Một Khởi Đầu Mới
Chương 6
Editor: mèomỡ
Tóc Tống Tuấn Hiền, chỉ hơi dài, không quá lỗ tai, còn nhuộm thành màu nâu. Tuyệt đối, tuyệt đối giống người trước mắt, tóc dài mọc từ da đầu, đen bóng bóng loáng không gàu không gãy không chẻ ngọn có thể đi đóng quảng cáo . . . . . . Tóc. .
Tóc ơi tóc, nói với tôi, làm thế nào mà trong nháy mắt liền dài như vậy?
Tần Hiểu Nhiễm ngẩn người, Tống Tử Kính tự vuốt vuốt tóc. Hắn không quen để tóc tai bù xù, đáng tiếc cột tóc trâm cài sớm không biết tung tích.
“Cô nương, có trâm cài tóc hoặc là khăn vải, cho ta mượn cột tóc.”
Linh hồn Tần Hiểu Nhiễm còn chưa trở về cơ thể, nhưng thân thể có thói quen phục tùng đã tự hành động, lấy một cái dây chun từ trong ví, đưa tới.
Tống Tử Kính cảm thấy cái dây nho nhỏ này thật sự là vô cùng kỳ diệu, lại có thể tùy ý kéo dài. Hắn kéo tới kéo lui, nghiên cứu tỉ mỉ, Tần Hiểu Nhiễm ngồi bên cạnh nhìn, một đường hắc tuyến xuất hiện.
“Cái kia, Tống tiên sinh, tôi sấy tóc cho ngài trước.” Tần Hiểu Nhiễm phục hồi tinh thần, tìm máy sấy sấy tóc cho Tống Tử Kính.
Máy sấy tóc vang lên tiếng ông ông. Tống Tử Kính không khỏi phát hoảng, dây chun trên tay trượt ra, bắn ra giống một viên đạn, trúng giữa mặt Trương Lôi đang đẩy cửa vào.
Trương Lôi ‘Trúng ám khí’ lảo đảo một cái, ôm cái mũi gào lên, nước mắt tuôn ra ào ào.
“Xin lỗi! Là tại hạ thất thủ! Đại ca không sao chứ?” Tống Tử Kính thấy thế, vội đứng lên xin lỗi.
Trương Lôi nghĩ Tống nhị thiếu này bị làm sao vậy, trước kia đừng nói không những không gọi hắn là đại ca, sau lưng còn gọi hắn là Lôi Lão Hổ.
Tần Hiểu Nhiễm vội cứu hoả, cầm khăn ẩm cho Trương Lôi bịt mũi.
Tống Tử Kính áy náy nói: “Đại ca, tại hạ có chút hiểu biết y thuật, xin để tại hạ xem cho ngài.”
“Không, không sao.” Trương Lôi xua tay. Anh mà biết y thuật, phụ khoa chắc?
“À, nhị thiếu, tôi có việc muốn nói với ngài. Hiểu Nhiễm, cô cũng ngồi xuống nghe đi.”
Tống Tử Kính gặp tư thế này, nghĩ rằng người trước mắt này phỏng chừng mới là người chủ sự, liền ngồi ngay ngắn. Nhưng không nghĩ tới cô nương Hiểu Nhiễm kia cũng đặt mông ngồi bên cạnh hắn, không biết hổ thẹn chút nào. Hắn vừa sợ vừa thẹn, muốn ngồi dịch ra một chút, chợt nghe Trương Lôi tuôn ra một tin tức kinh người.
“Bên tôi mới nhận được điện thoại, chị gái ngài, Tống Tử Mân phu nhân, gặp tai nạn xe cộ ở Anh quốc, không cứu được qua đời rồi.”
Trương Lôi nói xong câu này, cũng không thấy Tần Hiểu Nhiễm khiếp sợ cùng Tống Tử Kính hoang mang, vội vàng làm ra bộ dáng cực kỳ bi thương. Huống hồ, không may, Tống phu nhân gặp chuyện trong đường hầm. Cô khi còn sống sống cuộc sống như nữ vương, lúc chết lại đi con đường giống vương phi. Cả đời này cũng là truyền kỳ rồi.
“Là anh rể ngài – Đổng tiên sinh gọi điện thoại cho tôi biết. Ngài ấy đang bay qua đó nhận mặt di thể rồi. Ngài ấy nói sẽ mang theo di thể chị gái ngài về nước an táng, cho nên mời ngài về thành phố A trước, ở nhà chờ ngài ấy. Ngài ấy còn có rất nhiều việc muốn thương nghị cùng ngài.”
Nói xong, giờ phút này Trương Lôi mới ngẩng đầu, dùng một đôi mắt nén lệ ( do bị dây chun bắn trúng ), nhìn Tống Tử Kính đang dại ra.
“Nhị thiếu, xin hãy nén bi thương. Tôi đã nói chuyện với đạo diễn rồi, bộ phim này tạm thời ngừng một thời gian. Tôi phải lập tức đi đặt vé máy bay. Tôi cùng Hiểu Nhiễm sẽ đi cùng ngài.”
Trong đầu Tống Tử Kính còn đang suy nghĩ. Hiển nhiên, những người này nhận nhầm hắn thành “Nhị thiếu” Tống gia, mới có đủ chuyện lúc trước. Mà trưởng tỷ trong nhà nhị thiếu này cố tình vào lúc này bất hạnh qua đời, cô gia mời tiểu cữu về nhà lo tang sự.
Tuy rằng không biết tỷ phu kia làm thế nào mà “bay” qua nhận di thể, cũng không hiểu cái gì là “phim” ngừng một thời gian, nhưng nhận sai người cũng không phải là việc nhỏ.
“Vị đại ca này, chỉ sợ các vị nhận sai người.” Tống Tử Kính thành khẩn nhắc nhở, “Tại hạ chẳng phải nhị thiếu trong miệng các vị. Tại hạ. . . . . .”
“Nhị thiếu, đừng đùa nữa.” Trương Lôi không đợi hắn nói xong liền ngắt lời hắn, nói “Tôi biết bình thường Tống phu nhân rất yêu thương ngài, cô qua đời, ngài nhất thời không chấp nhận được. Nhưng đây là lúc ngài nghĩ cho bản thân mình sao? Không Phải! Tống gia chỉ có một người nối dõi tông đường là ngài, chị gái ngài đã không còn, ngài không nên tiếp tục gây chuyện nữa.”
Tống Tử Kính dở khóc dở cười, giải thích: “Tại hạ thực sự không phải là nhị thiếu gì đó. Tại hạ họ Tống, tên Kính, nhân sĩ ở Thiên Lan.”
“Tôi biết, tôi biết.” Trương Lôi không kiên nhẫn, “Tống Tuấn Hiền là nghệ danh của ngài, ngài tên Tống Tử Kính. Quê ở huyện Điền Lan.”
Tống Tử Kính trố mắt, không đoán được thiên hạ còn có chuyện khéo như vậy. Hắn thấy không khuyên bảo được người này, liền chuyển hướng sang Tần Hiểu Nhiễm.
“Cô nương, cô cần phải tin tại hạ. Ta thực sự không phải là nhị thiếu Tống gia.”
Tần Hiểu Nhiễm vừa giựt tóc Tống Tử Kính, trong lòng nhủ thầm, lại bị tin Tống Tử Mân qua đời đả kích, đầu óc sau một lúc lâu không kịp hoạt động.
Nếu nói người trước mắt là tên Nhị Thế Tổ* kia, sao lời nói cử chỉ của hắn lại quái dị, tóc lại dài nhanh như thế. Nhưng nếu nói hắn không phải, thì dung mạo này, dáng người này, sao lại giống Tống Tuấn Hiền như đúc?
Chẳng lẽ. . . . . . .
Trong đầu Tần Hiểu Nhiễm chợt lóe lên vầng sáng.
* Nhị thế tổ : đời cha có tiền có quyền có thế, đến đời con chỉ lo ăn chơi đàn đúm hưởng thụ, chẳng làm nên trò trống gì.
Tóc Tống Tuấn Hiền, chỉ hơi dài, không quá lỗ tai, còn nhuộm thành màu nâu. Tuyệt đối, tuyệt đối giống người trước mắt, tóc dài mọc từ da đầu, đen bóng bóng loáng không gàu không gãy không chẻ ngọn có thể đi đóng quảng cáo . . . . . . Tóc. .
Tóc ơi tóc, nói với tôi, làm thế nào mà trong nháy mắt liền dài như vậy?
Tần Hiểu Nhiễm ngẩn người, Tống Tử Kính tự vuốt vuốt tóc. Hắn không quen để tóc tai bù xù, đáng tiếc cột tóc trâm cài sớm không biết tung tích.
“Cô nương, có trâm cài tóc hoặc là khăn vải, cho ta mượn cột tóc.”
Linh hồn Tần Hiểu Nhiễm còn chưa trở về cơ thể, nhưng thân thể có thói quen phục tùng đã tự hành động, lấy một cái dây chun từ trong ví, đưa tới.
Tống Tử Kính cảm thấy cái dây nho nhỏ này thật sự là vô cùng kỳ diệu, lại có thể tùy ý kéo dài. Hắn kéo tới kéo lui, nghiên cứu tỉ mỉ, Tần Hiểu Nhiễm ngồi bên cạnh nhìn, một đường hắc tuyến xuất hiện.
“Cái kia, Tống tiên sinh, tôi sấy tóc cho ngài trước.” Tần Hiểu Nhiễm phục hồi tinh thần, tìm máy sấy sấy tóc cho Tống Tử Kính.
Máy sấy tóc vang lên tiếng ông ông. Tống Tử Kính không khỏi phát hoảng, dây chun trên tay trượt ra, bắn ra giống một viên đạn, trúng giữa mặt Trương Lôi đang đẩy cửa vào.
Trương Lôi ‘Trúng ám khí’ lảo đảo một cái, ôm cái mũi gào lên, nước mắt tuôn ra ào ào.
“Xin lỗi! Là tại hạ thất thủ! Đại ca không sao chứ?” Tống Tử Kính thấy thế, vội đứng lên xin lỗi.
Trương Lôi nghĩ Tống nhị thiếu này bị làm sao vậy, trước kia đừng nói không những không gọi hắn là đại ca, sau lưng còn gọi hắn là Lôi Lão Hổ.
Tần Hiểu Nhiễm vội cứu hoả, cầm khăn ẩm cho Trương Lôi bịt mũi.
Tống Tử Kính áy náy nói: “Đại ca, tại hạ có chút hiểu biết y thuật, xin để tại hạ xem cho ngài.”
“Không, không sao.” Trương Lôi xua tay. Anh mà biết y thuật, phụ khoa chắc?
“À, nhị thiếu, tôi có việc muốn nói với ngài. Hiểu Nhiễm, cô cũng ngồi xuống nghe đi.”
Tống Tử Kính gặp tư thế này, nghĩ rằng người trước mắt này phỏng chừng mới là người chủ sự, liền ngồi ngay ngắn. Nhưng không nghĩ tới cô nương Hiểu Nhiễm kia cũng đặt mông ngồi bên cạnh hắn, không biết hổ thẹn chút nào. Hắn vừa sợ vừa thẹn, muốn ngồi dịch ra một chút, chợt nghe Trương Lôi tuôn ra một tin tức kinh người.
“Bên tôi mới nhận được điện thoại, chị gái ngài, Tống Tử Mân phu nhân, gặp tai nạn xe cộ ở Anh quốc, không cứu được qua đời rồi.”
Trương Lôi nói xong câu này, cũng không thấy Tần Hiểu Nhiễm khiếp sợ cùng Tống Tử Kính hoang mang, vội vàng làm ra bộ dáng cực kỳ bi thương. Huống hồ, không may, Tống phu nhân gặp chuyện trong đường hầm. Cô khi còn sống sống cuộc sống như nữ vương, lúc chết lại đi con đường giống vương phi. Cả đời này cũng là truyền kỳ rồi.
“Là anh rể ngài – Đổng tiên sinh gọi điện thoại cho tôi biết. Ngài ấy đang bay qua đó nhận mặt di thể rồi. Ngài ấy nói sẽ mang theo di thể chị gái ngài về nước an táng, cho nên mời ngài về thành phố A trước, ở nhà chờ ngài ấy. Ngài ấy còn có rất nhiều việc muốn thương nghị cùng ngài.”
Nói xong, giờ phút này Trương Lôi mới ngẩng đầu, dùng một đôi mắt nén lệ ( do bị dây chun bắn trúng ), nhìn Tống Tử Kính đang dại ra.
“Nhị thiếu, xin hãy nén bi thương. Tôi đã nói chuyện với đạo diễn rồi, bộ phim này tạm thời ngừng một thời gian. Tôi phải lập tức đi đặt vé máy bay. Tôi cùng Hiểu Nhiễm sẽ đi cùng ngài.”
Trong đầu Tống Tử Kính còn đang suy nghĩ. Hiển nhiên, những người này nhận nhầm hắn thành “Nhị thiếu” Tống gia, mới có đủ chuyện lúc trước. Mà trưởng tỷ trong nhà nhị thiếu này cố tình vào lúc này bất hạnh qua đời, cô gia mời tiểu cữu về nhà lo tang sự.
Tuy rằng không biết tỷ phu kia làm thế nào mà “bay” qua nhận di thể, cũng không hiểu cái gì là “phim” ngừng một thời gian, nhưng nhận sai người cũng không phải là việc nhỏ.
“Vị đại ca này, chỉ sợ các vị nhận sai người.” Tống Tử Kính thành khẩn nhắc nhở, “Tại hạ chẳng phải nhị thiếu trong miệng các vị. Tại hạ. . . . . .”
“Nhị thiếu, đừng đùa nữa.” Trương Lôi không đợi hắn nói xong liền ngắt lời hắn, nói “Tôi biết bình thường Tống phu nhân rất yêu thương ngài, cô qua đời, ngài nhất thời không chấp nhận được. Nhưng đây là lúc ngài nghĩ cho bản thân mình sao? Không Phải! Tống gia chỉ có một người nối dõi tông đường là ngài, chị gái ngài đã không còn, ngài không nên tiếp tục gây chuyện nữa.”
Tống Tử Kính dở khóc dở cười, giải thích: “Tại hạ thực sự không phải là nhị thiếu gì đó. Tại hạ họ Tống, tên Kính, nhân sĩ ở Thiên Lan.”
“Tôi biết, tôi biết.” Trương Lôi không kiên nhẫn, “Tống Tuấn Hiền là nghệ danh của ngài, ngài tên Tống Tử Kính. Quê ở huyện Điền Lan.”
Tống Tử Kính trố mắt, không đoán được thiên hạ còn có chuyện khéo như vậy. Hắn thấy không khuyên bảo được người này, liền chuyển hướng sang Tần Hiểu Nhiễm.
“Cô nương, cô cần phải tin tại hạ. Ta thực sự không phải là nhị thiếu Tống gia.”
Tần Hiểu Nhiễm vừa giựt tóc Tống Tử Kính, trong lòng nhủ thầm, lại bị tin Tống Tử Mân qua đời đả kích, đầu óc sau một lúc lâu không kịp hoạt động.
Nếu nói người trước mắt là tên Nhị Thế Tổ* kia, sao lời nói cử chỉ của hắn lại quái dị, tóc lại dài nhanh như thế. Nhưng nếu nói hắn không phải, thì dung mạo này, dáng người này, sao lại giống Tống Tuấn Hiền như đúc?
Chẳng lẽ. . . . . . .
Trong đầu Tần Hiểu Nhiễm chợt lóe lên vầng sáng.
* Nhị thế tổ : đời cha có tiền có quyền có thế, đến đời con chỉ lo ăn chơi đàn đúm hưởng thụ, chẳng làm nên trò trống gì.
Tác giả :
Mỹ Bảo