Một Đời
Chương 11
Gian phòng xa hoa của Thịnh Thế Hiên rất lớn, nhưng tôi lại thấy nóng bức không chịu được, có lẽ là do mùa hè đã gần kề, có lẽ là do tôi uống rượu vang đỏ.
Mạnh Đông cùng Ngô Tư Tư sóng đôi ngồi đối diện tôi cùng Tập Lãng. Nhìn chênh lệch bên ngoài giữa hai người, bọn họ trông thực không xứng đôi, nhưng lại khá đằm thắm. Tôi thấy được Mạnh Đông rất quan tâm Ngô Tư Tư, ông ta lột xong tôm hùm liền đặt nó vào đĩa của Ngô Tư Tư, lấy tay vén tóc ra sau tai cho nàng ta động tác dịu dàng mà lại tinh tế.
Còn Tập Lãng, người chỉ là gắp ít đồ ăn cho tôi cho có lệ. Hơn nữa mỗi lần như thế, tôi đều căng thẳng nhìn theo chiếc đũa của người, người vốn không biết tôi thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, huống chi dạ dày tôi bây giờ, mà ăn phải thịt mỡ, thể nào cũng sẽ nôn mửa. Có điều thật may, mỗi lần người gắp cho tôi đều là rau dưa thanh đạm.
“Nhiều quá, em ăn không hết.” Tôi nhỏ giọng nói với người.
Tập Lãng lại cười cười khác thường, vừa tiếp tục gắp rau vào đĩa tôi, vừa dịu dàng nói, “Ngoan, ít quá, cần ăn nhiều một chút!”
Ngô Tư Tư ngồi cạnh tôi, cũng nhấc đũa gắp cho tôi một ít đồ ăn, nhìn tôi cười duyên nói, “Mộng Sơ, chị nói em nghe nhé, Tập Lãng ảnh chính là như thế này, rất biết giả bộ, em đừng trông anh ấy suốt ngày làm mặt lạnh lùng đoan chính mà tưởng thật, thực ra ảnh là một bụng nham hiểm đấy,” Ngô Tư Tư nói, nhướng mày lá xinh đẹp liếc về Tập Lãng ngồi xéo ở phía đối diện, “Hồi còn đi học, chị suốt ngày bị ảnh gọi tới gọi lui, không phải là giúp ảnh giặt áo, thì là múc nước mua cơm...” Nàng ta trông khay cơm của tôi, tiếp tục nói, “Giống như lúc này đây, ảnh mà có tha thiết bày ra thứ gì tốt cho chị, chị cũng chẳng dám nhận, ai mà biết được ảnh lại có ý xấu gì...”
Tôi nghe Ngô Tư Tư nói đến hào hứng dạt dào, khiến tôi cũng hứng thú theo, còn luôn miệng hỏi nàng ta mấy câu. Đối với quá khứ của Tập Lãng, tôi hoàn toàn không biết, nó thuộc về một người phụ nữ khác, thuộc về người phụ nữ xinh đẹp mà kiêu hãnh trước mặt tôi đây.
“Sau đó, chị làm sao cũng không ngờ được, Tập Lãng lại tuyên bố có tình cảm với chị, chứng minh ngay trước mặt bạn học trong bữa tiệc tối mừng năm mới, hát tặng chị một bản tình ca của Trương Tín Triết, thâm tình lắm nha, làm cho các nữ sinh khác cũng rơi nước mắt...”
Tôi ngẩn người mà nghe, nhưng tự nhiên không còn hứng thú như nãy nữa, tôi chẳng muốn nghe tiếp, nghe chồng mình đã từng yêu nồng nhiệt một người phụ nữ, nhưng lại chẳng có chút tình cảm đối với người vợ chung gối ba năm.
Tôi nhấc đũa, gắp đồ ăn trên bàn, nhìn cũng chẳng nhìn, bỏ tọt vào miệng.
“Ọe...” Một mùi tanh nồng bốc lên trong dạ dày tôi, tôi vội buông đũa che miệng, nhưng chính động tác cùng âm thanh chẳng mấy nhẹ nhàng kia, lại thu hút ánh mắt của ba người còn lại, bao gồm cả Tập Lãng.
Lúc Ngô Tư Tư kể chuyện quá khứ của người khiến tôi cứ mãi mê mẩn, Tập Lãng lại chỉ hơi cúi đầu. Bây giờ, người rốt cục ngẩng đầu, nhìn về phía tôi, trong con người đen thẳm lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó là ý cười ân cần săn sóc tràn đầy con mắt, chỉ là trong ý cười kia có ẩn ý giận lạnh lẽo, tôi nhìn thấy, thấy trong lòng hoảng hốt, đau đớn.
Ngô Tư Tư đưa khăn tay, Tập Lãng nhận lấy, một tay nhẹ lau khóe miệng tôi, tay kia từ tốn vuốt lưng tôi, lưng tôi dưới bàn tay ngươi, lặng lẽ nổi da gà.
“Mộng Sơ, chị Ngô là người từng trải, không phải em...”
Chẳng đợi Ngô Tư Tư nói hết, tôi lập tức cắt lời nàng ta, “Em dạo này đang giảm béo, ăn uống không được tốt lắm.”
Ngô Tư Tư nửa tin nửa ngờ mà gật đầu, lại lắc đầu, “Em gầy như thế, còn giảm béo gì nữa chứ, phải béo lên chút mới đẹp...” Nàng ta nói rồi thoáng nhìn Tập lãng, lại nhìn về ông chồng Mạnh Đông của mình, “Chi Ngô nói em nghe, làm phụ nữ nha, phải có một phần tự tin thanh cao, là đàn ông của em, dù thế nào thì ảnh cũng yêu em, bởi vậy mới nói, phụ nữ cần chi phải làm khổ chính mình!”
Ngô Tư Tư có phần đắc ý cười cười, nhướng mày hỏi tôi, “Có điều em nói thật nhé, chị rất muốn biết, Tập lãng làm sao theo đuổi em vậy?”
Câu này của nàng ta, hỏi rất khéo, lên giọng ở hai chữ “làm sao”, rồi nhấn giọng ngay chữ “em”, cả câu tạo hiệu ứng trước lên sau nhấn, nghe thế nào cũng không giống như đang hỏi, mà lại giống mỉa mai cay độc hơn.
“Không, là em theo đuổi anh ấy.” Tôi lắc đầu, ngưng mắt nhìn Tập Lãng bên cạnh, tôi biết mỗi lần tôi nhìn người, yêu thương trong mắt tôi vẫn mãnh liệt như xưa kia, “Em theo đuổi anh ấy trước, bởi vì, anh ấy đáng giá!”
Tập Lãng cũng nhìn về phía tôi, lông mi người lại hơi chớp động, tránh đi ánh mắt tôi, người không nói gì, chỉ là nhấc rượu vang đỏ trên bàn lên, một ngụm lại một ngụm uống cạn.
Ngô Tư Tư cong đôi môi đỏ mọng, cặp mắt quyến rũ nghiêng đi, tựa như đang lướt qua Tập Lãng, “Đấy là đương nhiên, sớm cùng bước muộn cùng bước, cùng một ý niệm, cả đời gắn bó dẫu cho long trời lở đất!”
Mạnh Đông cùng Ngô Tư Tư sóng đôi ngồi đối diện tôi cùng Tập Lãng. Nhìn chênh lệch bên ngoài giữa hai người, bọn họ trông thực không xứng đôi, nhưng lại khá đằm thắm. Tôi thấy được Mạnh Đông rất quan tâm Ngô Tư Tư, ông ta lột xong tôm hùm liền đặt nó vào đĩa của Ngô Tư Tư, lấy tay vén tóc ra sau tai cho nàng ta động tác dịu dàng mà lại tinh tế.
Còn Tập Lãng, người chỉ là gắp ít đồ ăn cho tôi cho có lệ. Hơn nữa mỗi lần như thế, tôi đều căng thẳng nhìn theo chiếc đũa của người, người vốn không biết tôi thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, huống chi dạ dày tôi bây giờ, mà ăn phải thịt mỡ, thể nào cũng sẽ nôn mửa. Có điều thật may, mỗi lần người gắp cho tôi đều là rau dưa thanh đạm.
“Nhiều quá, em ăn không hết.” Tôi nhỏ giọng nói với người.
Tập Lãng lại cười cười khác thường, vừa tiếp tục gắp rau vào đĩa tôi, vừa dịu dàng nói, “Ngoan, ít quá, cần ăn nhiều một chút!”
Ngô Tư Tư ngồi cạnh tôi, cũng nhấc đũa gắp cho tôi một ít đồ ăn, nhìn tôi cười duyên nói, “Mộng Sơ, chị nói em nghe nhé, Tập Lãng ảnh chính là như thế này, rất biết giả bộ, em đừng trông anh ấy suốt ngày làm mặt lạnh lùng đoan chính mà tưởng thật, thực ra ảnh là một bụng nham hiểm đấy,” Ngô Tư Tư nói, nhướng mày lá xinh đẹp liếc về Tập Lãng ngồi xéo ở phía đối diện, “Hồi còn đi học, chị suốt ngày bị ảnh gọi tới gọi lui, không phải là giúp ảnh giặt áo, thì là múc nước mua cơm...” Nàng ta trông khay cơm của tôi, tiếp tục nói, “Giống như lúc này đây, ảnh mà có tha thiết bày ra thứ gì tốt cho chị, chị cũng chẳng dám nhận, ai mà biết được ảnh lại có ý xấu gì...”
Tôi nghe Ngô Tư Tư nói đến hào hứng dạt dào, khiến tôi cũng hứng thú theo, còn luôn miệng hỏi nàng ta mấy câu. Đối với quá khứ của Tập Lãng, tôi hoàn toàn không biết, nó thuộc về một người phụ nữ khác, thuộc về người phụ nữ xinh đẹp mà kiêu hãnh trước mặt tôi đây.
“Sau đó, chị làm sao cũng không ngờ được, Tập Lãng lại tuyên bố có tình cảm với chị, chứng minh ngay trước mặt bạn học trong bữa tiệc tối mừng năm mới, hát tặng chị một bản tình ca của Trương Tín Triết, thâm tình lắm nha, làm cho các nữ sinh khác cũng rơi nước mắt...”
Tôi ngẩn người mà nghe, nhưng tự nhiên không còn hứng thú như nãy nữa, tôi chẳng muốn nghe tiếp, nghe chồng mình đã từng yêu nồng nhiệt một người phụ nữ, nhưng lại chẳng có chút tình cảm đối với người vợ chung gối ba năm.
Tôi nhấc đũa, gắp đồ ăn trên bàn, nhìn cũng chẳng nhìn, bỏ tọt vào miệng.
“Ọe...” Một mùi tanh nồng bốc lên trong dạ dày tôi, tôi vội buông đũa che miệng, nhưng chính động tác cùng âm thanh chẳng mấy nhẹ nhàng kia, lại thu hút ánh mắt của ba người còn lại, bao gồm cả Tập Lãng.
Lúc Ngô Tư Tư kể chuyện quá khứ của người khiến tôi cứ mãi mê mẩn, Tập Lãng lại chỉ hơi cúi đầu. Bây giờ, người rốt cục ngẩng đầu, nhìn về phía tôi, trong con người đen thẳm lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó là ý cười ân cần săn sóc tràn đầy con mắt, chỉ là trong ý cười kia có ẩn ý giận lạnh lẽo, tôi nhìn thấy, thấy trong lòng hoảng hốt, đau đớn.
Ngô Tư Tư đưa khăn tay, Tập Lãng nhận lấy, một tay nhẹ lau khóe miệng tôi, tay kia từ tốn vuốt lưng tôi, lưng tôi dưới bàn tay ngươi, lặng lẽ nổi da gà.
“Mộng Sơ, chị Ngô là người từng trải, không phải em...”
Chẳng đợi Ngô Tư Tư nói hết, tôi lập tức cắt lời nàng ta, “Em dạo này đang giảm béo, ăn uống không được tốt lắm.”
Ngô Tư Tư nửa tin nửa ngờ mà gật đầu, lại lắc đầu, “Em gầy như thế, còn giảm béo gì nữa chứ, phải béo lên chút mới đẹp...” Nàng ta nói rồi thoáng nhìn Tập lãng, lại nhìn về ông chồng Mạnh Đông của mình, “Chi Ngô nói em nghe, làm phụ nữ nha, phải có một phần tự tin thanh cao, là đàn ông của em, dù thế nào thì ảnh cũng yêu em, bởi vậy mới nói, phụ nữ cần chi phải làm khổ chính mình!”
Ngô Tư Tư có phần đắc ý cười cười, nhướng mày hỏi tôi, “Có điều em nói thật nhé, chị rất muốn biết, Tập lãng làm sao theo đuổi em vậy?”
Câu này của nàng ta, hỏi rất khéo, lên giọng ở hai chữ “làm sao”, rồi nhấn giọng ngay chữ “em”, cả câu tạo hiệu ứng trước lên sau nhấn, nghe thế nào cũng không giống như đang hỏi, mà lại giống mỉa mai cay độc hơn.
“Không, là em theo đuổi anh ấy.” Tôi lắc đầu, ngưng mắt nhìn Tập Lãng bên cạnh, tôi biết mỗi lần tôi nhìn người, yêu thương trong mắt tôi vẫn mãnh liệt như xưa kia, “Em theo đuổi anh ấy trước, bởi vì, anh ấy đáng giá!”
Tập Lãng cũng nhìn về phía tôi, lông mi người lại hơi chớp động, tránh đi ánh mắt tôi, người không nói gì, chỉ là nhấc rượu vang đỏ trên bàn lên, một ngụm lại một ngụm uống cạn.
Ngô Tư Tư cong đôi môi đỏ mọng, cặp mắt quyến rũ nghiêng đi, tựa như đang lướt qua Tập Lãng, “Đấy là đương nhiên, sớm cùng bước muộn cùng bước, cùng một ý niệm, cả đời gắn bó dẫu cho long trời lở đất!”
Tác giả :
winter Tiểu Tửu Oa