Một Hai Ba Tạm Biệt Hạnh Phúc
Chương 9
Đó là đối với người mình yêu không muốn rời xa, bọn họ đứng ở đó thật lâu, ít nhất cũng phải một canh giờ.
Hựu Đình ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảm giác đau nhói lan tràn ở trong lòng. Thật ra, cô đã biết, ngày đầu tiên chị cô chuyển đến, anh Lệ Bình đối xử với chị ấy rất đặc biệt rồi, chỉ là chị ấy không nhận ra, anh ấy vẫn muốn ở bên cạnh chị, thời gian ở cạnh chị còn nhiều hơn thời gian ở cạnh cô, anh mua cho chị thứ gì đó cũng tốt hơn so với mua cho cô.
Có đôi khi, cô tức giận, anh Lệ Bình đã nói: " Hựu Đình, em phải thông cảm cho Hựu Huyên, cô ấy đã mất mẹ, em không thể cáu kỉnh, phải đối xử tốt với cô ấy gấp đôi, có biết không?"
Cô không muốn thành con người lòng dạ hẹp hòi, cũng cố gắng đối xử với chị ấy thật tốt, nhưng …. Chị ấy vẫn lạnh nhạt với cô, khiến cô có cảm giác sợ hãi.
Nhưng chị ấy đối xử với anh Lệ Bình không giống thế, là vì anh Lệ Bình đối xử với chị rất tốt sao? Thật không hiểu nổi, cô chỉ biết rằng, nếu tình trạng này cứ diễn tiếp, anh Lệ Bình sẽ bị chị ấy cướp đi rất nhanh. Đến lúc đó, cô phải làm sao bây giờ? Cô thật sự rất thích, rất thích anh Lệ Bình, rất muốn làm vợ anh Lệ Bình.
Nước mắt lăn xuống, cô đi tới cạnh rèm cửa sổ …. Nếu cùng đàm phán với chị, chị ấy có trả anh Lệ Bình lại cho cô không? Chị ấy hung hăng như vậy, khẳng định là điều không thể.
"Hựu Đình, con làm sao vậy?" Tĩnh Phân đi tới, thấy nước mắt con gái, kinh ngạc hỏi.
" Không có việc gì ạ!" Cô gạt gạt nước mắt, xoay người chạy đi.
Tĩnh Phân nhìn con gái, xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện dưới vườn có người.
Hựu Huyên và Lệ Bình! Từ khi nào … chúng nó …. Hựu Huyên chẳng phải là người khó gần hay sao? Bà nhớ rõ ràng, Hựu Huyên không bao giờ để ý ai, làm sao có thể …
Nếu Lệ Bình và Hựu Huyên yêu nhau, vậy Hựu Đình của bà làm sao bây giờ? Từ nhỏ Hựu Đình đã khăng khăng một mực ở cạnh Lệ Bình, Hựu Đình bệnh tật thế này, lòng bà hốt hoảng, Hựu Đình sẽ không chịu nổi, nó rất cố chấp.
Hay là bà tìm Hựu Huyên nói chuyện? Không, càng nói càng chết, niềm vui lớn nhất của Hựu Huyên là thấy bà đau khổ, đau khổ …. Hựu Huyên lợi dụng Lệ Bình để …. Trả thù? Bà ngớ người.
Trong vườn, Hựu Huyên ngồi trên mặt cỏ, gió lạnh thổi nhẹ, ánh trắng khuyết ở trên trời cao chiếu sáng cả vườn.
Lệ Bình bận bịu nhiều việc, vốn chỉ cần đưa cô về nhà là lập tức trở về làm việc, nhưng ánh trắng hôm nay đẹp kì lạ, hơn nữa sáng rọi cả vườn, người đẹp cao ngạo quật cường tăng vài phần yếu đuổi, đẹp không tả được.
Cô giống như những cô gái khác, dịu dàng ngọt ngào, cho dù cô không tin tưởng trong chuyện tình yêu nhưng vẫn sa vào lưới, luôn gọi người bất đắc dĩ.
Cô yêu anh, không phải là thích, mà là yêu, đáng tiếc anh chưa từng nói câu anh yêu em bao giời, giống như điểm mấu chốt của hắn chỉ là thích, xem ra, cần phải dụ dỗ nhiều, mới có thể nắm được trái tim anh.
" Anh thích em không?"
Hựu Huyên thừa nhận, bản thân không có cảm giác an toàn, từ lúc hai người xác định tình cảm, mỗi ngày cô đều hỏi anh rất nhiều lần.
" Thích." Lệ Bình trả lời không chút nghĩ ngợi.
" Thích nhiều không?" Cô truy vấn.
" Thích đến nỗi em dùng mặt lạnh đáp lại sự nhiệt tình của anh, anh cũng không sợ hãi."
" Lâu rồi em không phát tia hàn băng chưởng với anh." Cô trừng mắt anh, đây là tố cáo vô vọng.
" Anh biết, một ngày kia em không lạnh lùng với tất cả mọi người, anh sẽ càng thích em hơn."
Đây là được voi đòi tiên!!!!
Cô nhắm mắt lại, không nói.
" Sao vậy, em không muốn à?" Anh biết cô thay đổi mặt, lại vẫn cứ nói chuyện dịu dàng với cô. Bởi vì anh hiểu rằng, đó là vết thương quá nằn, cần thời gian dài, cố gắng rất nhiều mới lành lặn được.
" Đây là hình thức bắt chẹt người khác à?" Cô chu miệng lên.
" Em muốn nghĩ như vậy cứ nghĩ, anh không có ý kiến." Anh chìa hai tay.
" Anh có biết em rất dũng cảm không?"
" Vào thời điểm đấy … anh nghĩ, anh biết việc nhận biết người của em sẽ không phủ nhận."
" Anh có biết, đối với uy hiếp đe doạ, em không để trong lòng."
" Anh không uy hiếp em." Anh trả lời.
" Bắt chẹt với uy hiếp có gì khác nhau sao?"
" Gần giống nhau, con trai bắt chẹt tình cảm với con gái, đó là vởi vì họ yêu nhau, còn bắt chẹt đứa con yêu thương cha mẹ, đó là bởi vì cha mẹ yêu con. Anh bắt chẹt em nhiệt tình với mọi người, bởi anh luôn hi vọng, thế giới này giúp em tìm được sự ôn hoà."
" Em không cần thế giới này cho em sự ôn hoà, em chỉ để ý đến anh."
" Anh, em đã chiếm được. Hơn nữa anh cũng xác định, sớm muộn gì cũng có một ngày, em biết được thiện ý của mọi người quan trọng với mình bao nhiêu."
Hựu Huyên bình tĩnh nhìn anh, nghĩ ngợi một lúc, chậm rãi lắc đầu.
" Cố chấp quá không?" Lệ Bình cười hỏi, ngay cả khẩu khí dịu dàng khiến người ta thật thoải mái.
" Đúng, cố chấp thế đấy!" Khả năng tranh luận không xung đột có hạn, nhiều hơn nữa, chỉ là sợ hãi.
Nhưng …. Chỉ cần chuyển ra ngoài ở, toàn bộ vấn đề đã được giải quyết, cô lạc quan nghĩ.
" Không nhớ chúng ta từng thảo thuận. Nếu mỗi ngày em hỏi anh có thích em không, anh trả lời là thích từng chút một, em phải tập đủ điểm mới có thể đổi thanh một người anh yêu em à?"
" 1500 điểm." Cô trả lời, đây là con số không vừa lòng chút nào.
" Được." Năm nay cô 18 tuổi, 22 tuổi là thời gian yêu đương tốt nhất, anh làm việc tương đối có kế hoạch, cho nên từng ngày một, anh sẽ nhích đến số 1500.
" Em đã tập 27 lần."
" Nếu em đồng ý thử thay đổi thân thiện với mọi người, anh có thể chiết khấu, dùng 1350 để đổi cũng được."
Buồn nôn! Cô nghiêm túc, anh cậy thế là người cô thích, nên muốn làm gì thì làm sao? Không được, tình yêu thuở đầu khiến cho người đạt đến cơ hội đàn áp, cô còn có thể ra mặt sao?
" Chu Lệ Bình, anh đừng tự tin quá chứ, nói không chừng càng về sau, em càng mệt mỏi, không muốn lấy điểm nữa."
Cô quay mặt, nói, cô là một cô gái cố chấp dũng cảm, đừng nghĩ ai cũng có thể uy hiếp cô.
Lệ Bình nhìn bóng dáng cô mà than thở, nữ sinh này, tính khí này không biết làm cho mình mệt nhiều như thế nào nữa.
Vươn tay, ôm lấy cơ thể cô, kéo cô vào trong ngực, anh ôm sau cô, cơ thể anh nhẹ nàng động đậy, miệng ngâm nga vài từ, anh dịu dàng hát khiến tấm lưng cứng rắn của cô mềm nhũn ra.
Lệ Bình an ủi mình, sự kiên cường của cô là bởi vì không có được yêu thương mà có. Sau này, anh sẽ cưng chiều cô, yêu cô, cho đến khi cô hiểu được lòng anh, có lẽ cô sẽ tự nguyện hoà nhập thế này.
Lệ Bình bận bịu nhiều việc, vì thu xếp công chuyện trong bệnh viện, một ngày không không quá 3 giờ, lại còn bớt thời gia xem Hựu Huyên biểu diễn nữa.
Hựu Huyên càng ngày càng nổi tiếng, rất nhiều chương trình trên tiết mục TV thích biễu diễn của cô, vũ đoàn càng thêm nổi tiếng, cô cũng không từ chối. Cho dù kì thi sát gần, học bạt mạng, cô vẫn ngoan ngoãn tham gia tiết mục.
Điểm này làm cho Lệ Bình không thích lắm, anh bày trên bàn đủ thứ vitamin và thực phẩm chức năng, anh gọi điện đúng giờ nhắc cô ăn cơm. Có đôi khi, cô tập múa không có thời gian nghe điện thoại, trong thời gian ngắn nhất, anh sai người ở đem thức ăn đến.
Thời gian biểu của cô rất đơn giản, trường học, vũ đoàn, trừ hai nơi này ra, không có nơi thứ 3.
Buổi tối trước kì thi cuối năm, 12h30p, cô còn ở trong vũ đoàn tập luyện vì tuần sau biểu diễn, Lệ Bình tức giận, chạy một mạch đến vũ đoàn, giống như gói bánh chưng, lấy quần áo bắt đầu bọc cô lại, đi vào con xe hơi.
Lúc này Hựu Huyên mới hiểu được, hoá ra anh không phải không giận. Kì thật, anh bắt đầu cố chấp đến doạ người.
Cô làm nũng với anh, nói: " Cô Giang tốt với em lắm. Mấy năm nay, cô ấy giống như mẹ em, luôn quan tâm giúp đỡ em, ấn tượng về mẹ với em dần mờ nhạt. Bài văn " Mẹ của tôi", em viết chính là cô giáo Giang …"
Hựu Huyên cũng không nói nhiều, anh hiểu được. Xem ra, cô rất cảm kích giáo viên Giang. Cô Giang đào tạo khích lệ nên Hựu Huyên sẵn sàng dùng sức lực trả ơn cô."
Đây là lần đầu tiên, anh thấy Hựu Huyên thật dịu dàng, hoá ra cô không phải không biết cảm ơn, cô cũng sẽ đối xử với người khác tốt, chẳng qua, đối tượng không phải là người nhà của cô mà thôi.
Nghe xong lời cô, anh trầm mặc.
Thời gian quá muộn, vì không muốn kinh động đến cả nhà chú Phương. Lệ Bình dắt Hựu Huyên quay về nhà mình, anh bảo cô tắm rửa rồi ăn cơm. Sau đó bảo cô ngủ trên giường của mình, ánh mắt của anh không dịu dàng nữa, nhìn thẳng vào cô, bắt cô đi ngủ trong thời gian ngắn nhất.
Cứ cách ngày, anh mang lap đến trường, giúp cô ôn tập giữa thời tiết nóng bức đến gần 40 độ.
Thi cuối năm chấm dứt, ba thưởng cho mọi người một chuyến du lịch xuất ngoại, Hựu Huyên cự tuyệt, lý do rất đơn giản – cô chuẩn bị đi biểu diễn.
Hựu Đình ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảm giác đau nhói lan tràn ở trong lòng. Thật ra, cô đã biết, ngày đầu tiên chị cô chuyển đến, anh Lệ Bình đối xử với chị ấy rất đặc biệt rồi, chỉ là chị ấy không nhận ra, anh ấy vẫn muốn ở bên cạnh chị, thời gian ở cạnh chị còn nhiều hơn thời gian ở cạnh cô, anh mua cho chị thứ gì đó cũng tốt hơn so với mua cho cô.
Có đôi khi, cô tức giận, anh Lệ Bình đã nói: " Hựu Đình, em phải thông cảm cho Hựu Huyên, cô ấy đã mất mẹ, em không thể cáu kỉnh, phải đối xử tốt với cô ấy gấp đôi, có biết không?"
Cô không muốn thành con người lòng dạ hẹp hòi, cũng cố gắng đối xử với chị ấy thật tốt, nhưng …. Chị ấy vẫn lạnh nhạt với cô, khiến cô có cảm giác sợ hãi.
Nhưng chị ấy đối xử với anh Lệ Bình không giống thế, là vì anh Lệ Bình đối xử với chị rất tốt sao? Thật không hiểu nổi, cô chỉ biết rằng, nếu tình trạng này cứ diễn tiếp, anh Lệ Bình sẽ bị chị ấy cướp đi rất nhanh. Đến lúc đó, cô phải làm sao bây giờ? Cô thật sự rất thích, rất thích anh Lệ Bình, rất muốn làm vợ anh Lệ Bình.
Nước mắt lăn xuống, cô đi tới cạnh rèm cửa sổ …. Nếu cùng đàm phán với chị, chị ấy có trả anh Lệ Bình lại cho cô không? Chị ấy hung hăng như vậy, khẳng định là điều không thể.
"Hựu Đình, con làm sao vậy?" Tĩnh Phân đi tới, thấy nước mắt con gái, kinh ngạc hỏi.
" Không có việc gì ạ!" Cô gạt gạt nước mắt, xoay người chạy đi.
Tĩnh Phân nhìn con gái, xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện dưới vườn có người.
Hựu Huyên và Lệ Bình! Từ khi nào … chúng nó …. Hựu Huyên chẳng phải là người khó gần hay sao? Bà nhớ rõ ràng, Hựu Huyên không bao giờ để ý ai, làm sao có thể …
Nếu Lệ Bình và Hựu Huyên yêu nhau, vậy Hựu Đình của bà làm sao bây giờ? Từ nhỏ Hựu Đình đã khăng khăng một mực ở cạnh Lệ Bình, Hựu Đình bệnh tật thế này, lòng bà hốt hoảng, Hựu Đình sẽ không chịu nổi, nó rất cố chấp.
Hay là bà tìm Hựu Huyên nói chuyện? Không, càng nói càng chết, niềm vui lớn nhất của Hựu Huyên là thấy bà đau khổ, đau khổ …. Hựu Huyên lợi dụng Lệ Bình để …. Trả thù? Bà ngớ người.
Trong vườn, Hựu Huyên ngồi trên mặt cỏ, gió lạnh thổi nhẹ, ánh trắng khuyết ở trên trời cao chiếu sáng cả vườn.
Lệ Bình bận bịu nhiều việc, vốn chỉ cần đưa cô về nhà là lập tức trở về làm việc, nhưng ánh trắng hôm nay đẹp kì lạ, hơn nữa sáng rọi cả vườn, người đẹp cao ngạo quật cường tăng vài phần yếu đuổi, đẹp không tả được.
Cô giống như những cô gái khác, dịu dàng ngọt ngào, cho dù cô không tin tưởng trong chuyện tình yêu nhưng vẫn sa vào lưới, luôn gọi người bất đắc dĩ.
Cô yêu anh, không phải là thích, mà là yêu, đáng tiếc anh chưa từng nói câu anh yêu em bao giời, giống như điểm mấu chốt của hắn chỉ là thích, xem ra, cần phải dụ dỗ nhiều, mới có thể nắm được trái tim anh.
" Anh thích em không?"
Hựu Huyên thừa nhận, bản thân không có cảm giác an toàn, từ lúc hai người xác định tình cảm, mỗi ngày cô đều hỏi anh rất nhiều lần.
" Thích." Lệ Bình trả lời không chút nghĩ ngợi.
" Thích nhiều không?" Cô truy vấn.
" Thích đến nỗi em dùng mặt lạnh đáp lại sự nhiệt tình của anh, anh cũng không sợ hãi."
" Lâu rồi em không phát tia hàn băng chưởng với anh." Cô trừng mắt anh, đây là tố cáo vô vọng.
" Anh biết, một ngày kia em không lạnh lùng với tất cả mọi người, anh sẽ càng thích em hơn."
Đây là được voi đòi tiên!!!!
Cô nhắm mắt lại, không nói.
" Sao vậy, em không muốn à?" Anh biết cô thay đổi mặt, lại vẫn cứ nói chuyện dịu dàng với cô. Bởi vì anh hiểu rằng, đó là vết thương quá nằn, cần thời gian dài, cố gắng rất nhiều mới lành lặn được.
" Đây là hình thức bắt chẹt người khác à?" Cô chu miệng lên.
" Em muốn nghĩ như vậy cứ nghĩ, anh không có ý kiến." Anh chìa hai tay.
" Anh có biết em rất dũng cảm không?"
" Vào thời điểm đấy … anh nghĩ, anh biết việc nhận biết người của em sẽ không phủ nhận."
" Anh có biết, đối với uy hiếp đe doạ, em không để trong lòng."
" Anh không uy hiếp em." Anh trả lời.
" Bắt chẹt với uy hiếp có gì khác nhau sao?"
" Gần giống nhau, con trai bắt chẹt tình cảm với con gái, đó là vởi vì họ yêu nhau, còn bắt chẹt đứa con yêu thương cha mẹ, đó là bởi vì cha mẹ yêu con. Anh bắt chẹt em nhiệt tình với mọi người, bởi anh luôn hi vọng, thế giới này giúp em tìm được sự ôn hoà."
" Em không cần thế giới này cho em sự ôn hoà, em chỉ để ý đến anh."
" Anh, em đã chiếm được. Hơn nữa anh cũng xác định, sớm muộn gì cũng có một ngày, em biết được thiện ý của mọi người quan trọng với mình bao nhiêu."
Hựu Huyên bình tĩnh nhìn anh, nghĩ ngợi một lúc, chậm rãi lắc đầu.
" Cố chấp quá không?" Lệ Bình cười hỏi, ngay cả khẩu khí dịu dàng khiến người ta thật thoải mái.
" Đúng, cố chấp thế đấy!" Khả năng tranh luận không xung đột có hạn, nhiều hơn nữa, chỉ là sợ hãi.
Nhưng …. Chỉ cần chuyển ra ngoài ở, toàn bộ vấn đề đã được giải quyết, cô lạc quan nghĩ.
" Không nhớ chúng ta từng thảo thuận. Nếu mỗi ngày em hỏi anh có thích em không, anh trả lời là thích từng chút một, em phải tập đủ điểm mới có thể đổi thanh một người anh yêu em à?"
" 1500 điểm." Cô trả lời, đây là con số không vừa lòng chút nào.
" Được." Năm nay cô 18 tuổi, 22 tuổi là thời gian yêu đương tốt nhất, anh làm việc tương đối có kế hoạch, cho nên từng ngày một, anh sẽ nhích đến số 1500.
" Em đã tập 27 lần."
" Nếu em đồng ý thử thay đổi thân thiện với mọi người, anh có thể chiết khấu, dùng 1350 để đổi cũng được."
Buồn nôn! Cô nghiêm túc, anh cậy thế là người cô thích, nên muốn làm gì thì làm sao? Không được, tình yêu thuở đầu khiến cho người đạt đến cơ hội đàn áp, cô còn có thể ra mặt sao?
" Chu Lệ Bình, anh đừng tự tin quá chứ, nói không chừng càng về sau, em càng mệt mỏi, không muốn lấy điểm nữa."
Cô quay mặt, nói, cô là một cô gái cố chấp dũng cảm, đừng nghĩ ai cũng có thể uy hiếp cô.
Lệ Bình nhìn bóng dáng cô mà than thở, nữ sinh này, tính khí này không biết làm cho mình mệt nhiều như thế nào nữa.
Vươn tay, ôm lấy cơ thể cô, kéo cô vào trong ngực, anh ôm sau cô, cơ thể anh nhẹ nàng động đậy, miệng ngâm nga vài từ, anh dịu dàng hát khiến tấm lưng cứng rắn của cô mềm nhũn ra.
Lệ Bình an ủi mình, sự kiên cường của cô là bởi vì không có được yêu thương mà có. Sau này, anh sẽ cưng chiều cô, yêu cô, cho đến khi cô hiểu được lòng anh, có lẽ cô sẽ tự nguyện hoà nhập thế này.
Lệ Bình bận bịu nhiều việc, vì thu xếp công chuyện trong bệnh viện, một ngày không không quá 3 giờ, lại còn bớt thời gia xem Hựu Huyên biểu diễn nữa.
Hựu Huyên càng ngày càng nổi tiếng, rất nhiều chương trình trên tiết mục TV thích biễu diễn của cô, vũ đoàn càng thêm nổi tiếng, cô cũng không từ chối. Cho dù kì thi sát gần, học bạt mạng, cô vẫn ngoan ngoãn tham gia tiết mục.
Điểm này làm cho Lệ Bình không thích lắm, anh bày trên bàn đủ thứ vitamin và thực phẩm chức năng, anh gọi điện đúng giờ nhắc cô ăn cơm. Có đôi khi, cô tập múa không có thời gian nghe điện thoại, trong thời gian ngắn nhất, anh sai người ở đem thức ăn đến.
Thời gian biểu của cô rất đơn giản, trường học, vũ đoàn, trừ hai nơi này ra, không có nơi thứ 3.
Buổi tối trước kì thi cuối năm, 12h30p, cô còn ở trong vũ đoàn tập luyện vì tuần sau biểu diễn, Lệ Bình tức giận, chạy một mạch đến vũ đoàn, giống như gói bánh chưng, lấy quần áo bắt đầu bọc cô lại, đi vào con xe hơi.
Lúc này Hựu Huyên mới hiểu được, hoá ra anh không phải không giận. Kì thật, anh bắt đầu cố chấp đến doạ người.
Cô làm nũng với anh, nói: " Cô Giang tốt với em lắm. Mấy năm nay, cô ấy giống như mẹ em, luôn quan tâm giúp đỡ em, ấn tượng về mẹ với em dần mờ nhạt. Bài văn " Mẹ của tôi", em viết chính là cô giáo Giang …"
Hựu Huyên cũng không nói nhiều, anh hiểu được. Xem ra, cô rất cảm kích giáo viên Giang. Cô Giang đào tạo khích lệ nên Hựu Huyên sẵn sàng dùng sức lực trả ơn cô."
Đây là lần đầu tiên, anh thấy Hựu Huyên thật dịu dàng, hoá ra cô không phải không biết cảm ơn, cô cũng sẽ đối xử với người khác tốt, chẳng qua, đối tượng không phải là người nhà của cô mà thôi.
Nghe xong lời cô, anh trầm mặc.
Thời gian quá muộn, vì không muốn kinh động đến cả nhà chú Phương. Lệ Bình dắt Hựu Huyên quay về nhà mình, anh bảo cô tắm rửa rồi ăn cơm. Sau đó bảo cô ngủ trên giường của mình, ánh mắt của anh không dịu dàng nữa, nhìn thẳng vào cô, bắt cô đi ngủ trong thời gian ngắn nhất.
Cứ cách ngày, anh mang lap đến trường, giúp cô ôn tập giữa thời tiết nóng bức đến gần 40 độ.
Thi cuối năm chấm dứt, ba thưởng cho mọi người một chuyến du lịch xuất ngoại, Hựu Huyên cự tuyệt, lý do rất đơn giản – cô chuẩn bị đi biểu diễn.
Tác giả :
Thiên Tầm