Nghĩ đó là một ngôi nhà thờ và tôi có thể tìm ra ai đó tôi có thể nói chuyện bằng chính ngôn ngữ của mình, tôi chen lấn qua đám đông và đi vào. Tôi dùng cùi chỏ dẹp đường đi qua cả trăm người Ấn độ rách rưới về phía mặt tiền ngôi nhà, nơi tôi có thể nghe thấy một người phụ nữ gào thét y như một kẻ phát cuồng, bằng tiếng Anh, về thói dâm ô và sự báo thù của Đấng toàn năng.
“Cuối cùng tôi vào được nơi tôi có thể nhìn thấy, và bà ta ở đó, đứng trên cái bục gỗ cùng một cậu bé bên cạnh bà ta. Bà ta đang trỏ tay vào cậu bé và hét lên rằng cậu là đồ quỉ quái. Bà ta rít lên rằng cậu là “mầm mống của thói dâm ô” và là “đứa con của tội lỗi”, rồi bà ta giật đầu đứa trẻ lên và tôi thấy mặt cậu ta.
“Tôi chết trân khi nhận thấy cậu bé là người da trắng, không phải người Ấn. Bà ta hét lên với mọi người để họ “nhìn vào đồ quỉ mà xem sự báo thù của Đức Chúa trời như thế nào”; rồi bà ta quay cậu bé lại để chỉ cho người ta thấy “sự báo thù của Đức Chúa”. Khi tôi nhìn thấy lưng cậu bé, tôi nghĩ tôi phát ốm lên mất.”
Thuyền trưởng Farrell nuốt khan. “Victoria, lưng cậu bé tím đen vì trận đòn mới rồi và đầy sẹo từ biết bao nhiêu trận đòn trước đó, chỉ có Chúa mới biết được. Từ những gì tôi thấy thì bà ta vừa mới đánh cậu bé xong trước mặt ‘giáo đoàn’ của bà ta- người Ấn không phản đối kiểu bạo hành dã man như thế.
Gương mặt ông méo mó khi ông tiếp tục. “Trong khi tôi đứng đó, mụ phù thuỷ loạn óc ấy la hét bắt cậu bé quì xuống để cầu xin đức chúa tha thứ. Cậu bé nhìn thẳng vào mắt bà ta, không nói gì, nhưng cậu không di chuyển, và bà ta quất roi xuống ngang lưng cậu, đủ mạnh để làm một người đàn ông trưởng thành phải quị xuống. Cậu bé quì xuống. ‘Cầu nguyện đi, đồ quỉ dữ nhà ngươi,’ bà ta hét lên với cậu bé đang quì, và bà ta lại đánh cậu. Cậu bé không nói gì, cậu chỉ nhìn thẳng về phía trước; và chính lúc đó tôi nhìn thấy mắt cậu... Mắt cậu khô khốc. Không hề có mọt giọt nước mắt trong đó. Nhưng mà có nỗi đau - lạy Chúa, đôi mắt tràn ngập nỗi đau!”
Victoria run rẩy vì thương xót cho đứa bé xa lạ, tự hỏi tại sao thuyền trưởng Farrell lại kể cho nàng nghe câu chuyện kinh tởm này trước khi kể về Jason.
Khuôn mặt Farrell nhăn nhúm. “Tôi sẽ không bao giờ quên nỗi đau trong đôi mắt cậu,” ông thì thầm khàn đặc, “hay chúng xanh đến thế nào trong thời điểm ấy.”
Chiếc ly của Victoria rơi xuống sàn và vỡ tan tành. Nàng điên dại lắc đầu, cố chối bỏ điều ông đang nói với nàng. “Không,” nàng kêu lên trong cơn thống khổ. “Ôi, làm ơn, không-”
Có vẻ như không nhận biết được nỗi hoảng loạn của nàng, Thuyền trưởng Farrell tiếp tục, mắt ôngnhìn thẳng về phía trước, chìm đắm trong hồi tưởng. “Rồi cậu bé cầu nguyện, cậu chắp hai bàn tay lại với nhau và nhắc lại, ‘Tôi quì gối trước Chúa trời, cầu xin sự tha thứ của ngài.’ Người đàn bà bắt cậu nói to hơn, nói đi rồi nói lại, và khi bà ta đã thoả mãn, bà kéo cậu đứng lên. Bà ta chỉ vào những người Ấn độ dơ dáy và bảo cậu cầu xin những người lương thiện sự tha thứ của họ. Rồi bà ta trao cho cậu một cái bát nhỏ. Tôi đứng nhìn cậu đi vào đám đông và quì dưới chân ‘giáo đoàn’ của bà ta, hôn gấu áo bẩn thỉu của họ và ‘cầu xin sự tha thứ của họ.’ ”
“Không,” Victoria rên rỉ, xiết chặt cánh tay quanh người và nhắm mắt khi nàng cố xoá đi hình ảnh cậu bé với mái tóc quăn đen và đôi mắt xanh quen thuộc đang chịu đựng một tội ác khủng khiếp như vậy.
“Có điều gì đó trong lòng tôi phát cuồng lên,” Farrell tiếp tục. “Những người Ấn độ là dân cuồng tín và tôi không quan tâm đến lối sống của họ. Nhưng nhìn thấy một đứa trẻ thuộc chủng tộc của chính tôi bị lạm dụng như thế khiến tôi điên tiết. Mặc dù còn hơn thế nữa. Có điều gì đó nơi cậu bé đã chạm vào tôi - cậu dơ bẩn, rách rưới và đói khát, nhưng có một vẻ kiêu hãnh, thách thức trong đôi mắt ám ảnh của cậu làm trái tim tôi tan vỡ. Tôi chờ trong khi cậu lê gối đến bên những người Ấn bên cạnh tôi và hôn gấu áo họ, cầu xin sự tha thứ của họ trong khi họ thả những đồng xu vào cái bát gỗ của cậu. Sau đó cậu mang cái bát đến cho người phụ nữ, và bà ta mỉm cười. Bà ta lấy cái bát và cười với cậu; bà ta bảo bây giờ cậu ‘tốt’ rồi, bà ta cười cái nụ cười cuồng tín, điên loạn của bà ta.
“Tôi nhìn người đàn bà ghê tởm đứng trên bệ thờ tạm thời đó, tay bà ta cầm cây thánh giá, và tôi muốn giết bà ta. Mặt khác, tôi không biết giáo đoàn của bà ta trung thành với bà ta đến mức nào và, vì tôi không thể chiến đấu với họ chỉ bằng một tay, tôi hỏi liệu bà ta có muốn bán cậu bé cho tôi không. Tôi bảo bà ta rằng tôi nghĩ cần có một người đàn ông để trừng phạt cậu ta cho thoả đáng.”
Dứt ánh mắt ra khỏi điểm tập trung xa xôi của nó, thuyền trưởng Farrell nhìn Victoria, một nụ cười rầu rĩ nở trên mặt ông. “Bà ta bán cậu bé cho tôi với sáu tháng tiền lương tôi mang theo trong túi. Chồng bà ta chết một năm trước đây và bà ta cần tiền cũng nhiều như cần có một cậu bé chịu đòn. Nhưng trước khi tôi ra khỏi chỗ đó, bà ta vãi tiền ra cho đám giáo dân của bà ta và hét lên về việc Chúa đã gửi quà của Ngài cho họ thông qua bà ta. Bà ta điên. Điên hoàn toàn.”
Giọng Victoria chỉ là một tiếng thì thầm cầu xin. “Chú có nghĩ mọi thứ tốt hơn với Jason trước khi cha anh ấy chết không?”
“Cha Jason vẫn còn sống,” Thuyền trưởng Farrell trả lời một cách khó khăn. “Jason là con ngoại hôn của Charles.”
Căn phòng bắt đầu chao đảo và Victoria ép chặt tay lên môi, cố nén cơn choáng váng và buồn nôn đang tấn công nàng.
“Cô có ghê tởm lắm không khi khám phá ra cô đã kết hôn với một đứa con hoang?” ông hỏi, đợi xem phản ứng của nàng.
“Làm sao chú có thể nghĩ ra điều ngu ngốc đó chứ!” Victoria kêu lên căm phẫn.
Ông mỉm cười vì điều đó. “Tốt. Tôi không nghĩ là cô quan tâm, nhưng người Anh rất khó khăn về chuyện như thế.”
“Đấy là,” Victoria nóng nảy độp lại, “chuyện cực kỳ đạo đức giả về phần họ, vì có ba công tước hoàng gia mà cháu biết là hậu duệ trực hệ của ba người con ngoại hôn của đức vua Charles. Hơn nữa, cháu không phải là người Anh, cháu là người Mỹ.”
“Cô thật dáng yêu,” ông dịu dàng nói.
“Chú kể cho cháu nghe phần còn lại mà chú biết về Jason nhé?” nàng hỏi, trái tim nàng đã đầy tràn những nhịp đập của niềm thương cảm.
“Phần còn lại không quan trọng lắm. Tôi mang Jason đến nhà Napal vào cùng đêm đó. Một người hầu của Napal rửa ráy sạch sẽ cho cậu và đưa cậu đến gặp chúng tôi. Cậu bé không muốn nói chuyện nhưng một khi cậu đã nói, rõ ràng là cậu thật sáng dạ. Khi tôi kể cho Napal câu chuyện đó, ông ta cảm thấy thương Jason và nhận cậu vào làm như một cậu bé chạy việc vặt. Jason không nhận tiền, nhưng cậu được cho một cái giường ở đằng sau văn phòng của Napal, thức ăn tươm tất, và áo quần. Cậu bé tự học đọc và viết - cậu có một niềm khao khát vô vàn là được học.
“Đến lúc Jason được 16 tuổi, cậu đã học được tất cả mọi thứ có thể từ Napal để làm một thương gia. Ngoài chuyện thông minh và lanh lợi, Jason có một nghị lực đi đến thành công không thể tin nổi-Tôi tưởng tượng là điều đó có từ việc bị buộc phải đi ăn xin với một chiếc bát gỗ lúc cậu còn nhỏ.
“Dù sao đi nữa, Napal trở nên đằm hơn khi ông già đi, vì ông không có con cái, ông bắt đầu nghĩ đến Jason như là một đứa con trai hơn là một người thư ký làm việc quá sức với đồng lương còm cõi. Jason thuyết phục Napal cho cậu ấy đi trên một trong những chiếc tàu của Napal để cậu ấy tự mình học kinh doanh tàu biển. Tôi đã trở thành thuyền trưởng vào thời đó, và Jason đã đi với tôi trong 5 năm liền.”
“Anh ấy có phải là một thuỷ thủ giỏi không?” Victoria nhẹ nhàng hỏi, cảm thấy cực kỳ tự hào về cậu bé đã lớn lên thành một người đàn ông thành đạt.
“Giỏi nhất. Cậu ấy khởi sự như một thuỷ thủ thông thường, nhưng cậu ấy học điều khiển tàu biển và mọi thứ từ tôi khi cậu rảnh. Napal chết hai ngày sau khi chúng tôi trở về từ một chuyến đi. Ông đang ngồi trong văn phòng thì tim ngừng đập. Jason cố mọi cách để làm ông ấy tỉnh lại, cậu ấy thậm chí còn cúi trên người ông và cố đẩy hơi thở của cậu vào phổi ông. Mọi người trong văn phòng còn nghĩ Jason hoá điên rồi, nhưng cô thấy đấy, cậu ấy yêu thương ông già keo kiệt ấy. Cậu ấy thương tiếc ông ta hàng tháng trời, nhưng cậu ấy không rơi một giọt nước mắt,” Mike Farrell lặng lẽ nói. “Jason không khóc được, Mụ phù thuỷ nuôi cậu ấy đã thuyết phục rằng ‘quỉ’ không biết khóc, và bà ta đánh cậu ấy kinh khủng hơn nếu cậu ấy khóc. Jason cuối cùng đã nói với tôi thế lúc cậu ấy được 9 tuổi.
“Dù gì đi nữa, Napal để lại mọi thứ cho Jason khi ông ấy qua đời. Trong vòng sáu năm kế đó, Jason đã làm điều cậu ấy đã từng thuyết phục Napal làm - cậu ấy mua nguyên một đội tàu và cuối cùng cậu ấy đã nhân tài sản của Napal lên gấp nhiều lần.”
Khi thuyền trưởng Farrell đứng dậy lặng lẽ nhìn vào ngọn lửa, Victoria nói, “Jason cũng cưới vợ, phải không? Cháu khám phá ra chuyện đó mấy ngày trước.”
“À, có, cậu ấy lấy vợ,” Mike nói, ông nhăn mặt ghê tởm khi ông bước đến chỗ chai whiskey và rót cho mình một ly khác. “Hai năm sau cái chết của Napal, Jason trở thành một trong những người đàn ông giàu có nhất Dehli. Sự khác biệt đó dành được sự quan tâm đầy vụ lợi của một người đẹp vô đạo đức tên là Melissa. Bố cô ta là một người Anh sống ở Delhi và làm việc cho chính phủ. Melissa có vẻ đẹp, dòng dõi và phong cách, cô ta có mọi thứ trừ thứ cô ta cần nhất - tiền. Cô ta lấy Jason vì cái mà cậu ấy có thể cho cô ta.”
“Tại sao Jason lại lấy cô ta?” Victoria muốn biết.
Mike Farrell nhún vai. “Cậu ấy trẻ hơn cô ta và bị choáng váng vì vẻ ngoài của cô ta, tôi đoán thế. Và rồi, quí cô ấy - tôi dùng cái danh xưng này không đúng lắm-cũng có một... ờ... cái vẻ có thể làm cho bất kỳ người đàn ông nào trông đợi tìm thấy sự ấm áp trong vòng tay cô ta. Cô ta bán cái ấm áp đó cho Jason để đổi lấy bất kỳ cái gì cô ta có thể vòi được từ cậu ấy. Cậu ấy cho cô ta rất nhiều - những món nữ trang có thể làm hài lòng một nữ hoàng. Cô ta nhận nó và cười với cậu ấy. Cô ta có gương mặt đẹp, nhưng không biết vì lý do gì khi cô ta cười với cậu ta như thế, nó nhắc tôi nhớ lại mụ phù thuỷ già ghê tởm với cái bát gỗ.”
Victoria nhìn thấy cái hình ảnh sắc nét đau nhói khi Jason tặng nàng ngọc trai và xa phia và yêu cầu nàng cảm ơn hắn bằng một nụ hôn. Nàng buồn rầu tự hỏi có phải hắn phải hối lộ cho một phụ nữ để cô ta quan tâm đến hắn.
Nâng ly lên, Mike uống một ngụm dài. “Melissa là một cô ả hư hỏng- một cô ả hư hỏng bỏ hết thời giờ của cô ta ra để lê lết từ chiếc giường này sang chiếc giường khác sau khi cô ta đã lấy chồng. Chuyện buồn cười là cô ta té xỉu khi cô ta khám phá ra Jason là một đứa con ngoại hôn. Đó là tại ngôi nhà của họ ở Delhi khi Công tước Atherton xuất hiện và yêu cầu được nói chuyện với con trai ông ấy. Melissa phát rồ lên vì giận dữ khi cô ta nhận ra Jason là con ngoài giá thú của Charles. Có vẻ như việc pha trộn dòng máu của cô ta với một đứa con hoang là vi phạm qui tắc của cô ta lắm. Tuy nhiên đem thân cô ta ra mà tặng cho bất kỳ người đàn ông nào thuộc tầng lớp cô ta thì lại chả phiền gì tới qui tắc của cô ta cả. Thật là một mớ qui tắc đạo đức kỳ cục, cô thấy thế không?”
“Quá sức kỳ cục!” Victoria đồng ý.
Thuyền trưởng Farrell cười toét miệng trước câu trả lời chân thành của nàng, rồi ông nói, “Bất kỳ sự trìu mến nào mà Jason cảm thấy dành cho cô ta lúc cậu ấy cưới cô ta nhanh chóng bị huỷ diệt khi sống cùng cô ta. Mặc dù vậy cô ta cũng sinh cho cậu ấy một đứa con trai, và vì lý do đó, cậu ấy giữ cô ta trên đỉnh cao thời thượng và làm ngơ mọi phi vụ của cô ta. Thực lòng mà nói, tôi không nghĩ cậu ấy quan tâm.”
Victoria, người không hề biết Jason có một đứa con trai, ngồi bật dậy, nhìn sửng sốt vào thuyền trưởng Farrell khi ông tiếp tục. “Jason thương yêu đứa trẻ đó. Cậu ấy mang cậu bé theo hầu như là mọi nơi cậu ấy đến. Cậu ấy còn đồng ý trở về đây và chi tiền để khôi phục lại những điền trang đã xuống cấp của Charles Fielding để rồi Jamie có thể thừa hưởng một vương quốc phù hợp. Và rốt cục thì chả để làm gì cả. Melissa đã cố bỏ trốn với tình nhân cuối cùng của ả, và ả mang cả Jamie đi cùng, định để cho Jason phải chuộc cậu bé về sau đó. Con tàu họ đi bị đắm trong một cơn bão.”
Bàn tay của thuyền trưởng Farrell siết chặt trên chiếc ly và những thớ thịt trên cổ họng ông gồng lên dữ dội. “Tôi là người đầu tiên khám phá ra là Melissa đã mang cả Jamie đi cùng cô ả. Tôi là người phải nói với Jason rằng con trai cậu ấy đã chết. Tôi khóc,” ông nói khản đặc giọng. “Nhưng Jason thì không. Thậm chí cả khi đó. Cậu ấy không thể khóc.”
“Thuyền trưởng Farrell,” Victoria nói bằng thứ giọng nghẹn ngào, “Cháu muốn về nhà. Trời tối rồi, và Jason có thể đang lo lắng về cháu.”
Vẻ đau đớn biến mất khỏi mặt người thuyền trưởng và một nụ cười vỡ ra trên những nét mặt khắc khổ của ông. “Một ý tưởng tuyệt vời,” ông đồng ý. “Nhưng trước khi cô đi, tôi muốn nói với cô điều này.”
“Là gì ạ?”
“Đừng để Jason lừa cô hay chính bản thân cậu ấy tin rằng cậu ấy không muốn gì từ cô ngoài một đứa con trai. Tôi biết cậu ấy rõ hơn bất kỳ ai, và tôi nhìn thấy cái cách cậu ấy ngắm cô tối qua. Cậu ấy đã yêu cô một nửa rồi, mặc dù tôi ngờ là cậu ấy không muốn thế đâu.”
“Cháu không thể trách anh ấy vì không muốn yêu bất kỳ người phụ nữ nào,” Victoria buồn rầu nói. “Cháu không thể hình dung được làm sao anh ấy có thể sống qua mọi điều xảy đến với anh ấy mà chẳng phát điên lên.”
“Cậu ấy mạnh mẽ,” Thuyền trưởng Farrell trả lời. “Jason là con người mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết. Và là người tốt nhất. Hãy cho phép mình yêu thương cậu ấy, Victoria - tôi biết cô muốn thế. Và hãy dạy cậu ấy làm thế nào để yêu cô. Cậu ấy có rất nhiều tình yêu để trao tặng, nhưng trước hết, cậu ấy sẽ phải học cách tin cô. Một khi cậu ấy đã tin cô, cậu ấy sẽ đặt cả thế giới dưới chân cô đấy.”
Victoria đứng dậy, nhưng đôi mắt nàng ngập đầy lo lắng. “Điều gì làm chú tin chắc mọi chuyện sẽ đâu vào đấy như cách chú nghĩ?”
Giọng người đàn ông Ai len thật nhẹ nhàng và có một ánh nhìn xa xôi trong mắt ông. “Bởi vì tôi đã biết một cô gái giống như cô ngày trước. Cô ấy có sự ấm áp và lòng can đảm của cô. Cô ấy dạy tôi tin tưởng, yêu thương và được yêu thương thì sẽ thế nào. Tôi không sợ chết bởi vì tôi biết có cô ấy ở đó chờ tôi. Hầu hết đàn ông yêu dễ dàng và thường xuyên, nhưng Jason giống tôi hơn. Cậu ấy sẽ chỉ yêu một lần - nhưng đó sẽ là tình yêu cho mãi mãi.”
Tác giả :
Judith McNaught