Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Chương 42: Nhục nhã
"Vừa rồi nói ngươi ở lại trực đêm, bây giờ trời còn chưa sáng, ngươi đã muốn đi rồi hả?"
Hắn, muốn ta tiếp tục ở đây trực đêm cho hắn sao?
Nhưng, nơi này vừa xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa trên người ta gần như trần trụi, còn không có quần áo, hắn còn muốn giữ ta ở lại cạnh hắn...
Ta thấy trong mắt của hắn, rõ ràng lộ ra biểu tình xem kịch.
Đây là... Cự tuyệt hắn, chọc tới giới hạn của hắn.
"Dạ, nô tỳ sẽ tiếp tục trực đêm cho điện hạ." Ta cắn răng, đứng dậy đi về chỗ cũ. Hắn ngoài ý muốn liếc nhìn ta, thấy ta đờ đẫn đứng ngay mép giường, đem màn che hỗn độn sửa lại, sau đó hầu hạ hắn nằm xuống.
Trong bóng đêm, hắn hừ lạnh một tiếng, giống như đang nói: Ta xem ngươi có thể ương ngạnh tới khi nào.
Chờ hắn ngủ, ta mới thu dọn lại, sau đó trở về cái ghế cạnh đó.
Vượt qua đêm nay khó hơn tưởng tượng, không chỉ bởi vì thân thể trần truồng mà cảm thấy xấu hổ. Đêm dài, hàn khí thấm vào người, ta chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy chính mình để không bị lạnh, nhưng trong bóng tối, ta vẫn luôn cảm thấy có đôi mắt nhìn ta, sắc bén mà lạnh lẽo.
Cho dù ở trong giấc mộng, cái loại cảm giác bị săn mồi này cũng khiến ta bất an.
Khó khăn lắm mới đợi tới hừng đông, ánh trăng thanh lãnh bên ngoài đã biến thành tia nắng ban mai ôn nhuận. Ta dần dần tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy một thân ảnh cao lớn đứng trước mặt ta.
Ta lập tức bừng tỉnh... Là Bùi Nguyên Hạo!
Hắn đã mặc xong quần áo, mọi thứ đều đã chỉnh tề. Từ trên cao nhìn xuống ta, thấy ta trợn mắt, hắn lạnh lùng nói: "Trời sáng rồi, ngươi đi đi."
"..."
Ta còn đang mơ mơ hồ hồ thì một câu "Ngươi đi đi" làm ta rùng mình, lúc này ta mới ý thức tới cơ thể mình, cảm giác sự rét lạnh từ chân truyền tới... Ta, cứ trần trụi như vậy ngồi gần giường hắn suốt cả một đêm...
"Đi mau."
"Vâng."
Chậm rãi đứng lên, nhưng tứ chi căn bản không chịu nghe lời, rất nhiều lần xém té ngã, ta theo bản năng duỗi tay bắt lấy ống tay áo hắn, sau đó vội vàng lui về.
Vốn tưởng hắn sẽ tức giận, nhưng đôi môi đơn bạc kia khẽ động, ánh mắt nhìn bộ dáng chật vật của ta.
"Mau lên, bổn cung còn phải thượng triều."
Vất cả lắm mới đứng thẳng người, nhưng ta vẫn chưa rời đi, y phục của ta đêm qua đã bị hắn xé nát, vài miếng hỗn độn trên người chỉ có thể miễn cưỡng che những chỗ nhạy cảm, nhưng nếu cứ như vậy mà ra ngoài...
"Còn không đi?"
Nghe hắn thúc giục, phòng ngự cuối cùng cũng tan mất, một giọt nước mắt rơi xuống, lạch cạch chạm mặt đất.
Lại thêm một giọt nữa, trong phòng an tĩnh nghe tới đặc biệt rõ ràng.
Hắn như cảm nhận được gì, tiến lên một bước cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đột nhiên âm trầm.
Một lát sau, hắn đột nhiên xoay người ra ngoài, thời điểm trở về, một kiện quần áo bị vứt tới người ta.
Là của hắn.
Hắn giống như đang tức giận, lạnh lùng quát: "Mặc vào rồi cút! Bổn cung ghét nhất là nhìn loại nữ nhân khóc lóc như ngươi."
Hắn, muốn ta tiếp tục ở đây trực đêm cho hắn sao?
Nhưng, nơi này vừa xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa trên người ta gần như trần trụi, còn không có quần áo, hắn còn muốn giữ ta ở lại cạnh hắn...
Ta thấy trong mắt của hắn, rõ ràng lộ ra biểu tình xem kịch.
Đây là... Cự tuyệt hắn, chọc tới giới hạn của hắn.
"Dạ, nô tỳ sẽ tiếp tục trực đêm cho điện hạ." Ta cắn răng, đứng dậy đi về chỗ cũ. Hắn ngoài ý muốn liếc nhìn ta, thấy ta đờ đẫn đứng ngay mép giường, đem màn che hỗn độn sửa lại, sau đó hầu hạ hắn nằm xuống.
Trong bóng đêm, hắn hừ lạnh một tiếng, giống như đang nói: Ta xem ngươi có thể ương ngạnh tới khi nào.
Chờ hắn ngủ, ta mới thu dọn lại, sau đó trở về cái ghế cạnh đó.
Vượt qua đêm nay khó hơn tưởng tượng, không chỉ bởi vì thân thể trần truồng mà cảm thấy xấu hổ. Đêm dài, hàn khí thấm vào người, ta chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy chính mình để không bị lạnh, nhưng trong bóng tối, ta vẫn luôn cảm thấy có đôi mắt nhìn ta, sắc bén mà lạnh lẽo.
Cho dù ở trong giấc mộng, cái loại cảm giác bị săn mồi này cũng khiến ta bất an.
Khó khăn lắm mới đợi tới hừng đông, ánh trăng thanh lãnh bên ngoài đã biến thành tia nắng ban mai ôn nhuận. Ta dần dần tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy một thân ảnh cao lớn đứng trước mặt ta.
Ta lập tức bừng tỉnh... Là Bùi Nguyên Hạo!
Hắn đã mặc xong quần áo, mọi thứ đều đã chỉnh tề. Từ trên cao nhìn xuống ta, thấy ta trợn mắt, hắn lạnh lùng nói: "Trời sáng rồi, ngươi đi đi."
"..."
Ta còn đang mơ mơ hồ hồ thì một câu "Ngươi đi đi" làm ta rùng mình, lúc này ta mới ý thức tới cơ thể mình, cảm giác sự rét lạnh từ chân truyền tới... Ta, cứ trần trụi như vậy ngồi gần giường hắn suốt cả một đêm...
"Đi mau."
"Vâng."
Chậm rãi đứng lên, nhưng tứ chi căn bản không chịu nghe lời, rất nhiều lần xém té ngã, ta theo bản năng duỗi tay bắt lấy ống tay áo hắn, sau đó vội vàng lui về.
Vốn tưởng hắn sẽ tức giận, nhưng đôi môi đơn bạc kia khẽ động, ánh mắt nhìn bộ dáng chật vật của ta.
"Mau lên, bổn cung còn phải thượng triều."
Vất cả lắm mới đứng thẳng người, nhưng ta vẫn chưa rời đi, y phục của ta đêm qua đã bị hắn xé nát, vài miếng hỗn độn trên người chỉ có thể miễn cưỡng che những chỗ nhạy cảm, nhưng nếu cứ như vậy mà ra ngoài...
"Còn không đi?"
Nghe hắn thúc giục, phòng ngự cuối cùng cũng tan mất, một giọt nước mắt rơi xuống, lạch cạch chạm mặt đất.
Lại thêm một giọt nữa, trong phòng an tĩnh nghe tới đặc biệt rõ ràng.
Hắn như cảm nhận được gì, tiến lên một bước cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đột nhiên âm trầm.
Một lát sau, hắn đột nhiên xoay người ra ngoài, thời điểm trở về, một kiện quần áo bị vứt tới người ta.
Là của hắn.
Hắn giống như đang tức giận, lạnh lùng quát: "Mặc vào rồi cút! Bổn cung ghét nhất là nhìn loại nữ nhân khóc lóc như ngươi."
Tác giả :
Lãnh Thanh Sam