Một Đời Để Anh Yêu Em
Chương 41: Công trình je t'aime
Ở một nơi xa xôi…………..
- Thưa cậu, tôi đã cố gắng điều tra, tìm kiếm ở khắp mọi nơi nhưng cũng không điều tra được. Mọi thông tin của cô ấy đều được bảo mật rất kĩ. – mặt ông ta cúi xuống.
- Vậy thì sao? – giọng nói không cảm xúc.
Tại một quán cà phê phong cảnh thật thơ mộng, tiếng chảy róc rách của nước làm tâm hồn con người như lắng động xuống giữa dòng người tấp nập. Có hai con người đang ngồi đối diện nhau, họ chọn cái bàn ở gần cửa, nơi yên tĩnh nhất trong quán để nói chuyện, người đàn ông nhìn vẻ đã ngoài 30 đang nhăn mặt, còn người con trai thì đôi mắt vô hồn nhìn ra khung cảnh, có ai biết rằng trong thâm tâm cậu ấy đang rất nhớ mong một người, nỗi nhớ da diết.
- Vậy chúng ta có tiếp tục tìm nữa không? – người đàn ông tiếp tục lên tiếng.
- Đương nhiên phải tìm, tìm đến khi nào thấy thì mới được dừng.- cậu ta rất cương quyết.
Nói rồi người con trai ấy lặng lẽ rời đi, trên con đường ngập tràn không khí lễ giáng sinh nhìn các cặp đôi tay trong tay cùng nhau đi sắm đồ mà lòng cậu không ngừng nghĩ về một ai đó đã rời xa cậu rất…rất lâu.
“ Em bây giờ đang ở đâu? Em vẫn ổn chứ? dù có thế nào anh vẫn tin là em còn tồn tại, em cứ nghĩ bỏ rơi anh một mình ở đây là cách tốt nhất hay sao? Em lầm rồi, em có biết từng ngày, từng ngày trôi qua không được nhìn thấy em đó là địa ngục đối với anh. Em giấu mình đi không nghĩa là chấm hết đối với anh, anh sẽ tìm em về bằng mọi giá. Anh rất nhớ em, Minh Hạ.”
Cậu đặt tay mình lên trái tim, mỗi lần như thế lòng lại thắt đi, cảm giác đau nhói như xé nát tâm hồn, rất khó chịu.
- Huy Khải con đi đâu mới về đó? Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? – tiếng nói của một người phụ nữ tuổi trung niên.
- Mẹ, sao mẹ không ngủ? - cậu bước lê thê về phía ánh sáng của chiếc đèn.
- Ngủ được sao? Mẹ ngủ được với một tâm trạng lo âu khi đứa con trai của mình khuya thế này rồi mà không thấy mặt mũi ở đâu nữa hả? – mẹ cậu đang tức giận.
Huy Khải đến ôm mẹ cậu, hôm nay trong lòng cậu rất buồn, hình ảnh về Minh Hạ cứ in đậm trong tâm trí cậu mãi và cái nỗi nhớ ấy không giảm đi mà ngày càng trầm trọng hơn, tất cả đều đã lọt vào mắt của mẹ cậu.
- Con xin lỗi mẹ, con đã để mẹ lo lắng nhiều rồi.
- Nếu con cô đơn thì tại sao không mở lòng mình ra để tiếp nhận một tình yêu mới? – mẹ cậu khuyên bảo.
- Con muốn chờ cô ấy về. – Huy Khải vẫn cố chấp.
Bất giác Huy Khải bị mẹ cậu đẩy ra, sắc mặt của mẹ cậu bỗng nghiêm nghị lại, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ giận dữ nhưng trong tâm bà vẫn rất đau lòng về cậu con trai này.
- CON DỪNG NGAY SUY NGHĨ ĐÓ CHO TA. CÔ DU GÌ ĐÓ KHÔNG XỨNG ĐÁNG CHO CON CHỜ ĐỢI ĐÂU, KHÔNG AI PHÍ THỜI GIAN CHỜ ĐỢI MỘT NGƯỜI ĐÃ CHẾT CON À.
- Mẹ nói……………….sao?
- Phải nó đã chết khi điều trị giữa chừng bên nước ngoài. Ta đã điều tra về nó giúp con. - bà chìa ra trước mắt cậu một phong bì.
- KHÔNG. - cậu choáng váng khi xem từng tờ giấy.
Huy Khải bỏ mặt mẹ mình mà chạy về phòng, cậu sẽ mãi mãi không tin đó là sự thật, ông trời chắc sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu rồi một ngày nào đó Minh Hạ sẽ quay trở về.
Trở lại với nước Pháp xinh đẹp, hôm nay là giáng sinh tâm trạng mọi người có vẻ vui hơn mỗi ngày, ai nấy cũng tươi như hoa khi gặp mặt nhau. Sáng sớm Will đã đi chọn nguyên liệu tươi ngon để chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn, Tuấn Kiệt thì đang ở phòng giải quyết một chút công việc, Minh Hạ đang dạo trong vườn chọn những bông hoa xinh nhất để cắm trong phòng của cô và anh, mọi thứ trở nên rộn ràng hơn khi các chị nhân viên cứ chạy qua chạy lại vì quán quá là đông khách.
- Laura, hôm nay em muốn ăn món gì? Ngày đặc biệt em cứ thoải mái yêu cầu, anh sẽ nấu cho em ăn……hihi. – Will đang cầm cái chảo trên tay.
- À….ờ……….gì cũng được. À…mà anh Will này nấu những gì mà anh Tuấn Kiệt thích ăn, anh ấy đã mệt nhiều rồi. – cô vẫn vậy, chu đáo trong từng suy nghĩ.
- OK!
Buổi chiều cũng chính là lúc mọi người được nghỉ ngơi và vui chơi. Anh bước xuống thì đã thấy thức ăn don sẵn đầy bàn, xung quanh thì mọi người đã tập trung đầy đủ có Will, Mary, ông bà John, sở dĩ họ cùng ngồi ăn ở đây là theo yêu cầu của cô vì cô muốn anh mở lòng hơn với mọi người.
- A…Cậu chủ xuống rồi. Mời cậu ngồi. – Will hí hửng.
Tất cả mọi người đều tươi cười chào đón anh nhưng không hiểu sao nhìn cái mặt anh lại không có một chút tình cảm thế này. Cô thấy mọi người dường như thấy vậy cũng mất tự nhiên nên đành phải dùng sức ảnh hưởng của mình để thay đổi anh.
- Anh yêu, anh xuống rồi đó hả? Là em gọi mọi người đến cùng ăn với chúng ta. Anh không thấy hôm nay nhiều món ăn mà toàn món anh thích không à, nếu mà không có họ sẽ mất vui hết. – cô ghé sát vào tai anh nói và làm ra vẻ nũng nịu với anh.
Tuấn Kiệt nghe nói từ “ anh yêu” thì vô cùng bất ngờ, anh cứ nghĩ buổi tối hôm nay chỉ có anh và Minh Hạ nhưng nào ngờ có thêm người, lúc đầu anh cũng thấy hơi khó chịu nhưng mà không thể khó chịu lâu hơn trước cái vẻ đáng yêu của Minh Hạ.
- Mọi người ăn cơm thôi. – anh nở một nụ cười hiếm hoi.
Thấy biểu hiện của anh như vậy lòng cô rất là vui, mọi người như bắt được nhịp cũng vui vẻ cầm đĩa và muỗng bắt đầu lấy thức ăn, đây có lẽ là lần đầu tiên họ cùng ngồi ăn chung bàn với cậu chủ khó tính trong bao năm nay, trong lúc ăn Will còn pha trò và kể chuyện vui nên ai cũng thấy thú vị. Riêng anh không nói gì nhưng cô biết là anh cũng cảm thấy vui và ấm áp, thỉnh thoảng cô còn thấy anh cười nhẹ một mình.
Ăn xong thì mọi người đã đi đâu hết chắc là đi chơi đêm giáng sinh, khung cảnh này rất thích hợp cho các đôi tình nhân đi dạo nhưng Minh Hạ đột nhiên cảm thấy mình thật lười chỉ muốn ở nhà không muốn đi đâu.
- Hôm nay em sao thế? Không đi chơi à? – anh quan tâm.
- Tự nhiên em không muốn đi. – cô buồn.
- Em không khỏe? – anh sờ trán cô.
- Không, em khỏe. – cô cầm tay anh.
Anh ngồi suy nghĩ một lát rồi hạ người xuống bế cô lên, căn nhà chỉ còn hai người thì trở nên im ắng thật chỉ nghe tiếng vang của bước chân anh đi.
- Anh lại muốn đưa em đi đâu?
- Đi rồi sẽ biết.
Nơi đến là một trong số những căn phòng ở nhà này, nơi đây có rất nhiều kỉ niệm, công sức, thành quả của anh. Lần đầu tiên đến đây cô bị thu hút bởi các công trình thu nhỏ được bày trí kín phòng, đó là những mô hình to có, nhỏ có, và cả những mô hình còn ghép dang dở.
- Anh làm hết tất cả? – cô nhìn anh rồi lại nhìn xung quanh.
- Ừ, những cái này là anh làm từ lúc anh còn nhỏ đến giờ, khi rãnh rỗi anh thường đến đây.
- Thật thú vị, hồi bé em cũng có sở thích này nhưng mà nó đã bị thay thế bởi sở thích đàn dương cầm.
- Là ba anh dạy anh ráp chúng. Anh muốn em cùng anh làm một công trình cho cả hai chúng ta.
Anh đi đến mở cái tủ sắt lớn ra, thật là tuyệt vời làm sao khi bên trong có rất nhiều hộp mô hình còn chưa mở ra, anh mua để dành nhiều như vậy sao? Có thể thấy rằng đây là niềm đam mê rất lớn của anh và nó cần ở chúng ta một lòng kiên nhẫn rất lớn mới có thể làm ra những cái tốt đẹp nhất như các công trình này.
- Em xem và chọn đi. – anh để cô gần hơn với cái tủ.
Sau một lúc đưa qua đưa lại cuối cùng cô cũng chọn xong thứ mà mình thích, ở ngoài mỗi một hộp mô hình đều có in hình sau khi hoàn thành, ở đây các sản phẩm rất đa dạng có nhà, có xe, mô hình xe lửa,…….
- Chúng ta sẽ là cái này anh nhé! Một ngôi nhà màu trắng có một chút màu hồng nhẹ, rồi có cả một khu vườn và xích đu. Nhưng em thích nhất cái cổng này nó thật dễ thương anh à.- mắt cô long lanh.
Đêm giáng sinh người ta thì nắm tay nhau đi chơi trong khi đó có hai người khác lạ hệ mặt trời ngồi ở nhà xây dựng một công trình mini cho họ. Tuy công việc này mất rất nhiều thời gian nhưng cô thấy nó hay làm sao ấy, chắc chắn dưới bàn tay của hai người thì khi làm xong nó sẽ trở nên hoàn hảo.
- Anh làm cái xích đu đi, để em nối cái cổng nữa thì xong. – cô hồi hộp chờ đợi.
Dường như hai người họ bỏ mặt đi thời gian, những chi tiết nhỏ nhất được gắn kết với nhau không chỉ nhờ vào linh kiện mà đó còn là tình cảm gắn kết giữa hai con người. Có những lúc anh đứng phía sau lưng cầm tay cô chỉ cô các thao tác để nối các khối hình lại với nhau, khi đó nhìn họ đẹp, thật ân cần.
- Hoan hô, xong rồi……..rất, rất đẹp luôn. – cô ngắm kĩ công trình sau khi miệt mài làm xong.
- Em thích nó không? – anh vuốt tóc cô.
- Đương nhiên là cực kì thích rồi…..hihi…
Cô ôm cái tác phẩm mới vừa hoàn thành vào lòng suy nghĩ sâu xa gì đó, bên ngoài còn những ánh đèn chớp tắt....rồi lại chớp tắt, chắc mọi người đã quay trở về nhà và ngủ say sau khi vừa trải qua giây phút nhộn nhịp của lễ giáng sinh và cả chút không khí lành lạnh của đất trời.
- Anh sẽ đặt tên cho công trình này là “Je t’aime” – anh đặt tay mình lên tay cô.
- Je t’aime? là ý nghĩa gì? – cô tròn mắt hỏi anh.
- Đó là một câu có ba chữ, thể hiện cảm giác của một con người. Em đoán đi. – anh tỏ vẻ thần bí.
- Ba chữ, cảm giác của một con người. A! Ý nghĩa là “ anh đói bụng” hả?
Anh lắc đầu rồi lấy cái công trình “Je t’aime” ra khỏi tay cô bế cô về phòng, trên đường đi dù cô có hỏi mãi anh cũng không nói cho cô biết ý nghĩa là gì, tức thiệt. Cô nói gì sai chăng?
- Anh nói cho em biết đi. “Je t’aime” là có ý nghĩa gì? Nói đi mà. - cô tiếp tục nài nỉ.
- Thôi khuya rồi, ngủ sớm đi! Mai anh nói cho nghe.
Anh nói rồi kéo cô nằm xuống ngủ nhưng cô sao có thể bỏ qua như vậy? sự tò mò của cô rất cao, cô đã bắt đầu giận anh rồi đó bằng chứng là ở giữa cái giường lại có một ranh giới rõ ràng từ hai chiếc gối và ai đó bây giờ đang nằm sát mé giường không thèm nói năng gì tới người kia. Anh đưa tay sang định ôm cô thì chỉ thấy hai cái gối đang hiện diện ở đó còn cô thì quay lưng lại với anh, cũng không thèm đắp mền nữa.
- Hạ Hạ, xích vào coi chừng lạnh đó. – anh ném hai cái gối đi.
-…………..- cô.
- Hạ Hạ……………………. quay mặt lại nhìn anh. – anh cố gắng kéo cô lại.
- Không! Em không muốn! Anh cứ ngủ đi, nếu mà anh muốn em quay lại thì nói cho em biết “Je t’aime” là gì đi rồi em sẽ quay lại. – cô vừa nói vừa cười thầm.
- Thôi được rồi, tôi sợ cô luôn cô Hạ Hạ à. “Je t’aime” nghĩa là “anh yêu em” công trình của chúng ta có nghĩa là như thế đó. Hài lòng em chưa?
- Thưa cậu, tôi đã cố gắng điều tra, tìm kiếm ở khắp mọi nơi nhưng cũng không điều tra được. Mọi thông tin của cô ấy đều được bảo mật rất kĩ. – mặt ông ta cúi xuống.
- Vậy thì sao? – giọng nói không cảm xúc.
Tại một quán cà phê phong cảnh thật thơ mộng, tiếng chảy róc rách của nước làm tâm hồn con người như lắng động xuống giữa dòng người tấp nập. Có hai con người đang ngồi đối diện nhau, họ chọn cái bàn ở gần cửa, nơi yên tĩnh nhất trong quán để nói chuyện, người đàn ông nhìn vẻ đã ngoài 30 đang nhăn mặt, còn người con trai thì đôi mắt vô hồn nhìn ra khung cảnh, có ai biết rằng trong thâm tâm cậu ấy đang rất nhớ mong một người, nỗi nhớ da diết.
- Vậy chúng ta có tiếp tục tìm nữa không? – người đàn ông tiếp tục lên tiếng.
- Đương nhiên phải tìm, tìm đến khi nào thấy thì mới được dừng.- cậu ta rất cương quyết.
Nói rồi người con trai ấy lặng lẽ rời đi, trên con đường ngập tràn không khí lễ giáng sinh nhìn các cặp đôi tay trong tay cùng nhau đi sắm đồ mà lòng cậu không ngừng nghĩ về một ai đó đã rời xa cậu rất…rất lâu.
“ Em bây giờ đang ở đâu? Em vẫn ổn chứ? dù có thế nào anh vẫn tin là em còn tồn tại, em cứ nghĩ bỏ rơi anh một mình ở đây là cách tốt nhất hay sao? Em lầm rồi, em có biết từng ngày, từng ngày trôi qua không được nhìn thấy em đó là địa ngục đối với anh. Em giấu mình đi không nghĩa là chấm hết đối với anh, anh sẽ tìm em về bằng mọi giá. Anh rất nhớ em, Minh Hạ.”
Cậu đặt tay mình lên trái tim, mỗi lần như thế lòng lại thắt đi, cảm giác đau nhói như xé nát tâm hồn, rất khó chịu.
- Huy Khải con đi đâu mới về đó? Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? – tiếng nói của một người phụ nữ tuổi trung niên.
- Mẹ, sao mẹ không ngủ? - cậu bước lê thê về phía ánh sáng của chiếc đèn.
- Ngủ được sao? Mẹ ngủ được với một tâm trạng lo âu khi đứa con trai của mình khuya thế này rồi mà không thấy mặt mũi ở đâu nữa hả? – mẹ cậu đang tức giận.
Huy Khải đến ôm mẹ cậu, hôm nay trong lòng cậu rất buồn, hình ảnh về Minh Hạ cứ in đậm trong tâm trí cậu mãi và cái nỗi nhớ ấy không giảm đi mà ngày càng trầm trọng hơn, tất cả đều đã lọt vào mắt của mẹ cậu.
- Con xin lỗi mẹ, con đã để mẹ lo lắng nhiều rồi.
- Nếu con cô đơn thì tại sao không mở lòng mình ra để tiếp nhận một tình yêu mới? – mẹ cậu khuyên bảo.
- Con muốn chờ cô ấy về. – Huy Khải vẫn cố chấp.
Bất giác Huy Khải bị mẹ cậu đẩy ra, sắc mặt của mẹ cậu bỗng nghiêm nghị lại, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ giận dữ nhưng trong tâm bà vẫn rất đau lòng về cậu con trai này.
- CON DỪNG NGAY SUY NGHĨ ĐÓ CHO TA. CÔ DU GÌ ĐÓ KHÔNG XỨNG ĐÁNG CHO CON CHỜ ĐỢI ĐÂU, KHÔNG AI PHÍ THỜI GIAN CHỜ ĐỢI MỘT NGƯỜI ĐÃ CHẾT CON À.
- Mẹ nói……………….sao?
- Phải nó đã chết khi điều trị giữa chừng bên nước ngoài. Ta đã điều tra về nó giúp con. - bà chìa ra trước mắt cậu một phong bì.
- KHÔNG. - cậu choáng váng khi xem từng tờ giấy.
Huy Khải bỏ mặt mẹ mình mà chạy về phòng, cậu sẽ mãi mãi không tin đó là sự thật, ông trời chắc sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu rồi một ngày nào đó Minh Hạ sẽ quay trở về.
Trở lại với nước Pháp xinh đẹp, hôm nay là giáng sinh tâm trạng mọi người có vẻ vui hơn mỗi ngày, ai nấy cũng tươi như hoa khi gặp mặt nhau. Sáng sớm Will đã đi chọn nguyên liệu tươi ngon để chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn, Tuấn Kiệt thì đang ở phòng giải quyết một chút công việc, Minh Hạ đang dạo trong vườn chọn những bông hoa xinh nhất để cắm trong phòng của cô và anh, mọi thứ trở nên rộn ràng hơn khi các chị nhân viên cứ chạy qua chạy lại vì quán quá là đông khách.
- Laura, hôm nay em muốn ăn món gì? Ngày đặc biệt em cứ thoải mái yêu cầu, anh sẽ nấu cho em ăn……hihi. – Will đang cầm cái chảo trên tay.
- À….ờ……….gì cũng được. À…mà anh Will này nấu những gì mà anh Tuấn Kiệt thích ăn, anh ấy đã mệt nhiều rồi. – cô vẫn vậy, chu đáo trong từng suy nghĩ.
- OK!
Buổi chiều cũng chính là lúc mọi người được nghỉ ngơi và vui chơi. Anh bước xuống thì đã thấy thức ăn don sẵn đầy bàn, xung quanh thì mọi người đã tập trung đầy đủ có Will, Mary, ông bà John, sở dĩ họ cùng ngồi ăn ở đây là theo yêu cầu của cô vì cô muốn anh mở lòng hơn với mọi người.
- A…Cậu chủ xuống rồi. Mời cậu ngồi. – Will hí hửng.
Tất cả mọi người đều tươi cười chào đón anh nhưng không hiểu sao nhìn cái mặt anh lại không có một chút tình cảm thế này. Cô thấy mọi người dường như thấy vậy cũng mất tự nhiên nên đành phải dùng sức ảnh hưởng của mình để thay đổi anh.
- Anh yêu, anh xuống rồi đó hả? Là em gọi mọi người đến cùng ăn với chúng ta. Anh không thấy hôm nay nhiều món ăn mà toàn món anh thích không à, nếu mà không có họ sẽ mất vui hết. – cô ghé sát vào tai anh nói và làm ra vẻ nũng nịu với anh.
Tuấn Kiệt nghe nói từ “ anh yêu” thì vô cùng bất ngờ, anh cứ nghĩ buổi tối hôm nay chỉ có anh và Minh Hạ nhưng nào ngờ có thêm người, lúc đầu anh cũng thấy hơi khó chịu nhưng mà không thể khó chịu lâu hơn trước cái vẻ đáng yêu của Minh Hạ.
- Mọi người ăn cơm thôi. – anh nở một nụ cười hiếm hoi.
Thấy biểu hiện của anh như vậy lòng cô rất là vui, mọi người như bắt được nhịp cũng vui vẻ cầm đĩa và muỗng bắt đầu lấy thức ăn, đây có lẽ là lần đầu tiên họ cùng ngồi ăn chung bàn với cậu chủ khó tính trong bao năm nay, trong lúc ăn Will còn pha trò và kể chuyện vui nên ai cũng thấy thú vị. Riêng anh không nói gì nhưng cô biết là anh cũng cảm thấy vui và ấm áp, thỉnh thoảng cô còn thấy anh cười nhẹ một mình.
Ăn xong thì mọi người đã đi đâu hết chắc là đi chơi đêm giáng sinh, khung cảnh này rất thích hợp cho các đôi tình nhân đi dạo nhưng Minh Hạ đột nhiên cảm thấy mình thật lười chỉ muốn ở nhà không muốn đi đâu.
- Hôm nay em sao thế? Không đi chơi à? – anh quan tâm.
- Tự nhiên em không muốn đi. – cô buồn.
- Em không khỏe? – anh sờ trán cô.
- Không, em khỏe. – cô cầm tay anh.
Anh ngồi suy nghĩ một lát rồi hạ người xuống bế cô lên, căn nhà chỉ còn hai người thì trở nên im ắng thật chỉ nghe tiếng vang của bước chân anh đi.
- Anh lại muốn đưa em đi đâu?
- Đi rồi sẽ biết.
Nơi đến là một trong số những căn phòng ở nhà này, nơi đây có rất nhiều kỉ niệm, công sức, thành quả của anh. Lần đầu tiên đến đây cô bị thu hút bởi các công trình thu nhỏ được bày trí kín phòng, đó là những mô hình to có, nhỏ có, và cả những mô hình còn ghép dang dở.
- Anh làm hết tất cả? – cô nhìn anh rồi lại nhìn xung quanh.
- Ừ, những cái này là anh làm từ lúc anh còn nhỏ đến giờ, khi rãnh rỗi anh thường đến đây.
- Thật thú vị, hồi bé em cũng có sở thích này nhưng mà nó đã bị thay thế bởi sở thích đàn dương cầm.
- Là ba anh dạy anh ráp chúng. Anh muốn em cùng anh làm một công trình cho cả hai chúng ta.
Anh đi đến mở cái tủ sắt lớn ra, thật là tuyệt vời làm sao khi bên trong có rất nhiều hộp mô hình còn chưa mở ra, anh mua để dành nhiều như vậy sao? Có thể thấy rằng đây là niềm đam mê rất lớn của anh và nó cần ở chúng ta một lòng kiên nhẫn rất lớn mới có thể làm ra những cái tốt đẹp nhất như các công trình này.
- Em xem và chọn đi. – anh để cô gần hơn với cái tủ.
Sau một lúc đưa qua đưa lại cuối cùng cô cũng chọn xong thứ mà mình thích, ở ngoài mỗi một hộp mô hình đều có in hình sau khi hoàn thành, ở đây các sản phẩm rất đa dạng có nhà, có xe, mô hình xe lửa,…….
- Chúng ta sẽ là cái này anh nhé! Một ngôi nhà màu trắng có một chút màu hồng nhẹ, rồi có cả một khu vườn và xích đu. Nhưng em thích nhất cái cổng này nó thật dễ thương anh à.- mắt cô long lanh.
Đêm giáng sinh người ta thì nắm tay nhau đi chơi trong khi đó có hai người khác lạ hệ mặt trời ngồi ở nhà xây dựng một công trình mini cho họ. Tuy công việc này mất rất nhiều thời gian nhưng cô thấy nó hay làm sao ấy, chắc chắn dưới bàn tay của hai người thì khi làm xong nó sẽ trở nên hoàn hảo.
- Anh làm cái xích đu đi, để em nối cái cổng nữa thì xong. – cô hồi hộp chờ đợi.
Dường như hai người họ bỏ mặt đi thời gian, những chi tiết nhỏ nhất được gắn kết với nhau không chỉ nhờ vào linh kiện mà đó còn là tình cảm gắn kết giữa hai con người. Có những lúc anh đứng phía sau lưng cầm tay cô chỉ cô các thao tác để nối các khối hình lại với nhau, khi đó nhìn họ đẹp, thật ân cần.
- Hoan hô, xong rồi……..rất, rất đẹp luôn. – cô ngắm kĩ công trình sau khi miệt mài làm xong.
- Em thích nó không? – anh vuốt tóc cô.
- Đương nhiên là cực kì thích rồi…..hihi…
Cô ôm cái tác phẩm mới vừa hoàn thành vào lòng suy nghĩ sâu xa gì đó, bên ngoài còn những ánh đèn chớp tắt....rồi lại chớp tắt, chắc mọi người đã quay trở về nhà và ngủ say sau khi vừa trải qua giây phút nhộn nhịp của lễ giáng sinh và cả chút không khí lành lạnh của đất trời.
- Anh sẽ đặt tên cho công trình này là “Je t’aime” – anh đặt tay mình lên tay cô.
- Je t’aime? là ý nghĩa gì? – cô tròn mắt hỏi anh.
- Đó là một câu có ba chữ, thể hiện cảm giác của một con người. Em đoán đi. – anh tỏ vẻ thần bí.
- Ba chữ, cảm giác của một con người. A! Ý nghĩa là “ anh đói bụng” hả?
Anh lắc đầu rồi lấy cái công trình “Je t’aime” ra khỏi tay cô bế cô về phòng, trên đường đi dù cô có hỏi mãi anh cũng không nói cho cô biết ý nghĩa là gì, tức thiệt. Cô nói gì sai chăng?
- Anh nói cho em biết đi. “Je t’aime” là có ý nghĩa gì? Nói đi mà. - cô tiếp tục nài nỉ.
- Thôi khuya rồi, ngủ sớm đi! Mai anh nói cho nghe.
Anh nói rồi kéo cô nằm xuống ngủ nhưng cô sao có thể bỏ qua như vậy? sự tò mò của cô rất cao, cô đã bắt đầu giận anh rồi đó bằng chứng là ở giữa cái giường lại có một ranh giới rõ ràng từ hai chiếc gối và ai đó bây giờ đang nằm sát mé giường không thèm nói năng gì tới người kia. Anh đưa tay sang định ôm cô thì chỉ thấy hai cái gối đang hiện diện ở đó còn cô thì quay lưng lại với anh, cũng không thèm đắp mền nữa.
- Hạ Hạ, xích vào coi chừng lạnh đó. – anh ném hai cái gối đi.
-…………..- cô.
- Hạ Hạ……………………. quay mặt lại nhìn anh. – anh cố gắng kéo cô lại.
- Không! Em không muốn! Anh cứ ngủ đi, nếu mà anh muốn em quay lại thì nói cho em biết “Je t’aime” là gì đi rồi em sẽ quay lại. – cô vừa nói vừa cười thầm.
- Thôi được rồi, tôi sợ cô luôn cô Hạ Hạ à. “Je t’aime” nghĩa là “anh yêu em” công trình của chúng ta có nghĩa là như thế đó. Hài lòng em chưa?
Tác giả :
Sanhi