Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên
Chương 53: Chuyện xưa mờ mịt khó hiểu rõ
Quỷ Y đang chìm đắng trong ảo ảnh của mình thì nay bị hai người quấy rầy, giận tím mặt, vung tay tát mạnh Trì Thanh Ngọc. Trì Thanh Ngọc nghiêng người chống xuống đất, Quỷ Y hất Lam Hạo Nguyệt đang ngăn lại, nhấc chân muốn đá vào người chàng thì bỗng nhiên thấy sợi tơ trợt ra từ bên gáy Trì Thanh Ngọc, mặt ngọc màu xanh rơi ra.
Đột nhiên Quỷ Y chấn động, chụp lấy mặt ngọc kia, gào thét giận dữ với Lam Hạo Nguyệt đang ở sau lưng: “Sao thứ này lại ở trên người nó?! Con đúng là đồ ăn cây táo rào cây sung, uổng phí công thầy dạy dỗ con nhiều năm như vậy!”
Lam Hạo Nguyệt ngơ ngác bò dậy, nhìn mặt ngọc trong tay lão, ngạc nhiên nói: “Đây vốn là của chàng mà…”
“Nực cười! Nực cười! Đến giờ mà vẫn dám gạt thầy sao!” Quỷ Y hùng hùng hổ hổ ném mặt ngọc xuống đất, quay người trở về phòng, không lâu sau lại vọt ra, cầm một cái hộp bằng gỗ đàn trong tay.
“Thấy rõ chưa, đây vốn là một đôi, ai cho con tự tiện tặng kẻ khác?!” Lão vừa mắng vừa mở hộp, lấy vật bên trong ra, tức giận đưa đến trước mặt Lam Hạo Nguyệt.
Trong tay lão, cũng là một mặt ngọc, khác với cái Trì Thanh Ngọc luôn mang theo bên người. Hoa tai này dùng ngọc trắng thuần chế thành, trông như một bông sen e ấp hé nở.
Lam Hạo Nguyệt vội vàng nhặt lấy mặt ngọc màu xanh nằm trên đất lên, nhìn kỹ, hoa tai bằng ngọc trắng trong tay Quỷ Y trông cực kỳ giống với bông sen trong mặt ngọc xanh. “Thanh Ngọc, Thanh Ngọc, hoa tai bằng ngọc trắng và cái chàng mang theo đúng là một đôi đấy!” Nàng lay lay tay Trì Thanh Ngọc, vội nói.
“Sao có thể…” Trì Thanh Ngọc cũng mờ mịt không hiểu, Quỷ Y lại cúi người kéo Lam Hạo Nguyệt, quát: “Con tới đây cho thầy!” Dứt lời liền dắt nàng vào giữa phòng trong.
“Lão muốn làm gì?!” Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng thì cả kinh, xông lên trước giữ vai Lam Hạo Nguyệt. Quỷ Y không quay đầu mà chỉ vung tay tung chưởng, Trì Thanh Ngọc giữ kiếm, nhưng vì nguyên khí đại thương nên bị đẩy lùi tới cạnh cửa. Lão hừ lạnh, đẩy Lam Hạo Nguyệt tới ngay chính giữa, phía trước của bàn gỗ, mắng: “Quỳ xuống cho thầy!”
Lam Hạo Nguyệt đành phải quỳ gối trước bàn, Quỷ Y lại cúi người lục lọi ở góc tường như đang tìm thứ gì đó. Nàng suy nghĩ một chút, cố tình hỏi: “Sư phụ, thầy đang tìm gì vậy?”
“Bài vị của tổ sư gia! Con đừng lắm lời!” Quỷ Y xáo tung đống đồ ở góc nhà mà vẫn chẳng tìm thấy gì, Lam Hạo Nguyệt lại nói: “Sư phụ, thầy lớn tuổi rồi, có phải không nhớ được nhiều chuyện đúng không? Cả bài vị của tổ sư gia mà cũng tìm không thấy, cần con giúp chăng?”
Quỷ Y giận dữ nói: “Đồ đạc chỉ ở trong nhà này thôi, thầy còn cần con nhóc như con giúp à?” Dứt lời, lão quay người sải bước vào phòng trong, Lam Hạo Nguyệt định nhân cơ hội này để quay lại bên cạnh Trì Thanh Ngọc thì nghe Quỷ Y quát to: “Người đâu rồi?!”
Lam Hạo Nguyệt phát hoảng, Quỷ Y xông ra, mặt mày giận dữ: “Vô liêm sỉ, nó mở cửa sổ trốn rồi!”
Thì ra người mặc áo đen vốn nằm ở phòng trong đã nhịn đau, thừa dịp bên ngoài ầm ĩ mà mở cửa sổ chạy mất. Quỷ Y vừa mắng vừa đặt bài vị gỗ vừa tìm được lên bàn, nói với Lam Hạo Nguyệt: “Còn không tới dập đầu nhận sai đi?! Đợi thầy xử lý con xong sẽ đuổi theo thằng oắt kia, chắc chắn phải băm thây nó thành vạn khúc!”
Lam Hạo Nguyệt muốn làm rõ lai lịch viên ngọc của Trì Thanh Ngọc, chẳng màng tới tính tình quái đản của Quỷ Y, nhíu mày nói: “Sư phụ, thầy đúng là hồ đồ! Nếu không, sao lại quăng mặt ngọc đi mà còn bảo là con đã đưa cho người khác?!”
“Nói hươu nói vượn!” Quỷ Y tức giận đấm bàn, xoay người nói, “Mặt ngọc này vốn xuất xứ từ Minh Phượng cốc ở Kỳ Sơn, sau này thầy mang nó cho hai người bạn…”
Lam Hạo Nguyệt sửng sốt, lập tức cãi lại: “Vừa rồi thầy nói con đưa cho người ngoài, sao bây giờ lại bảo là mình tự đưa?”
Quỷ Y đứng ngây ra không nói, mặt vừa trắng vừa đỏ, con ngươi đảo quanh không ngừng, mặt mày mê man, đột nhiên chụp tay lên đầu gào lớn: “Đừng nói nữa đừng nói nữa! A Liên, con theo người ngoài nên ngỗ nghịch bất hiểu, thằng đó là sát thủ Đoạt Mộng lâu, con chạy trốn với nó sẽ không có kết cục tốt đâu!”
“Đoạt Mộng lâu?!” Trì Thanh Ngọc cả kinh, đột nhiên nhớ tới câu chuyện Trương Tòng Thái kể lại sau khi rời khỏi trấn Đào Nguyên, hỏi, “Sát thủ? Ý lão là Tử Dạ?”
Quỷ Y vẫn đang đau đớn ôm đầu, lẩm bẩm: “Lão mặc kệ nó là sát thủ gì, đời này con là đồ nhi của thầy, vĩnh viễn không thể rời khỏi Minh Phượng cốc! Ta phải giết thằng kia, nó chết rồi thì con sẽ không nghĩ về nó, sẽ không phản bộ rời khỏi sư môn nữa!” Dứt lời, lão lại cười điên dại, phi người đánh Trì Thanh Ngọc.
Lam Hạo Nguyệt thấy thế, thuận tay chụp kiếm Yên Hà đang ở ngay tầm tay, đánh vào sau vai Quỷ Y. Đầu vai Quỷ Y rung lên, thân hình giữa không trung hơi xoay ngang, tay trái đá trúng ngực của Trì Thanh Ngọc. Cổ kiếm trong tay Trì Thanh Ngọc đâm thẳng, mũi chân Quỷ Y móc lên, nhắm tới cằm chàng. Trì Thanh Ngọc lách người sang phải để né, khí thế Quỷ Y ào ào, đá một cước lên cửa, then cửa bị kiếm chém xuống vẫn nguyên vẹn, vậy mà bị đá trúng nứt toát.
“Ra ngoài mau!” Lam Hạo Nguyệt thấy vậy, lớn tiếng nhắc Trì Thanh Ngọc. Lúc này chàng mới nhận ra, xoay tay vung kiếm chặt đứt then cửa, đẩy khuỷu tay, cửa lập tức mở rộng.
Nhưng chàng không muốn mình đi trước, vừa xuất kiếm ngăn chiêu thức của Quỷ Y, vừa vội nói: “Hạo Nguyệt, qua đây!”
Lam Hạo Nguyệt lách mình tránh Quỷ Y, phóng người tới cạnh cửa, mũi kiếm của Trì Thanh Ngọc xếch lên trên, gắng gượng lắm mới phần nào ngăn được chưởng thế của Quỷ Y, lập tức đưa tay ra trước. Quỷ Y thấy vậy, phi người đá vào Lam Hạo Nguyệt. Nàng cúi gập lưng, từ đó xoạc chân qua, nhào tới kéo Trì Thanh Ngọc, hai người cùng xuất kiếm ngăn song chưởng của Quỷ Y, thừa dịp chạy ra ngoài.
***
Bên ngoài đã sáng rõ, mặt trời chói chang, nắng lấp lánh chiếu xuống vũng nước trên đất.
Đêm qua mưa gió bão bùng, lại tối tăm mờ mịt, Lam Hạo Nguyệt hoàn toàn không thấy rõ khung cảnh xung quanh. Bây giờ sực nhớ tới con ngựa vẫn còn ở sau nhà, nàng nắm chặt tay, kéo Trì Thanh Ngọc chạy về phía đó. Nhưng nào ngờ thân pháp của Quỷ Y còn nhanh hơn, nháy mắt đã phóng qua đỉnh đầu hai người, miệng hét lớn: “A Liên, con cãi lời thầy, thầy chỉ còn cách chôn cả hai ở đây!”
Lời còn chưa dứt, hai bàn tay lão co lại thành vuốt, biến ra vô số bóng đen, chụp lên đầu Lam Hạo Nguyệt. Khó khăn lắm Lam Hạo Nguyệt mới tránh được, Trì Thanh Ngọc che phía trước nàng, lạnh lùng nói: “Quỷ Y, đồ nhi lão đã chết, sao vẫn còn ở đây hại người?”
Quỷ Y nghe vậy, người chấn động, tức giận co chặt mười đầu ngón tay, râu tóc tua tủa như gai nhọn.
“Thằng nhãi ranh, mày còn dám rủa đồ nhi lão?!” Tay trái của lão bất ngờ vẽ ra những vòng tròn lớn nhỏ, như múa đao, phóng tới gáy Trì Thanh Ngọc. Chưởng này mang theo gió, Trì Thanh Ngọc giơ kiếm, đâm thẳng tới. Đầu ngón tay Quỷ Y tứa máu, nhưng lão không hề để ý, bất ngờ phát lực, dùng một tay chỉ vào mũi kiếm.
Lam Hạo Nguyệt vội la lên: “Lão đầu, có phải đồ đệ A Liên của lão đã đi cùng sát thủ Tử Dạ? Tôi nói cho lão biết, thật ra hai vợ chồng họ ở ngay tại trấn Đào Nguyên cách nơi này không xa. Nhưng đã bị Phương Nhụy phu nhân của Đoạt Mộng lâu giết rồi!”
Hai mắt Quỷ Y trợn tròn, cắn chặt răng, bỗng dưng thét lớn, vận công đẩy Trì Thanh Ngọc. Kinh mạch trên mu bàn tay Trì Thanh Ngọc nổi rõ, đầu ngón tay trắng nhợt, nhắm chặt mắt khua kiếm giữa không trung, những chỗ bóng kiếm quét ngang như có màn sương trắng lẫm liệt, cỏ cây bốn phía nát bươm, xoay tròn bay lên cao, như một cơn lốc xoáy vĩ đại. Chàng phi người nhảy lên, kéo Lam Hạo Nguyệt vào tâm luồng khí. Trong cơn lốc cỏ cây xoay tròn hỗn loạn, quần áo của Quỷ Y từ từ rách toạc, mặt tứa máu nhưng vẫn huơ hai tay muốn túm lấy hai người từ sau.
Lúc này lại nghe thấy tiếng vang nho nhỏ đằng sau, một bóng đen phóng mình bay vút từ trong rừng tới, lưới bạc lấp lánh dưới mặt trời, một tấm lưới khổng lồ chụp lên thân cây, ngăn con đường trước mặt Quỷ Y. Lão chả thèm để tâm, vẫn nâng khuỷu tay thọc vào, thế nhưng tấm lưới này gặp công hóa nhu, co duỗi mà không thể phá rách được. Quỷ Y đang định xoay người thì có một sợi dây thừng bạc xẹt qua hông, trói lão vào giữa tấm lưới. Lão càng giãy dụa thì sợi dây thừng bạc càng siết chặt, khiến lão nhất thời không thoát được.
Lam Hạo Nguyệt thấy tấm lưới này, lòng chấn động, thảng thốt: “Lệ Tinh Xuyên?!”
Bóng đen lóe lên, chàng trai anh lãng tuấn tú nhảy xuống từ trên tàng cây xum xuê, quả đúng là Lệ Tinh Xuyên. Y vừa quấn dây thừng trên cổ tay, vừa vận công kéo lưới, mặt rất nghiêm trọng: “Không chống đỡ được lâu đâu, đi mau!” Mày kiếm y khẽ chau lại, ném dây thừng đi, quấn chặt trên cành cổ thụ, kéo Lam Hạo Nguyệt, mang nàng và Trì Thanh Ngọc đi xa.
***
Qua những chẽ cây giao nhau, ba người bỏ chạy vào núi hoang bao la. Tay trái Lam Hạo Nguyệt kéo Trì Thanh Ngọc, tay phải bị Lệ Tinh Xuyên nắm chặt. Nàng vừa phải đề phòng không biết Quỷ Y có đuổi theo không, vừa phải giúp Trì Thanh Ngọc để ý đường đi, tinh thần mệt mỏi không chịu nổi, nhất thời vô ý, bị sái chân.
Lệ Tinh Xuyên nghe tiếng kêu của nàng, vội dừng bước, nói phía kia đường có một hang động, liền đưa bọn họ vào đó trốn, bảo: “Nghỉ tạm trong này một chút, ngựa của tôi được cột lại trên đường ngoài núi, lát nữa hai người đi theo hướng bắc, vòng qua rừng mai này là có thể tìm được ngay.”
“Sao Lệ huynh lại tới đây?” Trì Thanh Ngọc vừa dìu Lam Hạo Nguyệt ngồi xuống vừa hỏi.
Lệ Tinh Xuyên bình ổn hơi thở một chút, đưa mắt nhìn chàng nói: “Cậu lén mang Lam cô nương đi mất, đương nhiên tôi phải đi tìm hai người về.”
Thấy cả hai đều cả kinh, Lệ Tinh Xuyên lại cười: “Chỉ đùa chút thôi… nhưng quả thật Đường phu nhân có nhờ tôi và sư huynh chia nhau tìm tung tích của hai người. Mọi người nghĩ chắc hẳn cả hai sẽ đi về hướng Bắc, nhưng tôi cho rằng Lam cô nương và Trì huynh đệ không ngốc như vậy, vì thế đi về hướng ngược lại để tìm. Vừa rồi có thấy một sư đệ phái Thanh Thành ngã trên đất không dậy nổi, hỏi ra mới biết thương tích của hắn do một lão già quái dị gây ra, còn nói có một nam một nữ cũng bị lão vây khốn. Tôi nghe xong, liền cảm thấy chắc hẳn là hai người.”
“Thì ra người mặc đồ đen kia chính là đệ tử phái Thanh Thành.” Lam Hạo Nguyệt kinh ngạc hỏi, “Nhưng sao hắn lại đến Việt Bắc?”
Lệ Tinh Xuyên cau mày đáp: “Có lẽ chưởng môn dẫn người tới đây để truy tìm tung tích của Phương Nhụy phu nhân… Tôi và Trương sư huynh đã ra ngoài một thời gian, đáng nên sớm quay về phục mệnh.”
Trì Thanh Ngọc hơi do dự, hỏi: “Lệ huynh, có phải Cố sư huynh của tôi đã mang Hoàn Nhi về lại núi La Phù rồi?”
Lệ Tinh Xuyên thở dài: “Sau khi về lại nhà trọ, Cố đạo trưởng có xin lỗi Đường phu nhân nhưng Đường phu nhân và Ký Dao vẫn rất giận, anh ấy đành rầu rĩ bỏ đi.” Y dừng lại một chút rồi tiếp, “Có điều khi rời đi anh ấy cũng chỉ có một mình, tôi không thấy Hoàn Nhi nào đi theo cả.”
Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, nhưng lúc này chẳng có thời gian mà nghĩ tới những chuyện này nữa, chàng đỡ vai Lam Hạo Nguyệt bảo: “Lam Hạo Nguyệt, có phải hoa tai của tôi vẫn để trong nhà?”
“Ở chỗ em đấy!” Lam Hạo Nguyệt lấy mặt hoa tai từ lồng ngực ra, nhét vào tay chàng, “Em vốn muốn lấy cái hoa tai bằng ngọc trắng kia theo, nhưng lúc đó chỉ lo chạy thoát thân nên…”
“Không sao, tôi đang nghĩ, tuy Quỷ Y điên điên khùng khùng nhưng nghe lời hắn nói, hình như hai hoa tai này vốn thuộc về hai người khác nhau…”
“Ý chàng là, có lẽ liên quan đến thân thế của chàng sao?”
Trì Thanh Ngọc trầm mặc một lát, bảo: “Tuy không liên quan nhiều, nhưng nghe lão nói, lòng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.”
Lam Hạo Nguyệt khổ sở đáp: “Em hiểu, nhưng Quỷ Y nửa điên khùng nửa ngu dại như thế, còn muốn giết chàng, cho dù em có cùng chàng quay lại thì chưa chắc lão sẽ nói sự thật cho chàng biết.”
Trì Thanh Ngọc nhíu mày không nói, dù Lệ Tinh Xuyên không hiểu rõ nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào hoa tai trong tay chàng, buột miệng hỏi: “Có thể cho tôi mượn xem được không?”
Trì Thanh Ngọc đưa mặt ngọc ra trước, Lệ Tinh Xuyên nhận mặt ngọc kia nhìn, nói: “Theo lời của Trì huynh đệ thì lão già ban nãy có biết chuyện của cha mẹ cậu? Hơn nữa còn có liên quan đến mặt ngọc này?”
Lam Hạo Nguyệt cướp lời: “Đúng vậy, chỗ lão ta còn một hoa tai màu trắng nữa, trông nó giống như bông sen nằm trong mặt ngọc này của Thanh Ngọc. Lúc thì nói lão đưa hai người bạn, lúc lại bảo đồ đệ lão đưa cho một người đàn ông khác… A, đúng rồi, đồ đệ lão tên là Mộc Liên, hình như đã bỏ đi cùng sát thủ Đoạt Mộng lâu rồi!”
Khuôn mặt của Lệ Tinh Xuyên tỏ ra rất kinh ngạc: “Sát thủ Đoạt Mộng lâu? Mộc Liên?”
“Có phải Lệ huynh nghĩ tới cặp vợ chồng bị giết ở trấn Đào Nguyên?” Trì Thanh Ngọc hỏi.
Lệ Tinh Xuyên trầm ngâm đáp: “Quả đúng là bọn họ… Hôm đó, trước khi Tử Dạ chết, trên mặt đất có rất nhiều chữ ‘Liên’, tôi cứ nghĩ mãi mà không hiểu. Bây giờ nhìn lại, dù đó có thể là tên của vợ hắn nhưng cũng có khi lại liên quan đến hai cái hoa tai này.” Y nói xong lại quay sang nhìn Trì Thanh Ngọc, “Trì huynh đệ, trước đây tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới thân thế của mình.”
Trì Thanh Ngọc khẽ nhíu mày, bảo: “Không phải tôi cố muốn tìm hiểu, chỉ là vừa vặn gặp phải thôi… Lệ huynh, dù kết quả chuyện này thế nào đi chăng nữa, phiền anh đừng kể với người khác được không?”
Lệ Tinh Xuyên nói: “Tôi hiểu, chắc chắn sẽ không có ai khác biết chuyện này đâu.”
Đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy có tiếng động từ cách đó không xa truyền tới, như có người đang guồng chân chạy. Lam Hạo Nguyệt hoảng sợ, Trì Thanh Ngọc thấp giọng nói: “Hình như Quỷ Y tìm tới đây rồi.”
Lệ Tinh Xuyên suy nghĩ một chút, vỗ lên vai chàng bảo: “Trì huynh đệ, tôi thấy cậu đã bị nội thương, không nên chạm mặt lão, tránh lão phát cuồng lại đả thương cậu mất.”
“Nhưng tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi lão…”
“Không sao đâu, đợi tôi dẫn lão rời đi trước, cậu mang Lam cô nương tới ngoài rừng, tìm ngựa của tôi đang được buộc ở đó đi. Đợi cậu hồi phục như trước, chúng ta lại đi tìm lão.” Lệ Tinh Xuyên dứt lời liền phất áo, xông thẳng ra ngoài. Lam Hạo Nguyệt không kịp ngăn lại ngay, thấy y đã khuất vào cánh rừng xanh biếc, bóng đen vừa lóe đã không còn tung tích, bỗng lại nghe tiếng Quỷ Y gào lớn: “Đừng chạy! Xem lão bắt mày thế nào!”
Lam Hạo Nguyệt biết Lệ Tinh Xuyên đang giúp hai người dẫn dụ Quỷ Y rời đi, kéo Trì Thanh Ngọc ra khỏi núi. Trì Thanh Ngọc sốt ruột nói: “Để một mình Lệ Tinh Xuyên ở đây sao?”
“Khinh công của y rất giỏi, đã vào rừng, lẩn quẩn một hồi để thoát khỏi Quỷ Y là có thể gặp chúng ta thôi!” Lam Hạo Nguyệt dứt lời, nhịn đau kéo chàng đi về phía ngược lại. Hai người trái chạy phải xông, vất vả lắm ra khỏi bìa rừng. Đi dọc theo con đường mòn, quả nhiên có thấy một con ngựa trắng đang được buộc ở sau bụi cây cách đó không xa.
Hai người đứng đợi bên cạnh ngựa một lát mà không thấy Lệ Tinh Xuyên trở về, lòng thầm lo lắng. Trì Thanh Ngọc dựa vào lưng ngựa, nói: “Hạo Nguyệt, nhỡ Lệ huynh đệ bị Quỷ Y đuổi kịp thì chắc chắn không thể thoát thân. Nếu vậy, không phải chúng ta đã hại y rồi sao?”
Lam Hạo Nguyệt cũng thấy bất an, nhưng nàng cũng biết vừa rồi Trì Thanh Ngọc đã hao hết chân khí, bây giờ mà đi thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều, đành nói: “Vậy chàng ở đây đi, em đi tiếp ứng cho y.”
“Em bị trặc chân, chúng ta cùng quay lại.” Khi Trì Thanh Ngọc cũng không muốn để nàng mạo hiểm một mình thì ngay đúng lúc đó, có tiếng vó ngựa vang dồn từ con đường mòn khác, hình như có một đám đông đang cưỡi ngựa tới gần. Lam Hạo Nguyệt cả kinh níu chàng, hỏi: “Chẳng lẽ dì em đuổi tới đây?”
Đột nhiên Quỷ Y chấn động, chụp lấy mặt ngọc kia, gào thét giận dữ với Lam Hạo Nguyệt đang ở sau lưng: “Sao thứ này lại ở trên người nó?! Con đúng là đồ ăn cây táo rào cây sung, uổng phí công thầy dạy dỗ con nhiều năm như vậy!”
Lam Hạo Nguyệt ngơ ngác bò dậy, nhìn mặt ngọc trong tay lão, ngạc nhiên nói: “Đây vốn là của chàng mà…”
“Nực cười! Nực cười! Đến giờ mà vẫn dám gạt thầy sao!” Quỷ Y hùng hùng hổ hổ ném mặt ngọc xuống đất, quay người trở về phòng, không lâu sau lại vọt ra, cầm một cái hộp bằng gỗ đàn trong tay.
“Thấy rõ chưa, đây vốn là một đôi, ai cho con tự tiện tặng kẻ khác?!” Lão vừa mắng vừa mở hộp, lấy vật bên trong ra, tức giận đưa đến trước mặt Lam Hạo Nguyệt.
Trong tay lão, cũng là một mặt ngọc, khác với cái Trì Thanh Ngọc luôn mang theo bên người. Hoa tai này dùng ngọc trắng thuần chế thành, trông như một bông sen e ấp hé nở.
Lam Hạo Nguyệt vội vàng nhặt lấy mặt ngọc màu xanh nằm trên đất lên, nhìn kỹ, hoa tai bằng ngọc trắng trong tay Quỷ Y trông cực kỳ giống với bông sen trong mặt ngọc xanh. “Thanh Ngọc, Thanh Ngọc, hoa tai bằng ngọc trắng và cái chàng mang theo đúng là một đôi đấy!” Nàng lay lay tay Trì Thanh Ngọc, vội nói.
“Sao có thể…” Trì Thanh Ngọc cũng mờ mịt không hiểu, Quỷ Y lại cúi người kéo Lam Hạo Nguyệt, quát: “Con tới đây cho thầy!” Dứt lời liền dắt nàng vào giữa phòng trong.
“Lão muốn làm gì?!” Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng thì cả kinh, xông lên trước giữ vai Lam Hạo Nguyệt. Quỷ Y không quay đầu mà chỉ vung tay tung chưởng, Trì Thanh Ngọc giữ kiếm, nhưng vì nguyên khí đại thương nên bị đẩy lùi tới cạnh cửa. Lão hừ lạnh, đẩy Lam Hạo Nguyệt tới ngay chính giữa, phía trước của bàn gỗ, mắng: “Quỳ xuống cho thầy!”
Lam Hạo Nguyệt đành phải quỳ gối trước bàn, Quỷ Y lại cúi người lục lọi ở góc tường như đang tìm thứ gì đó. Nàng suy nghĩ một chút, cố tình hỏi: “Sư phụ, thầy đang tìm gì vậy?”
“Bài vị của tổ sư gia! Con đừng lắm lời!” Quỷ Y xáo tung đống đồ ở góc nhà mà vẫn chẳng tìm thấy gì, Lam Hạo Nguyệt lại nói: “Sư phụ, thầy lớn tuổi rồi, có phải không nhớ được nhiều chuyện đúng không? Cả bài vị của tổ sư gia mà cũng tìm không thấy, cần con giúp chăng?”
Quỷ Y giận dữ nói: “Đồ đạc chỉ ở trong nhà này thôi, thầy còn cần con nhóc như con giúp à?” Dứt lời, lão quay người sải bước vào phòng trong, Lam Hạo Nguyệt định nhân cơ hội này để quay lại bên cạnh Trì Thanh Ngọc thì nghe Quỷ Y quát to: “Người đâu rồi?!”
Lam Hạo Nguyệt phát hoảng, Quỷ Y xông ra, mặt mày giận dữ: “Vô liêm sỉ, nó mở cửa sổ trốn rồi!”
Thì ra người mặc áo đen vốn nằm ở phòng trong đã nhịn đau, thừa dịp bên ngoài ầm ĩ mà mở cửa sổ chạy mất. Quỷ Y vừa mắng vừa đặt bài vị gỗ vừa tìm được lên bàn, nói với Lam Hạo Nguyệt: “Còn không tới dập đầu nhận sai đi?! Đợi thầy xử lý con xong sẽ đuổi theo thằng oắt kia, chắc chắn phải băm thây nó thành vạn khúc!”
Lam Hạo Nguyệt muốn làm rõ lai lịch viên ngọc của Trì Thanh Ngọc, chẳng màng tới tính tình quái đản của Quỷ Y, nhíu mày nói: “Sư phụ, thầy đúng là hồ đồ! Nếu không, sao lại quăng mặt ngọc đi mà còn bảo là con đã đưa cho người khác?!”
“Nói hươu nói vượn!” Quỷ Y tức giận đấm bàn, xoay người nói, “Mặt ngọc này vốn xuất xứ từ Minh Phượng cốc ở Kỳ Sơn, sau này thầy mang nó cho hai người bạn…”
Lam Hạo Nguyệt sửng sốt, lập tức cãi lại: “Vừa rồi thầy nói con đưa cho người ngoài, sao bây giờ lại bảo là mình tự đưa?”
Quỷ Y đứng ngây ra không nói, mặt vừa trắng vừa đỏ, con ngươi đảo quanh không ngừng, mặt mày mê man, đột nhiên chụp tay lên đầu gào lớn: “Đừng nói nữa đừng nói nữa! A Liên, con theo người ngoài nên ngỗ nghịch bất hiểu, thằng đó là sát thủ Đoạt Mộng lâu, con chạy trốn với nó sẽ không có kết cục tốt đâu!”
“Đoạt Mộng lâu?!” Trì Thanh Ngọc cả kinh, đột nhiên nhớ tới câu chuyện Trương Tòng Thái kể lại sau khi rời khỏi trấn Đào Nguyên, hỏi, “Sát thủ? Ý lão là Tử Dạ?”
Quỷ Y vẫn đang đau đớn ôm đầu, lẩm bẩm: “Lão mặc kệ nó là sát thủ gì, đời này con là đồ nhi của thầy, vĩnh viễn không thể rời khỏi Minh Phượng cốc! Ta phải giết thằng kia, nó chết rồi thì con sẽ không nghĩ về nó, sẽ không phản bộ rời khỏi sư môn nữa!” Dứt lời, lão lại cười điên dại, phi người đánh Trì Thanh Ngọc.
Lam Hạo Nguyệt thấy thế, thuận tay chụp kiếm Yên Hà đang ở ngay tầm tay, đánh vào sau vai Quỷ Y. Đầu vai Quỷ Y rung lên, thân hình giữa không trung hơi xoay ngang, tay trái đá trúng ngực của Trì Thanh Ngọc. Cổ kiếm trong tay Trì Thanh Ngọc đâm thẳng, mũi chân Quỷ Y móc lên, nhắm tới cằm chàng. Trì Thanh Ngọc lách người sang phải để né, khí thế Quỷ Y ào ào, đá một cước lên cửa, then cửa bị kiếm chém xuống vẫn nguyên vẹn, vậy mà bị đá trúng nứt toát.
“Ra ngoài mau!” Lam Hạo Nguyệt thấy vậy, lớn tiếng nhắc Trì Thanh Ngọc. Lúc này chàng mới nhận ra, xoay tay vung kiếm chặt đứt then cửa, đẩy khuỷu tay, cửa lập tức mở rộng.
Nhưng chàng không muốn mình đi trước, vừa xuất kiếm ngăn chiêu thức của Quỷ Y, vừa vội nói: “Hạo Nguyệt, qua đây!”
Lam Hạo Nguyệt lách mình tránh Quỷ Y, phóng người tới cạnh cửa, mũi kiếm của Trì Thanh Ngọc xếch lên trên, gắng gượng lắm mới phần nào ngăn được chưởng thế của Quỷ Y, lập tức đưa tay ra trước. Quỷ Y thấy vậy, phi người đá vào Lam Hạo Nguyệt. Nàng cúi gập lưng, từ đó xoạc chân qua, nhào tới kéo Trì Thanh Ngọc, hai người cùng xuất kiếm ngăn song chưởng của Quỷ Y, thừa dịp chạy ra ngoài.
***
Bên ngoài đã sáng rõ, mặt trời chói chang, nắng lấp lánh chiếu xuống vũng nước trên đất.
Đêm qua mưa gió bão bùng, lại tối tăm mờ mịt, Lam Hạo Nguyệt hoàn toàn không thấy rõ khung cảnh xung quanh. Bây giờ sực nhớ tới con ngựa vẫn còn ở sau nhà, nàng nắm chặt tay, kéo Trì Thanh Ngọc chạy về phía đó. Nhưng nào ngờ thân pháp của Quỷ Y còn nhanh hơn, nháy mắt đã phóng qua đỉnh đầu hai người, miệng hét lớn: “A Liên, con cãi lời thầy, thầy chỉ còn cách chôn cả hai ở đây!”
Lời còn chưa dứt, hai bàn tay lão co lại thành vuốt, biến ra vô số bóng đen, chụp lên đầu Lam Hạo Nguyệt. Khó khăn lắm Lam Hạo Nguyệt mới tránh được, Trì Thanh Ngọc che phía trước nàng, lạnh lùng nói: “Quỷ Y, đồ nhi lão đã chết, sao vẫn còn ở đây hại người?”
Quỷ Y nghe vậy, người chấn động, tức giận co chặt mười đầu ngón tay, râu tóc tua tủa như gai nhọn.
“Thằng nhãi ranh, mày còn dám rủa đồ nhi lão?!” Tay trái của lão bất ngờ vẽ ra những vòng tròn lớn nhỏ, như múa đao, phóng tới gáy Trì Thanh Ngọc. Chưởng này mang theo gió, Trì Thanh Ngọc giơ kiếm, đâm thẳng tới. Đầu ngón tay Quỷ Y tứa máu, nhưng lão không hề để ý, bất ngờ phát lực, dùng một tay chỉ vào mũi kiếm.
Lam Hạo Nguyệt vội la lên: “Lão đầu, có phải đồ đệ A Liên của lão đã đi cùng sát thủ Tử Dạ? Tôi nói cho lão biết, thật ra hai vợ chồng họ ở ngay tại trấn Đào Nguyên cách nơi này không xa. Nhưng đã bị Phương Nhụy phu nhân của Đoạt Mộng lâu giết rồi!”
Hai mắt Quỷ Y trợn tròn, cắn chặt răng, bỗng dưng thét lớn, vận công đẩy Trì Thanh Ngọc. Kinh mạch trên mu bàn tay Trì Thanh Ngọc nổi rõ, đầu ngón tay trắng nhợt, nhắm chặt mắt khua kiếm giữa không trung, những chỗ bóng kiếm quét ngang như có màn sương trắng lẫm liệt, cỏ cây bốn phía nát bươm, xoay tròn bay lên cao, như một cơn lốc xoáy vĩ đại. Chàng phi người nhảy lên, kéo Lam Hạo Nguyệt vào tâm luồng khí. Trong cơn lốc cỏ cây xoay tròn hỗn loạn, quần áo của Quỷ Y từ từ rách toạc, mặt tứa máu nhưng vẫn huơ hai tay muốn túm lấy hai người từ sau.
Lúc này lại nghe thấy tiếng vang nho nhỏ đằng sau, một bóng đen phóng mình bay vút từ trong rừng tới, lưới bạc lấp lánh dưới mặt trời, một tấm lưới khổng lồ chụp lên thân cây, ngăn con đường trước mặt Quỷ Y. Lão chả thèm để tâm, vẫn nâng khuỷu tay thọc vào, thế nhưng tấm lưới này gặp công hóa nhu, co duỗi mà không thể phá rách được. Quỷ Y đang định xoay người thì có một sợi dây thừng bạc xẹt qua hông, trói lão vào giữa tấm lưới. Lão càng giãy dụa thì sợi dây thừng bạc càng siết chặt, khiến lão nhất thời không thoát được.
Lam Hạo Nguyệt thấy tấm lưới này, lòng chấn động, thảng thốt: “Lệ Tinh Xuyên?!”
Bóng đen lóe lên, chàng trai anh lãng tuấn tú nhảy xuống từ trên tàng cây xum xuê, quả đúng là Lệ Tinh Xuyên. Y vừa quấn dây thừng trên cổ tay, vừa vận công kéo lưới, mặt rất nghiêm trọng: “Không chống đỡ được lâu đâu, đi mau!” Mày kiếm y khẽ chau lại, ném dây thừng đi, quấn chặt trên cành cổ thụ, kéo Lam Hạo Nguyệt, mang nàng và Trì Thanh Ngọc đi xa.
***
Qua những chẽ cây giao nhau, ba người bỏ chạy vào núi hoang bao la. Tay trái Lam Hạo Nguyệt kéo Trì Thanh Ngọc, tay phải bị Lệ Tinh Xuyên nắm chặt. Nàng vừa phải đề phòng không biết Quỷ Y có đuổi theo không, vừa phải giúp Trì Thanh Ngọc để ý đường đi, tinh thần mệt mỏi không chịu nổi, nhất thời vô ý, bị sái chân.
Lệ Tinh Xuyên nghe tiếng kêu của nàng, vội dừng bước, nói phía kia đường có một hang động, liền đưa bọn họ vào đó trốn, bảo: “Nghỉ tạm trong này một chút, ngựa của tôi được cột lại trên đường ngoài núi, lát nữa hai người đi theo hướng bắc, vòng qua rừng mai này là có thể tìm được ngay.”
“Sao Lệ huynh lại tới đây?” Trì Thanh Ngọc vừa dìu Lam Hạo Nguyệt ngồi xuống vừa hỏi.
Lệ Tinh Xuyên bình ổn hơi thở một chút, đưa mắt nhìn chàng nói: “Cậu lén mang Lam cô nương đi mất, đương nhiên tôi phải đi tìm hai người về.”
Thấy cả hai đều cả kinh, Lệ Tinh Xuyên lại cười: “Chỉ đùa chút thôi… nhưng quả thật Đường phu nhân có nhờ tôi và sư huynh chia nhau tìm tung tích của hai người. Mọi người nghĩ chắc hẳn cả hai sẽ đi về hướng Bắc, nhưng tôi cho rằng Lam cô nương và Trì huynh đệ không ngốc như vậy, vì thế đi về hướng ngược lại để tìm. Vừa rồi có thấy một sư đệ phái Thanh Thành ngã trên đất không dậy nổi, hỏi ra mới biết thương tích của hắn do một lão già quái dị gây ra, còn nói có một nam một nữ cũng bị lão vây khốn. Tôi nghe xong, liền cảm thấy chắc hẳn là hai người.”
“Thì ra người mặc đồ đen kia chính là đệ tử phái Thanh Thành.” Lam Hạo Nguyệt kinh ngạc hỏi, “Nhưng sao hắn lại đến Việt Bắc?”
Lệ Tinh Xuyên cau mày đáp: “Có lẽ chưởng môn dẫn người tới đây để truy tìm tung tích của Phương Nhụy phu nhân… Tôi và Trương sư huynh đã ra ngoài một thời gian, đáng nên sớm quay về phục mệnh.”
Trì Thanh Ngọc hơi do dự, hỏi: “Lệ huynh, có phải Cố sư huynh của tôi đã mang Hoàn Nhi về lại núi La Phù rồi?”
Lệ Tinh Xuyên thở dài: “Sau khi về lại nhà trọ, Cố đạo trưởng có xin lỗi Đường phu nhân nhưng Đường phu nhân và Ký Dao vẫn rất giận, anh ấy đành rầu rĩ bỏ đi.” Y dừng lại một chút rồi tiếp, “Có điều khi rời đi anh ấy cũng chỉ có một mình, tôi không thấy Hoàn Nhi nào đi theo cả.”
Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, nhưng lúc này chẳng có thời gian mà nghĩ tới những chuyện này nữa, chàng đỡ vai Lam Hạo Nguyệt bảo: “Lam Hạo Nguyệt, có phải hoa tai của tôi vẫn để trong nhà?”
“Ở chỗ em đấy!” Lam Hạo Nguyệt lấy mặt hoa tai từ lồng ngực ra, nhét vào tay chàng, “Em vốn muốn lấy cái hoa tai bằng ngọc trắng kia theo, nhưng lúc đó chỉ lo chạy thoát thân nên…”
“Không sao, tôi đang nghĩ, tuy Quỷ Y điên điên khùng khùng nhưng nghe lời hắn nói, hình như hai hoa tai này vốn thuộc về hai người khác nhau…”
“Ý chàng là, có lẽ liên quan đến thân thế của chàng sao?”
Trì Thanh Ngọc trầm mặc một lát, bảo: “Tuy không liên quan nhiều, nhưng nghe lão nói, lòng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.”
Lam Hạo Nguyệt khổ sở đáp: “Em hiểu, nhưng Quỷ Y nửa điên khùng nửa ngu dại như thế, còn muốn giết chàng, cho dù em có cùng chàng quay lại thì chưa chắc lão sẽ nói sự thật cho chàng biết.”
Trì Thanh Ngọc nhíu mày không nói, dù Lệ Tinh Xuyên không hiểu rõ nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào hoa tai trong tay chàng, buột miệng hỏi: “Có thể cho tôi mượn xem được không?”
Trì Thanh Ngọc đưa mặt ngọc ra trước, Lệ Tinh Xuyên nhận mặt ngọc kia nhìn, nói: “Theo lời của Trì huynh đệ thì lão già ban nãy có biết chuyện của cha mẹ cậu? Hơn nữa còn có liên quan đến mặt ngọc này?”
Lam Hạo Nguyệt cướp lời: “Đúng vậy, chỗ lão ta còn một hoa tai màu trắng nữa, trông nó giống như bông sen nằm trong mặt ngọc này của Thanh Ngọc. Lúc thì nói lão đưa hai người bạn, lúc lại bảo đồ đệ lão đưa cho một người đàn ông khác… A, đúng rồi, đồ đệ lão tên là Mộc Liên, hình như đã bỏ đi cùng sát thủ Đoạt Mộng lâu rồi!”
Khuôn mặt của Lệ Tinh Xuyên tỏ ra rất kinh ngạc: “Sát thủ Đoạt Mộng lâu? Mộc Liên?”
“Có phải Lệ huynh nghĩ tới cặp vợ chồng bị giết ở trấn Đào Nguyên?” Trì Thanh Ngọc hỏi.
Lệ Tinh Xuyên trầm ngâm đáp: “Quả đúng là bọn họ… Hôm đó, trước khi Tử Dạ chết, trên mặt đất có rất nhiều chữ ‘Liên’, tôi cứ nghĩ mãi mà không hiểu. Bây giờ nhìn lại, dù đó có thể là tên của vợ hắn nhưng cũng có khi lại liên quan đến hai cái hoa tai này.” Y nói xong lại quay sang nhìn Trì Thanh Ngọc, “Trì huynh đệ, trước đây tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới thân thế của mình.”
Trì Thanh Ngọc khẽ nhíu mày, bảo: “Không phải tôi cố muốn tìm hiểu, chỉ là vừa vặn gặp phải thôi… Lệ huynh, dù kết quả chuyện này thế nào đi chăng nữa, phiền anh đừng kể với người khác được không?”
Lệ Tinh Xuyên nói: “Tôi hiểu, chắc chắn sẽ không có ai khác biết chuyện này đâu.”
Đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy có tiếng động từ cách đó không xa truyền tới, như có người đang guồng chân chạy. Lam Hạo Nguyệt hoảng sợ, Trì Thanh Ngọc thấp giọng nói: “Hình như Quỷ Y tìm tới đây rồi.”
Lệ Tinh Xuyên suy nghĩ một chút, vỗ lên vai chàng bảo: “Trì huynh đệ, tôi thấy cậu đã bị nội thương, không nên chạm mặt lão, tránh lão phát cuồng lại đả thương cậu mất.”
“Nhưng tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi lão…”
“Không sao đâu, đợi tôi dẫn lão rời đi trước, cậu mang Lam cô nương tới ngoài rừng, tìm ngựa của tôi đang được buộc ở đó đi. Đợi cậu hồi phục như trước, chúng ta lại đi tìm lão.” Lệ Tinh Xuyên dứt lời liền phất áo, xông thẳng ra ngoài. Lam Hạo Nguyệt không kịp ngăn lại ngay, thấy y đã khuất vào cánh rừng xanh biếc, bóng đen vừa lóe đã không còn tung tích, bỗng lại nghe tiếng Quỷ Y gào lớn: “Đừng chạy! Xem lão bắt mày thế nào!”
Lam Hạo Nguyệt biết Lệ Tinh Xuyên đang giúp hai người dẫn dụ Quỷ Y rời đi, kéo Trì Thanh Ngọc ra khỏi núi. Trì Thanh Ngọc sốt ruột nói: “Để một mình Lệ Tinh Xuyên ở đây sao?”
“Khinh công của y rất giỏi, đã vào rừng, lẩn quẩn một hồi để thoát khỏi Quỷ Y là có thể gặp chúng ta thôi!” Lam Hạo Nguyệt dứt lời, nhịn đau kéo chàng đi về phía ngược lại. Hai người trái chạy phải xông, vất vả lắm ra khỏi bìa rừng. Đi dọc theo con đường mòn, quả nhiên có thấy một con ngựa trắng đang được buộc ở sau bụi cây cách đó không xa.
Hai người đứng đợi bên cạnh ngựa một lát mà không thấy Lệ Tinh Xuyên trở về, lòng thầm lo lắng. Trì Thanh Ngọc dựa vào lưng ngựa, nói: “Hạo Nguyệt, nhỡ Lệ huynh đệ bị Quỷ Y đuổi kịp thì chắc chắn không thể thoát thân. Nếu vậy, không phải chúng ta đã hại y rồi sao?”
Lam Hạo Nguyệt cũng thấy bất an, nhưng nàng cũng biết vừa rồi Trì Thanh Ngọc đã hao hết chân khí, bây giờ mà đi thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều, đành nói: “Vậy chàng ở đây đi, em đi tiếp ứng cho y.”
“Em bị trặc chân, chúng ta cùng quay lại.” Khi Trì Thanh Ngọc cũng không muốn để nàng mạo hiểm một mình thì ngay đúng lúc đó, có tiếng vó ngựa vang dồn từ con đường mòn khác, hình như có một đám đông đang cưỡi ngựa tới gần. Lam Hạo Nguyệt cả kinh níu chàng, hỏi: “Chẳng lẽ dì em đuổi tới đây?”
Tác giả :
Tử Ngọc Khinh Sương