Một Khởi Đầu Mới
Chương 5
Editor: mèomỡ
Vào phòng thay quần áo, Tống Tử Kính còn chưa kịp quan sát kĩ căn phòng, đã bị Tần Hiểu Nhiễm đẩy vào phòng tắm. Tần Hiểu Nhiễm đem quần áo sạch sẽ ném vào bên trong, đóng cửa lại.
“Tống tiên sinh mau tắm rửa, nước để ấm một chút, mới nóng người lên được.”
Tống Tử Kính đánh giá gian phòng không có cửa sổ này.
Chỉ thấy trên tường trên đất đều khảm gạch Lưu Ly màu trắng ngà, trên đầu có cái đèn Lưu Ly nho nhỏ hình tròn, cũng không biết dùng dầu gì thắp, sáng rọi như ban ngày.
Trong phòng còn có một đồ vật hình dạng quái dị, gốm sứ trắng noãn giống bồn cầu, đặt dựa vào tường. Trên tường treo một cái hộp nhỏ kì lạ, phía dưới lộ ra một đoạn giấy mềm.
Tống Tử Kính xé một đoạn, sờ sờ, lại nhìn nhìn bồn gốm sứ giống như bồn cầu kia, cũng đoán được tám phần chúng nó dùng để làm gì.
Nhưng cái mành che chất liệu quái dị, với ống sắt treo trên tường này, lại không biết dùng để làm gì?
Nữ tử tên Hiểu Nhiễm bảo mình tắm rửa thay quần áo. Nhưng nơi này tuy có một cái bồn gốm sứ to có thể để cho một người nằm vừa, nhưng không có nước.
Thôi được. Tống Tử Kính ngồi xuống ngay tại chỗ, vận nội công tâm pháp, thân thể dần dần nóng lên, đuổi đi rét lạnh.
Tần Hiểu Nhiễm ở bên ngoài đợi nửa ngày cũng chưa nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước, không khỏi gõ cửa hỏi: “Tống tiên sinh, ngài ổn chứ?”
Tống Tử Kính đang vận công, hoàn toàn không nghe được tiếng gọi của Tần Hiểu Nhiễm.
Tần Hiểu Nhiễm lo lắng, lại gõ cửa, gõ vài cái, bên trong vẫn không có hồi âm.
Hỏng bét rồi ! Có phải là té xỉu rồi hay không?
Tần Hiểu Nhiễm lo lắng, càng nghĩ càng bất an, vội xoay mở cửa phòng tắm, vọt vào.
Tống Tử Kính □ thân trên, đang mặc một cái quần lót nam CK vẻ mặt hoang mang quay đầu lại. Ở trong nhà quen có thị nữ sai vặt hầu hạ tắm rửa, hắn cũng không cảm thấy bị nữ nhân thấy có gì không ổn, hắn chỉ nghiêm túc hỏi: “Đây là cái gì?”
Mặt Tần Hiểu Nhiễm từ trắng chuyển xanh, lại chuyển sang trắng. Cô lại có thể đứng lại, không hét lên cũng không bụm mặt chạy đi, cũng dùng giọng điệu thật nghiêm túc trả lời: “Đây là quần lót. Trong túi còn có áo trong giữ ấm, tất cùng áo tắm. Khăn lông trên giá treo, máy sấy tóc ở bên ngoài. Ngài còn cần gì nữa không?”
“Không cần, lui ra đi.” Tống Tử Kính theo bản năng bày ra bộ dáng lão gia.
Tần nha hoàn cũng thật nghe lời lui xuống. Cô khóa chặt cửa, ngồi trên sofa, một vệt ửng hồng từ cổ lan đến ót, đỉnh đầu bốc khói.
. . . . . . Không thể tưởng tượng được, Tống Tuấn Hiền suốt ngày thuốc lá rượu chè, thịt cá kia, dáng người lại. . . . . . .
Tần Hiểu Nhiễm bụm mặt, ở trong lòng ra sức phỉ nhổ bản thân.
Không được đâu, Hiểu Nhiễm! Hắn cặn bã như vậy, cho dù thân trên tinh luyện thân dưới hùng vĩ, cũng không thể thay đổi sự thức hắn là cặn bã trong cặn bã. Ngươi là một phụ nữ lý trí, không thể để thân thể cơ bắp của hắn mê hoặc! Cho dù vân da kia thon dài như vậy, da thịt kia bóng loáng như vậy, viên ngọc trai thấm nước kia. . . . . . .
A không được không được! Mau nghĩ sang chuyện khác, nghĩ đến miếng đậu phụ đi! Nghĩ lại hắn lúc bình thường moi cứt mũi thích bắn loạn khắp nơi, nghĩ lại hắn thích ăn rau hẹ còn nấc cục, nghĩ lại hắn cởi giày có thể xông chết con gián, nghĩ lại hắn làm khó dễ mình. . . . . . .
Nghiên cứu nửa ngày, rốt cục thuận lợi thay xong quần áo Tống Tử Kính đi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy nữ tử tên Hiểu Nhiễm đang ngồi ở một trên băng ghế làm bằng vải, ôm mặt, cười rồi lại nhíu mày, mặt hết đỏ lại trắng.
“Hiểu Nhiễm cô nương?”
Tần Hiểu Nhiễm nhảy lên như bị điện giật, ha ha cười hai tiếng, “Ngài thay xong quần áo rồi hả? Tôi pha chút rễ bản lam*, ngài mau uống đi. Nếu cảm thấy đau đầu, nhất định nói với tôi.”
rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh
Tống Tử Kính đương nhiên biết rễ bản lam có tác dụng gì. Thuốc này tuy hơi ngọt một chút, nhưng cũng là tâm ý của cô nương nhà người ta, không thể cự tuyệt.
Nhưng cốc sứ này trang trí rất kỳ lạ, hình vẽ bên trên người không ra người quỷ không ra quỷ, còn viết chữ kỳ quái. Còn có căn phòng này, trên bàn chất đống son phấn, vô cùng vừa bộn. Nhìn cái bàn thì rất rẻ mạt, nhưng mặt kính thủy tinh phía trên trong suốt, hiển nhiên là vật vô giá. Còn có ghế dựa này nữa, cũng không biết nhét bao nhiêu bông vải vào, ngồi xuống liền chìm cả nửa người xuống, tuy rằng thoải mái, nhưng không quen.
Nhìn Tống Tử Kính lại bắt đầu như đi vào cõi thần tiên, bong bóng màu hồng của Tần Hiểu Nhiễm cũng dần dần tan biến. Cô vỗ vỗ mặt, nhanh chóng từ trong mơ mộng quay trở về với hiện thực, với thân phận trợ lý.
Tóc Tống Tử Kính vẫn ẩm, ở trong phòng tắm hắn có lau qua một chút, thật dài, rủ trên vai.
“Sao ngài còn chưa tháo tóc giả xuống.” Tần Hiểu Nhiễm đi qua, “Không phải luôn nói đội không thoải mái à. Như vậy sẽ dễ cảm mạo.”
Nói xong, Tần Hiểu Nhiễm đưa tay bắt lấy, kéo một phát lại kéo một phát.
Đầu Tống Tử Kính nghiêng nghiêng theo.
“Hở?” Trước kia kéo một cái là rơi xuống mà.
Lại kéo phát nữa. Đầu Tống Tử Kính lại nghiêng theo.
Tần Hiểu Nhiễm ha ha cười hai tiếng, có chút khó thở, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Dùng sức kéo!
Cả người Tống Tử Kính cũng nghiêng theo.
“Cái kia. . . . . . Hiểu Nhiễm cô nương?”
“Lập tức xong ngay!” Tần Hiểu Nhiễm nghĩ tôi không tin không tháo được một bộ tóc giả. Hai tay cô đưa lên, dung sức kéo tóc xuống.
Hai tay đều bị cầm lấy.
Tóc đen như tơ từ giữa ngón tay chảy xuống.
“Cô nương, tuy rằng tại hạ không biết phong tục của quý địa, nhưng ở quê hương ta, thân thể da tóc đều là cha mẹ ban cho, không thể tùy tiện làm tổn hại. Hơn nữa, cho dù cô nương muốn cắt ngắn dùm tại hạ, cũng xin cô dùng dao cắt thì hơn. Tuy tại hạ là nam tử da dày thịt béo, nhưng cũng rất đau.”
Nói xong, Tống Tử Kính thả tay cô nương nhà người ta ra, quay đầu tặng một nụ cười thân thiết hòa ái.
Tần Hiểu Nhiễm chỉ cảm thấy có một tia chớp từ vũ trụ mênh mông đánh thẳng xuống chính giữa đầu cô, đánh cô tan xác không còn mảnh da.
Vào phòng thay quần áo, Tống Tử Kính còn chưa kịp quan sát kĩ căn phòng, đã bị Tần Hiểu Nhiễm đẩy vào phòng tắm. Tần Hiểu Nhiễm đem quần áo sạch sẽ ném vào bên trong, đóng cửa lại.
“Tống tiên sinh mau tắm rửa, nước để ấm một chút, mới nóng người lên được.”
Tống Tử Kính đánh giá gian phòng không có cửa sổ này.
Chỉ thấy trên tường trên đất đều khảm gạch Lưu Ly màu trắng ngà, trên đầu có cái đèn Lưu Ly nho nhỏ hình tròn, cũng không biết dùng dầu gì thắp, sáng rọi như ban ngày.
Trong phòng còn có một đồ vật hình dạng quái dị, gốm sứ trắng noãn giống bồn cầu, đặt dựa vào tường. Trên tường treo một cái hộp nhỏ kì lạ, phía dưới lộ ra một đoạn giấy mềm.
Tống Tử Kính xé một đoạn, sờ sờ, lại nhìn nhìn bồn gốm sứ giống như bồn cầu kia, cũng đoán được tám phần chúng nó dùng để làm gì.
Nhưng cái mành che chất liệu quái dị, với ống sắt treo trên tường này, lại không biết dùng để làm gì?
Nữ tử tên Hiểu Nhiễm bảo mình tắm rửa thay quần áo. Nhưng nơi này tuy có một cái bồn gốm sứ to có thể để cho một người nằm vừa, nhưng không có nước.
Thôi được. Tống Tử Kính ngồi xuống ngay tại chỗ, vận nội công tâm pháp, thân thể dần dần nóng lên, đuổi đi rét lạnh.
Tần Hiểu Nhiễm ở bên ngoài đợi nửa ngày cũng chưa nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước, không khỏi gõ cửa hỏi: “Tống tiên sinh, ngài ổn chứ?”
Tống Tử Kính đang vận công, hoàn toàn không nghe được tiếng gọi của Tần Hiểu Nhiễm.
Tần Hiểu Nhiễm lo lắng, lại gõ cửa, gõ vài cái, bên trong vẫn không có hồi âm.
Hỏng bét rồi ! Có phải là té xỉu rồi hay không?
Tần Hiểu Nhiễm lo lắng, càng nghĩ càng bất an, vội xoay mở cửa phòng tắm, vọt vào.
Tống Tử Kính □ thân trên, đang mặc một cái quần lót nam CK vẻ mặt hoang mang quay đầu lại. Ở trong nhà quen có thị nữ sai vặt hầu hạ tắm rửa, hắn cũng không cảm thấy bị nữ nhân thấy có gì không ổn, hắn chỉ nghiêm túc hỏi: “Đây là cái gì?”
Mặt Tần Hiểu Nhiễm từ trắng chuyển xanh, lại chuyển sang trắng. Cô lại có thể đứng lại, không hét lên cũng không bụm mặt chạy đi, cũng dùng giọng điệu thật nghiêm túc trả lời: “Đây là quần lót. Trong túi còn có áo trong giữ ấm, tất cùng áo tắm. Khăn lông trên giá treo, máy sấy tóc ở bên ngoài. Ngài còn cần gì nữa không?”
“Không cần, lui ra đi.” Tống Tử Kính theo bản năng bày ra bộ dáng lão gia.
Tần nha hoàn cũng thật nghe lời lui xuống. Cô khóa chặt cửa, ngồi trên sofa, một vệt ửng hồng từ cổ lan đến ót, đỉnh đầu bốc khói.
. . . . . . Không thể tưởng tượng được, Tống Tuấn Hiền suốt ngày thuốc lá rượu chè, thịt cá kia, dáng người lại. . . . . . .
Tần Hiểu Nhiễm bụm mặt, ở trong lòng ra sức phỉ nhổ bản thân.
Không được đâu, Hiểu Nhiễm! Hắn cặn bã như vậy, cho dù thân trên tinh luyện thân dưới hùng vĩ, cũng không thể thay đổi sự thức hắn là cặn bã trong cặn bã. Ngươi là một phụ nữ lý trí, không thể để thân thể cơ bắp của hắn mê hoặc! Cho dù vân da kia thon dài như vậy, da thịt kia bóng loáng như vậy, viên ngọc trai thấm nước kia. . . . . . .
A không được không được! Mau nghĩ sang chuyện khác, nghĩ đến miếng đậu phụ đi! Nghĩ lại hắn lúc bình thường moi cứt mũi thích bắn loạn khắp nơi, nghĩ lại hắn thích ăn rau hẹ còn nấc cục, nghĩ lại hắn cởi giày có thể xông chết con gián, nghĩ lại hắn làm khó dễ mình. . . . . . .
Nghiên cứu nửa ngày, rốt cục thuận lợi thay xong quần áo Tống Tử Kính đi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy nữ tử tên Hiểu Nhiễm đang ngồi ở một trên băng ghế làm bằng vải, ôm mặt, cười rồi lại nhíu mày, mặt hết đỏ lại trắng.
“Hiểu Nhiễm cô nương?”
Tần Hiểu Nhiễm nhảy lên như bị điện giật, ha ha cười hai tiếng, “Ngài thay xong quần áo rồi hả? Tôi pha chút rễ bản lam*, ngài mau uống đi. Nếu cảm thấy đau đầu, nhất định nói với tôi.”
rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh
Tống Tử Kính đương nhiên biết rễ bản lam có tác dụng gì. Thuốc này tuy hơi ngọt một chút, nhưng cũng là tâm ý của cô nương nhà người ta, không thể cự tuyệt.
Nhưng cốc sứ này trang trí rất kỳ lạ, hình vẽ bên trên người không ra người quỷ không ra quỷ, còn viết chữ kỳ quái. Còn có căn phòng này, trên bàn chất đống son phấn, vô cùng vừa bộn. Nhìn cái bàn thì rất rẻ mạt, nhưng mặt kính thủy tinh phía trên trong suốt, hiển nhiên là vật vô giá. Còn có ghế dựa này nữa, cũng không biết nhét bao nhiêu bông vải vào, ngồi xuống liền chìm cả nửa người xuống, tuy rằng thoải mái, nhưng không quen.
Nhìn Tống Tử Kính lại bắt đầu như đi vào cõi thần tiên, bong bóng màu hồng của Tần Hiểu Nhiễm cũng dần dần tan biến. Cô vỗ vỗ mặt, nhanh chóng từ trong mơ mộng quay trở về với hiện thực, với thân phận trợ lý.
Tóc Tống Tử Kính vẫn ẩm, ở trong phòng tắm hắn có lau qua một chút, thật dài, rủ trên vai.
“Sao ngài còn chưa tháo tóc giả xuống.” Tần Hiểu Nhiễm đi qua, “Không phải luôn nói đội không thoải mái à. Như vậy sẽ dễ cảm mạo.”
Nói xong, Tần Hiểu Nhiễm đưa tay bắt lấy, kéo một phát lại kéo một phát.
Đầu Tống Tử Kính nghiêng nghiêng theo.
“Hở?” Trước kia kéo một cái là rơi xuống mà.
Lại kéo phát nữa. Đầu Tống Tử Kính lại nghiêng theo.
Tần Hiểu Nhiễm ha ha cười hai tiếng, có chút khó thở, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Dùng sức kéo!
Cả người Tống Tử Kính cũng nghiêng theo.
“Cái kia. . . . . . Hiểu Nhiễm cô nương?”
“Lập tức xong ngay!” Tần Hiểu Nhiễm nghĩ tôi không tin không tháo được một bộ tóc giả. Hai tay cô đưa lên, dung sức kéo tóc xuống.
Hai tay đều bị cầm lấy.
Tóc đen như tơ từ giữa ngón tay chảy xuống.
“Cô nương, tuy rằng tại hạ không biết phong tục của quý địa, nhưng ở quê hương ta, thân thể da tóc đều là cha mẹ ban cho, không thể tùy tiện làm tổn hại. Hơn nữa, cho dù cô nương muốn cắt ngắn dùm tại hạ, cũng xin cô dùng dao cắt thì hơn. Tuy tại hạ là nam tử da dày thịt béo, nhưng cũng rất đau.”
Nói xong, Tống Tử Kính thả tay cô nương nhà người ta ra, quay đầu tặng một nụ cười thân thiết hòa ái.
Tần Hiểu Nhiễm chỉ cảm thấy có một tia chớp từ vũ trụ mênh mông đánh thẳng xuống chính giữa đầu cô, đánh cô tan xác không còn mảnh da.
Tác giả :
Mỹ Bảo