Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên
Chương 52: Mê muội chuyện xưa không tỉnh táo
Ngoài cửa sổ dần có tia sáng, từ khu rừng âm u văng vẳng tiếng chim hót chào ngày mới. Suốt cả đêm vừa rồi, Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc không thể nghỉ ngơi được, chẳng những vì cảm giác đau nhức khó chịu trên người mà cả vì canh cánh lo lắng không yên.
Mơ mơ màng màng đến hừng đông, Lam Hạo Nguyệt tỉnh lại. Nàng nương theo ánh sáng nhàn nhạt, nhìn thấy Trì Thanh Ngọc vẫn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt không tốt, hàng mi đen nhánh khép lại, khẽ run run. Lam Hạo Nguyệt không dám quấy rầy chàng, đưa mắt nhìn vào phía trong phòng. Trong ấy lặng thinh như tờ, đêm qua, sau khi Quỷ Y ra ngoài kiểm tra khóa cửa rồi về lại phòng, đến bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện lại.
Lam Hạo Nguyệt biết ở chỗ này càng lâu thì e sẽ lành ít giữ nhiều, không khỏi muốn mượn cơ hội này để lén trốn đi. Thế nhưng trên cửa gỗ có treo một ổ khóa lớn, Quỷ Y đã mang chìa khóa vào phòng, ngoài ra, đến cả cửa sổ cũng bị đóng đinh sắt, không còn đường ra nào khác.
Nàng bỗng nghĩ, nếu có kiếm trong tay, tuy không thể chặt đứt khóa sắt nhưng cửa gỗ này cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần gọt từ từ là có thể làm gãy then cửa, ít ra cũng được xem là một cách chạy trốn. Vì thế, Lam Hạo Nguyệt đưa mắt nhìn quanh để tìm vũ khí của mình và Trì Thanh Ngọc, và rồi, nhanh chóng cảm thấy chán nản.
Thì ra đêm qua, thừa dịp bọn họ bị dày vò bởi nội thương, Quỷ Y đã đoạt mấy thanh kiếm báu, chẳng biết đã giấu đi đâu.
Lam Hạo Nguyệt nhíu mày trầm ngâm, dù sao cũng đã rơi vào tay lão, nếu không phản kháng thì cũng chỉ có một đường chết mà thôi, chi bằng cứ bất chấp, không chừng có thể tìm được đường sống. Nếu gặp phải tình huống xui xẻo nhất, chỉ cần có một trong hai người bọn họ chạy thoát được thì đã không uổng công liều mạng rồi.
Nghĩ vậy, nàng len lén rời khỏi Trì Thanh Ngọc đang ở bên, rón rén đi vào phòng.
Khoảng cách ngắn ngủi vậy thôi mà lại giống như đang bước trên chông, mỗi một bước đi khiến nàng sợ run. Đi tới cửa, Lam Hạo Nguyệt vẫn không quên quay đầu lại nhìn Trì Thanh Ngọc còn đang mê man, sợ khi chàng tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh mình không có ai. Cũng may, vì đêm qua đã hao tổn hết nội lực nên đến giờ chàng vẫn chưa tỉnh, làm Lam Hạo Nguyện cũng tạm yên tâm.
Lam Hạo Nguyệt dán người sát tường rồi đi tới trước cửa, đưa mắt nhìn trộm vào trong qua khe hở giữa rèm và vách tường. Bên trong có một bàn đá rất lớn, chẳng biết được mang vào phòng thế nào, trên bàn là người mặc áo đen bị lão bắt được đêm qua. Đã rạng sáng, lúc này Lam Hạo Nguyệt mới nhìn thấy cổ tay người kia bị quấn mấy lớp vải trắng rất dày, trên mảnh vải là loang lổ những máu, còn mặt đất lại toàn máu đen nhỏ giọt, trong phòng ngập mùi máu tanh và thuốc mỡ.
Lại quét mắt sang bên cạnh, sau bàn đá có một chiếc giường trúc, Quỷ Y đang nằm ngủ rất say, chìa khóa và bảo kiếm của cả hai được đặt trên cái ghế ở đầu giường. Bỗng dưng nàng nghĩ tới việc Quỷ Y cứ nói chuyện với ‘đồ đệ’ của mình suốt đêm qua, thế nhưng trong căn phòng nhỏ hôm nay, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của người thứ ba. Chỉ có một vật gì đó được dựng bên cạnh giường trúc, có trùm một miếng vải màu đỏ bên trên, so với sự vắng vẻ thê lương của phòng này, mang tới một cảm giác rất đột ngột.
Lam Hạo Nguyệt xác định trong phòng chỉ có Quỷ Y và người mặc áo đen không biết còn sống hay đã chết kia, cứ thế mà lặng lẽ đi tới cạnh rèm, cố gắng để mình bình tĩnh một chút, khom người bò trên đất, nín thở đi tới chiếc ghế đặt đầu giường.
Vất vả lắm mới đến tới vị trí cách chiếc ghế vài thước thì bỗng nhiên người mặc áo đen ngồi dậy, Lam Hạo Nguyệt hoảng sợ dán người sát mặt đất, nghe thấy tiếng Quỷ Y trở mình trên giường, hình như mắng câu gì đó, rồi lại ngủ tiếp. Nàng cắn răng bò tiếp, thấy sắp đụng tay vào chìa khóa và bảo kiếm trên giường thì trên giường trúc vang tiếng kẽo kẹt, bỗng dưng Quỷ Y nhảy phắt lên, tung cước đá nàng.
Lam Hạo Nguyệt giật nảy, vì tránh nên không lui được vào góc tường mà lại đụng vào vật gì đó đang được phủ vải đỏ.
“Khốn khiếp!” Quỷ Y trợn trừng, như thể trong mắt có thể phun ra lửa, rú lên quái dị rồi đánh về phía Lam Hạo Nguyệt. Lam Hạo Nguyệt thấy cánh tay gầy đét của lão đang đưa tới bóp cổ mình, không kiềm được hét lên, thuận tay vớ một vật sau lưng ném vào lão.
Một cú ném, miếng vải đỏ được phủ bên trên vung ra rồi rơi xuống, lộ ra ‘khuôn mặt thật’ ở dưới, quả đúng là một bức tượng gỗ hình người. Nếu Quỷ Y xuất chưởng lúc đó thì có thể dễ dàng đánh bật tượng gỗ đi, thế nhưng khi thấy tượng gỗ đang bay về phía mình thì lão lại như ngây như dại, dang hai tay ôm nó vào lòng, lộn người, sau đó nhẹ nhàng đặt ngay ngắn lên giường.
“Đồ nhi, đồ nhi, con đừng sợ…” Lão vỗ về an ủi người gỗ, tranh thủ cơ hội này, Lam Hạo Nguyệt chộp lấy hai thanh bảo kiếm trên ghế, liều mạng xông ra khỏi phòng.
***
Nàng vừa vén rèm thì thấy Trì Thanh Ngọc đã bị tiếng động trong phòng đánh thức, đang bám vào vách tường đi tới. Trong lúc hoảng loạn không kịp giải thích, Lam Hạo Nguyệt nắm chặt tay chàng chạy về phía cửa. Ai ngờ Quỷ Y từ trong phòng đuổi theo, thấy bọn họ sắp phá cửa đi mất thì thét lên điên cuồng, vung tay phóng miếng vải đỏ, cứ quấn quanh hông hai người như nhuyễn kiếm.
Trì Thanh Ngọc lấy kiếm trong tay Lam Hạo Nguyệt, nhanh chóng chém ngang miếng vải đỏ. Trong khoảnh khắc, vải đỏ bay lả tả trong không trung, rơi đầy trên người. Quỷ Y thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, cả người trở nên si ngốc ngơ ngác, nhất thời như quên mất chuyện tấn công. Khi Lam Hạo Nguyệt vung kiếm chém xuống then cửa thì chỉ nghe một tiếng keng, lực phản chấn khiến cổ tay nàng run lên, thế nhưng then cửa trông rất bình thường kia lại không hề sứt mẻ. Lúc này, mũi kiếm của Trì Thanh Ngọc đã hướng đến cổ tay Quỷ Y, song chưởng của lão bất ngờ hợp lại, giữ chặt mũi kiếm, gầm lên: “Mày đừng mơ tưởng mang đồ nhi của lão đi!”
Nội lực của Trì Thanh Ngọc chưa khôi phục, dùng hết toàn lực cũng chẳng thể rút Cổ kiếm về, Lam Hạo Nguyệt sợ chàng lại bị thương, giữ cổ tay chàng, nói với Quỷ Y: “Lão điên rồi phải không? Ở đây làm gì có đồ nhi nào của lão?”
Quỷ Y đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nàng, trên tóc Lam Hạo Nguyệt còn vương mấy miếng vải vụn màu đỏ, lão thấy cảnh này, bỗng cười gằn phẫn nộ: “Đồ nhi, quả nhiên con muốn bỏ vi sư, đi theo đàn ông bên ngoài sao?”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, Quỷ Y lại hung hăng trừng mắt nhìn Trì Thanh Ngọc đang cầm kiếm, nói: “Đồ nhi, con lớn rồi không nghe lời vi sư, còn dẫn nó về núi! Hôm nay thầy sẽ cho con thấy rốt cuộc nó là dạng người gì!”
Dứt lời, mặt lão xanh mét, hai cánh tay rung lên, mười ngón tay từ từ căng ra. Vốn chỉ dựa vào chút nội lực mỏng manh còn sót lại để chống đỡ, nay nội lực của Quỷ Y dần bức tới, Trì Thanh Ngọc cảm thấy có một cỗ nóng rực đang nhanh chóng chảy tràn từ thân kiếm đến cánh tay, thiêu đốt toàn thân chàng như lửa. Đột nhiên Quỷ Y quát lớn, tay hất ngang, bất ngờ đánh mạnh vào ngực Trì Thanh Ngọc. Hô hấp Lam Hạo Nguyệt căng cứng, cố gắng vận công đánh về tay trái Quỷ Y, thế nhưng lòng bàn tay vừa chạm đến lão thì lập tức cảm thấy như bị hút chặt, không thể nào thoát khỏi nắm tay của Quỷ Y.
Trì Thanh Ngọc thấy Lam Hạo Nguyệt hít thở khó khăn thì càng khốn khổ hơn vì không cách nào cứu nàng, nào ngờ Quỷ Y nhẹ nhàng kéo tay Lam Hạo Nguyệt về cạnh mình, dễ dàng giữ chặt, lặng lẽ cười: “Con xem, nó hoàn toàn không đánh lại Minh phương thần công của thầy, có bản lĩnh gì mà mang con đi được?”
Lam Hạo Nguyệt thấy Trì Thanh Ngọc vẫn đang ở dưới sự khống chế của Quỷ Y, sốt ruột la lớn: “Sư phụ! Con biết sai rồi, xin người tạm thời đừng đánh nữa!”
Quỷ Y đảo cặp mắt trắng dã về phía nàng, như đang suy nghĩ gì đó, lát sau rút tay phải, lùi về sau nửa bước nói: “Có phải con muốn gạt thầy để thả nó không?”
“Tụi con đều ở trong tay thầy, sao thoát được?” Lam Hạo Nguyệt nhíu mày nhìn Trì Thanh Ngọc, thấy trán chàng đổ mồ hôi lạnh liên tục, biết chàng không thể liều mạng hơn được nữa, đành nói với Quỷ Y: “Sư phụ, không phải thầy nói không thích giết người sao? Con biết y thuật thầy cao siêu, tuyệt đối sẽ không để chàng chết trước mặt mình đâu đúng không?”
Quỷ Y hừ một tiếng, nhìn Lam Hạo Nguyệt đánh giá. Lam Hạo Nguyệt hoang mang, sợ lão bất ngờ khôi phục thần trí nhận ra mình. Nàng càng băn khoăn thấp thỏm thì Quỷ Y càng tới gần. Lão khàn giọng nói: “Chẳng lẽ con còn muốn thầy cứu nó? Cứu được nó cứu rồi sẽ mang con cao chạy xa bay?!”
Trì Thanh Ngọc dựa vào cửa, nghe đoạn đối thoại của hai người, lòng không khỏi nghi ngờ. Lam Hạo Nguyệt thấy không gạt được lão nữa, càng sốt ruột. Ban nãy, nàng không để ý đến tình hình thương thế mà vận công xuất chiêu, lúc này người nóng rực, cơn đau khó chịu đêm qua lại chạy dọc toàn thân, lan đến từng đốt ngón tay. Nàng chống kiếm, lông mày nhíu chặt muốn van xin lão buông tha Trì Thanh Ngọc. Trì Thanh Ngọc nghe thấy sự khác thường trong giọng nói của nàng, vội la lên: “Hạo Nguyệt, mau ngồi xuống điều tức!”
Lời vừa nói ra, Lam Hạo Nguyệt cả kinh, lão bước nhanh tới, nắm lấy vạt áo Trì Thanh Ngọc: “Hạo Nguyệt cái gì?! Con bé là đồ nhi Mộc Liên của lão, ai cho phép mày gọi nó bằng tên khác?!”
Cuối cùng Lam Hạo Nguyệt cũng không thể chịu nổi cảm giác tra tấn cồn cào này, ngồi co quắp bên cạnh Trì Thanh Ngọc, hận không thể đánh vào tường để giảm bớt đau đớn trên người. Quỷ Y còn muốn mắng chửi Trì Thanh Ngọc, cúi đầu nhìn thấy Lam Hạo Nguyệt như thế, bỗng nhiên giận dữ nới tay, không nói tiếng nào ép hai vai nàng dựa tường. Trì Thanh Ngọc tưởng lão muốn mang Lam Hạo Nguyệt đi, cứ nắm chặt quần áo của nàng. Quỷ Y cả giận quát: “Cút ngay, không được làm phiền lão chữa thương cho A Liên!”
Trì Thanh Ngọc giật mình, Quỷ Y không nói, song chưởng như có gió, lại nghe mấy tiếng răng rắc, ngón tay lão vặn vẹo như rắn, dùng một tốc độ không tưởng để ấn hoặc chạm vào hơn mười điểm yếu huyệt của Lam Hạo Nguyệt. Sau đó vỗ lên hai vai, lật người nàng lại, dùng hai ngón trỏ miết dọc từ sau gáy đến sống lưng, mãi đến khi Lam Hạo Nguyệt vô lực, nằm nhoài trên mặt đất lão mới ngừng tay nghỉ.
Theo tiếng gió khi lão di chuyển ngón tay, Trì Thanh Ngọc có thể đoán đại khái lão đang làm gì, nhưng dù theo sư phụ học y lý từ nhỏ, chàng hoàn toàn không biết thuật phong và giải huyệt của Quỷ Y. Lúc này, Quỷ Y lại túm Lam Hạo Nguyệt, chế trụ mạch đập của nàng, lúc sau lạnh lùng hỏi: “Thằng nhãi, đêm qua mày rót nội lực gì con bé? Hại lão mất sức như vậy!”
“Chẳng lẽ nội lực của tôi lại hại cô ấy?” Trì Thanh Ngọc run lên.
“Đã nói với mày, trên đời này, trừ lão ra không ai có thể cứu được con bé hết! Nội lực mày càng thuần hậu bao nhiêu thì muốn hóa giải hoàn toàn cho con bé, lão sẽ tốn tinh lực bấy nhiêu. Mày muốn con bé được tốt thì ngoan ngoãn nói tên môn phái của mình mau!”
Lúc này Trì Thanh Ngọc chẳng kịp nghĩ tới điều gì, đành khai lai lịch của mình.
Hai con ngươi của Quỷ Y liếc dọc ngang, nhìn kĩ chàng hồi lâu mới cười lạnh nói: “Thì ra là học trò của Hải Quỳnh Tử. Mày không ngoan ngoãn tu đạo ở Lĩnh Nam mà chạy tới Kỳ Sơn này của lão làm gì? Đừng tưởng sư phụ mình lợi hại là có thể làm xằng làm bậy, bắt cóc đồ đệ của lão đây!”
Dù Trì Thanh Ngọc không biết vì sao đột nhiên thần trí của lão mơ hồ như vậy, nhưng chàng chắc chắn tạm thời lão sẽ không làm gì Lam Hạo Nguyệt. Ấy nhưng không biết Quỷ Y đã biến mất khỏi giang hồ gần hai mươi năm nay, vì sao lại rời khỏi Kỳ Sơn để đến đây, rốt cuộc đồ đệ trong lời nói của lão là ai…
Nghĩ đến chuyện này, vì bảo vệ an toàn cho Hạo Nguyệt, chàng đành nói: “Tiền bối hiểu lầm, không phải tại hạ mang đồ đệ của lão đi… Xin tiền bối nhanh chóng dẫn đường cho chân khí đang tán loạn trong cơ thể em ấy về thành một. Để tránh, để tránh… A Liên phải chịu khổ.”
“Nó là đồ đệ của lão, mày dựa vào gì mà gọi nó là A Liên!” Lão già đang bình tĩnh bỗng dưng lại nổi trận lôi đình, chỉ vào Trì Thanh Ngọc mà quát, “Mày còn dám gọi con bé như vậy, lão lập tức biến mày thành thịt nát ném ra nuôi mấy cây mai ngoài kia!”
Trì Thanh Ngọc không biết phải làm sao, đành tạm thời phớt lờ lão. Quỷ Y thấy chàng không nói, tưởng Trì Thanh Ngọc sợ mình, không khỏi đắc ý, cao giọng bảo: “Tiểu tử, hôm nay lão cho mày biết chút kiến thức về bản lĩnh của lão!” Dứt lời, bỗng khoanh chân ngồi ngay ngắn, hai bàn tay đặt lên lồng ngực, từ từ nhắm mắt, hít thở rất đều.
Không lâu sau, bắt đầu có một dòng khí vô hình đang di chuyển giữa hai bàn tay đang đặt song song, chòm râu mọc tua tủa của lão cũng theo đó mà rung mãi. Bất ngờ hét lớn một tiếng, lão đẩy tay phải ra, đặt lên gáy Lam Hạo Nguyệt, hai ngón tay trái điểm lên các huyệt đạo sau lưng nàng nhanh như cắt, chỉ nghe tiếng các đầu ngón tay vang rất khẽ.
Bị tác động bởi lực mạnh thế này, Lam Hạo Nguyệt đau đến mức gần như ngất đi, hơi nóng trong lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, đau đớn hơn cả đêm qua. Thế nhưng ngay sau đó lại có một dòng lực vững vàng từ huyệt Thiên Trung (giữa lồng ngực) từ từ lan dần ra khắp nơi, đem chân khí mãi vẫn không thể ngưng tụ hòa làm một, như sóng cả dập dờn, tản ra kinh mạch toàn thân.
Quỷ Y vươn tay đập lên lưng nàng mấy cái, Lam Hạo Nguyệt từ từ tỉnh dậy, dù cơ thể còn rất yếu nhưng cảm giác khó chịu cồn cào ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Quỷ Y đưa hai tay lên nói: “Sao, phục hay không? Thằng nhãi, dù tâm pháp Thần Tiêu của mày có bí hiểm thế nào thì cũng phải chịu thua trước mặt lão phu thôi.”
Trì Thanh Ngọc sờ cổ tay Lam Hạo Nguyệt, mạch tượng lúc này đã bình thường trở lại. Chàng đưa tay vén tóc mai của nàng, nhỏ giọng hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
“Em không sao…” Lam Hạo Nguyệt gắng gượng dựa vào người Trì Thanh Ngọc, thấy Quỷ Y cứ nhìn chàng chằm chằm, lòng lại cả kinh.
Lão thấy nàng đã khỏe lên, hung dữ nhìn Trì Thanh Ngọc mấy cái nữa, đột nhiên cười khà khà nói: “A Liên, con mang thằng mù này tới đây, có muốn vi sư móc mắt hắn ra rửa, sau đó nhét vào không? Nói không chừng có thể chữa cho nó được đấy!”
Lam Hạo Nguyệt hoảng hốt, giãy dụa: “Đừng mà! Sư phụ, xin người đừng ra tay với chàng!”
Quỷ Y mắt điếc tai ngơ, không đếm xỉa tới câu nói hoảng sợ của Lam Hạo Nguyệt, nắm cổ áo Trì Thanh Ngọc, ghé tới nhìn mặt chàng thật kĩ, như muốn nhập định ngồi thiền, bỗng dưng cười ngu dại: “Thằng nhãi, lão sư phụ đạo sĩ của mày cũng có mấy món nghề y thuật, có từng xem con mắt của mày chưa?”
Trì Thanh Ngọc cắn răng: “Không chữa được, cảm phiền đừng nghĩ tới chuyện này.”
“Là vì lão già đó vô năng, không bằng để lão xem cho, lão thích làm mấy chuyện thú vị như thế này nhất!” Nói xong, hai ngón trỏ và ngón giữa của tay phải co lại như móc câu, nhắm thẳng tới mắt Trì Thanh Ngọc. Trì Thanh Ngọc sửng sốt, dùng hết toàn lực để thúc khuỷu tay vào sườn Quỷ Y, Lam Hạo Nguyệt cũng nhào lên lưng lão, giữ chặt không buông.
Mơ mơ màng màng đến hừng đông, Lam Hạo Nguyệt tỉnh lại. Nàng nương theo ánh sáng nhàn nhạt, nhìn thấy Trì Thanh Ngọc vẫn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt không tốt, hàng mi đen nhánh khép lại, khẽ run run. Lam Hạo Nguyệt không dám quấy rầy chàng, đưa mắt nhìn vào phía trong phòng. Trong ấy lặng thinh như tờ, đêm qua, sau khi Quỷ Y ra ngoài kiểm tra khóa cửa rồi về lại phòng, đến bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện lại.
Lam Hạo Nguyệt biết ở chỗ này càng lâu thì e sẽ lành ít giữ nhiều, không khỏi muốn mượn cơ hội này để lén trốn đi. Thế nhưng trên cửa gỗ có treo một ổ khóa lớn, Quỷ Y đã mang chìa khóa vào phòng, ngoài ra, đến cả cửa sổ cũng bị đóng đinh sắt, không còn đường ra nào khác.
Nàng bỗng nghĩ, nếu có kiếm trong tay, tuy không thể chặt đứt khóa sắt nhưng cửa gỗ này cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần gọt từ từ là có thể làm gãy then cửa, ít ra cũng được xem là một cách chạy trốn. Vì thế, Lam Hạo Nguyệt đưa mắt nhìn quanh để tìm vũ khí của mình và Trì Thanh Ngọc, và rồi, nhanh chóng cảm thấy chán nản.
Thì ra đêm qua, thừa dịp bọn họ bị dày vò bởi nội thương, Quỷ Y đã đoạt mấy thanh kiếm báu, chẳng biết đã giấu đi đâu.
Lam Hạo Nguyệt nhíu mày trầm ngâm, dù sao cũng đã rơi vào tay lão, nếu không phản kháng thì cũng chỉ có một đường chết mà thôi, chi bằng cứ bất chấp, không chừng có thể tìm được đường sống. Nếu gặp phải tình huống xui xẻo nhất, chỉ cần có một trong hai người bọn họ chạy thoát được thì đã không uổng công liều mạng rồi.
Nghĩ vậy, nàng len lén rời khỏi Trì Thanh Ngọc đang ở bên, rón rén đi vào phòng.
Khoảng cách ngắn ngủi vậy thôi mà lại giống như đang bước trên chông, mỗi một bước đi khiến nàng sợ run. Đi tới cửa, Lam Hạo Nguyệt vẫn không quên quay đầu lại nhìn Trì Thanh Ngọc còn đang mê man, sợ khi chàng tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh mình không có ai. Cũng may, vì đêm qua đã hao tổn hết nội lực nên đến giờ chàng vẫn chưa tỉnh, làm Lam Hạo Nguyện cũng tạm yên tâm.
Lam Hạo Nguyệt dán người sát tường rồi đi tới trước cửa, đưa mắt nhìn trộm vào trong qua khe hở giữa rèm và vách tường. Bên trong có một bàn đá rất lớn, chẳng biết được mang vào phòng thế nào, trên bàn là người mặc áo đen bị lão bắt được đêm qua. Đã rạng sáng, lúc này Lam Hạo Nguyệt mới nhìn thấy cổ tay người kia bị quấn mấy lớp vải trắng rất dày, trên mảnh vải là loang lổ những máu, còn mặt đất lại toàn máu đen nhỏ giọt, trong phòng ngập mùi máu tanh và thuốc mỡ.
Lại quét mắt sang bên cạnh, sau bàn đá có một chiếc giường trúc, Quỷ Y đang nằm ngủ rất say, chìa khóa và bảo kiếm của cả hai được đặt trên cái ghế ở đầu giường. Bỗng dưng nàng nghĩ tới việc Quỷ Y cứ nói chuyện với ‘đồ đệ’ của mình suốt đêm qua, thế nhưng trong căn phòng nhỏ hôm nay, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của người thứ ba. Chỉ có một vật gì đó được dựng bên cạnh giường trúc, có trùm một miếng vải màu đỏ bên trên, so với sự vắng vẻ thê lương của phòng này, mang tới một cảm giác rất đột ngột.
Lam Hạo Nguyệt xác định trong phòng chỉ có Quỷ Y và người mặc áo đen không biết còn sống hay đã chết kia, cứ thế mà lặng lẽ đi tới cạnh rèm, cố gắng để mình bình tĩnh một chút, khom người bò trên đất, nín thở đi tới chiếc ghế đặt đầu giường.
Vất vả lắm mới đến tới vị trí cách chiếc ghế vài thước thì bỗng nhiên người mặc áo đen ngồi dậy, Lam Hạo Nguyệt hoảng sợ dán người sát mặt đất, nghe thấy tiếng Quỷ Y trở mình trên giường, hình như mắng câu gì đó, rồi lại ngủ tiếp. Nàng cắn răng bò tiếp, thấy sắp đụng tay vào chìa khóa và bảo kiếm trên giường thì trên giường trúc vang tiếng kẽo kẹt, bỗng dưng Quỷ Y nhảy phắt lên, tung cước đá nàng.
Lam Hạo Nguyệt giật nảy, vì tránh nên không lui được vào góc tường mà lại đụng vào vật gì đó đang được phủ vải đỏ.
“Khốn khiếp!” Quỷ Y trợn trừng, như thể trong mắt có thể phun ra lửa, rú lên quái dị rồi đánh về phía Lam Hạo Nguyệt. Lam Hạo Nguyệt thấy cánh tay gầy đét của lão đang đưa tới bóp cổ mình, không kiềm được hét lên, thuận tay vớ một vật sau lưng ném vào lão.
Một cú ném, miếng vải đỏ được phủ bên trên vung ra rồi rơi xuống, lộ ra ‘khuôn mặt thật’ ở dưới, quả đúng là một bức tượng gỗ hình người. Nếu Quỷ Y xuất chưởng lúc đó thì có thể dễ dàng đánh bật tượng gỗ đi, thế nhưng khi thấy tượng gỗ đang bay về phía mình thì lão lại như ngây như dại, dang hai tay ôm nó vào lòng, lộn người, sau đó nhẹ nhàng đặt ngay ngắn lên giường.
“Đồ nhi, đồ nhi, con đừng sợ…” Lão vỗ về an ủi người gỗ, tranh thủ cơ hội này, Lam Hạo Nguyệt chộp lấy hai thanh bảo kiếm trên ghế, liều mạng xông ra khỏi phòng.
***
Nàng vừa vén rèm thì thấy Trì Thanh Ngọc đã bị tiếng động trong phòng đánh thức, đang bám vào vách tường đi tới. Trong lúc hoảng loạn không kịp giải thích, Lam Hạo Nguyệt nắm chặt tay chàng chạy về phía cửa. Ai ngờ Quỷ Y từ trong phòng đuổi theo, thấy bọn họ sắp phá cửa đi mất thì thét lên điên cuồng, vung tay phóng miếng vải đỏ, cứ quấn quanh hông hai người như nhuyễn kiếm.
Trì Thanh Ngọc lấy kiếm trong tay Lam Hạo Nguyệt, nhanh chóng chém ngang miếng vải đỏ. Trong khoảnh khắc, vải đỏ bay lả tả trong không trung, rơi đầy trên người. Quỷ Y thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, cả người trở nên si ngốc ngơ ngác, nhất thời như quên mất chuyện tấn công. Khi Lam Hạo Nguyệt vung kiếm chém xuống then cửa thì chỉ nghe một tiếng keng, lực phản chấn khiến cổ tay nàng run lên, thế nhưng then cửa trông rất bình thường kia lại không hề sứt mẻ. Lúc này, mũi kiếm của Trì Thanh Ngọc đã hướng đến cổ tay Quỷ Y, song chưởng của lão bất ngờ hợp lại, giữ chặt mũi kiếm, gầm lên: “Mày đừng mơ tưởng mang đồ nhi của lão đi!”
Nội lực của Trì Thanh Ngọc chưa khôi phục, dùng hết toàn lực cũng chẳng thể rút Cổ kiếm về, Lam Hạo Nguyệt sợ chàng lại bị thương, giữ cổ tay chàng, nói với Quỷ Y: “Lão điên rồi phải không? Ở đây làm gì có đồ nhi nào của lão?”
Quỷ Y đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nàng, trên tóc Lam Hạo Nguyệt còn vương mấy miếng vải vụn màu đỏ, lão thấy cảnh này, bỗng cười gằn phẫn nộ: “Đồ nhi, quả nhiên con muốn bỏ vi sư, đi theo đàn ông bên ngoài sao?”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, Quỷ Y lại hung hăng trừng mắt nhìn Trì Thanh Ngọc đang cầm kiếm, nói: “Đồ nhi, con lớn rồi không nghe lời vi sư, còn dẫn nó về núi! Hôm nay thầy sẽ cho con thấy rốt cuộc nó là dạng người gì!”
Dứt lời, mặt lão xanh mét, hai cánh tay rung lên, mười ngón tay từ từ căng ra. Vốn chỉ dựa vào chút nội lực mỏng manh còn sót lại để chống đỡ, nay nội lực của Quỷ Y dần bức tới, Trì Thanh Ngọc cảm thấy có một cỗ nóng rực đang nhanh chóng chảy tràn từ thân kiếm đến cánh tay, thiêu đốt toàn thân chàng như lửa. Đột nhiên Quỷ Y quát lớn, tay hất ngang, bất ngờ đánh mạnh vào ngực Trì Thanh Ngọc. Hô hấp Lam Hạo Nguyệt căng cứng, cố gắng vận công đánh về tay trái Quỷ Y, thế nhưng lòng bàn tay vừa chạm đến lão thì lập tức cảm thấy như bị hút chặt, không thể nào thoát khỏi nắm tay của Quỷ Y.
Trì Thanh Ngọc thấy Lam Hạo Nguyệt hít thở khó khăn thì càng khốn khổ hơn vì không cách nào cứu nàng, nào ngờ Quỷ Y nhẹ nhàng kéo tay Lam Hạo Nguyệt về cạnh mình, dễ dàng giữ chặt, lặng lẽ cười: “Con xem, nó hoàn toàn không đánh lại Minh phương thần công của thầy, có bản lĩnh gì mà mang con đi được?”
Lam Hạo Nguyệt thấy Trì Thanh Ngọc vẫn đang ở dưới sự khống chế của Quỷ Y, sốt ruột la lớn: “Sư phụ! Con biết sai rồi, xin người tạm thời đừng đánh nữa!”
Quỷ Y đảo cặp mắt trắng dã về phía nàng, như đang suy nghĩ gì đó, lát sau rút tay phải, lùi về sau nửa bước nói: “Có phải con muốn gạt thầy để thả nó không?”
“Tụi con đều ở trong tay thầy, sao thoát được?” Lam Hạo Nguyệt nhíu mày nhìn Trì Thanh Ngọc, thấy trán chàng đổ mồ hôi lạnh liên tục, biết chàng không thể liều mạng hơn được nữa, đành nói với Quỷ Y: “Sư phụ, không phải thầy nói không thích giết người sao? Con biết y thuật thầy cao siêu, tuyệt đối sẽ không để chàng chết trước mặt mình đâu đúng không?”
Quỷ Y hừ một tiếng, nhìn Lam Hạo Nguyệt đánh giá. Lam Hạo Nguyệt hoang mang, sợ lão bất ngờ khôi phục thần trí nhận ra mình. Nàng càng băn khoăn thấp thỏm thì Quỷ Y càng tới gần. Lão khàn giọng nói: “Chẳng lẽ con còn muốn thầy cứu nó? Cứu được nó cứu rồi sẽ mang con cao chạy xa bay?!”
Trì Thanh Ngọc dựa vào cửa, nghe đoạn đối thoại của hai người, lòng không khỏi nghi ngờ. Lam Hạo Nguyệt thấy không gạt được lão nữa, càng sốt ruột. Ban nãy, nàng không để ý đến tình hình thương thế mà vận công xuất chiêu, lúc này người nóng rực, cơn đau khó chịu đêm qua lại chạy dọc toàn thân, lan đến từng đốt ngón tay. Nàng chống kiếm, lông mày nhíu chặt muốn van xin lão buông tha Trì Thanh Ngọc. Trì Thanh Ngọc nghe thấy sự khác thường trong giọng nói của nàng, vội la lên: “Hạo Nguyệt, mau ngồi xuống điều tức!”
Lời vừa nói ra, Lam Hạo Nguyệt cả kinh, lão bước nhanh tới, nắm lấy vạt áo Trì Thanh Ngọc: “Hạo Nguyệt cái gì?! Con bé là đồ nhi Mộc Liên của lão, ai cho phép mày gọi nó bằng tên khác?!”
Cuối cùng Lam Hạo Nguyệt cũng không thể chịu nổi cảm giác tra tấn cồn cào này, ngồi co quắp bên cạnh Trì Thanh Ngọc, hận không thể đánh vào tường để giảm bớt đau đớn trên người. Quỷ Y còn muốn mắng chửi Trì Thanh Ngọc, cúi đầu nhìn thấy Lam Hạo Nguyệt như thế, bỗng nhiên giận dữ nới tay, không nói tiếng nào ép hai vai nàng dựa tường. Trì Thanh Ngọc tưởng lão muốn mang Lam Hạo Nguyệt đi, cứ nắm chặt quần áo của nàng. Quỷ Y cả giận quát: “Cút ngay, không được làm phiền lão chữa thương cho A Liên!”
Trì Thanh Ngọc giật mình, Quỷ Y không nói, song chưởng như có gió, lại nghe mấy tiếng răng rắc, ngón tay lão vặn vẹo như rắn, dùng một tốc độ không tưởng để ấn hoặc chạm vào hơn mười điểm yếu huyệt của Lam Hạo Nguyệt. Sau đó vỗ lên hai vai, lật người nàng lại, dùng hai ngón trỏ miết dọc từ sau gáy đến sống lưng, mãi đến khi Lam Hạo Nguyệt vô lực, nằm nhoài trên mặt đất lão mới ngừng tay nghỉ.
Theo tiếng gió khi lão di chuyển ngón tay, Trì Thanh Ngọc có thể đoán đại khái lão đang làm gì, nhưng dù theo sư phụ học y lý từ nhỏ, chàng hoàn toàn không biết thuật phong và giải huyệt của Quỷ Y. Lúc này, Quỷ Y lại túm Lam Hạo Nguyệt, chế trụ mạch đập của nàng, lúc sau lạnh lùng hỏi: “Thằng nhãi, đêm qua mày rót nội lực gì con bé? Hại lão mất sức như vậy!”
“Chẳng lẽ nội lực của tôi lại hại cô ấy?” Trì Thanh Ngọc run lên.
“Đã nói với mày, trên đời này, trừ lão ra không ai có thể cứu được con bé hết! Nội lực mày càng thuần hậu bao nhiêu thì muốn hóa giải hoàn toàn cho con bé, lão sẽ tốn tinh lực bấy nhiêu. Mày muốn con bé được tốt thì ngoan ngoãn nói tên môn phái của mình mau!”
Lúc này Trì Thanh Ngọc chẳng kịp nghĩ tới điều gì, đành khai lai lịch của mình.
Hai con ngươi của Quỷ Y liếc dọc ngang, nhìn kĩ chàng hồi lâu mới cười lạnh nói: “Thì ra là học trò của Hải Quỳnh Tử. Mày không ngoan ngoãn tu đạo ở Lĩnh Nam mà chạy tới Kỳ Sơn này của lão làm gì? Đừng tưởng sư phụ mình lợi hại là có thể làm xằng làm bậy, bắt cóc đồ đệ của lão đây!”
Dù Trì Thanh Ngọc không biết vì sao đột nhiên thần trí của lão mơ hồ như vậy, nhưng chàng chắc chắn tạm thời lão sẽ không làm gì Lam Hạo Nguyệt. Ấy nhưng không biết Quỷ Y đã biến mất khỏi giang hồ gần hai mươi năm nay, vì sao lại rời khỏi Kỳ Sơn để đến đây, rốt cuộc đồ đệ trong lời nói của lão là ai…
Nghĩ đến chuyện này, vì bảo vệ an toàn cho Hạo Nguyệt, chàng đành nói: “Tiền bối hiểu lầm, không phải tại hạ mang đồ đệ của lão đi… Xin tiền bối nhanh chóng dẫn đường cho chân khí đang tán loạn trong cơ thể em ấy về thành một. Để tránh, để tránh… A Liên phải chịu khổ.”
“Nó là đồ đệ của lão, mày dựa vào gì mà gọi nó là A Liên!” Lão già đang bình tĩnh bỗng dưng lại nổi trận lôi đình, chỉ vào Trì Thanh Ngọc mà quát, “Mày còn dám gọi con bé như vậy, lão lập tức biến mày thành thịt nát ném ra nuôi mấy cây mai ngoài kia!”
Trì Thanh Ngọc không biết phải làm sao, đành tạm thời phớt lờ lão. Quỷ Y thấy chàng không nói, tưởng Trì Thanh Ngọc sợ mình, không khỏi đắc ý, cao giọng bảo: “Tiểu tử, hôm nay lão cho mày biết chút kiến thức về bản lĩnh của lão!” Dứt lời, bỗng khoanh chân ngồi ngay ngắn, hai bàn tay đặt lên lồng ngực, từ từ nhắm mắt, hít thở rất đều.
Không lâu sau, bắt đầu có một dòng khí vô hình đang di chuyển giữa hai bàn tay đang đặt song song, chòm râu mọc tua tủa của lão cũng theo đó mà rung mãi. Bất ngờ hét lớn một tiếng, lão đẩy tay phải ra, đặt lên gáy Lam Hạo Nguyệt, hai ngón tay trái điểm lên các huyệt đạo sau lưng nàng nhanh như cắt, chỉ nghe tiếng các đầu ngón tay vang rất khẽ.
Bị tác động bởi lực mạnh thế này, Lam Hạo Nguyệt đau đến mức gần như ngất đi, hơi nóng trong lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, đau đớn hơn cả đêm qua. Thế nhưng ngay sau đó lại có một dòng lực vững vàng từ huyệt Thiên Trung (giữa lồng ngực) từ từ lan dần ra khắp nơi, đem chân khí mãi vẫn không thể ngưng tụ hòa làm một, như sóng cả dập dờn, tản ra kinh mạch toàn thân.
Quỷ Y vươn tay đập lên lưng nàng mấy cái, Lam Hạo Nguyệt từ từ tỉnh dậy, dù cơ thể còn rất yếu nhưng cảm giác khó chịu cồn cào ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Quỷ Y đưa hai tay lên nói: “Sao, phục hay không? Thằng nhãi, dù tâm pháp Thần Tiêu của mày có bí hiểm thế nào thì cũng phải chịu thua trước mặt lão phu thôi.”
Trì Thanh Ngọc sờ cổ tay Lam Hạo Nguyệt, mạch tượng lúc này đã bình thường trở lại. Chàng đưa tay vén tóc mai của nàng, nhỏ giọng hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
“Em không sao…” Lam Hạo Nguyệt gắng gượng dựa vào người Trì Thanh Ngọc, thấy Quỷ Y cứ nhìn chàng chằm chằm, lòng lại cả kinh.
Lão thấy nàng đã khỏe lên, hung dữ nhìn Trì Thanh Ngọc mấy cái nữa, đột nhiên cười khà khà nói: “A Liên, con mang thằng mù này tới đây, có muốn vi sư móc mắt hắn ra rửa, sau đó nhét vào không? Nói không chừng có thể chữa cho nó được đấy!”
Lam Hạo Nguyệt hoảng hốt, giãy dụa: “Đừng mà! Sư phụ, xin người đừng ra tay với chàng!”
Quỷ Y mắt điếc tai ngơ, không đếm xỉa tới câu nói hoảng sợ của Lam Hạo Nguyệt, nắm cổ áo Trì Thanh Ngọc, ghé tới nhìn mặt chàng thật kĩ, như muốn nhập định ngồi thiền, bỗng dưng cười ngu dại: “Thằng nhãi, lão sư phụ đạo sĩ của mày cũng có mấy món nghề y thuật, có từng xem con mắt của mày chưa?”
Trì Thanh Ngọc cắn răng: “Không chữa được, cảm phiền đừng nghĩ tới chuyện này.”
“Là vì lão già đó vô năng, không bằng để lão xem cho, lão thích làm mấy chuyện thú vị như thế này nhất!” Nói xong, hai ngón trỏ và ngón giữa của tay phải co lại như móc câu, nhắm thẳng tới mắt Trì Thanh Ngọc. Trì Thanh Ngọc sửng sốt, dùng hết toàn lực để thúc khuỷu tay vào sườn Quỷ Y, Lam Hạo Nguyệt cũng nhào lên lưng lão, giữ chặt không buông.
Tác giả :
Tử Ngọc Khinh Sương