Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi
Chương 14
Ly Thù đột nhiên quay đầu lại.
Trương Khâu đang cầm túi nghĩ lung tung không ngưng lại, bịch một tiếng trực tiếp đụng phải ngực Ly Thù, cứng rắn đến mức mũi y phát đau, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ly Thù, " Sao vậy?" Y thấy Ly Thù nhìn phía sau, quay đầu lại nhìn, trung tâm thương mại người đến người đi không có gì đặc biệt.
" Không có gì.
" Ly Thù thu hồi ánh mắt, cúi đầu thấy hai mắt Trương Khâu ngấn nước long lanh lóng lánh, khóe môi hơi cong lên, " Đi nhớ nhìn đường."
Trương Khâu:...!
Thật sự rất muốn đánh chết Ly Thù làm sao bây giờ!
"Đi thôi."
Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, cơn nóng nhanh chóng ập đến, trời đã xế trưa, cái nắng gay gắt nhất cuối tháng sáu.
Trương Khâu chậm rì rì đi phía sau lưng Ly Thù, những luồng khí lạnh như là từ trên người Ly Thù tỏa ra, thoải mái nở nụ cười, vui vẻ nói: " Buổi trưa, chúng ta ăn ở ngoài đj, về nhà làm cơm rất phiền phức."
Ly Thù xoay người thấy Trương Khâu cười có mấy phần giảo hoạt, rất đáng yêu.
" Cậu quyết định."
Trương Khâu cũng lười vào lại trung tâm thương mại, hơn nữa bây giờ mà đi ngang qua cửa hàng nội y ban nãy chắc sẽ xấu hổ muốn chết luôn, vì vậy chỉ vào nhà hàng Pizza Hut bên cạnh.
Bước vào nhà hàng, quả nhiên vẻ ngoài của Ly Thù lại thu hút sự chú ý của một đám người, mới vừa trải qua sự kiện mua quần lót, Trương Khâu luôn cảm thấy ánh mắt của những người trong nhà hàng nhìn bọn họ cứ kỳ quái thế nào ấy, kéo Ly Thù nói: "Chúng ta ngồi phía sau đi."
Ly Thù không có ý kiến gì, cô nhân viên bên cạnh cười ngọt ngào dẫn đường.
Món ăn còn chưa mang lên, Trương Khâu đã uống hết mấy cốc nước chanh, bụng hơi căng, nhỏ giọng nói: "Tôi đi nhà vệ sinh."
"Muốn tôi cùng cậu không?"
Trương Khâu quẫn bách nhanh chóng xua tay, sau đó thấy trong mắt Ly Thù có ý cười liền biết mình lại bị Ly Thù chơi, hận đến ngứa chân răng, nhưng vẫn nhịn xuống đi nhà vệ sinh.
Y làm sao có thể bị Ly Thù ăn gắt gao như vậy chứ? Quả thực không khoa học!
Nhà vệ sinh nam nữ thông dụng, bên trong hình như có người, Trương Khâu đứng bên ngoài đợi, kết quả cửa nhà vệ sinh mở ra, từ bên trong một người đàn ông bước ra, lúc này cửa bên ngoài cũng bị đẩy ra, người tiến vào cũng là người đàn ông mặc đồ đên, nhìn cách hai người này ăn mặc hình như là biết nhau.
"Xin chào, làm phiền nhường đường một chút." Trương Khâu nói xong cảm thấy có điều gì không đúng, trong lòng hồi hộp một chút, mới vừa mở miệng một cái cánh tay từ phía sau lưng vươn tới dùng khăn bịt thật chặt mũi và miệng y, y cố hết sức cũng chỉ phát ra vài âm thanh a a a, thần trí dần dần trở nên mơ hồ.
" Nhanh lên, nghe đại ca nói người bên ngoài rất lợi hại."
" Từ từ."
Sau đó Trương Khâu đã hoàn toàn bất tỉnh.
Tỉnh lại lần nữa đã trên xe, trong dạ dày khó chịu điên cuồng, nhưng vẫn nhịn xuống được, bên tai là tiếng nói chuyện, âm thanh khá quen thuộc, chính là hai người đã trói y.
"...!Liên lạc được rồi, lần này chúng ta phát tài rồi.
"
"Còn bao lâu nữa thì đến?"
"Nhanh thôi, hai giờ, mày nhìn người phía sau một chút, đừng để chạy mất, thực sự không được thì đánh ngất đi."
"Yên tâm để tao nhìn."
Trương Khâu chậm rãi mở mắt ra, tay y bị trói cả người ngã xuống hàng ghế sau, hai chân cũng bị trói, căn bản không có cách nào nhúc nhích, không biết có phải do bị trói lâu hay không, máu không lưu thông, cánh tay hơi tê tê rất khó chịu.
Người lái xe và người ngồi ở vị trí phó lái phía trước là hai người đã trói y, tốc độ không ngừng lao nhanh.
Y căn bản không biết hai người này, cũng không biết tại sao hai người này lại trói hắn, không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngủ không dám lên tiếng.
Vừa nhắm mắt lại, người đàn ông ngồi ở vị trí phó lái quay đầu lại nhìn Trương Khâu ở ghế sau, thấy không có tỉnh lại bắt đầu nói chuyện.
Hai người nói cái gì mà đào hầm, đổ đấu, gắp lạt ma, Trương Khâu trước đây không hiểu những thứ này, sau đó cùng đám người Kim lão đại xuống mộ một lần, mới phát hiện đám trộm mộ nói chuyện có cả một mớ thuật ngữ chuyên ngày, đào đường xuống mộ gọi là đào hầm, người trộm mộ biến thành thổ phu tử.
Hóa ra người trói y là bọn trộm mộ.
Trương Khâu cảm thấy khó hiểu, y và đám người kia rõ ràng là không quen biết nhau, tại sao lại muốn trói y, sau đó nghe mới biết mục tiêu thật sự của đối phương là Ly Thù, trong tay Ly Thù có phần bản đồ, mà đám người kia muốn, bọn họ không dám cường ngạch Ly Thù, lại đến trói y.
Con mẹ nó! Trên mặt y có viết mấy chữ bị trói rất vui à!
Trương Khâu có chút căm giận, đám trộm mộ này thật chẳng ra gì, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Lại nhớ đến đồ vật Ly Thù cầm trong tay vào tối hôm qua và sáng sớm hôm nay.
Buổi tối là một thứ ố vàng to bằng lòng bàn tay, y đi tắm ra Ly Thù liền cất vào, tiện tay nhét vào tủ đầu giường, sáng sớm là bản đồ Trung Quốc.
Thứ lớn bằng lòng bàn tay kia hẳn là thứ đám người này muốn.
Trương Khâu suy nghĩ một hồi, không biết có phải vì thuốc mê còn sót lại hay không, đầu y trở nên mơ màng sau đó ngủ thiếp đi.
Lần thứ hai tỉnh lại, y đã nằm trên giường ở khách sạn, vẫn bị trói gô như cái bánh chưng, bên ngoài là tiếng nói chuyện.
"...!Người anh em Ly Thù cậu yên tâm, chúng ta coi như cũng đã từng hợp tác qua, chuyện lần trước chúng ta nên nở nụ cười quên hết thù oán!"
"Người."
Giọng Ly Thù rất lạnh lùng, mang theo lệ khí.
Trương Khâu ở trên giường cách một cánh cửa cũng có thể hình dung ra được dáng vẻ hiện tại của Ly Thù, giống như lần đầu tiên gặp mặt trên xe lửa, đối phương phỏng chừng cũng bị hù chết.
Quả nhiên, đối phương lúng túng cười hai tiếng, vội vàng nói: "Người kia không tổn thương dù chỉ là một cọng tóc, đang ngủ ở bên trong, ôi chao nha, người anh em Ly Thù cậu đừng vội ——" sau đó đối phương sửng sốt không nói gì nữa, một giây sau liền nghe thấy tiếng đẩy cửa, một ánh mắt nóng rực quét tới, Trương Khâu nằm đơ trên giường nhanh chóng mở mắt ra, vừa vặn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng mang theo lệ khí của Ly Thù.
Lập tức bị trấn trụ.
Bất quá một giây sau thần sắc Ly Thù đã thay đổi trở về như cũ, ánh mắt cũng ôn hòa hơn rất nhiều, như người vừa rồi mặt mày đầy sát khí không phải hắn, bước thẳng về phía trước.
"Ly Thù!"
Trương Khâu vui mừng gọi một tiếng, phát hiện ánh mắt Ly Thù lạnh xuống mấy phần, nhiệt độ không khí hình như thấp xuống, những người phía sau nhanh chóng cười nói: "Chỉ là bị trói lại, không có bị thương."
Khi thấy rõ mặt người đến sau, Trương Khâu cũng sững sờ cả người, vậy mà lại là Kim lão đại.
Kim lão đại giơ tay muốn cởi trói cho y, Ly Thù ra tay rất nhanh, dao găm đã ở trên tay Kim lão đại, chỉ cần hắn với tay qua một centimet nữa thôi, thì tay Kim lão đại sẽ bay màu luôn, Kim lão đại sợ sệt nhanh chóng rút tay về, mặt tái mét.
" Cậu đến, cậu đến."
Ly Thù cầm dao găm làm vài đường gọn gàng, dây thừng liền bị cắt ra..
Trương Khâu lập tức từ trên giường đứng dậy, kết quả cả người mềm nhũn ngã xuống, bị Ly Thù ôm vào trong ngực, cau mày, "Làm sao vậy?"
"Không ăn cơm và bị tê hết cả người."
Ly Thù trực tiếp cúi xuống ôm ngang Trương Khâu lên, đúng tiêu chuẩn ôm công chúa.
Người tự nhận là đàn ông trưởng thành Trương Khâu mặt đỏ lên, bên cạnh còn có người ngoài nhìn kìa!
Lập tức nhỏ giọng nói: " Anh mau bỏ tôi xuống, như vậy rất khó coi, hai chúng ta đều là ——" những lời kế tiếp khi nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Ly Thù liền tắc ngấm.
Trương Khâu kinh hãi đỏ mặt, biểu tình của Kim lão đại như kiểu ra là thế, cứ thế cả đường bị Ly Thù ôm đến phòng khác.
Trở về phòng, Trương Khâu nhìn màn hình điện thoại, đã bảy giờ tối, liên tục mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của mẹ y, nhanh chóng gọi lại.
"Không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì, chơi vui vẻ nên quên thời gian...!Ly Thù nhà quê chỗ nào cũng chưa bao giờ tới, vì vậy con dẫn anh ấy đi chơi xung quanh, đi hai ba ngày! Vâng, còn biết rồi."
Cúp điện thoại, thấy Ly Thù đang nhìn y, hừ hừ, anh có bản lĩnh thì tới đây đánh tôi đi!
Ly Thù mặc kệ Trương Khâu, chăm chú xem đồ vật trong tay.
Trương Khâu vừa mới ăn cơm no nằm phè trên ghế sa lon chơi điện thoại, kết quả điện thoại hết pin trực tiếp tắt nguồn luôn, y ném điện thoại lên giường, sau một lát mò tới chỗ bên cạnh Ly Thù đang ngồi trên ghế sa lon, hỏi: "Kim lão đại tìm anh làm gì?"
"Đào mộ."
" Tôi biết, bọn họ một đám trộm ——" vốn là muốn nói một đám trộm mộ, vừa thấy Ly Thù định cất vào, thay đổi lời giải thích, "Đám thổ phu tử kia chính là làm cái nghề này, ý của tôi là anh với bọn họ muốn đi đâu?"
Ly Thù ngẩng đầu nhìn Trương Khâu một chút, " Tò mò?"
Trương Khâu gật đầu một cái, Ly Thù cầm thứ ố vàng trong tay đưa tới, Trương Khâu cầm lấy, cảm giác có hơi cứng, giống như làm bằng da gì đó, chỉ lớn chừng bàn tay, sơ đồ ngọn núi nhỏ được vẽ bằng những đường nét màu đen, là tấm bản đồ không hoàn chỉnh.
Y nhìn nhiều lần cũng không nhìn ra được cái gì, loại bản đồ này cũng không có tọa độ, chỉ có cảnh vật núi non sông suối, còn không hoàn chỉnh.
"Đây là nơi nào?"
"Tương Tây."
Tùng tùng tùng.
Có người gõ cửa.
Ly Thù đứng lên mở cửa, là Kim lão đại, không có bước vào, chỉ đưa cho Ly Thù một cái phong thư, Ly Thù nhận xong trực tiếp đóng của lại.
"Là cái gì vậy?"
"Vé máy bay." Ly Thù liếc nhìn Trương Khâu, "Ngày mai tôi đưa cậu về nhà trước."
Trương Khâu chần chừ một lúc, " Anh muốn đi Tương Tây?" Y hỏi câu này có chút ngu xuẩn, biết rõ mà còn hỏi, dừng một chút, hỏi ra điều bản thân vẫn luôn muốn hỏi, " Anh không giống kiểu người vì đồ cổ mà đào mộ, rốt cuộc là tại sao?"
"Cứu người." Ly Thù nói xong liền không nói nữa.
Trương Khâu bị câu trả lời của Ly Thù làm cho xoắn xuýt cả buổi tối, y cũng không biết xoắn xuýt vì điều gì, ngày thứ hai tỉnh lại dứt khoát nói: " Không về, tôi đi cùng với mọi người."
Y cho là Ly Thù sẽ khuyên y vài câu, đều đã nghĩ xong thuyết phục lý do, ví dụ như y sẽ gánh vác trách nhiệm khảo cổ, không thể nhìn bọn người Kim lão đại phá hoại đồ cổ, tốt xấu gì trước đây cũng có thể sữa chữa khuyên nhủ gì đó.
Kết quả Ly Thù trực tiếp gật đầu đồng ý.
Trương Khâu một bụng lời nói đều nín lại, khỏi nói nhiều cho mệt.
Không biết Kim lão đại làm bằng cách nào, mà khi lên máy bay cũng có vé của y.
Bay hai tiếng, đáp xuống sân bay Trường Sa, có một chiếc xe việt dã ngừng ở cửa, bên trong xe là hai người đàn ông xăm trổ, mặc âu phục đeo kính đen kính rầm, vừa nhìn là thấy khác Kim lão đại rồi.
Hai người cũng quen với thái độ Kim lão đại, Kim lão đại cũng không ngại, cười ha ha giới thiệu Ly Thù.
Ly Thù trước sau lạnh lùng, không nói gì trực tiếp lên xe.
Trương Khâu ở phía sau, lúc quay đầu lại đóng cửa xe, trong đám người ở cửa sân bay có một người rất quen mặt, chợt lóe lên, hình như đã gặp nhau ở đâu rồi, nhưng càng nghĩ, lại càng không nhớ ra, khiến Trương Khâu bức rứt cả quãng đường.
Khuôn mặt kinh diễm như thế sao lại quên được.
Kinh diễm!
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một gương mặt, Trương Khâu căng thẳng nắm lấy cánh tay Ly Thù, Ly Thù nhìn y, "Làm sao vậy?"
Có thể là do biểu hiện của y quá rõ ràng, dẫn tới Kim lão đại phía trước cũng chú ý đến, quay đầu lại nhìn, Trương Khâu nhịn xuống lời muốn nói, miễn cưỡng chuyển thành, "Tôi đói."
Ly Thù tin là thật.
"Xuống xe dẫn cậu đi ăn cơm."
Kim lão đại nghe là việc này, quay lại nghiêng đầu qua chỗ khác.
Trương Khâu vốn muốn nhẫn nhịn để khi xe đến nơi rồi nói, nhưng tính tình y kìm nén không được, móc điện thoại ra đánh một hàng chữ đưa tới tay Ly Thù.
Ly Thù cúi đầu nhìn, trên điện thoại di động rõ ràng là ——
Tôi nhìn thấy Hạ Bi Huệ vương..