Một Đời Như Mộng
Quyển 1 - Chương 1-2
Muốn nói nơi tiêu khiển tốt nhất kinh thành, đương nhiên phải nhắc tới phố Trường Dương. Ăn uống có Đông Phong lâu, đánh bạc có Bách Nhạc các, phong lưu có Thanh Hà quán.
Phố Trường Dương, kỹ viện tuy nhiều, nhưng nam kỹ viện nổi danh nhất chỉ có Thanh Hà quán. Tiểu quan ở Thanh Hà quán không chỉ dung mạo xuất chúng, mà ai cũng có tài nghệ sở trường riêng, mỗi một Hồng bài ở đây đều là nhân vật nổi tiếng chốn kinh kỳ.
Trước đây, có Tô Tử Tịch hào hoa phong nhã. Tô Tử Tịch đi rồi, Liễm Quân và Dao Trì một múa một đàn vang danh khắp chốn. Thế nhưng, giờ đây Thanh Hà quán chỉ còn lại một Đầu bài là Dao Trì, còn Liễm Quân sớm đã hào quang vụt tắt.
Lâu lắm rồi mới có khách gọi, vậy mà Liễm Quân vừa bước ra cửa đã bị điểm huyệt đạo. Định thần lại, thấy trước mặt là một thiếu niên vận tử y, khuôn mặt tinh tế đẹp đẽ, ngay cả hắn cũng phải ngạc nhiên.
Liễm Quân vốn thức thời, lập tức nở nụ cười, tỏ ra cung kính hữu lễ.
“Công tử, mong cậu hạ thủ lưu tình. Có yêu cầu xin cứ nói, chuyện gì cũng nên bình tĩnh thương lượng.”
Tử y thiếu niên không hề chuyên tâm nghe Liễm Quân nói, trái lại bắt đầu chăm chú quan sát dung mạo của hắn.
Liễm Quân cười thầm, nếu là ngày xưa việc này cũng không có gì lạ, khổ nỗi dung mạo bây giờ có gì đáng để nhìn chăm chú như vậy. Nhớ tới ngày tháng trước đây, lòng Liễm Quân lại cảm thấy phiền muộn.
Thiếu niên nhíu mày, lẩm bẩm, “Dù trúng Vong Tình, cũng không thể thương tổn đến mức này.” Nói xong, cậu ta cầm tay Liễm Quân, đưa một ngón lên miệng cắn, mút lấy vài giọt máu.
Liễm Quân từ nhỏ đã được dạy dỗ như một tiểu quan, thân thể vô cùng mẫn cảm, bị đụng chạm như vậy, thân thể lập tức kích động.
Thiếu niên trầm ngâm suy nghĩ nửa ngày, mới thì thào nói: “Thể chất của ngươi không giống người thường, máu cũng rất đặc biệt.”
Cậu ta ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Liễm Quân ửng đỏ ngoảnh mặt sang bên, cảm thấy thú vị, cuời nói: “Thì ra người như các ngươi vẫn còn biết e thẹn.”
Tuy nói vậy, nhưng khẩu khí lại không hề có ý châm biếm. Giọng của thiếu niên không trầm như người trưởng thành, có lẽ còn chưa tới hai mươi. Nếu là trước đây, Liễm Quân đã sớm lên giọng cãi lại vài câu, nhưng hiện tại đang bị người ta chế trụ, hắn không muốn vì thiếu cẩn trọng mà mất đi tính mạng.
“Ta nói công tử nha, cậu giữ ta lại làm gì? Giờ ta phải đi tiếp khách nữa.”
Tử y thiếu niên kinh ngạc nói: “Ngươi ra nông nỗi này mà còn có thể tiếp khách?”
Nghe vậy, khuôn mặt Liễm Quân cứng đờ, tự giễu nói: “Hàng thấp kém tự nhiên sẽ có kẻ thấp kém muốn, bởi không phải ai cũng đủ khả năng gặp được Đầu bài.”
Lời này quả thật không sai, Liễm Quân trước đây chỉ dựa vào khuôn mặt cùng khả năng khiêu vũ, đã khiến không biết bao nhiêu quan lớn quý nhân tranh nhau mời mọc.
Thế nhưng hôm nay, dung mạo xinh đẹp đã không còn, ngay cả chân cũng không thể khiêu vũ, khách hắn tiếp chỉ là dân chúng bình thường mà thôi.
Tử y thiếu niên có vẻ lạ mặt, chắc hẳn không biết Liễm Quân từng là nhân vật nổi danh khắp Yến đô này.
Thiếu niên khẽ nhíu chân mày thanh tú, hỏi, “Ngươi có biết Lục công tử của Thanh Duy môn không?”
Liễm Quân đáp, “Sao lại không biết? Lục công tử ngày nào cũng tới đây, còn liên tục đổi người hầu hạ.
Tử y thiếu niên nghe vậy cười, vui vẻ nói, “Thật đúng lúc, ngươi giúp ta một việc, mau dẫn ta tới gặp gã.”
Liễm Quân thấy cậu ta nửa cười nửa không, ánh mắt lại tỏa ra vài phần âm khí, không khỏi cảnh giác, “Không phải công tử muốn giết người đấy chứ? Việc này ta giúp không nổi, nếu như xảy ra chuyện, ta làm sao trốn thoát.”
Tử y thiếu niên vừa cười vừa nói, “Sợ cái gì. Ta chắc chắn sẽ không gây chuyện ở đây, chỉ cần ngươi tìm cách để gã dẫn ta đi, toàn bộ số ngân phiếu này đều là của ngươi.”
Dứt lời, cậu ta móc hai tấm ngân phiếu ra, cố ý đong đưa trước mặt Liễm Quân vài cái.
Liễm Quân thầm nghĩ, với dáng vẻ hiện giờ của hắn kiếm được nhiều tiền như vậy thật không dễ dàng, nói không chừng là ông trời cho hắn cơ hội kiếm tiền, có lẽ phải liều một phen.
“Giúp cậu cũng được, nhưng mà cậu xem giờ ta còn phải tiếp khách, hiện tại còn sớm, Lục công tử giờ cũng chưa tới, cậu cứ thả ta trước, đợi ta tiếp khách xong đi là vừa.”
Tử y thiếu niên thấy khó hiểu, “Ta cho ngươi nhiều ngân lượng như vậy, ngươi còn lo thiếu?”
Liễm Quân bất đắc dĩ cười, “Cậu cũng thấy tình trạng của ta đó, khó khăn lắm mới có người gọi đích danh, nếu như cứ kén cá chọn canh, còn không bị Lão bản ném ra ngoài.”
Tử y thiếu niên gật đầu, giải khai huyệt đạo cho hắn, sau đó nhét một viên thuốc vào miệng Liễm Quân.
“Cái gì vậy?” Liễm Quân cảnh giác hỏi.
“Độc dược, tên là gì cũng không cần cho ngươi biết, nội trong ba canh giờ nếu như ngươi không trở lại, ta đành phải đem tấm ngân phiếu này đốt cho ngươi.”
Ta và độc dược đúng là hữu duyên.
Càng nghĩ Liễm Quân càng thấy buồn bực, nhưng đang bị kiềm giữ nên chỉ có thể lườm cậu ta một cái. Hắn biết mình đã mất nhiều thời gian nên vội vàng xoay người chạy lên lầu.
Tử y thiếu niên thích thú nhìn dáng chạy khập khiễng của hắn, thầm nghĩ, dáng vẻ và khí chất này quả thực không tồi, tiếc là một chân cà nhắc nên nhìn hơi buồn cười.
Vị khách lần này cũng không phải vương tôn công tử gì, đương nhiên chỉ có thể tiếp ở phòng bình thường, Liễm Quân vừa vào cửa đã nhìn thấy một đại hán lực lưỡng, đang nhồm nhoàm ăn thịt uống rượu.
“Chà, tưởng mình còn là Hồng bài sao, dám để đại gia ta đợi lâu vậy.”
Liễm Quân vừa tiến lại gần đã bị người nọ kéo vào trong lòng. Trên người gã còn lưu lại một mùi hôi thối, không biết tại sao.
Liễm Quân mỉm cười, “Đại gia, là do ta phải trang điểm một chút nên mất nhiều thời gian, được rồi, ta sẽ tự phạt mình ba chén.”
Liễm Quân vừa chạm vào bình rượu, đã bị gã giật lại.
“Rượu này tiêu tốn của đại gia ta không ít bạc, sao có thể cho ngươi uống. Mau, cởi quần áo ra làm cho xong chuyện, ta còn phải về với mụ vợ già ở nhà.”
Nói xong, gã tự mình tu hết bình rượu, ngồi tại chỗ chờ Liễm Quân thoát y phục.
Nếu là trước đây, Liễm Quân sao có thể chịu nhục như vậy?
Nhưng hôm nay, làm sao có thể so sánh với trước kia. Liễm Quân cười khổ.
Dưới sự thúc giục của đại hán, Liễm Quân lần lượt cởi hết y phục, lộ ra trước mặt gã là thân thể trần trụi trắng ngần như tuyết, lập tức dục tính của đại hán dâng lên, vội vàng lao về phía Liễm Quân.
“Tuy khuôn mặt bị hủy, nhưng cũng may thân thể vẫn còn quyến rũ. Tiểu bảo bối, hãy để đại gia hưởng thụ một lúc xem tư vị của Hồng bài trước đây như thế nào.”
Bàn tay thô ráp xoa nắn trên người Liễm Quân, miệng gã thoát ra một mùi hôi thối, cùng với lời nói kia, làm Liễm Quân cơ hồ muốn nôn.
Thân thể to lớn chèn ép khiến hắn không thở nổi, phân thân sưng tấy không được bôi trơn thô lỗ xâm nhập vào hậu đình Liễm Quân, hắn đau đến mức toát mồ hôi lạnh, nhìn đại hán nằm trên tràn ngập tình dục, cầm hạ thân không ngừng đâm tới tấp vào thân thể mình, Liễm Quân chỉ bình thản nhìn ánh trăng le lói bên ngoài.
Hậu huyệt không ngừng bị vật thể thô cứng đâm vào, đau đớn dữ dội khiến hắn cảm thấy suy yếu vô lực.
Nhưng đau đớn thế nào, cũng không bằng thời khắc bị đánh què chân, rồi Liễm Quân mơ hồ nhớ lại lúc bị hạ độc, thống khổ đến mức cảm thấy thà chết đi còn hơn.
Có lẽ lúc mà Liễm Quân giúp Tô Tử Tịch bỏ trốn, cũng chính là thời khắc hắn đánh mất những tháng ngày an vui.
Cố nén thân thể đau đớn, Liễm Quân tiễn khách xong vội chạy về phòng mình, Tử y thiếu niên đang ngồi trong phòng, thảnh thơi uống trà.
“Ta chỉ mua được vụn trà, khiến công tử chê cười rồi.”
Thấy cậu ta dung mạo xinh đẹp quần áo hoa lệ, Liễm Quân tự dưng cảm thấy khó chịu.
Thiếu niên cất giọng cười đùa, “Ta tưởng ngươi không quay lại nữa.”
Liễm Quân tự giễu nói, “Sao dám, mạng sống vẫn quan trọng hơn.”
Liễm Quân lục tung khắp nơi, lấy ra một cái áo gấm đỏ đưa cho cậu ta, “Lục công tử rất thích cái đẹp.”
Tử y thiếu niên mỉm cười tiếp nhận, rồi bảo Liễm Quân ra cửa chờ. Liễm Quân thấy thế, vừa đi vừa lầm bầm, “Đều là nam nhân cả xấu hổ gì chứ.”
Tiểu quan trong Thanh Hà quán nhiều như vậy, chắc sẽ không có ai để ý bọn họ, nhưng Liễm Quân vẫn sợ dung mạo người này quá nổi bật, nên đành dẫn cậu ta đi cầu thang phía sau để lên lầu.
“Được rồi, công tử xưng hô thế nào?” Liễm Quân hỏi.
Tử y thiếu niên thuận miệng đáp, “Ta họ Tử.”
Khi bọn họ đến Noãn Hương các, vừa vặn lão bản và một nhóm Tiểu quan đang đi ra, có lẽ là không vừa mắt vị Lục Diêu kia.
“Lục công tử, sao lại ngồi cô đơn một mình ở đây?”
Liễm Quân mỉm cười bước vào, sóng mắt lưu chuyển tràn đầy mị lực.
Lục Diêu thoáng nhìn qua Liễm Quân, thấy làn da vàng vọt kia liền tỏ ra chán ghét, “Lão bản kêu ngươi tới ư? Những kẻ vừa nãy ta đây còn không vừa mắt.”
Liễm Quân biết gã ghét bỏ dung mạo xấu xí của mình, mặc dù tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn biết giữ lễ, cố không làm khách nổi giận.
Hắn kéo thiếu niên vào, vừa nhìn thấy hai mắt Lục Diêu đã sáng lên.
“Cậu bé này thực xinh đẹp, tên gọi là gì?”
Liễm Quân đáp, “Cậu ấy là Tử Nhi, vừa tới mấy hôm trước, còn chưa treo biển hành nghề, ta làm thế này không phải vì muốn hiếu kính công tử ngài ư?”
Lục Diêu vô cùng mừng rỡ, nói năng cũng nhẹ nhàng hẳn đi, “Vẫn là Liễm Quân ngươi hiểu chuyện.”
Rõ ràng nói với Liễm Quân, thế nhưng ánh mắt gã lại dán chặt lên người Tử Nhi.
Lục Diêu vừa định vươn tay ôm lấy cậu ta, Liễm Quân vội nói, “Công tử, Tử Nhi còn chưa treo biển hành nghề, ta vốn lặng lẽ đưa đến phục vụ ngài, lỡ như bị lão bản phát hiện, ta chắc chắn không xong.”
Lục Diêu hiểu ý hắn, đưa đĩnh bạc vụn xem như thưởng công.
“Liễm Quân quả nhiên lanh lợi, ta đương nhiên sẽ không gây phiền phức cho ngươi, ta mang cậu ấy về nhà là được chứ gì?”
Liễm Quân cầm lấy ngân lượng, vẻ mặt nịnh nọt, “Đa tạ công tử ban thưởng.”
Tử Nhi theo Lục Diêu ra ngoài, vừa đi đến cửa, cậu ta khẽ nói với Liễm Quân, “Ngân phiếu và thuốc giải ta để trên bàn của ngươi.”
Nói xong, hai người rời khỏi Thanh Hà quán.
Liễm Quân về phòng, quả nhiên hai thứ kia đang ở trên bàn, hắn nuốt vội viên thuốc, rồi cất cẩn thận ngân phiếu, lúc này mới thấy yên tâm.
Ba, bốn ngày sau không thấy Lục Diêu xuất hiện. Trong lúc nhàn rỗi, Liễm Quân nghe được mấy Tiểu quan quây lại một chỗ nói chuyện phiếm, suy đoán đủ các lý do.
“Có lẽ là chết rồi.” Liễm Quân đi ngang qua bọn họ, cười khẩy.
Một tên trong đó quay đầu lại, tức giận mắng “Tự vả vào cái miệng thối của ngươi đi”.
Tên còn lại thấy thế cũng hùa vào mỉa mai, “Liễm Quân à, ngươi chẳng có khách gọi, nên cũng muốn bọn ta bị như vậy đúng không.”
Liễm Quân nhếch mép, thản nhiên rời đi, bên tai vẫn nghe được tiếng cười châm biếm của bọn họ.
“Nhìn bộ dạng của hắn kìa, vẫn còn tưởng mình là mỹ nhân chắc.”
Tên đó vừa dứt lời, những kẻ còn lại đã cười ồ lên, tiếng cười vang vọng khắp hậu viện Thanh Hà quán.
Đứng trước cửa sau Thanh Hà quán là hai thanh niên mặc cẩm y, trong đó một người là An Bình vương Tề Lam, người còn lại là tùy tùng thân cận của chàng Thừa Phong.
“Vương gia, ngài thực sự muốn vào sao?” Thừa Phong muốn can ngăn, nhưng không dám làm quá, đành phải nhắc lại.
Tề Lam nhíu mày, trả lời, “Dù sao Cẩm Ly cũng đã đánh gãy chân của người đó, còn hạ độc nữa, ta nhất định phải xem cậu ấy hiện giờ thế nào?”
Thừa Phong hiểu được lần này Tề Lam đến là vì chuyện Lạc Vân hầu trừng phạt tên Tiểu quan đã giúp nam sủng của mình bỏ trốn.
Dẫu biết Tề Lam xưa nay vốn thiện tâm, nên mới có ý định đến đây chuộc tội cho Lạc Vân hầu. Nhưng Thừa Phong vẫn lo lắng, không nhịn được buột miệng, “Cũng do Hầu gia tạo nghiệt chướng thôi.”
Vừa nói xong, Thừa Phong lập tức cảm thấy không ổn. Tề Lam dù là một chủ nhân rất tốt, thường ngày vẫn nuông chiều hạ nhân, nhưng Lạc Vân hầu lại là bạn tốt hơn mười năm nay của chàng, nói vậy đương nhiên Tề Lam sẽ không vui.
Quả nhiên, Tề Lam nghiêm khắc nói, “Dù Cẩm Ly có thiếu sót, cũng không đến lượt các ngươi nói bậy sau lưng.”
Hạ nhân vốn không được nhận xét chủ tử, Thừa Phong tự biết mình thái quá.
Tề Lam thấy cận vệ của mình cúi đầu, sắc mặt cũng dịu đi một chút, chàng thở dài, “Đúng là Cẩm Ly tạo nghiệt, ta muốn thay cậu ấy trả nợ, Cẩm Ly hành động vốn chẳng biết nặng nhẹ, ta còn không hiểu ư?”
Thấy Tề Lam nhìn chằm chằm vào cửa sau, Thừa Phong vội hỏi, “Thế nhưng, Vương gia, sao ngài không quang minh chính đại vào từ cửa trước?”
Tề Lam cười, “Yến Quân suốt ngày lưu luyến nơi đây, nếu đụng phải, cậu ấy còn không bắt ta quay về ư.”
Tề Lam mặc dù là Vương gia, nhưng từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh, bạn bè thân thiết cũng chỉ có hai người là Diêu Cẩm Ly và Triệu Yến Quân, mà Triệu Yến Quân vốn thích phong hoa tuyết nguyệt, Thanh Hà quán này là nơi hắn thường lui tới.
Vừa bước vào cửa, Tề Lam tùy ý gọi một người, chàng hỏi, “Liễm Quân ở đâu?”
Tiểu quan này chưa đến mười sáu, khuôn mặt nữ tính, dáng vẻ thẹn thùng, thật không khác gì một cô nương, “Là phòng nhỏ sau hậu viện kia kìa, công tử, ngài không biết chuyện Liễm Quân bị đánh gãy chân và dung mạo bị hủy ư? Ngài có muốn đổi ý hay không, chúng ta ở đây người nào cũng rất xinh đẹp.”
Tề Lam không chịu nổi mùi son phấn trên người cậu ta, khẽ gật đầu nói tiếng “Đa tạ” rồi đi thẳng.
“Đúng là một công tử tuấn mỹ, tiếc rằng mắt bị mù.” Nhìn bọn Tề Lam rời đi, Tiểu quan này lẩm bẩm.
Vừa đến cửa phòng, Tề Lam đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.
“Con mẹ nó, cho có tý thức ăn thế này, đến chó còn không bằng.”
“Không muốn ăn thì thôi, ngươi có giỏi thì tự bỏ tiền mà mua, đừng mãi ăn bám ở đây.”
Vừa nghe đến đó, đã thấy một thiếu niên đạp cửa bước ra.
Người bên trong lại gào lên, “Đồ chó má ngươi, trước đây mặt dày mày dạn quỳ xuống nhờ ta dạy khiêu vũ, giờ lại lật lọng trở mặt, Thanh Ương, nếu như ngươi đi diễn kịch nhất định sẽ trở thành đào kép nổi danh đó.”
Thiếu niên kêu Thanh Ương kia ngoái đầu lại nói, “Đủ rồi, Liễm Quân, giờ ngươi vẫn còn có thể khoác lác, nếu tiếp tục không có khách thì sớm muộn gì cũng bị đuổi đi thôi.”
Nói xong, thiếu niên kia lập tức rời đi, Liễm Quân giận dữ đuổi theo, nhưng hắn đi đứng không tiện, dù nỗ lực đến mấy cũng không cản được Thanh Ương.
Tức điên người đi tới cửa, vừa vặn lại gặp phải bọn Tề Lam, “Chó khôn không cản đường.” Liễm Quân lạnh nhạt nói, cũng không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái
Thấy Liễm Quân khập khiễng chạy theo, Thừa Phong không nhịn được nói, “Đừng đuổi nữa, chân ngươi như vậy làm sao theo kịp.”
Liễm Quân hừ lạnh một tiếng, xoay người vào phòng, “Rầm” một cái đóng cửa lại.
Thừa Phong nghĩ mình có ý tốt nhắc nhở lại bị người xem thường, căm phẫn nói, “Công tử, ngài xem đi, ngang ngược quá thể, tiểu nhân thấy tên đó bị như vậy là đáng đời.”
Tề Lam khẽ cười, “Không phải vừa nãy ngươi còn nói Hầu gia tạo nghiệt ư, sao mới đó mà đã đổi thành người kia tự làm tự chịu?”
Thừa Phong cúi đầu xấu hổ.
Tề Lam gõ cửa, một lúc sau mới có người ra mở, phòng bên cạnh cũng không thắp đèn, trời lại tối, hai bên đều không thấy rõ đối phương.
“Có chuyện gì?” Liễm Quân đang tức tối, khó chịu hỏi.
“Cậu là Liễm Quân?” Tề Lam hỏi.
Liễm Quân thấy chàng y phục lộng lẫy, ngay cả người hầu phía sau cũng mặc loại vải thượng hạng, liền biết người này nhất định không tầm thường.
Hắn mỉm cười, “Công tử việc gì phải hạ cố đến đây? Ngài cứ tùy tiện cho người gọi ta một tiếng, ta sẽ lập tức lên lầu phục vụ.”
Nói xong, hắn ôm lấy tay Tề Lam.
“Buông tay ngươi ra.” Thừa Phong thấy thế, lập tức quát lên.
Liễm Quân tuy vẫn cười, nhưng lại hung hăng nguýt Thừa Phong một cái, sau đó quay sang Tề Lam, “Nào, công tử, ta đưa ngài lên lầu, kêu lão bản chọn một gian phòng thanh nhã, nhìn ngài ta đã biết là người lịch lãm rồi.”
Tề Lam từ nhỏ thân thể yếu đuối, nên bọn Triệu Yến Quân chẳng bao giờ dẫn chàng tới nơi phong nguyệt này, chàng thấy xấu hổ vội rút tay về.
“Cậu hiểu lầm rồi, ta đến đây không phải vì chuyện đó.”
Liễm Quân nghe xong, lập tức buông tay, hắn lạnh lùng nói, “Không nói sớm, lãng phí sức lực của ta.”
Nói xong, Liễm Quân chậm rãi quay vào, thấy Tề Lam đi theo, hắn lại hỏi, “Ngươi không cần ta hầu hạ còn vào đây làm gì? Chẳng lẽ muốn hầu hạ ta?”
Tề Lam nghe vậy, mặt đỏ bừng, nhất thời không nói được lời nào.
Thừa Phong đứng sau cố gắng nhịn cười, Tề Lam ho nhẹ vài tiếng, cất giọng dịu dàng, “Ta nghe người ta nói cậu bị Lạc Vân hầu đánh gãy chân, còn bị hủy...”
Tề Lam không biết nói sao cho tốt, nên đành ngừng lại.
Cứ tưởng Liễm Quân sẽ chửi ầm lên, ngờ đâu hắn chỉ hỏi lại, “Ngươi nghe người nào nói? Ngươi là ai?”
Tề Lam không muốn nói ra thân phận của mình, vốn định lấp liếm vài câu cho xong, lại nghe Liễm Quân trào phúng nói, “Ta thấy ngươi không giống thiếu gia bình thường, chắc là bạn bè của Lạc Vân hầu, nghe tin nên muốn đến xem bộ dạng xấu xí của ta?”
Tề Lam đang định giải thích, nhưng Liễm Quân đã tiến lên một bước, đứng trước mặt chàng.
Ánh trăng từ phía sau Tề Lam chiếu tới, nhờ vậy có thể thấy rõ khuôn mặt Liễm Quân. Liễm Quân ngũ quan tinh xảo, mi thanh mục tú, sóng mũi thẳng tắp, khuôn miệng xinh xắn, đường nét vô cùng hài hòa, Tề Lam có thể tưởng tượng ra trước đây Liễm Quân xinh đẹp quyến rũ nhường nào.
Thế nhưng hôm nay, làn da kia chỗ nâu chỗ vàng, giống như dính phải bùn đất không được rửa sạch, hai má đầy vết thâm đen, cổ thì chi chít mụn đỏ, nhìn vô cùng sần sùi, trên trán mặc dù có tóc che đậy, nhưng vẫn không giấu được những mảng trắng loang lổ.
Tề Lam bất giác nhíu mày, vậy là độc tính đã phát tác ra ngoài.
“Sao, nhìn chưa đủ?”
Liễm Quân châm biếm, tiện tay cởi thắt lưng, vén vạt áo lên, dáng người hắn gầy gò tinh tế, chân thon eo nhỏ, làn da vốn trắng trong như ngọc nhưng giờ chỉ còn lại một màu xám xịt, những đốm trắng lác đác trông thật chướng mắt.
“Còn muốn xem chỗ nào nữa? Công tử ngài cứ việc nói.”
Nếu như trước đây nụ cười của Liễm Quân tràn đầy quyến rũ phong tình, thì bây giờ trong hình dạng này, lại cảm thấy thật khôi hài.
Tề Lam cau mày, bất giác đưa tay giúp Liễm Quân chỉnh lại y phục, chàng nói, “Cậu yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu.”
Liễm Quân nghe rồi ngẩn người, hắn cười, “Lão bản đã mời tất cả đại phu trong thành đến xem, họ đều nói không cách nào chữa trị, không lẽ ngươi có bản lĩnh mời được ngự y?”
Tề Lam nói, “Ngự y giỏi chữa bệnh, nhưng chưa chắc đã biết giải độc. Ta không dám nói nhất định chữa khỏi, nhưng phần lớn thì được.”
Nghe đến đây, Liễm Quân thấy không hợp lý, hắn vội chau mày, sắc mặt khẩn trương, “Rốt cuộc ngươi là ai? Phàm là người kinh thành đều biết Lạc Vân hầu không có nhiều bạn bè, thân nhất chỉ có Thượng Khanh tướng quân Triệu Yến Quân và...”
Tề Lam vô cùng kinh ngạc bởi sự mẫn tuệ của Liễm Quân. Biết không giấu được nữa, chàng khẽ thở dài rồi đáp, “Ta là An Bình vương Tề Lam.”
Nhìn Liễm Quân sững sờ kinh ngạc, Tề Lam nói thêm, “Bây giờ cậu đã biết thân phận của ta, chắc hiểu được ta có bao nhiêu bản lĩnh.”
Liễm Quân mím môi nhìn chằm chằm Tề Lam, thầm nhớ lại, chỉ mới đây thôi bạn tốt của người này đánh gãy chân mình thế nào, hủy hoại dung mạo mình ra sao, đau đớn lúc đó sợ là cả đời cũng không quên được.
Tề Lam nhìn sắc mặt Liễm Quân, cũng có thể đoán được phần nào, sự tàn độc của Lạc Vân hầu, chàng đương nhiên hiểu rõ hơn cả, thế nhưng sự đã rồi, hôm nay chỉ mong có thể giúp Cẩm Ly giảm nhẹ tội nghiệt mà thôi.
“Nếu cậu đã biết rõ quan lại quý nhân trong triều như vậy, chắc cũng hiểu được tính cách của ta. Cẩm Ly phạm nhiều lỗi lầm, kẻ làm bằng hữu như ta cũng phải giúp cậu ấy một chút. Ta sẽ cố gắng hết sức, nhất định chữa khỏi.”
Tề Lam vốn điềm đạm nho nhã, lúc này lại thành thật nghiêm túc, nói không cảm động là nói dối, nhưng dù sao chàng cũng là bạn của Lạc Vân hầu, lại đột nhiên chạy tới giúp đỡ, Liễm Quân khó tránh khỏi lo lắng, hắn hỏi, “Ngài thật là Vương gia? Ngài biết y thuật?”
Tề Lam cười, “Trước đây ta có theo một vị cao nhân bái sư, nên cũng biết một chút y thuật và giải độc. Không lẽ, cậu sợ ta hãm hại?”
Nói xong, Liễm Quân thấy rất xấu hổ, bản thân ra nông nỗi này, ai mà thèm hại hắn chứ. Huống chi người này thực hòa nhã, hơn nữa hắn cũng biết cứ thế này sẽ không ổn, dù gì mọi chuyện không thể tệ hơn được nữa.
“Được, ta tin ngài.”
Nghĩ rồi, Liễm Quân lập tức dẫn Tề Lam vào phòng. Hắn vốn rất sợ tối nên trong phòng thắp nến sáng trưng.
Mấy ngày gần đây Liễm Quân mới có thể rời giường, giờ đã thấy đứng không vững, hắn ngồi lên ghế rồi cũng mời Tề Lam, nhưng Tề Lam lại cúi xuống, vén quần lên, sờ soạng chân hắn.
Thừa Phong thấy Vương gia nhà mình làm vậy, vội nhắc nhở, Tề Lam vẫn không phản ứng, chỉ chăm chú sờ soạng đầu khớp xương, thỉnh thoảng lại nắn vài cái. Liễm Quân vừa rồi còn định mắng chàng, nhưng cảm thấy chàng thực sự đang xem thương thế của mình, nên im lặng không nói gì nữa.
Một lúc sau, Tề Lam mới đứng dậy, chàng nói, “May là ta tới kịp, chân vẫn có thể chữa khỏi, tuy không thể chạy nhảy khiêu vũ được nữa, nhưng đi lại bình thường thì không thành vấn đề.”
Ánh mắt Liễm Quân se buồn, hắn lẩm bẩm, “Vậy là không được khiêu vũ nữa ư?”
Tề Lam không nghe rõ hắn nói, tầm mắt chuyển lên bàn, chỉ có cơm rau và một bát nước, trên đĩa có mấy món rau hỗn độn, vừa nhìn đã biết là đồ thừa, đừng nói thịt, ngay cả vụn thịt cũng không có, nhớ lại trận cãi nhau của Liễm Quân và Thanh Ương, Tề Lam cũng hiểu được phần nào.
Liễm Quân biết chàng đang nghĩ gì, hắn mỉm cười, bất đắc dĩ nói, “Ở đây, nếu không kiếm ra tiền thì vậy đó, muốn một chén cơm tử tế cũng khó.”
Tề Lam ra hiệu cho Thừa Phong, Thừa Phong hiểu ý lấy ra ít bạc, đặt lên bàn.
“Vài ngày nữa ta sẽ mang thuốc đến, sau đó sẽ hướng dẫn cậu cách dùng, lấy số bạc này để mua đồ tốt mà ăn, thương thế của cậu cần phải được bồi bổ.”
Liễm Quân thấy chấn động, “Tại sao ngài lại giúp ta nhiều đến vậy?”
Tề Lam mỉm cười, “Không phải đã nói rồi sao, Lạc Vân hầu tạo nghiệt, ta muốn bù đắp giúp cậu ấy. Yên tâm, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Liễm Quân thấy chàng kiên định như vậy, cũng bớt đi sự đề phòng.
Đợi Tề Lam đi rồi, Liễm Quân cứ ngây ngốc ngồi nhìn hai chân của mình.
Hắn nghĩ, thực sự có thể chữa khỏi sao? Nếu như khỏi được, mình lại nợ người ta một ân tình lớn rồi.
Phần ân tình này nên đền đáp sao đây? Người ta đường đường là An Bình vương, làm gì có chuyện cần tới mình.
Nghĩ vậy, Liễm Quân lại tự cười mình, sống chết còn chưa hay, vậy mà đã nghĩ chuyện xa xôi.
Hết chương 01
Phố Trường Dương, kỹ viện tuy nhiều, nhưng nam kỹ viện nổi danh nhất chỉ có Thanh Hà quán. Tiểu quan ở Thanh Hà quán không chỉ dung mạo xuất chúng, mà ai cũng có tài nghệ sở trường riêng, mỗi một Hồng bài ở đây đều là nhân vật nổi tiếng chốn kinh kỳ.
Trước đây, có Tô Tử Tịch hào hoa phong nhã. Tô Tử Tịch đi rồi, Liễm Quân và Dao Trì một múa một đàn vang danh khắp chốn. Thế nhưng, giờ đây Thanh Hà quán chỉ còn lại một Đầu bài là Dao Trì, còn Liễm Quân sớm đã hào quang vụt tắt.
Lâu lắm rồi mới có khách gọi, vậy mà Liễm Quân vừa bước ra cửa đã bị điểm huyệt đạo. Định thần lại, thấy trước mặt là một thiếu niên vận tử y, khuôn mặt tinh tế đẹp đẽ, ngay cả hắn cũng phải ngạc nhiên.
Liễm Quân vốn thức thời, lập tức nở nụ cười, tỏ ra cung kính hữu lễ.
“Công tử, mong cậu hạ thủ lưu tình. Có yêu cầu xin cứ nói, chuyện gì cũng nên bình tĩnh thương lượng.”
Tử y thiếu niên không hề chuyên tâm nghe Liễm Quân nói, trái lại bắt đầu chăm chú quan sát dung mạo của hắn.
Liễm Quân cười thầm, nếu là ngày xưa việc này cũng không có gì lạ, khổ nỗi dung mạo bây giờ có gì đáng để nhìn chăm chú như vậy. Nhớ tới ngày tháng trước đây, lòng Liễm Quân lại cảm thấy phiền muộn.
Thiếu niên nhíu mày, lẩm bẩm, “Dù trúng Vong Tình, cũng không thể thương tổn đến mức này.” Nói xong, cậu ta cầm tay Liễm Quân, đưa một ngón lên miệng cắn, mút lấy vài giọt máu.
Liễm Quân từ nhỏ đã được dạy dỗ như một tiểu quan, thân thể vô cùng mẫn cảm, bị đụng chạm như vậy, thân thể lập tức kích động.
Thiếu niên trầm ngâm suy nghĩ nửa ngày, mới thì thào nói: “Thể chất của ngươi không giống người thường, máu cũng rất đặc biệt.”
Cậu ta ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Liễm Quân ửng đỏ ngoảnh mặt sang bên, cảm thấy thú vị, cuời nói: “Thì ra người như các ngươi vẫn còn biết e thẹn.”
Tuy nói vậy, nhưng khẩu khí lại không hề có ý châm biếm. Giọng của thiếu niên không trầm như người trưởng thành, có lẽ còn chưa tới hai mươi. Nếu là trước đây, Liễm Quân đã sớm lên giọng cãi lại vài câu, nhưng hiện tại đang bị người ta chế trụ, hắn không muốn vì thiếu cẩn trọng mà mất đi tính mạng.
“Ta nói công tử nha, cậu giữ ta lại làm gì? Giờ ta phải đi tiếp khách nữa.”
Tử y thiếu niên kinh ngạc nói: “Ngươi ra nông nỗi này mà còn có thể tiếp khách?”
Nghe vậy, khuôn mặt Liễm Quân cứng đờ, tự giễu nói: “Hàng thấp kém tự nhiên sẽ có kẻ thấp kém muốn, bởi không phải ai cũng đủ khả năng gặp được Đầu bài.”
Lời này quả thật không sai, Liễm Quân trước đây chỉ dựa vào khuôn mặt cùng khả năng khiêu vũ, đã khiến không biết bao nhiêu quan lớn quý nhân tranh nhau mời mọc.
Thế nhưng hôm nay, dung mạo xinh đẹp đã không còn, ngay cả chân cũng không thể khiêu vũ, khách hắn tiếp chỉ là dân chúng bình thường mà thôi.
Tử y thiếu niên có vẻ lạ mặt, chắc hẳn không biết Liễm Quân từng là nhân vật nổi danh khắp Yến đô này.
Thiếu niên khẽ nhíu chân mày thanh tú, hỏi, “Ngươi có biết Lục công tử của Thanh Duy môn không?”
Liễm Quân đáp, “Sao lại không biết? Lục công tử ngày nào cũng tới đây, còn liên tục đổi người hầu hạ.
Tử y thiếu niên nghe vậy cười, vui vẻ nói, “Thật đúng lúc, ngươi giúp ta một việc, mau dẫn ta tới gặp gã.”
Liễm Quân thấy cậu ta nửa cười nửa không, ánh mắt lại tỏa ra vài phần âm khí, không khỏi cảnh giác, “Không phải công tử muốn giết người đấy chứ? Việc này ta giúp không nổi, nếu như xảy ra chuyện, ta làm sao trốn thoát.”
Tử y thiếu niên vừa cười vừa nói, “Sợ cái gì. Ta chắc chắn sẽ không gây chuyện ở đây, chỉ cần ngươi tìm cách để gã dẫn ta đi, toàn bộ số ngân phiếu này đều là của ngươi.”
Dứt lời, cậu ta móc hai tấm ngân phiếu ra, cố ý đong đưa trước mặt Liễm Quân vài cái.
Liễm Quân thầm nghĩ, với dáng vẻ hiện giờ của hắn kiếm được nhiều tiền như vậy thật không dễ dàng, nói không chừng là ông trời cho hắn cơ hội kiếm tiền, có lẽ phải liều một phen.
“Giúp cậu cũng được, nhưng mà cậu xem giờ ta còn phải tiếp khách, hiện tại còn sớm, Lục công tử giờ cũng chưa tới, cậu cứ thả ta trước, đợi ta tiếp khách xong đi là vừa.”
Tử y thiếu niên thấy khó hiểu, “Ta cho ngươi nhiều ngân lượng như vậy, ngươi còn lo thiếu?”
Liễm Quân bất đắc dĩ cười, “Cậu cũng thấy tình trạng của ta đó, khó khăn lắm mới có người gọi đích danh, nếu như cứ kén cá chọn canh, còn không bị Lão bản ném ra ngoài.”
Tử y thiếu niên gật đầu, giải khai huyệt đạo cho hắn, sau đó nhét một viên thuốc vào miệng Liễm Quân.
“Cái gì vậy?” Liễm Quân cảnh giác hỏi.
“Độc dược, tên là gì cũng không cần cho ngươi biết, nội trong ba canh giờ nếu như ngươi không trở lại, ta đành phải đem tấm ngân phiếu này đốt cho ngươi.”
Ta và độc dược đúng là hữu duyên.
Càng nghĩ Liễm Quân càng thấy buồn bực, nhưng đang bị kiềm giữ nên chỉ có thể lườm cậu ta một cái. Hắn biết mình đã mất nhiều thời gian nên vội vàng xoay người chạy lên lầu.
Tử y thiếu niên thích thú nhìn dáng chạy khập khiễng của hắn, thầm nghĩ, dáng vẻ và khí chất này quả thực không tồi, tiếc là một chân cà nhắc nên nhìn hơi buồn cười.
Vị khách lần này cũng không phải vương tôn công tử gì, đương nhiên chỉ có thể tiếp ở phòng bình thường, Liễm Quân vừa vào cửa đã nhìn thấy một đại hán lực lưỡng, đang nhồm nhoàm ăn thịt uống rượu.
“Chà, tưởng mình còn là Hồng bài sao, dám để đại gia ta đợi lâu vậy.”
Liễm Quân vừa tiến lại gần đã bị người nọ kéo vào trong lòng. Trên người gã còn lưu lại một mùi hôi thối, không biết tại sao.
Liễm Quân mỉm cười, “Đại gia, là do ta phải trang điểm một chút nên mất nhiều thời gian, được rồi, ta sẽ tự phạt mình ba chén.”
Liễm Quân vừa chạm vào bình rượu, đã bị gã giật lại.
“Rượu này tiêu tốn của đại gia ta không ít bạc, sao có thể cho ngươi uống. Mau, cởi quần áo ra làm cho xong chuyện, ta còn phải về với mụ vợ già ở nhà.”
Nói xong, gã tự mình tu hết bình rượu, ngồi tại chỗ chờ Liễm Quân thoát y phục.
Nếu là trước đây, Liễm Quân sao có thể chịu nhục như vậy?
Nhưng hôm nay, làm sao có thể so sánh với trước kia. Liễm Quân cười khổ.
Dưới sự thúc giục của đại hán, Liễm Quân lần lượt cởi hết y phục, lộ ra trước mặt gã là thân thể trần trụi trắng ngần như tuyết, lập tức dục tính của đại hán dâng lên, vội vàng lao về phía Liễm Quân.
“Tuy khuôn mặt bị hủy, nhưng cũng may thân thể vẫn còn quyến rũ. Tiểu bảo bối, hãy để đại gia hưởng thụ một lúc xem tư vị của Hồng bài trước đây như thế nào.”
Bàn tay thô ráp xoa nắn trên người Liễm Quân, miệng gã thoát ra một mùi hôi thối, cùng với lời nói kia, làm Liễm Quân cơ hồ muốn nôn.
Thân thể to lớn chèn ép khiến hắn không thở nổi, phân thân sưng tấy không được bôi trơn thô lỗ xâm nhập vào hậu đình Liễm Quân, hắn đau đến mức toát mồ hôi lạnh, nhìn đại hán nằm trên tràn ngập tình dục, cầm hạ thân không ngừng đâm tới tấp vào thân thể mình, Liễm Quân chỉ bình thản nhìn ánh trăng le lói bên ngoài.
Hậu huyệt không ngừng bị vật thể thô cứng đâm vào, đau đớn dữ dội khiến hắn cảm thấy suy yếu vô lực.
Nhưng đau đớn thế nào, cũng không bằng thời khắc bị đánh què chân, rồi Liễm Quân mơ hồ nhớ lại lúc bị hạ độc, thống khổ đến mức cảm thấy thà chết đi còn hơn.
Có lẽ lúc mà Liễm Quân giúp Tô Tử Tịch bỏ trốn, cũng chính là thời khắc hắn đánh mất những tháng ngày an vui.
Cố nén thân thể đau đớn, Liễm Quân tiễn khách xong vội chạy về phòng mình, Tử y thiếu niên đang ngồi trong phòng, thảnh thơi uống trà.
“Ta chỉ mua được vụn trà, khiến công tử chê cười rồi.”
Thấy cậu ta dung mạo xinh đẹp quần áo hoa lệ, Liễm Quân tự dưng cảm thấy khó chịu.
Thiếu niên cất giọng cười đùa, “Ta tưởng ngươi không quay lại nữa.”
Liễm Quân tự giễu nói, “Sao dám, mạng sống vẫn quan trọng hơn.”
Liễm Quân lục tung khắp nơi, lấy ra một cái áo gấm đỏ đưa cho cậu ta, “Lục công tử rất thích cái đẹp.”
Tử y thiếu niên mỉm cười tiếp nhận, rồi bảo Liễm Quân ra cửa chờ. Liễm Quân thấy thế, vừa đi vừa lầm bầm, “Đều là nam nhân cả xấu hổ gì chứ.”
Tiểu quan trong Thanh Hà quán nhiều như vậy, chắc sẽ không có ai để ý bọn họ, nhưng Liễm Quân vẫn sợ dung mạo người này quá nổi bật, nên đành dẫn cậu ta đi cầu thang phía sau để lên lầu.
“Được rồi, công tử xưng hô thế nào?” Liễm Quân hỏi.
Tử y thiếu niên thuận miệng đáp, “Ta họ Tử.”
Khi bọn họ đến Noãn Hương các, vừa vặn lão bản và một nhóm Tiểu quan đang đi ra, có lẽ là không vừa mắt vị Lục Diêu kia.
“Lục công tử, sao lại ngồi cô đơn một mình ở đây?”
Liễm Quân mỉm cười bước vào, sóng mắt lưu chuyển tràn đầy mị lực.
Lục Diêu thoáng nhìn qua Liễm Quân, thấy làn da vàng vọt kia liền tỏ ra chán ghét, “Lão bản kêu ngươi tới ư? Những kẻ vừa nãy ta đây còn không vừa mắt.”
Liễm Quân biết gã ghét bỏ dung mạo xấu xí của mình, mặc dù tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn biết giữ lễ, cố không làm khách nổi giận.
Hắn kéo thiếu niên vào, vừa nhìn thấy hai mắt Lục Diêu đã sáng lên.
“Cậu bé này thực xinh đẹp, tên gọi là gì?”
Liễm Quân đáp, “Cậu ấy là Tử Nhi, vừa tới mấy hôm trước, còn chưa treo biển hành nghề, ta làm thế này không phải vì muốn hiếu kính công tử ngài ư?”
Lục Diêu vô cùng mừng rỡ, nói năng cũng nhẹ nhàng hẳn đi, “Vẫn là Liễm Quân ngươi hiểu chuyện.”
Rõ ràng nói với Liễm Quân, thế nhưng ánh mắt gã lại dán chặt lên người Tử Nhi.
Lục Diêu vừa định vươn tay ôm lấy cậu ta, Liễm Quân vội nói, “Công tử, Tử Nhi còn chưa treo biển hành nghề, ta vốn lặng lẽ đưa đến phục vụ ngài, lỡ như bị lão bản phát hiện, ta chắc chắn không xong.”
Lục Diêu hiểu ý hắn, đưa đĩnh bạc vụn xem như thưởng công.
“Liễm Quân quả nhiên lanh lợi, ta đương nhiên sẽ không gây phiền phức cho ngươi, ta mang cậu ấy về nhà là được chứ gì?”
Liễm Quân cầm lấy ngân lượng, vẻ mặt nịnh nọt, “Đa tạ công tử ban thưởng.”
Tử Nhi theo Lục Diêu ra ngoài, vừa đi đến cửa, cậu ta khẽ nói với Liễm Quân, “Ngân phiếu và thuốc giải ta để trên bàn của ngươi.”
Nói xong, hai người rời khỏi Thanh Hà quán.
Liễm Quân về phòng, quả nhiên hai thứ kia đang ở trên bàn, hắn nuốt vội viên thuốc, rồi cất cẩn thận ngân phiếu, lúc này mới thấy yên tâm.
Ba, bốn ngày sau không thấy Lục Diêu xuất hiện. Trong lúc nhàn rỗi, Liễm Quân nghe được mấy Tiểu quan quây lại một chỗ nói chuyện phiếm, suy đoán đủ các lý do.
“Có lẽ là chết rồi.” Liễm Quân đi ngang qua bọn họ, cười khẩy.
Một tên trong đó quay đầu lại, tức giận mắng “Tự vả vào cái miệng thối của ngươi đi”.
Tên còn lại thấy thế cũng hùa vào mỉa mai, “Liễm Quân à, ngươi chẳng có khách gọi, nên cũng muốn bọn ta bị như vậy đúng không.”
Liễm Quân nhếch mép, thản nhiên rời đi, bên tai vẫn nghe được tiếng cười châm biếm của bọn họ.
“Nhìn bộ dạng của hắn kìa, vẫn còn tưởng mình là mỹ nhân chắc.”
Tên đó vừa dứt lời, những kẻ còn lại đã cười ồ lên, tiếng cười vang vọng khắp hậu viện Thanh Hà quán.
Đứng trước cửa sau Thanh Hà quán là hai thanh niên mặc cẩm y, trong đó một người là An Bình vương Tề Lam, người còn lại là tùy tùng thân cận của chàng Thừa Phong.
“Vương gia, ngài thực sự muốn vào sao?” Thừa Phong muốn can ngăn, nhưng không dám làm quá, đành phải nhắc lại.
Tề Lam nhíu mày, trả lời, “Dù sao Cẩm Ly cũng đã đánh gãy chân của người đó, còn hạ độc nữa, ta nhất định phải xem cậu ấy hiện giờ thế nào?”
Thừa Phong hiểu được lần này Tề Lam đến là vì chuyện Lạc Vân hầu trừng phạt tên Tiểu quan đã giúp nam sủng của mình bỏ trốn.
Dẫu biết Tề Lam xưa nay vốn thiện tâm, nên mới có ý định đến đây chuộc tội cho Lạc Vân hầu. Nhưng Thừa Phong vẫn lo lắng, không nhịn được buột miệng, “Cũng do Hầu gia tạo nghiệt chướng thôi.”
Vừa nói xong, Thừa Phong lập tức cảm thấy không ổn. Tề Lam dù là một chủ nhân rất tốt, thường ngày vẫn nuông chiều hạ nhân, nhưng Lạc Vân hầu lại là bạn tốt hơn mười năm nay của chàng, nói vậy đương nhiên Tề Lam sẽ không vui.
Quả nhiên, Tề Lam nghiêm khắc nói, “Dù Cẩm Ly có thiếu sót, cũng không đến lượt các ngươi nói bậy sau lưng.”
Hạ nhân vốn không được nhận xét chủ tử, Thừa Phong tự biết mình thái quá.
Tề Lam thấy cận vệ của mình cúi đầu, sắc mặt cũng dịu đi một chút, chàng thở dài, “Đúng là Cẩm Ly tạo nghiệt, ta muốn thay cậu ấy trả nợ, Cẩm Ly hành động vốn chẳng biết nặng nhẹ, ta còn không hiểu ư?”
Thấy Tề Lam nhìn chằm chằm vào cửa sau, Thừa Phong vội hỏi, “Thế nhưng, Vương gia, sao ngài không quang minh chính đại vào từ cửa trước?”
Tề Lam cười, “Yến Quân suốt ngày lưu luyến nơi đây, nếu đụng phải, cậu ấy còn không bắt ta quay về ư.”
Tề Lam mặc dù là Vương gia, nhưng từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh, bạn bè thân thiết cũng chỉ có hai người là Diêu Cẩm Ly và Triệu Yến Quân, mà Triệu Yến Quân vốn thích phong hoa tuyết nguyệt, Thanh Hà quán này là nơi hắn thường lui tới.
Vừa bước vào cửa, Tề Lam tùy ý gọi một người, chàng hỏi, “Liễm Quân ở đâu?”
Tiểu quan này chưa đến mười sáu, khuôn mặt nữ tính, dáng vẻ thẹn thùng, thật không khác gì một cô nương, “Là phòng nhỏ sau hậu viện kia kìa, công tử, ngài không biết chuyện Liễm Quân bị đánh gãy chân và dung mạo bị hủy ư? Ngài có muốn đổi ý hay không, chúng ta ở đây người nào cũng rất xinh đẹp.”
Tề Lam không chịu nổi mùi son phấn trên người cậu ta, khẽ gật đầu nói tiếng “Đa tạ” rồi đi thẳng.
“Đúng là một công tử tuấn mỹ, tiếc rằng mắt bị mù.” Nhìn bọn Tề Lam rời đi, Tiểu quan này lẩm bẩm.
Vừa đến cửa phòng, Tề Lam đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.
“Con mẹ nó, cho có tý thức ăn thế này, đến chó còn không bằng.”
“Không muốn ăn thì thôi, ngươi có giỏi thì tự bỏ tiền mà mua, đừng mãi ăn bám ở đây.”
Vừa nghe đến đó, đã thấy một thiếu niên đạp cửa bước ra.
Người bên trong lại gào lên, “Đồ chó má ngươi, trước đây mặt dày mày dạn quỳ xuống nhờ ta dạy khiêu vũ, giờ lại lật lọng trở mặt, Thanh Ương, nếu như ngươi đi diễn kịch nhất định sẽ trở thành đào kép nổi danh đó.”
Thiếu niên kêu Thanh Ương kia ngoái đầu lại nói, “Đủ rồi, Liễm Quân, giờ ngươi vẫn còn có thể khoác lác, nếu tiếp tục không có khách thì sớm muộn gì cũng bị đuổi đi thôi.”
Nói xong, thiếu niên kia lập tức rời đi, Liễm Quân giận dữ đuổi theo, nhưng hắn đi đứng không tiện, dù nỗ lực đến mấy cũng không cản được Thanh Ương.
Tức điên người đi tới cửa, vừa vặn lại gặp phải bọn Tề Lam, “Chó khôn không cản đường.” Liễm Quân lạnh nhạt nói, cũng không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái
Thấy Liễm Quân khập khiễng chạy theo, Thừa Phong không nhịn được nói, “Đừng đuổi nữa, chân ngươi như vậy làm sao theo kịp.”
Liễm Quân hừ lạnh một tiếng, xoay người vào phòng, “Rầm” một cái đóng cửa lại.
Thừa Phong nghĩ mình có ý tốt nhắc nhở lại bị người xem thường, căm phẫn nói, “Công tử, ngài xem đi, ngang ngược quá thể, tiểu nhân thấy tên đó bị như vậy là đáng đời.”
Tề Lam khẽ cười, “Không phải vừa nãy ngươi còn nói Hầu gia tạo nghiệt ư, sao mới đó mà đã đổi thành người kia tự làm tự chịu?”
Thừa Phong cúi đầu xấu hổ.
Tề Lam gõ cửa, một lúc sau mới có người ra mở, phòng bên cạnh cũng không thắp đèn, trời lại tối, hai bên đều không thấy rõ đối phương.
“Có chuyện gì?” Liễm Quân đang tức tối, khó chịu hỏi.
“Cậu là Liễm Quân?” Tề Lam hỏi.
Liễm Quân thấy chàng y phục lộng lẫy, ngay cả người hầu phía sau cũng mặc loại vải thượng hạng, liền biết người này nhất định không tầm thường.
Hắn mỉm cười, “Công tử việc gì phải hạ cố đến đây? Ngài cứ tùy tiện cho người gọi ta một tiếng, ta sẽ lập tức lên lầu phục vụ.”
Nói xong, hắn ôm lấy tay Tề Lam.
“Buông tay ngươi ra.” Thừa Phong thấy thế, lập tức quát lên.
Liễm Quân tuy vẫn cười, nhưng lại hung hăng nguýt Thừa Phong một cái, sau đó quay sang Tề Lam, “Nào, công tử, ta đưa ngài lên lầu, kêu lão bản chọn một gian phòng thanh nhã, nhìn ngài ta đã biết là người lịch lãm rồi.”
Tề Lam từ nhỏ thân thể yếu đuối, nên bọn Triệu Yến Quân chẳng bao giờ dẫn chàng tới nơi phong nguyệt này, chàng thấy xấu hổ vội rút tay về.
“Cậu hiểu lầm rồi, ta đến đây không phải vì chuyện đó.”
Liễm Quân nghe xong, lập tức buông tay, hắn lạnh lùng nói, “Không nói sớm, lãng phí sức lực của ta.”
Nói xong, Liễm Quân chậm rãi quay vào, thấy Tề Lam đi theo, hắn lại hỏi, “Ngươi không cần ta hầu hạ còn vào đây làm gì? Chẳng lẽ muốn hầu hạ ta?”
Tề Lam nghe vậy, mặt đỏ bừng, nhất thời không nói được lời nào.
Thừa Phong đứng sau cố gắng nhịn cười, Tề Lam ho nhẹ vài tiếng, cất giọng dịu dàng, “Ta nghe người ta nói cậu bị Lạc Vân hầu đánh gãy chân, còn bị hủy...”
Tề Lam không biết nói sao cho tốt, nên đành ngừng lại.
Cứ tưởng Liễm Quân sẽ chửi ầm lên, ngờ đâu hắn chỉ hỏi lại, “Ngươi nghe người nào nói? Ngươi là ai?”
Tề Lam không muốn nói ra thân phận của mình, vốn định lấp liếm vài câu cho xong, lại nghe Liễm Quân trào phúng nói, “Ta thấy ngươi không giống thiếu gia bình thường, chắc là bạn bè của Lạc Vân hầu, nghe tin nên muốn đến xem bộ dạng xấu xí của ta?”
Tề Lam đang định giải thích, nhưng Liễm Quân đã tiến lên một bước, đứng trước mặt chàng.
Ánh trăng từ phía sau Tề Lam chiếu tới, nhờ vậy có thể thấy rõ khuôn mặt Liễm Quân. Liễm Quân ngũ quan tinh xảo, mi thanh mục tú, sóng mũi thẳng tắp, khuôn miệng xinh xắn, đường nét vô cùng hài hòa, Tề Lam có thể tưởng tượng ra trước đây Liễm Quân xinh đẹp quyến rũ nhường nào.
Thế nhưng hôm nay, làn da kia chỗ nâu chỗ vàng, giống như dính phải bùn đất không được rửa sạch, hai má đầy vết thâm đen, cổ thì chi chít mụn đỏ, nhìn vô cùng sần sùi, trên trán mặc dù có tóc che đậy, nhưng vẫn không giấu được những mảng trắng loang lổ.
Tề Lam bất giác nhíu mày, vậy là độc tính đã phát tác ra ngoài.
“Sao, nhìn chưa đủ?”
Liễm Quân châm biếm, tiện tay cởi thắt lưng, vén vạt áo lên, dáng người hắn gầy gò tinh tế, chân thon eo nhỏ, làn da vốn trắng trong như ngọc nhưng giờ chỉ còn lại một màu xám xịt, những đốm trắng lác đác trông thật chướng mắt.
“Còn muốn xem chỗ nào nữa? Công tử ngài cứ việc nói.”
Nếu như trước đây nụ cười của Liễm Quân tràn đầy quyến rũ phong tình, thì bây giờ trong hình dạng này, lại cảm thấy thật khôi hài.
Tề Lam cau mày, bất giác đưa tay giúp Liễm Quân chỉnh lại y phục, chàng nói, “Cậu yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu.”
Liễm Quân nghe rồi ngẩn người, hắn cười, “Lão bản đã mời tất cả đại phu trong thành đến xem, họ đều nói không cách nào chữa trị, không lẽ ngươi có bản lĩnh mời được ngự y?”
Tề Lam nói, “Ngự y giỏi chữa bệnh, nhưng chưa chắc đã biết giải độc. Ta không dám nói nhất định chữa khỏi, nhưng phần lớn thì được.”
Nghe đến đây, Liễm Quân thấy không hợp lý, hắn vội chau mày, sắc mặt khẩn trương, “Rốt cuộc ngươi là ai? Phàm là người kinh thành đều biết Lạc Vân hầu không có nhiều bạn bè, thân nhất chỉ có Thượng Khanh tướng quân Triệu Yến Quân và...”
Tề Lam vô cùng kinh ngạc bởi sự mẫn tuệ của Liễm Quân. Biết không giấu được nữa, chàng khẽ thở dài rồi đáp, “Ta là An Bình vương Tề Lam.”
Nhìn Liễm Quân sững sờ kinh ngạc, Tề Lam nói thêm, “Bây giờ cậu đã biết thân phận của ta, chắc hiểu được ta có bao nhiêu bản lĩnh.”
Liễm Quân mím môi nhìn chằm chằm Tề Lam, thầm nhớ lại, chỉ mới đây thôi bạn tốt của người này đánh gãy chân mình thế nào, hủy hoại dung mạo mình ra sao, đau đớn lúc đó sợ là cả đời cũng không quên được.
Tề Lam nhìn sắc mặt Liễm Quân, cũng có thể đoán được phần nào, sự tàn độc của Lạc Vân hầu, chàng đương nhiên hiểu rõ hơn cả, thế nhưng sự đã rồi, hôm nay chỉ mong có thể giúp Cẩm Ly giảm nhẹ tội nghiệt mà thôi.
“Nếu cậu đã biết rõ quan lại quý nhân trong triều như vậy, chắc cũng hiểu được tính cách của ta. Cẩm Ly phạm nhiều lỗi lầm, kẻ làm bằng hữu như ta cũng phải giúp cậu ấy một chút. Ta sẽ cố gắng hết sức, nhất định chữa khỏi.”
Tề Lam vốn điềm đạm nho nhã, lúc này lại thành thật nghiêm túc, nói không cảm động là nói dối, nhưng dù sao chàng cũng là bạn của Lạc Vân hầu, lại đột nhiên chạy tới giúp đỡ, Liễm Quân khó tránh khỏi lo lắng, hắn hỏi, “Ngài thật là Vương gia? Ngài biết y thuật?”
Tề Lam cười, “Trước đây ta có theo một vị cao nhân bái sư, nên cũng biết một chút y thuật và giải độc. Không lẽ, cậu sợ ta hãm hại?”
Nói xong, Liễm Quân thấy rất xấu hổ, bản thân ra nông nỗi này, ai mà thèm hại hắn chứ. Huống chi người này thực hòa nhã, hơn nữa hắn cũng biết cứ thế này sẽ không ổn, dù gì mọi chuyện không thể tệ hơn được nữa.
“Được, ta tin ngài.”
Nghĩ rồi, Liễm Quân lập tức dẫn Tề Lam vào phòng. Hắn vốn rất sợ tối nên trong phòng thắp nến sáng trưng.
Mấy ngày gần đây Liễm Quân mới có thể rời giường, giờ đã thấy đứng không vững, hắn ngồi lên ghế rồi cũng mời Tề Lam, nhưng Tề Lam lại cúi xuống, vén quần lên, sờ soạng chân hắn.
Thừa Phong thấy Vương gia nhà mình làm vậy, vội nhắc nhở, Tề Lam vẫn không phản ứng, chỉ chăm chú sờ soạng đầu khớp xương, thỉnh thoảng lại nắn vài cái. Liễm Quân vừa rồi còn định mắng chàng, nhưng cảm thấy chàng thực sự đang xem thương thế của mình, nên im lặng không nói gì nữa.
Một lúc sau, Tề Lam mới đứng dậy, chàng nói, “May là ta tới kịp, chân vẫn có thể chữa khỏi, tuy không thể chạy nhảy khiêu vũ được nữa, nhưng đi lại bình thường thì không thành vấn đề.”
Ánh mắt Liễm Quân se buồn, hắn lẩm bẩm, “Vậy là không được khiêu vũ nữa ư?”
Tề Lam không nghe rõ hắn nói, tầm mắt chuyển lên bàn, chỉ có cơm rau và một bát nước, trên đĩa có mấy món rau hỗn độn, vừa nhìn đã biết là đồ thừa, đừng nói thịt, ngay cả vụn thịt cũng không có, nhớ lại trận cãi nhau của Liễm Quân và Thanh Ương, Tề Lam cũng hiểu được phần nào.
Liễm Quân biết chàng đang nghĩ gì, hắn mỉm cười, bất đắc dĩ nói, “Ở đây, nếu không kiếm ra tiền thì vậy đó, muốn một chén cơm tử tế cũng khó.”
Tề Lam ra hiệu cho Thừa Phong, Thừa Phong hiểu ý lấy ra ít bạc, đặt lên bàn.
“Vài ngày nữa ta sẽ mang thuốc đến, sau đó sẽ hướng dẫn cậu cách dùng, lấy số bạc này để mua đồ tốt mà ăn, thương thế của cậu cần phải được bồi bổ.”
Liễm Quân thấy chấn động, “Tại sao ngài lại giúp ta nhiều đến vậy?”
Tề Lam mỉm cười, “Không phải đã nói rồi sao, Lạc Vân hầu tạo nghiệt, ta muốn bù đắp giúp cậu ấy. Yên tâm, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Liễm Quân thấy chàng kiên định như vậy, cũng bớt đi sự đề phòng.
Đợi Tề Lam đi rồi, Liễm Quân cứ ngây ngốc ngồi nhìn hai chân của mình.
Hắn nghĩ, thực sự có thể chữa khỏi sao? Nếu như khỏi được, mình lại nợ người ta một ân tình lớn rồi.
Phần ân tình này nên đền đáp sao đây? Người ta đường đường là An Bình vương, làm gì có chuyện cần tới mình.
Nghĩ vậy, Liễm Quân lại tự cười mình, sống chết còn chưa hay, vậy mà đã nghĩ chuyện xa xôi.
Hết chương 01
Tác giả :
Lâu Tiểu Tô