Một Đời Thương
Chương 17
Chiếc xích dài giam giữ tôi vào chiếc giường mềm mại, từ hôm qua đến giờ tôi chưa ngủ được một chút nào. Dưới bụng cơn đau vẫn âm ỉ không ngừng..
- Thả tao ra, thả tao ra lũ chó này.
Đây không biết là câu yêu cầu lần thứ bao nhiêu của ngày hôm nay rồi. Từ năn nỉ, van xin, đe dọa, khóc lóc, tôi gần như điên cuồng làm đủ cách nhưng vẫn không thấy bất cứ ai bước vào hỏi han.
Gần như kiệt sức, bụng vừa đau vừa đói, trước mắt tôi chỉ còn một màu trắng hư ảo.. Tôi không hiểu, tôi đến giờ cũng không thể hiểu được vì sao Trình Ca lại phải làm như thế. Anh không yêu tôi nữa, không muốn ở bên cạnh tôi nữa, anh có thể nói mà.. Chỉ cần anh nói thì tôi nhất định sẽ không làm khó anh, tôi sẽ không bao giờ làm khó anh đâu..Tội tình gì anh phải hành hạ tôi như thế chứ?!!
Một tay ôm bụng, tay còn lại cố gắng chống đỡ đi xuống giường nhưng chỉ được một bước tôi lại ngã nhào xuống đất. Nền gạch lạnh lẽo, lạnh như chính cõi lòng của tôi bây giờ vậy...
- Châu, Ngọc Châu cô có sao không?
Nghe tiếng gọi tôi ngẩn đầu lên nhìn, Trần Luân một tay đỡ lấy tôi, tay còn lại nâng tôi lên giường.
- Anh...anh...
Trần Luân ôm lấy thân thể gầy gò của tôi, giọng hắn ôn nhu lo lắng:
- Lát hãy nói, cô cố gắng lên, tôi sẽ tìm cách đưa cô ra khỏi đây.
Tôi gật đầu, bay giờ nên im lặng là tốt nhất, cơ thể tôi gần như sắp chống đỡ hết được nữa rồi..
- Trần Luân à, anh lại thương hoa tiếc ngọc nữa sao, bộ anh quên là cô ta đã lấy đi con chip trên tay anh à?
Thanh Lam, cô ta một thân quý phái đi vào, tôi nhìn cô ta, cô ta lại trừng mắt cười khinh bỉ nhìn tôi. Nếu giây phút đó tôi có dao găm, tôi sẽ xiên cho cô ta một nhát chết ngay tại chỗ cũng được, bộ mặt kia xinh đẹp nhưng đáng hận quá.
- Thanh Lam chuyện của tôi không cần cô nhắc, nên nhớ là giao ước của chúng ta.
Thanh Lam cười ha hả, cô ta đi đến gần tôi, Trần Luân nhịn không được chắn ngang lên trước bảo vệ. Cô ả thấy thế liền nhếch môi, đẩy Trần Luân sang một bên, tiến về phía tôi. Thanh Lam nâng cầm tôi lên, giọng ả lạnh lẽo không thiếu mùi ganh tỵ:
- Cô tốt sống thật thế mà được 2 người đàn ông...à không bây giờ chỉ còn 1 thôi...cô biết vì sao không? Vì Tuấn Trình là của tôi, là của riêng Thanh Lam tôi thôi. Cô lấy tư cách gì mà tranh giành với tôi.
Tôi ngẫm nghĩ một chút, trong mắt cô ta có ý vị của sự ganh tỵ, mà mức độ ganh tỵ rất mạnh.. Nếu như Trình Ca yêu cô ta thì cần gì cô ta phải ganh tỵ với tôi, chưa hết Trần Luân sẽ không thể nào chung hội chung thuyền với Trình Ca được.. Đây là như thế nào?
Tôi giả vờ sợ hãi, bây giờ mà quật cường quá thì thiếu điều đi tìm Diêm vương.
- Cô thắng rồi tại sao còn giam giữ tôi, cô và Trình Ca muốn gì?
Thanh Lam như thỏa ý, cô ả bật cười:
- Tôi biết cô bây giờ hận tôi và anh Trình nhiều lắm...nhưng mà làm sao được tình yêu mà, cô ép anh ấy cũng không được.
- Tôi không bằng cô, đúng nhưng cô xem cô và anh ta đê tiện nhốt tôi lại thì có ích gì? Chi bằng thả tôi ra để tôi đi đến nơi khác sống sau này tôi sẽ không bao giờ quay lại quấy rầy hai người ân ái nữa..
Giọng điệu tôi đau buồn hết sức có thể, Thanh Lam thấy thế còn thích thú. Nếu tôi đoán không lầm, trong việc này e ra có ẩn tình mà tôi không biết được.
Trần Luân bây giờ mới lên tiếng:
- Cô để tôi đem cô ấy đi được chưa?
Thanh Lam cười nhạt, cô ả cho ra bật laptop, trên màn hình tivi hiện lên gương mặt Tuấn Trình. Ả ta nhìn tôi, cười man rợ:
- Đây là người đàn ông cô yêu thương muốn gửi gắm đến cô, cô mau nghe đi, nghe cho kỹ vào.
Ả vừa nói vừa ấn đầu kéo tôi lên trước, may có Trần Luân giữ lại nếu không tôi đã ngã nhào lên trước rồi.
Tôi cố gắng gượng, trên bụng đau nhói, mồ hôi rỉ ra không ngừng. Tôi phải cố gắng chịu đựng, bên cạnh Trần Luân may ra tôi còn được sống tốt còn hơn ở lại nơi này chịu đựng đau khổ.
Trên màn hình Trình Ca gương mặt lạnh lẽo, anh đang ngồi trong phòng làm việc, phía sau là tên Sói với vẻ mặt nghiêm túc hết sức.
- Tam Như tôi xin lỗi nhưng người tôi yêu là Thanh Lam...Cố gắng hơn nữa cũng không thể yêu được ai ngoài cô ấy... Tôi biết cô đau lòng nhưng mà để cô ấy đau lòng thì tôi chỉ có thể chọn để cô đau lòng, vì với tôi cô ấy quan trọng lắm...Cứu giúp em chỉ là một việc tôi xem trên lợi ích để làm, hoàn toàn không xuất phát từ tình yêu em phải hiểu cho tôi... Em nên quên tôi đi, tôi sẽ buông tha cho em, còn nếu như em vẫn ngoan cố chống đối lại cô ấy tôi sẽ không để em được sống yên ổn trên cõi đời này!
Bàn tay tôi run run giấu sau chiếc váy trắng, tôi hiểu... tôi hiểu cả rồi!!
- Trình Ca, anh là đồ khốn nạn, anh khốn nạn, tôi hận anh, hận anh...
Kèm theo tiếng hét đau thương là tiếng khóc thảm vang vọng trời đất. Tôi đau lòng, thật sự có chút đau lòng...
Thanh Lam thấy tôi khốn khổ, ả vui mừng phấn khích, tay ả bóp lấy mặt tôi, nói từng câu từng chữ:
- Cô nên quên đi thì hơn, người như cô không đủ tư cách được yêu thương đâu...haha..haha..
Nói rồi ả quay sang Trần Luân, phẩy tay hào phóng:
- Anh đưa cô ta đi đi nhưng nhớ những gì tôi và anh đã nói.
Trần Luân tiến đến ôm lấy tôi, bên ngoài Thanh Lam cho người mở khóa xích, không đợi ai nói Trần Luân một khắc ôm tôi thật nhanh đi ra ngoài.
Đến xe, tôi cố hết sức nói thầm vào tai hắn:
- Bụng tôi...đau...
Cuối cùng tôi ngất đi không còn biết gì nữa..
Lúc tỉnh dậy hình như đã là sáng của ngày hôm sau thì phải, ngước nhìn xung quanh là một căn phòng sang trọng ấm áp. Tôi cố nâng người ngồi dậy nhưng trên bụng vẫn còn khá khó chịu, vừa hay Trần Luân từ cửa đi vào. Thấy tôi, hắn cuốn quýt ấn người tôi xuống, giọng lo lắng:
- Ngọc Châu, cô nằm xuống đi, không được ngồi dậy đâu, bác sĩ nói thai cô yếu có nguy cơ sảy cao nếu cô còn đi lại nhiều.
Tôi cười khẩy:
- Tôi có gì đâu chỉ là sảy thai.. gì, anh nói cái gì, anh vừa nói ai sảy thai???
Bàn tay tôi run run gần như không khốn chế được, kích động như điên nhào lên phía trước. Trần Luân phải một tay ôm lấy tôi, tay còn lại ấn tôi nằm xuống, hắn thở phào một hơi ý vị khó hiểu, hỏi:
- Cô không biết mình có thai sao?
Tôi ngơ ngác lắc đầu, tay bất giác đặt lên bụng...Con...đây là con tôi và Trình Ca sao??
- Chẳng trách, cô có thai được hơn 1 tháng rồi, hôm qua tôi đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra thai yếu, cô phải yên tĩnh nằm trên giường, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Tôi liên tục gật đầu, trên mặt chắc bây giờ đang ngốc lắm. Không giấu được kích động, tôi bất giác nở nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn.. Ước nguyện sinh con cho Trình Ca cuối cùng tôi cũng làm được rồi...
Trần Luân nhìn tôi, hắn có chút không hiểu được:
- Trình Ca đối xử với cô như thế mà cô vẫn vui kho biết có con với hắn sao, cô mù quáng đến thế à?
Tôi lắc đầu, cười nhẹ:
- Trình Ca..anh ấy bị ép!
Trần Luân ngạc nhiên, hắn lát sau lại cười khẩy:
- Cô vẫn còn bao che cho hắn?
Tôi lại lắc đầu, một tay che lấy bụng nhỏ, ngước mắt lên nhìn Trần Luân, nhỏ giọng nói:
- Trên người tôi, có cái gì nguy hiểm đúng không?
Trần Luân lần này ngạc nhiên cực điểm, hắn không do dự, hỏi:
- Sao cô biết?
- Tôi cảm nhận được, nó đặt ở đâu, đầu, ngực hay là chân?
Trần Luân mím môi, hắn thở một hơi, nói:
- Bên hông, bên hông trái của cô.
Tôi ngạc nhiên đưa tay sờ sờ, phát hiện ra một khối u u nhỏ.
- Cái này giống boom phát nổ sao?
- Gần như vậy, Thanh Lam cô ta có chip công tắc tôi cũng không thể làm gì được, tất cả người của tôi chưa nhìn thấy loại chip boom được gắn vào da con người như thế này. Cô...cố gắng chịu đựng, tôi nhất định sẽ giúp cô.
Tôi gật đầu nhìn hắn, xin một khẩn cầu:
- Trần Luân tôi biết anh thích tôi nhưng bản thân tôi bây giờ đã là vợ là mẹ của con người ta, tôi căn bản không có cách nào báo đáp được anh. Nhưng mà nếu anh đã thương xót cứu tôi một lần, tôi xin anh có thể giúp tôi một việc nữa không?
- Việc gì, cô nói đi nếu giúp được tôi sẽ giúp?
Tôi cố gắng ngồi dậy:
- Anh giúp tôi liên lạc với Trình Ca, rằng tôi đã được an toàn ở chỗ anh.
Trần Luân ngạc nhiên:
- Chỉ như thế thôi?
- Ừm chỉ cần nhiêu đó thôi, Trình Ca tự biết cách đến đưa mẹ con tôi về.
Trần Luân khẽ cười nhẹ, hắn không hiểu hỏi:
- Cô tin tưởng anh ta đến mức độ đó sao?
Tôi gật đầu, thành thật nói:
- Yêu nhau phải tin tưởng nhau, nếu đến cả việc tin tưởng vào chồng mình tôi còn làm không được thì nói gì đến việc ra ngoài làm chuyện lớn lao chứ?!
Trần Luân lắc đầu, hắn ta cười khổ:
- Xem ra tôi hết cơ hội rồi, thật đáng tiếc..
Tôi nhìn hắn, trong mắt hắn hoàn toàn có sự tiếc nuối cùng thất vọng. Hắn...thật sự là một người tốt nhung tiếc quá tôi lại không thể yêu được người tốt này rồi, xem ra tên đàn ông xấu xa nào đó mới là gout của tôi.
- Cảm ơn anh, anh rất tốt!
Trần Luân cũng không nói gì khác, hắn gật đầu nhìn tôi thêm một lát sau đó đi ra ngoài.
Tôi khẽ thở dài, bàn tay lại vô thức vuốt ve bụng nhỏ phẳng lì. Trong đây ấy mà bây giờ đã có một sinh linh bé nhỏ, là mầm sống của tôi và Trình Ca.. thật sự tốt quá rồi!!
Nghĩ đến Trình Ca, tôi thoáng chốc cảm thấy rầu rĩ. Anh ấy đã nói với tôi rằng " Tam Như cố gắng tôi cứu em ", người khác có lẽ không biết nhưng tôi thì làm sao lại không biết được. Ngày trước tôi và anh từng chơi đùa với nhau về câu nói ẩn ý. Một câu nói dài nhưng đầu dòng mỗi câu sẽ mang một từ trọng điểm. Cũng giống như hôm qua khi Thanh Lam cho tôi xem đoạn video Trình Ca nói, ở mỗi câu anh luôn ngắt một nhịp mới nói tiếp. Đó chẳng phải là ý chính mà anh muốn biểu đạt hay sao?
Đùa sao, Thanh Lam cô làm sao cướp được ngay đàn ông của tôi được cơ chứ?!!
Sờ sờ bên hông, tôi cố chạm vào nơi có con chip boom nhỏ, chỗ đó da thịt nóng ấm khác lạ. Tôi không nghĩ rằng Thanh Lam lại có thể dùng thủ đoạn cực đoan đến mức độ này để đối phó với tôi và Trình Ca. Chắc hẳn con chip boom này chỉ có thể ngắt mạch chính mới có thể tháo gỡ được, nếu không thì với thủ đoạn của Trần Luân có thể ngồi nhìn con chip boom vẫn ngang nhiên trong người tôi sao. Còn nữa Trình Ca nếu không vì sự an nguy của tôi thì nhất định đã cho Thanh Lam một nhát ngay tim rồi, với tính cách của anh mà làm những việc dưới sự sai khiến của người khác thật sự là điều tệ hại..
Khẽ nhếch môi cười, Thanh Lam này, tôi phải tự tay xử lý ả ta mới cảm thấy sảng khoái!
An yên dưỡng thai ở biệt thự của Trần Luân, mỗi ngày đều ăn ngủ đúng giờ, chiều chiều còn được Trần Luân đưa đi dạo ăn uống vui vẻ. Tôi cũng rất phối hợp với hắn, vì nếu không làm thế Thanh Lam kia sẽ nghi ngờ. Họa may cô ả kích động ấn một nút chắc tôi thịt nát xương tan không còn lưu lại một cọng lông trên cõi đời này rồi quá.. Eo con tôi vẫn còn chưa ra đời đâu nha!!!
Hôm nay Trần Luân đưa tôi đi ăn hải sản, trong phòng VIP của nhà hàng là một đội ngũ bác sĩ sản khoa đang túc trực. Thấy tôi đến mọi người không hẹn mà im lặng thăm khám thai kỳ cho tôi và bé con. Người ngoài không biết nhưng tôi có thể biết được nhà hàng này là của Trình Ca, anh sắp xếp cho tôi đến đây với mục đích an toàn là chính. Thanh Lam cực đoan và nguy hiểm, cô ta có thể cài người theo dõi tôi và Trần Luân ở bất cứ chỗ nào.
- Cô Như, cô và đứa bé đều khỏe, bước sang tháng thứ 3, thai tương đối ổn định nhưng cô vẫn nên chú ý những thứ tôi dặn. Hiện tại cô không thể xem được hình siêu âm nhưng một thời gian sau ổn định lại tôi sẽ cho cô xem tất cả.
Tôi gật đầu, trong lòng vừa vui mừng vừa phấn khích..
Sau khi mấy vị bác sĩ đi được một lúc, thức ăn cũng được đưa lên. Trong phòng không còn ai, tôi mới hỏi Trần Luân:
- Anh liên lạc với Trình Ca sao?
Trần Luân tách cho tôi thịt cua, hắn nhàn nhạt trả lời:
- Là hắn liên lạc cho tôi, ở đây là địa bàn của hắn.
Tôi gật đầu, hài lòng ăn một miếng thịt cua, đứa bé này tương đối ngoan ngoãn, ngoài việc mỗi sáng đánh răng sẽ nôn một chút thì cả ngày đều vui vui vẻ vẻ ăn uống ngủ nghỉ thoải mái. Tôi dạo này do ăn nhiều lại béo lên một chút, sắc mặt hồng hào, Trần Luân quả là nuôi khéo.
- Trần Luân, Thanh Lam cô ấy đáng sợ đến mức cả anh cũng phải kiên dè sao?
Trần Luân vẫn bộ dạng lộc vỏ tôm, hắn nói:
- Có thể nói thế, ngay cả Trình Ca cũng không lật được cô ta thì tôi không thể rồi. Nhưng mà Thanh Lam đáng lý không thể nào thần thông quảng đại đến mức khống chế được Vương Tuấn Trình. Chỉ là hiện giờ cô ta nắm giữ mạng sống của em nên không ai có thể đọng đến cô ấy. Con chip boom trong người em là hàng cực phẩm vừa được nghiên cứu.
Tôi ngạc nhiên:
- Tôi là người thử nghiệm đầu tiên sao?
Trần Luân gật đầu:
- Ừm, tôi và Trình Ca cũng không chắc nếu mổ lấy con chip boom ra có thật sự như lời Thanh Lam là phát nổ hay không nhưng dù sao cũng không nên mạo hiểm trên tính mạng của em.
Tôi gật đầu:
- Tôi cũng không muốn mấy anh mạo hiểm trên người tôi đâu, tôi vẫn còn muốn ăn thịt cua đến khi răng rụng đấy. Nhưng mà Thanh Lam cô ta là ai, trước kia tôi nghe Sói nói cô ta là đào cao cấp được Trình Ca đào tạo lên mà, mà hình như cũng có quan hệ tình cảm với anh mà?
Trần Luân giống như chột dạ, hắn nhét tôm đã lột vỏ vào miệng tôi, hắng giọng, nói:
- Ừ thì cũng có, cô ta cũng là tiếp cận tôi lấy con chip kia, nhưng mà tôi chỉ thích thú với thân thể cô ta chứ không đến mức yêu thích mà buông bỏ phòng bị như khi gặp em, cho nên đừng đánh đồng, chẳng ai giống em được cả.
Tôi nghẹn họng, e hèm một tiếng, nhai nhai com tôm:
- À ừ anh đừng nhắc chuyện con chip, tôi cảm thấy áy náy..
Trần Luân nhìn tôi, ánh mắt anh dịu nhẹ đi rất nhiều.
- Con chip đó vốn cũng là điều phiền phức, em lấy đi nhưng không lấy mạng của tôi là đã tốt rồi, tôi chưa bao giờ trách em.
Tôi lại lột cho hắn một con tôm nhỏ, đưa vào miệng hắn, vui vẻ nói:
- Cho anh, tôi đền bù con chip cho anh bằng một con tôm, được chưa?
Trần Luân thoáng bật cười:
- Quá chênh lệch nhưng mà tôi chấp nhận haha..
Nhai nhai xong con tôm, Trần Luân nghiêm túc nói:
- Thanh Lam trước kia là người của Trình Ca nhưng sau khi hắn không điều cô ta làm việc nữa thì dần như cô ta liền biến mất khỏi giới giải trí nhưng theo tôi đoán thì tình cảm của Thanh Lam giành cho anh ta vẫn không thay đổi, có thể nói là cô ta yêu Tuấn Trình thật lòng. Tôi có nghe nói lúc em và Trình Ca ở bên nhau cô ta có qua lại với một người đàn bà bí ẩn, không biết là mối quan hệ gì nhưng khi người đàn bà đó trả thù vài tên máu mặt trong bữa tiệc của Quách Thọ thì bà ta biến mất. Sau đó hình như tổ chức bí ẩn kia rơi vào tay Thanh Lam và xảy ra loại chuyện như bây giờ.
Tôi nheo mắt:
- Nếu nói thế chẳng phải Thanh Lam đang lợi dụng người đàn bà kia sao?
Trần Luân gật đầu:
- Có thể, người đàn bà kia mất tích ít nhiều cũng liên quan đến Thanh Lam. Bên phía Trình Ca đang cho người tìm kiếm, bà ta cũng chính là người chế tạo ra loại chip boom này. Nếu tìm được bà ta thì mạng của em xem như được giữ và em cũng có thể quay về bên tên họ Trình... Nhưng mà tôi lại không muốn em phải đi, dù là nuôi em hay con em tôi cũng cảm thấy vui vẻ..
- Trần Luân, anh tội gì phải làm vậy...
Trần Luân cười nhạt, giọng anh bất lực thật sự:
- Hết cách rồi, tôi không kìm được tình cảm với em..
Tôi hít vào một hơi, nhìn hắn ta, lòng tôi bất giác lại khó chịu. Tình cảm vừa thiêng liêng vừa là thứ gây mê mù quáng nhất trên đời này. Trần Luân đi đến bước này đã là điều không dễ, nếu tôi là hắn tôi chắc sẽ không để cho hắn phải rời xa tôi..Nhưng mà có nhốt tôi cả đời thì tôi vẫn chỉ yêu Trình Ca, ai bảo là do anh ấy hành hạ trái tim tôi trước chứ.
Thở dài một hơi, trong lòng tôi thầm gào thét:
- Trình Ca đầu đất, anh không mau cứu em thì em sẽ gả cho người khác đấy, con anh cũng sẽ gọi người ta là bố đấy. Anh còn chậm chạp lề mề thì sẽ mất vợ như chơiiiiii......
Bên trong biệt thự Trình Ca, một người đàn ông đẹp trai tuấn tú chắc đang hắc xì dữ dội!
- Thả tao ra, thả tao ra lũ chó này.
Đây không biết là câu yêu cầu lần thứ bao nhiêu của ngày hôm nay rồi. Từ năn nỉ, van xin, đe dọa, khóc lóc, tôi gần như điên cuồng làm đủ cách nhưng vẫn không thấy bất cứ ai bước vào hỏi han.
Gần như kiệt sức, bụng vừa đau vừa đói, trước mắt tôi chỉ còn một màu trắng hư ảo.. Tôi không hiểu, tôi đến giờ cũng không thể hiểu được vì sao Trình Ca lại phải làm như thế. Anh không yêu tôi nữa, không muốn ở bên cạnh tôi nữa, anh có thể nói mà.. Chỉ cần anh nói thì tôi nhất định sẽ không làm khó anh, tôi sẽ không bao giờ làm khó anh đâu..Tội tình gì anh phải hành hạ tôi như thế chứ?!!
Một tay ôm bụng, tay còn lại cố gắng chống đỡ đi xuống giường nhưng chỉ được một bước tôi lại ngã nhào xuống đất. Nền gạch lạnh lẽo, lạnh như chính cõi lòng của tôi bây giờ vậy...
- Châu, Ngọc Châu cô có sao không?
Nghe tiếng gọi tôi ngẩn đầu lên nhìn, Trần Luân một tay đỡ lấy tôi, tay còn lại nâng tôi lên giường.
- Anh...anh...
Trần Luân ôm lấy thân thể gầy gò của tôi, giọng hắn ôn nhu lo lắng:
- Lát hãy nói, cô cố gắng lên, tôi sẽ tìm cách đưa cô ra khỏi đây.
Tôi gật đầu, bay giờ nên im lặng là tốt nhất, cơ thể tôi gần như sắp chống đỡ hết được nữa rồi..
- Trần Luân à, anh lại thương hoa tiếc ngọc nữa sao, bộ anh quên là cô ta đã lấy đi con chip trên tay anh à?
Thanh Lam, cô ta một thân quý phái đi vào, tôi nhìn cô ta, cô ta lại trừng mắt cười khinh bỉ nhìn tôi. Nếu giây phút đó tôi có dao găm, tôi sẽ xiên cho cô ta một nhát chết ngay tại chỗ cũng được, bộ mặt kia xinh đẹp nhưng đáng hận quá.
- Thanh Lam chuyện của tôi không cần cô nhắc, nên nhớ là giao ước của chúng ta.
Thanh Lam cười ha hả, cô ta đi đến gần tôi, Trần Luân nhịn không được chắn ngang lên trước bảo vệ. Cô ả thấy thế liền nhếch môi, đẩy Trần Luân sang một bên, tiến về phía tôi. Thanh Lam nâng cầm tôi lên, giọng ả lạnh lẽo không thiếu mùi ganh tỵ:
- Cô tốt sống thật thế mà được 2 người đàn ông...à không bây giờ chỉ còn 1 thôi...cô biết vì sao không? Vì Tuấn Trình là của tôi, là của riêng Thanh Lam tôi thôi. Cô lấy tư cách gì mà tranh giành với tôi.
Tôi ngẫm nghĩ một chút, trong mắt cô ta có ý vị của sự ganh tỵ, mà mức độ ganh tỵ rất mạnh.. Nếu như Trình Ca yêu cô ta thì cần gì cô ta phải ganh tỵ với tôi, chưa hết Trần Luân sẽ không thể nào chung hội chung thuyền với Trình Ca được.. Đây là như thế nào?
Tôi giả vờ sợ hãi, bây giờ mà quật cường quá thì thiếu điều đi tìm Diêm vương.
- Cô thắng rồi tại sao còn giam giữ tôi, cô và Trình Ca muốn gì?
Thanh Lam như thỏa ý, cô ả bật cười:
- Tôi biết cô bây giờ hận tôi và anh Trình nhiều lắm...nhưng mà làm sao được tình yêu mà, cô ép anh ấy cũng không được.
- Tôi không bằng cô, đúng nhưng cô xem cô và anh ta đê tiện nhốt tôi lại thì có ích gì? Chi bằng thả tôi ra để tôi đi đến nơi khác sống sau này tôi sẽ không bao giờ quay lại quấy rầy hai người ân ái nữa..
Giọng điệu tôi đau buồn hết sức có thể, Thanh Lam thấy thế còn thích thú. Nếu tôi đoán không lầm, trong việc này e ra có ẩn tình mà tôi không biết được.
Trần Luân bây giờ mới lên tiếng:
- Cô để tôi đem cô ấy đi được chưa?
Thanh Lam cười nhạt, cô ả cho ra bật laptop, trên màn hình tivi hiện lên gương mặt Tuấn Trình. Ả ta nhìn tôi, cười man rợ:
- Đây là người đàn ông cô yêu thương muốn gửi gắm đến cô, cô mau nghe đi, nghe cho kỹ vào.
Ả vừa nói vừa ấn đầu kéo tôi lên trước, may có Trần Luân giữ lại nếu không tôi đã ngã nhào lên trước rồi.
Tôi cố gắng gượng, trên bụng đau nhói, mồ hôi rỉ ra không ngừng. Tôi phải cố gắng chịu đựng, bên cạnh Trần Luân may ra tôi còn được sống tốt còn hơn ở lại nơi này chịu đựng đau khổ.
Trên màn hình Trình Ca gương mặt lạnh lẽo, anh đang ngồi trong phòng làm việc, phía sau là tên Sói với vẻ mặt nghiêm túc hết sức.
- Tam Như tôi xin lỗi nhưng người tôi yêu là Thanh Lam...Cố gắng hơn nữa cũng không thể yêu được ai ngoài cô ấy... Tôi biết cô đau lòng nhưng mà để cô ấy đau lòng thì tôi chỉ có thể chọn để cô đau lòng, vì với tôi cô ấy quan trọng lắm...Cứu giúp em chỉ là một việc tôi xem trên lợi ích để làm, hoàn toàn không xuất phát từ tình yêu em phải hiểu cho tôi... Em nên quên tôi đi, tôi sẽ buông tha cho em, còn nếu như em vẫn ngoan cố chống đối lại cô ấy tôi sẽ không để em được sống yên ổn trên cõi đời này!
Bàn tay tôi run run giấu sau chiếc váy trắng, tôi hiểu... tôi hiểu cả rồi!!
- Trình Ca, anh là đồ khốn nạn, anh khốn nạn, tôi hận anh, hận anh...
Kèm theo tiếng hét đau thương là tiếng khóc thảm vang vọng trời đất. Tôi đau lòng, thật sự có chút đau lòng...
Thanh Lam thấy tôi khốn khổ, ả vui mừng phấn khích, tay ả bóp lấy mặt tôi, nói từng câu từng chữ:
- Cô nên quên đi thì hơn, người như cô không đủ tư cách được yêu thương đâu...haha..haha..
Nói rồi ả quay sang Trần Luân, phẩy tay hào phóng:
- Anh đưa cô ta đi đi nhưng nhớ những gì tôi và anh đã nói.
Trần Luân tiến đến ôm lấy tôi, bên ngoài Thanh Lam cho người mở khóa xích, không đợi ai nói Trần Luân một khắc ôm tôi thật nhanh đi ra ngoài.
Đến xe, tôi cố hết sức nói thầm vào tai hắn:
- Bụng tôi...đau...
Cuối cùng tôi ngất đi không còn biết gì nữa..
Lúc tỉnh dậy hình như đã là sáng của ngày hôm sau thì phải, ngước nhìn xung quanh là một căn phòng sang trọng ấm áp. Tôi cố nâng người ngồi dậy nhưng trên bụng vẫn còn khá khó chịu, vừa hay Trần Luân từ cửa đi vào. Thấy tôi, hắn cuốn quýt ấn người tôi xuống, giọng lo lắng:
- Ngọc Châu, cô nằm xuống đi, không được ngồi dậy đâu, bác sĩ nói thai cô yếu có nguy cơ sảy cao nếu cô còn đi lại nhiều.
Tôi cười khẩy:
- Tôi có gì đâu chỉ là sảy thai.. gì, anh nói cái gì, anh vừa nói ai sảy thai???
Bàn tay tôi run run gần như không khốn chế được, kích động như điên nhào lên phía trước. Trần Luân phải một tay ôm lấy tôi, tay còn lại ấn tôi nằm xuống, hắn thở phào một hơi ý vị khó hiểu, hỏi:
- Cô không biết mình có thai sao?
Tôi ngơ ngác lắc đầu, tay bất giác đặt lên bụng...Con...đây là con tôi và Trình Ca sao??
- Chẳng trách, cô có thai được hơn 1 tháng rồi, hôm qua tôi đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra thai yếu, cô phải yên tĩnh nằm trên giường, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Tôi liên tục gật đầu, trên mặt chắc bây giờ đang ngốc lắm. Không giấu được kích động, tôi bất giác nở nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn.. Ước nguyện sinh con cho Trình Ca cuối cùng tôi cũng làm được rồi...
Trần Luân nhìn tôi, hắn có chút không hiểu được:
- Trình Ca đối xử với cô như thế mà cô vẫn vui kho biết có con với hắn sao, cô mù quáng đến thế à?
Tôi lắc đầu, cười nhẹ:
- Trình Ca..anh ấy bị ép!
Trần Luân ngạc nhiên, hắn lát sau lại cười khẩy:
- Cô vẫn còn bao che cho hắn?
Tôi lại lắc đầu, một tay che lấy bụng nhỏ, ngước mắt lên nhìn Trần Luân, nhỏ giọng nói:
- Trên người tôi, có cái gì nguy hiểm đúng không?
Trần Luân lần này ngạc nhiên cực điểm, hắn không do dự, hỏi:
- Sao cô biết?
- Tôi cảm nhận được, nó đặt ở đâu, đầu, ngực hay là chân?
Trần Luân mím môi, hắn thở một hơi, nói:
- Bên hông, bên hông trái của cô.
Tôi ngạc nhiên đưa tay sờ sờ, phát hiện ra một khối u u nhỏ.
- Cái này giống boom phát nổ sao?
- Gần như vậy, Thanh Lam cô ta có chip công tắc tôi cũng không thể làm gì được, tất cả người của tôi chưa nhìn thấy loại chip boom được gắn vào da con người như thế này. Cô...cố gắng chịu đựng, tôi nhất định sẽ giúp cô.
Tôi gật đầu nhìn hắn, xin một khẩn cầu:
- Trần Luân tôi biết anh thích tôi nhưng bản thân tôi bây giờ đã là vợ là mẹ của con người ta, tôi căn bản không có cách nào báo đáp được anh. Nhưng mà nếu anh đã thương xót cứu tôi một lần, tôi xin anh có thể giúp tôi một việc nữa không?
- Việc gì, cô nói đi nếu giúp được tôi sẽ giúp?
Tôi cố gắng ngồi dậy:
- Anh giúp tôi liên lạc với Trình Ca, rằng tôi đã được an toàn ở chỗ anh.
Trần Luân ngạc nhiên:
- Chỉ như thế thôi?
- Ừm chỉ cần nhiêu đó thôi, Trình Ca tự biết cách đến đưa mẹ con tôi về.
Trần Luân khẽ cười nhẹ, hắn không hiểu hỏi:
- Cô tin tưởng anh ta đến mức độ đó sao?
Tôi gật đầu, thành thật nói:
- Yêu nhau phải tin tưởng nhau, nếu đến cả việc tin tưởng vào chồng mình tôi còn làm không được thì nói gì đến việc ra ngoài làm chuyện lớn lao chứ?!
Trần Luân lắc đầu, hắn ta cười khổ:
- Xem ra tôi hết cơ hội rồi, thật đáng tiếc..
Tôi nhìn hắn, trong mắt hắn hoàn toàn có sự tiếc nuối cùng thất vọng. Hắn...thật sự là một người tốt nhung tiếc quá tôi lại không thể yêu được người tốt này rồi, xem ra tên đàn ông xấu xa nào đó mới là gout của tôi.
- Cảm ơn anh, anh rất tốt!
Trần Luân cũng không nói gì khác, hắn gật đầu nhìn tôi thêm một lát sau đó đi ra ngoài.
Tôi khẽ thở dài, bàn tay lại vô thức vuốt ve bụng nhỏ phẳng lì. Trong đây ấy mà bây giờ đã có một sinh linh bé nhỏ, là mầm sống của tôi và Trình Ca.. thật sự tốt quá rồi!!
Nghĩ đến Trình Ca, tôi thoáng chốc cảm thấy rầu rĩ. Anh ấy đã nói với tôi rằng " Tam Như cố gắng tôi cứu em ", người khác có lẽ không biết nhưng tôi thì làm sao lại không biết được. Ngày trước tôi và anh từng chơi đùa với nhau về câu nói ẩn ý. Một câu nói dài nhưng đầu dòng mỗi câu sẽ mang một từ trọng điểm. Cũng giống như hôm qua khi Thanh Lam cho tôi xem đoạn video Trình Ca nói, ở mỗi câu anh luôn ngắt một nhịp mới nói tiếp. Đó chẳng phải là ý chính mà anh muốn biểu đạt hay sao?
Đùa sao, Thanh Lam cô làm sao cướp được ngay đàn ông của tôi được cơ chứ?!!
Sờ sờ bên hông, tôi cố chạm vào nơi có con chip boom nhỏ, chỗ đó da thịt nóng ấm khác lạ. Tôi không nghĩ rằng Thanh Lam lại có thể dùng thủ đoạn cực đoan đến mức độ này để đối phó với tôi và Trình Ca. Chắc hẳn con chip boom này chỉ có thể ngắt mạch chính mới có thể tháo gỡ được, nếu không thì với thủ đoạn của Trần Luân có thể ngồi nhìn con chip boom vẫn ngang nhiên trong người tôi sao. Còn nữa Trình Ca nếu không vì sự an nguy của tôi thì nhất định đã cho Thanh Lam một nhát ngay tim rồi, với tính cách của anh mà làm những việc dưới sự sai khiến của người khác thật sự là điều tệ hại..
Khẽ nhếch môi cười, Thanh Lam này, tôi phải tự tay xử lý ả ta mới cảm thấy sảng khoái!
An yên dưỡng thai ở biệt thự của Trần Luân, mỗi ngày đều ăn ngủ đúng giờ, chiều chiều còn được Trần Luân đưa đi dạo ăn uống vui vẻ. Tôi cũng rất phối hợp với hắn, vì nếu không làm thế Thanh Lam kia sẽ nghi ngờ. Họa may cô ả kích động ấn một nút chắc tôi thịt nát xương tan không còn lưu lại một cọng lông trên cõi đời này rồi quá.. Eo con tôi vẫn còn chưa ra đời đâu nha!!!
Hôm nay Trần Luân đưa tôi đi ăn hải sản, trong phòng VIP của nhà hàng là một đội ngũ bác sĩ sản khoa đang túc trực. Thấy tôi đến mọi người không hẹn mà im lặng thăm khám thai kỳ cho tôi và bé con. Người ngoài không biết nhưng tôi có thể biết được nhà hàng này là của Trình Ca, anh sắp xếp cho tôi đến đây với mục đích an toàn là chính. Thanh Lam cực đoan và nguy hiểm, cô ta có thể cài người theo dõi tôi và Trần Luân ở bất cứ chỗ nào.
- Cô Như, cô và đứa bé đều khỏe, bước sang tháng thứ 3, thai tương đối ổn định nhưng cô vẫn nên chú ý những thứ tôi dặn. Hiện tại cô không thể xem được hình siêu âm nhưng một thời gian sau ổn định lại tôi sẽ cho cô xem tất cả.
Tôi gật đầu, trong lòng vừa vui mừng vừa phấn khích..
Sau khi mấy vị bác sĩ đi được một lúc, thức ăn cũng được đưa lên. Trong phòng không còn ai, tôi mới hỏi Trần Luân:
- Anh liên lạc với Trình Ca sao?
Trần Luân tách cho tôi thịt cua, hắn nhàn nhạt trả lời:
- Là hắn liên lạc cho tôi, ở đây là địa bàn của hắn.
Tôi gật đầu, hài lòng ăn một miếng thịt cua, đứa bé này tương đối ngoan ngoãn, ngoài việc mỗi sáng đánh răng sẽ nôn một chút thì cả ngày đều vui vui vẻ vẻ ăn uống ngủ nghỉ thoải mái. Tôi dạo này do ăn nhiều lại béo lên một chút, sắc mặt hồng hào, Trần Luân quả là nuôi khéo.
- Trần Luân, Thanh Lam cô ấy đáng sợ đến mức cả anh cũng phải kiên dè sao?
Trần Luân vẫn bộ dạng lộc vỏ tôm, hắn nói:
- Có thể nói thế, ngay cả Trình Ca cũng không lật được cô ta thì tôi không thể rồi. Nhưng mà Thanh Lam đáng lý không thể nào thần thông quảng đại đến mức khống chế được Vương Tuấn Trình. Chỉ là hiện giờ cô ta nắm giữ mạng sống của em nên không ai có thể đọng đến cô ấy. Con chip boom trong người em là hàng cực phẩm vừa được nghiên cứu.
Tôi ngạc nhiên:
- Tôi là người thử nghiệm đầu tiên sao?
Trần Luân gật đầu:
- Ừm, tôi và Trình Ca cũng không chắc nếu mổ lấy con chip boom ra có thật sự như lời Thanh Lam là phát nổ hay không nhưng dù sao cũng không nên mạo hiểm trên tính mạng của em.
Tôi gật đầu:
- Tôi cũng không muốn mấy anh mạo hiểm trên người tôi đâu, tôi vẫn còn muốn ăn thịt cua đến khi răng rụng đấy. Nhưng mà Thanh Lam cô ta là ai, trước kia tôi nghe Sói nói cô ta là đào cao cấp được Trình Ca đào tạo lên mà, mà hình như cũng có quan hệ tình cảm với anh mà?
Trần Luân giống như chột dạ, hắn nhét tôm đã lột vỏ vào miệng tôi, hắng giọng, nói:
- Ừ thì cũng có, cô ta cũng là tiếp cận tôi lấy con chip kia, nhưng mà tôi chỉ thích thú với thân thể cô ta chứ không đến mức yêu thích mà buông bỏ phòng bị như khi gặp em, cho nên đừng đánh đồng, chẳng ai giống em được cả.
Tôi nghẹn họng, e hèm một tiếng, nhai nhai com tôm:
- À ừ anh đừng nhắc chuyện con chip, tôi cảm thấy áy náy..
Trần Luân nhìn tôi, ánh mắt anh dịu nhẹ đi rất nhiều.
- Con chip đó vốn cũng là điều phiền phức, em lấy đi nhưng không lấy mạng của tôi là đã tốt rồi, tôi chưa bao giờ trách em.
Tôi lại lột cho hắn một con tôm nhỏ, đưa vào miệng hắn, vui vẻ nói:
- Cho anh, tôi đền bù con chip cho anh bằng một con tôm, được chưa?
Trần Luân thoáng bật cười:
- Quá chênh lệch nhưng mà tôi chấp nhận haha..
Nhai nhai xong con tôm, Trần Luân nghiêm túc nói:
- Thanh Lam trước kia là người của Trình Ca nhưng sau khi hắn không điều cô ta làm việc nữa thì dần như cô ta liền biến mất khỏi giới giải trí nhưng theo tôi đoán thì tình cảm của Thanh Lam giành cho anh ta vẫn không thay đổi, có thể nói là cô ta yêu Tuấn Trình thật lòng. Tôi có nghe nói lúc em và Trình Ca ở bên nhau cô ta có qua lại với một người đàn bà bí ẩn, không biết là mối quan hệ gì nhưng khi người đàn bà đó trả thù vài tên máu mặt trong bữa tiệc của Quách Thọ thì bà ta biến mất. Sau đó hình như tổ chức bí ẩn kia rơi vào tay Thanh Lam và xảy ra loại chuyện như bây giờ.
Tôi nheo mắt:
- Nếu nói thế chẳng phải Thanh Lam đang lợi dụng người đàn bà kia sao?
Trần Luân gật đầu:
- Có thể, người đàn bà kia mất tích ít nhiều cũng liên quan đến Thanh Lam. Bên phía Trình Ca đang cho người tìm kiếm, bà ta cũng chính là người chế tạo ra loại chip boom này. Nếu tìm được bà ta thì mạng của em xem như được giữ và em cũng có thể quay về bên tên họ Trình... Nhưng mà tôi lại không muốn em phải đi, dù là nuôi em hay con em tôi cũng cảm thấy vui vẻ..
- Trần Luân, anh tội gì phải làm vậy...
Trần Luân cười nhạt, giọng anh bất lực thật sự:
- Hết cách rồi, tôi không kìm được tình cảm với em..
Tôi hít vào một hơi, nhìn hắn ta, lòng tôi bất giác lại khó chịu. Tình cảm vừa thiêng liêng vừa là thứ gây mê mù quáng nhất trên đời này. Trần Luân đi đến bước này đã là điều không dễ, nếu tôi là hắn tôi chắc sẽ không để cho hắn phải rời xa tôi..Nhưng mà có nhốt tôi cả đời thì tôi vẫn chỉ yêu Trình Ca, ai bảo là do anh ấy hành hạ trái tim tôi trước chứ.
Thở dài một hơi, trong lòng tôi thầm gào thét:
- Trình Ca đầu đất, anh không mau cứu em thì em sẽ gả cho người khác đấy, con anh cũng sẽ gọi người ta là bố đấy. Anh còn chậm chạp lề mề thì sẽ mất vợ như chơiiiiii......
Bên trong biệt thự Trình Ca, một người đàn ông đẹp trai tuấn tú chắc đang hắc xì dữ dội!
Tác giả :
Du Phong Vân