Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên
Chương 91: Cỏ dại um tùm đường mênh mang
Trác Vũ Hiền vẫn tay trái sau lưng như trước, tay phải nắm chặt mảnh vải, mày kiếm nhướng lên, môi lộ ý cười, “Trương Hạc Đình, không ngờ đệ lại nghĩ như vậy. Một bộ xương khô một miếng vải rách thôi cũng tự dưng tưởng tượng ra một cái án oan. Có phải đệ đã lập kế hoạch từ lâu rồi ngụy tạo những bằng chứng này, muốn uy hiếp ta?”
“Sư huynh, dù huynh cứ giả vờ bình tĩnh, ta còn không hiểu tính của huynh sao? Nếu huynh cứ không thừa nhận như vậy, sau khi kết thúc đại hội luận võ ngày mai, ta sẽ mang hài cốt này ra ngoài, để các chưởng môn phái khác kiểm tra, nhất định có thể tìm ra được chút manh mối còn sót lại…”
“Đệ muốn đem chuyện xưa của bổn môn ra để cho đám đông suy đoán?! Đệ có biết đây là điều mà lúc sinh tiền sư phụ thấy hổ thẹn nhục nhã nhất không!” Trác Vũ Hiền giận tím mặt, “Vì đạt được ham muốn cá nhân mà không đếm xỉa tới tôn nghiêm Thanh Thành, Trương Hạc Đình, đệ đã làm phí hoài công dạy dỗ của sư phụ…”
“Ha ha ha ha… Trác sư huynh, huynh vẫn luôn ngụy biện cho mình, lại chỉ trích ta ư?” Trương Hạc Đình nói xong, sải bước tới gần Trác Vũ Hiền, trầm giọng nói, “Nói lại lần cuối cùng, tục gia chúng ta luôn bị coi thường, phải sớm được nở mày nở mặt rồi. Huống chi Tòng Thái không phải kẻ tầm thường, dù sao vẫn còn hơn hạng người tự cho mình thanh cao như đám Hồng Thiên kia!”
Ông ta còn chưa nói dứt thì đột nhiên tay phải của Trác Vũ Hiền vung lên, xé nát miếng vải cũ kia thành những mảnh vụn, ống tay áo bay phần phật, những mảnh vụn bay tứ tung ra xung quanh trong ánh lửa chập chờn, rơi lả tả.
“Bây giờ đã không còn miếng vải rách kia nữa, ta xem đệ làm thế nào để vu oan hãm hại nữa đây?!” Ông ta cười lạnh không dứt.
Trương Hạc Đình cắn răng nói: “Trác Vũ Hiền, huynh tưởng ta không đoán trước ư?! Ta đã có cách làm được bản dập thì đương nhiên cũng có chữ viết trên bàn đá kia khi đó, thế nhưng ta không mang tới đây, huynh đừng hòng phá hủy nó! Còn những thứ quan trọng hơn, ta vẫn chưa đưa cho huynh xem đâu! Đừng tưởng ta không biết, cả đời huynh tự xưng mình thanh cao, thật ra cũng từng yêu đương vụng trộm lén lút với người khác. Chỉ điều này cũng đủ để huynh lăn khỏi chức chưởng môn xuống đất rồi!”
Trác Vũ Hiền cắn chặt răng, tay trái luôn giấu sau lưng bất ngờ ra chiêu, bỗng nhiên có ánh sáng trắng lóe ra trong tay áo rộng, hóa thành tia điện rồi đánh thẳng tới ngực Trương Hạc Đình. Trương Hạc Đình như đã sớm có dự đoán trước, lúc thụt lùi thì giơ ngang Trường kiếm, va vào nhau phát tiếng ‘đinh’. Hai người đang đọ sức, hàn ý phập phòng, lưỡi kiếm mơ hồ lộ ý rét lạnh. Ống tay áo của Trác Vũ Hiền cuốn lên, tiếng gió rít gào đánh vào mặt Trương Hạc Đình, ý đồ muốn ông ta mất lực buông tay.
Nào ngờ dù Trương Hạc Đình ngửa ra sau tránh nhưng chưởng trái đã cầm ám khí từ lâu, vừa thấy Trác Vũ Hiền ra chiêu liền búng ngón tay. Ám khí kia xuyên qua chưởng lục mạnh, va vào nhau trong không trung, mang theo tia sáng đâm thẳng vào song chưởng của Trác Vũ Hiền.
Bỗng dưng bảo kiếm trong tay áo Trác Vũ Hiền xoay vòng, đánh vào Trương Hạc Đình trong ánh sáng lờ mờ. Trương Hạc Đình dùng kiếm chặn lại, mớ ám khí kia bắn tung tóe. Trong đó có mấy miếng va vào hang đá thì nảy ngược ra, bắn thẳng vào chỗ ẩn thân của Lam Hạo Nguyệt.
Lam Hạo Nguyệt thấy ám khí bay tới, không còn chỗ trốn nữa, chỉ đành tung người chạy về bóng tối đằng sau. Cử động này của nàng khiến hai kẻ đang đánh nhau kia nhất thời phát giác, lần lượt thu tay, cầm kiếm đuổi sát ngay phía sau nàng.
Nàng hoảng hốt quay đầu nhìn thì thấy hai bóng đen đang càng lúc càng tới gần mình, gió trong ống tay áo bay phần phật, nhất thời ruột gan rối bời, hơi thở cũng rối loạn theo. Vào ngay lúc đó, trong bóng đêm, có một người đưa tay giữ lại ống tay áo của nàng, Lam Hạo Nguyệt la lên thì bị người kia giữ cổ tay lại.
“Đi!” Người nọ trầm giọng nói, đưa nàng chạy như bay về phía trước.
Nghe giọng nói đó, trái tim nàng đập mạnh, thế nhưng hàn ý đằng sau đang tới gần, Lam Hạo Nguyệt cũng không kịp quay đầu, thấy có bóng sáng chợt lóe lên trên vách đá, một mũi kiếm rơi thẳng xuống từ trên cao. Nàng kinh hãi chỉ muốn đẩy Trì Thanh Ngọc ra, thế nhưng chàng trở tay đỡ sau vai nàng, dùng lực kéo nàng ra sau lưng. Trong mờ tối, Lam Hạo Nguyệt không nhìn thấy chàng đã ra chiêu thế nào, chỉ nghe mấy tiếng vang rền, sau đó là tiếng gió thổi rất mạnh, có gì đó đang bay ra xung quanh, một mảnh xẹt qua gò má nàng, hình như là vải vụn.
Lại một kiếm khí rít gió bay đến, tựa trời sương đất tuyết, cứ như bọn họ bất kể là ai, chỉ muốn biến cả hai thành cát bụi. Trong tay Lam Hạo Nguyệt không một tấc sắt, trong tình thế cấp bách đó, xuất chiêu bắn Định nhan thần châu đang giấu trong tay về phía hai người. Thần chân kia va vào kiếm khiến, ánh sáng mỏng manh đột nhiên chói lòa, một đống châm sáng màu trắng tím lóe lên sáng bừng trong hang động, như trăng sáng trời cao, thuần khiết vô ngần.
Kiếm Trác Vũ Hiền vốn đã đâm tới trước trán Lam Hạo Nguyệt, đột nhiên Thần châu lóe sáng chói lọi khiến hai mắt ông ta đau buốt khó chịu, chỉ đành thu kiếm về. Ống tay áo của Lam Hạo Nguyệt bay lên, muốn nhân cơ hội này hất kiếm trong tay ông ta, nào ngờ Trác Vũ Hiền vung chưởng quét ngang, nàng bị đánh bật ra sau. Trì Thanh Ngọc nhanh chóng bảo vệ nàng ở sau lưng, dùng nội lực của mình để đối kháng với lực mà Trác Vũ Hiền trút xuống. Lúc này Trương Hạc Đình núp trong chỗ tối nhận ra cơ hội tốt đã tới, muốn mượn tay Trì Thanh Ngọc đã trừ bỏ Trác Vũ Hiền, lặng lẽ lướt tới đâm kiếm vào sau lưng Trác Vũ Hiền.
Nào ngờ dù Trác Vũ Hiền không thể xuất kiếm nhưng tai vẫn có thể nghe rất rõ. Mũi kiếm của Trương Hạc Đình vừa chạm vào lưng sư huynh mình thì liền cảm giác ống tay áo bay lên, cuốn chặt lấy mũi kiếm. Trương Hạc Đình phát lực, tức thì tay áo Trác Vũ Hiền bị xé vụn. Trương Hạc Đình đắc ý, cổ tay run lên, đâm kiếm vào mi tâm Trác Vũ Hiền. Thế nhưng hai tay Trác Vũ Hiền lại bất ngờ đảo lại, nội lực như thủy triều cuồn cuộn tuôn ra, đánh ngược thanh kiếm của ông ta. Trương Hạc Đình nhất thời không thu người về kịp, trường kiếm trong tay bị nứt gãy từng khúc. Trác Vũ Hiền chưởng một phát, đánh mạnh vào lồng ngực ông ta.
Trương Hạc Đình rú lên một tiếng quái dị, lùi liên tục về sau, động mạnh vào vách đá. Trong khoảnh khắc đó, một chưởng của Trì Thanh Ngọc đánh vào không khí thu về, quang ảnh của Thần châu bể nát bay ngược lên như đom đóm, run run tụ lại trước chưởng của chàng. Chàng một lần nữa phóng ra, trong bóng tối lờ mờ bay thẳng về trước.
Trước mắt Trác Vũ Hiền lúc sáng lúc tối, chỉ thấy từng đợt lạnh lẽo lạnh thấu xương ập tới, nháy mắt như có băng tuyết đè lên, thậm chí hô hấp cũng vì thế mà bị cản lại. Lam Hạo Nguyệt thừa cơ kéo Trì Thanh Ngọc chạy trốn, trong hoảng loạn thì nghe thấy đằng sau có tiếng huýt sáo, nàng muốn quay đầu nhìn lại thì bị Trì Thanh Ngọc giữ chặt.
“Đừng ngừng bước!” Chàng vội vã nói.
Nàng hoảng hốt đáp, biết rõ, với công lực siêu quần của Trác Vũ Hiền, nếu bị ông ta đuổi kịp thì chắc chắn sẽ chết, vì thế liều mạng bỏ chạy trong bóng tối. Có mấy lần suýt va vào tường đá, may mà nhờ có Trì Thanh Ngọc cố gắng giữ nàng lại, kéo nàng về hướng chính xác. Có lẽ chàng dựa vào bản năng, trong hang động tối tăm không chút ánh sáng này, lần nào chàng cũng có thể dựa vào tiếng vọng của bước chân để phân biệt nên rẽ theo hướng nào. Lam Hạo Nguyệt nắm bàn tay lạnh ngắt của chàng mà chạy mãi, đến khi mệt mỏi kiệt sức thì thấy cách đó không xa có tiếng mưa rơi rả rích, nàng kinh hỉ, mang chàng chạy về phía trước.
Trước mắt là dây leo chằng chịt, hai người xông thẳng ra ngoài, vừa ra khỏi động, Lam Hạo Nguyệt chỉ cảm thấy gió mát kéo tới, hô hấp cũng được thông thuận hơn. Thế nhưng nhìn kĩ lại, xung quanh là những mỏm đá quái dị mọc san sát, núi đá cheo leo, lại không phải nơi mình đi vào ban đầu, có lẽ lúc chọn bừa một con đường trong động mà tìm được một lối ra khác. Thế nhưng lúc này chẳng quan tâm được gì hơn, đằng sau có tiếng gió ào ào, Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc không kịp thở dốc, lại phải chạy nhanh về trước.
Địa thế sau núi rất phức tạp, đêm khuya đường trơn trượt, hơi thở của nàng từ từ bất ổn, thậm chí còn cảm thấy Trì Thanh Ngọc bên cạnh cũng lực bất tòng tâm. Mưa phùn tạt vào mặt, gió núi kéo tới ào ào, Lam Hạo Nguyệt đưa mắt nhìn ra xa, phía trước là một khe núi sâu thẳm, cỏ cây um tùm, một màn đen kịt.
Lúc này chỉ nghe tiếng tay áo bay phần phật ở sau, Trác Vũ Hiền đã phóng tới nơi. Nàng không có chỗ nào để trốn, lại chẳng thể đánh trả, đành kéo Trì Thanh Ngọc phi người, nhảy xuống đáy cốc.
***
Trác Vũ Hiền đang định đuổi theo thì nghe thấy tiếng la ở phía sau truyền tới: “Chưởng môn, thì ra người ở trong này!” Ông ta cả kinh, quay lại thì thấy ánh lửa lập lòe, Lệ Tinh Xuyên mang mọi người chạy tới.
Ông ta trầm giọng: “Sao các người lại tới đây? Lệ Tinh Xuyên, nghe nói con dám một mình mang Trì Thanh Ngọc đi, đúng là cả gan làm loạn!”
Lệ Tinh Xuyên chắp tay bái: “Xin Chưởng môn thứ tội, lúc trước con vốn không tin cậu ấy lại động thủ giết đệ tử của Thanh Thành, vì thế muốn tự hỏi thử một phen. Ấy nhưng vừa rồi con đi tìm lại thì cậu ta không chờ con nữa, chẳng biết bây giờ đang ở đâu. Con đang dẫn người tìm kiếm thì không ngờ gặp được Chưởng môn ở đây, hay là Chưởng môn cũng đang tìm Trì Thanh Ngọc?”
Trác Vũ Hiền nhìn y, thấy bộ tân phục của y xốc xếch, như thể tìm khắp xung quanh, hai hàng lông mày không khỏi nhướng lên, nói: “Vừa rồi ta thấy có hai bóng đen chạy ra khỏi hang động, rất khả nghi nên lập tức đuổi theo tới đây.”
“Hai bóng đen?!” Lệ Tinh Xuyên cả kinh, không đợi Trác Vũ Hiền phân phó, y lập tức dẫn người nhảy xuống dưới sườn núi để bắt đầu tìm kiếm. Trác Vũ Hiền thấy thế, nhanh chóng lướt xuống, không rời y một tấc. Bùn đất dưới sườn núi dày đặc, cỏ dại mọc đầy, tuy rằng mọi người có soi đuốc nhưng bước chân trong đêm vẫn rất vất vả. Trác Vũ Hiền cầm kiếm sắc chặt hết dây mây xung quanh, đưa mắt nhìn ra xa. Thế nhưng cây cối dày đặc, quái điểu sợ hãi bay đi, tiếng mưa và suối chảy róc vang dội bên tai.
Người Lệ Tinh Xuyên mang tới không nhiều lắm, nhất là sau khi chia ra thì càng thưa thớt, nhanh chóng bị chôn vùi trong màn đêm u tối của rừng rậm. Lệ Tinh Xuyên dùng bao kiếm để dạt đám cỏ dại trước người, đang cúi đầu nhìn dấu vết trên đất thì Trác Vũ Hiền đi tới đằng sau y, nói: “Có gì dị thường?”
“Trên đấy không có dấu chân, có lẽ bọn họ không đi qua đây.” Lệ Tinh Xuyên vừa nói xong, có tiếng la từ bên suối nước phía tây truyền tới: “Chưởng môn, đệ tử tìm được thứ này!”
Trác Vũ Hiền nghe thấy tiếng la, có một đệ tử vội vàng chạy tới, khom người đưa một vật nọ cho ông ta. Trác Vũ Hiền giơ đuốc, chỉ thấy thứ đệ tử kia mang đến là một đoạn gấm màu đỏ, trên đó có đính lục lạc bằng vàng ngọc, hoa mỹ tinh xảo, rõ ràng là vừa mới rơi xuống đây thôi.
Đầu tiên Lệ Tinh Xuyên ngẩn ra, sau đó xanh mặt. Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung lại, đều có thể nhận ra đoạn gấm này chắc chắn là trang sức đeo trên người cô dâu, nhưng cũng không lên tiếng. Trác Vũ Hiền liếc mắt nhìn y, thấp giọng nói: “Tinh Xuyên, đoạn gấm này có phải thứ Lam cô nương đeo trên người không?”
Lệ Tinh Xuyên thấp giọng: “Dạ. Nhưng con không biết cô ấy tới đây bằng cách nào…”
“Ta nhìn thấy hai người nắm tay nhau chạy ra khỏi hang động, có phải là chỗ con để Trì Thanh Ngọc ở lại tạm không?” Trác Vũ Hiền thản nhiên nói.
Lệ Tinh Xuyên khẽ gật đầu, mặt càng ngày càng ảm đạm, bỗng nói: “Chưởng môn, nếu đoạn gấm kia được tìm thấy ở bên suối thì chắc là bọn họ đã đi về phía tây rồi.”
Trác Vũ Hiền suy nghĩ một chút, nói: “Phía tây là eo Rồng Ẩn, lập tức qua lên đó chặn lại. Dứt lời, liền bước nhanh về phía tây. Nhất thời ánh đuốc lay động, xếp thành một hàng dài rồi đi về phía eo sông Rồng Ẩn.
***
Lúc Trác Vũ Hiền và Lệ Tinh Xuyên nói chuyện với nhau thì Lam Hạo Nguyệt đang nằm trong bụi cỏ cách bọn họ không xa. Chỉ cần Lệ Tinh Xuyên đi qua bên cạnh mấy bước thì có lẽ Trác Vũ Hiền có thể phát hiện bóng người trong bụi cỏ tối đó rồi. Cũng may Lệ Tinh Xuyên không hề đi lại, vô tình đã che mất tầm mắt của ông ta.
Cả người nàng lạnh ngắt, nước bùn đầy tay, nín thở. May mà bọn người kia đã nhanh chóng rời đi, đến khi tiếng bước chân biến mất trong mưa đêm, cả người Lam Hạo Nguyệt vẫn căng cứng không dám động đậy một chút.
“Bọn họ đi rồi.” Người phía sau thấp giọng nói.
Lúc này Lam Hạo Nguyệt mới lấy lại tinh thần, cố gắng hết sức để leo lên một cây cổ tùng cứng cáp. Không có ánh lửa, bóng hình Trì Thanh Ngọc mơ mờ hồ hồ, nàng chỉ biết chàng đang ngồi dựa vào dưới tàng cây, hô hấp nặng nề, “Có phải chàng té bị thương rồi không?” Lam Hạo Nguyệt rầu rĩ nói.
“Không hề.” Chàng chống tay lên rễ cây, dùng hết sức để đứng dậy, “Mau rời khỏi đây nhanh, không chừng Trác Vũ Hiền sẽ mang người quay lại.”
Nàng thấy chàng đứng không vữa, theo bản năng chạy tới đưa tay đỡ, thế nhưng vừa chạm tới khuỷu tay chàng thì Trì Thanh Ngọc liền khẽ nghiêng mình, tránh qua một bên. Lam Hạo Nguyệt cúi đầu, xốc váy dài, im lặng đi lên trước. Xung quanh chốn này đều là núi đá, nàng chỉ biết đám người đã đi về phía tây, thế nên dẫn Trì Thanh Ngọc đi về hướng đông.
Trời âm u mưa mịt mù, hai người lặng lẽ bước đi trong bãi cỏ hoang, lòng không biết nên đi về hướng nào, cũng chẳng hay trước mặt sẽ là những gì.
“Sư huynh, dù huynh cứ giả vờ bình tĩnh, ta còn không hiểu tính của huynh sao? Nếu huynh cứ không thừa nhận như vậy, sau khi kết thúc đại hội luận võ ngày mai, ta sẽ mang hài cốt này ra ngoài, để các chưởng môn phái khác kiểm tra, nhất định có thể tìm ra được chút manh mối còn sót lại…”
“Đệ muốn đem chuyện xưa của bổn môn ra để cho đám đông suy đoán?! Đệ có biết đây là điều mà lúc sinh tiền sư phụ thấy hổ thẹn nhục nhã nhất không!” Trác Vũ Hiền giận tím mặt, “Vì đạt được ham muốn cá nhân mà không đếm xỉa tới tôn nghiêm Thanh Thành, Trương Hạc Đình, đệ đã làm phí hoài công dạy dỗ của sư phụ…”
“Ha ha ha ha… Trác sư huynh, huynh vẫn luôn ngụy biện cho mình, lại chỉ trích ta ư?” Trương Hạc Đình nói xong, sải bước tới gần Trác Vũ Hiền, trầm giọng nói, “Nói lại lần cuối cùng, tục gia chúng ta luôn bị coi thường, phải sớm được nở mày nở mặt rồi. Huống chi Tòng Thái không phải kẻ tầm thường, dù sao vẫn còn hơn hạng người tự cho mình thanh cao như đám Hồng Thiên kia!”
Ông ta còn chưa nói dứt thì đột nhiên tay phải của Trác Vũ Hiền vung lên, xé nát miếng vải cũ kia thành những mảnh vụn, ống tay áo bay phần phật, những mảnh vụn bay tứ tung ra xung quanh trong ánh lửa chập chờn, rơi lả tả.
“Bây giờ đã không còn miếng vải rách kia nữa, ta xem đệ làm thế nào để vu oan hãm hại nữa đây?!” Ông ta cười lạnh không dứt.
Trương Hạc Đình cắn răng nói: “Trác Vũ Hiền, huynh tưởng ta không đoán trước ư?! Ta đã có cách làm được bản dập thì đương nhiên cũng có chữ viết trên bàn đá kia khi đó, thế nhưng ta không mang tới đây, huynh đừng hòng phá hủy nó! Còn những thứ quan trọng hơn, ta vẫn chưa đưa cho huynh xem đâu! Đừng tưởng ta không biết, cả đời huynh tự xưng mình thanh cao, thật ra cũng từng yêu đương vụng trộm lén lút với người khác. Chỉ điều này cũng đủ để huynh lăn khỏi chức chưởng môn xuống đất rồi!”
Trác Vũ Hiền cắn chặt răng, tay trái luôn giấu sau lưng bất ngờ ra chiêu, bỗng nhiên có ánh sáng trắng lóe ra trong tay áo rộng, hóa thành tia điện rồi đánh thẳng tới ngực Trương Hạc Đình. Trương Hạc Đình như đã sớm có dự đoán trước, lúc thụt lùi thì giơ ngang Trường kiếm, va vào nhau phát tiếng ‘đinh’. Hai người đang đọ sức, hàn ý phập phòng, lưỡi kiếm mơ hồ lộ ý rét lạnh. Ống tay áo của Trác Vũ Hiền cuốn lên, tiếng gió rít gào đánh vào mặt Trương Hạc Đình, ý đồ muốn ông ta mất lực buông tay.
Nào ngờ dù Trương Hạc Đình ngửa ra sau tránh nhưng chưởng trái đã cầm ám khí từ lâu, vừa thấy Trác Vũ Hiền ra chiêu liền búng ngón tay. Ám khí kia xuyên qua chưởng lục mạnh, va vào nhau trong không trung, mang theo tia sáng đâm thẳng vào song chưởng của Trác Vũ Hiền.
Bỗng dưng bảo kiếm trong tay áo Trác Vũ Hiền xoay vòng, đánh vào Trương Hạc Đình trong ánh sáng lờ mờ. Trương Hạc Đình dùng kiếm chặn lại, mớ ám khí kia bắn tung tóe. Trong đó có mấy miếng va vào hang đá thì nảy ngược ra, bắn thẳng vào chỗ ẩn thân của Lam Hạo Nguyệt.
Lam Hạo Nguyệt thấy ám khí bay tới, không còn chỗ trốn nữa, chỉ đành tung người chạy về bóng tối đằng sau. Cử động này của nàng khiến hai kẻ đang đánh nhau kia nhất thời phát giác, lần lượt thu tay, cầm kiếm đuổi sát ngay phía sau nàng.
Nàng hoảng hốt quay đầu nhìn thì thấy hai bóng đen đang càng lúc càng tới gần mình, gió trong ống tay áo bay phần phật, nhất thời ruột gan rối bời, hơi thở cũng rối loạn theo. Vào ngay lúc đó, trong bóng đêm, có một người đưa tay giữ lại ống tay áo của nàng, Lam Hạo Nguyệt la lên thì bị người kia giữ cổ tay lại.
“Đi!” Người nọ trầm giọng nói, đưa nàng chạy như bay về phía trước.
Nghe giọng nói đó, trái tim nàng đập mạnh, thế nhưng hàn ý đằng sau đang tới gần, Lam Hạo Nguyệt cũng không kịp quay đầu, thấy có bóng sáng chợt lóe lên trên vách đá, một mũi kiếm rơi thẳng xuống từ trên cao. Nàng kinh hãi chỉ muốn đẩy Trì Thanh Ngọc ra, thế nhưng chàng trở tay đỡ sau vai nàng, dùng lực kéo nàng ra sau lưng. Trong mờ tối, Lam Hạo Nguyệt không nhìn thấy chàng đã ra chiêu thế nào, chỉ nghe mấy tiếng vang rền, sau đó là tiếng gió thổi rất mạnh, có gì đó đang bay ra xung quanh, một mảnh xẹt qua gò má nàng, hình như là vải vụn.
Lại một kiếm khí rít gió bay đến, tựa trời sương đất tuyết, cứ như bọn họ bất kể là ai, chỉ muốn biến cả hai thành cát bụi. Trong tay Lam Hạo Nguyệt không một tấc sắt, trong tình thế cấp bách đó, xuất chiêu bắn Định nhan thần châu đang giấu trong tay về phía hai người. Thần chân kia va vào kiếm khiến, ánh sáng mỏng manh đột nhiên chói lòa, một đống châm sáng màu trắng tím lóe lên sáng bừng trong hang động, như trăng sáng trời cao, thuần khiết vô ngần.
Kiếm Trác Vũ Hiền vốn đã đâm tới trước trán Lam Hạo Nguyệt, đột nhiên Thần châu lóe sáng chói lọi khiến hai mắt ông ta đau buốt khó chịu, chỉ đành thu kiếm về. Ống tay áo của Lam Hạo Nguyệt bay lên, muốn nhân cơ hội này hất kiếm trong tay ông ta, nào ngờ Trác Vũ Hiền vung chưởng quét ngang, nàng bị đánh bật ra sau. Trì Thanh Ngọc nhanh chóng bảo vệ nàng ở sau lưng, dùng nội lực của mình để đối kháng với lực mà Trác Vũ Hiền trút xuống. Lúc này Trương Hạc Đình núp trong chỗ tối nhận ra cơ hội tốt đã tới, muốn mượn tay Trì Thanh Ngọc đã trừ bỏ Trác Vũ Hiền, lặng lẽ lướt tới đâm kiếm vào sau lưng Trác Vũ Hiền.
Nào ngờ dù Trác Vũ Hiền không thể xuất kiếm nhưng tai vẫn có thể nghe rất rõ. Mũi kiếm của Trương Hạc Đình vừa chạm vào lưng sư huynh mình thì liền cảm giác ống tay áo bay lên, cuốn chặt lấy mũi kiếm. Trương Hạc Đình phát lực, tức thì tay áo Trác Vũ Hiền bị xé vụn. Trương Hạc Đình đắc ý, cổ tay run lên, đâm kiếm vào mi tâm Trác Vũ Hiền. Thế nhưng hai tay Trác Vũ Hiền lại bất ngờ đảo lại, nội lực như thủy triều cuồn cuộn tuôn ra, đánh ngược thanh kiếm của ông ta. Trương Hạc Đình nhất thời không thu người về kịp, trường kiếm trong tay bị nứt gãy từng khúc. Trác Vũ Hiền chưởng một phát, đánh mạnh vào lồng ngực ông ta.
Trương Hạc Đình rú lên một tiếng quái dị, lùi liên tục về sau, động mạnh vào vách đá. Trong khoảnh khắc đó, một chưởng của Trì Thanh Ngọc đánh vào không khí thu về, quang ảnh của Thần châu bể nát bay ngược lên như đom đóm, run run tụ lại trước chưởng của chàng. Chàng một lần nữa phóng ra, trong bóng tối lờ mờ bay thẳng về trước.
Trước mắt Trác Vũ Hiền lúc sáng lúc tối, chỉ thấy từng đợt lạnh lẽo lạnh thấu xương ập tới, nháy mắt như có băng tuyết đè lên, thậm chí hô hấp cũng vì thế mà bị cản lại. Lam Hạo Nguyệt thừa cơ kéo Trì Thanh Ngọc chạy trốn, trong hoảng loạn thì nghe thấy đằng sau có tiếng huýt sáo, nàng muốn quay đầu nhìn lại thì bị Trì Thanh Ngọc giữ chặt.
“Đừng ngừng bước!” Chàng vội vã nói.
Nàng hoảng hốt đáp, biết rõ, với công lực siêu quần của Trác Vũ Hiền, nếu bị ông ta đuổi kịp thì chắc chắn sẽ chết, vì thế liều mạng bỏ chạy trong bóng tối. Có mấy lần suýt va vào tường đá, may mà nhờ có Trì Thanh Ngọc cố gắng giữ nàng lại, kéo nàng về hướng chính xác. Có lẽ chàng dựa vào bản năng, trong hang động tối tăm không chút ánh sáng này, lần nào chàng cũng có thể dựa vào tiếng vọng của bước chân để phân biệt nên rẽ theo hướng nào. Lam Hạo Nguyệt nắm bàn tay lạnh ngắt của chàng mà chạy mãi, đến khi mệt mỏi kiệt sức thì thấy cách đó không xa có tiếng mưa rơi rả rích, nàng kinh hỉ, mang chàng chạy về phía trước.
Trước mắt là dây leo chằng chịt, hai người xông thẳng ra ngoài, vừa ra khỏi động, Lam Hạo Nguyệt chỉ cảm thấy gió mát kéo tới, hô hấp cũng được thông thuận hơn. Thế nhưng nhìn kĩ lại, xung quanh là những mỏm đá quái dị mọc san sát, núi đá cheo leo, lại không phải nơi mình đi vào ban đầu, có lẽ lúc chọn bừa một con đường trong động mà tìm được một lối ra khác. Thế nhưng lúc này chẳng quan tâm được gì hơn, đằng sau có tiếng gió ào ào, Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc không kịp thở dốc, lại phải chạy nhanh về trước.
Địa thế sau núi rất phức tạp, đêm khuya đường trơn trượt, hơi thở của nàng từ từ bất ổn, thậm chí còn cảm thấy Trì Thanh Ngọc bên cạnh cũng lực bất tòng tâm. Mưa phùn tạt vào mặt, gió núi kéo tới ào ào, Lam Hạo Nguyệt đưa mắt nhìn ra xa, phía trước là một khe núi sâu thẳm, cỏ cây um tùm, một màn đen kịt.
Lúc này chỉ nghe tiếng tay áo bay phần phật ở sau, Trác Vũ Hiền đã phóng tới nơi. Nàng không có chỗ nào để trốn, lại chẳng thể đánh trả, đành kéo Trì Thanh Ngọc phi người, nhảy xuống đáy cốc.
***
Trác Vũ Hiền đang định đuổi theo thì nghe thấy tiếng la ở phía sau truyền tới: “Chưởng môn, thì ra người ở trong này!” Ông ta cả kinh, quay lại thì thấy ánh lửa lập lòe, Lệ Tinh Xuyên mang mọi người chạy tới.
Ông ta trầm giọng: “Sao các người lại tới đây? Lệ Tinh Xuyên, nghe nói con dám một mình mang Trì Thanh Ngọc đi, đúng là cả gan làm loạn!”
Lệ Tinh Xuyên chắp tay bái: “Xin Chưởng môn thứ tội, lúc trước con vốn không tin cậu ấy lại động thủ giết đệ tử của Thanh Thành, vì thế muốn tự hỏi thử một phen. Ấy nhưng vừa rồi con đi tìm lại thì cậu ta không chờ con nữa, chẳng biết bây giờ đang ở đâu. Con đang dẫn người tìm kiếm thì không ngờ gặp được Chưởng môn ở đây, hay là Chưởng môn cũng đang tìm Trì Thanh Ngọc?”
Trác Vũ Hiền nhìn y, thấy bộ tân phục của y xốc xếch, như thể tìm khắp xung quanh, hai hàng lông mày không khỏi nhướng lên, nói: “Vừa rồi ta thấy có hai bóng đen chạy ra khỏi hang động, rất khả nghi nên lập tức đuổi theo tới đây.”
“Hai bóng đen?!” Lệ Tinh Xuyên cả kinh, không đợi Trác Vũ Hiền phân phó, y lập tức dẫn người nhảy xuống dưới sườn núi để bắt đầu tìm kiếm. Trác Vũ Hiền thấy thế, nhanh chóng lướt xuống, không rời y một tấc. Bùn đất dưới sườn núi dày đặc, cỏ dại mọc đầy, tuy rằng mọi người có soi đuốc nhưng bước chân trong đêm vẫn rất vất vả. Trác Vũ Hiền cầm kiếm sắc chặt hết dây mây xung quanh, đưa mắt nhìn ra xa. Thế nhưng cây cối dày đặc, quái điểu sợ hãi bay đi, tiếng mưa và suối chảy róc vang dội bên tai.
Người Lệ Tinh Xuyên mang tới không nhiều lắm, nhất là sau khi chia ra thì càng thưa thớt, nhanh chóng bị chôn vùi trong màn đêm u tối của rừng rậm. Lệ Tinh Xuyên dùng bao kiếm để dạt đám cỏ dại trước người, đang cúi đầu nhìn dấu vết trên đất thì Trác Vũ Hiền đi tới đằng sau y, nói: “Có gì dị thường?”
“Trên đấy không có dấu chân, có lẽ bọn họ không đi qua đây.” Lệ Tinh Xuyên vừa nói xong, có tiếng la từ bên suối nước phía tây truyền tới: “Chưởng môn, đệ tử tìm được thứ này!”
Trác Vũ Hiền nghe thấy tiếng la, có một đệ tử vội vàng chạy tới, khom người đưa một vật nọ cho ông ta. Trác Vũ Hiền giơ đuốc, chỉ thấy thứ đệ tử kia mang đến là một đoạn gấm màu đỏ, trên đó có đính lục lạc bằng vàng ngọc, hoa mỹ tinh xảo, rõ ràng là vừa mới rơi xuống đây thôi.
Đầu tiên Lệ Tinh Xuyên ngẩn ra, sau đó xanh mặt. Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung lại, đều có thể nhận ra đoạn gấm này chắc chắn là trang sức đeo trên người cô dâu, nhưng cũng không lên tiếng. Trác Vũ Hiền liếc mắt nhìn y, thấp giọng nói: “Tinh Xuyên, đoạn gấm này có phải thứ Lam cô nương đeo trên người không?”
Lệ Tinh Xuyên thấp giọng: “Dạ. Nhưng con không biết cô ấy tới đây bằng cách nào…”
“Ta nhìn thấy hai người nắm tay nhau chạy ra khỏi hang động, có phải là chỗ con để Trì Thanh Ngọc ở lại tạm không?” Trác Vũ Hiền thản nhiên nói.
Lệ Tinh Xuyên khẽ gật đầu, mặt càng ngày càng ảm đạm, bỗng nói: “Chưởng môn, nếu đoạn gấm kia được tìm thấy ở bên suối thì chắc là bọn họ đã đi về phía tây rồi.”
Trác Vũ Hiền suy nghĩ một chút, nói: “Phía tây là eo Rồng Ẩn, lập tức qua lên đó chặn lại. Dứt lời, liền bước nhanh về phía tây. Nhất thời ánh đuốc lay động, xếp thành một hàng dài rồi đi về phía eo sông Rồng Ẩn.
***
Lúc Trác Vũ Hiền và Lệ Tinh Xuyên nói chuyện với nhau thì Lam Hạo Nguyệt đang nằm trong bụi cỏ cách bọn họ không xa. Chỉ cần Lệ Tinh Xuyên đi qua bên cạnh mấy bước thì có lẽ Trác Vũ Hiền có thể phát hiện bóng người trong bụi cỏ tối đó rồi. Cũng may Lệ Tinh Xuyên không hề đi lại, vô tình đã che mất tầm mắt của ông ta.
Cả người nàng lạnh ngắt, nước bùn đầy tay, nín thở. May mà bọn người kia đã nhanh chóng rời đi, đến khi tiếng bước chân biến mất trong mưa đêm, cả người Lam Hạo Nguyệt vẫn căng cứng không dám động đậy một chút.
“Bọn họ đi rồi.” Người phía sau thấp giọng nói.
Lúc này Lam Hạo Nguyệt mới lấy lại tinh thần, cố gắng hết sức để leo lên một cây cổ tùng cứng cáp. Không có ánh lửa, bóng hình Trì Thanh Ngọc mơ mờ hồ hồ, nàng chỉ biết chàng đang ngồi dựa vào dưới tàng cây, hô hấp nặng nề, “Có phải chàng té bị thương rồi không?” Lam Hạo Nguyệt rầu rĩ nói.
“Không hề.” Chàng chống tay lên rễ cây, dùng hết sức để đứng dậy, “Mau rời khỏi đây nhanh, không chừng Trác Vũ Hiền sẽ mang người quay lại.”
Nàng thấy chàng đứng không vữa, theo bản năng chạy tới đưa tay đỡ, thế nhưng vừa chạm tới khuỷu tay chàng thì Trì Thanh Ngọc liền khẽ nghiêng mình, tránh qua một bên. Lam Hạo Nguyệt cúi đầu, xốc váy dài, im lặng đi lên trước. Xung quanh chốn này đều là núi đá, nàng chỉ biết đám người đã đi về phía tây, thế nên dẫn Trì Thanh Ngọc đi về hướng đông.
Trời âm u mưa mịt mù, hai người lặng lẽ bước đi trong bãi cỏ hoang, lòng không biết nên đi về hướng nào, cũng chẳng hay trước mặt sẽ là những gì.
Tác giả :
Tử Ngọc Khinh Sương