Một Đời, Một Kiếp, Một Đôi Người
Chương 5
Xe ngựa của Trịnh phu nhân đi đến đâu dân chúng lại rẽ sang hai bên nhường đường. Những lời xì xào bàn tán dần nổi lên:
-Không biết ai lại đi đắc tội với Trịnh gia, thật xui xẻo a!
-Nghe bảo đại tiểu thư Trịnh gia bị thương đến mức không xuống giường được. Không lẽ liên quan đến việc này.
Những lời nói vô tình lọt vào tai Trịnh phu nhân khiến bà lửa hận càng ngùn ngụt. Đến trước phủ nhà họ Đổng Giai Hinh một cước đá cánh cửa gãy làm đôi. Hai toán binh mã xếp thành hai hàng tạo thành một lối đi tiến đến chính gian của Đổng gia. Đổng phu nhân thấy vậy hoảng sợ vội ra nghênh đón:
-Ai ya! không biết Trịnh đại phu nhân đến thăm, không ra cửa đón thật thất lễ!
-Không cần! Đâu dám làm phiền đến Đổng phu nhân chứ.
-Tỷ tỷ thật biết đùa! mời tỷ tỷ vào nhà nói chuyện.
Trịnh phu nhân tiến vào, hiên ngang ngồi vào ghế chính giữa, lạnh lùng nhìn qua người phụ nữ đứng trước mặt.
-Muội muội không cần phải khách sáo vậy chứ! mau ngồi đi, định hành lễ với ta đến khi nào chứ.
Đổng phu nhân tức tím mặt mà không dám hé răng nói nửa câu. Chỉ biết tươi cười nói:
-Tỷ tỷ xem! được tỷ đích thân đến thăm ta vui đến lú lẫn luôn rồi. Người đâu! mau dâng trà.
Bỗng từ ngoài cửa một nam tử điềm đạm bước vào, một thân bạch y bất ngờ nhìn Giai Hinh vị nam tử nọ quay sang nhìn Trịnh phu nhân lễ phép thưa:
-Vu Nhượt bái kiến Trịnh đại phu nhân!
-Đổng công tử không cần đa lễ!
-Không biết Trịnh phu nhân đích thân dẫn binh đến nhà tại hạ là có việc chi?
Trịnh phu nhân thầm đánh giá Vu Nhượt một lượt: không tồi! tính cách điềm đạm không nóng vội nhìn nhận tình thế rất tốt lại thêm dung mạo ngọc thụ lâm phong tương lai không xa sẽ thật sự rộng mở chỉ sai là đã sinh ra trong Đổng gia.
-Vậy ta không cần vòng vo tốn thời gian của công tử. Mẫu thân của ngươi không biết đã dùng cách gì cấu kết với ba mẹ con nhị phu nhân Âu Dương Hạ dồn tiểu nữ nhà ta đến mức một thân thương tích đến hiện tại bản thân nó là ai cũng không nhớ.
-Trịnh phu nhân, bà chớ ngậm máu phun người là tự đại tiểu thư đến gặp tình lang bằng chứng ở đâu mà vu khống cho Đổng phủ nhà ta!_ Đổng phu nhân không kiềm được quát thật to.
Giai Hinh liền bước lên phía trước đưa ra trước mặt Vu Nhượt một tấm ngọc bội được điêu khắc một cách tinh xảo vừa nhìn đã biết không phải là vật người bình thường có thể có được.
-Xin hỏi Đổng công tử có nhận ra miếng ngọc này không?_Giai Hinh trừng mắt nhìn Đổng Vu Nhượt.
-Đây là thứ ta luôn đeo bên người không hiểu sao mấy ngày nay lại không thấy đâu, Ta cứ tưởng là đã đánh rơi, trong lòng thật sự có chút tiếc nuối.
-Đây là vật tìm thấy trên người của tiểu thư lúc bị ám vệ tấn công không biết công tử nói như thế nào?
Không để cho Vu Nhượt có cơ hội trả lời Đổng phu nhân vội chen ngang:
-Vậy thì đúng rồi là đại tiểu thư đem lòng ngưỡng mộ Vu Nhượt nhà ta nên lấy miếng ngọc này làm tín vật bên mình. Điều này có gì khó nói chứ.
-Bà đừng nói bậy kẻo đến ăn cháo cũng khó khăn đấy_ Giai Hinh tức giận nhìn Đổng phu nhân, những uất ức tiểu thư phải chịu giờ đây nàng phải trả lại họ giúp người_ Nếu con trai bà không tiếp cận tiểu thư không cứ bám lấy tiểu thư thì người nằm trên giường chưa chắc là cô ấy. Hôm đó bà sai người đến Trịnh gia đưa cho tiểu thư miếng ngọc bảo đến bờ sông Đổng công tử đang gặp nguy hiểm, sau đó nếu không có nhị tiểu thư nói với ta đại phu nhân có chuyện cần thì còn lâu ta mới để tiểu thư sảy ra chuyện. Còn chuyện đại tiểu thư tương tư Đổng công tử thì bà đã tính sai một bước rồi từ trước giờ trong lòng đại tiểu thư chưa tồn tại Đổng công tử chẳng qua cô ấy mềm lòng không nỡ chống mắt nhìn người khác chết oan uổng.
Đổng Vu Nhượt như chết lặng, trước giờ trong lòng nàng có từng tồn tại hình bóng của ta huy chưa?. Nàng vì ta bị thương sao? Hiện giờ trong lòng Đổng Vu Nhượt thật sự rối như tơ vò. Hắn ta quay sang nhìn Giai Hinh thì thào
-Tuyết Tâm nàng ấy bị thương có nặng không? Hiện giờ nàng ấy như thế nào rồi.
-Không phiền đến công tử tiểu thư nhà ta đang tĩnh dưỡng nếu công tử muốn đến thăm thì không cân đâu. Vì đến đại phu nhân người còn không nhớ thì công tử là gì mà lại để tiểu thư phải lưu tâm.
Nàng chỉ mới biết tên của ta vậy mà chỉ một chốc đã thành không quen biết, ông trời có cần phải trừng phạt ta vậy không, đã sáu năm, sáu năm hình bóng của của nàng trong lòng ta không đơn giản là một nữ tử bình thường nàng vô cùng đặc biệt vì là người đầu tiên khiến ta toàn tâm toàn ý theo đuổi.Nếu nàng thật sự có chuyện gì thì ta còn tồn tại trên đời này là gì chứ?
-Mẫu thân, chuyện này là sao? Con đã nói với người muốn đánh muốn giết cứ nhằm vào con. Tuyết Tâm nàng ấy vô tội tại sao người cứ phải dồn nàng ấy đến chỗ chết. Mẫu thân lòng dạ của người thật thâm độc.
Nói rồi Vu Nhượt liền phun ra một ngụm máu ngã quỵ xuống. Đổng phu nhân vội đỡ, miệng không nói nên lời chỉ kịp thốt lên một câu:
-Ta chỉ muốn tốt cho con thôi,..chỉ muốn tốt cho con. _ Bà ta nhìn con mà nước mắt không ngừng chảy dài.
Lúc này Trịnh phu nhân mới chận rãi đứng đậy khẽ thở dài:
-Xem ra muội muội phải giải quyết chuyện trong nhà không còn thời gian tiếp chuyện ta rồi, hẹn muội hôm khác vậy.
Bà ta làm cho đứa con gái mà bà xem như bảo bối thành ra như vậy những gì ngày hôm nay vẫn còn nhẹ so với vết thương lòng của Tuyết Tâm. Xem ra Trịnh phu nhân bà quá nhân từ rồi hôm nay định là san bằng Đổng Phủ nhưng không ngờ...
Đội quân Trịnh gia lần lượt rút hết bầu không khí lại trở nên im ắng như lúc mới bắt đầu chỉ là trên bạch y của nam tử nọ đã bị máu tươi vấy bẩn. Ánh mắt nhìn xa xăm môi mấp máy:
-Tuyết Tâm, ta xin lỗi. Muội làm ơn đừng quên ta,...đừng quên ta.
-Không biết ai lại đi đắc tội với Trịnh gia, thật xui xẻo a!
-Nghe bảo đại tiểu thư Trịnh gia bị thương đến mức không xuống giường được. Không lẽ liên quan đến việc này.
Những lời nói vô tình lọt vào tai Trịnh phu nhân khiến bà lửa hận càng ngùn ngụt. Đến trước phủ nhà họ Đổng Giai Hinh một cước đá cánh cửa gãy làm đôi. Hai toán binh mã xếp thành hai hàng tạo thành một lối đi tiến đến chính gian của Đổng gia. Đổng phu nhân thấy vậy hoảng sợ vội ra nghênh đón:
-Ai ya! không biết Trịnh đại phu nhân đến thăm, không ra cửa đón thật thất lễ!
-Không cần! Đâu dám làm phiền đến Đổng phu nhân chứ.
-Tỷ tỷ thật biết đùa! mời tỷ tỷ vào nhà nói chuyện.
Trịnh phu nhân tiến vào, hiên ngang ngồi vào ghế chính giữa, lạnh lùng nhìn qua người phụ nữ đứng trước mặt.
-Muội muội không cần phải khách sáo vậy chứ! mau ngồi đi, định hành lễ với ta đến khi nào chứ.
Đổng phu nhân tức tím mặt mà không dám hé răng nói nửa câu. Chỉ biết tươi cười nói:
-Tỷ tỷ xem! được tỷ đích thân đến thăm ta vui đến lú lẫn luôn rồi. Người đâu! mau dâng trà.
Bỗng từ ngoài cửa một nam tử điềm đạm bước vào, một thân bạch y bất ngờ nhìn Giai Hinh vị nam tử nọ quay sang nhìn Trịnh phu nhân lễ phép thưa:
-Vu Nhượt bái kiến Trịnh đại phu nhân!
-Đổng công tử không cần đa lễ!
-Không biết Trịnh phu nhân đích thân dẫn binh đến nhà tại hạ là có việc chi?
Trịnh phu nhân thầm đánh giá Vu Nhượt một lượt: không tồi! tính cách điềm đạm không nóng vội nhìn nhận tình thế rất tốt lại thêm dung mạo ngọc thụ lâm phong tương lai không xa sẽ thật sự rộng mở chỉ sai là đã sinh ra trong Đổng gia.
-Vậy ta không cần vòng vo tốn thời gian của công tử. Mẫu thân của ngươi không biết đã dùng cách gì cấu kết với ba mẹ con nhị phu nhân Âu Dương Hạ dồn tiểu nữ nhà ta đến mức một thân thương tích đến hiện tại bản thân nó là ai cũng không nhớ.
-Trịnh phu nhân, bà chớ ngậm máu phun người là tự đại tiểu thư đến gặp tình lang bằng chứng ở đâu mà vu khống cho Đổng phủ nhà ta!_ Đổng phu nhân không kiềm được quát thật to.
Giai Hinh liền bước lên phía trước đưa ra trước mặt Vu Nhượt một tấm ngọc bội được điêu khắc một cách tinh xảo vừa nhìn đã biết không phải là vật người bình thường có thể có được.
-Xin hỏi Đổng công tử có nhận ra miếng ngọc này không?_Giai Hinh trừng mắt nhìn Đổng Vu Nhượt.
-Đây là thứ ta luôn đeo bên người không hiểu sao mấy ngày nay lại không thấy đâu, Ta cứ tưởng là đã đánh rơi, trong lòng thật sự có chút tiếc nuối.
-Đây là vật tìm thấy trên người của tiểu thư lúc bị ám vệ tấn công không biết công tử nói như thế nào?
Không để cho Vu Nhượt có cơ hội trả lời Đổng phu nhân vội chen ngang:
-Vậy thì đúng rồi là đại tiểu thư đem lòng ngưỡng mộ Vu Nhượt nhà ta nên lấy miếng ngọc này làm tín vật bên mình. Điều này có gì khó nói chứ.
-Bà đừng nói bậy kẻo đến ăn cháo cũng khó khăn đấy_ Giai Hinh tức giận nhìn Đổng phu nhân, những uất ức tiểu thư phải chịu giờ đây nàng phải trả lại họ giúp người_ Nếu con trai bà không tiếp cận tiểu thư không cứ bám lấy tiểu thư thì người nằm trên giường chưa chắc là cô ấy. Hôm đó bà sai người đến Trịnh gia đưa cho tiểu thư miếng ngọc bảo đến bờ sông Đổng công tử đang gặp nguy hiểm, sau đó nếu không có nhị tiểu thư nói với ta đại phu nhân có chuyện cần thì còn lâu ta mới để tiểu thư sảy ra chuyện. Còn chuyện đại tiểu thư tương tư Đổng công tử thì bà đã tính sai một bước rồi từ trước giờ trong lòng đại tiểu thư chưa tồn tại Đổng công tử chẳng qua cô ấy mềm lòng không nỡ chống mắt nhìn người khác chết oan uổng.
Đổng Vu Nhượt như chết lặng, trước giờ trong lòng nàng có từng tồn tại hình bóng của ta huy chưa?. Nàng vì ta bị thương sao? Hiện giờ trong lòng Đổng Vu Nhượt thật sự rối như tơ vò. Hắn ta quay sang nhìn Giai Hinh thì thào
-Tuyết Tâm nàng ấy bị thương có nặng không? Hiện giờ nàng ấy như thế nào rồi.
-Không phiền đến công tử tiểu thư nhà ta đang tĩnh dưỡng nếu công tử muốn đến thăm thì không cân đâu. Vì đến đại phu nhân người còn không nhớ thì công tử là gì mà lại để tiểu thư phải lưu tâm.
Nàng chỉ mới biết tên của ta vậy mà chỉ một chốc đã thành không quen biết, ông trời có cần phải trừng phạt ta vậy không, đã sáu năm, sáu năm hình bóng của của nàng trong lòng ta không đơn giản là một nữ tử bình thường nàng vô cùng đặc biệt vì là người đầu tiên khiến ta toàn tâm toàn ý theo đuổi.Nếu nàng thật sự có chuyện gì thì ta còn tồn tại trên đời này là gì chứ?
-Mẫu thân, chuyện này là sao? Con đã nói với người muốn đánh muốn giết cứ nhằm vào con. Tuyết Tâm nàng ấy vô tội tại sao người cứ phải dồn nàng ấy đến chỗ chết. Mẫu thân lòng dạ của người thật thâm độc.
Nói rồi Vu Nhượt liền phun ra một ngụm máu ngã quỵ xuống. Đổng phu nhân vội đỡ, miệng không nói nên lời chỉ kịp thốt lên một câu:
-Ta chỉ muốn tốt cho con thôi,..chỉ muốn tốt cho con. _ Bà ta nhìn con mà nước mắt không ngừng chảy dài.
Lúc này Trịnh phu nhân mới chận rãi đứng đậy khẽ thở dài:
-Xem ra muội muội phải giải quyết chuyện trong nhà không còn thời gian tiếp chuyện ta rồi, hẹn muội hôm khác vậy.
Bà ta làm cho đứa con gái mà bà xem như bảo bối thành ra như vậy những gì ngày hôm nay vẫn còn nhẹ so với vết thương lòng của Tuyết Tâm. Xem ra Trịnh phu nhân bà quá nhân từ rồi hôm nay định là san bằng Đổng Phủ nhưng không ngờ...
Đội quân Trịnh gia lần lượt rút hết bầu không khí lại trở nên im ắng như lúc mới bắt đầu chỉ là trên bạch y của nam tử nọ đã bị máu tươi vấy bẩn. Ánh mắt nhìn xa xăm môi mấp máy:
-Tuyết Tâm, ta xin lỗi. Muội làm ơn đừng quên ta,...đừng quên ta.
Tác giả :
Dã Yên Thảo