Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Chương 13: Ai không có thủ cung sa?
"Cái gì?"
Như sét đánh ngang tai, ta kinh ngạc mở to hai mắt.
Du Nhi cười nói: "Ngươi giật mình như vậy làm gì?"
"Vì... Vì sao phải tìm cung nữ đó?"
"Cái này ta không biết." Du Nhi nhún vai, "Có lẽ là Tam điện hạ muốn thu nhận nàng ta chăng? Dù gì cũng đã sủng hạnh rồi mà. Nhắc tới thì cung nữ kia cũng thật kỳ lạ, ngươi xem những người này, ai nấy đều trang điểm lòe loẹt, chỉ mong điện hạ có thể liếc nhìn một cái. Nàng ta thì ngược lại, đã được điện hạ sủng hạnh rồi còn không chịu chủ động xuất hiện. Ngươi cũng biết đấy, chỉ cần Tam điện hạ thu nhận, vậy thì vinh hoa phú quý cả đời sẽ hưởng không hết."
Ta đờ đẫn đứng trước cửa sổ, đôi tay nắm chặt khung cửa, ta run rẩy lên tiếng: "Ngài ấy... Tam điện hạ ngài ấy muốn tìm thế nào?"
"Lúc chúng ta vừa tiến cung, trên cổ tay không phải có thủ cung sa sao? Chỉ cần tìm được ai không có thủ cung sa thì sẽ biết ngay thôi."
Ta theo bản năng nắm lấy cổ tay trái.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, là Diêu Ánh Tuyết tới. Nàng ta vừa thấy hai chúng ta đứng trước cửa sổ, lạnh lùng nói: "Các ngươi còn đứng đây làm gì, không có việc làm hay sao?"
Du Nhi bĩu môi, bất đắc dĩ xoay người ra ngoài.
Ta nhìn những cung nữ đứng bên ngoài Chuế Ngọc cung đó, có chút run rẩy mà đi tới mép giường ngồi xuống. Ánh mắt Diêu Ánh Tuyết lạnh lùng nhìn ta, hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, thời điểm rời giường, Du Nhi nhìn đôi mắt đỏ bừng của ta, giật mình: "Thanh Anh, ngươi làm sao vậy?"
"Ta..."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa bạch bạch, trái tim dựng lên, ta có chút sợ hãi nhìn ra cửa lớn. Du Nhi liền vội vàng ra mở cửa ra: "Làm gì vậy?
Cửa vừa mở, là người hầu bên cạnh Tam điện hạ, hắn liếc mắt nhìn chúng ta: "Đều ra ngoài hết đi."
"Để làm gì?"
"Tam điện hạ muốn tìm người ở Dịch Đình, các ngươi đều phải ra ngoài!"
"Thế sao?" Du Nhi gật đầu, xoay người muốn kéo ta nhưng thấy sắc mặt ta tái nhợt, nàng lo lắng đặt tay lên trán ta, "Thanh Anh, ngươi làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như thế, còn chảy nhiều mồ hôi như vậy... Ngươi bị bệnh sao?"
"Không, không sao."
Ta từ từ đứng lên, nhìn ra ngoài cửa có nhiều cung nữ đi qua. Con đường đó như dẫn tới địa ngục, bước chân ta mềm nhũn, lại không có cách nào né tránh, chỉ có thể từng bước đi tới.
Chỉ chốc lát sau, sân trống đã bị lấp đầy.
Cung nữ trong Dịch Đình đều tụ tập tới đây, mọi người đều hưng phấn thấp giọng nghị luận, mà ta vừa ngẩng đầu đã thấy trong đám người phía trước, một bóng hình vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Dáng người hắn rất cao, thậm chí so với thị vệ xung quanh còn cao lớn hơn nhiều, cả người cường tráng mạnh mẽ, ngũ quan sắc sảo và tuấn mỹ mang theo một loại yêu khí nhàn nhạt. Hắn chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng lại khẽ báo cho ta một loại cảm giác không yên.
Hắn, chính là Tam hoàng tử đương triều - Bùi Nguyên Hạo.
Như sét đánh ngang tai, ta kinh ngạc mở to hai mắt.
Du Nhi cười nói: "Ngươi giật mình như vậy làm gì?"
"Vì... Vì sao phải tìm cung nữ đó?"
"Cái này ta không biết." Du Nhi nhún vai, "Có lẽ là Tam điện hạ muốn thu nhận nàng ta chăng? Dù gì cũng đã sủng hạnh rồi mà. Nhắc tới thì cung nữ kia cũng thật kỳ lạ, ngươi xem những người này, ai nấy đều trang điểm lòe loẹt, chỉ mong điện hạ có thể liếc nhìn một cái. Nàng ta thì ngược lại, đã được điện hạ sủng hạnh rồi còn không chịu chủ động xuất hiện. Ngươi cũng biết đấy, chỉ cần Tam điện hạ thu nhận, vậy thì vinh hoa phú quý cả đời sẽ hưởng không hết."
Ta đờ đẫn đứng trước cửa sổ, đôi tay nắm chặt khung cửa, ta run rẩy lên tiếng: "Ngài ấy... Tam điện hạ ngài ấy muốn tìm thế nào?"
"Lúc chúng ta vừa tiến cung, trên cổ tay không phải có thủ cung sa sao? Chỉ cần tìm được ai không có thủ cung sa thì sẽ biết ngay thôi."
Ta theo bản năng nắm lấy cổ tay trái.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, là Diêu Ánh Tuyết tới. Nàng ta vừa thấy hai chúng ta đứng trước cửa sổ, lạnh lùng nói: "Các ngươi còn đứng đây làm gì, không có việc làm hay sao?"
Du Nhi bĩu môi, bất đắc dĩ xoay người ra ngoài.
Ta nhìn những cung nữ đứng bên ngoài Chuế Ngọc cung đó, có chút run rẩy mà đi tới mép giường ngồi xuống. Ánh mắt Diêu Ánh Tuyết lạnh lùng nhìn ta, hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, thời điểm rời giường, Du Nhi nhìn đôi mắt đỏ bừng của ta, giật mình: "Thanh Anh, ngươi làm sao vậy?"
"Ta..."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa bạch bạch, trái tim dựng lên, ta có chút sợ hãi nhìn ra cửa lớn. Du Nhi liền vội vàng ra mở cửa ra: "Làm gì vậy?
Cửa vừa mở, là người hầu bên cạnh Tam điện hạ, hắn liếc mắt nhìn chúng ta: "Đều ra ngoài hết đi."
"Để làm gì?"
"Tam điện hạ muốn tìm người ở Dịch Đình, các ngươi đều phải ra ngoài!"
"Thế sao?" Du Nhi gật đầu, xoay người muốn kéo ta nhưng thấy sắc mặt ta tái nhợt, nàng lo lắng đặt tay lên trán ta, "Thanh Anh, ngươi làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như thế, còn chảy nhiều mồ hôi như vậy... Ngươi bị bệnh sao?"
"Không, không sao."
Ta từ từ đứng lên, nhìn ra ngoài cửa có nhiều cung nữ đi qua. Con đường đó như dẫn tới địa ngục, bước chân ta mềm nhũn, lại không có cách nào né tránh, chỉ có thể từng bước đi tới.
Chỉ chốc lát sau, sân trống đã bị lấp đầy.
Cung nữ trong Dịch Đình đều tụ tập tới đây, mọi người đều hưng phấn thấp giọng nghị luận, mà ta vừa ngẩng đầu đã thấy trong đám người phía trước, một bóng hình vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Dáng người hắn rất cao, thậm chí so với thị vệ xung quanh còn cao lớn hơn nhiều, cả người cường tráng mạnh mẽ, ngũ quan sắc sảo và tuấn mỹ mang theo một loại yêu khí nhàn nhạt. Hắn chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng lại khẽ báo cho ta một loại cảm giác không yên.
Hắn, chính là Tam hoàng tử đương triều - Bùi Nguyên Hạo.
Tác giả :
Lãnh Thanh Sam