Một Đời Để Anh Yêu Em
Chương 47: Rắc rối
- Mọi chuyện là như thế đấy, những chuyện cần nói ta đã nói hết cho con nghe việc còn lại là trông chờ lòng tin của hai đứa nhưng ta phải nói lại Tiểu Hạ nó rất là thương con. – bà Du lấy tay xoa lên trán.
- Con biết rồi, con sẽ luôn ở cạnh và bảo vệ cô ấy. – giọng của Tuấn Kiệt trầm ngâm trong điện thoại.
- Như vậy thì tốt, ta cúp máy đây.
- Dạ, chào bác! – anh bỏ điện thoại xuống.
Bà Du cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng mấy hôm nay không ngày nào bà ngủ yên, bà lo cho con gái bé nhỏ của mình. Mất trí nhớ, quên đi Huy Khải cũng là một điều tốt Tiểu Hạ sẽ không bị cuốn vào những khúc mắc mà trước khi sang Pháp cô đã tâm sự tỏ bày với bà.
Khi trở về bà đã hoài nghi về tình cảm của cô với vị bác sĩ đồng hành cùng cô trong một năm qua và thật may mắn khi đó là sự thật, nhưng ông trời thật trớ trêu lại để ba người họ gặp mặt nhau, sợi dây này bao giờ mới gỡ rối được? trên bầu trời ánh trăng không sáng rõ như mọi khi mà rất là mờ ảo như thể hiện một con đường khó định được phương hướng.
Buổi sáng tại nhà Huy Khải………..
- Khải à, mấy hôm nay con không ngó ngàng gì đến Ngọc Thư hết, con có biết nó buồn lắm không? – bà Trần đặt miếng bánh mì vào đĩa của cậu.
- Chẳng phải cô ấy đã có mẹ lo? – cậu rất thờ ơ.
- Con nói gì vậy? con nên nhớ rằng con là cha của đứa bé trong bụng Ngọc Thư, mẹ con nó mà có chuyện gì thì sao? – mẹ cậu bắt đầu tức giận.
- Cha à? Đứa bé đó không nên tồn tại. – cậu cười mà lòng đau như cắt.
- CON………………
Huy Khải nuốt từng miếng bánh nhưng nó như những viên đá nuốt tới đâu là nghẹn tới đó, nuốt tới đâu là đau tới đó, cái cảm giác này khiến người ta như muốn chết đi, nếu Minh Hạ có ở đây,Minh Hạ nghe cậu nói, hiểu được lòng cậu thì dù có thế nào thì Trần Huy Khải cũng sẽ bất chấp hết mà theo đuổi tình yêu đích thực của lòng mình.
- Một lát qua nhà đón Ngọc Thư đi chơi, chỉ có con mới khiến mẹ con nó vui vẻ được. – Mẹ cậu ra lệnh.
- Con không muốn…………….
- Đi thay đồ. Ba con sắp đi công tác về rồi không được để ông ấy chứng kiến cảnh này, còn bằng không thì với Du Minh Hạ ta sẽ………..
Xoảng……..Xoảng…….- Tiếng chiếc đĩa rơi xuống đất.
- Con đi, con sẽ đi được chưa? – tiếng bước chân chấn động, đôi mắt cậu đỏ ngầu.
Huy Khải sẽ chịu, sẽ chịu bất cứ chuyện gì nhưng không ai được làm hại tới Minh Hạ vì cô ấy là cả mạng sống của cậu.
- Chị hai…..Chị hai, dậy mau, dậy mau, đi tập thể dục với chúng em, – tiếng của hai cậu út Minh Hiển, Minh Huy.
- Trời ơi hai cái đứa nhỏ này để chị ngủ, chị buồn ngủ. – cô lười biếng.
- Huhu ….em giận chị đó, chị đi một năm không về tụi em nhớ chị, mỗi buổi sáng không ai dắt chúng em đi bộ, không ai chải tóc chọn đồ cho tụi em, chị biết tụi em buồn lắm không? huhu – Minh Huy ỉ ôi.
Hai đứa cứ mỗi người một tay lay cô dậy cộng thêm tiếng khóc tiếng rên, tiếng mền gối,…….tất cả rót vào tay cô làm cô dù buồn ngủ đến mấy cũng phải dần tỉnh giấc. Chúng nó thì cười khúc khích khi thấy bộ dạng của cô, trước khi cô vào nhà vệ sinh tụi nó còn gạt cô, làm cô hết hồn một phen.
- Chị hai, anh bác sĩ đẹp trai hôm trước á đang đứng trước cửa phòng chị kìa. – hai đứa chỉ tay về phía cánh cửa.
- Cái gì? – tiếng của cô làm chấn động cả nhà.
Cô vội vàng chỉnh sửa sơ lại trang phục nhưng nó thật là nhăn nheo, mà thôi kệ cô bỏ qua chuyện đó đi nhè nhẹ đến cánh cửa và mở cửa ra….1….2….3 …….cánh cửa mở nhưng chả có một bóng ai, quay ra đằng sau thì thấy hai thằng em của cô chúng đang ôm bụng cười. Thật là hết nói nên lời.
Vệ sinh cá nhân hoàn tất, trang phục sẵn sàng nhưng nhìn thấy hai cái mặt mang tên Minh Hiển và Minh Huy thì nỗi giận chưa kịp nguôi lại dâng lên, thế là cô làm mặt lạnh với chúng. Hai đứa thấy vậy nên cũng biết lỗi nên đã bù đắp tổn thương cho cô bằng một món quà. Tụi nó dắt cô đến căn cứ bí mật của nó, nói vậy thôi chứ đó là phòng ngủ của hai đứa nó, có một cái hộp vuông ở trên, bên trong đó là một đôi giày thể thao màu tím mà cô yêu thích.
- Chị hai thân yêu, chúng ta cùng mang giày cặp đó. – Minh Hiển và Minh Huy cùng chìa đôi chân ra, trên chân chúng cũng là đôi giày y như đúc với đôi trên tay cô.
- Ba chúng ta? – cô tròn xoe mắt.
- Ba đôi giày này là tụi em tự để dành tiền tiết kiệm để mua nó. Chúng em chẩn bị để chờ ngày chị trở về đã từ rất lâu và hôm nay mới tặng chị vì chúng em yêu chị rất nhiều. – Minh Hiển nói.
Cô thật sự bị chúng nó làm lay động mất rồi, cô cũng yêu hai đứa, rất nhiều nữa là. Buổi sáng không khí vô cùng trong lành có ba chị em cùng nắm tay nhau đi bộ trên phố, một năm trôi qua cô mới phát hiện Minh Hiển và Minh Huy lớn hơn rất nhiều tụi nó bây giờ chỉ thấp hơn cô một chút xíu thôi, thoáng chốc đã trở thành hai chàng trai khôi ngô.
Công viên buổi sáng cũng khá đông người, ba người họ cùng dừng lại ở một ghế đá ngồi nghỉ.
- Chị em với Minh Huy đi mua nước nhé? Chị ngồi đây chờ, tụi em sẽ về liền. – Minh Hiển lắc tay cô.
- Ừ! Hai đứa đi cẩn thận nha! – cô dặn dò.
Chẳng chốc thì không thấy bóng dáng của đứa nó nữa, cô ngồi nhìn xe cộ chạy qua lại, cũng hơi lâu rồi cô mới được gần với đường xá như thế này chứ trước kia ở Pháp đi lại không tiện nên cô cũng ít đi ra ngoài.
- Chị ơi, mua giúp em một cái bong bóng nhé? – một cô bé rất đáng yêu đưa một cái bong bóng cho cô.
- Chị…..Ừ…..lấy cho chị cái bong bóng ấy đi. – cô chần chừ một lúc.
- Cám ơn chị. – cô bé vui mừng.
Minh Hạ đúng là rất thương người, cô đã lớn thế này rồi thì cần gì chơi bong bóng chứ? nhưng mà trong tâm trí lại muốn mua giúp cô bé kia. Cô ngồi nhìn cái bong bóng mà một mình mỉm cười suốt, những khoảnh khắc đó đã vô tình lọt vào mắt một ại đó và………
- Minh Hạ! – tiếng ai đang gọi cô từ đằng sau.
Bất chợt cô quay lại hai đôi mắt chạm vào nhau, cảm giác này đối với cô là sao? Ánh mắt ấy rất buồn, da diết và hình như nó đang mong chờ một điều gì đó, tại sao? Tại sao cái nhìn này lại quen như thế? Ai có thể lí giải cho cô được không? Như nhận ra được điều gì đó cô liền quay mặt lên và vội ép những suy nghĩ đó xua ta trong đầu óc mình.
- Đây là lần thứ bao nhiêu rồi? em còn định trốn anh đến bao giờ? Em thấy như vậy là chưa đủ sao? – Huy Khải nhanh chóng đi lại ngồi kế bên cô.
- Anh………tôi……..anh…….anh này, anh lạ thật, tôi đã nói là tôi không biết anh là ai sao anh cứ theo tôi hoài vậy? – cô bối rối né tránh Huy Khải.
- Em không biết thì sao không nghe anh nói? Em có biết anh đau lòng đến nhường nào khi em nói em không biết anh là ai không? – Huy Khải tức giận nhưng vẫn cố bình tĩnh thuyết phục cô.
- Tôi….tôi thật sự không biết thật mà! – cô vẫn không nhìn cậu.
Tại sao trong lòng cô lại có cảm giác áy náy thế này? Phải chăng cô đang làm việc gì có lỗi? nghĩ lại cũng thật buồn cười. Lúc này cô đột nhiên cảm thấy không còn cảm giác sợ Huy Khải như lúc trước nữa, có lẽ cô đang đồng cảm.
- Minh Hạ! em hãy tin anh một lần tin anh được không? Nhìn anh này.
Trong lòng của cô không chút đắn đo mà tiếp nhận lấy ánh mắt của Huy Khải, còn về phần Huy Khải có thể nói đây là cơ hội rất tốt để cậu tiếp cận với cô. cậu nhanh chóng nắm chặt lấy tay của Minh Hạ, rất rất chặt, cậu sẽ nói hết những gì trong lòng mình nhưng…
- Huy Khải anh bỏ đi đâu vậy? em và con đang rất đói đây này, anh…… - Ngọc Thư đứng hình khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Minh Hạ lúc này mới giật mình rút tay ra khỏi tay Huy Khải và đứng dậy đối diện với cậu.
- Xin lỗi anh! có lẽ đã để anh hi vọng uổng phí, tôi thực sự không nhớ ra anh là ai cả. Từ nay về sau anh đừng giải thích với tôi nữa. – Minh Hạ dứt khoác.
- Hạ, nghe anh nói đã……- Huy Khải giữ tay cô lại.
- Chị, Chị, chúng em mua nước về rồi đây! – Hai đứa em của cô tươi cười chạy lại.
- Minh Hiển, Minh Huy, chị hôm nay hơi mệt nên chúng ta về nhé?
Nói rồi cô nắm tay Minh Hiển, Minh Huy đi khỏi bỏ lại hiện trường đầy rắc rối đó là sự đối diện giữ Huy Khải và Ngọc Thư. Ngọc Thư chứng kiến hết tất cả như mốn ngã quỵ đi, còn Huy Khải thì đang nhìn Ngọc Thư với một ánh mắt phẫn nộ.
- Anh và cô ấy? – Ngọc Thư khởi đầu cuộc nói chuyện.
- Cô ấy là người con gái anh yêu nhất trên đời này. – Huy Khải ngước mặt lên trời.
- Vậy còn em? Em không tồn tại trong lòng anh sao? cô ấy cuối cùng cũng đã quay trở về. – Ngọc Thư cười chua chát.
- Em nói sao? em biết Minh Hạ? – Huy Khải ngạc nhiên.
- Haha……đau? Đau ở tim. Chính là những ngày tháng ấy, đã có một con bé cứ đi theo anh mãi những lúc anh uống say đã gọi tên ai? Con bé ấy vẫn cố nuốt vào lòng mà chấp nhận để rồi ra sao?
Ngọc Thư như ngồi bệch xuống đất, những dòng lệ cứ nối tiếp nhau trào ra ngoài, chính thân mình hết lòng vì Huy Khải, còn cậu thì hết lòng vì Minh Hạ. Ngọc Thư thấy thương cho mình, ngu ngốc, đúng là ngu ngốc.
- Nếu em đã biết thì chúng ta nên dừng chuyện đám cưới lại. – Huy Khải đưa ra yêu cầu.
- Còn con chúng ta? – Ngọc Thư ấm ức.
- Anh sẽ chịu trách nhiệm.
- Không bao giờ, em không muốn con em sẽ không cha vì em đã chịu đựng quá đủ rồi. Dù có thế nào thì cuộc đời anh chỉ được có mỗi mình em. – Ngọc Thư gạt nước mắt và cố đứng dậy bỏ đi, trước khi đi vẫn không quên trao cho cậu một nụ cười như một lời thách thức.
- Con biết rồi, con sẽ luôn ở cạnh và bảo vệ cô ấy. – giọng của Tuấn Kiệt trầm ngâm trong điện thoại.
- Như vậy thì tốt, ta cúp máy đây.
- Dạ, chào bác! – anh bỏ điện thoại xuống.
Bà Du cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng mấy hôm nay không ngày nào bà ngủ yên, bà lo cho con gái bé nhỏ của mình. Mất trí nhớ, quên đi Huy Khải cũng là một điều tốt Tiểu Hạ sẽ không bị cuốn vào những khúc mắc mà trước khi sang Pháp cô đã tâm sự tỏ bày với bà.
Khi trở về bà đã hoài nghi về tình cảm của cô với vị bác sĩ đồng hành cùng cô trong một năm qua và thật may mắn khi đó là sự thật, nhưng ông trời thật trớ trêu lại để ba người họ gặp mặt nhau, sợi dây này bao giờ mới gỡ rối được? trên bầu trời ánh trăng không sáng rõ như mọi khi mà rất là mờ ảo như thể hiện một con đường khó định được phương hướng.
Buổi sáng tại nhà Huy Khải………..
- Khải à, mấy hôm nay con không ngó ngàng gì đến Ngọc Thư hết, con có biết nó buồn lắm không? – bà Trần đặt miếng bánh mì vào đĩa của cậu.
- Chẳng phải cô ấy đã có mẹ lo? – cậu rất thờ ơ.
- Con nói gì vậy? con nên nhớ rằng con là cha của đứa bé trong bụng Ngọc Thư, mẹ con nó mà có chuyện gì thì sao? – mẹ cậu bắt đầu tức giận.
- Cha à? Đứa bé đó không nên tồn tại. – cậu cười mà lòng đau như cắt.
- CON………………
Huy Khải nuốt từng miếng bánh nhưng nó như những viên đá nuốt tới đâu là nghẹn tới đó, nuốt tới đâu là đau tới đó, cái cảm giác này khiến người ta như muốn chết đi, nếu Minh Hạ có ở đây,Minh Hạ nghe cậu nói, hiểu được lòng cậu thì dù có thế nào thì Trần Huy Khải cũng sẽ bất chấp hết mà theo đuổi tình yêu đích thực của lòng mình.
- Một lát qua nhà đón Ngọc Thư đi chơi, chỉ có con mới khiến mẹ con nó vui vẻ được. – Mẹ cậu ra lệnh.
- Con không muốn…………….
- Đi thay đồ. Ba con sắp đi công tác về rồi không được để ông ấy chứng kiến cảnh này, còn bằng không thì với Du Minh Hạ ta sẽ………..
Xoảng……..Xoảng…….- Tiếng chiếc đĩa rơi xuống đất.
- Con đi, con sẽ đi được chưa? – tiếng bước chân chấn động, đôi mắt cậu đỏ ngầu.
Huy Khải sẽ chịu, sẽ chịu bất cứ chuyện gì nhưng không ai được làm hại tới Minh Hạ vì cô ấy là cả mạng sống của cậu.
- Chị hai…..Chị hai, dậy mau, dậy mau, đi tập thể dục với chúng em, – tiếng của hai cậu út Minh Hiển, Minh Huy.
- Trời ơi hai cái đứa nhỏ này để chị ngủ, chị buồn ngủ. – cô lười biếng.
- Huhu ….em giận chị đó, chị đi một năm không về tụi em nhớ chị, mỗi buổi sáng không ai dắt chúng em đi bộ, không ai chải tóc chọn đồ cho tụi em, chị biết tụi em buồn lắm không? huhu – Minh Huy ỉ ôi.
Hai đứa cứ mỗi người một tay lay cô dậy cộng thêm tiếng khóc tiếng rên, tiếng mền gối,…….tất cả rót vào tay cô làm cô dù buồn ngủ đến mấy cũng phải dần tỉnh giấc. Chúng nó thì cười khúc khích khi thấy bộ dạng của cô, trước khi cô vào nhà vệ sinh tụi nó còn gạt cô, làm cô hết hồn một phen.
- Chị hai, anh bác sĩ đẹp trai hôm trước á đang đứng trước cửa phòng chị kìa. – hai đứa chỉ tay về phía cánh cửa.
- Cái gì? – tiếng của cô làm chấn động cả nhà.
Cô vội vàng chỉnh sửa sơ lại trang phục nhưng nó thật là nhăn nheo, mà thôi kệ cô bỏ qua chuyện đó đi nhè nhẹ đến cánh cửa và mở cửa ra….1….2….3 …….cánh cửa mở nhưng chả có một bóng ai, quay ra đằng sau thì thấy hai thằng em của cô chúng đang ôm bụng cười. Thật là hết nói nên lời.
Vệ sinh cá nhân hoàn tất, trang phục sẵn sàng nhưng nhìn thấy hai cái mặt mang tên Minh Hiển và Minh Huy thì nỗi giận chưa kịp nguôi lại dâng lên, thế là cô làm mặt lạnh với chúng. Hai đứa thấy vậy nên cũng biết lỗi nên đã bù đắp tổn thương cho cô bằng một món quà. Tụi nó dắt cô đến căn cứ bí mật của nó, nói vậy thôi chứ đó là phòng ngủ của hai đứa nó, có một cái hộp vuông ở trên, bên trong đó là một đôi giày thể thao màu tím mà cô yêu thích.
- Chị hai thân yêu, chúng ta cùng mang giày cặp đó. – Minh Hiển và Minh Huy cùng chìa đôi chân ra, trên chân chúng cũng là đôi giày y như đúc với đôi trên tay cô.
- Ba chúng ta? – cô tròn xoe mắt.
- Ba đôi giày này là tụi em tự để dành tiền tiết kiệm để mua nó. Chúng em chẩn bị để chờ ngày chị trở về đã từ rất lâu và hôm nay mới tặng chị vì chúng em yêu chị rất nhiều. – Minh Hiển nói.
Cô thật sự bị chúng nó làm lay động mất rồi, cô cũng yêu hai đứa, rất nhiều nữa là. Buổi sáng không khí vô cùng trong lành có ba chị em cùng nắm tay nhau đi bộ trên phố, một năm trôi qua cô mới phát hiện Minh Hiển và Minh Huy lớn hơn rất nhiều tụi nó bây giờ chỉ thấp hơn cô một chút xíu thôi, thoáng chốc đã trở thành hai chàng trai khôi ngô.
Công viên buổi sáng cũng khá đông người, ba người họ cùng dừng lại ở một ghế đá ngồi nghỉ.
- Chị em với Minh Huy đi mua nước nhé? Chị ngồi đây chờ, tụi em sẽ về liền. – Minh Hiển lắc tay cô.
- Ừ! Hai đứa đi cẩn thận nha! – cô dặn dò.
Chẳng chốc thì không thấy bóng dáng của đứa nó nữa, cô ngồi nhìn xe cộ chạy qua lại, cũng hơi lâu rồi cô mới được gần với đường xá như thế này chứ trước kia ở Pháp đi lại không tiện nên cô cũng ít đi ra ngoài.
- Chị ơi, mua giúp em một cái bong bóng nhé? – một cô bé rất đáng yêu đưa một cái bong bóng cho cô.
- Chị…..Ừ…..lấy cho chị cái bong bóng ấy đi. – cô chần chừ một lúc.
- Cám ơn chị. – cô bé vui mừng.
Minh Hạ đúng là rất thương người, cô đã lớn thế này rồi thì cần gì chơi bong bóng chứ? nhưng mà trong tâm trí lại muốn mua giúp cô bé kia. Cô ngồi nhìn cái bong bóng mà một mình mỉm cười suốt, những khoảnh khắc đó đã vô tình lọt vào mắt một ại đó và………
- Minh Hạ! – tiếng ai đang gọi cô từ đằng sau.
Bất chợt cô quay lại hai đôi mắt chạm vào nhau, cảm giác này đối với cô là sao? Ánh mắt ấy rất buồn, da diết và hình như nó đang mong chờ một điều gì đó, tại sao? Tại sao cái nhìn này lại quen như thế? Ai có thể lí giải cho cô được không? Như nhận ra được điều gì đó cô liền quay mặt lên và vội ép những suy nghĩ đó xua ta trong đầu óc mình.
- Đây là lần thứ bao nhiêu rồi? em còn định trốn anh đến bao giờ? Em thấy như vậy là chưa đủ sao? – Huy Khải nhanh chóng đi lại ngồi kế bên cô.
- Anh………tôi……..anh…….anh này, anh lạ thật, tôi đã nói là tôi không biết anh là ai sao anh cứ theo tôi hoài vậy? – cô bối rối né tránh Huy Khải.
- Em không biết thì sao không nghe anh nói? Em có biết anh đau lòng đến nhường nào khi em nói em không biết anh là ai không? – Huy Khải tức giận nhưng vẫn cố bình tĩnh thuyết phục cô.
- Tôi….tôi thật sự không biết thật mà! – cô vẫn không nhìn cậu.
Tại sao trong lòng cô lại có cảm giác áy náy thế này? Phải chăng cô đang làm việc gì có lỗi? nghĩ lại cũng thật buồn cười. Lúc này cô đột nhiên cảm thấy không còn cảm giác sợ Huy Khải như lúc trước nữa, có lẽ cô đang đồng cảm.
- Minh Hạ! em hãy tin anh một lần tin anh được không? Nhìn anh này.
Trong lòng của cô không chút đắn đo mà tiếp nhận lấy ánh mắt của Huy Khải, còn về phần Huy Khải có thể nói đây là cơ hội rất tốt để cậu tiếp cận với cô. cậu nhanh chóng nắm chặt lấy tay của Minh Hạ, rất rất chặt, cậu sẽ nói hết những gì trong lòng mình nhưng…
- Huy Khải anh bỏ đi đâu vậy? em và con đang rất đói đây này, anh…… - Ngọc Thư đứng hình khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Minh Hạ lúc này mới giật mình rút tay ra khỏi tay Huy Khải và đứng dậy đối diện với cậu.
- Xin lỗi anh! có lẽ đã để anh hi vọng uổng phí, tôi thực sự không nhớ ra anh là ai cả. Từ nay về sau anh đừng giải thích với tôi nữa. – Minh Hạ dứt khoác.
- Hạ, nghe anh nói đã……- Huy Khải giữ tay cô lại.
- Chị, Chị, chúng em mua nước về rồi đây! – Hai đứa em của cô tươi cười chạy lại.
- Minh Hiển, Minh Huy, chị hôm nay hơi mệt nên chúng ta về nhé?
Nói rồi cô nắm tay Minh Hiển, Minh Huy đi khỏi bỏ lại hiện trường đầy rắc rối đó là sự đối diện giữ Huy Khải và Ngọc Thư. Ngọc Thư chứng kiến hết tất cả như mốn ngã quỵ đi, còn Huy Khải thì đang nhìn Ngọc Thư với một ánh mắt phẫn nộ.
- Anh và cô ấy? – Ngọc Thư khởi đầu cuộc nói chuyện.
- Cô ấy là người con gái anh yêu nhất trên đời này. – Huy Khải ngước mặt lên trời.
- Vậy còn em? Em không tồn tại trong lòng anh sao? cô ấy cuối cùng cũng đã quay trở về. – Ngọc Thư cười chua chát.
- Em nói sao? em biết Minh Hạ? – Huy Khải ngạc nhiên.
- Haha……đau? Đau ở tim. Chính là những ngày tháng ấy, đã có một con bé cứ đi theo anh mãi những lúc anh uống say đã gọi tên ai? Con bé ấy vẫn cố nuốt vào lòng mà chấp nhận để rồi ra sao?
Ngọc Thư như ngồi bệch xuống đất, những dòng lệ cứ nối tiếp nhau trào ra ngoài, chính thân mình hết lòng vì Huy Khải, còn cậu thì hết lòng vì Minh Hạ. Ngọc Thư thấy thương cho mình, ngu ngốc, đúng là ngu ngốc.
- Nếu em đã biết thì chúng ta nên dừng chuyện đám cưới lại. – Huy Khải đưa ra yêu cầu.
- Còn con chúng ta? – Ngọc Thư ấm ức.
- Anh sẽ chịu trách nhiệm.
- Không bao giờ, em không muốn con em sẽ không cha vì em đã chịu đựng quá đủ rồi. Dù có thế nào thì cuộc đời anh chỉ được có mỗi mình em. – Ngọc Thư gạt nước mắt và cố đứng dậy bỏ đi, trước khi đi vẫn không quên trao cho cậu một nụ cười như một lời thách thức.
Tác giả :
Sanhi